Miêu Sinh Doanh Gia
-
Chương 82
Sau khi mở miệng xong, Lâm Kính mới cảm thấy không đúng, hiện nay Lộ Đồng còn chưa quen biết anh ta, bởi vậy lập tức bổ sung, “Bên ngoài là người, không phải tang thi.”
Diệp Bạch: “…”
Qua quan sát cuộc đời của bạn tiên tên Lộ Đồng, tuy gọi anh ta là nam cặn bã, nhưng bình tĩnh xem xét thì Lâm Kính người này vẫn có một chút năng lực. Dù sao có thể lập một đội ngũ trong thời loạn thế, một đường trở thành người cầm đầu khu an toàn cũng không dễ dàng, ít nhất một đồ ngốc có đầu óc mang theo khiếm khuyết tuyệt đối không làm được.
Hiện tại vị này là bị xuyên qua à, sao nhìn ngốc như vậy.
“Anh từng gặp tang thi nhà ai biết nói?”
Diệp đại meo mở cửa trào phúng, thầm nói cậu nhóc Lộ Đồng thật không có ánh mắt, sao nhìn trúng một người thế này, quả thực hoàn toàn không thể so với người nuôi mèo nhà hắn.
Lâm Kính: “…”
Anh ta nhớ rất rõ ràng tình cảnh gặp gỡ Lộ Đồng đời trước, khi đó đối phương đang ngồi ở trong góc gặm bánh mì, nghe thấy động tĩnh có người gần như gấp rút mở cửa ra. Khi đó Lâm Kính chưa sống lại một lần, đương nhiên không có thực lực của hôm nay, bởi vậy sau này cũng đi vào trốn chốc lát.
Lúc ấy bên trong không có những người khác, thiếu niên trước mắt đây từ đâu đến.
Diệp Bạch nghiêng người nhường cửa.
“Tiến vào đi!” Hắn dùng vẻ mặt khinh thường, “Chẳng lẽ còn muốn ở bên ngoài cho tang thi ăn à, cái con cấp hai kia mà ngửi được mùi của anh, chắc chắn rất nhanh sẽ xuống đây.”
Lâm Kính: “…”
Anh ta liếc mắt một cái đã nhìn ra tính tình của thiếu niên, chỉ sợ nếu anh ta vào muộn sẽ thật sự đóng cửa, bởi vậy không do dự đi vào.
Kho hàng cũng không nhỏ, nhưng không có vật che, bởi vậy vừa nhìn là thấy hết. Lâm Kính nhìn quét một vòng không thấy ‘Lộ Đồng’, trước tiên nhìn về phía Diệp Bạch, hỏi: “Nơi này có phải còn có một người không.” Nhưng trong lòng nhịn không được suy nghĩ có phải người còn chưa tới, có phải lại xảy ra điều gì ngoài ý muốn không.
Diệp Bạch quét mắt nhìn anh ta, thản nhiên nói: “Không có.”
Nguyên chủ mang không gian, đương nhiên không dám tổ đội với người khác khiến người ta hoài nghi, nghĩ là thu thập một đống vật tư chẳng lẽ còn lo không sống nổi. Nhưng cũng không ngờ chỉ ba ngày, thành phố này gần như thành một tòa thành chết, bằng vào một mình nguyên chủ đương nhiên không đi ra được, chỉ có thể trốn ở chỗ này gửi kỳ vọng vào cứu viện.
Bởi vậy đừng nói là người sống, ngay cả một con tang thi cũng không có trong kho hàng này.
Lâm Kính nghe vậy cũng ngẩn ra, ngay sau đó nhớ tới tình cảnh lúc mình tiến vào cùng với số lượng tang thi bên ngoài, không nói hai lời trực tiếp mở cửa lại xông ra ngoài. Anh ta nhớ rõ Lộ Đồng là dị năng không gian, cũng không có thủ đoạn bảo mệnh khác, duy nhất một lần ra tay chính là biến thành một đóa hoa trong suốt tinh khiết.
Chính khoảnh khắc sinh tử, đối phương vì cứu anh ta lần đầu tiên bạo lộ bản thân.
Nhớ đến điều này, trái tim Lâm Kính đau đớn như bị xé rách.
Lộ Đồng vẫn luôn đối đãi thật lòng với anh ta, nhưng anh ta lại bởi vì sự thật đối phương không phải nhân loại mà xa lánh thiếu niên, làm cho em ấy bị người lừa gạt hãm hại đến chết, mặc cho quãng đời còn lại anh ta hối hận thống khổ cỡ nào cũng không vãn hồi được. Hiện giờ được sống lại lại một lần, nói thế nào cũng sẽ không lại để em ấy chịu một chút khổ sở, nhất định sẽ bảo vệ một đời bình an.
Năm đó lúc anh ta đến còn muộn hơn hiện tại một giờ, vậy là Lộ Đồng sẽ ở trong vòng một giờ tới nơi này.
Bên ngoài nhiều tang thi như vậy.
Lâm Kính không thể nghĩ ra Lộ Đồng sẽ tiến vào như thế nào, bởi vậy chỉ có thể lao ra liều mạng giết chóc, rửa sạch sẽ tang thi bên ngoài. Diệp Bạch mắt lạnh nhìn tất cả, híp mắt có chút hiểu được. Làm một người từng gặp người sống lại, hắn dễ dàng đưa ra giải thích cho hành vi không hợp lý này của Lâm Kính.
Xì! Người đều chết rồi hối hận có tác dụng cái lông.
Nhưng nhìn vậy cũng không tính là không có lương tâm, có điều vẫn rất cặn bã, cho nên hắn mới không muốn nhắc nhở đối phương sẽ không có người tiến vào, vui vẻ nhìn người ta phạm ngốc.
Cũng làm cho bạn tiên Lộ Đồng ở Thiên giới nhìn xem, người cậu ta coi trọng ngốc cỡ nào.
Diệp Bạch dùng thần niệm rửa sạch một chút vật tư trong không gian, lấy ra một lọ nước hai phần bánh bích quy đặt ở trong ba lô giả bộ, sau đó nghĩ một lúc lại ném vào túi cá khô nhỏ. Sửa sang xong lại đổi quần áo nguyên chủ mặc trên người đi, mặc bộ quần áo thể thao thoải mái, xách một cây côn sắt mở cửa.
Tang thi ở cửa bị dọn dẹp thật sự sạch sẽ.
Diệp Bạch bước qua thi thể một đường đi ra bên ngoài, sau đó chọn vách tường tương đối sạch sẽ dựa vào, lười biếng nhìn Lâm Kính ở nơi này giết chóc.
Thật không hổ là sống lại.
Tuy rằng tinh thần lực không tinh tiến quá lớn, nhưng đối với việc vận dụng kinh nghiệm cùng dị năng giết tang thi, hiển nhiên đều rất thuần thục, tang thi chung quanh căn bản không có con nào có thể đi đến bên thân hắn.
Chẳng qua là bởi vì…
Diệp Bạch hơi buông thần niệm, con tang thi cấp hai trên tầng đã thoát khỏi áp chế, vội vàng lao xuống. Lúc đó Lâm Kính đang đối chiến ba con tang thi bình thường, tay cầm Đường đao mỗi đao một con, ngẫu nhiên dùng dị năng bổ thêm, rất thành thạo điêu luyện. Phát giác con tang thi cấp hai cũng chỉ nhíu mày, xử lý mấy con quanh thân liền chuẩn bị nghênh đón.
Đúng lúc này anh ta nhìn thấy Diệp đại meo dựa vào bên cạnh.
Thiếu niên vẻ mặt lười nhác, có vẻ hứng thú, quan trọng là… con tang thi cấp hai kia đi qua ngay bên cạnh lại cực kỳ tự nhiên không nhìn thấy đối phương, ngược lại một lòng xông về phía anh ta.
Lâm Kính khẽ giật mình trong lòng.
Tang thi là không có ý thức, chúng nó chỉ biết đi theo bản năng, nhưng…
Không biết là trùng hợp hay cái gì khác, mỗi lần tang thi bên người Lộ Đồng luôn ít nhất, em ấy như trời sinh đã không hấp dẫn giống loài này. Khi đó Lâm Kính từng may mắn, cũng từng đi tìm nguyên nhân, cuối cùng phát hiện chân thân của đối phương mới cảm thấy là bởi vì không phải nhân loại mà là thực vật, nhưng bây giờ Diệp Bạch cũng không bị để ý tới.
Chẳng lẽ…
Anh ta khiếp sợ nhìn hướng Diệp Bạch, cũng không phòng tang thi cấp hai đã gần ngay trước mắt, mắt thấy sắp thò đầu qua cắn anh ta, bởi vậy chỉ có thể khó khăn lui về phía sau nghênh địch.
Tận thế mới bắt đầu ba ngày.
Lúc này tang thi bình thường là nhiều nhất, trong hai trăm con lại có một con cấp một, cấp hai gần như bằng không, trong một thành phố nhiều nhất chỉ có thể tìm tới hai ba con. Lâm Kính tất nhiên là biết trong siêu thị này có một con, hơn nữa còn khá là khó đối phó, trên đường tới đương nhiên cũng nghĩ kế sách ứng đối.
Dù sao sống lại một lần, rất nhiều kinh nghiệm đều vô cùng đáng giá tham khảo.
Bởi vậy so với đời trước chật vật vô cùng trốn vào kho hàng tạm lánh, sau đó tìm cơ hội chạy ra siêu thị, lúc này Lâm Kính tuy vẫn chật vật lại cũng không thấy nguy hiểm quá lớn.
Diệp Bạch bình tĩnh nhìn.
Rốt cuộc tang thi cấp hai vẫn tương đối lợi hại, so ra Lâm Kính có dị năng vẫn chưa tới cấp một đối phó lên quả thực vô cùng cố hết sức. Cho dù là kinh nghiệm phong phú cũng chỉ có thể cam đoan an toàn của bản thân, nhất thời nửa khắc lại không có biện pháp thương tổn đến đối phương, chỉ có thể chậm rãi vừa kéo vừa đánh, cố gắng hao tổn chết đối phương.
Việc này nhìn như rất ngốc, bởi vì anh ta đang cố kéo dài với tang thi không biết mỏi mệt, nhưng thực lực không bằng chỉ có thể như thế.
Ánh mắt Diệp đại meo vẫn luôn không tồi, bởi vậy có thể dễ dàng nhìn ra tính toán của Lâm Kính, mỗi một đao của đối phương nhìn như lơ đãng, lại đều chém vào cùng một chỗ. Đây là chuẩn bị nước chảy đá mòn, sau đó nhân cơ hội dùng dị năng hệ băng đánh vào trong não, từ đó một lần diệt trừ tang thi cấp hai, lấy tinh hạch bên trong.
Lâm Kính nhân cơ hội lại nhìn Diệp Bạch vài lần.
Anh ta phát hiện thiếu niên thật sự bình tĩnh, đứng ở nơi đó thanh thản nhìn anh ta chiến đấu, ngẫu nhiên có một hai con tang thi không có mắt lắc lư đến bên cạnh hắn, sẽ bị một côn trực tiếp gõ chết. Thậm chí ở làm điều này thời điểm, người nọ tinh nhãn cũng chưa từng từ trên người hắn dời, đang một bộ vui sướng khi người gặp họa nhìn anh ta bị tang thi làm cho trốn trái tránh phải.
Diệp Bạch xé mở một túi cá khô nhỏ, chậm rãi nhét một con lại một con vào trong miệng.
Thiên giới cũng không có đồ ăn ngon như vậy.
Cá nuôi ở trong linh thủy, hương vị đương nhiên cực ngon, nhưng Diệp đại meo không biết nấu, không biết nướng, thậm chí cả luộc đều không chín. Thỉnh thoảng một đám bạn tiên sẽ làm giúp hắn, nhưng hương vị vẫn không vừa ý. Ngược lại là các cách chế biến của nhân gian, khiến mấy đời tới nay hắn được ăn thống khoái, nhất là túi đựng cá khô nhỏ, lại càng đáng khen.
Ăn hết một túi nhỏ, bên kia cuộc chiến của Lâm Kính đã gần đến kết thục.
Diệp đại meo vỗ vỗ tay, cảm thấy không kém lắm, mang theo côn sắt đi qua vung tay cho một côn, đã đập bể đầu tang thi cấp hai rơi ở một bên.
Lâm Kính: “…”
Cái loại cảm giác mình đánh nửa ngày kỳ thật người ta chỉ cần một tay là có thể thu phục là thế nào?
Bên kia Diệp Bạch đã đi trước một bước ra cửa, vừa vặn lộ ra ba lô đeo ở sau lưng, kiểu dáng hết sức quen thuộc, không phải là…
“Đó là ba lô của Lộ Đồng, em ấy ở nơi nào.” Lâm Kính chất vấn.
Diệp Bạch quay thân nhìn anh ta, cười đến trào phúng, “Lộ Đồng?”
Hắn tùy tay lấy ba lô từ phía sau lưng xuống, ném qua, “Bên trên có thêu tên, nhìn rõ ràng, đừng có không biết chữ nhận đồ lung tung.”
Lâm Kính lật qua.
Anh ta chắc chắn không nhớ nhầm ba lô của Lộ Đồng, hơn nữa đối phương cũng thêu tên mình lên trên, nhưng hiện tại…
Thân thể có thể được tiên nhân nhập vào đều có chỗ kỳ lạ, diện mạo sẽ thay đổi, tư liệu tên tuổi lúc trước sẽ thay đổi, nguyên chủ thêu tên mình lên đương nhiên cũng sẽ thay đổi. Năm đó bạn tiên Lộ Đồng hạ phàm thì tên được thêu lên trên ba lô này đương nhiên là Lộ Đồng, mà bây giờ, hai chữ to Diệp Bạch nằm ở chỗ đó.
Cả người Lâm Kính đều ngơ ngác tại chỗ.
Ba lô vẫn là ba lô đó tuyệt sẽ không nhầm, ngay cả ở giữa có lỗ rách đều ở cùng một nơi. Nhưng tên thêu bên trên lại thay đổi, biến thành tên một người khác. Anh ta không thể tin nhìn Diệp Bạch, trong nháy mắt đã nghĩ tới rất nhiều chỗ kỳ hoặc, ví dụ Lộ Đồng vốn nên ở trong kho hàng lại không ở đây, mà Diệp Bạch vốn không nên xuất hiện lại có mặt ở nơi đó.
Lúc trước bởi vì quá mức lo lắng cho nên không chú ý tới nhất thời toàn bộ hiện lên ở trước mắt.
Cái gì mà Lộ Đồng là một giờ sau mới đến, căn bản hoàn toàn không có khả năng, nếu như nhiều tang thi như vậy mà đối phương có thể đi vào, năm đó cũng sẽ không chờ anh ta tới cứu.
Một ý nghĩ dần dần hiện lên ở trong đầu anh ta, lại làm cho người ta không thể tin được.
“Em ấy, em ấy đâu?” Lâm Kính chờ mong nhìn về phía Diệp Bạch, muốn được đến một đáp án mà mình kỳ vọng, Diệp đại meo lại híp mắt, khinh thường cho anh ta một câu:
“Anh cho rằng chúng tôi giống với các anh à?”
Ý tứ của hắn là đám người các anh sống lại một lần chính là người, mà thân thể này hiển nhiên không có khả năng, đời này là do hắn thay thế.
Nhưng lời này nghe vào trong tai Lâm Kính lại là ý khác.
Chỉ trong nháy mắt, anh ta thất thần ngã ngồi trên mặt đất.
Chẳng lẽ…
Chẳng lẽ thiếu niên đơn thuần thiện lương, nhu thuận đáng yêu đó thật sự cứ biến mất như vậy ư, hết thảy sống lại, đối phương vẫn sẽ không còn, bởi vì bọn họ khác biệt.
Anh ta chết về tới nguyên điểm, người nọ lại không về được.
Như thế, anh ta sống lại một lần còn có ý gì, còn có nghĩa lý gì!
Diệp Bạch: “…”
Qua quan sát cuộc đời của bạn tiên tên Lộ Đồng, tuy gọi anh ta là nam cặn bã, nhưng bình tĩnh xem xét thì Lâm Kính người này vẫn có một chút năng lực. Dù sao có thể lập một đội ngũ trong thời loạn thế, một đường trở thành người cầm đầu khu an toàn cũng không dễ dàng, ít nhất một đồ ngốc có đầu óc mang theo khiếm khuyết tuyệt đối không làm được.
Hiện tại vị này là bị xuyên qua à, sao nhìn ngốc như vậy.
“Anh từng gặp tang thi nhà ai biết nói?”
Diệp đại meo mở cửa trào phúng, thầm nói cậu nhóc Lộ Đồng thật không có ánh mắt, sao nhìn trúng một người thế này, quả thực hoàn toàn không thể so với người nuôi mèo nhà hắn.
Lâm Kính: “…”
Anh ta nhớ rất rõ ràng tình cảnh gặp gỡ Lộ Đồng đời trước, khi đó đối phương đang ngồi ở trong góc gặm bánh mì, nghe thấy động tĩnh có người gần như gấp rút mở cửa ra. Khi đó Lâm Kính chưa sống lại một lần, đương nhiên không có thực lực của hôm nay, bởi vậy sau này cũng đi vào trốn chốc lát.
Lúc ấy bên trong không có những người khác, thiếu niên trước mắt đây từ đâu đến.
Diệp Bạch nghiêng người nhường cửa.
“Tiến vào đi!” Hắn dùng vẻ mặt khinh thường, “Chẳng lẽ còn muốn ở bên ngoài cho tang thi ăn à, cái con cấp hai kia mà ngửi được mùi của anh, chắc chắn rất nhanh sẽ xuống đây.”
Lâm Kính: “…”
Anh ta liếc mắt một cái đã nhìn ra tính tình của thiếu niên, chỉ sợ nếu anh ta vào muộn sẽ thật sự đóng cửa, bởi vậy không do dự đi vào.
Kho hàng cũng không nhỏ, nhưng không có vật che, bởi vậy vừa nhìn là thấy hết. Lâm Kính nhìn quét một vòng không thấy ‘Lộ Đồng’, trước tiên nhìn về phía Diệp Bạch, hỏi: “Nơi này có phải còn có một người không.” Nhưng trong lòng nhịn không được suy nghĩ có phải người còn chưa tới, có phải lại xảy ra điều gì ngoài ý muốn không.
Diệp Bạch quét mắt nhìn anh ta, thản nhiên nói: “Không có.”
Nguyên chủ mang không gian, đương nhiên không dám tổ đội với người khác khiến người ta hoài nghi, nghĩ là thu thập một đống vật tư chẳng lẽ còn lo không sống nổi. Nhưng cũng không ngờ chỉ ba ngày, thành phố này gần như thành một tòa thành chết, bằng vào một mình nguyên chủ đương nhiên không đi ra được, chỉ có thể trốn ở chỗ này gửi kỳ vọng vào cứu viện.
Bởi vậy đừng nói là người sống, ngay cả một con tang thi cũng không có trong kho hàng này.
Lâm Kính nghe vậy cũng ngẩn ra, ngay sau đó nhớ tới tình cảnh lúc mình tiến vào cùng với số lượng tang thi bên ngoài, không nói hai lời trực tiếp mở cửa lại xông ra ngoài. Anh ta nhớ rõ Lộ Đồng là dị năng không gian, cũng không có thủ đoạn bảo mệnh khác, duy nhất một lần ra tay chính là biến thành một đóa hoa trong suốt tinh khiết.
Chính khoảnh khắc sinh tử, đối phương vì cứu anh ta lần đầu tiên bạo lộ bản thân.
Nhớ đến điều này, trái tim Lâm Kính đau đớn như bị xé rách.
Lộ Đồng vẫn luôn đối đãi thật lòng với anh ta, nhưng anh ta lại bởi vì sự thật đối phương không phải nhân loại mà xa lánh thiếu niên, làm cho em ấy bị người lừa gạt hãm hại đến chết, mặc cho quãng đời còn lại anh ta hối hận thống khổ cỡ nào cũng không vãn hồi được. Hiện giờ được sống lại lại một lần, nói thế nào cũng sẽ không lại để em ấy chịu một chút khổ sở, nhất định sẽ bảo vệ một đời bình an.
Năm đó lúc anh ta đến còn muộn hơn hiện tại một giờ, vậy là Lộ Đồng sẽ ở trong vòng một giờ tới nơi này.
Bên ngoài nhiều tang thi như vậy.
Lâm Kính không thể nghĩ ra Lộ Đồng sẽ tiến vào như thế nào, bởi vậy chỉ có thể lao ra liều mạng giết chóc, rửa sạch sẽ tang thi bên ngoài. Diệp Bạch mắt lạnh nhìn tất cả, híp mắt có chút hiểu được. Làm một người từng gặp người sống lại, hắn dễ dàng đưa ra giải thích cho hành vi không hợp lý này của Lâm Kính.
Xì! Người đều chết rồi hối hận có tác dụng cái lông.
Nhưng nhìn vậy cũng không tính là không có lương tâm, có điều vẫn rất cặn bã, cho nên hắn mới không muốn nhắc nhở đối phương sẽ không có người tiến vào, vui vẻ nhìn người ta phạm ngốc.
Cũng làm cho bạn tiên Lộ Đồng ở Thiên giới nhìn xem, người cậu ta coi trọng ngốc cỡ nào.
Diệp Bạch dùng thần niệm rửa sạch một chút vật tư trong không gian, lấy ra một lọ nước hai phần bánh bích quy đặt ở trong ba lô giả bộ, sau đó nghĩ một lúc lại ném vào túi cá khô nhỏ. Sửa sang xong lại đổi quần áo nguyên chủ mặc trên người đi, mặc bộ quần áo thể thao thoải mái, xách một cây côn sắt mở cửa.
Tang thi ở cửa bị dọn dẹp thật sự sạch sẽ.
Diệp Bạch bước qua thi thể một đường đi ra bên ngoài, sau đó chọn vách tường tương đối sạch sẽ dựa vào, lười biếng nhìn Lâm Kính ở nơi này giết chóc.
Thật không hổ là sống lại.
Tuy rằng tinh thần lực không tinh tiến quá lớn, nhưng đối với việc vận dụng kinh nghiệm cùng dị năng giết tang thi, hiển nhiên đều rất thuần thục, tang thi chung quanh căn bản không có con nào có thể đi đến bên thân hắn.
Chẳng qua là bởi vì…
Diệp Bạch hơi buông thần niệm, con tang thi cấp hai trên tầng đã thoát khỏi áp chế, vội vàng lao xuống. Lúc đó Lâm Kính đang đối chiến ba con tang thi bình thường, tay cầm Đường đao mỗi đao một con, ngẫu nhiên dùng dị năng bổ thêm, rất thành thạo điêu luyện. Phát giác con tang thi cấp hai cũng chỉ nhíu mày, xử lý mấy con quanh thân liền chuẩn bị nghênh đón.
Đúng lúc này anh ta nhìn thấy Diệp đại meo dựa vào bên cạnh.
Thiếu niên vẻ mặt lười nhác, có vẻ hứng thú, quan trọng là… con tang thi cấp hai kia đi qua ngay bên cạnh lại cực kỳ tự nhiên không nhìn thấy đối phương, ngược lại một lòng xông về phía anh ta.
Lâm Kính khẽ giật mình trong lòng.
Tang thi là không có ý thức, chúng nó chỉ biết đi theo bản năng, nhưng…
Không biết là trùng hợp hay cái gì khác, mỗi lần tang thi bên người Lộ Đồng luôn ít nhất, em ấy như trời sinh đã không hấp dẫn giống loài này. Khi đó Lâm Kính từng may mắn, cũng từng đi tìm nguyên nhân, cuối cùng phát hiện chân thân của đối phương mới cảm thấy là bởi vì không phải nhân loại mà là thực vật, nhưng bây giờ Diệp Bạch cũng không bị để ý tới.
Chẳng lẽ…
Anh ta khiếp sợ nhìn hướng Diệp Bạch, cũng không phòng tang thi cấp hai đã gần ngay trước mắt, mắt thấy sắp thò đầu qua cắn anh ta, bởi vậy chỉ có thể khó khăn lui về phía sau nghênh địch.
Tận thế mới bắt đầu ba ngày.
Lúc này tang thi bình thường là nhiều nhất, trong hai trăm con lại có một con cấp một, cấp hai gần như bằng không, trong một thành phố nhiều nhất chỉ có thể tìm tới hai ba con. Lâm Kính tất nhiên là biết trong siêu thị này có một con, hơn nữa còn khá là khó đối phó, trên đường tới đương nhiên cũng nghĩ kế sách ứng đối.
Dù sao sống lại một lần, rất nhiều kinh nghiệm đều vô cùng đáng giá tham khảo.
Bởi vậy so với đời trước chật vật vô cùng trốn vào kho hàng tạm lánh, sau đó tìm cơ hội chạy ra siêu thị, lúc này Lâm Kính tuy vẫn chật vật lại cũng không thấy nguy hiểm quá lớn.
Diệp Bạch bình tĩnh nhìn.
Rốt cuộc tang thi cấp hai vẫn tương đối lợi hại, so ra Lâm Kính có dị năng vẫn chưa tới cấp một đối phó lên quả thực vô cùng cố hết sức. Cho dù là kinh nghiệm phong phú cũng chỉ có thể cam đoan an toàn của bản thân, nhất thời nửa khắc lại không có biện pháp thương tổn đến đối phương, chỉ có thể chậm rãi vừa kéo vừa đánh, cố gắng hao tổn chết đối phương.
Việc này nhìn như rất ngốc, bởi vì anh ta đang cố kéo dài với tang thi không biết mỏi mệt, nhưng thực lực không bằng chỉ có thể như thế.
Ánh mắt Diệp đại meo vẫn luôn không tồi, bởi vậy có thể dễ dàng nhìn ra tính toán của Lâm Kính, mỗi một đao của đối phương nhìn như lơ đãng, lại đều chém vào cùng một chỗ. Đây là chuẩn bị nước chảy đá mòn, sau đó nhân cơ hội dùng dị năng hệ băng đánh vào trong não, từ đó một lần diệt trừ tang thi cấp hai, lấy tinh hạch bên trong.
Lâm Kính nhân cơ hội lại nhìn Diệp Bạch vài lần.
Anh ta phát hiện thiếu niên thật sự bình tĩnh, đứng ở nơi đó thanh thản nhìn anh ta chiến đấu, ngẫu nhiên có một hai con tang thi không có mắt lắc lư đến bên cạnh hắn, sẽ bị một côn trực tiếp gõ chết. Thậm chí ở làm điều này thời điểm, người nọ tinh nhãn cũng chưa từng từ trên người hắn dời, đang một bộ vui sướng khi người gặp họa nhìn anh ta bị tang thi làm cho trốn trái tránh phải.
Diệp Bạch xé mở một túi cá khô nhỏ, chậm rãi nhét một con lại một con vào trong miệng.
Thiên giới cũng không có đồ ăn ngon như vậy.
Cá nuôi ở trong linh thủy, hương vị đương nhiên cực ngon, nhưng Diệp đại meo không biết nấu, không biết nướng, thậm chí cả luộc đều không chín. Thỉnh thoảng một đám bạn tiên sẽ làm giúp hắn, nhưng hương vị vẫn không vừa ý. Ngược lại là các cách chế biến của nhân gian, khiến mấy đời tới nay hắn được ăn thống khoái, nhất là túi đựng cá khô nhỏ, lại càng đáng khen.
Ăn hết một túi nhỏ, bên kia cuộc chiến của Lâm Kính đã gần đến kết thục.
Diệp đại meo vỗ vỗ tay, cảm thấy không kém lắm, mang theo côn sắt đi qua vung tay cho một côn, đã đập bể đầu tang thi cấp hai rơi ở một bên.
Lâm Kính: “…”
Cái loại cảm giác mình đánh nửa ngày kỳ thật người ta chỉ cần một tay là có thể thu phục là thế nào?
Bên kia Diệp Bạch đã đi trước một bước ra cửa, vừa vặn lộ ra ba lô đeo ở sau lưng, kiểu dáng hết sức quen thuộc, không phải là…
“Đó là ba lô của Lộ Đồng, em ấy ở nơi nào.” Lâm Kính chất vấn.
Diệp Bạch quay thân nhìn anh ta, cười đến trào phúng, “Lộ Đồng?”
Hắn tùy tay lấy ba lô từ phía sau lưng xuống, ném qua, “Bên trên có thêu tên, nhìn rõ ràng, đừng có không biết chữ nhận đồ lung tung.”
Lâm Kính lật qua.
Anh ta chắc chắn không nhớ nhầm ba lô của Lộ Đồng, hơn nữa đối phương cũng thêu tên mình lên trên, nhưng hiện tại…
Thân thể có thể được tiên nhân nhập vào đều có chỗ kỳ lạ, diện mạo sẽ thay đổi, tư liệu tên tuổi lúc trước sẽ thay đổi, nguyên chủ thêu tên mình lên đương nhiên cũng sẽ thay đổi. Năm đó bạn tiên Lộ Đồng hạ phàm thì tên được thêu lên trên ba lô này đương nhiên là Lộ Đồng, mà bây giờ, hai chữ to Diệp Bạch nằm ở chỗ đó.
Cả người Lâm Kính đều ngơ ngác tại chỗ.
Ba lô vẫn là ba lô đó tuyệt sẽ không nhầm, ngay cả ở giữa có lỗ rách đều ở cùng một nơi. Nhưng tên thêu bên trên lại thay đổi, biến thành tên một người khác. Anh ta không thể tin nhìn Diệp Bạch, trong nháy mắt đã nghĩ tới rất nhiều chỗ kỳ hoặc, ví dụ Lộ Đồng vốn nên ở trong kho hàng lại không ở đây, mà Diệp Bạch vốn không nên xuất hiện lại có mặt ở nơi đó.
Lúc trước bởi vì quá mức lo lắng cho nên không chú ý tới nhất thời toàn bộ hiện lên ở trước mắt.
Cái gì mà Lộ Đồng là một giờ sau mới đến, căn bản hoàn toàn không có khả năng, nếu như nhiều tang thi như vậy mà đối phương có thể đi vào, năm đó cũng sẽ không chờ anh ta tới cứu.
Một ý nghĩ dần dần hiện lên ở trong đầu anh ta, lại làm cho người ta không thể tin được.
“Em ấy, em ấy đâu?” Lâm Kính chờ mong nhìn về phía Diệp Bạch, muốn được đến một đáp án mà mình kỳ vọng, Diệp đại meo lại híp mắt, khinh thường cho anh ta một câu:
“Anh cho rằng chúng tôi giống với các anh à?”
Ý tứ của hắn là đám người các anh sống lại một lần chính là người, mà thân thể này hiển nhiên không có khả năng, đời này là do hắn thay thế.
Nhưng lời này nghe vào trong tai Lâm Kính lại là ý khác.
Chỉ trong nháy mắt, anh ta thất thần ngã ngồi trên mặt đất.
Chẳng lẽ…
Chẳng lẽ thiếu niên đơn thuần thiện lương, nhu thuận đáng yêu đó thật sự cứ biến mất như vậy ư, hết thảy sống lại, đối phương vẫn sẽ không còn, bởi vì bọn họ khác biệt.
Anh ta chết về tới nguyên điểm, người nọ lại không về được.
Như thế, anh ta sống lại một lần còn có ý gì, còn có nghĩa lý gì!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook