Miêu Sinh Doanh Gia
-
Chương 100
Lúc Diệp Bạch ở Thiên giới xé người thuận tay thế nào thì tới như thế, là bởi vì móng vuốt hắn vốn sắc nhọn, mà sức chiến đấu hiện tại của đại tiên quá kém. Tới hạ giới, hắn càng thêm không cần quản chiêu gì thức gì, những người này ở trong mắt hắn khác chỉ là cấp năm hay là cấp mười, ở trước mặt cấp cao nhất như hắn, tất cả đều là cấp cặn bã.
Ngược lại đối với hắn, những chiêu thức đó vừa yếu vừa phiền toái.
Cho nên…
Sau khi huấn luyện viên bị ngược tới, không phục đến khiêu chiến lại bị ngược, sau mấy lần đều quấn lấy Diệp Bạch, mỗi ngày đều muốn tới mấy chiêu, nằm trên mặt đất mấy lần.
Các huấn luyện viên khác cũng không cam chịu yếu thế.
Dọa người tại chỗ thì bọn họ không muốn, lén lút đến tìm Diệp Bạch nha, tình huống này khiến Cố thượng tướng có chút khó chịu. Vì thời gian có thể ở chung của anh và Diệp Bạch vốn không nhiều lắm, lại bị đám người đó chia ra lại càng không có. Bởi vậy không nói hai lời qua ngược đám người một trận, sau đó mang theo Diệp Bạch rời khỏi.
Mấy vị huấn luyện viên: “…”
“Thì ra là một tay Cố thượng tướng dạy nên, chẳng thể trách…” Một vị trong đó cảm khái.
Mà sau này Diệp Bạch quả thực cũng bị Cố Chiêu thường xuyên chỉ đạo một mình, đông đảo học viên đối với việc này hâm mộ không thôi, chỉ có Lâm Tinh hiểu rõ trong lòng là tình huống gì.
Chỉ đạo là giả, hai người này tình nồng ý đượm nói chuyện thương yêu thôi.
Trong lúc Diệp đại meo trở nên càng thêm xuất sắc, có được danh tiếng người đứng đầu của trường quân đội hàng đầu, mà theo sát hắn chính là Lâm Tinh cùng với nam sinh Alpha lúc trước nói chuyện giúp Diệp Bạch. Hai người này vẫn luôn duy trì tiến độ giống nhau áp qua một đám học viên, thành người đứng thứ hai hoàn toàn xứng đáng, cũng vững vàng chiếm cứ vị trí đó.
Ba tên đứng đầu trường quân đội thì có hai người là Beta.
Tình huống này khiến rất nhiều Beta sinh lòng vinh dự đồng thời càng thêm cố gắng, cũng kích thích đám Alpha nỗ lực hơn nữa, khiến đám người hiệu trưởng rất vừa lòng.
Cùng lúc đó, ba người này chịu sự chú ý đương nhiên không ít.
Nổi bật nhất là Diệp Bạch, mỗi môn đều ưu tú, lại có sự tích rực rỡ đánh bại các huấn luyện viên, thậm chí có người đồn đãi thực lực của hắn cho dù đi thi tốt nghiệp cũng có thể qua. Một vài huấn luyện viên cười cười không nói lời nào, bọn họ cũng sẽ không nói lúc người này vào trường cũng đã có thể thi qua tốt nghiệp, tới hiện tại là thực lực gì bọn họ cũng không biết.
Suy nghĩ rất nhiều biện pháp vẫn không thể thăm dò rõ ràng.
So ra mà nói, Lâm Tinh và thiếu niên Alpha Tương Vĩnh thì không được chú ý nhiều như vậy, hai người thường xuyên ở bên nhau thảo luận vấn đề phương diện học tập huấn luyện, cũng tương đối vui vẻ. Thỉnh thoảng cũng sẽ tranh thủ lúc rảnh rỗi kiếm một góc vắng, hai người một người một bình rượu vừa uống vừa tán gẫu, cũng vui sướng.
Vừa khéo hôm nay nơi đó dường như bị chiếm.
Lâm Tinh và Tương Vĩnh liếc nhau, biểu đạt ý ‘đổi’ liền chuẩn bị rời đi, lại vừa vặn nghe thấy tên hai người bọn họ.
“Lại nói nếu không có Diệp Bạch xuất hiện nổi bật, chỉ sợ được Cố thượng tướng nhìn trúng chính là một trong hai người bọn họ, thật đáng tiếc…”
Đáng tiếc cái gì?
Tương Vĩnh lắc đầu, lời như vậy cậu ta đã không phải lần đầu tiên nghe được, nhưng mỗi lần đều cảm thấy những học viên này ngày sau cũng chỉ đến vậy. Tâm tính không tốt, luôn nghĩ việc may mắn, thực lực Diệp Bạch bày ở đó, lấy danh đứng đầu không quá, cậu còn có thể kỳ vọng người ta không ở đây? Còn nữa, vì sao dự án lớp thực nghiệm lại thông qua, bên trong cũng có một phần công lao của Diệp Bạch.
Nếu không có biểu hiện xuất sắc của đối phương, không chừng năm nay cũng giống những năm qua.
Đám người bọn họ đã mượn làn gió này gộp bài vở bốn năm ngắn lại còn một năm, có thể tiến vào quân đội trước không nói, trên hồ sơ cũng được ghi lại xinh đẹp, còn có gì bất mãn?
Mong ước viển vông cũng không phải thói quen tốt.
Nếu không phải lớp thực nghiệm có Diệp Bạch xuất hiện, Cố Chiêu có khả năng căn bản sẽ không đến trường học giảng bài, nói gì đến việc nhìn trúng tư chất của bọn họ? Huống chi, bản thân Cố thượng tướng chính là cấp bậc thiên tài, từng thấy không ít người có tiềm lực, có thể nhìn trúng hai người bọn họ hay không còn chưa biết được, đáng tiếc thì có ích lợi gì.
Giễu cợt một tiếng, Tương Vĩnh xoay người muốn đi.
Bên kia Lâm Tinh từng bước không rời theo ở phía sau, cũng không nói một lời đối với ngôn luận của những người đó, nhưng cậu suy nghĩ càng xa càng nhiều hơn Tương Vĩnh.
Cây có mọc thành rừng, gió vẫn thổi bật rễ.
Cậu thủy chung là Omega, điểm ấy là nhất định phải che giấu, bởi vậy không thích hợp nhận được càng nhiều chú ý. Nhưng muốn cho cậu ẩn giấu thực lực giả dạng bình thường rõ ràng bất lợi đối với tiền đồ ngày sau của cậu, Diệp Bạch xuất hiện vừa vặn giúp cậu một ân lớn, khiến cậu không đến mức giấu dốt lại cũng không bị chú ý quá nhiều.
Thiếu niên cường đại lại nuông chiều đó, đã cố ý vô tình giúp cậu rất nhiều.
Mà Diệp đại meo bị mọi người thảo luận vô hạn hiện tại đang gọi video với Cố Chiêu, miệng gặm cá khô nhỏ còn uống nước trà, có chút thích ý chờ đối phương làm chính sự. Bận bịu xong mới hỏi, “Gần đây tình huống không đúng?” Cố Chiêu là thượng tướng, công việc có bận cũng không phải phương pháp bận như vậy.
Nếu có thể, lúc người này ở bên hắn tuyệt đối không thích đi công tác.
Mấy đời trước còn tốt, đời này cơ hội gặp mặt của bọn họ không nhiều lắm, bởi vậy cho dù là lúc liên lạc qua trí não cũng không có khả năng làm việc khác, mà hai ngày này tình huống như vậy lại vô cùng thường xuyên.
Quả nhiên, hắn vừa hỏi Cố Chiêu lập tức nói.
“Là Liên Bang bên kia.” Cố Chiêu hoàn toàn bỏ qua văn kiện trong tay, nhìn về phía Diệp Bạch, “Bọn họ dường như không quá an phận, giống như muốn mở đầu chiến tranh.”
Tình huống này vô cùng không đúng.
Mấy năm gần đây Liên Bang đặc biệt thành thật, đương nhiên không phải bọn họ không muốn đánh mà là không thể đánh, bởi vì lúc ban đầu toàn bộ cuộc chiến do bọn họ hứng khởi nổi ra đều thất bại. Cố Chiêu từ khi tốt nghiệp trường quân đội một đường dựa vào chiến công tới thượng tướng, mà Liên Bang cũng không có tư bản chiến với đế quốc, như vậy động tác hiện tại của bọn họ cũng có chút khả nghi.
Diệp Bạch nhíu mày.
Hắn vừa mới nhớ lại cuộc đời bạn tiên, phát hiện hoàn toàn không có manh mối quan trọng gì.
Vị đó biết được nguyên chủ là bị Lâm Tinh hố khiến mình không đi học được cũng không tức giận, dù sao chuyện này thật sự là nguyên chủ tự gây nghiệt, hắn chỉ may mắn Lâm Tinh không thực sự bị nguyên chủ hại. Về phần có rời khỏi tinh cầu đổ nát không hắn cũng không lo lắng, vị bạn tiên này vô cùng thích ứng trong mọi tình cảnh, vừa ở đó đã là mười năm.
Đến một ngày nào đó tinh cầu đổ nát có một cơ giáp rơi xuống.
Bạn tiên thuận tay cứu.
Hắn điều khiển cơ giáp đã mất khống chế đó, sau đó giúp nó chậm rãi rơi xuống, cũng cứu một người trung niên bên trong trở về nhà. Người này dường như là nhân vật quan trọng nào của đế quốc, đươc quân đội đón trở về. Không bao lâu lại có thông báo tới bảo bạn tiên chuẩn bị, nói là sẽ có người tới đón hắn đi chủ tinh.
Mãi đến lúc này sự việc phát triển coi như không tồi.
Vấn đề xảy ra ở sau đó.
Trước khi người tới đón còn chưa tới, bạn tiên đã bị một ‘quân nhân’ gõ cửa, sau đó trực tiếp đánh ngất xỉu lột da, lại sau đó tỉnh đã ở Thiên giới.
Đây xem như một vị chết thảm nhất trong mấy người.
Trong khoảng thời gian này Diệp Bạch không phải không âm thầm điều tra thân phận vị ‘quân nhân’ kia, nhưng hiển nhiên đối phương là giả mạo, trên hồ sơ còn không biết viết là cái gì, cho nên tạm thời không có manh mối. Nhưng hắn cảm thấy chỉ cần hắn tiếp tục sử dụng thân thể này, người nọ sớm hay muộn sẽ lần thứ hai gặp mặt, bởi vậy cũng không gấp.
Nhưng mà…
Sinh sống ở nơi này mười năm, lại có chiến tranh hay không cũng hoàn toàn không biết, Diệp Bạch đối với bạn tiên là không muốn nói gì cả.
Tuy liên lạc trong tinh cầu đổ nát cực kém, liên hệ với bên ngoài cơ bản không cùng cấp, nhưng chỉ cần lưu tâm một chút, tình huống như này cũng không khó thám thính đến. Nhưng không có, bạn tiên căn bản không rõ ràng bên ngoài xảy ra chuyện gì, mà Diệp Bạch chỉ nhìn thấy hắn ta gặp nạn muốn báo thù, cho nên cũng không rõ ràng những việc khác.
Chỉ biết là, mười năm sau dường như có vấn đề.
Bởi vì hắn từng tra mấy vị tướng quân đế quốc, vị trung niên đó chính là Nguyên soái đế quốc, mà Nguyên soái đều xảy ra nguy hiểm, có thể thấy tình huống cũng không quá lạc quan.
Nhưng tất cả chuyện này đã bắt đầu sớm như vậy ư?
“Quên đi, đừng nghĩ.”
Cố Chiêu không nhìn được hắn như vậy, bởi vậy lập tức nói, “Dù sao trời sập xuống có anh gánh vác, nếu Liên Bang dám tới đánh anh sẽ lại đánh bọn họ trở về.”
Chưa nói xong đã cười lên.
“Đến lúc đó, thời gian chiến tranh, học viên trường quân đội đều tiến vào quân đội bổ sung dòng máu mới, em có thể đến bên cạnh anh.”
Diệp Bạch ngẫm lại cũng cảm thấy đúng.
Lâm Tinh vừa mới gõ cửa vào đã run rẩy khóe miệng, thầm nghĩ cũng chỉ có hai người tùy ý đối đãi chiến tranh như vậy, cậu càng thêm cảm thấy Diệp Bạch không đơn giản.
Còn về việc lúc trước đối phương trêu chọc uy hiếp cậu, Lâm Tinh cảm giác có ẩn tình khác.
Cậu nghĩ lại nghĩ.
Mấy năm nay nghĩ đến nghĩ đi, rốt cục vào hôm nay nghĩ ra kết quả, chỉ sợ là Diệp Bạch đang khảo nghiệm cậu. Dù sao thiếu niên nhìn đã không phải là người có tính nhẫn nại gì, nếu cậu chỉ là Omega bình thường chắc chắn sẽ không hỗ trợ đến tận đây, thậm chí ở trong trường học cũng từng nhiều lần che giấu giúp cậu.
Nếu cậu ngu ngốc chút, đối phương cũng không có khả năng cho cậu cơ hội để cậu có thể đi học.
Dù sao khi đó nháo ra vấn đề rất lớn.
“Cám ơn anh, Diệp Bạch.”
Cậu thiệt tình cảm ơn thiếu niên trợ giúp cậu cho cậu thư thông báo trúng tuyển, dù sao đối phương giúp đỡ cậu đã không chỉ là công nhấc tay, ngược lại còn phải gánh trách nhiệm lớn. Vạn nhất việc cậu là Omega không cẩn thận bộc lộ ra ngoài, chỉ sợ không chỉ Diệp Bạch, ngay cả Cố Chiêu cũng sẽ chịu liên luỵ.
Lâm Tinh âm thầm quyết định, đến lúc đó nhất định phải cắn chết hai người họ không biết việc này.
Diệp Bạch choáng váng!
Chậm rãi hắn rốt cục hiểu được thiếu niên trước mắt đã não động lệch đến nơi nào, nhất thời vô cùng cạn lời, ở trong lòng bất đắc dĩ nói: ‘Tin tưởng tôi, tuyệt đối không phải là khảo nghiệm gì cả, sở dĩ có kết quả này hoàn toàn là bởi vì chỉ số thông minh của nguyên chủ quá thấp không chơi qua cậu, bằng không hiện tại cậu sớm bị kéo lên giường như vậy như vậy rồi.’
Còn vì sao hiện tại biến thành như vậy, đó là bởi vì đổi! người!!!!
Ngược lại đối với hắn, những chiêu thức đó vừa yếu vừa phiền toái.
Cho nên…
Sau khi huấn luyện viên bị ngược tới, không phục đến khiêu chiến lại bị ngược, sau mấy lần đều quấn lấy Diệp Bạch, mỗi ngày đều muốn tới mấy chiêu, nằm trên mặt đất mấy lần.
Các huấn luyện viên khác cũng không cam chịu yếu thế.
Dọa người tại chỗ thì bọn họ không muốn, lén lút đến tìm Diệp Bạch nha, tình huống này khiến Cố thượng tướng có chút khó chịu. Vì thời gian có thể ở chung của anh và Diệp Bạch vốn không nhiều lắm, lại bị đám người đó chia ra lại càng không có. Bởi vậy không nói hai lời qua ngược đám người một trận, sau đó mang theo Diệp Bạch rời khỏi.
Mấy vị huấn luyện viên: “…”
“Thì ra là một tay Cố thượng tướng dạy nên, chẳng thể trách…” Một vị trong đó cảm khái.
Mà sau này Diệp Bạch quả thực cũng bị Cố Chiêu thường xuyên chỉ đạo một mình, đông đảo học viên đối với việc này hâm mộ không thôi, chỉ có Lâm Tinh hiểu rõ trong lòng là tình huống gì.
Chỉ đạo là giả, hai người này tình nồng ý đượm nói chuyện thương yêu thôi.
Trong lúc Diệp đại meo trở nên càng thêm xuất sắc, có được danh tiếng người đứng đầu của trường quân đội hàng đầu, mà theo sát hắn chính là Lâm Tinh cùng với nam sinh Alpha lúc trước nói chuyện giúp Diệp Bạch. Hai người này vẫn luôn duy trì tiến độ giống nhau áp qua một đám học viên, thành người đứng thứ hai hoàn toàn xứng đáng, cũng vững vàng chiếm cứ vị trí đó.
Ba tên đứng đầu trường quân đội thì có hai người là Beta.
Tình huống này khiến rất nhiều Beta sinh lòng vinh dự đồng thời càng thêm cố gắng, cũng kích thích đám Alpha nỗ lực hơn nữa, khiến đám người hiệu trưởng rất vừa lòng.
Cùng lúc đó, ba người này chịu sự chú ý đương nhiên không ít.
Nổi bật nhất là Diệp Bạch, mỗi môn đều ưu tú, lại có sự tích rực rỡ đánh bại các huấn luyện viên, thậm chí có người đồn đãi thực lực của hắn cho dù đi thi tốt nghiệp cũng có thể qua. Một vài huấn luyện viên cười cười không nói lời nào, bọn họ cũng sẽ không nói lúc người này vào trường cũng đã có thể thi qua tốt nghiệp, tới hiện tại là thực lực gì bọn họ cũng không biết.
Suy nghĩ rất nhiều biện pháp vẫn không thể thăm dò rõ ràng.
So ra mà nói, Lâm Tinh và thiếu niên Alpha Tương Vĩnh thì không được chú ý nhiều như vậy, hai người thường xuyên ở bên nhau thảo luận vấn đề phương diện học tập huấn luyện, cũng tương đối vui vẻ. Thỉnh thoảng cũng sẽ tranh thủ lúc rảnh rỗi kiếm một góc vắng, hai người một người một bình rượu vừa uống vừa tán gẫu, cũng vui sướng.
Vừa khéo hôm nay nơi đó dường như bị chiếm.
Lâm Tinh và Tương Vĩnh liếc nhau, biểu đạt ý ‘đổi’ liền chuẩn bị rời đi, lại vừa vặn nghe thấy tên hai người bọn họ.
“Lại nói nếu không có Diệp Bạch xuất hiện nổi bật, chỉ sợ được Cố thượng tướng nhìn trúng chính là một trong hai người bọn họ, thật đáng tiếc…”
Đáng tiếc cái gì?
Tương Vĩnh lắc đầu, lời như vậy cậu ta đã không phải lần đầu tiên nghe được, nhưng mỗi lần đều cảm thấy những học viên này ngày sau cũng chỉ đến vậy. Tâm tính không tốt, luôn nghĩ việc may mắn, thực lực Diệp Bạch bày ở đó, lấy danh đứng đầu không quá, cậu còn có thể kỳ vọng người ta không ở đây? Còn nữa, vì sao dự án lớp thực nghiệm lại thông qua, bên trong cũng có một phần công lao của Diệp Bạch.
Nếu không có biểu hiện xuất sắc của đối phương, không chừng năm nay cũng giống những năm qua.
Đám người bọn họ đã mượn làn gió này gộp bài vở bốn năm ngắn lại còn một năm, có thể tiến vào quân đội trước không nói, trên hồ sơ cũng được ghi lại xinh đẹp, còn có gì bất mãn?
Mong ước viển vông cũng không phải thói quen tốt.
Nếu không phải lớp thực nghiệm có Diệp Bạch xuất hiện, Cố Chiêu có khả năng căn bản sẽ không đến trường học giảng bài, nói gì đến việc nhìn trúng tư chất của bọn họ? Huống chi, bản thân Cố thượng tướng chính là cấp bậc thiên tài, từng thấy không ít người có tiềm lực, có thể nhìn trúng hai người bọn họ hay không còn chưa biết được, đáng tiếc thì có ích lợi gì.
Giễu cợt một tiếng, Tương Vĩnh xoay người muốn đi.
Bên kia Lâm Tinh từng bước không rời theo ở phía sau, cũng không nói một lời đối với ngôn luận của những người đó, nhưng cậu suy nghĩ càng xa càng nhiều hơn Tương Vĩnh.
Cây có mọc thành rừng, gió vẫn thổi bật rễ.
Cậu thủy chung là Omega, điểm ấy là nhất định phải che giấu, bởi vậy không thích hợp nhận được càng nhiều chú ý. Nhưng muốn cho cậu ẩn giấu thực lực giả dạng bình thường rõ ràng bất lợi đối với tiền đồ ngày sau của cậu, Diệp Bạch xuất hiện vừa vặn giúp cậu một ân lớn, khiến cậu không đến mức giấu dốt lại cũng không bị chú ý quá nhiều.
Thiếu niên cường đại lại nuông chiều đó, đã cố ý vô tình giúp cậu rất nhiều.
Mà Diệp đại meo bị mọi người thảo luận vô hạn hiện tại đang gọi video với Cố Chiêu, miệng gặm cá khô nhỏ còn uống nước trà, có chút thích ý chờ đối phương làm chính sự. Bận bịu xong mới hỏi, “Gần đây tình huống không đúng?” Cố Chiêu là thượng tướng, công việc có bận cũng không phải phương pháp bận như vậy.
Nếu có thể, lúc người này ở bên hắn tuyệt đối không thích đi công tác.
Mấy đời trước còn tốt, đời này cơ hội gặp mặt của bọn họ không nhiều lắm, bởi vậy cho dù là lúc liên lạc qua trí não cũng không có khả năng làm việc khác, mà hai ngày này tình huống như vậy lại vô cùng thường xuyên.
Quả nhiên, hắn vừa hỏi Cố Chiêu lập tức nói.
“Là Liên Bang bên kia.” Cố Chiêu hoàn toàn bỏ qua văn kiện trong tay, nhìn về phía Diệp Bạch, “Bọn họ dường như không quá an phận, giống như muốn mở đầu chiến tranh.”
Tình huống này vô cùng không đúng.
Mấy năm gần đây Liên Bang đặc biệt thành thật, đương nhiên không phải bọn họ không muốn đánh mà là không thể đánh, bởi vì lúc ban đầu toàn bộ cuộc chiến do bọn họ hứng khởi nổi ra đều thất bại. Cố Chiêu từ khi tốt nghiệp trường quân đội một đường dựa vào chiến công tới thượng tướng, mà Liên Bang cũng không có tư bản chiến với đế quốc, như vậy động tác hiện tại của bọn họ cũng có chút khả nghi.
Diệp Bạch nhíu mày.
Hắn vừa mới nhớ lại cuộc đời bạn tiên, phát hiện hoàn toàn không có manh mối quan trọng gì.
Vị đó biết được nguyên chủ là bị Lâm Tinh hố khiến mình không đi học được cũng không tức giận, dù sao chuyện này thật sự là nguyên chủ tự gây nghiệt, hắn chỉ may mắn Lâm Tinh không thực sự bị nguyên chủ hại. Về phần có rời khỏi tinh cầu đổ nát không hắn cũng không lo lắng, vị bạn tiên này vô cùng thích ứng trong mọi tình cảnh, vừa ở đó đã là mười năm.
Đến một ngày nào đó tinh cầu đổ nát có một cơ giáp rơi xuống.
Bạn tiên thuận tay cứu.
Hắn điều khiển cơ giáp đã mất khống chế đó, sau đó giúp nó chậm rãi rơi xuống, cũng cứu một người trung niên bên trong trở về nhà. Người này dường như là nhân vật quan trọng nào của đế quốc, đươc quân đội đón trở về. Không bao lâu lại có thông báo tới bảo bạn tiên chuẩn bị, nói là sẽ có người tới đón hắn đi chủ tinh.
Mãi đến lúc này sự việc phát triển coi như không tồi.
Vấn đề xảy ra ở sau đó.
Trước khi người tới đón còn chưa tới, bạn tiên đã bị một ‘quân nhân’ gõ cửa, sau đó trực tiếp đánh ngất xỉu lột da, lại sau đó tỉnh đã ở Thiên giới.
Đây xem như một vị chết thảm nhất trong mấy người.
Trong khoảng thời gian này Diệp Bạch không phải không âm thầm điều tra thân phận vị ‘quân nhân’ kia, nhưng hiển nhiên đối phương là giả mạo, trên hồ sơ còn không biết viết là cái gì, cho nên tạm thời không có manh mối. Nhưng hắn cảm thấy chỉ cần hắn tiếp tục sử dụng thân thể này, người nọ sớm hay muộn sẽ lần thứ hai gặp mặt, bởi vậy cũng không gấp.
Nhưng mà…
Sinh sống ở nơi này mười năm, lại có chiến tranh hay không cũng hoàn toàn không biết, Diệp Bạch đối với bạn tiên là không muốn nói gì cả.
Tuy liên lạc trong tinh cầu đổ nát cực kém, liên hệ với bên ngoài cơ bản không cùng cấp, nhưng chỉ cần lưu tâm một chút, tình huống như này cũng không khó thám thính đến. Nhưng không có, bạn tiên căn bản không rõ ràng bên ngoài xảy ra chuyện gì, mà Diệp Bạch chỉ nhìn thấy hắn ta gặp nạn muốn báo thù, cho nên cũng không rõ ràng những việc khác.
Chỉ biết là, mười năm sau dường như có vấn đề.
Bởi vì hắn từng tra mấy vị tướng quân đế quốc, vị trung niên đó chính là Nguyên soái đế quốc, mà Nguyên soái đều xảy ra nguy hiểm, có thể thấy tình huống cũng không quá lạc quan.
Nhưng tất cả chuyện này đã bắt đầu sớm như vậy ư?
“Quên đi, đừng nghĩ.”
Cố Chiêu không nhìn được hắn như vậy, bởi vậy lập tức nói, “Dù sao trời sập xuống có anh gánh vác, nếu Liên Bang dám tới đánh anh sẽ lại đánh bọn họ trở về.”
Chưa nói xong đã cười lên.
“Đến lúc đó, thời gian chiến tranh, học viên trường quân đội đều tiến vào quân đội bổ sung dòng máu mới, em có thể đến bên cạnh anh.”
Diệp Bạch ngẫm lại cũng cảm thấy đúng.
Lâm Tinh vừa mới gõ cửa vào đã run rẩy khóe miệng, thầm nghĩ cũng chỉ có hai người tùy ý đối đãi chiến tranh như vậy, cậu càng thêm cảm thấy Diệp Bạch không đơn giản.
Còn về việc lúc trước đối phương trêu chọc uy hiếp cậu, Lâm Tinh cảm giác có ẩn tình khác.
Cậu nghĩ lại nghĩ.
Mấy năm nay nghĩ đến nghĩ đi, rốt cục vào hôm nay nghĩ ra kết quả, chỉ sợ là Diệp Bạch đang khảo nghiệm cậu. Dù sao thiếu niên nhìn đã không phải là người có tính nhẫn nại gì, nếu cậu chỉ là Omega bình thường chắc chắn sẽ không hỗ trợ đến tận đây, thậm chí ở trong trường học cũng từng nhiều lần che giấu giúp cậu.
Nếu cậu ngu ngốc chút, đối phương cũng không có khả năng cho cậu cơ hội để cậu có thể đi học.
Dù sao khi đó nháo ra vấn đề rất lớn.
“Cám ơn anh, Diệp Bạch.”
Cậu thiệt tình cảm ơn thiếu niên trợ giúp cậu cho cậu thư thông báo trúng tuyển, dù sao đối phương giúp đỡ cậu đã không chỉ là công nhấc tay, ngược lại còn phải gánh trách nhiệm lớn. Vạn nhất việc cậu là Omega không cẩn thận bộc lộ ra ngoài, chỉ sợ không chỉ Diệp Bạch, ngay cả Cố Chiêu cũng sẽ chịu liên luỵ.
Lâm Tinh âm thầm quyết định, đến lúc đó nhất định phải cắn chết hai người họ không biết việc này.
Diệp Bạch choáng váng!
Chậm rãi hắn rốt cục hiểu được thiếu niên trước mắt đã não động lệch đến nơi nào, nhất thời vô cùng cạn lời, ở trong lòng bất đắc dĩ nói: ‘Tin tưởng tôi, tuyệt đối không phải là khảo nghiệm gì cả, sở dĩ có kết quả này hoàn toàn là bởi vì chỉ số thông minh của nguyên chủ quá thấp không chơi qua cậu, bằng không hiện tại cậu sớm bị kéo lên giường như vậy như vậy rồi.’
Còn vì sao hiện tại biến thành như vậy, đó là bởi vì đổi! người!!!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook