Miêu Cương Khách
-
Chương 28: Thấy nhớ ngươi
Cừu Nhạn Quy sựng lại, hãy còn chưa nếm được tình cảm ẩn giấu bên trong, cửa đã bị gõ nhẹ hai cái.
Tả Khinh Việt tiện thể thu thiên tơ về, khép áo lại cho Cừu Nhạn Quy đoạn bình thản đáp một tiếng.
"Chủ tử, thuốc đã sắc xong." Ảnh Thập đẩy cửa vào, cẩn thận bưng một chén thuốc.
Tả Khinh Việt đương tính nhận lấy, Cừu Nhạn Quy đã nói trước một bước, ngữ điệu còn chứa chút quẫn bách, "Vậy làm phiền Ảnh Thập rồi."
Ảnh Thập nghẹn thở, làm bộ không nhìn thấy bàn tay vừa rụt về của thiếu chủ, mặt không đổi sắc bưng thuốc, hiểu chuyện kéo cái ghế bên cạnh qua ngồi xuống, dùng muỗng cẩn thận đút cho hắn.
Sau lưng đổ xuống một cái khoảng bóng nhỏ, Ảnh Thập ưỡn sống lưng, nhìn thẳng vào cái chén và muỗng trong tay giống như một tên đầu gỗ đã mất cảm quan.
1
Kể từ khi có một suy đoán không thực tế ban nãy, Ảnh Thập liền không dám đối mặt với Cừu Nhạn Quy nữa.
Huống chi sau lưng còn có một chủ tử nhìn chằm chằm "như hổ đói", Ảnh Thập thầm thấy hối hận, sớm biết như này thì không nên lười biếng ném việc cho Ảnh Lục, khúc gỗ bự kia mới hợp ở chỗ này.
"Ngươi gấp lắm à?" Tả Khinh Việt nhìn một hồi rồi thản nhiên mở miệng, giọng điệu khó lường, "Hay là nói, ngươi muốn phỏng chết hắn?"
Bờ môi hơi tái của Cừu Nhạn Quy bị hơi nóng đun cho hồng hào lên hẳn, Ảnh Thập nghe vậy lập tức hoàn hồn, trong lòng giật thót, thấp thỏm bưng thuốc quỳ một gối, "Thuộc hạ biết lỗi."
Giây sau, thuốc trong tay bị giật mất.
Tả Khinh Việt ghét bỏ khua tay ra hiệu hắn lui xuống, "Tay chân vụng về, đi xuống đi."
"....." Ảnh Thập chập rì rì đứng dậy, "Dạ."
Cừu Nhạn Quy vẫn chưa kịp mở miệng nói chuyện, người chăm sóc hắn đã biến thành thiếu chủ tiếp.
Thật ra hắn cảm thấy thuốc đó không nóng, Ảnh Lục đút cũng không nhanh.
Nhưng Cừu Nhạn Quy không nói, đôi mắt trong veo của hắn hơi cụp xuống, bên trong hiện lên nỗi rối ren.
Hắn hơi cảm thấy, hình như thiếu chủ đối xử với hắn không giống với người khác.
Sau khi Ảnh Thập lặng lẽ lui xuống trong phòng liền rơi vào một sự yên tĩnh nho nhỏ.
Không phải lúng túng khó xử, mà là dần dần yên tĩnh lại.
Mấy ngày nay Cừu Nhạn Quy gầy thấy rõ.
Khuôn mặt gầy nhom càng làm nổi bật thêm ngũ quan ưu việt của hắn, đôi mắt trong veo giống như lưỡi kiếm có thể loé hàn quang bất cứ lúc nào, khi cư xử với chủ tử lại như làn nước xuân dập dờn sóng biếc, ôn hoà vô hại.
Tả Khinh Việt tỉnh rụi dời mắt đi nhìn hoa văn tinh xảo trên muỗng, ngoài mặt vẫn bình tĩnh bón thuốc cho hắn.
1
Cừu Nhạn Quy không thấy gì khác thường, bất giác cũng xuất thần.
Hôm đó hắn đi mua đồ chơi bằng đường cho thiếu chủ, cách nơi đó không xa có bán đèn Khổng Minh, Cừu Nhạn Quy không chần chừ nhân lúc trống chỗ đi mua hai cái muốn cùng thả với thiếu chủ.
Ai ngờ lúc hắn trở về, thiếu chủ vốn đang dựa cột dưới hiên lại mất tăm mất tích, chuông bạc ở hông không có dị động, nhưng Cừu Nhạn Quy bỗng nhiên biến sắc.
Thiếu chủ sẽ không vô duyên vô cớ vứt bỏ hắn, trong khoảng thời gian hắn rời đi chắc chắn đã xảy ra chuyện!
Nhận ra điểm này, hắn không dám dây dưa lập tức tiến vào hẻm tối, phi người bay lên mái nhà.
Tay áo màu trắng bị gió thổi kêu phần phật, sắc mặt Cừu Nhạn Quy lạnh lùng nhanh chóng đi tìm tung tích của thiếu chủ.
Trong hẻm tối yên tĩnh, phố thị thì ồn ào.
Tìm người không khác gì mò kim đáy biển, thích khách mím chặt môi mỏng.
Đột nhiên, trong con ngươi trong veo của hắn phản chiếu một ít hắc ảnh, nháy mắt thoáng qua giống như bầy chim ở sườn núi.
Khoảng cách rất xa, song Cừu Nhạn Quy vẫn có thể phân biệt được vị trí đại khái, sau đó liền tăng tốc, dốc toàn lực đuổi tới chỗ đó.
Khoảng cách dần rút lại từng chút, lúc Cừu Nhạn Quy nhìn thấy thiếu chủ, liền bị mảng máu tươi kia đâm nhói mắt, sắc mặt thích khách trở nên rét lạnh, chưa kịp phản ứng đã vô thức ném đèn Khổng Minh và đồ chơi bằng đường đi, thân hình trong không trung chừng như sắp ra tàn ảnh.
Cừu Nhạn Quy nghiến chặt khớp hàm, nhưng may thay vẫn đuổi kịp, che chắn ngay trước người Tả Khinh Việt.
Khi ấy đương là thời khắc nguy hiểm, hắn không nghĩ được nhiều như thế, chỉ là cảm xúc phức tạp đột nhiên chiếm cứ trái tim lạnh lẽo bao năm của hắn ngay trong một khoảnh khắc.
Khi nhìn thấy máu trên người Tả Khinh Việt sống lưng Cừu Nhạn Quy lạnh toát, trong lòng dâng lên nỗi sợ hãi.
Cùng với......
Cảm giác chợt đến ấy bây giờ hồi tưởng lại cũng không rõ ràng, chỉ biết rằng nó không kinh hãi hoảng loạn như trông thấy thảm trạng của các chủ, mà là bất an dữ dội xộc thẳng vào tâm trí, hắn không tìm được từ ngữ chính xác để hình dung, chỉ cảm thấy khó chịu muôn phần.
"Lần sau đừng làm bản thân thảm hại như vầy nữa." Tả Khinh Việt thấy hắn nhíu mày, ngỡ là hắn thấy khó chịu, trước mắt như hiện lên lưỡi kiếm nhỏ máu khi đó, trong mắt Tả Khinh Việt nhuốm chút lạnh lẽo, không nhịn được mà quái gở mỉm cười bảo, "Nếu không ta sẽ đau lòng đấy."
Cừu Nhạn Quy bỗng hoàn hồn, sửng sờ giây lát, lẩm lẩm, "Đau lòng?"
Giống như mặt hồ bị một viên đá bắn tung những giọt nước lớn, cảm xúc vừa rồi trầm ngâm suy nghĩ cũng không ra dường như đã có chốn về thích hợp.
Tả Khinh Việt nhạy bén nhận ra cảm xúc của hắn thay đổi, nhướng mày, "Sao vậy?"
"Không, không có gì......" Cừu Nhạn Quy vội vã cụp mắt che giấu hoảng loạn bên trong, nhíu mày ho khan hai tiếng.
May mà Tả Khinh Việt không để tâm, chỉ dém kĩ chăn cho hắn, bàn tay giấu dưới đệm chăn của Cừu Nhạn Quy siết chặt lại như đang nắm lấy bí mật không muốn bị ai phát hiện.
***
Trong phòng.
Sau vài hôm vết thương của Cừu Nhạn Quy cuối cùng đã chuyển biến tốt đẹp, coi như tạm xuống được xuống giường.
Ảnh Thập cẩn thận dìu hắn, thầm cảm khái giờ đã khác xưa, dường như Cừu Nhạn Quy cũng cảm thấy kì cục nên giẫy khỏi tay hắn, "Không sao, không cần phải vậy."
Ảnh Thập cũng không khó xử mà đứng trông ở bên cạnh, Cừu Nhạn Quy nghĩ tới Ảnh Lục nhiều ngày không thấy, bèn thuận tiện hỏi, "Gần đây Ảnh Lục đã đi đâu, sao không thấy bóng dáng?"
"Hắn có nhiệm vụ trong người, một là tìm manh mối của Huyết các, đang bận mở rộng nhân mạch, hai là chuyện hôm đó thiếu chủ bị ám sát có kỳ quặc khác, liên quan tới loạn Miêu Cương năm xưa, cho nên....." lời còn lại Ảnh Thập không nói nhiều, nhưng Cừu Nhạn Quy đã hiểu, không truy đến cùng.
Ảnh Thập cũng không có ý định giấu hắn, qua vụ việc này lòng trung thành của thích khách với thiếu chủ cũng đã nhìn rõ mười mươi, chuyện liên quan đến sống chết không lấy ra đùa được, Cừu Nhạn Quy hôm đó thật sự đã bảo vệ bằng cả tính mạng.
Chút hoài nghi lo ngại trong lòng bọn hắn đã tan hết.
Bỗng nhiên, cửa bị đẩy ra.
Tay áo viền đỏ tung bay, vào cửa mà khoa trương như vậy không có ai ngoài thiếu chủ.
Ảnh Lục theo sau Tả thiếu chủ.
Hai người khụy gối tính quỳ một chân.
Song đầu gối Cừu Nhạn Quy vừa cong thiên tơ đã phá không tới, bá đạo đè cả người hắn ngay tại chỗ, không động đậy được.
"Thiếu chủ." Cừu Nhạn Quy bất đắc dĩ ngước lên nhìn người đang bước chậm tới.
Tả Khinh Việt nhìn hắn từ trên xuống dưới một phen, sau đó nở nụ cười, "Cảm thấy thế nào?"
"Bẩm thiếu chủ, thuộc hạ không thấy khó chịu, qua thêm mấy hôm là có thể hết bệnh." Cừu Nhạn Quy đưa mắt nhìn thiên tơ vẫn còn trói hắn, mím môi.
Tả Khinh Việt thu hết biểu cảm của hắn vào mắt, biết tỏng còn cố hỏi, "Đó không phải chuyện tốt ư, tại sao Nhạn Quy lại bối rối như vậy?"
Ảnh Lục và Ảnh Thập hoàn toàn không dám nhìn nhau, cúi đầu mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, vờ như không thấy thiếu chủ đang cố ý đùa người tìm vui.
Thích khách chờ mãi cũng không chờ được thiếu chủ cởi trói, đành phải nói nhỏ, "Thiếu chủ, thiên tơ....."
"À." Lúc này Tả Khinh Việt mới thu thiên tơ về như bừng tỉnh, bật cười khe khẽ, thờ ơ bảo rằng, "Chắc do lâu ngày không gặp."
+
"Nó thấy hơi nhớ ngươi."
Tả Khinh Việt tiện thể thu thiên tơ về, khép áo lại cho Cừu Nhạn Quy đoạn bình thản đáp một tiếng.
"Chủ tử, thuốc đã sắc xong." Ảnh Thập đẩy cửa vào, cẩn thận bưng một chén thuốc.
Tả Khinh Việt đương tính nhận lấy, Cừu Nhạn Quy đã nói trước một bước, ngữ điệu còn chứa chút quẫn bách, "Vậy làm phiền Ảnh Thập rồi."
Ảnh Thập nghẹn thở, làm bộ không nhìn thấy bàn tay vừa rụt về của thiếu chủ, mặt không đổi sắc bưng thuốc, hiểu chuyện kéo cái ghế bên cạnh qua ngồi xuống, dùng muỗng cẩn thận đút cho hắn.
Sau lưng đổ xuống một cái khoảng bóng nhỏ, Ảnh Thập ưỡn sống lưng, nhìn thẳng vào cái chén và muỗng trong tay giống như một tên đầu gỗ đã mất cảm quan.
1
Kể từ khi có một suy đoán không thực tế ban nãy, Ảnh Thập liền không dám đối mặt với Cừu Nhạn Quy nữa.
Huống chi sau lưng còn có một chủ tử nhìn chằm chằm "như hổ đói", Ảnh Thập thầm thấy hối hận, sớm biết như này thì không nên lười biếng ném việc cho Ảnh Lục, khúc gỗ bự kia mới hợp ở chỗ này.
"Ngươi gấp lắm à?" Tả Khinh Việt nhìn một hồi rồi thản nhiên mở miệng, giọng điệu khó lường, "Hay là nói, ngươi muốn phỏng chết hắn?"
Bờ môi hơi tái của Cừu Nhạn Quy bị hơi nóng đun cho hồng hào lên hẳn, Ảnh Thập nghe vậy lập tức hoàn hồn, trong lòng giật thót, thấp thỏm bưng thuốc quỳ một gối, "Thuộc hạ biết lỗi."
Giây sau, thuốc trong tay bị giật mất.
Tả Khinh Việt ghét bỏ khua tay ra hiệu hắn lui xuống, "Tay chân vụng về, đi xuống đi."
"....." Ảnh Thập chập rì rì đứng dậy, "Dạ."
Cừu Nhạn Quy vẫn chưa kịp mở miệng nói chuyện, người chăm sóc hắn đã biến thành thiếu chủ tiếp.
Thật ra hắn cảm thấy thuốc đó không nóng, Ảnh Lục đút cũng không nhanh.
Nhưng Cừu Nhạn Quy không nói, đôi mắt trong veo của hắn hơi cụp xuống, bên trong hiện lên nỗi rối ren.
Hắn hơi cảm thấy, hình như thiếu chủ đối xử với hắn không giống với người khác.
Sau khi Ảnh Thập lặng lẽ lui xuống trong phòng liền rơi vào một sự yên tĩnh nho nhỏ.
Không phải lúng túng khó xử, mà là dần dần yên tĩnh lại.
Mấy ngày nay Cừu Nhạn Quy gầy thấy rõ.
Khuôn mặt gầy nhom càng làm nổi bật thêm ngũ quan ưu việt của hắn, đôi mắt trong veo giống như lưỡi kiếm có thể loé hàn quang bất cứ lúc nào, khi cư xử với chủ tử lại như làn nước xuân dập dờn sóng biếc, ôn hoà vô hại.
Tả Khinh Việt tỉnh rụi dời mắt đi nhìn hoa văn tinh xảo trên muỗng, ngoài mặt vẫn bình tĩnh bón thuốc cho hắn.
1
Cừu Nhạn Quy không thấy gì khác thường, bất giác cũng xuất thần.
Hôm đó hắn đi mua đồ chơi bằng đường cho thiếu chủ, cách nơi đó không xa có bán đèn Khổng Minh, Cừu Nhạn Quy không chần chừ nhân lúc trống chỗ đi mua hai cái muốn cùng thả với thiếu chủ.
Ai ngờ lúc hắn trở về, thiếu chủ vốn đang dựa cột dưới hiên lại mất tăm mất tích, chuông bạc ở hông không có dị động, nhưng Cừu Nhạn Quy bỗng nhiên biến sắc.
Thiếu chủ sẽ không vô duyên vô cớ vứt bỏ hắn, trong khoảng thời gian hắn rời đi chắc chắn đã xảy ra chuyện!
Nhận ra điểm này, hắn không dám dây dưa lập tức tiến vào hẻm tối, phi người bay lên mái nhà.
Tay áo màu trắng bị gió thổi kêu phần phật, sắc mặt Cừu Nhạn Quy lạnh lùng nhanh chóng đi tìm tung tích của thiếu chủ.
Trong hẻm tối yên tĩnh, phố thị thì ồn ào.
Tìm người không khác gì mò kim đáy biển, thích khách mím chặt môi mỏng.
Đột nhiên, trong con ngươi trong veo của hắn phản chiếu một ít hắc ảnh, nháy mắt thoáng qua giống như bầy chim ở sườn núi.
Khoảng cách rất xa, song Cừu Nhạn Quy vẫn có thể phân biệt được vị trí đại khái, sau đó liền tăng tốc, dốc toàn lực đuổi tới chỗ đó.
Khoảng cách dần rút lại từng chút, lúc Cừu Nhạn Quy nhìn thấy thiếu chủ, liền bị mảng máu tươi kia đâm nhói mắt, sắc mặt thích khách trở nên rét lạnh, chưa kịp phản ứng đã vô thức ném đèn Khổng Minh và đồ chơi bằng đường đi, thân hình trong không trung chừng như sắp ra tàn ảnh.
Cừu Nhạn Quy nghiến chặt khớp hàm, nhưng may thay vẫn đuổi kịp, che chắn ngay trước người Tả Khinh Việt.
Khi ấy đương là thời khắc nguy hiểm, hắn không nghĩ được nhiều như thế, chỉ là cảm xúc phức tạp đột nhiên chiếm cứ trái tim lạnh lẽo bao năm của hắn ngay trong một khoảnh khắc.
Khi nhìn thấy máu trên người Tả Khinh Việt sống lưng Cừu Nhạn Quy lạnh toát, trong lòng dâng lên nỗi sợ hãi.
Cùng với......
Cảm giác chợt đến ấy bây giờ hồi tưởng lại cũng không rõ ràng, chỉ biết rằng nó không kinh hãi hoảng loạn như trông thấy thảm trạng của các chủ, mà là bất an dữ dội xộc thẳng vào tâm trí, hắn không tìm được từ ngữ chính xác để hình dung, chỉ cảm thấy khó chịu muôn phần.
"Lần sau đừng làm bản thân thảm hại như vầy nữa." Tả Khinh Việt thấy hắn nhíu mày, ngỡ là hắn thấy khó chịu, trước mắt như hiện lên lưỡi kiếm nhỏ máu khi đó, trong mắt Tả Khinh Việt nhuốm chút lạnh lẽo, không nhịn được mà quái gở mỉm cười bảo, "Nếu không ta sẽ đau lòng đấy."
Cừu Nhạn Quy bỗng hoàn hồn, sửng sờ giây lát, lẩm lẩm, "Đau lòng?"
Giống như mặt hồ bị một viên đá bắn tung những giọt nước lớn, cảm xúc vừa rồi trầm ngâm suy nghĩ cũng không ra dường như đã có chốn về thích hợp.
Tả Khinh Việt nhạy bén nhận ra cảm xúc của hắn thay đổi, nhướng mày, "Sao vậy?"
"Không, không có gì......" Cừu Nhạn Quy vội vã cụp mắt che giấu hoảng loạn bên trong, nhíu mày ho khan hai tiếng.
May mà Tả Khinh Việt không để tâm, chỉ dém kĩ chăn cho hắn, bàn tay giấu dưới đệm chăn của Cừu Nhạn Quy siết chặt lại như đang nắm lấy bí mật không muốn bị ai phát hiện.
***
Trong phòng.
Sau vài hôm vết thương của Cừu Nhạn Quy cuối cùng đã chuyển biến tốt đẹp, coi như tạm xuống được xuống giường.
Ảnh Thập cẩn thận dìu hắn, thầm cảm khái giờ đã khác xưa, dường như Cừu Nhạn Quy cũng cảm thấy kì cục nên giẫy khỏi tay hắn, "Không sao, không cần phải vậy."
Ảnh Thập cũng không khó xử mà đứng trông ở bên cạnh, Cừu Nhạn Quy nghĩ tới Ảnh Lục nhiều ngày không thấy, bèn thuận tiện hỏi, "Gần đây Ảnh Lục đã đi đâu, sao không thấy bóng dáng?"
"Hắn có nhiệm vụ trong người, một là tìm manh mối của Huyết các, đang bận mở rộng nhân mạch, hai là chuyện hôm đó thiếu chủ bị ám sát có kỳ quặc khác, liên quan tới loạn Miêu Cương năm xưa, cho nên....." lời còn lại Ảnh Thập không nói nhiều, nhưng Cừu Nhạn Quy đã hiểu, không truy đến cùng.
Ảnh Thập cũng không có ý định giấu hắn, qua vụ việc này lòng trung thành của thích khách với thiếu chủ cũng đã nhìn rõ mười mươi, chuyện liên quan đến sống chết không lấy ra đùa được, Cừu Nhạn Quy hôm đó thật sự đã bảo vệ bằng cả tính mạng.
Chút hoài nghi lo ngại trong lòng bọn hắn đã tan hết.
Bỗng nhiên, cửa bị đẩy ra.
Tay áo viền đỏ tung bay, vào cửa mà khoa trương như vậy không có ai ngoài thiếu chủ.
Ảnh Lục theo sau Tả thiếu chủ.
Hai người khụy gối tính quỳ một chân.
Song đầu gối Cừu Nhạn Quy vừa cong thiên tơ đã phá không tới, bá đạo đè cả người hắn ngay tại chỗ, không động đậy được.
"Thiếu chủ." Cừu Nhạn Quy bất đắc dĩ ngước lên nhìn người đang bước chậm tới.
Tả Khinh Việt nhìn hắn từ trên xuống dưới một phen, sau đó nở nụ cười, "Cảm thấy thế nào?"
"Bẩm thiếu chủ, thuộc hạ không thấy khó chịu, qua thêm mấy hôm là có thể hết bệnh." Cừu Nhạn Quy đưa mắt nhìn thiên tơ vẫn còn trói hắn, mím môi.
Tả Khinh Việt thu hết biểu cảm của hắn vào mắt, biết tỏng còn cố hỏi, "Đó không phải chuyện tốt ư, tại sao Nhạn Quy lại bối rối như vậy?"
Ảnh Lục và Ảnh Thập hoàn toàn không dám nhìn nhau, cúi đầu mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, vờ như không thấy thiếu chủ đang cố ý đùa người tìm vui.
Thích khách chờ mãi cũng không chờ được thiếu chủ cởi trói, đành phải nói nhỏ, "Thiếu chủ, thiên tơ....."
"À." Lúc này Tả Khinh Việt mới thu thiên tơ về như bừng tỉnh, bật cười khe khẽ, thờ ơ bảo rằng, "Chắc do lâu ngày không gặp."
+
"Nó thấy hơi nhớ ngươi."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook