Miêu Cương Kỳ Tình Hệ Liệt
-
Quyển 3 - Chương 5
Mỗi chỗ đi qua, mồ hôi của Giải Phong Tình đều theo bước chân rơi xuống đất.
Thu Ly ôm lấy ngực, đau nhức tới độ toàn thân không ngừng co giật, miệng há hốc, nhưng hình như không thể hô hấp được, vẻ mặt hiện rõ đau đớn. Thế nhưng Thu Ly cố nhịn không rên rỉ, dùng lực cắn chặt môi dưới đến độ đã bắt đầu rỉ máu.
Giải Phong Tình cấp bách đưa hắn về phòng, lau đi mồ hôi lạnh trên mặt hắn, lòng nóng như lửa đốt rống lên “Đại phu đâu? Bảo các ngươi đi gọi đại phu, sao còn chưa tới?”
Nghe được phó dịch trả lời, Giải Phong Tình mới nhìn hướng Thu Ly, quay đầu hắn lại, thấy môi đã bị cắn đến độ máu chảy không ngừng, đau lòng lớn tiếng giận dữ nói “Không được cắn môi nữa, hé miệng ra cho ta.”
Thu Ly không chịu thua, càng không cho phép mình trước mặt hắn biểu hiện mềm yếu nên nhất quyết không chịu mở miệng. Giải Phong Tình tức giận lấy tay tách môi hắn ra.
Phó dịch thấy bọn họ đang trong tình thế nguy cấp như thế vẫn còn đấu khí, vội vàng nói “Thiếu gia, đừng nổi giận với nàng…”
“Im miệng, không phải chuyện của các ngươi.”
Giải Phong Tình gầm lên như sấm, hung hăng nhìn Thu Ly, vẫn không từ bỏ việc muốn tách miệng người kia ra. Tay hắn rất khỏe, miệng của Thu Ly nhanh chóng bị chia tách, cuối cùng bị ép mở ra. Thu Ly vừa đau vừa tức, hung hăng cắn một phát vào ngón tay Giải Phong Tình.
Phó dịch nhìn thấy đều kêu lên, ai chẳng biết bị cắn ngón tay thì đau nhức đến tận xương tủy, rất khó chịu đựng. Phó dịch sợ Giải Phong Tình lửa giận bùng lên thì lúc đó Thu Ly sẽ rất thảm.
Không ngờ Giải Phong Tình để kệ hắn cắn, còn kéo hắn vào lòng, dùng tay kia gắt gao ôm lấy Thu Ly. Máu chảy dọc theo ngón tay xuống cổ tay, Giải Phong Tình không để ý đau đớn của mình, trái lại còn vội hỏi “Còn đau không? Thu Ly.”
Đương nhiên là còn đau rồi. Thế nhưng Thu Ly cũng giật mình vì hắn không những không đẩy mình ra còn hỏi han ân cần như thế, sửng sốt mà nhả tay hắn ra.
Giải Phong Tình càng ôm hắn chặt hơn, lo lắng nói “Nếu ngươi thấy đau quá thì cắn tay ta cũng không sao, ngàn vạn lần đừng tự cắn môi mình, nhìn môi ngươi bị cắn đến chảy máu rồi đây này.”
Thu Ly nhìn hắn chằm chằm, không thể tin hắn lại chính mình nói ra những câu thế này. Bị Giải Phong Tình ôm trước ngực, bên tai Thu Ly truyền đến tiếng tim đập rất nhanh, còn dồn dập hơn chính tim hắn, chứng tỏ rằng Giải Phong Tình thật sự lo lắng cho hắn. Không phải là giả bộ, mà là thật lòng.
Cửa bị mở, một gã phó dịch khẩn trương đưa đại phu tới, bẩm báo “Thiếu gia, đại phu đến.”
Giải Phong Tình lập tức đỡ Thu Ly nằm xuống, sốt ruột nói với đại phu “Nàng bỗng nhiên không thở nổi, ngươi nhanh nhanh khám xem nàng có bị gì không?”
Giải gia là danh môn đại hộ ở Hàng Châu, đại phu đương nhiên không dám đắc tội, khẩn trương tiến tới bắt mạch. Chỉ thấy đại phu bỗng nhiên sửng sốt vì phát hiện mạch đập lúc nhanh lúc chậm, không giống người bình thường, không khỏi lẩm bẩm “Kỳ quái.”
“Sao vậy đại phu? Nàng đau đến độ không thở được, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
Đại phu thấy Giải Phong Tình gấp gáp như vậy, tinh ý một chút là có thể nhìn ra hắn phi thường trân trọng người đang nằm trên giường đây, sao dám nói mạch tượng này giống của người sắp chết, nhỡ Giải Phong Tình nghĩ mình y thuật kém cỏi mà đuổi đi thì sợ rằng ảnh hưởng đến chuyện làm ăn của mình.
Đại phu suy nghĩ vòng vo, cuối cùng cung kính cười nói “Giải thiếu gia, ta thấy nàng là thân thể quá yếu, để ta kê đơn thuốc cho nàng uống, nếu hợp thể chất thì rất nhanh sẽ khỏi; nếu thể chất nàng kém chỉ sợ cũng khó cứu, chúng ta tạm thời cứ chờ thử xem thế nào đã.”
Đại phu đem mấu chốt chuyện cứu được hay không đổ hết tại thể chất của Thu Ly. Như vậy nếu hắn vừa uống thuốc mà chết cũng không phải chuyện của mình.
Nghe vậy, Giải Phong Tình lập tức nói “Dùng dược liệu tốt nhất cho ta, tốn bao nhiêu tiền cũng không sao.”
Hắn nhìn lướt qua phó dịch trong phòng “Các ngươi đi ra ngoài hết đi, đừng đứng một đống ở đây khiến Thu Ly không nghỉ ngơi được. Còn nữa, đại phu kê đơn xong thì các ngươi lập tức đi bốc thuốc, hiểu chưa?”
Tất cả phó dịch đều nhất loạt gật đầu, cùng đại phu rời khỏi phòng.
Thu Ly nằm trên giường, mồ hôi lạnh toát ra đẫm mặt, nhưng không còn co giật nữa, xem ra đã khá hơn nhiều, tựa hồ cũng không còn đau đớn.
Giải Phong Tình tiếp tục lau mồ hôi giúp hắn, ôn nhu nói “Chờ một lát thuốc sẽ được mang tới, ngươi còn đau không?”
“Đừng phí tiền, ta uống thuốc gì cũng không khá hơn được, vốn không thể cứu chữa.”
Ánh mắt Thu Ly mông lung nhìn phía trước, tựa hồ không có chút ý chí chiến đấu. Giải Phong Tình chưa bao giờ thấy hắn sa sút tinh thần như thế, lòng nặng trĩu xuống, không khỏi nắm chặt lấy tay Thu Ly. Hắn không thích nhìn Thu Ly biểu hiện thiếu sức sống như vậy, nổi giận nói “Nói bậy bạ cái gì đó! Ngươi nhất định sẽ khỏe lên, mặc kệ tốn bao nhiêu tiền ta cũng sẽ chữa cho ngươi.”
Nghe hai câu của hắn, Thu Ly giãy dụa muốn ngồi dậy, vẻ mặt khẩn cầu “Vậy ngươi hãy cho ta mượn tám trăm lượng, ta sẽ trả lại ngươi sau, thật đấy, cho ta mượn tám trăm lượng.”
Tám trăm lượng đối với Giải Phong Tình mà nói chỉ là món tiền nhỏ, nhưng Thu Ly bỗng nhiên lại muốn số tiền đó làm gì, thật sự là quái dị. Hắn hỏi “Ngươi cần tám trăm lượng làm gì?”
“Trả lại tiền sính lễ cho ngươi, như vậy ta có thể đi, tìm người mà thần tử tính cho ta…”
Sắc mặt Giải Phong Tình đại biến, toàn thân căng cứng, nói “Ngươi vay tiền là vì muốn trả lại sính kim rồi rời đi ư?”
“Ta trở về sẽ trả lại cho ngươi, Giải Phong Tình, ta có thể thề, ngươi muốn ta thề độc thế nào cũng được, ta phải đi tìm người kia. Van cầu ngươi, ta không còn nhiều thời gian, được không?”
Từ khi quen biết hắn tới nay Thu Ly chưa từng cầu xin hắn bao giờ. Hơn nữa nàng khổ sở van nài như vậy chứng minh quả thực nàng chỉ tâm tâm niệm niệm đi tìm cái người nào đó Thần tử chỉ điểm cho thôi. Giải Phong Tình không thể nói rằng mình không đố kị, hắn cứng rắn áp trụ thân thể Thu Ly, tâm tư vô cùng hỗn loạn “Ngươi không hề biết người kia, làm sao biết người đó có thích ngươi hay không? Ngươi đáng ra phải thích người đã quen biết mới đúng.”
“Thần tử chỉ điểm cho ta một người, không thể sai được, hơn nữa mệnh ta là phải ở cùng một chỗ với người đó, nếu không ta sẽ chết. Ta hiện tại đã phát tác, thời gian sống không còn lại bao nhiêu.”
“Nói bậy, tất cả đều là nói bậy! Bởi vì ngươi không thích ta cho nên mới nói mấy điều ta nghe không hiểu này đúng không? Ngươi không cần mượn cớ mệnh đã định này nọ. Thu Ly, ta có cái gì không tốt đều có thể sửa, ở lại bên ta đi. Ngươi muốn tiền ta có thể cho ngươi tiền; ngươi muốn quần áo mới ta có thể cho ngươi quần áo mới; ngươi muốn châu bảo thủ sức (nữ trang châu báu) ta cũng có thể cho ngươi, chỉ cần ngươi ở lại bên ta, cái gì ta cũng sẽ cho ngươi. Thu Ly, ta sẽ cho ngươi cuộc sống sung túc, ta sẽ yêu thương ngươi suốt đời.”
Đôi mắt Giải Phong Tình đã hơi đỏ lên, thần tình cuồng loạn, hơn nữa lời hắn nói hoàn toàn không bình thường, như thể đang cầu ái với người yêu dấu, khiến Thu Ly thất kinh. Giải Phong Tình không phải là yêu hắn đấy chứ?
Thu Ly run giọng nói “Ngươi đang nói bậy bạ gì đó, cái gì mà ta với ngươi, ta ở lại bên cạnh ngươi làm gì? Ta không thích tiền, cũng không thích y phục, càng không cần cái gì châu bảo thủ sức, hơn nữa ta là một nam…”
Hắn còn chưa nói xong đã bị Giải Phong Tình kéo vào lòng. Tim Giải Phong Tình đập phi thường kịch liệt, dường như có trăm ngàn lời muốn nói, hơn nữa đều là xuất phát từ tâm can.
“Ngươi nói ta độc tài, chỉ biết la hét với ngươi, ta bảo đảm sau này sẽ không thế nữa. Thu Ly, lấy ta đi, cho dù có hàng ngàn hàng vạn nữ nhân quỳ trước mặt cho ta chọn ta cũng không cần, ta chỉ muốn một người là ngươi. Ta không biết nên làm thế nào thì ngươi mới hài lòng, mới thích ta, nhưng ta sẽ học dần dần, Thu Ly. Ta thực sự yêu ngươi, chỉ yêu mỗi mình ngươi mà thôi.”
Thu Ly trợn mắt miệng há hốc hỏi “Không phải ngươi rất ghét ta sao?”
“Đó là vì ngươi ghét ta, nói với ta khẩu khí chưa từng ôn hòa, ta chịu không nổi nên mới tức giận, kỳ thực ta căn bản không hề ghét ngươi. Thu Ly, ta vốn cũng không biết đây là loại tình cảm gì, chỉ biết ta không thể một ngày không thấy ngươi, sau đó ta mới biết ta đã yêu ngươi. Ngày hôm nay bảo ngươi tới hiệu vải chọn y phục không phải để tặng cho biểu muội ta, mà là muốn tặng ngươi. Chỉ cần ngươi được vui vẻ hài lòng, cái gì ta cũng có thể cho ngươi. Thu Ly, đừng rời bỏ ta có được không?” Giải Phong Tình càng nói càng gấp gáp, trên mặt đầy vẻ bối rối, thay thế điệu bộ “Thiếu gia” của hắn từ trước tới nay.
Thu Ly hoàn toàn không ngờ tới hắn lại nói yêu mình, mà mình lại là nam a! Hơn nữa hắn nói hình như có chỗ nào đó là lạ “Ngươi có lầm hay không, ta là…”
Hắn chưa nói xong đã bị Giải Phong Tình ngắt lời, hối hận nói “Ta thừa nhận trước đây ta không tốt. Nhưng Thu Ly, ta tuyệt đối không lầm, ta thích ngươi, thích tới độ tâm ta đau đớn. Ngươi trước đây không thích ta cũng không sao, giờ ngươi hãy ở lại với ta, ta sẽ sẽ cho ngươi thấy ưu điểm của ta.”
Thu Ly giật mình nói không nên lời, Giải Phong Tình mạnh mẽ cầm tay hắn. Hắn ngẩng đầu lên nhìn, Giải Phong Tình kích động hôn lên môi hắn. Lần đầu tiên bị người khác hôn, hắn ngây người ra.
Giải Phong Tình phát sinh thanh âm trầm ấm nồng nhiệt, tiếp tục chạm vào đôi môi kia khó lòng rời ra, thưởng thức hương thơm trên môi Thu Ly, liên tục nói lời yêu thương “Ta yêu ngươi, Thu Ly, ta cả đời cũng sẽ không để ngươi đi, xin ngươi hãy ở lại bên ta.”
Thu Ly cố sức đẩy người kia ra. Tim hắn đập liên hồi, toàn bộ sự tình trở nên thật quái lạ, thật bất thường, đến chính hắn cũng không tin được là tim mình lại trở nên cổ quái. Hắn rõ ràng là rất ghét người này, vì sao bị hắn cưỡng hôn thì lại có cảm giác như vậy? Hắn với tên kia đều là nam a!
“Không đúng, sao lại thế? Ngươi nghe ta nói đã, Giải Phong Tình, ta không thể ở lại chỗ này, ta phải đi tìm người Thần tử đã chỉ điểm cho ta, ta không thể thích ngươi, cũng không thể yêu ngươi. Ngươi lầm rồi, ngươi sao lại yêu ta được? Ngươi lầm rồi…”
Giải Phong Tình bị hắn đẩy mạnh ra khỏi giường. Tìm cảm bày tỏ bị cự tuyệt, chịu phải đả kích rất lớn, tựa hồ không thể tin được Thu Ly lại từ chối hắn, chậm rãi đưa mắt lên nhìn Thu Ly.
Thu Ly thấy nhãn thần của hắn không khỏi chấn động cả người.
Sau một khắc, Giải Phong Tình nói lạnh lẽo như băng “Ta sẽ không cho ngươi đi, Thu Ly!”
“Giải Phong Tình…”
“Tóm lại, ta tuyệt đối sẽ không cho ngươi đi.”
Nói xong, Giải Phong Tình lập tức đi ra cửa phòng. Từ hôm đó, Thu Ly bị giam tại gian phòng của Giải Phong Tình, không được ra ngòai một bước.
***
Nhìn Thu Ly lắc đầu, Giải Phong Tình tiếp tục khẩn cầu “Ăn một miếng đi có được không?”
“Để ta đi đi, Giải Phong Tình.”
Thu Ly đã bị giam hai ngày, lúc này Giải Phong Tình đang dỗ hắn ăn nhưng Thu Ly không chịu. Đã hai ngày nay Thu Ly không ăn gì. Từ lúc biết Giải Phong Tình đem hắn giam lại, hắn bắt đầu không ăn cơm. Mà Giải Phong Tình thấy hắn không ăn thì chính mình cũng ăn không vô, trong hai ngày cả hai người đều tiều tụy đi rất nhiều.
“Giải Phong Tình, để ta đi đi. Nếu không thể tìm được người Thần tử chỉ định, ta sẽ chết, ngươi nếu thực sự có chút tình cảm với ta thì hãy để ta đi có được không?”
Giải Phong Tình khổ não khẽ nói “Thu Ly điều ngươi nói thật quá lạ lùng, ngươi nhất định là cố ý nói như vậy để ly khai đúng không? Vì sao không có người kia thì sẽ chết? Ngươi đang gạt ta, ta sẽ không tin, ngươi là cố tình muốn rời bỏ ta.”
“Đó là sự thật, ta vì sao phải gạt ngươi? Giải Phong Tình, ngươi có tiền có quyền, muốn nữ nhân nào mà chả được, vì sao nhất định phải là ta? Ngươi có phải là lầm không…”
Giải Phong Tình ném cái bát xuống đất, hai ngày nay nén giận khiến hắn không còn nhẫn nại nổi nữa “Vì sao ta nói thích ngươi lại là lầm? Thu Ly, ta yêu ngươi, ta yêu ngươi, ngươi muốn ta nói mấy trăm lần cũng được. Ngươi muốn đi yêu một người ngươi chưa từng gặp qua không phải rất kỳ quái sao? Ngươi nói Miêu Cương Thần tử chỉ điểm cho ngươi một người, vậy hắn có nói người kia tên là gì không? Hắn có nói người đó ở đâu không? Bằng không làm sao ngươi biết Thần tử không tính sai?”
Thu Ly mở to mắt. Trong lòng bọn họ Thần tử gần như là thầnh thánh, hắn tuyệt không thể để ai sỉ nhục Thần tử “Ngươi hơi quá đáng rồi đấy. Ngươi lăng mạ ta thế nào cũng được nhưng không được phép bất kính với Thần tử. Ngươi muốn nghe vậy ta nói cho ngươi nghe. Thần tử nói người kia ở Trung Nguyên, hắn nói chỉ cần ta từ Miêu Cương đi về phía bắc, sẽ gặp một cái hồ, hồ này gọi là Tiểu tây hồ, mà người kia sẽ ở gần hồ đó. Còn nữa, trên người người đó có ba cái bớt, một cái ở ngực trái, một cái ở sau tai trái, còn một cái nữa ở tay trái. Đó là người ngộ thủy tắc phát (gặp nước thì sẽ phất lên – ý nói mệnh hợp với nước), vậy nên nhà hắn sẽ không ở cách xa nơi có nước, ngươi nghe rõ chưa?”
Hắn nói xong rõ ràng minh bạch như thế, Giải Phong Tình đương nhiên nghe được, nhưng con mắt hắn không hề chuyển động nhìn Thu Ly.
Thu Ly thấy ánh mắt hắn cổ quái, tức giận kêu lên “Sao nào? Muốn ta nói thêm lần nữa hả?”
“Nhà của ta ở cạnh Tiểu tây hồ, ta hơn mười tuổi bắt đầu buôn bán vải vóc, sử dụng đường thủy để vận chuyển hàng hóa, bởi vậy tiền vào như nước, có người nói ta ngộ thủy tắc phát.”
Thu Ly ngẩn ra, không hiểu hắn đang nói gì.
Giải Phong Tình vén y sam lên, nói thêm “Ta từ nhỏ đã có ba cái bớt, một cái ở cánh tay trái, một cái ở ngực trái, một cái ở tai trái, lúc còn bé người nhà đưa đi xem tướng, thầy tướng nói ba cái bớt này là tam nguyên khai thái (ba căn nguyên mở ra bình an), tương lại sẽ đại phú đại quý.”
Giải Phong Tình đem thượng y cởi ra, quả thực là có bớt. Thu Ly không tin nổi nhìn cái bớt trên người Giải Phong Tình, càng thấy vẻ mặt Giải Phong Tình vừa kinh ngạc vừa vui mừng, không ngờ mọi chuyện lại vừa khéo đến thế.
“Người ngươi nói hình như là ta, Thu Ly, nhà ta ở bên Tiểu tây hồ, ta lại có bớt, hoàn toàn phù hợp với lời của ngươi.”
Giải Phong Tình nở nụ cười, vô cùng vui vẻ nói “Người ngươi muốn nói có phải là ta không, người ngươi nên yêu cũng là ta đúng không? Thu Ly?”
Thu Ly sờ sờ cái bớt trên người hắn, không thể tin nổi ngẩng đầu nhìn Giải Phong Tình.
Giải Phong Tình gấp gáp hỏi “Miêu Cương Thần tử còn nói gì với ngươi nữa?”
“Còn nói người kia nhất định phải yêu ta, mà ta cũng nhất định phải yêu người đó, như vậy sau đó hắn mới có thể giúp ta vượt qua cửa tử.”
Giải Phong Tình ôm chặt hắn, ưu sầu vừa nãy toàn bộ hóa thành vui sướng “Thu Ly, ta yêu ngươi a, ta yêu ngươi đến như thế, đến chính ta cũng không thể tin được.”
Trong lòng Thu Ly một mảng hỗn loạn. Hắn vẫn cho rằng người Thần tử nói là nữ, nghĩ không ra lại là Giải Phong Tình một nam nhân. Hắn biết Thần tử không thể tính sai, hắn đã được xem thần thích của ngài nhiều lần, trước giờ không hề nghi ngờ lời của Thần tử. Lẽ nào Giải Phong Tình thực sự chính là người hắn muốn tìm? Thế nhưng nếu cùng với một nam nhân như Giải Phong Tình thân tâm giao hợp thì thật là quái dị.
Giải Phong Tình cũng không biết trong lòng hắn suy nghĩ cái gì, vừa mới nghe Thu Ly nói thì đã sớm vui phát điên rồi. Hóa ra người mà hắn đố kị lại chính là hắn, mà theo lời Thu Ly nói thì khẳng định là đúng rồi, như vậy hắn muốn cùng Thu Ly thành thân, Thu Ly nhất định sẽ đồng ý.
“Thu Ly, chờ thân thể ngươi khá hơn chúng ta sẽ thành thân có được không?”
“Chờ một chút, để ta suy nghĩ đã, Giải Phong Tình, ta…ta… ta thấy trong lòng rất loạn a.”
Giải Phong Tình biết bản thân mình có phần nóng vội quá, bởi vì thật sự hắn rất sợ Thu Ly sẽ rời khỏi hắn. Giờ thì không cần phải sợ nữa vì hắn chính là người định mệnh của Thu Ly rồi, Thu Ly tuyệt đối sẽ ở lại với hắn. Hắn nhẹ nhàng nói “Không sao, ngươi nằm xuống nghỉ đi, ta sai người mang một chén cháo tới cho ngươi ăn, hảo hảo nghỉ ngơi, trước tiên phải dưỡng thân thể cho tốt đã.”
Đỡ Thu Ly nằm xuống, Giải Phong Tình đầy vẻ vui sướng bước ra khỏi cửa phòng, lập tức bảo người tới thu dọn cốc chén vừa bị hắn đập vỡ và mang cháo tới cho Thu Ly.
“Nóng lắm đấy, ăn từ từ thôi.”
Giải Phong Tình đút từng miếng từng miếng cháo cho Thu Ly. Thu Ly chưa từng được người ta đút cho ăn, có phần khó thích ứng, muốn khước từ, Giải Phong Tình lập tức nghiêm mặt lại.
“Đừng nhúc nhích, đại phu nói thân thể ngươi yếu đuối, ngươi chỉ cần ngoan ngoãn để ta đút cháo cho là được rồi.”
Tôi tớ đứng một bên vội vàng quay đầu đi, chưa ai từng thấy qua Thiếu gia đối với người nào ôn nhu như thế, khiến ai xem cũng phải đỏ mặt.
Thu Ly xấu hổ, vội vã đẩy tay Giải Phong Tình ra “Người khác đang nhìn đó, không được…”
“Có sao đâu, tương lai ta nhất định lấy ngươi, chờ ngươi bồi dưỡng thân thể cho khỏe lại, chúng ta lập tức thành thân.”
Thu Ly ngẩn người ra. Hắn không biết ở Trung Nguyên hai nam nhân lại có thể lấy nhau, đoán rằng phong tục ở đây không giống như Miêu Cương, hắn cúi đầu xuống, trong lòng rối bời. Nhiều ngày nay Giải Phong Tình quả thật đối hắn tốt đến không thể hơn được nữa. Đừng nói là sợ hắn thân thể suy yếu ôm ra ôm vào, lại còn suốt đêm tới phòng hắn mấy lần để chỉnh chăn cho hắn.
Hắn thật sự là không thể nghi ngờ chuyện Giải Phong Tình nói yêu hắn, mà Giải Phong Tình hôm qua còn kích động vội vàng đem y phục tới, dùng toàn vải vóc hôm ấy hắn chọn làm thành nữ trang cực kỳ đẹp. Hắn sửng sốt một chút, không hiểu vì sao Giải Phong Tình lại chọn y phục như vậy cho hắn.
“Sao ngươi không mặc y phục do ngươi chọn vải may thành? Ta nghĩ mấy thứ đó đẹp lắm mà! Ngươi quả nhiên là tinh mắt, đến chủ hiệu bố trang cũng không ngừng khen ngươi chọn rất khéo.”
Thu Ly trước sau vẫn thấy là lạ. Giải Phong Tình lại muốn hắn mặc nữ trang, mà hắn lại là nam nhân a! Thế nhưng Giải Phong Tình cực kỳ hào hứng khiến hắn không cách nào nói không. Mà trang phục ở Miêu cương cũng không giống với Trung Nguyên, hắn cũng không rõ lắm thực ra có đúng là nữ trang hay không, có khi là trang phục của thiếu nam ở đây không biết chừng. Tuy nói là vì biểu muội mà chọn nhưng không chừng lại làm theo kiểu dáng của nam trang.
Tự hỏi một hồi, cuối cùng hắn đáp ứng “Được, ngày mai ta sẽ mặc.”
Thu Ly ôm lấy ngực, đau nhức tới độ toàn thân không ngừng co giật, miệng há hốc, nhưng hình như không thể hô hấp được, vẻ mặt hiện rõ đau đớn. Thế nhưng Thu Ly cố nhịn không rên rỉ, dùng lực cắn chặt môi dưới đến độ đã bắt đầu rỉ máu.
Giải Phong Tình cấp bách đưa hắn về phòng, lau đi mồ hôi lạnh trên mặt hắn, lòng nóng như lửa đốt rống lên “Đại phu đâu? Bảo các ngươi đi gọi đại phu, sao còn chưa tới?”
Nghe được phó dịch trả lời, Giải Phong Tình mới nhìn hướng Thu Ly, quay đầu hắn lại, thấy môi đã bị cắn đến độ máu chảy không ngừng, đau lòng lớn tiếng giận dữ nói “Không được cắn môi nữa, hé miệng ra cho ta.”
Thu Ly không chịu thua, càng không cho phép mình trước mặt hắn biểu hiện mềm yếu nên nhất quyết không chịu mở miệng. Giải Phong Tình tức giận lấy tay tách môi hắn ra.
Phó dịch thấy bọn họ đang trong tình thế nguy cấp như thế vẫn còn đấu khí, vội vàng nói “Thiếu gia, đừng nổi giận với nàng…”
“Im miệng, không phải chuyện của các ngươi.”
Giải Phong Tình gầm lên như sấm, hung hăng nhìn Thu Ly, vẫn không từ bỏ việc muốn tách miệng người kia ra. Tay hắn rất khỏe, miệng của Thu Ly nhanh chóng bị chia tách, cuối cùng bị ép mở ra. Thu Ly vừa đau vừa tức, hung hăng cắn một phát vào ngón tay Giải Phong Tình.
Phó dịch nhìn thấy đều kêu lên, ai chẳng biết bị cắn ngón tay thì đau nhức đến tận xương tủy, rất khó chịu đựng. Phó dịch sợ Giải Phong Tình lửa giận bùng lên thì lúc đó Thu Ly sẽ rất thảm.
Không ngờ Giải Phong Tình để kệ hắn cắn, còn kéo hắn vào lòng, dùng tay kia gắt gao ôm lấy Thu Ly. Máu chảy dọc theo ngón tay xuống cổ tay, Giải Phong Tình không để ý đau đớn của mình, trái lại còn vội hỏi “Còn đau không? Thu Ly.”
Đương nhiên là còn đau rồi. Thế nhưng Thu Ly cũng giật mình vì hắn không những không đẩy mình ra còn hỏi han ân cần như thế, sửng sốt mà nhả tay hắn ra.
Giải Phong Tình càng ôm hắn chặt hơn, lo lắng nói “Nếu ngươi thấy đau quá thì cắn tay ta cũng không sao, ngàn vạn lần đừng tự cắn môi mình, nhìn môi ngươi bị cắn đến chảy máu rồi đây này.”
Thu Ly nhìn hắn chằm chằm, không thể tin hắn lại chính mình nói ra những câu thế này. Bị Giải Phong Tình ôm trước ngực, bên tai Thu Ly truyền đến tiếng tim đập rất nhanh, còn dồn dập hơn chính tim hắn, chứng tỏ rằng Giải Phong Tình thật sự lo lắng cho hắn. Không phải là giả bộ, mà là thật lòng.
Cửa bị mở, một gã phó dịch khẩn trương đưa đại phu tới, bẩm báo “Thiếu gia, đại phu đến.”
Giải Phong Tình lập tức đỡ Thu Ly nằm xuống, sốt ruột nói với đại phu “Nàng bỗng nhiên không thở nổi, ngươi nhanh nhanh khám xem nàng có bị gì không?”
Giải gia là danh môn đại hộ ở Hàng Châu, đại phu đương nhiên không dám đắc tội, khẩn trương tiến tới bắt mạch. Chỉ thấy đại phu bỗng nhiên sửng sốt vì phát hiện mạch đập lúc nhanh lúc chậm, không giống người bình thường, không khỏi lẩm bẩm “Kỳ quái.”
“Sao vậy đại phu? Nàng đau đến độ không thở được, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
Đại phu thấy Giải Phong Tình gấp gáp như vậy, tinh ý một chút là có thể nhìn ra hắn phi thường trân trọng người đang nằm trên giường đây, sao dám nói mạch tượng này giống của người sắp chết, nhỡ Giải Phong Tình nghĩ mình y thuật kém cỏi mà đuổi đi thì sợ rằng ảnh hưởng đến chuyện làm ăn của mình.
Đại phu suy nghĩ vòng vo, cuối cùng cung kính cười nói “Giải thiếu gia, ta thấy nàng là thân thể quá yếu, để ta kê đơn thuốc cho nàng uống, nếu hợp thể chất thì rất nhanh sẽ khỏi; nếu thể chất nàng kém chỉ sợ cũng khó cứu, chúng ta tạm thời cứ chờ thử xem thế nào đã.”
Đại phu đem mấu chốt chuyện cứu được hay không đổ hết tại thể chất của Thu Ly. Như vậy nếu hắn vừa uống thuốc mà chết cũng không phải chuyện của mình.
Nghe vậy, Giải Phong Tình lập tức nói “Dùng dược liệu tốt nhất cho ta, tốn bao nhiêu tiền cũng không sao.”
Hắn nhìn lướt qua phó dịch trong phòng “Các ngươi đi ra ngoài hết đi, đừng đứng một đống ở đây khiến Thu Ly không nghỉ ngơi được. Còn nữa, đại phu kê đơn xong thì các ngươi lập tức đi bốc thuốc, hiểu chưa?”
Tất cả phó dịch đều nhất loạt gật đầu, cùng đại phu rời khỏi phòng.
Thu Ly nằm trên giường, mồ hôi lạnh toát ra đẫm mặt, nhưng không còn co giật nữa, xem ra đã khá hơn nhiều, tựa hồ cũng không còn đau đớn.
Giải Phong Tình tiếp tục lau mồ hôi giúp hắn, ôn nhu nói “Chờ một lát thuốc sẽ được mang tới, ngươi còn đau không?”
“Đừng phí tiền, ta uống thuốc gì cũng không khá hơn được, vốn không thể cứu chữa.”
Ánh mắt Thu Ly mông lung nhìn phía trước, tựa hồ không có chút ý chí chiến đấu. Giải Phong Tình chưa bao giờ thấy hắn sa sút tinh thần như thế, lòng nặng trĩu xuống, không khỏi nắm chặt lấy tay Thu Ly. Hắn không thích nhìn Thu Ly biểu hiện thiếu sức sống như vậy, nổi giận nói “Nói bậy bạ cái gì đó! Ngươi nhất định sẽ khỏe lên, mặc kệ tốn bao nhiêu tiền ta cũng sẽ chữa cho ngươi.”
Nghe hai câu của hắn, Thu Ly giãy dụa muốn ngồi dậy, vẻ mặt khẩn cầu “Vậy ngươi hãy cho ta mượn tám trăm lượng, ta sẽ trả lại ngươi sau, thật đấy, cho ta mượn tám trăm lượng.”
Tám trăm lượng đối với Giải Phong Tình mà nói chỉ là món tiền nhỏ, nhưng Thu Ly bỗng nhiên lại muốn số tiền đó làm gì, thật sự là quái dị. Hắn hỏi “Ngươi cần tám trăm lượng làm gì?”
“Trả lại tiền sính lễ cho ngươi, như vậy ta có thể đi, tìm người mà thần tử tính cho ta…”
Sắc mặt Giải Phong Tình đại biến, toàn thân căng cứng, nói “Ngươi vay tiền là vì muốn trả lại sính kim rồi rời đi ư?”
“Ta trở về sẽ trả lại cho ngươi, Giải Phong Tình, ta có thể thề, ngươi muốn ta thề độc thế nào cũng được, ta phải đi tìm người kia. Van cầu ngươi, ta không còn nhiều thời gian, được không?”
Từ khi quen biết hắn tới nay Thu Ly chưa từng cầu xin hắn bao giờ. Hơn nữa nàng khổ sở van nài như vậy chứng minh quả thực nàng chỉ tâm tâm niệm niệm đi tìm cái người nào đó Thần tử chỉ điểm cho thôi. Giải Phong Tình không thể nói rằng mình không đố kị, hắn cứng rắn áp trụ thân thể Thu Ly, tâm tư vô cùng hỗn loạn “Ngươi không hề biết người kia, làm sao biết người đó có thích ngươi hay không? Ngươi đáng ra phải thích người đã quen biết mới đúng.”
“Thần tử chỉ điểm cho ta một người, không thể sai được, hơn nữa mệnh ta là phải ở cùng một chỗ với người đó, nếu không ta sẽ chết. Ta hiện tại đã phát tác, thời gian sống không còn lại bao nhiêu.”
“Nói bậy, tất cả đều là nói bậy! Bởi vì ngươi không thích ta cho nên mới nói mấy điều ta nghe không hiểu này đúng không? Ngươi không cần mượn cớ mệnh đã định này nọ. Thu Ly, ta có cái gì không tốt đều có thể sửa, ở lại bên ta đi. Ngươi muốn tiền ta có thể cho ngươi tiền; ngươi muốn quần áo mới ta có thể cho ngươi quần áo mới; ngươi muốn châu bảo thủ sức (nữ trang châu báu) ta cũng có thể cho ngươi, chỉ cần ngươi ở lại bên ta, cái gì ta cũng sẽ cho ngươi. Thu Ly, ta sẽ cho ngươi cuộc sống sung túc, ta sẽ yêu thương ngươi suốt đời.”
Đôi mắt Giải Phong Tình đã hơi đỏ lên, thần tình cuồng loạn, hơn nữa lời hắn nói hoàn toàn không bình thường, như thể đang cầu ái với người yêu dấu, khiến Thu Ly thất kinh. Giải Phong Tình không phải là yêu hắn đấy chứ?
Thu Ly run giọng nói “Ngươi đang nói bậy bạ gì đó, cái gì mà ta với ngươi, ta ở lại bên cạnh ngươi làm gì? Ta không thích tiền, cũng không thích y phục, càng không cần cái gì châu bảo thủ sức, hơn nữa ta là một nam…”
Hắn còn chưa nói xong đã bị Giải Phong Tình kéo vào lòng. Tim Giải Phong Tình đập phi thường kịch liệt, dường như có trăm ngàn lời muốn nói, hơn nữa đều là xuất phát từ tâm can.
“Ngươi nói ta độc tài, chỉ biết la hét với ngươi, ta bảo đảm sau này sẽ không thế nữa. Thu Ly, lấy ta đi, cho dù có hàng ngàn hàng vạn nữ nhân quỳ trước mặt cho ta chọn ta cũng không cần, ta chỉ muốn một người là ngươi. Ta không biết nên làm thế nào thì ngươi mới hài lòng, mới thích ta, nhưng ta sẽ học dần dần, Thu Ly. Ta thực sự yêu ngươi, chỉ yêu mỗi mình ngươi mà thôi.”
Thu Ly trợn mắt miệng há hốc hỏi “Không phải ngươi rất ghét ta sao?”
“Đó là vì ngươi ghét ta, nói với ta khẩu khí chưa từng ôn hòa, ta chịu không nổi nên mới tức giận, kỳ thực ta căn bản không hề ghét ngươi. Thu Ly, ta vốn cũng không biết đây là loại tình cảm gì, chỉ biết ta không thể một ngày không thấy ngươi, sau đó ta mới biết ta đã yêu ngươi. Ngày hôm nay bảo ngươi tới hiệu vải chọn y phục không phải để tặng cho biểu muội ta, mà là muốn tặng ngươi. Chỉ cần ngươi được vui vẻ hài lòng, cái gì ta cũng có thể cho ngươi. Thu Ly, đừng rời bỏ ta có được không?” Giải Phong Tình càng nói càng gấp gáp, trên mặt đầy vẻ bối rối, thay thế điệu bộ “Thiếu gia” của hắn từ trước tới nay.
Thu Ly hoàn toàn không ngờ tới hắn lại nói yêu mình, mà mình lại là nam a! Hơn nữa hắn nói hình như có chỗ nào đó là lạ “Ngươi có lầm hay không, ta là…”
Hắn chưa nói xong đã bị Giải Phong Tình ngắt lời, hối hận nói “Ta thừa nhận trước đây ta không tốt. Nhưng Thu Ly, ta tuyệt đối không lầm, ta thích ngươi, thích tới độ tâm ta đau đớn. Ngươi trước đây không thích ta cũng không sao, giờ ngươi hãy ở lại với ta, ta sẽ sẽ cho ngươi thấy ưu điểm của ta.”
Thu Ly giật mình nói không nên lời, Giải Phong Tình mạnh mẽ cầm tay hắn. Hắn ngẩng đầu lên nhìn, Giải Phong Tình kích động hôn lên môi hắn. Lần đầu tiên bị người khác hôn, hắn ngây người ra.
Giải Phong Tình phát sinh thanh âm trầm ấm nồng nhiệt, tiếp tục chạm vào đôi môi kia khó lòng rời ra, thưởng thức hương thơm trên môi Thu Ly, liên tục nói lời yêu thương “Ta yêu ngươi, Thu Ly, ta cả đời cũng sẽ không để ngươi đi, xin ngươi hãy ở lại bên ta.”
Thu Ly cố sức đẩy người kia ra. Tim hắn đập liên hồi, toàn bộ sự tình trở nên thật quái lạ, thật bất thường, đến chính hắn cũng không tin được là tim mình lại trở nên cổ quái. Hắn rõ ràng là rất ghét người này, vì sao bị hắn cưỡng hôn thì lại có cảm giác như vậy? Hắn với tên kia đều là nam a!
“Không đúng, sao lại thế? Ngươi nghe ta nói đã, Giải Phong Tình, ta không thể ở lại chỗ này, ta phải đi tìm người Thần tử đã chỉ điểm cho ta, ta không thể thích ngươi, cũng không thể yêu ngươi. Ngươi lầm rồi, ngươi sao lại yêu ta được? Ngươi lầm rồi…”
Giải Phong Tình bị hắn đẩy mạnh ra khỏi giường. Tìm cảm bày tỏ bị cự tuyệt, chịu phải đả kích rất lớn, tựa hồ không thể tin được Thu Ly lại từ chối hắn, chậm rãi đưa mắt lên nhìn Thu Ly.
Thu Ly thấy nhãn thần của hắn không khỏi chấn động cả người.
Sau một khắc, Giải Phong Tình nói lạnh lẽo như băng “Ta sẽ không cho ngươi đi, Thu Ly!”
“Giải Phong Tình…”
“Tóm lại, ta tuyệt đối sẽ không cho ngươi đi.”
Nói xong, Giải Phong Tình lập tức đi ra cửa phòng. Từ hôm đó, Thu Ly bị giam tại gian phòng của Giải Phong Tình, không được ra ngòai một bước.
***
Nhìn Thu Ly lắc đầu, Giải Phong Tình tiếp tục khẩn cầu “Ăn một miếng đi có được không?”
“Để ta đi đi, Giải Phong Tình.”
Thu Ly đã bị giam hai ngày, lúc này Giải Phong Tình đang dỗ hắn ăn nhưng Thu Ly không chịu. Đã hai ngày nay Thu Ly không ăn gì. Từ lúc biết Giải Phong Tình đem hắn giam lại, hắn bắt đầu không ăn cơm. Mà Giải Phong Tình thấy hắn không ăn thì chính mình cũng ăn không vô, trong hai ngày cả hai người đều tiều tụy đi rất nhiều.
“Giải Phong Tình, để ta đi đi. Nếu không thể tìm được người Thần tử chỉ định, ta sẽ chết, ngươi nếu thực sự có chút tình cảm với ta thì hãy để ta đi có được không?”
Giải Phong Tình khổ não khẽ nói “Thu Ly điều ngươi nói thật quá lạ lùng, ngươi nhất định là cố ý nói như vậy để ly khai đúng không? Vì sao không có người kia thì sẽ chết? Ngươi đang gạt ta, ta sẽ không tin, ngươi là cố tình muốn rời bỏ ta.”
“Đó là sự thật, ta vì sao phải gạt ngươi? Giải Phong Tình, ngươi có tiền có quyền, muốn nữ nhân nào mà chả được, vì sao nhất định phải là ta? Ngươi có phải là lầm không…”
Giải Phong Tình ném cái bát xuống đất, hai ngày nay nén giận khiến hắn không còn nhẫn nại nổi nữa “Vì sao ta nói thích ngươi lại là lầm? Thu Ly, ta yêu ngươi, ta yêu ngươi, ngươi muốn ta nói mấy trăm lần cũng được. Ngươi muốn đi yêu một người ngươi chưa từng gặp qua không phải rất kỳ quái sao? Ngươi nói Miêu Cương Thần tử chỉ điểm cho ngươi một người, vậy hắn có nói người kia tên là gì không? Hắn có nói người đó ở đâu không? Bằng không làm sao ngươi biết Thần tử không tính sai?”
Thu Ly mở to mắt. Trong lòng bọn họ Thần tử gần như là thầnh thánh, hắn tuyệt không thể để ai sỉ nhục Thần tử “Ngươi hơi quá đáng rồi đấy. Ngươi lăng mạ ta thế nào cũng được nhưng không được phép bất kính với Thần tử. Ngươi muốn nghe vậy ta nói cho ngươi nghe. Thần tử nói người kia ở Trung Nguyên, hắn nói chỉ cần ta từ Miêu Cương đi về phía bắc, sẽ gặp một cái hồ, hồ này gọi là Tiểu tây hồ, mà người kia sẽ ở gần hồ đó. Còn nữa, trên người người đó có ba cái bớt, một cái ở ngực trái, một cái ở sau tai trái, còn một cái nữa ở tay trái. Đó là người ngộ thủy tắc phát (gặp nước thì sẽ phất lên – ý nói mệnh hợp với nước), vậy nên nhà hắn sẽ không ở cách xa nơi có nước, ngươi nghe rõ chưa?”
Hắn nói xong rõ ràng minh bạch như thế, Giải Phong Tình đương nhiên nghe được, nhưng con mắt hắn không hề chuyển động nhìn Thu Ly.
Thu Ly thấy ánh mắt hắn cổ quái, tức giận kêu lên “Sao nào? Muốn ta nói thêm lần nữa hả?”
“Nhà của ta ở cạnh Tiểu tây hồ, ta hơn mười tuổi bắt đầu buôn bán vải vóc, sử dụng đường thủy để vận chuyển hàng hóa, bởi vậy tiền vào như nước, có người nói ta ngộ thủy tắc phát.”
Thu Ly ngẩn ra, không hiểu hắn đang nói gì.
Giải Phong Tình vén y sam lên, nói thêm “Ta từ nhỏ đã có ba cái bớt, một cái ở cánh tay trái, một cái ở ngực trái, một cái ở tai trái, lúc còn bé người nhà đưa đi xem tướng, thầy tướng nói ba cái bớt này là tam nguyên khai thái (ba căn nguyên mở ra bình an), tương lại sẽ đại phú đại quý.”
Giải Phong Tình đem thượng y cởi ra, quả thực là có bớt. Thu Ly không tin nổi nhìn cái bớt trên người Giải Phong Tình, càng thấy vẻ mặt Giải Phong Tình vừa kinh ngạc vừa vui mừng, không ngờ mọi chuyện lại vừa khéo đến thế.
“Người ngươi nói hình như là ta, Thu Ly, nhà ta ở bên Tiểu tây hồ, ta lại có bớt, hoàn toàn phù hợp với lời của ngươi.”
Giải Phong Tình nở nụ cười, vô cùng vui vẻ nói “Người ngươi muốn nói có phải là ta không, người ngươi nên yêu cũng là ta đúng không? Thu Ly?”
Thu Ly sờ sờ cái bớt trên người hắn, không thể tin nổi ngẩng đầu nhìn Giải Phong Tình.
Giải Phong Tình gấp gáp hỏi “Miêu Cương Thần tử còn nói gì với ngươi nữa?”
“Còn nói người kia nhất định phải yêu ta, mà ta cũng nhất định phải yêu người đó, như vậy sau đó hắn mới có thể giúp ta vượt qua cửa tử.”
Giải Phong Tình ôm chặt hắn, ưu sầu vừa nãy toàn bộ hóa thành vui sướng “Thu Ly, ta yêu ngươi a, ta yêu ngươi đến như thế, đến chính ta cũng không thể tin được.”
Trong lòng Thu Ly một mảng hỗn loạn. Hắn vẫn cho rằng người Thần tử nói là nữ, nghĩ không ra lại là Giải Phong Tình một nam nhân. Hắn biết Thần tử không thể tính sai, hắn đã được xem thần thích của ngài nhiều lần, trước giờ không hề nghi ngờ lời của Thần tử. Lẽ nào Giải Phong Tình thực sự chính là người hắn muốn tìm? Thế nhưng nếu cùng với một nam nhân như Giải Phong Tình thân tâm giao hợp thì thật là quái dị.
Giải Phong Tình cũng không biết trong lòng hắn suy nghĩ cái gì, vừa mới nghe Thu Ly nói thì đã sớm vui phát điên rồi. Hóa ra người mà hắn đố kị lại chính là hắn, mà theo lời Thu Ly nói thì khẳng định là đúng rồi, như vậy hắn muốn cùng Thu Ly thành thân, Thu Ly nhất định sẽ đồng ý.
“Thu Ly, chờ thân thể ngươi khá hơn chúng ta sẽ thành thân có được không?”
“Chờ một chút, để ta suy nghĩ đã, Giải Phong Tình, ta…ta… ta thấy trong lòng rất loạn a.”
Giải Phong Tình biết bản thân mình có phần nóng vội quá, bởi vì thật sự hắn rất sợ Thu Ly sẽ rời khỏi hắn. Giờ thì không cần phải sợ nữa vì hắn chính là người định mệnh của Thu Ly rồi, Thu Ly tuyệt đối sẽ ở lại với hắn. Hắn nhẹ nhàng nói “Không sao, ngươi nằm xuống nghỉ đi, ta sai người mang một chén cháo tới cho ngươi ăn, hảo hảo nghỉ ngơi, trước tiên phải dưỡng thân thể cho tốt đã.”
Đỡ Thu Ly nằm xuống, Giải Phong Tình đầy vẻ vui sướng bước ra khỏi cửa phòng, lập tức bảo người tới thu dọn cốc chén vừa bị hắn đập vỡ và mang cháo tới cho Thu Ly.
“Nóng lắm đấy, ăn từ từ thôi.”
Giải Phong Tình đút từng miếng từng miếng cháo cho Thu Ly. Thu Ly chưa từng được người ta đút cho ăn, có phần khó thích ứng, muốn khước từ, Giải Phong Tình lập tức nghiêm mặt lại.
“Đừng nhúc nhích, đại phu nói thân thể ngươi yếu đuối, ngươi chỉ cần ngoan ngoãn để ta đút cháo cho là được rồi.”
Tôi tớ đứng một bên vội vàng quay đầu đi, chưa ai từng thấy qua Thiếu gia đối với người nào ôn nhu như thế, khiến ai xem cũng phải đỏ mặt.
Thu Ly xấu hổ, vội vã đẩy tay Giải Phong Tình ra “Người khác đang nhìn đó, không được…”
“Có sao đâu, tương lai ta nhất định lấy ngươi, chờ ngươi bồi dưỡng thân thể cho khỏe lại, chúng ta lập tức thành thân.”
Thu Ly ngẩn người ra. Hắn không biết ở Trung Nguyên hai nam nhân lại có thể lấy nhau, đoán rằng phong tục ở đây không giống như Miêu Cương, hắn cúi đầu xuống, trong lòng rối bời. Nhiều ngày nay Giải Phong Tình quả thật đối hắn tốt đến không thể hơn được nữa. Đừng nói là sợ hắn thân thể suy yếu ôm ra ôm vào, lại còn suốt đêm tới phòng hắn mấy lần để chỉnh chăn cho hắn.
Hắn thật sự là không thể nghi ngờ chuyện Giải Phong Tình nói yêu hắn, mà Giải Phong Tình hôm qua còn kích động vội vàng đem y phục tới, dùng toàn vải vóc hôm ấy hắn chọn làm thành nữ trang cực kỳ đẹp. Hắn sửng sốt một chút, không hiểu vì sao Giải Phong Tình lại chọn y phục như vậy cho hắn.
“Sao ngươi không mặc y phục do ngươi chọn vải may thành? Ta nghĩ mấy thứ đó đẹp lắm mà! Ngươi quả nhiên là tinh mắt, đến chủ hiệu bố trang cũng không ngừng khen ngươi chọn rất khéo.”
Thu Ly trước sau vẫn thấy là lạ. Giải Phong Tình lại muốn hắn mặc nữ trang, mà hắn lại là nam nhân a! Thế nhưng Giải Phong Tình cực kỳ hào hứng khiến hắn không cách nào nói không. Mà trang phục ở Miêu cương cũng không giống với Trung Nguyên, hắn cũng không rõ lắm thực ra có đúng là nữ trang hay không, có khi là trang phục của thiếu nam ở đây không biết chừng. Tuy nói là vì biểu muội mà chọn nhưng không chừng lại làm theo kiểu dáng của nam trang.
Tự hỏi một hồi, cuối cùng hắn đáp ứng “Được, ngày mai ta sẽ mặc.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook