Miêu Cương Khách
-
Chương 56: Tỏ tình
Cừu Nhạn Quy thuận thế vén y bào ngồi lên ghế đá trong đình, thất thần nhìn hồ nước dập dờn sóng biếc.
Quả nhiên không khác hắn nghĩ lắm, cổ này thật sự không thể hạn chế hắn quá nhiều, chỉ cần tránh điều kiện "phản bội Bất Ngữ các" này là sẽ không độc phát.
Chỉ tiếc...hắn vẫn cộng sinh tử với Phùng Đông.
May mà bây giờ hắn vẫn còn chút thời gian, có thể bù đắp tiếc nuối ngày trước, ánh mắt Cừu Nhạn Quy trống rỗng.
Gió cuối thu vén tóc con trước trán, Cừu Nhạn Quy nhặt đại một cục đá ném vào trong hồ, làm cá giật mình bơi tán loạn.
Thật ra lúc sắp chết hắn không nên như vậy.
Hắn phải dứt khoác chôn phần tình cảm ấy vào trong đất vàng, không trao bất kỳ lời hồi đáp nào, đến khi kết thúc tất cả....rồi sẽ có một ngày thiếu chủ lãng quên.
Nhưng Cừu Nhạn Quy không muốn tiếp tục lừa mình dối người.
Cũng không muốn kiềm chế nữa.
Nếu chuyện đã đến nước này, hắn và thiếu chủ đã......Cừu Nhạn Quy sờ lỗ tai ửng hồng.
"Nhạn Quy, ngươi cũng không phải không chút động lòng." Tiếng cười khẽ của thiếu chủ vang lên trong đầu.
- - Ẩn ý dưới câu nói "cũng không phải không chút động lòng" của y, phải chăng là......thiếu chủ có ý với hắn nhỉ.
Tình ý ẩn giấu trong những việc vặt vãnh đời thường dần dần trồi lên mặt nước, ánh mắt Cừu Nhạn Quy loé lên, khoé môi không nhịn được nở một nụ cười không thường thấy.
Dư âm của con sóng trong hồ vẫn còn đấy, gợn sóng ngày một yếu đi, Cừu Nhạn Quy cụp mắt, vô thức giơ tay lắc nhẹ chuông bạc ở hông hai cái.
"Leng keng --" Tiếng chuông bạc bỗng kêu vang.
Con ngươi của Cừu Nhạn Quy co lại, lập tức cầm lấy chuông, nhưng tiếng kêu vẫn chưa ngừng lại, ánh mắt hắn lần xuống, gương mặt căng chặt dần thả lỏng, dịu dàng mong manh nhiễm lên đôi mắt trong veo.
Thứ phát ra tiếng không phải bản thân chiếc chuông sẽ không kêu kia, mà là Nhạn bạc xinh xắn tinh xảo buộc ở bên dưới.
Đó là chuông bạc kêu được chỉ thuộc về Cừu Nhạn Quy.
- - Giống như câu trả lời thiếu chủ cho hắn.
Tâm trí Cừu Nhạn Quy chợt dâng lên một niềm thôi thúc, hắn muốn gặp thiếu chủ, muốn ôm y thật chặt, muốn vùi vào cổ của đối phương, muốn hoà vào máu thịt của đối phương.
Muốn......vĩnh viễn không phải chia lìa.
Nếu như có thể, hắn bằng lòng biến thành một con rối vô tri vô giác, chỉ cần được bầu bạn bên cạnh thiếu chủ là ổn.
Dù cho sau này sẽ có người thay thế hắn.
Ánh mắt Cừu Nhạn Quy ảm đạm, nắm chặt chuông bạc ở hông, sau đó bất thình lình đứng dậy, đi về phía thư phòng của thiếu chủ.
Hắn muốn ít nhất trước khi rời đi, để lại chút gì đó.
**
Chú vẹt đầu xanh đáng yêu đang đứng trên cầu đứng ngoài thư phòng, Cừu Nhạn Quy không kìm được tới trêu một phen, tiện thể ôm nó trong lòng bàn tay đi vào thư phòng.
Ám vệ trực ở cửa không để tâm nhìn hắn một cái, sau đó không biết nghĩ tới cái gì mà sắc mặt chợt thay đổi.
Cừu Nhạn Quy nhìn cậu ta, chủ động dừng chân, "Thiếu chủ có trong phòng không? Cảm phiền thông báo một tiếng."
Ám vệ kia với đồng liêu bên cạnh nhìn nhau, lộ ra vẻ hốt hoảng, cậu ta lắp bắp, "Hồi, hồi bẩm công, công tử, thiếu chủ y, y...."
Thấy ám vệ kia rối rắm, vẻ mặt Cừu Nhạn Quy biến đổi, ngờ vực híp mắt, hắn đảo quanh một vòng, quả nhiên phát hiện không có bóng dáng của Ảnh Thập.
Hắn đứng ở đây hồi lâu mà bên trong cũng không có chút động tĩnh nào, ánh mắt hắn tụ lại, giọng nói lạnh xuống, bất giác lộ ra vài phần áp bức khi làm thống lĩnh năm đó, ánh mắt mạnh mẽ, "Ngươi nói đi đừng ngại, thiếu chủ giờ đang ở đâu?"
Ám vệ kia vốn không muốn nói, nhưng mà cố tình là Ảnh Thập đã dặn riêng cậu ta không đề phòng người này, cậu ta cân nhắc trong lòng giây lát, bấy giờ mới thì thầm, "....Thiếu chủ giờ đang ở phố Vong Xuyên, Tú Xuân lâu."
Sắc mặt Cừu Nhạn Quy lập tức lạnh lẽo, nhẹ nhàng đặt con vẹt lên cầu đứng, sải bước ra ngoài.
Mấy ám vệ thấy vậy nhìn nhau rồi cũng nhấc chân vội vàng muốn đi theo hắn, nhưng Cừu Nhạn Quy chợt dừng chân, lúc quay đầu đuôi mắt hiện vẻ lạnh lùng, dùng giọng ra lệnh nói, "Không cần theo."
Thích khách này bình thường che che giấu giấu, lúc này bất thình lình thay đổi, vậy mà thật sự nghiền nát người ta.
Một hàng người chỉ đành dừng lại.
Cậu ám vệ kia không dám dây dưa, cau mày nói với người bên cạnh, "Mau, lập tức bẩm báo thiếu chủ."
"Dạ."
Cừu Nhạn Quy cũng là giận quá mức, quên mất tình cảnh của mình bây giờ, cầm Quy Khư hùng hổ ra ngoài, một một không trở ngại.
Tú Xuân lâu là thanh lâu đứng đầu Miêu Cương, nơi hoa liễu.
Hay lắm, hôm qua vừa mới bày tỏ tâm ý với hắn xong, giờ liền cho một bất ngờ.
2
Rét lạnh trong mắt Cừu Nhạn Quy lộ hẳn ra, biểu cảm trùng khít với lúc hành thích Tả Khinh Việt năm đó.
**
Nhã gian, Tú Xuân lâu.
Tả Khinh Việt lạnh nhạt dựa trên tháp, thỉnh thoảng lại cầm điểm tâm ném vào miệng, trước mặt y là hai vị cầm sư hoa nhường nguyệt thẹn, e thẹn liếc mắt đưa tình với y.
Mặt Tả Khinh Việt không đổi sắc, thậm chí còn ươm cười nhìn hai người, dường như rất có hứng thú.
Nhưng mà y thật sự rất hứng thú, cũng lấy làm ngạc nhiên với "Bất Ngữ các" lại dám khiêu khích y hết lần này tới lần khác, nếu không có gì bất ngờ thì trong tay áo hai vị này giấu dao sắc có thể lấy mạng y, đang tìm cơ hội đấy thây.
"Bất Ngữ các" biết rõ thủ đoạn vụng về cỡ này không thể đả thương y, nhưng vẫn nhảy nhót trước mặt y, rốt cuộc là đang toan tính gì đây....
Tả Khinh Việt nghiêng đầu, trong mắt hiện nét lạnh lùng, đột nhiên, cửa bị gõ gấp hai tiếng.
"Vào." Y thờ ơ nói.
Ảnh Thập vội vàng đi vào, cầm sư thấy vậy cũng ngừng cầm âm, hắn lại gần bên tai thiếu chủ nói nhỏ hai câu, sắc mặt tản mạn của Tả Khinh Việt đông cứng, con ngươi co lại.
1
Cánh cửa vừa rồi mới được nhẹ nhàng đóng lại bị một bàn chân đạp tung, nện lên tường phát ra tiếng "ầm" nặng nề, Tả Khinh Việt thẳng người không mấy rõ ràng, ngước mắt lên nhìn ra cửa.
1
Cừu Nhạn Quy cầm bội kiếm lạnh lùng đứng ngoài cửa, ánh mắt liếc qua hai cầm sư bị doạ xanh mặt, lại im lặng nhìn Tả Khinh Việt dựa trên tháp.
Tả Khinh Việt thoạt tiên là ngớ ra, sau đó nhướng mày, xua tay ra hiệu cầm sư lui xuống.
Hai vị cầm sư tương đối xinh đẹp nhìn nhau, trong mắt loé lên chút tăm tối, sau đó ngoan ngoãn lui xuống.
Ảnh Thập bình tĩnh đi ra cửa, cẩn thận giúp bọn họ đóng cửa lại.
Trong phòng lâm vào yên tĩnh.
"Nghe một khúc nhạc thôi mà, ngươi ghen gì chứ?" Tả Khinh Việt thờ ơ mở miệng, ung dung nhìn hắn, đứng dậy đi về phía Cừu Nhạn Quy.
Cừu Nhạn Quy mím môi lùi về sau một bước, lạnh giọng nói, "Không biết Nhạn Quy làm thế này có quá phận rồi hay không."
Hiếm khi hắn tỏ ra cường thế, nhìn vào mắt Tả Khinh Việt, nhấn từ chữ hỏi.
"Không biết trong lòng của thiếu chủ, rốt cuộc Nhạn Quy được coi là gì?"
Cừu Nhạn Quy chẳng mấy khi lộ ra hết sự sắc sảo trước mặt y, dáng vẻ này trái lại càng khiến người ta yêu thích hơn.
"Phu quân." Tả Khinh Việt cong môi, cố ý dụ hoặc dịu giọng, nhìn đỉnh tai bỗng chốc đỏ bừng của Cừu Nhạn Quy.
Cừu Nhạn Quy nghiêng đầu không muốn nhìn y, dường như hơi mệt mỏi, hắn thở dài khe khẽ, cắn răng, "Thiếu chủ, huynh...."
Ánh mắt của Tả Khinh Việt dịu dàng hơn một chút, vươn tay ôm người vào lòng.
Lần này trong giọng điệu không có trêu ghẹo, cũng không có đùa giỡn, là lời thì thầm chứa sự nghiêm túc, "....Là người thương."
2
Y nói với tốc độ rất chậm, nhấn rõ từng câu từng chữ, "Nhạn Quy, ta mến mộ huynh."
Huynh có nỗi khổ khó nói, đợi giết chết Phùng Đông giải được bí thuật......
"Đợi mọi sự lắng xuống, ta dẫn huynh đi nhìn ngắm Miêu Cương." Tả Khinh Việt hiếm khi như vậy, trong mắt chỉ còn vẻ nghiêm túc, giọng y trầm thấp, hứa hẹn.
- - Lần này, ta dẫn huynh nhìn ngắm Miêu Cương thật kỹ.
Động tác vô thức vùng ra của Cừu Nhạn Quy đột ngột dừng lại, cơ thể hắn cứng đờ, khó tin mở to mắt.
Ngay sau đó đắng chát lan đến đầu lưỡi, đổ vào cõi lòng.
Thiếu chủ khẽ nhướng này, cụp mắt nhìn gương mặt hoang mang sau khi lạnh lẽo tan biến, cố ý mỉm cười nhỏ giọng hỏi, "Sao vậy, không cho chạm?"
"Cho." Thân võ nghệ của Cừu Nhạn Quy như mất tác dụng, nhìn gương mặt mỉm cười của thiếu chủ, không kìm được mà né tránh ánh mắt, vành mắt hơi đỏ, hắn nói nhỏ, "...Huynh cứ chạm tùy thích."
3
- - Chỉ cần là thiếu chủ, hắn đều sẵn lòng.
Cái hắn muốn nhìn không phải Miêu Cương, là Miêu Cương của thiếu chủ.
Người hắn yêu không phải thiếu chủ Miêu Cương, mà là Tả Khinh Việt không hề ngụy trang, hứa hẹn với hắn trước mặt.
__
@yu: chiều hôm nay tui đã gõ xong chính văn 💐💐💐 ngoại truỵn để đó nào rảnh rồi rờ tới sau, mấy ngày tới sẽ tranh thủ soát lỗi rồi up 2-3c/n, dự là tuần sau là nốt.
Quả nhiên không khác hắn nghĩ lắm, cổ này thật sự không thể hạn chế hắn quá nhiều, chỉ cần tránh điều kiện "phản bội Bất Ngữ các" này là sẽ không độc phát.
Chỉ tiếc...hắn vẫn cộng sinh tử với Phùng Đông.
May mà bây giờ hắn vẫn còn chút thời gian, có thể bù đắp tiếc nuối ngày trước, ánh mắt Cừu Nhạn Quy trống rỗng.
Gió cuối thu vén tóc con trước trán, Cừu Nhạn Quy nhặt đại một cục đá ném vào trong hồ, làm cá giật mình bơi tán loạn.
Thật ra lúc sắp chết hắn không nên như vậy.
Hắn phải dứt khoác chôn phần tình cảm ấy vào trong đất vàng, không trao bất kỳ lời hồi đáp nào, đến khi kết thúc tất cả....rồi sẽ có một ngày thiếu chủ lãng quên.
Nhưng Cừu Nhạn Quy không muốn tiếp tục lừa mình dối người.
Cũng không muốn kiềm chế nữa.
Nếu chuyện đã đến nước này, hắn và thiếu chủ đã......Cừu Nhạn Quy sờ lỗ tai ửng hồng.
"Nhạn Quy, ngươi cũng không phải không chút động lòng." Tiếng cười khẽ của thiếu chủ vang lên trong đầu.
- - Ẩn ý dưới câu nói "cũng không phải không chút động lòng" của y, phải chăng là......thiếu chủ có ý với hắn nhỉ.
Tình ý ẩn giấu trong những việc vặt vãnh đời thường dần dần trồi lên mặt nước, ánh mắt Cừu Nhạn Quy loé lên, khoé môi không nhịn được nở một nụ cười không thường thấy.
Dư âm của con sóng trong hồ vẫn còn đấy, gợn sóng ngày một yếu đi, Cừu Nhạn Quy cụp mắt, vô thức giơ tay lắc nhẹ chuông bạc ở hông hai cái.
"Leng keng --" Tiếng chuông bạc bỗng kêu vang.
Con ngươi của Cừu Nhạn Quy co lại, lập tức cầm lấy chuông, nhưng tiếng kêu vẫn chưa ngừng lại, ánh mắt hắn lần xuống, gương mặt căng chặt dần thả lỏng, dịu dàng mong manh nhiễm lên đôi mắt trong veo.
Thứ phát ra tiếng không phải bản thân chiếc chuông sẽ không kêu kia, mà là Nhạn bạc xinh xắn tinh xảo buộc ở bên dưới.
Đó là chuông bạc kêu được chỉ thuộc về Cừu Nhạn Quy.
- - Giống như câu trả lời thiếu chủ cho hắn.
Tâm trí Cừu Nhạn Quy chợt dâng lên một niềm thôi thúc, hắn muốn gặp thiếu chủ, muốn ôm y thật chặt, muốn vùi vào cổ của đối phương, muốn hoà vào máu thịt của đối phương.
Muốn......vĩnh viễn không phải chia lìa.
Nếu như có thể, hắn bằng lòng biến thành một con rối vô tri vô giác, chỉ cần được bầu bạn bên cạnh thiếu chủ là ổn.
Dù cho sau này sẽ có người thay thế hắn.
Ánh mắt Cừu Nhạn Quy ảm đạm, nắm chặt chuông bạc ở hông, sau đó bất thình lình đứng dậy, đi về phía thư phòng của thiếu chủ.
Hắn muốn ít nhất trước khi rời đi, để lại chút gì đó.
**
Chú vẹt đầu xanh đáng yêu đang đứng trên cầu đứng ngoài thư phòng, Cừu Nhạn Quy không kìm được tới trêu một phen, tiện thể ôm nó trong lòng bàn tay đi vào thư phòng.
Ám vệ trực ở cửa không để tâm nhìn hắn một cái, sau đó không biết nghĩ tới cái gì mà sắc mặt chợt thay đổi.
Cừu Nhạn Quy nhìn cậu ta, chủ động dừng chân, "Thiếu chủ có trong phòng không? Cảm phiền thông báo một tiếng."
Ám vệ kia với đồng liêu bên cạnh nhìn nhau, lộ ra vẻ hốt hoảng, cậu ta lắp bắp, "Hồi, hồi bẩm công, công tử, thiếu chủ y, y...."
Thấy ám vệ kia rối rắm, vẻ mặt Cừu Nhạn Quy biến đổi, ngờ vực híp mắt, hắn đảo quanh một vòng, quả nhiên phát hiện không có bóng dáng của Ảnh Thập.
Hắn đứng ở đây hồi lâu mà bên trong cũng không có chút động tĩnh nào, ánh mắt hắn tụ lại, giọng nói lạnh xuống, bất giác lộ ra vài phần áp bức khi làm thống lĩnh năm đó, ánh mắt mạnh mẽ, "Ngươi nói đi đừng ngại, thiếu chủ giờ đang ở đâu?"
Ám vệ kia vốn không muốn nói, nhưng mà cố tình là Ảnh Thập đã dặn riêng cậu ta không đề phòng người này, cậu ta cân nhắc trong lòng giây lát, bấy giờ mới thì thầm, "....Thiếu chủ giờ đang ở phố Vong Xuyên, Tú Xuân lâu."
Sắc mặt Cừu Nhạn Quy lập tức lạnh lẽo, nhẹ nhàng đặt con vẹt lên cầu đứng, sải bước ra ngoài.
Mấy ám vệ thấy vậy nhìn nhau rồi cũng nhấc chân vội vàng muốn đi theo hắn, nhưng Cừu Nhạn Quy chợt dừng chân, lúc quay đầu đuôi mắt hiện vẻ lạnh lùng, dùng giọng ra lệnh nói, "Không cần theo."
Thích khách này bình thường che che giấu giấu, lúc này bất thình lình thay đổi, vậy mà thật sự nghiền nát người ta.
Một hàng người chỉ đành dừng lại.
Cậu ám vệ kia không dám dây dưa, cau mày nói với người bên cạnh, "Mau, lập tức bẩm báo thiếu chủ."
"Dạ."
Cừu Nhạn Quy cũng là giận quá mức, quên mất tình cảnh của mình bây giờ, cầm Quy Khư hùng hổ ra ngoài, một một không trở ngại.
Tú Xuân lâu là thanh lâu đứng đầu Miêu Cương, nơi hoa liễu.
Hay lắm, hôm qua vừa mới bày tỏ tâm ý với hắn xong, giờ liền cho một bất ngờ.
2
Rét lạnh trong mắt Cừu Nhạn Quy lộ hẳn ra, biểu cảm trùng khít với lúc hành thích Tả Khinh Việt năm đó.
**
Nhã gian, Tú Xuân lâu.
Tả Khinh Việt lạnh nhạt dựa trên tháp, thỉnh thoảng lại cầm điểm tâm ném vào miệng, trước mặt y là hai vị cầm sư hoa nhường nguyệt thẹn, e thẹn liếc mắt đưa tình với y.
Mặt Tả Khinh Việt không đổi sắc, thậm chí còn ươm cười nhìn hai người, dường như rất có hứng thú.
Nhưng mà y thật sự rất hứng thú, cũng lấy làm ngạc nhiên với "Bất Ngữ các" lại dám khiêu khích y hết lần này tới lần khác, nếu không có gì bất ngờ thì trong tay áo hai vị này giấu dao sắc có thể lấy mạng y, đang tìm cơ hội đấy thây.
"Bất Ngữ các" biết rõ thủ đoạn vụng về cỡ này không thể đả thương y, nhưng vẫn nhảy nhót trước mặt y, rốt cuộc là đang toan tính gì đây....
Tả Khinh Việt nghiêng đầu, trong mắt hiện nét lạnh lùng, đột nhiên, cửa bị gõ gấp hai tiếng.
"Vào." Y thờ ơ nói.
Ảnh Thập vội vàng đi vào, cầm sư thấy vậy cũng ngừng cầm âm, hắn lại gần bên tai thiếu chủ nói nhỏ hai câu, sắc mặt tản mạn của Tả Khinh Việt đông cứng, con ngươi co lại.
1
Cánh cửa vừa rồi mới được nhẹ nhàng đóng lại bị một bàn chân đạp tung, nện lên tường phát ra tiếng "ầm" nặng nề, Tả Khinh Việt thẳng người không mấy rõ ràng, ngước mắt lên nhìn ra cửa.
1
Cừu Nhạn Quy cầm bội kiếm lạnh lùng đứng ngoài cửa, ánh mắt liếc qua hai cầm sư bị doạ xanh mặt, lại im lặng nhìn Tả Khinh Việt dựa trên tháp.
Tả Khinh Việt thoạt tiên là ngớ ra, sau đó nhướng mày, xua tay ra hiệu cầm sư lui xuống.
Hai vị cầm sư tương đối xinh đẹp nhìn nhau, trong mắt loé lên chút tăm tối, sau đó ngoan ngoãn lui xuống.
Ảnh Thập bình tĩnh đi ra cửa, cẩn thận giúp bọn họ đóng cửa lại.
Trong phòng lâm vào yên tĩnh.
"Nghe một khúc nhạc thôi mà, ngươi ghen gì chứ?" Tả Khinh Việt thờ ơ mở miệng, ung dung nhìn hắn, đứng dậy đi về phía Cừu Nhạn Quy.
Cừu Nhạn Quy mím môi lùi về sau một bước, lạnh giọng nói, "Không biết Nhạn Quy làm thế này có quá phận rồi hay không."
Hiếm khi hắn tỏ ra cường thế, nhìn vào mắt Tả Khinh Việt, nhấn từ chữ hỏi.
"Không biết trong lòng của thiếu chủ, rốt cuộc Nhạn Quy được coi là gì?"
Cừu Nhạn Quy chẳng mấy khi lộ ra hết sự sắc sảo trước mặt y, dáng vẻ này trái lại càng khiến người ta yêu thích hơn.
"Phu quân." Tả Khinh Việt cong môi, cố ý dụ hoặc dịu giọng, nhìn đỉnh tai bỗng chốc đỏ bừng của Cừu Nhạn Quy.
Cừu Nhạn Quy nghiêng đầu không muốn nhìn y, dường như hơi mệt mỏi, hắn thở dài khe khẽ, cắn răng, "Thiếu chủ, huynh...."
Ánh mắt của Tả Khinh Việt dịu dàng hơn một chút, vươn tay ôm người vào lòng.
Lần này trong giọng điệu không có trêu ghẹo, cũng không có đùa giỡn, là lời thì thầm chứa sự nghiêm túc, "....Là người thương."
2
Y nói với tốc độ rất chậm, nhấn rõ từng câu từng chữ, "Nhạn Quy, ta mến mộ huynh."
Huynh có nỗi khổ khó nói, đợi giết chết Phùng Đông giải được bí thuật......
"Đợi mọi sự lắng xuống, ta dẫn huynh đi nhìn ngắm Miêu Cương." Tả Khinh Việt hiếm khi như vậy, trong mắt chỉ còn vẻ nghiêm túc, giọng y trầm thấp, hứa hẹn.
- - Lần này, ta dẫn huynh nhìn ngắm Miêu Cương thật kỹ.
Động tác vô thức vùng ra của Cừu Nhạn Quy đột ngột dừng lại, cơ thể hắn cứng đờ, khó tin mở to mắt.
Ngay sau đó đắng chát lan đến đầu lưỡi, đổ vào cõi lòng.
Thiếu chủ khẽ nhướng này, cụp mắt nhìn gương mặt hoang mang sau khi lạnh lẽo tan biến, cố ý mỉm cười nhỏ giọng hỏi, "Sao vậy, không cho chạm?"
"Cho." Thân võ nghệ của Cừu Nhạn Quy như mất tác dụng, nhìn gương mặt mỉm cười của thiếu chủ, không kìm được mà né tránh ánh mắt, vành mắt hơi đỏ, hắn nói nhỏ, "...Huynh cứ chạm tùy thích."
3
- - Chỉ cần là thiếu chủ, hắn đều sẵn lòng.
Cái hắn muốn nhìn không phải Miêu Cương, là Miêu Cương của thiếu chủ.
Người hắn yêu không phải thiếu chủ Miêu Cương, mà là Tả Khinh Việt không hề ngụy trang, hứa hẹn với hắn trước mặt.
__
@yu: chiều hôm nay tui đã gõ xong chính văn 💐💐💐 ngoại truỵn để đó nào rảnh rồi rờ tới sau, mấy ngày tới sẽ tranh thủ soát lỗi rồi up 2-3c/n, dự là tuần sau là nốt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook