Miệng Độc Thành Đôi
Chương 78: Ngoại truyện 5 – Chàng ma men

Sáng sớm, người đầu tiên tỉnh lại vẫn là Bạch Lộ.

Lúc này cô lại mơ thấy nam thần rồi, bởi vì có kinh nghiệm lần trước, cùng lúc với khi có được cái ôm đẹp đẽ, cô vô thức chìa tay sờ sờ bụng dưới của mình – rất tốt, lúc này không có gì kỳ lạ chọc vào cô nữa.

Cô thỏa mãn mà ôm nam thần, cảm nhận khuỷu tay nhẵn bóng mạnh mẽ, cơ ngực rắn chắc kêu gợi của nam thần – không, dừng lại, vì sao nam thần lại trần trụi?

Lòng bàn tay tiếp xúc đến da thịt nóng hổi của đàn ông, nhiệt độ này gần như làm tổn thương cô rồi.

Cô giật nảy mình, ngồi bật dậy, trong nháy mắt trông thấy thân thể Ninh Hạo Thần nằm ngang trước mặt mình, với tư thế mỹ nam ngủ say trong giấc mộng ngọt ngào thanh thản.

Bạch Lộ khiếp sợ nhìn cảnh tượng này, tầm mắt từ gương mặt anh quét xuống ngực anh, sau đó lại đến… trời ạ, cô lại nhìn thấy ch*m của anh!

Bạch Lộ mờ mịt rồi, đá một nhát vào phần eo của Ninh Hạo Thần.

Kết quả là, trong sức mạnh của cuộc tập kích, Ninh Hạo Thần tỉnh lại.

Anh mơ màng mở mắt ra: “Sao thế –”

Nói được nửa thì nghẹn họng.

Bạch Lộ chỉ trích anh: “Anh cmn lại lộ ch*m trước mặt tôi?”

“Tôi –”

“Anh chính là một tên cuồng **! Lưu manh! Không biết xấu hổ!” Bạch Lộ hổn hển mắng anh.

Ninh Hạo Thần mặt tối sầm, tầm mắt từ gương mặt cô đi xuống: “Cô Bạch, trước khi chỉ trích tôi, tốt nhất là cô nên nhìn lại bản thân mình hiện giờ như thế nào.”

“Tôi thế nào? Tôi mặc kệ anh —” Bạch Lộ vô thức cúi đầu, những lời còn lại lập tức chìm nghỉm ở cổ họng.

“Á –!!!” Cô vừa thét chói tai, vừa kéo nửa cái chăn trên người Ninh Hạo Thần, ra sức che lấy thân thể trần truồng của mình: “Làm cái gì đấy! Chính anh là tên cuồng ** thì thôi đi, còn cởi hết tôi làm gì?”

Ninh Hạo Thần đã muốn chết rồi.

Anh nhíu mày, xoa xoa thái dương hơi khó chịu sau khi say rượu, sau đó mơ hồ nhớ tới một đoạn ngắn chuyện tối qua. Dù chỉ một đoạn nhưng cũng đủ để anh thay đổi sắc mặt rồi.

Anh làm cái gì rồi?

Đêm không về nhà ngủ? Say rượu rồi làm bậy? ** phụ nữ?



Một cơn chấn động khiến người ta tắc nghẽn cơ tim dâng lên.

“Cô Bạch – ” Anh kéo nửa cái chăn đắp lên nửa người trần trụi của mình, sau đó cố gắng nói lý với Bạch Lộ.

Nhưng mà lúc này Bạch Lộ đã nhìn thấy dấu hôn trên cánh tay và đùi mình, tức khắc kinh hồn bạt vía thét chói tai, hoàn toàn chìm đắm trong bầu không khí cực kỳ bi thương.

Vì thế —

“Cô Bạch –”

“A –”

Lại một lần –

“Cô Bạch –”

“A –”

Lại một lần nữa –

“Cô Bạch –”

“A a a a –”

Thần kinh Ninh Hạo Thần tạch một cái đứt đoạn, anh dứt khoát sáp đến, một tay túm eo trần của Bạch Lộ kéo về hướng mình, một tay nâng cằm cô, trong nháy mắt cúi người chặn miệng cô lại.

Ừ, yên tĩnh hơn rồi.

Bạch Lộ quá sợ hãi, anh lại đi hôn cô?

Nhưng mà nụ hôn này như nụ hôn ma thuật đánh thức mỹ nhân ngủ trong rừng, nó nhanh chóng gợi nhớ những cảnh vụn vặt quen thuộc trong đầu cô, cô sững sờ để anh hôn, phảng phất nhớ lại cảnh tượng đêm qua.

Trong giây phút bóng đêm chuếnh choáng, bầu không khí khô nóng dường như thiêu đốt thần kinh, cồn khiến người ta rơi vào đầm lầy ham muốn không thể tự kiềm chế.

Trong khung cảnh đó, anh cũng hôn cô như thế.

Bọn họ môi lưỡi quấn quít, liều lĩnh khát cầu thứ gì đó vừa mông lung vừa chân thực, thật giống như đóa hoa nở trong bụi gai, rõ ràng ngày thường không dám chạm vào, nhưng lại xinh đẹp tràn ngập sức mạnh nhiếp hồn đoạt phách.

Một nụ hôn mà thôi, lại có thể thay đổi ước nguyện ‘chặn lại tiếng hét chói tai của cô’ lúc ban đầu, Ninh Hạo Thần phút chốc chìm đắm trong thế giới ‘nụ hôn này sao lại thần kỳ sao lại không khoa học thế’.

Mà Bạch Lộ cũng quên đẩy anh ra, cứ thế để mặc anh hôn cô.

Dần dần, chỉ nụ hôn thôi dường như đã không thể thỏa mãn Ninh tiên sinh rồi. Ngón tay xinh đẹp của anh bắt đầu chạy vô định trên lưng trơn bóng của Bạch Lộ, mỗi một lần đụng chạm lại mang đến một cảm nhận mới mẻ khiến người ta run rẩy, bất an, sợ hãi, lún sâu.

Bạch Lộ run nhè nhẹ, đến chăn trượt xuống giường lúc nào cũng không biết, chỉ mơ mơ màng màng quấn quít lấy môi lưỡi anh, sau đó được anh đặt trên giường mềm mại.

Ngón tay Ninh Hạo Thần di chuyển tới những nơi đêm qua đã tới, dường như mang theo sức hấp dẫn kích thích cô rung động.

Bạch Lộ mở mắt ra, đối diện với đôi mắt đen nhánh gần trong gang tấc, con ngươi đen như mực vừa sáng vừa trong suốt tựa như châu báu thượng hạng, còn sáng hơn sao trên bầu trời đêm.

Màu đen như mực này khiến cô không khỏi nhìn sâu vào, nhưng dù thế nào cũng không trông thấy đáy.

Ninh Hạo Thần rời khỏi môi cô rồi nỉ non: “Có thể chứ?”

Đến giây phút này, bộ phận nào đó của anh rõ ràng đã mạnh mẽ nóng rực chống xuống bụng cô rồi, nhưng anh vẫn cứ duy trì tia phong độ cuối cùng.

Bạch Lộ bỗng nở nụ cười, ôm lấy cổ anh, kéo anh về phía mình, sau đó hôn lên đôi mắt xinh đẹp kia.

Cô chậm rãi nói: “đến mức này rồi, anh còn dừng được sao?”

“Không dừng được.” Giọng anh trầm thấp hơn bình thường, khàn khàn lại pha với kìm nén rõ rệt, gợi cảm đáng ghét chết đi được.

“Nếu tôi nói không thể thì sao?” Cô cười cong cong mặt mày, sóng mắt như nước, gò má ửng hồng như hoa đào chớm nở, rung động lòng người.

Ninh Hạo Thần lễ độ cười cười, nghiêm túc nhìn cô: “Vậy tiếp tục khiêu khích em, cho đến khi em nói có thể mới thôi.”

Mà rồi Bạch Lộ còn chưa mở miệng, anh đã nhận được câu trả lời từ ánh mắt cô, ôm lấy eo cô, chậm rãi tiến vào cơ thể cô.

Tất cả xảy ra trong trạng thái tỉnh táo, nhưng gợi lại ký ức đêm qua từng chút từng chút một, đã không còn cuồng dã khi say rượu, Ninh Hạo Thần dịu dàng nhẫn nại hơn, cũng hết sức chú ý tới cảm nhận của Bạch Lộ.

Anh thấy người phụ nữ dưới thân, sóng mắt ngập nước, làn môi đỏ au nên không khỏi cúi đầu một lần nữa hôn cô.

Xao động hưng phấn khó có thể tả thành lời, thể xác và tinh thần phù hợp rõ rệt, thật giống như tìm được người bầu bạn, loại cá nước thân mật này khiến người ta trầm mê, muốn ngừng mà không được.

Âm thanh của Bạch Lộ vừa vỡ vụn vừa êm tai, như điệu hát gợi cảm vô biên, nét mặt Ninh Hạo Thần từ từ dịu dàng, nhìn cô sóng mắt mờ hơi sương, anh chỉ cảm thấy thì ra người phụ nữ dữ dằn này cũng có thể rất đáng yêu.

Lần đầu tiên trong cuộc đời, Bạch Lộ say rượu làm bậy, tỉnh lại rồi còn tình nguyện thêm lần nữa.

Lần đầu tiên trong cuộc đời, Ninh Hạo Thần say rượu làm bậy, tỉnh lại rồi còn vội vã thêm một lần nữa.

***

Nhưng mà thần kỳ nhất là khi kết thúc vui thích vào sáng sớm này, Ninh tiên sinh hôn mặt Bạch Lộ: “Anh đi tắm.”

Bạch Lộ dịu dàng ngượng ngùng gật đầu: “Ừ, khăn tắm ở tầng trên cùng ngăn tủ.”

“Em muốn tắm không?”

“Anh tắm trước đi.”

“Ừ, được rồi.” Ninh Hạo Thần bước đôi chân dài, chỉ dùng áo sơ mi rơi lả tả trên mặt đất che khuất đi Ninh uy vũ phô bày trong không khí, sau đó bình tĩnh đi tắm.

Bạch Lộ sững sờ ngồi trên giường, nhìn chiếc giường này người sáng suốt đều có thể nhìn ra xuân ý rã rời, cô chậm rãi đỏ phừng mặt.

Cho nên kiểu say rượu làm bậy này thế nào lại có kết cục hợp tình hợp lý? Anh bình tĩnh thản nhiên, cô e thẹn đáng yêu, kiểu như thật ra bọn họ đã ấp ủ từ lâu mới tỉ mỉ tính toán một lần nam nữ hoan ái… 囧, đây là thế nào?

Mà Ninh Hạo Thần mặc quần áo xong đi vào phòng ngủ, thấy Bạch Lộ vội vã lấy chăn che lại bản thân, nhưng mà trong lúc rối loạn vẫn thoáng lộ ra vài cảnh xuân.

Đôi mắt sâu thẳm thêm mấy phần, anh đi tới bên giường cúi người xuống, chần chờ trong chốc lát rồi hôn lên gò má cô.

Anh nói: “Anh sẽ chịu trách nhiệm.”

“…” Bạch Lộ mang vẻ mặt 囧 mà nhìn anh: “Anh Ninh, anh xem nhiều phim thần tượng hả?”

Ninh Hạo Thần im lặng trong chốc lát: “…Có ý gì?”

Bạch Lộ ấp úng nói: “Chúng ta không thân, ngay cả thông tin cơ bản của anh tôi cũng không biết rõ, nếu bởi vì chuyện tối qua rồi ép anh chịu trách nhiệm, thế có phải quá lạ rồi không?”

“Có lý.” Ninh Hạo Thần sa sầm, thản nhiên nhìn vẻ mất tự nhiên của cô: “Tối hôm qua là say rượu làm bậy, xác thực không cần nói tới chịu trách nhiệm gì đó.”

“Cho nên –” Bạch Lộ đột nhiên hoảng hốt, không biết bản thân mình đang nói gì.

“Cho nên sáng sớm nay, anh và em đều rất tỉnh táo, nhưng vẫn để chuyện như thế xảy ra, em cảm thấy lúc này, anh có cần chịu trách nhiệm không?”

Ninh Hạo Thần lẳng lặng nhìn cô chằm chằm, con ngươi trong suốt đen nhánh tràn ngập ánh sáng khiến tim người ta đập rộn lên.

Bạch Lộ dừng mắt ở hàng cúc áo màu vàng đắt đỏ của anh, trên đó có ký hiệu nho nhỏ bằng tiếng Anh mà cô đã từng nhìn thấy trong tủ kính của cửa hàng xa xỉ ở quảng trường Vạn Đạt, đó là bộ quần áo mà cô tiêu tốn mấy tháng tiền lương kiêng ăn kiêng uống mới mua được.

Cô lại nhìn lên trên, người đàn ông này cực kỳ tuấn tú, dù nhìn ở khoảng cách gần như thế mà vẫn không nhìn ra được tỳ vết nào trên làn da, ngũ quan tinh xảo, gương mặt khôi ngô.

Cô bỗng chán nản, xua tay: “Không cần chịu trách nhiệm, loại chuyện anh tình tôi nguyện này không cần chịu trách nhiệm.”

“Rất tốt.” Ninh Hạo Thần đứng thẳng lưng lên, lạnh lùng nhìn cô chằm chằm: “tôi vô cùng thưởng thức thái độ cởi mở của cô Bạch, phụ nữ thời đại mới phải như thế.”

Bản thân anh cũng không biết cơn giận dữ không dưng nghẹn trong lồng ngực này là do đâu.

Bạch Lộ quấn chặt chăn, mệt mỏi đứng dậy: “Vậy, tôi đi tắm đây, lúc đi thì anh đóng cửa vào là được…”

Nhưng còn chưa đi được hai bước, chăn của cô đã bị một người giẫm lên.

Quay đầu, nghi hoặc đối diện với con ngươi đen nhánh kia.

Chỉ thấy Ninh Hạo Thần không nhanh không chậm nói với cô từng câu từng chữ: “Đừng đi vội.”

“?” “Tuy rằng cô Bạch cởi mở phóng khoáng, không cần tôi chịu trách nhiệm, nhưng là một người đàn ông bảo thủ rụt rè, hình như tôi còn chưa tỏ thái độ đi?”

“… Tỏ, tỏ thái độ gì?”

“Là thế này, gia đình tôi trong sạch, cha mẹ đều là phần tử trí thức, từ nhỏ đã giáo dục tôi không thể quan hệ nam nữ bừa bãi. Cho nên xét thấy chuyện đêm qua và sáng nay đã xảy ra, tôi mong muốn cô Bạch là một người có trách nhiệm, có thể chịu trách nhiệm với tôi.”

“…”

Bạch Lộ bị dọa rồi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương