Miêu Sinh Doanh Gia
Chương 92

Lúc thẻ gỗ được đưa tới, Cốc Hoa còn tưởng là đến đưa cơm trưa, trông thấy không có cháo loãng như nước, bánh mỳ cứng rắn tới mức có thể nện người ta đến đầu rơi máu chảy, nháy mắt cậu ta cho rằng người ta tới thả cậu ta ra ngoài, thả lỏng đồng thời trên mặt cũng mang theo chút kiêu căng, còn kém không bày sắc mặt cho người ta nhìn.

Có lẽ cậu ta cũng rõ ràng trước mắt không phải lúc cậu ta kiêu căng tự đại.

Nhưng…

Người nọ cười một tiếng lại không phải tới thả cậu ra ngoài, chỉ chuyển khay về phía trước, dùng giọng điệu có chút ‘cung kính’ nói, “Tiểu chủ, lật thẻ đi!”

Đây là cái quỷ gì?

Cốc Hoa khó hiểu nhìn người đến, nghĩ thầm chẳng lẽ Lâm Kính lại muốn đưa cái gì tới hành hạ cậu ta?

“Trực tiếp giết chết thì quá lợi cho gã, tôi muốn chơi đùa trước đã.” Lúc này Lâm Kính đã xem xong thực nghiệm với đám người Diệp Bạch, đang ngồi ở trong phòng khách nói chuyện phiếm.

“Linh cảm đến từ hoàng đế sủng ái phi tử ở thời cổ.”

Diệp Bạch: “…”

Trước kia hắn cho rằng Lâm Kính sẽ hành hạ người một phen, lại không ngờ là cách chơi đùa này. Ngẫm lại tác phong đời trước của Cốc Hoa, Diệp đại meo híp mắt, “Trái lại rất thích hợp cậu ta.” Đời trước cậu ta ở chu toàn giữa mỗi căn cứ, lần lượt câu dẫn, hiện giờ bọn họ sẽ thành toàn cho cậu ta.

“Trong mỗi căn cứ đều có người, đều đủ hết.”

Lâm Kính làm việc từ trước đến nay ổn thỏa, Diệp Bạch không có lo lắng, nhìn ảnh chụp những người đó càng cảm thấy vừa lòng, thần kỳ là thái độ đối với việc này tốt hơn không ít.

Lâm Kính không bị châm chọc lại cảm thấy là lạ.

Đời trước thời gian Cốc Hoa đến căn cứ của anh ta còn muộn hơn một chút, bởi vì khi đó khác với hiện tại, thời gian quá sớm căn cứ còn chưa có danh tiếng gì ở bên ngoài. Mà đời này có Diệp Bạch và Cố Chiêu, chính anh ta cũng sống lại một lần đương nhiên sẽ không giống, bởi vậy được Cốc Hoa đặt vị trí khá cao. Mà đến sau này…

Vừa khéo ngày đó Lâm Kính ra ngoài không ở đây.

Hoặc là nói Cố Chiêu vốn xuất sắc hơn Lâm Kính một ít, trên diện mạo cũng chiếm chút lợi, cho nên cậu ta không lựa chọn dựa theo đời trước, ngược lại thay đổi đến câu dẫn Cố Chiêu.

Diệp Bạch cười nhạo một tiếng.

Nếu thích thông đồng người khác khắp nơi như vậy, lúc nghĩ đến người nào thì phải đi dạo một vòng, may mà bọn họ thành toàn cậu ta, ở trong căn cứ này làm một hậu cung cho cậu ta.

Cốc Hoa cũng đã choáng váng.

Lúc cậu ta bị yêu cầu lật thẻ cũng không cự tuyệt, bởi vì thoạt nhìn việc này cũng không có gì nguy hiểm, nhưng rất nhanh, có một gã tráng hán thân cao một mét tám đi đến. Người lúc trước mỉm cười thu hồi khay, cùng nhau rời đi với người đứng phía sau, cũng ở lúc gần đi lưu lại hai đôi còng tay, tỏ vẻ: “Nếu không nghe lời thì còng lại.”

Cốc Hoa kinh ngạc: “Mấy người muốn làm gì?”

“Làm cậu.”

Tráng hán không nói hai lời đã đè lên, Cốc Hoa cũng suýt nữa nôn mửa ra. Tuy rằng cậu ta chơi rất thoáng, nhưng luôn chọn người không khó coi, cho dù lớn tuổi chút cũng được bảo dưỡng rất tốt. Nhưng gã trước mắt có cử chỉ thô lỗ không nói bộ dạng còn hết sức khó coi, khóe mắt một bên còn có mảng bớt màu đen giống như gấu mèo.

Đặc biệt là dựa gần…

“Đây là mấy ngày không tắm rửa.” Cậu ta nhíu mày đẩy người ra, “Tránh ra, anh có biết tôi là ai không, dám đối với tôi như vậy cẩn thận tôi tìm người giết chết cả nhà anh.”

Người nọ nghe vậy dừng lại, ngay sau đó động tác càng thêm thô lỗ.

Diệp Bạch: “…”

Chậc, không muốn chết thì không phải chết, uy hiếp cái gì không tốt, tình huống này còn uy hiếp cả nhà người ta.

Nghe nói vị tráng hán này bởi vì bộ dạng khó coi, người lại bình thường không tiền không thế, thêm cái bớt trên mặt nên nhà gái còn sợ di truyền, cho nên vẫn luôn không cưới vợ. Đối với người này mà nói, là quan trọng nhất chính là người mẹ từ nhỏ đã nhận ánh mắt đồng tình người bên ngoài nuôi lớn anh ta, mãi đến khi tận thế còn một đường bảo vệ người mẹ sáu mươi tuổi cho tới hôm nay.

Lúc trước chịu đến làm chuyện này, cũng là bởi vì người của Lâm Kính từng giúp mẹ anh ta.

Vốn trong lòng còn cảm thấy việc này không quá tốt, nghĩ sẽ nhẹ nhàng chút, nhưng Cốc Hoa muốn chết như vậy, chỉ sợ người này sẽ không còn phần tâm tư đó nữa.

Huống chi…

Lúc trước bọn họ đã này rõ ràng tình huống, nhân phẩm Cốc Hoa không tốt, đương nhiên những người đó cũng không có nhiều chướng ngại tâm lý như vậy. Hơn nữa nơi này đều có người ở mỗi căn cứ, còn có một người đến từ căn cứ Dương Quang, nghe nói lúc trước bị Cốc Hoa đoạt bạn gái đùa bỡn đến chết, anh ta đi đòi cách nói lại bị đánh gãy chân.

Người này tràn đầy phẫn hận trong lòng, tất nhiên sẽ không nói lời hay.

Mà người của mười mấy căn cứ lại có trao đổi với nhau, bởi vậy vài ngày qua đi cảm quan đối con trai của người phụ trách căn cứ này sẽ không quá tốt. Diệp Bạch đóng máy theo dõi, không ở đây nhìn những cảnh đã trong dự tính, ngược lại thảo luận với Cố Chiêu về kết quả thực nghiệm ngày hôm nay, tổng thể mà nói coi như không tồi, nhưng vẫn có một số khâu nhỏ cần cải thiện.

Lâm Kính nghe xong một lát liền đi ra ngoài.

Thật sự là không muốn nhìn hai người này không có lúc nào là không tự giác tú ân ái, có đôi khi thậm chí không nhiều lời, chỉ dùng ánh mắt trao đổi. Trao đổi em gái mấy người, loại chuyện như tâm ý tương thông có đáng giá khoe khoang như vậy à, không biết là ba người đang trao đổi à, hai người bỏ qua như vậy là muốn anh ta làm sao.

Nếu lưu lại bị tức ngực, còn không bằng đi ra ngoài làm việc của mình.

Chuyện rửa sạch các khu vực lúc trước đang được tiến hành.

Lâm Kính không phải người có ánh mắt thiển cận, bởi vậy lúc đầu nghe được kế hoạch cải thiện hoàn cảnh của Diệp Bạch đã bắt đầu chú trọng tiến hành, hơn nữa lúc trước quả thật đã đang xử lý, cho nên thành quả khá là khả quan. Hơn nữa bước đầu thực nghiệm mưa nhân tạo linh khí đạn dược thành công, càng làm cho mọi người gia tăng đẩy nhanh tốc độ rửa sạch khu vực.

Tất cả việc này đương nhiên không thể gạt được mười mấy căn cứ khác.

Cũng bởi vì vậy, Cốc Hoa mới buông tha cho việc đi hỏi thăm mấy căn cứ lớn khác trước, ngược lại đến căn cứ Thế Kỷ của Diệp Bạch, lại chưa từng nghĩ có đến mà không có về.

Người đến tìm hiểu đương nhiên không ít, nhưng không mấy người có thể lấy được tin tức hữu dụng gì.

Cố Chiêu bố trí hết thảy ở căn cứ vô cùng thoả đáng, nhất là công tác phòng hộ là quan trọng nhất, gần như cả căn cứ chính là một tòa đồng sắt. Không chỉ đối ngoại phòng được tang thi, đối nội cũng phòng được các loại lính gác đứng ở vị trí kín đáo, bằng không Cốc Hoa cũng không đến nỗi không nghe nói đến Diệp Bạch, gặp rồi còn tự cho là đúng đích rằng người ta là nam sủng.

Gần đây đã có mấy nhà căn cứ cũng bắt đầu rửa sạch khu vực.

Làm đều những căn cứ có ánh mắt nhìn xa, nghĩ đến lâu dài, mà còn chưa có động tác chính là muốn chờ xem, cũng chỉ lo trước mắt. Bọn họ cảm thấy trước mắt thu thập vật tư và thực vật mới là quan trọng nhất, chậm thì không chừng đều quá thời hạn, bị hỏng, bị căn cứ khác thu thập mất rồi, cho nên vô cùng vội vàng.

Nhưng mấy nhà trước, cũng không dám làm đầu tiên giống Lâm Kính.

Dù sao mọi người của cả một căn cứ đều cần ăn cơm.

Bọn họ có thể nuôi một năm, lại không nuôi được năm thứ hai, cho nên mấu chốt vẫn là nắm chắc thời gian tồn nhiều một ít thức ăn, kế hoạch rửa sạch là chuyện của sau này.

Chính vậy, cũng mất tiên cơ.

Thậm chí có mấy nhà căn cứ suy nghĩ cần bắt đầu rửa sạch là lúc, phát hiện căn cứ Thế Kỷ đã sắp xử lý đến tận cửa nhà, tốc độ nhanh chóng, địa bàn chỉ còn ít đến thương cảm. Những người đó đương nhiên không cam lòng, muốn tìm người lý luận, Lâm Kính đi nói mấy câu liền chắn người ta đến á khẩu không trả lời được, chỉ có thể căm giận không cam lòng chuẩn bị liên hợp tạo áp lực.

Địa bàn không chủ ai không thể chiếm.

Người khác xử lý sạch sẽ tang thi xong rồi ông muốn đến lấy chỗ tốt? Trong thiên hạ có đạo lý như vậy?

Trong lòng bọn họ biết mình vô lý, nhưng cũng hiểu không có đất ngày sau tuyệt đối không nuôi sống được người của một căn cứ, bởi vậy da mặt dày cũng muốn đến đòi lại. Diệp Bạch biết việc này hừ lạnh một tiếng, thuận tay xách mấy tang thi cấp bốn giúp chúng nó thăng cấp, tới cấp sáu xong ném tới chỗ tiếp giáp trông coi, cũng trực tiếp thả lời:

“Trước rửa sạch địa bàn của mình đã hẵng nghĩ đến việc khác.”

Những người đó: “…”

Má nó, hiện tại tang thi cao cấp nhất không phải mới cấp bốn à, dị năng giả bọn họ cao nhất mới cấp ba, hợp tác giết cấp bốn còn có thể, nhưng đến cấp sáu không phải là đi tặng thịt à. Rốt cuộc e ngại tang thi uy hiếp, bọn họ không dám đi tới, thậm chí còn lặng lẽ rụt về lại mấy dặm, Diệp Bạch lập tức khống chế tang thi lại áp tới.

Những người đó: “…”

Cái gì gọi là ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, bọn họ xem như kiến thức đến.

Nhưng rất nhanh mọi người cũng không rối rắm, bởi vì bọn họ phát hiện trên thổ địa lại không thể trồng được rau dưa trái cây, cũng chỉ có một chút cây cối có thể miễn cưỡng tồn tại. Nhưng tuy rằng còn sống, muốn cho cây lê cây hạnh… nở hoa cũng khó khăn, càng đừng nói đến việc kết quả chín?

Căn cứ Thế Kỷ rửa sạch nhiều khu vực như vậy có ích lợi gì, còn không phải là không trồng sống được cái gì.

Hơn nữa nghe nói bọn họ thu thập vật tư thực vật đều là xử lý đến đâu thu thập đến đó, cho nên căn bản không tồn nhiều bằng bọn họ, phỏng chừng cạn lương thực nhanh nhất. Người cầm quyền của những căn cứ đó sôi nổi cười lạnh, cảm thấy đến lúc đó căn cứ Thế Kỷ khẳng định đến cầu bọn họ, mà tới lúc đó, muốn dùng bao nhiêu đất để đổi?

“Rửa sạch nửa ngày, rốt cuộc thành rửa sạch cho người khác.” Một người trong đó cười nói.

Nhưng rất nhanh bọn họ đã không cười nổi.

Bởi vì cây ăn quả của căn cứ Thế Kỷ bên kia lại nở hoa rồi, cây ngô cũng có mầm, kỳ trưởng thành ngắn như rau thơm…, trong nhà dân chúng bình thường có hạt giống đã bắt đầu ăn được. Việc này hoàn toàn không giống như bọn họ đoán trước, hơn nữa… đều giống nhau, vì sao mấy người có thể trồng ra được đồ?

Đương nhiên càng tức ngực chính là căn cứ Dương Quang.

Lúc trước bởi vì con trai liên hợp không ít căn cứ, Cốc Hưng Phong ngồi ổn vị trí số một, nhưng từ khi con trai mất tích, những người đó đã đáp ứng lại không thực hiện… Mấy ngày nay ông ta càng thêm khó khăn, người cầm quyền thứ hai nhân cơ hội làm khó dễ thời khắc chuẩn bị đuổi ông ta xuống sân khấu, nhưng ông ta lại không tìm thấy con trai mình đột nhiên mất tích của mình.

Nghe nói là từ căn cứ Thế Kỷ đi ra đã không có bóng dáng.

Sống không thấy người chết không thấy xác.

Nếu cấp cao của căn cứ Thế Kỷ nghe xong sẽ cười nhạt không nói, cái gì mà từ căn cứ bọn họ đi ra ngoài, từ căn cứ bọn họ đi ra ngoài rõ ràng là những người khác giả dạng làm Cốc Hoa.

Mà thằng nhóc đó.

Nghe đâu hôm nay đang hầu hạ đúng cái người bị đánh gãy chân ở căn cứ Dương Quang.

“Hình như trước khi anh ta đi còn mượn không ít đạo cụ hả!” Một người trong đó hỏi, tên còn lại nghe vậy bĩu môi, “Ờ, lúc tôi đi mua đồ, ánh mắt ông chủ người ta nhìn tôi tựa như nhìn tên biến thái.”

Lần sau gã tuyệt đối không đi làm việc này.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương