Miêu Sinh Doanh Gia
-
Chương 73
Cố Chiêu là con nhỏ nhất của tiên hoàng, cũng cùng một nương sinh với hoàng đế đương nhiệm, lại thêm lúc y còn nhỏ hoàng đế đã kế vị, cho nên ngược lại không có tranh đấu vương quyền gì đến quấy nhiễu tình huynh đệ. Nói là đệ đệ, kỳ thật cũng sắp coi như nhi tử để đối đãi, nhiều năm như vậy địa vị thậm chí còn cao hơn mấy vị hoàng tử một ít.
Y có năng lực xuất chúng, lại không tồn tại vấn đề tranh vị, bởi vậy vẫn luôn sống rất tốt.
Cho dù là một số đối thủ từng quá tiết với y, gặp mặt cũng phải cười ha ha chào hỏi, cho tới bây giờ còn chưa gặp được người không được tự nhiên giống Diệp Bạch.
Nói chán ghét đi, tiểu nhãn thần nhìn qua lại không giống, nhưng tiếng hừ lạnh sau đó là có chuyện gì?
Cố Chiêu có lòng níu người qua hỏi một chút, nhưng trường hợp không đúng cũng thôi, bái kiến hoàng đế, lại nghe đến án thánh chỉ giả. Y tùy ý hỏi vài câu, đều là ở trên tử huyệt, hoàng đế bệ hạ vừa nhìn tình huống này dứt khoát ném sự tình cho y tra rõ, cũng nói rõ nhất định phải điều tra ra chân tướng.
Chu thừa tướng có lòng muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng.
Nhị hoàng tử cũng thôi, Cố Chiêu lại không phải dễ đối đầu, không thấy đối đầu y gần như đều không có kết cục tốt à.
Hơn nữa hoàng đế kiêng kị hoàng tử, cảm giác những đứa con này ghi nhớ vị trí của ông ta, lại tín nhiệm có thêm đối với đệ đệ Cố Chiêu, thường xuyên gọi tới thương lượng một ít sự tình khẩn yếu. Cho nên dù ‘thánh chỉ giả’ lại không ổn, đối với bên bọn họ có thể bất lợi, Chu thừa tướng biết mình đã không ôm đồm đến.
Thậm chí, lão ta còn phải cười đến một câu: “Chiêu Thân vương quả nhiên còn trẻ đã đầy triển vọng.”
Diệp Bạch nhịn không được lại bay qua một cái liếc mắt, thầm nghĩ người của hắn làm sao kém được, tất nhiên là lợi hại nhất.
Hoàng đế phất tay cho mọi người đi xuống, Diệp Bạch theo Nhị hoàng tử và đám cựu thần Chu thừa tướng đi ra ngự thư phòng, mấy người chu toàn vài câu thì đều tự tách ra. Trong lúc Chu thừa tướng nhìn Diệp Bạch xưng: “Quả nhiên tuổi trẻ đầy hứa hẹn.” Diệp đại miêu vui vẻ tiếp nhận, một bộ vô cùng tự hào tức đến mức râu đối phương đều thổi lên.
Nhị hoàng tử vội ho một tiếng, cười thầm không nói.
Cố Chiêu cũng không đi cùng bọn họ, mà lưu lại thương thảo sự tình với hoàng đế, bởi vì bản thân y có việc cần hội báo, mới ‘vừa khéo’ chạy tới.
Ra cửa cung, thì thấy bên ngoài một thị vệ mặc thường phục thò đầu ra nhìn.
“Lén lén lút lút.”
Diệp đại miêu liếc nhìn người đến, Nhị hoàng tử giựt giựt khóe miệng thầm nghĩ ngươi nhìn bên ngoài người nào đi coi chừng mà không phải như vậy, nhưng rốt cuộc không nói thêm cái gì. Người nọ lúc này đã chạy qua, đang chuẩn bị nói cái gì thì bị ngăn lại, sau đó một hàng mấy người đỉnh ánh mắt phức tạp nan giải của Chu thừa tướng đón xe rời đi.
Diệp đại miêu làm ổ ở chiếc xe phía sau, linh lực kéo dài đi vào bên trong hoàng cung.
Trong cơ thể linh lực quen thuộc khiến người ta thoải mái, mặc dù không nhiều lắm lại cũng đủ để Diệp Bạch làm rất nhiều chuyện. Vừa rồi ở trên đại điện giả bộ nửa ngày, lúc này trộm dùng thần niệm nhìn người nuôi mèo nhà hắn. Đời này đối phương hiển nhiên vẫn có dáng vẻ như vậy, lúc Diệp Bạch ‘nhìn’ qua, Cố Chiêu đang cùng với hoàng đế thảo luận về Nhị hoàng tử.
“Nhị hoàng nhi…” Dừng một chút, lão hoàng đế thở dài, “Tài năng là có, nhưng khí phách không đủ.”
Cố Chiêu cũng không đồng ý, “Trên thực tế Nhị hoàng tử làm đã đủ tốt rồi, tuy rằng có chỗ thiếu sót, nhưng cũng không mềm lòng dễ dàng bị người ảnh hưởng, đối người đối việc đều có lý giải của mình.”
Hoàng đế không thể phủ nhận.
Chẳng qua… “Lão nhị vẫn kém một chút.”
Lời này Cố Chiêu không tiếp lời, đối với ngôi vị hoàng đế, cho dù là y cũng không tiện nói quá nhiều, bên kia lão hoàng đế lại dường như đặc biệt có dục vọng muốn nói. Cho dù y không tiếp lời, cũng vẫn nói tiếp: “Giống việc hôm nay, ngươi nghe vừa rồi người phía dưới hồi báo không, lão nhị có phần không để ý đại cục.”
Diệp Bạch hiểu được, đây là nói đến chuyện của mình.
Hoàng đế cảm thấy lúc ấy Nhị hoàng tử không nên gắn cái mác ‘Kẻ điên’ cho hắn, mà nên mượn việc này một mực chắc chắn thánh chỉ là giả, như vậy mới là chú ý đại cục. Vì bản thân, cũng vì toàn bộ người ủng hộ phía sau Nhị hoàng tử, nhưng đối phương hiển nhiên lựa chọn bảo toàn bản thân hắn, bỏ quên con đường này.
Bên kia Cố Chiêu suy tư một chút hiển nhiên cũng hiểu được lão hoàng đế đang chỉ cái gì.
Y cười cười, giống như vui đùa, hỏi, “Nếu Nhị hoàng tử thực sự làm như vậy, cho dù không có ngại mưu phản, đến lúc đó bất luận thánh chỉ là thật hay giả, lúc này cũng không chiếm được chỗ tốt!”
Hoàng đế trầm mặc hồi lâu.
Rốt cuộc chính ông ta cũng không nói rõ ràng đối với biểu hiện của Nhị hoàng tử là vừa lòng, hay là không vừa lòng.
Nếu là lấy thần tử mà nói đối phương làm cũng không sai, nhưng nếu lấy người được chọn quân vương mà nói lại có phần không đủ quyết đoán, không thể khi cần quyết thì phải quyết ngay.
Rốt cuộc…
“Điểm ấy vẫn là lão nhị kém lão tam!”
Cố Chiêu nhớ tới thủ đoạn Tam hoàng tử luôn tàn nhẫn, không khỏi nhíu mày, nhưng rốt cuộc không nói gì, sự tình như thế nào trong lòng hoàng đế không phải không rõ ràng. Lão nhị tài năng xuất chúng lại quá mức mềm mại, lão tam thỏa đáng có thể bù lại được chỗ không đủ trong đó, nhưng ở trên trị quốc lại chênh lệch không chỉ nhỏ tí tẹo.
“Rốt cuộc,” do dự trong nháy mắt, Cố Chiêu vẫn nói câu: “Thường ngày Nhị hoàng tử cũng không đến nỗi như vậy.”
Bình thường tuy xử sự ôn hòa chút, nhưng cái nhìn đại cục chưa bao giờ xảy ra sai lầm, việc này trong lòng hoàng đế vô cùng rõ ràng, nghe vậy gật đầu theo.
“Diệp Bạch đó… lão nhị thích như vậy?”
Cố Chiêu: “…”
Diệp Bạch: “…”
Diệp đại miêu trực giác dùng thần thức quét một chút Nhị hoàng tử trên xe ngựa phía trước, sau đó lại cảm giác mình thần kinh quá độ, chuyện này rõ ràng cho thấy lão hoàng đế suy nghĩ nhiều. Bên kia Cố Chiêu lại càng khóe miệng giật mạnh, “Ta lại không nhìn ra, con ngài thích người ta chỗ nào, không phải nói báo ân à.”
Lão hoàng đế cũng không tin, báo ân có nhiều phương pháp, không đến mức như thế.
Cố Chiêu lắc đầu, “Bên cạnh Nhị hoàng tử có không ít người, nhưng những người này đều đi theo từ rất sớm, hoặc là sau này mới chiêu mộ. Đặt tính mạng bản thân và người nhà ở trên người Nhị hoàng tử cũng không ít, nhưng đó cũng chỉ là đánh cuộc, cược ngày sau tiền đồ quang minh. Chỉ riêng Diệp Bạch là khác biệt, thiếu niên ấy không cầu tài không cầu lợi, cho nên mới đặc thù đó thôi.”
“Trong lòng Nhị hoàng tử, nhìn rất rõ ràng.”
Một phe phái, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu, vốn gắn liền với nhau. Những người đó ủng hộ Nhị hoàng tử, nhưng cũng chỉ vào ngày sau có thể cho bọn họ tiền đồ tốt hơn. Rõ ràng là chủ tớ, trên một mức độ nào đó còn không phải một loại quan hệ hợp tác à, cho nên những người đó dám đánh cuộc, thì nên thừa nhận kết quả thua cuộc.
Cố Chiêu chờ đợi hoàng đế suy nghĩ cẩn thận, mới nói tiếp: “Thiếu niên kia chính là khác biệt ở điểm ấy.”
Bởi vì không phải người đánh cuộc, cho nên Nhị hoàng tử mới cảm thấy hắn không nên thừa nhận hậu quả thua, hơn nữa người này còn từng có ân một mạng với mình.
“Con người lão nhị, nhớ tình cũ nhất, điểm ấy hoàng huynh ngài cũng không phải là không rõ ràng.”
Nhớ đến đèn Lưu Ly ông ta ban cho lúc nhỏ, hiện giờ còn ở trong phòng ngủ nhi tử, cùng với các vật nhỏ khác, hoàng đế cảm thấy mềm mại bật cười lắc đầu.
“Ngươi ấy à, đúng là có thể nói.”
Chưa xong, lại lơ đãng nói: “Rốt cuộc vẫn có quan hệ tốt với lão nhị!”
“Dù sao chúng ta cũng cùng nhau lớn lên.” Cố Chiêu như không chú ý tới ý thử trong đó, tự tại nói: “Hơn nữa đứa bé kia nhớ tình cũ, quan hệ với ta luôn rất tốt.”
Hoàng đế không khỏi nhớ tới quang cảnh những năm ấy.
Năm đó tiên hoàng chết bệnh đúng lúc Cố Chiêu sinh ra, bởi vậy không biết bao nhiêu người chỉ vào đệ đệ nói chuyện, nhất thời lời đồn đãi bay đầy trời làm cho người ta nửa bước khó đi. Sau này đợi đến thời cuộc ổn định, rồi lại không đành lòng đệ đệ nhỏ tuổi một mình ở ngoài cung, nên nuôi cùng một chỗ với mấy vị hoàng tử, nhoáng lên một cái cũng hơn hai mươi năm.
“Khi đó ngươi còn nhỏ, béo giống như bánh bao, đáng yêu hơn hiện tại nhiều.”
Cố Chiêu: “…”
Chúng ta có thể đừng luôn nhắc lịch sử đen tối không, thấy y như vậy hoàng đế ngược lại nở nụ cười, “Hai đứa con trai này của trẫm, nếu có một người có thể theo kịp ngươi, sao nên nỗi vị trí Thái tử còn đang bỏ trống.”
Lời này cũng không dễ tiếp.
Diệp Bạch thầm nghĩ lão hoàng đế này mỗi một câu đều chứa ẩn ý, rốt cuộc vẫn đề phòng đệ đệ, quả nhiên xưng hô cô độc không phải là không có đạo lý.
Lại chờ nghe tiếp thì phát hiện xe ngựa đã chạy rất xa, khoảng cách không đủ.
Rốt cuộc khối thân thể này chưa từng tu chân, linh lực không đủ, có thể sử dụng lại càng không nhiều lắm, đổi với người bên ngoài căn bản không làm được những việc này, cũng chỉ có Diệp Bạch vốn là hồn tiên hạ phàm, lý giải đối với thuật pháp càng sâu một bậc. Người bên ngoài sử dụng mười phần lực để làm việc, hắn có lẽ chỉ cần ba phần, có khi còn có thể càng ít hơn một chút.
Bởi vậy mới có thể thuận lợi giải quyết tất cả chuyện này.
Chờ trở về phủ.
Nhị hoàng tử đầu tiên gọi người lúc trước canh giữ ở trước cửa cung tới hỏi, đối phương vốn là một trong mấy người mà bọn họ phái đi ra tìm hiểu tình huống, nhưng không ngờ bị người thiết kế ngăn cản, cuối cùng vẫn là Cố Chiêu đi qua thuận tay cứu người, lại một đường lấy có ‘chuyện quan trọng’ làm lý do vào hoàng cung, chuẩn bị thám thính tình hình thực tế.
Nhưng mà ai cũng không ngờ đến, sự tình giải quyết thuận lợi nhanh chóng như vậy.
Diệp Bạch ngồi ở một bên uống trà, thuận tay ăn điểm tâm trên bàn, chờ Nhị hoàng tử xử lý xong việc lúc trước tới tìm hắn nói chuyện, cũng âm thầm cân nhắc xong nên để lộ ra mấy thứ đó thế nào. Từ trước đó hắn thăm dò, đặc biệt không ở ngay lúc đầu trực tiếp vạch trần thánh chỉ đến xem, vị hoàng tử này tuyệt đối có thể tín nhiệm.
Cho dù ở vào cục diện này cũng không có tâm tư xấu, có thể thấy được tâm tính đã là cực tốt.
Hơn nữa người này có quan hệ với Cố Chiêu không tồi.
Mỗi một đời người nuôi mèo nhà hắn đều không có quá nhiều bằng hữu, quan hệ tốt lại càng chỉ có một, nhưng đều đủ có thể tín nhiệm, có thể gánh vác hơn chục người ngoài.
Nghĩ như vậy, Diệp Bạch đã hiểu nên nói đến mức độ nào.
Bên kia Nhị hoàng tử cuối cùng an bài thoả đáng hết thảy, đang định nói chuyện với Diệp Bạch một phen, lại nghe thấy hạ nhân báo lại, nói là quốc sư Chu Chi Đạo ở bên ngoài cầu kiến.
“Chu Chi Đạo?”
Gã tới làm gì?
Y có năng lực xuất chúng, lại không tồn tại vấn đề tranh vị, bởi vậy vẫn luôn sống rất tốt.
Cho dù là một số đối thủ từng quá tiết với y, gặp mặt cũng phải cười ha ha chào hỏi, cho tới bây giờ còn chưa gặp được người không được tự nhiên giống Diệp Bạch.
Nói chán ghét đi, tiểu nhãn thần nhìn qua lại không giống, nhưng tiếng hừ lạnh sau đó là có chuyện gì?
Cố Chiêu có lòng níu người qua hỏi một chút, nhưng trường hợp không đúng cũng thôi, bái kiến hoàng đế, lại nghe đến án thánh chỉ giả. Y tùy ý hỏi vài câu, đều là ở trên tử huyệt, hoàng đế bệ hạ vừa nhìn tình huống này dứt khoát ném sự tình cho y tra rõ, cũng nói rõ nhất định phải điều tra ra chân tướng.
Chu thừa tướng có lòng muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng.
Nhị hoàng tử cũng thôi, Cố Chiêu lại không phải dễ đối đầu, không thấy đối đầu y gần như đều không có kết cục tốt à.
Hơn nữa hoàng đế kiêng kị hoàng tử, cảm giác những đứa con này ghi nhớ vị trí của ông ta, lại tín nhiệm có thêm đối với đệ đệ Cố Chiêu, thường xuyên gọi tới thương lượng một ít sự tình khẩn yếu. Cho nên dù ‘thánh chỉ giả’ lại không ổn, đối với bên bọn họ có thể bất lợi, Chu thừa tướng biết mình đã không ôm đồm đến.
Thậm chí, lão ta còn phải cười đến một câu: “Chiêu Thân vương quả nhiên còn trẻ đã đầy triển vọng.”
Diệp Bạch nhịn không được lại bay qua một cái liếc mắt, thầm nghĩ người của hắn làm sao kém được, tất nhiên là lợi hại nhất.
Hoàng đế phất tay cho mọi người đi xuống, Diệp Bạch theo Nhị hoàng tử và đám cựu thần Chu thừa tướng đi ra ngự thư phòng, mấy người chu toàn vài câu thì đều tự tách ra. Trong lúc Chu thừa tướng nhìn Diệp Bạch xưng: “Quả nhiên tuổi trẻ đầy hứa hẹn.” Diệp đại miêu vui vẻ tiếp nhận, một bộ vô cùng tự hào tức đến mức râu đối phương đều thổi lên.
Nhị hoàng tử vội ho một tiếng, cười thầm không nói.
Cố Chiêu cũng không đi cùng bọn họ, mà lưu lại thương thảo sự tình với hoàng đế, bởi vì bản thân y có việc cần hội báo, mới ‘vừa khéo’ chạy tới.
Ra cửa cung, thì thấy bên ngoài một thị vệ mặc thường phục thò đầu ra nhìn.
“Lén lén lút lút.”
Diệp đại miêu liếc nhìn người đến, Nhị hoàng tử giựt giựt khóe miệng thầm nghĩ ngươi nhìn bên ngoài người nào đi coi chừng mà không phải như vậy, nhưng rốt cuộc không nói thêm cái gì. Người nọ lúc này đã chạy qua, đang chuẩn bị nói cái gì thì bị ngăn lại, sau đó một hàng mấy người đỉnh ánh mắt phức tạp nan giải của Chu thừa tướng đón xe rời đi.
Diệp đại miêu làm ổ ở chiếc xe phía sau, linh lực kéo dài đi vào bên trong hoàng cung.
Trong cơ thể linh lực quen thuộc khiến người ta thoải mái, mặc dù không nhiều lắm lại cũng đủ để Diệp Bạch làm rất nhiều chuyện. Vừa rồi ở trên đại điện giả bộ nửa ngày, lúc này trộm dùng thần niệm nhìn người nuôi mèo nhà hắn. Đời này đối phương hiển nhiên vẫn có dáng vẻ như vậy, lúc Diệp Bạch ‘nhìn’ qua, Cố Chiêu đang cùng với hoàng đế thảo luận về Nhị hoàng tử.
“Nhị hoàng nhi…” Dừng một chút, lão hoàng đế thở dài, “Tài năng là có, nhưng khí phách không đủ.”
Cố Chiêu cũng không đồng ý, “Trên thực tế Nhị hoàng tử làm đã đủ tốt rồi, tuy rằng có chỗ thiếu sót, nhưng cũng không mềm lòng dễ dàng bị người ảnh hưởng, đối người đối việc đều có lý giải của mình.”
Hoàng đế không thể phủ nhận.
Chẳng qua… “Lão nhị vẫn kém một chút.”
Lời này Cố Chiêu không tiếp lời, đối với ngôi vị hoàng đế, cho dù là y cũng không tiện nói quá nhiều, bên kia lão hoàng đế lại dường như đặc biệt có dục vọng muốn nói. Cho dù y không tiếp lời, cũng vẫn nói tiếp: “Giống việc hôm nay, ngươi nghe vừa rồi người phía dưới hồi báo không, lão nhị có phần không để ý đại cục.”
Diệp Bạch hiểu được, đây là nói đến chuyện của mình.
Hoàng đế cảm thấy lúc ấy Nhị hoàng tử không nên gắn cái mác ‘Kẻ điên’ cho hắn, mà nên mượn việc này một mực chắc chắn thánh chỉ là giả, như vậy mới là chú ý đại cục. Vì bản thân, cũng vì toàn bộ người ủng hộ phía sau Nhị hoàng tử, nhưng đối phương hiển nhiên lựa chọn bảo toàn bản thân hắn, bỏ quên con đường này.
Bên kia Cố Chiêu suy tư một chút hiển nhiên cũng hiểu được lão hoàng đế đang chỉ cái gì.
Y cười cười, giống như vui đùa, hỏi, “Nếu Nhị hoàng tử thực sự làm như vậy, cho dù không có ngại mưu phản, đến lúc đó bất luận thánh chỉ là thật hay giả, lúc này cũng không chiếm được chỗ tốt!”
Hoàng đế trầm mặc hồi lâu.
Rốt cuộc chính ông ta cũng không nói rõ ràng đối với biểu hiện của Nhị hoàng tử là vừa lòng, hay là không vừa lòng.
Nếu là lấy thần tử mà nói đối phương làm cũng không sai, nhưng nếu lấy người được chọn quân vương mà nói lại có phần không đủ quyết đoán, không thể khi cần quyết thì phải quyết ngay.
Rốt cuộc…
“Điểm ấy vẫn là lão nhị kém lão tam!”
Cố Chiêu nhớ tới thủ đoạn Tam hoàng tử luôn tàn nhẫn, không khỏi nhíu mày, nhưng rốt cuộc không nói gì, sự tình như thế nào trong lòng hoàng đế không phải không rõ ràng. Lão nhị tài năng xuất chúng lại quá mức mềm mại, lão tam thỏa đáng có thể bù lại được chỗ không đủ trong đó, nhưng ở trên trị quốc lại chênh lệch không chỉ nhỏ tí tẹo.
“Rốt cuộc,” do dự trong nháy mắt, Cố Chiêu vẫn nói câu: “Thường ngày Nhị hoàng tử cũng không đến nỗi như vậy.”
Bình thường tuy xử sự ôn hòa chút, nhưng cái nhìn đại cục chưa bao giờ xảy ra sai lầm, việc này trong lòng hoàng đế vô cùng rõ ràng, nghe vậy gật đầu theo.
“Diệp Bạch đó… lão nhị thích như vậy?”
Cố Chiêu: “…”
Diệp Bạch: “…”
Diệp đại miêu trực giác dùng thần thức quét một chút Nhị hoàng tử trên xe ngựa phía trước, sau đó lại cảm giác mình thần kinh quá độ, chuyện này rõ ràng cho thấy lão hoàng đế suy nghĩ nhiều. Bên kia Cố Chiêu lại càng khóe miệng giật mạnh, “Ta lại không nhìn ra, con ngài thích người ta chỗ nào, không phải nói báo ân à.”
Lão hoàng đế cũng không tin, báo ân có nhiều phương pháp, không đến mức như thế.
Cố Chiêu lắc đầu, “Bên cạnh Nhị hoàng tử có không ít người, nhưng những người này đều đi theo từ rất sớm, hoặc là sau này mới chiêu mộ. Đặt tính mạng bản thân và người nhà ở trên người Nhị hoàng tử cũng không ít, nhưng đó cũng chỉ là đánh cuộc, cược ngày sau tiền đồ quang minh. Chỉ riêng Diệp Bạch là khác biệt, thiếu niên ấy không cầu tài không cầu lợi, cho nên mới đặc thù đó thôi.”
“Trong lòng Nhị hoàng tử, nhìn rất rõ ràng.”
Một phe phái, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu, vốn gắn liền với nhau. Những người đó ủng hộ Nhị hoàng tử, nhưng cũng chỉ vào ngày sau có thể cho bọn họ tiền đồ tốt hơn. Rõ ràng là chủ tớ, trên một mức độ nào đó còn không phải một loại quan hệ hợp tác à, cho nên những người đó dám đánh cuộc, thì nên thừa nhận kết quả thua cuộc.
Cố Chiêu chờ đợi hoàng đế suy nghĩ cẩn thận, mới nói tiếp: “Thiếu niên kia chính là khác biệt ở điểm ấy.”
Bởi vì không phải người đánh cuộc, cho nên Nhị hoàng tử mới cảm thấy hắn không nên thừa nhận hậu quả thua, hơn nữa người này còn từng có ân một mạng với mình.
“Con người lão nhị, nhớ tình cũ nhất, điểm ấy hoàng huynh ngài cũng không phải là không rõ ràng.”
Nhớ đến đèn Lưu Ly ông ta ban cho lúc nhỏ, hiện giờ còn ở trong phòng ngủ nhi tử, cùng với các vật nhỏ khác, hoàng đế cảm thấy mềm mại bật cười lắc đầu.
“Ngươi ấy à, đúng là có thể nói.”
Chưa xong, lại lơ đãng nói: “Rốt cuộc vẫn có quan hệ tốt với lão nhị!”
“Dù sao chúng ta cũng cùng nhau lớn lên.” Cố Chiêu như không chú ý tới ý thử trong đó, tự tại nói: “Hơn nữa đứa bé kia nhớ tình cũ, quan hệ với ta luôn rất tốt.”
Hoàng đế không khỏi nhớ tới quang cảnh những năm ấy.
Năm đó tiên hoàng chết bệnh đúng lúc Cố Chiêu sinh ra, bởi vậy không biết bao nhiêu người chỉ vào đệ đệ nói chuyện, nhất thời lời đồn đãi bay đầy trời làm cho người ta nửa bước khó đi. Sau này đợi đến thời cuộc ổn định, rồi lại không đành lòng đệ đệ nhỏ tuổi một mình ở ngoài cung, nên nuôi cùng một chỗ với mấy vị hoàng tử, nhoáng lên một cái cũng hơn hai mươi năm.
“Khi đó ngươi còn nhỏ, béo giống như bánh bao, đáng yêu hơn hiện tại nhiều.”
Cố Chiêu: “…”
Chúng ta có thể đừng luôn nhắc lịch sử đen tối không, thấy y như vậy hoàng đế ngược lại nở nụ cười, “Hai đứa con trai này của trẫm, nếu có một người có thể theo kịp ngươi, sao nên nỗi vị trí Thái tử còn đang bỏ trống.”
Lời này cũng không dễ tiếp.
Diệp Bạch thầm nghĩ lão hoàng đế này mỗi một câu đều chứa ẩn ý, rốt cuộc vẫn đề phòng đệ đệ, quả nhiên xưng hô cô độc không phải là không có đạo lý.
Lại chờ nghe tiếp thì phát hiện xe ngựa đã chạy rất xa, khoảng cách không đủ.
Rốt cuộc khối thân thể này chưa từng tu chân, linh lực không đủ, có thể sử dụng lại càng không nhiều lắm, đổi với người bên ngoài căn bản không làm được những việc này, cũng chỉ có Diệp Bạch vốn là hồn tiên hạ phàm, lý giải đối với thuật pháp càng sâu một bậc. Người bên ngoài sử dụng mười phần lực để làm việc, hắn có lẽ chỉ cần ba phần, có khi còn có thể càng ít hơn một chút.
Bởi vậy mới có thể thuận lợi giải quyết tất cả chuyện này.
Chờ trở về phủ.
Nhị hoàng tử đầu tiên gọi người lúc trước canh giữ ở trước cửa cung tới hỏi, đối phương vốn là một trong mấy người mà bọn họ phái đi ra tìm hiểu tình huống, nhưng không ngờ bị người thiết kế ngăn cản, cuối cùng vẫn là Cố Chiêu đi qua thuận tay cứu người, lại một đường lấy có ‘chuyện quan trọng’ làm lý do vào hoàng cung, chuẩn bị thám thính tình hình thực tế.
Nhưng mà ai cũng không ngờ đến, sự tình giải quyết thuận lợi nhanh chóng như vậy.
Diệp Bạch ngồi ở một bên uống trà, thuận tay ăn điểm tâm trên bàn, chờ Nhị hoàng tử xử lý xong việc lúc trước tới tìm hắn nói chuyện, cũng âm thầm cân nhắc xong nên để lộ ra mấy thứ đó thế nào. Từ trước đó hắn thăm dò, đặc biệt không ở ngay lúc đầu trực tiếp vạch trần thánh chỉ đến xem, vị hoàng tử này tuyệt đối có thể tín nhiệm.
Cho dù ở vào cục diện này cũng không có tâm tư xấu, có thể thấy được tâm tính đã là cực tốt.
Hơn nữa người này có quan hệ với Cố Chiêu không tồi.
Mỗi một đời người nuôi mèo nhà hắn đều không có quá nhiều bằng hữu, quan hệ tốt lại càng chỉ có một, nhưng đều đủ có thể tín nhiệm, có thể gánh vác hơn chục người ngoài.
Nghĩ như vậy, Diệp Bạch đã hiểu nên nói đến mức độ nào.
Bên kia Nhị hoàng tử cuối cùng an bài thoả đáng hết thảy, đang định nói chuyện với Diệp Bạch một phen, lại nghe thấy hạ nhân báo lại, nói là quốc sư Chu Chi Đạo ở bên ngoài cầu kiến.
“Chu Chi Đạo?”
Gã tới làm gì?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook