Miêu Mễ Bất Phát Uy
-
Chương 9: Ca ca ngươi tên là gì?
Mao Tiểu Mễ chưa từng nghĩ tới, nếu nó bị Mạnh Hạ Thanh bóc mẽ lời nói dối cùng thân phận thì tiếp đó sẽ phải làm sao, nhưng nó lại tự thấy mình thông minh, làm việc cũng cẩn thận lắm, làm gì sẽ có chuyện bi chính con người khám phá ra bí mật đó chứ? Nhưng chính là nó không nghĩ đến mới hưởng thụ những ngày tháng yên bình này được một tháng đã bị Mạnh Hạ Thanh nhìn thấy bộ dạng bán yêu của mình, theo đó còn nói ra những lời nói sở hở thế là Mao Tiểu Mễ thấy mình thực quẫn bách.
Anh anh anh anh…. Nó quẫn bách, cái gì mà nhân loại, nhân loại như thế nào lại thông minh như vậy chứ!
Điều quan trọng hính là dựa vào tính tình trước đây của Mao Tiểu Mễ mà nói, nếu thân phận yêu tinh của nó bị bại lộ, khẳng định rằng trước tiên nó sẽ đánh ngất đối phương, sau đó sẽ nhanh chân chạy thoát. Nhưng nó nhìn Mạnh Hạ Thanh còn đang suy yếu ngồi trước mặt một chút, nguyên bản tâm tư muốn chạy trốn vừa xuất hiện đã nhanh chóng bay biến đi đến phương trời nào không còn xót lại chút dấu vết– Nhân loại yếu đuối như vậy, mình mà bỏ lại anh ta một mình ở nơi này, nếu anh ta chết thì phải làm sao đây?
Nó là một yêu tinh tốt mà, thế nào cũng phải biết đến cái đạo lí có ân phải trả chứ. Mạnh Hạ Thanh nói như thế nào cũng đã nuôi nó lâu như vậy, nó làm sao có thể bỏ lại anh ta khi anh ta còn đang bị bệnh nặng thế này! Hơn nữa, người trước mặt này bộ dạng chính là của một vị tiên sinh tốt, miệng luôn luôn cười tủm tỉm, khẳng định sẽ không đem bí mật của nó nói cho người khác đâu……
“Biện Hao…… Ta đây còn có thể gọi ngươi là Tiểu Mễ nữa không?” Mạnh Hạ Thanh miệng đã nhanh bị liệt rổi (Ý là bị lời nói dối của Mễ Mễ làm cho không biết nói gì), trong lời nói ôn nhu lại mang theo chút ý thỉnh cầu.
Còn đang lâm vào những suy nghĩ trâm tư của mình, trong lúc nhất thời Mao Tiểu Mễ không còn nhận ra được cái tên ‘Biện Hao’ kia là ai nên chẳng phản ứng gì, qua một lúc lâu nó mới “A!” lên một tiếng rồi gật gật đầu nói: “cái tên Biện Hao này…… cực khó đọc, ngươi tiếp tục tiếp túc gọi ta là Tiểu Mễ cũng tốt lắm!” Vừa nói, nó một bên vừa lắc lắc cái đuôi. “À, đúng rồi! Ngươi không nên nhìn thấy ta là màu trắng liền cho là ta đang lừa ngươi nha! Ta thật là lão hổ đó… meo meo, chẳng qua là bạch lão hổ nha!”
Tiểu Mễ hoàn toàn không hiểu còn có cái gọi là giấu đầu lòi đuôi, nói thế ngược lại chỉ làm cho khuyết điểm của nó bị bại lộ rõ hơn mà thôi. Bản thân nó chính là một con mèo nhỏ hoa văn hắc bạch, nhưng mà hoa văn màu đen cũng chỉ tập trung ở trên đầu thôi, cả thân mình nó đến một sợi lông tạp màu cũng không có.
Mạnh Hạ Thanh nâng tay nhu nhu trán, không nhẫn tâm nói cho nó biết, cho dù là bạch lão hổ cũng không phải cả thân thể đều là một màu thuần trắng, bạch lão hổ người ta tốt xấu cũng vẫn có hoa văn màu đen màu xám nha……
Mao Tiểu Mễ thấy Mạnh Hạ Thanh tinh thần không được tốt vội vàng đứng lên đến bên tường giúp đỡ anh đi đến giường. Mạnh Hạ Thanh liếc mắt nhìn thân thể của Mao Tiểu Mễ còn đang trong tình trạng “□”, sợ nó bị lạnh mà sinh bệnh, liền đan tay vào nhau kêu nó nhanh đi mặc quần áo. Mao Tiểu Mễ mở thật to mắt mèo thuần thục đảo đảo mắt, cho anh ‘ăn một đôi long não’: “Hảo hảo hảo, ta liền chạy đi mặc quần lót.”
“Không nên mặc quần lót của ta, như thế không vệ sinh.” Đến tận lúc này Mạnh Hạ Thanh vẫn không quên dạy bảo nó.
Mao Tiểu Mễ hừ một tiếng: “Thiết, ngươi cho ta muốn mặc lắm chắc, quần lót ngươi lớn như vậy, ta mặc đều nhắm thẳng xuống hạ điệu a!”
Ánh mắt Mạnh Hạ Thanh xẹt qua thân hình trơn nhẵn của Mao Tiểu Mễ, hơn nữa dừng lại ở cái eo nhỏ tinh tế của nó một hồi thật lâu, chép miệng nói: “Quần áo của ta người mặc cũng không hơn, nếu không thì như vậy đi……”
Anh tỏ ra hữu khí vô lực, nâng tay chỉ chỉ vào phòng bếp: “Trước tiên ngươi vào phòng bếp tìm một cái tạp dề vừa người che lại trước đi.” (^.^) đuôi lang ở đâu mà to rứa….
========
Hiện tại Mạnh Hạ Thanh đang rất thoải mái mà nằm ở trên giường nhìn sủng vật hình người trần trụi trên người chỉ dùng một cái tạp dề buộc ra phía sau, che lại phía trước. Đáng tiếc là Mao Tiểu Mễ hiện tại thiếu mất tế bào “hầu hạ” của loài người! Nó hiện tại đang cúi mình bới bới ở cái tủ thuốc, chốc chốc sẽ đem lọ nước thuốc màu trắng quăng, trong chốc lát sẽ lại đem vỉ thuốc viên ném, tóm lại thì cuối cùng cũng mang được một viên thuốc hạ sốt phía trên còn dính đầy lông mèo màu trắng đến bên miệng Mạnh Hạ Thanh.
Mạnh Hạ Thanh tuy rằng không bệnh, nhưng nhìn đôi mắt to của Mao Tiểu Mễ đang chớp chớp canh chừng mình ở đầu giường, cuối cùng vẫn là khẽ cắn môi, đem viên thuốc dính này nọ kì quái kia nuốt vào bụng, hơn nữa còn vì phòng ngừa Mao Tiểu Mễ lại nhìn ra điểm gì khác ở anh, anh còn vội vội vàng vàng ở bên trong tận lực vận hành yêu lực làm cho nhiệt độ của mình khôi phục như lúc thường.
Mao Tiểu Mễ một chút liến thức của loài người cũng không có, lúc vươn bàn tay nhỏ bé sờ sờ trán Mạnh Hạ Thanh xong cảm thất rất vừa lòng mà gật gật đầu: “Thuốc hạ sốt của loài người các ngươi thật sự rất hiệu quả nha! …meo meo, cư nhiên nhanh như vậy liền hạ sốt rồi.”
Mạnh Hạ Thanh vậy mà tự nhiên như không trả lời: “Trước kia ta không thường sinh bệnh, cho dù bị bệnh cũng chỉ là ho nhẹ rồi liền khỏi. Thuốc này ta mua đến cũng chưa từng dùng qua, không nghĩ tới nó lại đem lại hiệu quả tốt như vậy.”
Phát hiện Mạnh Hạ Thanh thật sự không có việc gì, Mao Tiểu Mễ thở phào một hơi. Buổi tối hôm nay nó đã bị kinh hách nhiều lắm, nhiều đến mức yêu tinh như nó cũng cảm thấy mệt mỏi. Nó uốn cong cái thắt lưng lười nhác một cái, sau đó tại lúc Mạnh Hạ Thanh còn chưa có phản ứng gì liền “phù” một cái biến về bộ dạng của một con mèo hoa văn bạch sắc to lớn.
Mắt Mạnh Hạ Thanh còn chưa được ăn no đủ đậu hủ, không nghĩ đến tiểu tử này thế nhưng không cho anh chút mặt mũi liền biến về hình dáng cũ? Bất quá anh ôm lấy con mèo đó đến trước mắt xem thì thấy nguyên hình Mao Tiểu Mễ cũng coi như là một con mèo có nhan sắc, thân thể tuyệt đẹp, nhất là lúc Mao Tiểu Mễ dùng đôi chân nhỏ vươn về phía trước uốn cong người, lúc đó quả thực là rất câu dẫn người nha!
“Tiểu Mễ, có thể biến thành bộ dạng như ban đầu được không vậy?” Mạnh Hạ Thanh cù cù nó, tuy rằng bộ dạng hiện tại của Mao Tiểu Mễ không phải khó coi, nhưng bộ dạng nhỏ nhắn ban đầu bị anh đặt trong lòng bàn tay nâng niu vẫn có chút đáng yêu hơn nha!
Mao Tiểu Mễ mệt chết, nằm lên giường một cái liền nhắm mắt, căn bản là mặc kệ anh, bộ dạng quay mông về phía anh rõ ràng biểu thị là “anh đang làm phiên tôi ngủ”.
Mạnh Hạ Thanh quấy rầy Mao Tiểu Mễ không có kết quả, lại bắt đầu dùng khẩu khí giả bệnh nói với nó: “Tiểu Mễ, ngươi là đại lão yêu hổ lợi hại như vậy, ngươi đến nhân gian nhất định là có việc đại sự gì phải làm đi! Có thể nói cho ta biết với, được không?”
Ban đầu anh nhìn thấy nó ở ven đường còn tưởng trong yêu tộc sảy ra chuyện gì rồi, nếu không làm sao một con vật nhỏ như nó lại không có một người lớn đi cùng lưu lạc ở nhân gian làm gì. Nhưng anh lại thấy nó ngày ngày vô lo vô nghĩ, bộ dạng chẳng tỏ ra là có vấn đề gì đã sảy ra cả. Mạnh Hạ Thanh cùng Mao Tiểu Mễ ở chung càng lâu thì anh càng muốn biết cái óc nhỏ trong cái đầu của Mao Tiểu Mễ đang nghĩ cái gì.
Mao Tiểu Mễ đã nhanh muốn được yên tĩnh đê ngủ một giấc thật ngon, lời nói của Mạnh Hạ Thanh như gió thổi nhẹ nhàng lướt qua bên tai nó. Hai cái tai nhỏ trên đầu của nó run run, không chút để ý gì đến lời nói đang phát ra từ cái miệng nhỏ của mình: “Vào thành để tìm ca ca…”
Mạnh Hạ Thanh đem tính cách của Mao Tiểu Mễ ra so sánh thì cũng thấy có thể hiểu được chuyện này rõ ràng rồi, trên cơ bản thì căn nguyên mọi chuyện cũng mình đoán thì đến tám chín phần mười cũng không có sai. Mao Tiểu Mễ có thể lưu lạc đến làm thú cưng trong nhà của con người…. nói vậy cũng có nghĩa là nó muốn làm ô long. Nghĩ đến đây, Mạnh Hạ Thanh lại nghĩ tới mình nên đảm đương chuyện này giúp nó. Anh sờ sờ đầu của Mao Tiểu Mễ, nghĩ đến lúc anh tìm thấy nó trong cái hộp cát tông, trước mặt nó chính là viết vài chữ “Cầu bao dưỡng”.
“Cầu bao dưỡng à……” Mạnh Hạ Thanh lấy đầu ngón tay ấm áp của mình đánh nhẹ nhẹ lên cái mũi của Mao Tiểu Mễ, kết quả lại bị móng vuốt của nó vươn ra suýt chút nữa thì cào rách cả ngón tay anh rồi.
“Tiểu Mễ à, ca ca của ngươi tên gọi là gì, cũng có thể biến thành người như ngươi sao?”
“Hỏi cái gì a……” Mao Tiểu Mễ đem chính mình cuộn thành một cái bóng tròn, đem đầu giấu đi: “Dù có nói ra khẳng định ngươi cũng không biết đến……” Nói xong lời này, đằng sau nó còn nói mấy tiếng lí nhí (tiểu nhân) cơ hồ không thể nghe được. Mạnh Hạ Thanh đem đầu mình ghé sát, kết quả lại chỉ nghe thấy tiếng ngáy nho nhỏ, dị thường thoải mái của Mao Tiểu Mễ.
Mạnh Hạ Thanh dở khóc dở cười nhìn nó, lại bắt đầu dùng ngón tay vuốt vuốt lông của Mao Tiểu Mễ, thế này mới cảm thấy được thật tốt đẹp, ôm nó cùng nhau lâm vào giấc mộng đi gặp chu công.
Anh anh anh anh…. Nó quẫn bách, cái gì mà nhân loại, nhân loại như thế nào lại thông minh như vậy chứ!
Điều quan trọng hính là dựa vào tính tình trước đây của Mao Tiểu Mễ mà nói, nếu thân phận yêu tinh của nó bị bại lộ, khẳng định rằng trước tiên nó sẽ đánh ngất đối phương, sau đó sẽ nhanh chân chạy thoát. Nhưng nó nhìn Mạnh Hạ Thanh còn đang suy yếu ngồi trước mặt một chút, nguyên bản tâm tư muốn chạy trốn vừa xuất hiện đã nhanh chóng bay biến đi đến phương trời nào không còn xót lại chút dấu vết– Nhân loại yếu đuối như vậy, mình mà bỏ lại anh ta một mình ở nơi này, nếu anh ta chết thì phải làm sao đây?
Nó là một yêu tinh tốt mà, thế nào cũng phải biết đến cái đạo lí có ân phải trả chứ. Mạnh Hạ Thanh nói như thế nào cũng đã nuôi nó lâu như vậy, nó làm sao có thể bỏ lại anh ta khi anh ta còn đang bị bệnh nặng thế này! Hơn nữa, người trước mặt này bộ dạng chính là của một vị tiên sinh tốt, miệng luôn luôn cười tủm tỉm, khẳng định sẽ không đem bí mật của nó nói cho người khác đâu……
“Biện Hao…… Ta đây còn có thể gọi ngươi là Tiểu Mễ nữa không?” Mạnh Hạ Thanh miệng đã nhanh bị liệt rổi (Ý là bị lời nói dối của Mễ Mễ làm cho không biết nói gì), trong lời nói ôn nhu lại mang theo chút ý thỉnh cầu.
Còn đang lâm vào những suy nghĩ trâm tư của mình, trong lúc nhất thời Mao Tiểu Mễ không còn nhận ra được cái tên ‘Biện Hao’ kia là ai nên chẳng phản ứng gì, qua một lúc lâu nó mới “A!” lên một tiếng rồi gật gật đầu nói: “cái tên Biện Hao này…… cực khó đọc, ngươi tiếp tục tiếp túc gọi ta là Tiểu Mễ cũng tốt lắm!” Vừa nói, nó một bên vừa lắc lắc cái đuôi. “À, đúng rồi! Ngươi không nên nhìn thấy ta là màu trắng liền cho là ta đang lừa ngươi nha! Ta thật là lão hổ đó… meo meo, chẳng qua là bạch lão hổ nha!”
Tiểu Mễ hoàn toàn không hiểu còn có cái gọi là giấu đầu lòi đuôi, nói thế ngược lại chỉ làm cho khuyết điểm của nó bị bại lộ rõ hơn mà thôi. Bản thân nó chính là một con mèo nhỏ hoa văn hắc bạch, nhưng mà hoa văn màu đen cũng chỉ tập trung ở trên đầu thôi, cả thân mình nó đến một sợi lông tạp màu cũng không có.
Mạnh Hạ Thanh nâng tay nhu nhu trán, không nhẫn tâm nói cho nó biết, cho dù là bạch lão hổ cũng không phải cả thân thể đều là một màu thuần trắng, bạch lão hổ người ta tốt xấu cũng vẫn có hoa văn màu đen màu xám nha……
Mao Tiểu Mễ thấy Mạnh Hạ Thanh tinh thần không được tốt vội vàng đứng lên đến bên tường giúp đỡ anh đi đến giường. Mạnh Hạ Thanh liếc mắt nhìn thân thể của Mao Tiểu Mễ còn đang trong tình trạng “□”, sợ nó bị lạnh mà sinh bệnh, liền đan tay vào nhau kêu nó nhanh đi mặc quần áo. Mao Tiểu Mễ mở thật to mắt mèo thuần thục đảo đảo mắt, cho anh ‘ăn một đôi long não’: “Hảo hảo hảo, ta liền chạy đi mặc quần lót.”
“Không nên mặc quần lót của ta, như thế không vệ sinh.” Đến tận lúc này Mạnh Hạ Thanh vẫn không quên dạy bảo nó.
Mao Tiểu Mễ hừ một tiếng: “Thiết, ngươi cho ta muốn mặc lắm chắc, quần lót ngươi lớn như vậy, ta mặc đều nhắm thẳng xuống hạ điệu a!”
Ánh mắt Mạnh Hạ Thanh xẹt qua thân hình trơn nhẵn của Mao Tiểu Mễ, hơn nữa dừng lại ở cái eo nhỏ tinh tế của nó một hồi thật lâu, chép miệng nói: “Quần áo của ta người mặc cũng không hơn, nếu không thì như vậy đi……”
Anh tỏ ra hữu khí vô lực, nâng tay chỉ chỉ vào phòng bếp: “Trước tiên ngươi vào phòng bếp tìm một cái tạp dề vừa người che lại trước đi.” (^.^) đuôi lang ở đâu mà to rứa….
========
Hiện tại Mạnh Hạ Thanh đang rất thoải mái mà nằm ở trên giường nhìn sủng vật hình người trần trụi trên người chỉ dùng một cái tạp dề buộc ra phía sau, che lại phía trước. Đáng tiếc là Mao Tiểu Mễ hiện tại thiếu mất tế bào “hầu hạ” của loài người! Nó hiện tại đang cúi mình bới bới ở cái tủ thuốc, chốc chốc sẽ đem lọ nước thuốc màu trắng quăng, trong chốc lát sẽ lại đem vỉ thuốc viên ném, tóm lại thì cuối cùng cũng mang được một viên thuốc hạ sốt phía trên còn dính đầy lông mèo màu trắng đến bên miệng Mạnh Hạ Thanh.
Mạnh Hạ Thanh tuy rằng không bệnh, nhưng nhìn đôi mắt to của Mao Tiểu Mễ đang chớp chớp canh chừng mình ở đầu giường, cuối cùng vẫn là khẽ cắn môi, đem viên thuốc dính này nọ kì quái kia nuốt vào bụng, hơn nữa còn vì phòng ngừa Mao Tiểu Mễ lại nhìn ra điểm gì khác ở anh, anh còn vội vội vàng vàng ở bên trong tận lực vận hành yêu lực làm cho nhiệt độ của mình khôi phục như lúc thường.
Mao Tiểu Mễ một chút liến thức của loài người cũng không có, lúc vươn bàn tay nhỏ bé sờ sờ trán Mạnh Hạ Thanh xong cảm thất rất vừa lòng mà gật gật đầu: “Thuốc hạ sốt của loài người các ngươi thật sự rất hiệu quả nha! …meo meo, cư nhiên nhanh như vậy liền hạ sốt rồi.”
Mạnh Hạ Thanh vậy mà tự nhiên như không trả lời: “Trước kia ta không thường sinh bệnh, cho dù bị bệnh cũng chỉ là ho nhẹ rồi liền khỏi. Thuốc này ta mua đến cũng chưa từng dùng qua, không nghĩ tới nó lại đem lại hiệu quả tốt như vậy.”
Phát hiện Mạnh Hạ Thanh thật sự không có việc gì, Mao Tiểu Mễ thở phào một hơi. Buổi tối hôm nay nó đã bị kinh hách nhiều lắm, nhiều đến mức yêu tinh như nó cũng cảm thấy mệt mỏi. Nó uốn cong cái thắt lưng lười nhác một cái, sau đó tại lúc Mạnh Hạ Thanh còn chưa có phản ứng gì liền “phù” một cái biến về bộ dạng của một con mèo hoa văn bạch sắc to lớn.
Mắt Mạnh Hạ Thanh còn chưa được ăn no đủ đậu hủ, không nghĩ đến tiểu tử này thế nhưng không cho anh chút mặt mũi liền biến về hình dáng cũ? Bất quá anh ôm lấy con mèo đó đến trước mắt xem thì thấy nguyên hình Mao Tiểu Mễ cũng coi như là một con mèo có nhan sắc, thân thể tuyệt đẹp, nhất là lúc Mao Tiểu Mễ dùng đôi chân nhỏ vươn về phía trước uốn cong người, lúc đó quả thực là rất câu dẫn người nha!
“Tiểu Mễ, có thể biến thành bộ dạng như ban đầu được không vậy?” Mạnh Hạ Thanh cù cù nó, tuy rằng bộ dạng hiện tại của Mao Tiểu Mễ không phải khó coi, nhưng bộ dạng nhỏ nhắn ban đầu bị anh đặt trong lòng bàn tay nâng niu vẫn có chút đáng yêu hơn nha!
Mao Tiểu Mễ mệt chết, nằm lên giường một cái liền nhắm mắt, căn bản là mặc kệ anh, bộ dạng quay mông về phía anh rõ ràng biểu thị là “anh đang làm phiên tôi ngủ”.
Mạnh Hạ Thanh quấy rầy Mao Tiểu Mễ không có kết quả, lại bắt đầu dùng khẩu khí giả bệnh nói với nó: “Tiểu Mễ, ngươi là đại lão yêu hổ lợi hại như vậy, ngươi đến nhân gian nhất định là có việc đại sự gì phải làm đi! Có thể nói cho ta biết với, được không?”
Ban đầu anh nhìn thấy nó ở ven đường còn tưởng trong yêu tộc sảy ra chuyện gì rồi, nếu không làm sao một con vật nhỏ như nó lại không có một người lớn đi cùng lưu lạc ở nhân gian làm gì. Nhưng anh lại thấy nó ngày ngày vô lo vô nghĩ, bộ dạng chẳng tỏ ra là có vấn đề gì đã sảy ra cả. Mạnh Hạ Thanh cùng Mao Tiểu Mễ ở chung càng lâu thì anh càng muốn biết cái óc nhỏ trong cái đầu của Mao Tiểu Mễ đang nghĩ cái gì.
Mao Tiểu Mễ đã nhanh muốn được yên tĩnh đê ngủ một giấc thật ngon, lời nói của Mạnh Hạ Thanh như gió thổi nhẹ nhàng lướt qua bên tai nó. Hai cái tai nhỏ trên đầu của nó run run, không chút để ý gì đến lời nói đang phát ra từ cái miệng nhỏ của mình: “Vào thành để tìm ca ca…”
Mạnh Hạ Thanh đem tính cách của Mao Tiểu Mễ ra so sánh thì cũng thấy có thể hiểu được chuyện này rõ ràng rồi, trên cơ bản thì căn nguyên mọi chuyện cũng mình đoán thì đến tám chín phần mười cũng không có sai. Mao Tiểu Mễ có thể lưu lạc đến làm thú cưng trong nhà của con người…. nói vậy cũng có nghĩa là nó muốn làm ô long. Nghĩ đến đây, Mạnh Hạ Thanh lại nghĩ tới mình nên đảm đương chuyện này giúp nó. Anh sờ sờ đầu của Mao Tiểu Mễ, nghĩ đến lúc anh tìm thấy nó trong cái hộp cát tông, trước mặt nó chính là viết vài chữ “Cầu bao dưỡng”.
“Cầu bao dưỡng à……” Mạnh Hạ Thanh lấy đầu ngón tay ấm áp của mình đánh nhẹ nhẹ lên cái mũi của Mao Tiểu Mễ, kết quả lại bị móng vuốt của nó vươn ra suýt chút nữa thì cào rách cả ngón tay anh rồi.
“Tiểu Mễ à, ca ca của ngươi tên gọi là gì, cũng có thể biến thành người như ngươi sao?”
“Hỏi cái gì a……” Mao Tiểu Mễ đem chính mình cuộn thành một cái bóng tròn, đem đầu giấu đi: “Dù có nói ra khẳng định ngươi cũng không biết đến……” Nói xong lời này, đằng sau nó còn nói mấy tiếng lí nhí (tiểu nhân) cơ hồ không thể nghe được. Mạnh Hạ Thanh đem đầu mình ghé sát, kết quả lại chỉ nghe thấy tiếng ngáy nho nhỏ, dị thường thoải mái của Mao Tiểu Mễ.
Mạnh Hạ Thanh dở khóc dở cười nhìn nó, lại bắt đầu dùng ngón tay vuốt vuốt lông của Mao Tiểu Mễ, thế này mới cảm thấy được thật tốt đẹp, ôm nó cùng nhau lâm vào giấc mộng đi gặp chu công.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook