Miêu Cương Khách
-
Chương 12: Quá khứ
Tề Thịnh đặc biệt bày trí một viện tử ở kiếm tông cho Tả Khinh Việt, tuy bảo thiếu chủ Miêu Cương hành tung bất định, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ tới ở tạm vài hôm.
Tả Khinh Việt lệnh Cừu Nhạn Quy đi dọn dẹp trước, mình thì ở thư phòng nói chuyện với Tề Thịnh, Cừu Nhạn Quy biết điều lui xuống, chuyện liên quan tới cơ mật tông môn đương nhiên hắn không tiện theo bên cạnh thiếu chủ.
"Do dự cái gì?" Tả Khinh Việt ngước lên nhìn hắn, ánh mắt lành lạnh, "Trịnh lão chỉ xin ngươi giữ cho Trịnh gia một con đường sống, giờ ngươi cũng coi như đã tận tình tận nghĩa."
"Sao, tai hoạ giáng đầu rồi còn nghĩ đến cái đạo nghĩa vô dụng đó của ngươi?"
Sắc mặt Tề Thịnh hơi tối lại nhưng không phải nhằm vào Tả Khinh Việt, ".....Tất nhiên ta biết, Khinh Việt nói đúng lắm, là ta đã ngu muội."
Hắn thở hắt ra, mày cũng thả lỏng, Tề Thịnh là người rộng rãi thẳng thắn, những chuyện nhi nữ trường tình này không trói buộc được hắn, nghĩ sơ một chút cũng đã tỏ.
Trong phòng yên tĩnh.
"Khinh Việt......" Tề Thịnh nhìn sắc mặt của Tả Khinh Việt, trong lời nói có xen lẫn ý thăm dò cẩn thận, châm chước nói, "Từ hướng ngươi tới núi Tầm Long có đi qua cổ trấn, chắc hẳn cũng đã thăm nhị lão....."
Động tác của Tả Khinh Việt hơi cứng đờ, không nói tiếng nào bỏ chén trà xuống, y cúi đầu xuống một cách bất thường, bàn tay nghịch chuông bạc cũng ngừng.
Tề Thịnh thở dài trong lòng, nhỏ giọng lẩm bẩm, "Cần gì phải vậy."
"Cần gì phải vậy......" Tả Khinh Việt cười tự giễu, trong mắt ẩn chứa đôi chút âm u, "Cố hương mẹ ta ở đây, cùng cha hồn về quê cũ, sao ta dám đem cái thân nhơ nhuốc mà tới làm phiền."
Tề Thịnh cau mày, "Đây không phải ý định ban đầu của ngươi, hơn nữa nếu ngươi đã đi qua chỗ đó, tại sao không đi thăm bọn họ, rõ ràng là ngươi....."
"Rõ ràng là cái gì?"
"Tề Thịnh, vậy tại sao tới bây giờ ngươi cũng không dám nói với ta rằng..... Người âu đã khuất, xin nén buồn đau." Tả Khinh Việt không ngước lên, nhưng lại nói từng câu chữ vạch trần, "Tại sao ngươi không dám nói, bọn họ chết do cổ độc, mà ta ——"
"Thân đầy độc vật, là "Cổ vương" người đời đều xưng, lấy cái gì mà thăm bọn họ."
Ngôn từ của y chẳng mạnh mẽ bao, lạnh nhạt chẳng thấu được cảm xúc, nhưng lại khiến Tề Thịnh câm như hến, chán nản bưng chén trà lên.
Cả gian phòng chìm vào tĩnh lặng, Tả Khinh Việt từ từ ngẩng đầu lên, trong đôi mắt hoa đào trong veo lóng lánh không có một chút ý cười, chỉ còn lại nỗi cô đơn vùng vẫy thoát ra giữa những mê mang trống rỗng.
"......Nhưng thật ra ta thăm rồi, nấp sau cái cây dưới cầu vòm nhìn từ phía xa." Giọng của y hơi khàn, lộ ra sự yếu đuối hiếm thấy.
"Khinh Việt, không phải lỗi do ngươi."
"Đủ rồi." Tả Khinh Việt thấp giọng nói, "Ta không muốn nghe."
****
Mười năm trước ——
Miêu Cương Đông Kỳ, Tả phủ.
Họ Tạ ở Miêu Cương lúc ấy sừng sững lớn mạnh, đấu đá nội loạn liên miên, từ lúc ban đầu các dòng bên của Tả gia đã tách ra thành từng bè phái riêng, rồi lại không ngừng thêm nhân lực mới vào, cục diện đã cực kỳ rối ren.
Cha của Tả Khinh Việt là chi thứ, có điều Tả phụ không thích giành quyền, khi đi vân du tứ hải ở cổ trấn thì gặp tri âm, thật lòng bên nhau hạ sinh lân nhi.
Ông không về Miêu Cương nữa, chớp mắt đã mười ba năm trôi qua.
Thuở nhỏ Tả Khinh Việt đã xinh xắn, tính tình dễ mến, gia đình hoà thuận ấm êm, chỉ tiếc bọn họ không ham tranh quyền cũng không thể an toàn thoát thân.
Nội loạn Miêu Cương được dẹp yên, nhưng theo đó là hoạ sát thân tới, gia chủ chi thứ của Tả phụ đầy rẫy dã tâm, đối địch với tộc trưởng Miêu Cương bấy giờ, cuối cùng sai một nước cờ.
Chi thứ này đến nay chỉ còn mỗi một mạch là Tả phụ.
Tộc trưởng hạ lệnh giết chết bất luận tội, cho dù mười ba năm chưa về nhà cũng không trốn được kiếp này, Tả phụ không còn cách nào khác đành phải dẫn thê nhi chạy nạn, dung mạo tiểu Khinh Việt quá dễ bị chú ý nên đành phải bị ép đeo mặt nạ.
Lúc cùng đường bí lối, họ chạy vào rừng hoang.
"Tiểu Việt, tiểu Việt......" Người mẹ dịu dàng xinh đẹp hiện giờ người đầy bụi đất, giấu nhóc vào chỗ khuất sau bụi gai, sờ mặt nhóc, không ngừng rơi nước mắt, "Núp yên đừng lên tiếng, thấy gì cũng không được ra!"
Mẹ cố gắng doạ nạt nhóc, nhưng chẳng thể nào nhẫn tâm, cuối cùng hôn trán nhóc một cái, "Cha và mẹ không ở bên con được nữa, về sau phải ngoan chút nhé, phải đeo mặt nạ cho kĩ..... Đợi tới sáng mai con ra khỏi đây đi thẳng hướng nam tới Bắc Dữ Tề gia, tìm Tề bá bá, biết chưa con?"
Khi ấy Tả Khinh Việt đã mười ba, có thể thấy được giữa dung mạo non nớt phong thái thanh nhã của sau này, nhóc thông minh từ nhỏ, đương nhiên biết rõ chuyến đi này không có ngày gặp lại.
Nhóc kéo lấy tay mẹ, đẫm nước mắt, "Mẹ ơi, đưa con...." theo cùng với.
Mẹ ơi, con không muốn một mình.
"Ngọc nhi, không kịp rồi!" Một nam nhân cao lớn vội vã đi tới, ôm Tả Khinh Việt thật mạnh, "Tiểu Việt, sống tiếp thật tốt, chúng ta luôn ở bên cạnh con, đừng sợ."
Cái ôm kia to rộng và ấm áp, nhưng ngay sau đó ấm áp vơi đi, hai bóng người vội vã đi xa trong ánh mắt trong veo của đứa trẻ, một cao lớn đáng tin cậy, một dịu dàng thùy mị.
Bọn họ vốn xứng đôi vừa lứa, bao người ước ao.
Rừng hoang rất to, lại càng thêm tĩnh mịch.
Chợt, Tả Khinh Việt sửng sốt ngẩng đầu, đồng tử co rụt.
Tại vùng trời ở phía xa chim chóc giật mình bay đi, tiếng động ồn ào đầy khí thế, tiếng gào thét vang không dứt bên tai, Tả Khinh Việt run người vô thức muốn đứng dậy xông ra, nhưng đúng lúc này ——
"Đám súc sinh nhà các ngươi!" Tiếng gầm giận dữ gần như muốn chọc thủng chân trời, đó là giọng của cha, kèm theo tiếng thét đầy tuyệt vọng.
"A Khanh ——" Giọng của mẹ bén vút giống như chim nhạn bị dồn vào tuyệt cảnh.
Tả Khinh Việt bỗng nhiên giật mình, nhóc vô thức muốn lao ra nhưng rồi nhớ đến lời căn dặn của cha mẹ, đành phải cắn răng lui vào trong, sợ hãi che tai lại, cơ thể run rẩy không ngừng.
Nhưng như thế hoàn toàn không ăn thua, những âm thanh ấy lợi dụng mọi khe hở mà đày đoạ nhóc, không biết trôi qua bao lâu mà rừng hoang đã chìm vào bóng tối, hô hấp nặng nề của dã thú như đang tuần hành xung quanh, sau đó từ từ rời khỏi.
Tả Khinh Việt theo một tiếng chim hót chậm chạp buông bàn tay đã cứng đờ xuống, âm thanh chen nhau tuôn vào tai, đôi mắt trong veo thuở nào giờ ảm đạm không có ánh sáng, nhóc ngước lên nhìn bầu trời tối mịt, từ từ đứng dậy.
Nhóc không đi hướng nam mà chậm chạp đi về phía trước, không biết đã đi bao lâu, Tả Khinh Việt cuối cùng cũng dừng bước chân, nắm chặt nắm tay.
Nhóc quỳ trên đất lết từng bước qua, ngay cả khóc cũng không thể thành tiếng.
Đó là một đống bừa bộn, vài cái xác lạ mặt chung quanh đã bị dã thú gặm không ra hình dạng, hai người ôm lấy nhau ở chính giữa nhóc hết sức quen thuộc, nhóc từng ngồi trên vai cha ngắm hoa đăng, nằm trong lòng mẹ say giấc nồng.
1
Mà bọn họ ở ngay đấy.
Chẳng có một tiếng động.
Tả Khinh Việt choáng váng gần như muốn hộc máu, quỳ bên họ cẩn thận chạm vào một cái, lạnh băng cứng còng, nhóc hoảng loạn rút tay về như bị doạ sợ.
"A....." Nhóc khàn giọng phát ra một âm tiết vô nghĩa, mọi đau đớn xé lòng đều bị nghẹn tại cuống họng, nhóc không thể cất thành tiếng, chỉ có thể dùng âm gió gắng gượng thốt ra hai âm tiết, "Phụ thân....... Mẫu thân......."
Trên mặt họ toàn là máu, thế nhưng.....
"Tiểu Việt, không được khóc mãi như thế!"
Lần trước lúc nhóc khóc, mẹ véo mặt nhóc tươi cười rạng rỡ, cha ôm bọn họ cũng sáp tới hôn chóp mũi của nhóc.
Mới đầu tiểu Khinh Việt đỏ mặt, xấu hổ vùi vào lòng mẹ, sau đó nhanh chóng thò đầu ra thơm cha một cái, chọc hai người lớn rất là vui vẻ.
Nhưng giờ đây, không còn nữa rồi.
Nhóc dằn nỗi bi thương cõng người thân thiết nhất tới một khu đất yên tĩnh, Tả Khinh Việt biết, đường sá xa xôi, nhóc không đưa cha mẹ đi được.
Vì vậy nhóc rút bội kiếm của phụ thân cố hết sức đào ra một chỗ tạm thời an táng họ tại rừng hoang, sau đó một mình đi tới Bắc Dữ, dần dần, đôi mắt trong veo ấy đã nhuộm lên màu máu của thù hằn.
Phiêu bạc cả chặng đường, đến khi áo quần đã tả tơi, vết thương giăng đầy mình, cuối cùng nhóc cũng đến Tề gia.
Câu đầu tiên Tả Khinh Việt nói khi gặp Tề bá bá chính là.
"Ngày sau ta về được Miêu Cương, huyết tẩy Đông Kỳ.
Tả Khinh Việt lệnh Cừu Nhạn Quy đi dọn dẹp trước, mình thì ở thư phòng nói chuyện với Tề Thịnh, Cừu Nhạn Quy biết điều lui xuống, chuyện liên quan tới cơ mật tông môn đương nhiên hắn không tiện theo bên cạnh thiếu chủ.
"Do dự cái gì?" Tả Khinh Việt ngước lên nhìn hắn, ánh mắt lành lạnh, "Trịnh lão chỉ xin ngươi giữ cho Trịnh gia một con đường sống, giờ ngươi cũng coi như đã tận tình tận nghĩa."
"Sao, tai hoạ giáng đầu rồi còn nghĩ đến cái đạo nghĩa vô dụng đó của ngươi?"
Sắc mặt Tề Thịnh hơi tối lại nhưng không phải nhằm vào Tả Khinh Việt, ".....Tất nhiên ta biết, Khinh Việt nói đúng lắm, là ta đã ngu muội."
Hắn thở hắt ra, mày cũng thả lỏng, Tề Thịnh là người rộng rãi thẳng thắn, những chuyện nhi nữ trường tình này không trói buộc được hắn, nghĩ sơ một chút cũng đã tỏ.
Trong phòng yên tĩnh.
"Khinh Việt......" Tề Thịnh nhìn sắc mặt của Tả Khinh Việt, trong lời nói có xen lẫn ý thăm dò cẩn thận, châm chước nói, "Từ hướng ngươi tới núi Tầm Long có đi qua cổ trấn, chắc hẳn cũng đã thăm nhị lão....."
Động tác của Tả Khinh Việt hơi cứng đờ, không nói tiếng nào bỏ chén trà xuống, y cúi đầu xuống một cách bất thường, bàn tay nghịch chuông bạc cũng ngừng.
Tề Thịnh thở dài trong lòng, nhỏ giọng lẩm bẩm, "Cần gì phải vậy."
"Cần gì phải vậy......" Tả Khinh Việt cười tự giễu, trong mắt ẩn chứa đôi chút âm u, "Cố hương mẹ ta ở đây, cùng cha hồn về quê cũ, sao ta dám đem cái thân nhơ nhuốc mà tới làm phiền."
Tề Thịnh cau mày, "Đây không phải ý định ban đầu của ngươi, hơn nữa nếu ngươi đã đi qua chỗ đó, tại sao không đi thăm bọn họ, rõ ràng là ngươi....."
"Rõ ràng là cái gì?"
"Tề Thịnh, vậy tại sao tới bây giờ ngươi cũng không dám nói với ta rằng..... Người âu đã khuất, xin nén buồn đau." Tả Khinh Việt không ngước lên, nhưng lại nói từng câu chữ vạch trần, "Tại sao ngươi không dám nói, bọn họ chết do cổ độc, mà ta ——"
"Thân đầy độc vật, là "Cổ vương" người đời đều xưng, lấy cái gì mà thăm bọn họ."
Ngôn từ của y chẳng mạnh mẽ bao, lạnh nhạt chẳng thấu được cảm xúc, nhưng lại khiến Tề Thịnh câm như hến, chán nản bưng chén trà lên.
Cả gian phòng chìm vào tĩnh lặng, Tả Khinh Việt từ từ ngẩng đầu lên, trong đôi mắt hoa đào trong veo lóng lánh không có một chút ý cười, chỉ còn lại nỗi cô đơn vùng vẫy thoát ra giữa những mê mang trống rỗng.
"......Nhưng thật ra ta thăm rồi, nấp sau cái cây dưới cầu vòm nhìn từ phía xa." Giọng của y hơi khàn, lộ ra sự yếu đuối hiếm thấy.
"Khinh Việt, không phải lỗi do ngươi."
"Đủ rồi." Tả Khinh Việt thấp giọng nói, "Ta không muốn nghe."
****
Mười năm trước ——
Miêu Cương Đông Kỳ, Tả phủ.
Họ Tạ ở Miêu Cương lúc ấy sừng sững lớn mạnh, đấu đá nội loạn liên miên, từ lúc ban đầu các dòng bên của Tả gia đã tách ra thành từng bè phái riêng, rồi lại không ngừng thêm nhân lực mới vào, cục diện đã cực kỳ rối ren.
Cha của Tả Khinh Việt là chi thứ, có điều Tả phụ không thích giành quyền, khi đi vân du tứ hải ở cổ trấn thì gặp tri âm, thật lòng bên nhau hạ sinh lân nhi.
Ông không về Miêu Cương nữa, chớp mắt đã mười ba năm trôi qua.
Thuở nhỏ Tả Khinh Việt đã xinh xắn, tính tình dễ mến, gia đình hoà thuận ấm êm, chỉ tiếc bọn họ không ham tranh quyền cũng không thể an toàn thoát thân.
Nội loạn Miêu Cương được dẹp yên, nhưng theo đó là hoạ sát thân tới, gia chủ chi thứ của Tả phụ đầy rẫy dã tâm, đối địch với tộc trưởng Miêu Cương bấy giờ, cuối cùng sai một nước cờ.
Chi thứ này đến nay chỉ còn mỗi một mạch là Tả phụ.
Tộc trưởng hạ lệnh giết chết bất luận tội, cho dù mười ba năm chưa về nhà cũng không trốn được kiếp này, Tả phụ không còn cách nào khác đành phải dẫn thê nhi chạy nạn, dung mạo tiểu Khinh Việt quá dễ bị chú ý nên đành phải bị ép đeo mặt nạ.
Lúc cùng đường bí lối, họ chạy vào rừng hoang.
"Tiểu Việt, tiểu Việt......" Người mẹ dịu dàng xinh đẹp hiện giờ người đầy bụi đất, giấu nhóc vào chỗ khuất sau bụi gai, sờ mặt nhóc, không ngừng rơi nước mắt, "Núp yên đừng lên tiếng, thấy gì cũng không được ra!"
Mẹ cố gắng doạ nạt nhóc, nhưng chẳng thể nào nhẫn tâm, cuối cùng hôn trán nhóc một cái, "Cha và mẹ không ở bên con được nữa, về sau phải ngoan chút nhé, phải đeo mặt nạ cho kĩ..... Đợi tới sáng mai con ra khỏi đây đi thẳng hướng nam tới Bắc Dữ Tề gia, tìm Tề bá bá, biết chưa con?"
Khi ấy Tả Khinh Việt đã mười ba, có thể thấy được giữa dung mạo non nớt phong thái thanh nhã của sau này, nhóc thông minh từ nhỏ, đương nhiên biết rõ chuyến đi này không có ngày gặp lại.
Nhóc kéo lấy tay mẹ, đẫm nước mắt, "Mẹ ơi, đưa con...." theo cùng với.
Mẹ ơi, con không muốn một mình.
"Ngọc nhi, không kịp rồi!" Một nam nhân cao lớn vội vã đi tới, ôm Tả Khinh Việt thật mạnh, "Tiểu Việt, sống tiếp thật tốt, chúng ta luôn ở bên cạnh con, đừng sợ."
Cái ôm kia to rộng và ấm áp, nhưng ngay sau đó ấm áp vơi đi, hai bóng người vội vã đi xa trong ánh mắt trong veo của đứa trẻ, một cao lớn đáng tin cậy, một dịu dàng thùy mị.
Bọn họ vốn xứng đôi vừa lứa, bao người ước ao.
Rừng hoang rất to, lại càng thêm tĩnh mịch.
Chợt, Tả Khinh Việt sửng sốt ngẩng đầu, đồng tử co rụt.
Tại vùng trời ở phía xa chim chóc giật mình bay đi, tiếng động ồn ào đầy khí thế, tiếng gào thét vang không dứt bên tai, Tả Khinh Việt run người vô thức muốn đứng dậy xông ra, nhưng đúng lúc này ——
"Đám súc sinh nhà các ngươi!" Tiếng gầm giận dữ gần như muốn chọc thủng chân trời, đó là giọng của cha, kèm theo tiếng thét đầy tuyệt vọng.
"A Khanh ——" Giọng của mẹ bén vút giống như chim nhạn bị dồn vào tuyệt cảnh.
Tả Khinh Việt bỗng nhiên giật mình, nhóc vô thức muốn lao ra nhưng rồi nhớ đến lời căn dặn của cha mẹ, đành phải cắn răng lui vào trong, sợ hãi che tai lại, cơ thể run rẩy không ngừng.
Nhưng như thế hoàn toàn không ăn thua, những âm thanh ấy lợi dụng mọi khe hở mà đày đoạ nhóc, không biết trôi qua bao lâu mà rừng hoang đã chìm vào bóng tối, hô hấp nặng nề của dã thú như đang tuần hành xung quanh, sau đó từ từ rời khỏi.
Tả Khinh Việt theo một tiếng chim hót chậm chạp buông bàn tay đã cứng đờ xuống, âm thanh chen nhau tuôn vào tai, đôi mắt trong veo thuở nào giờ ảm đạm không có ánh sáng, nhóc ngước lên nhìn bầu trời tối mịt, từ từ đứng dậy.
Nhóc không đi hướng nam mà chậm chạp đi về phía trước, không biết đã đi bao lâu, Tả Khinh Việt cuối cùng cũng dừng bước chân, nắm chặt nắm tay.
Nhóc quỳ trên đất lết từng bước qua, ngay cả khóc cũng không thể thành tiếng.
Đó là một đống bừa bộn, vài cái xác lạ mặt chung quanh đã bị dã thú gặm không ra hình dạng, hai người ôm lấy nhau ở chính giữa nhóc hết sức quen thuộc, nhóc từng ngồi trên vai cha ngắm hoa đăng, nằm trong lòng mẹ say giấc nồng.
1
Mà bọn họ ở ngay đấy.
Chẳng có một tiếng động.
Tả Khinh Việt choáng váng gần như muốn hộc máu, quỳ bên họ cẩn thận chạm vào một cái, lạnh băng cứng còng, nhóc hoảng loạn rút tay về như bị doạ sợ.
"A....." Nhóc khàn giọng phát ra một âm tiết vô nghĩa, mọi đau đớn xé lòng đều bị nghẹn tại cuống họng, nhóc không thể cất thành tiếng, chỉ có thể dùng âm gió gắng gượng thốt ra hai âm tiết, "Phụ thân....... Mẫu thân......."
Trên mặt họ toàn là máu, thế nhưng.....
"Tiểu Việt, không được khóc mãi như thế!"
Lần trước lúc nhóc khóc, mẹ véo mặt nhóc tươi cười rạng rỡ, cha ôm bọn họ cũng sáp tới hôn chóp mũi của nhóc.
Mới đầu tiểu Khinh Việt đỏ mặt, xấu hổ vùi vào lòng mẹ, sau đó nhanh chóng thò đầu ra thơm cha một cái, chọc hai người lớn rất là vui vẻ.
Nhưng giờ đây, không còn nữa rồi.
Nhóc dằn nỗi bi thương cõng người thân thiết nhất tới một khu đất yên tĩnh, Tả Khinh Việt biết, đường sá xa xôi, nhóc không đưa cha mẹ đi được.
Vì vậy nhóc rút bội kiếm của phụ thân cố hết sức đào ra một chỗ tạm thời an táng họ tại rừng hoang, sau đó một mình đi tới Bắc Dữ, dần dần, đôi mắt trong veo ấy đã nhuộm lên màu máu của thù hằn.
Phiêu bạc cả chặng đường, đến khi áo quần đã tả tơi, vết thương giăng đầy mình, cuối cùng nhóc cũng đến Tề gia.
Câu đầu tiên Tả Khinh Việt nói khi gặp Tề bá bá chính là.
"Ngày sau ta về được Miêu Cương, huyết tẩy Đông Kỳ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook