Miệng Độc Thành Đôi
-
Chương 27
Sau khi xuống xe taxi, Trình Lục Dương cẩn thận để Tần Chân ngồi xuống ghế ở cổng tiểu khu sau đó đi vài bước tới hiệu thuốc bên ngoài mua thuốc.
Khi bước ra khỏi hiệu thuốc thì anh thấy Tần Chân nhìn về hướng anh cực kỳ bất an, như đứa bé kinh hãi rất sợ bị người ta bỏ lại. Mà khi anh vừa nhìn vào cô thì cô lại ra chiều bình tĩnh tự nhiên.
Rõ ràng là người phụ nữ hai sáu tuổi nhưng không biết vì sao cứ làm người ta cảm thấy còn ít tuổi, đại khái là vì trông cô có vẻ suy dinh dưỡng, cơ thể nhỏ bé và yếu ớt — điều này anh cũng nhận ra được khi vừa cõng cô.
Mà ánh đèn đường mờ nhạt kéo cái bóng của cô càng thêm dài nhỏ, cứ có cảm giác như một giây tiếp theo sẽ biến mất.
Anh không khỏi bước nhanh hơn, vội vàng đi đến bên cạnh cô, sau đó ngồi xổm xuống: “Đi lên.”
Cô lắc đầu, “Tôi đi được, anh đỡ tôi là được rồi.”
Sau đó khoác vai anh đi khập khiễng dẫn anh lên nhà mình.
Tiểu khu là ở ngoài đường Nhị Hoàn rồi nhưng được phủ xanh rất tốt, ban đêm yên tĩnh chỉ có tiếng suối phun.
Tần Chân được anh đỡ đi chậm rãi, sau đó nhẹ nhàng nói: “Tôi làm việc nhiều năm như vậy, tốn toàn bộ tiền tích cóp, cộng thêm vay ngân hàng mới mua được căn nhà này.”
Trình Lục Dương không biết vì sao cô bỗng nhiên nhắc tới điều này, nhưng cô chịu mở miệng nói gì đó còn tốt hơn khóc vì thế ừ một tiếng.
“Tôi từng rất túng thiếu, bởi vì cha mẹ tôi đều là công nhân mất việc, tiền lương về hưu không cao, mà em trai lại theo học trường tư, học phí cao dọa người. Tháng nào tôi cũng phải gửi rất nhiều tiền trong lương về nhà, đôi khi trong nhà cần dùng gấp thì ngay cả tiền sinh hoạt của bản thân cũng không đủ.”
Giọng cô rất nhẹ, như không cẩn thận thì sẽ bị gió thổi mất, vì thế Trình Lục Dương cũng không khỏi nín thở lắng nghe.
Cô nói: “Không phải tôi không biết buổi tối đi một mình rất nguy hiểm, nhưng nghĩ Âu Đình cách nhà không xa, nửa giờ là có thể về đến nơi, chính là tiếc chút tiền xe này, muốn…” Cô cúi đầu cười rộ lên, trên mặt vẫn ướt sũng, “Hẹn xe taxi vào buổi tối rất đắt, năm mươi đồng đã đủ cho tôi ăn vài ngày rồi, tôi thật sự tiếc.”
Cô dừng ở đây vì thế Trình Lục Dương lại ừ một tiếng, tỏ vẻ mình đang nghe.
Khi đi vào hành lang, Tần Chân hỏi anh: “Có phải anh cảm thấy tôi rất keo kiệt, rất ngu ngốc?”
Trình Lục Dương chần chờ một lát, gật gật đầu, “Đúng vậy.”
Tần Chân ủ rũ, ngay cả tiếng nói cũng thấp đi tám độ, “Tôi biết ngay mà loại cậu ấm như anh sao biết được gian nan của dân chúng cùng khổ chúng tôi.”
Ai ngờ Trình Lục Dương lại nhướn mày, như cười như không nói: “Thế nào cô lại biết tôi không biết?”
Thấy Tần Chân đứng ở bên cạnh anh không nói lời nào, anh nói tiếp: “Mỗi người có cuộc đời và cách sống riêng, người ngoài không có quyền can thiệp. Ngu ngốc cũng được, thông minh cũng thế, đều là lựa chọn của bản thân. Còn tốt hơn là bản thân sống gò bó, tôi ăn mặc ngăn nắp sáng sủa thật nhưng bản chất chẳng có gì khác biệt, đều có buồn phiền riêng, có điều chẳng ai biết rõ đối phương đang ưu sầu vì cái gì mà thôi.” Nói tới đây, anh bỗng nhiên cười nhạt với cô, “Tôi cũng từng sống khổ, tin hay không tùy cô.”
Tần Chân thẫn thờ nhìn anh, bị lời nói bỗng nhiên đứng đắn của anh khiến cho vừa sợ hãi vừa nghi hoặc.
Mượn ánh đèn hành lang, cô trông thấy hàng lông mi dài mảnh rậm rạp như bàn chải của Trình Lục Dương dịu dàng hắt bóng thành vòng xuống mí mắt, thi thoảng lại chớp lên.
Anh đỡ cô vào thang máy, biểu cảm điềm tĩnh nghiêm túc, trong ánh mắt đong đầy màu đen như mực.
Khoảnh khắc đó, cô cảm thấy Trình Lục Dương trở nên khang khác, vô cùng vô cùng khác lạ.
Sau khi vào nhà, Trình Lục Dương cẩn thận để cô ngồi trên sofa rồi mở lọ thuốc mỡ, dùng tăm bông thoa thuốc lên cho cô.
Đầu tiên là đầu gối, cẳng chân, sau đó là khuỷu tay, nghe thấy cô đau đớn phát ra tiếng siii thì Trình Lục Dương nhẹ tay hơn, trông khá căng thẳng.
Có lẽ cậu ấm này chưa từng chăm sóc người khác, cho nên động tác thoa thuốc vừa vụng về vừa không lưu loát, chậm rì rì không có kỹ thuật.
Tần Chân đau đến nước mắt ầng ậng trong hốc mắt nhưng từ đầu đến cuối vẫn không khóc ra, chỉ hít cái mũi hồng hồng.
Thật vất vả xử lý xong các miệng vết thương trên người, Trình Lục Dương lại thay đổi chiếc tăm bông khác, một lần nữa mở thuốc mỡ ra, ngồi xuống bên cạnh cô, thật cẩn thận để sát vào cô, “Trên mặt cũng phải thoa.”
Tần Chân trốn ra sau theo phản xạ có điều kiện, lại bị anh bắt được cánh tay, “Đừng nhúc nhích.”
Vì thế cô dừng lại, thẫn thờ ngồi tại chỗ, không động đậy nữa.
Trình Lục Dương cách cô rất gần rất gần, tay trái còn nhẹ nhàng nắm tay cô, nhiệt độ cơ thể ấm áp cũng lan sang da tay cô. Mà tay phải anh cầm tăm bông, giúp cô bôi thuốc lên vết thương ở gò mà với tư thế đã thành thạo hơn rồi, động tác cực kỳ nhẹ hàng, như sợ làm đau cô.
Loại cường độ nhẹ này lại khiến cô ngưa ngứa, cô không khỏi run rẩy thì cảm thấy anh dừng tay, người đàn ông trước mặt căng thẳng hỏi: “Làm đau cô à?”
Hai người gần nhau đến đáng sợ, khi nói chuyện thì hơi thở ấm áp của anh phả vào gương mặt cô, như gió đêm mùa này mang theo độ ấm của ánh nắng ban ngày, sưởi ấm gò má cô.
Tần Chân ngẩng đầu nhìn anh như đang nằm mơ thì lại phát giác đôi mắt anh sáng ngời trầm tĩnh như mặt biển bao la trống trải ban đêm, thi thoảng lấp lánh ánh sao. Nhưng tia sáng này cực kỳ nhạt nhòa, lóe lên rồi mất tăm, như ẩn như hiện.
Nhưng mặc kệ thế nào, anh ân cần và cẩn thật rất thẳng thắn, thậm chí cô có thể cảm nhận rõ ràng từng sự thay đổi trên nét mặt anh dù chỉ rất nhỏ.
Trái tim như bị móng vuốt chú mèo con gãi lên, từng chút từng chút, cảm giác cực kỳ rõ ràng, dần dần thắt lại.
Là ngứa hay là gì khác?
Sau một lúc lâu, cô mới hoàn hồn, bối rối lắc đầu nói: “Không phải, không đau…”
Trình Lục Dương chỉ cho rằng cô đang cho anh mặt mũi, vì thế lại nhẹ tay bôi thuốc cho cô: “Xin lỗi nhé, tôi sẽ nhẹ hơn.”
Quá trình bôi thuốc thực ra kéo dài không lâu, nhưng lại trở nên vô cùng đằng đẵng đối với Tần Chân, cặp mắt đẹp đẽ kia cứ tập trung nhìn vào mặt cô chăm chú, mà bọn họ lại gần gũi như thế, càng để ý thì càng cảm giác được hơi thở của anh.
Trong phòng rất im ắng, cô gần như có thể nghe thấy tiếng tim mình đập dần vang vọng, thình thịch, thình thịch, thình thịch trong lồng ngực.
Hai gò má càng ngày càng nóng bỏng, cô đã sắp đứng ngồi không yên rồi, cuối cùng bỗng nhiên níu lại cánh tay anh đang bôi thuốc, “được rồi!”
Cô nỗ lực duy trì tinh thần, cười với anh vờ như không làm sao: “Ổn rồi, không cần bôi nữa!”
Trình Lục Dương tưởng là lúc bôi dược cô rất đau nên mới không muốn tiếp tục, vì thế anh cũng không ép nữa mà hỏi: “Toilet ở đâu?”
Cô chỉ một phương hướng nhưng lại không ngờ tới anh cầm chiếc khăn ướt đã vắt đi ra, quay lại bên cạnh cô rồi kéo tay cô, bắt đầu lau mấy chỗ dơ bẩn cho cô.
Cô giật mình như muốn nhảy dựng lên, rất muốn hỏi một câu: “Trình Lục Dương anh bị nam chính trong kịch Quỳnh Dao ám vào rồi phải không?”
Nhưng Trình Lục Dương chỉ đè cô lại, nhíu mày lại: “Đừng nhúc nhích, cô đã mình mẩy thâm tím rồi, lẽ nào còn muốn tự làm?” Ngẩng đầu thấy cô ra chiều như gặp quỷ, anh không vui nheo mắt lại: “Sao nào, bổn thiếu gia mở lòng từ bi cứu tế nạn dân, đáng để cô trưng cái vẻ gặp quỷ đó hả?”
Cuối cùng Tần Chân cũng thở phào, đây mới là Trình Lục Dương được không? Còn tiếp tục dịu dàng mềm mại nữa, cô sắp sợ tới nỗi ôm lấy anh lay lấy lay để hò hét không ngừng: “Trình Lục Dương anh làm sao vậy? Anh mau hoàn hồn được không ? Thế giới cần anh, không có cái miệng độc da dày của anh thì sao có thể tôn lên sự dịu dàng lương thiện của người khác?”
Cô nghĩ buồn cười như thế, nhưng cuối cùng cũng phải thừa nhận, anh trông độc miệng chẳng có khẩu đức thế nhưng thật ra lại có trái tim chân thật mà mềm mại.
Tóm lại buổi tối hôm nay được tai qua nạn khỏi, ly kỳ vô cùng.
Trình Lục Dương thấy Tần Chân sợ hãi, giữ nguyên tắc làm người tốt thì làm đến cùng, anh đỡ cô lên giường, đắp chăn cho cô nhưng phút chốc trông thấy cô tỏ vẻ mặt vừa hoảng hốt vừa không muốn xa rời thì không khỏi sửng sốt.
Thế này mới cảm thấy dường như mình chẳng ý tứ gì cả, một nam một nữ trong cùng một phòng, anh còn tự dưng thân thiết chăm sóc cô như thế thì quả thật không phù hợp với tác phong của anh.
Anh dừng một chút rồi rút tay về, đứng thẳng người lên: “Đã khuya rồi, tôi đi đây.”
Tần Chân bỗng nhiên lên tiếng gọi anh lại, nhìn bóng lưng anh rồi chậm rãi nói: “… Cám ơn anh.”
Trình Lục Dương ngoảnh đầu lại liếc nhìn cô: “Cám ơn tôi ? Chị cả à, phiền cô cảnh giác hơn tý, lần tới đừng vì mấy đồng tiền mà hi sinh sắc tác thành cho người khác? Xã hội này không đơn giản tốt đẹp như cô tưởng tượng đâu, chừng nào cô có thể biết cách tự bảo vệ bản thân, tránh cho tôi đang họp dở còn phải lao tới làm anh hùng cứu mỹ nhân, tôi mới cám ơn cô được không?”
Anh vẫn cứ nói móc người như thế, Tần Chân lại phì cười, sau đó thành công thấy anh đen mặt lại, tỏ vẻ “Cuối cùng là ông đây đang chửi người hay là kể chuyện cười? Thế mà cô còn cười được! Thật không khoa học”.
Cô rụt đầu vào trong chăn nhưng không ngờ đụng phải miệng vết thương, đau đến mức hít vào một hơi khí lạnh.
“Ngu xuẩn!” Cô nghe thấy Trình Lục Dương không chịu nổi nữa mắng một câu rồi đi khỏi.
Trong phòng im ắng, chỉ còn lại tiếng bước chân xa dần của anh. Tần Chân cứ thế rúc trong ổ chăn, nghe âm thanh xa dần mà vẫn không nhúc nhích.
Sau đó bỗng nhiên, âm thanh kia ngừng lại, trái tim cô cũng lập tức đập lỡ nhịp.
Theo đó vang lên tiếng Trình Lục Dương: “Ngày mai cho cô nghỉ! Đừng có vác cái bản mặt hốc hác kia tới gặp tôi!”
Rõ ràng anh đang mắng cô nhưng cô vẫn cười như đóa hoa, thò đầu ra khỏi chăn nạt lại anh: “Anh không phải ông chủ của tôi! Anh nói nghỉ thì nghỉ, bà Lưu Trân Châu trừ lương của tôi thì làm sao bây giờ?”
Trình Lục Dương nói gì đó thì cô không nghe rõ, chỉ biết hình như anh lại bị sự “ngu ngốc” của cô chọc tức, thở hổn hển ra khỏi nhà, đóng sập cửa lại.
Tần Chân chẳng quan tâm miệng vết thương trên mặt, cứ thế cười không thành tiếng, cuối cùng ôm chăn an tâm ngủ.
Trước giờ cô không phải loại con gái yếu ớt như thế, sẽ không đau lòng lâu vì chút bất hạnh hoặc tai họa nhỏ, ví dụ như vết thương mà Mạnh Đường mang lại, ví dụ như chuyện đột phát cô gặp phải hôm nay.
Bởi vì cô biết rõ rằng người ta không thể đoán trước được cuộc sống sẽ hiện ra trước mắt bạn với bộ mặt ra sao, nhưng điều quan trọng không phải nó đối với bạn như thế nào mà là bạn làm thế nào để đáp lại nó.
Cô sống ở hiện tại mà không phải ở quá khứ — đây là lời đáp của cô.
Lời tác giả: Có thể may mắn như thế thật ra ngoại trừ việc đại tiện có công báo cảnh sát đúng lúc thì công lao lớn nhất ở chỗ TC có mẹ ruột này, ha ha.
Cho nên chuyện này nói cho chúng ta biết, bình thường phải có tâm lý đề phòng, chỗ cần bỏ thì bỏ tiền, đến nửa đêm tuyệt đối đừng lang thang trên đường một mình!
Khi bước ra khỏi hiệu thuốc thì anh thấy Tần Chân nhìn về hướng anh cực kỳ bất an, như đứa bé kinh hãi rất sợ bị người ta bỏ lại. Mà khi anh vừa nhìn vào cô thì cô lại ra chiều bình tĩnh tự nhiên.
Rõ ràng là người phụ nữ hai sáu tuổi nhưng không biết vì sao cứ làm người ta cảm thấy còn ít tuổi, đại khái là vì trông cô có vẻ suy dinh dưỡng, cơ thể nhỏ bé và yếu ớt — điều này anh cũng nhận ra được khi vừa cõng cô.
Mà ánh đèn đường mờ nhạt kéo cái bóng của cô càng thêm dài nhỏ, cứ có cảm giác như một giây tiếp theo sẽ biến mất.
Anh không khỏi bước nhanh hơn, vội vàng đi đến bên cạnh cô, sau đó ngồi xổm xuống: “Đi lên.”
Cô lắc đầu, “Tôi đi được, anh đỡ tôi là được rồi.”
Sau đó khoác vai anh đi khập khiễng dẫn anh lên nhà mình.
Tiểu khu là ở ngoài đường Nhị Hoàn rồi nhưng được phủ xanh rất tốt, ban đêm yên tĩnh chỉ có tiếng suối phun.
Tần Chân được anh đỡ đi chậm rãi, sau đó nhẹ nhàng nói: “Tôi làm việc nhiều năm như vậy, tốn toàn bộ tiền tích cóp, cộng thêm vay ngân hàng mới mua được căn nhà này.”
Trình Lục Dương không biết vì sao cô bỗng nhiên nhắc tới điều này, nhưng cô chịu mở miệng nói gì đó còn tốt hơn khóc vì thế ừ một tiếng.
“Tôi từng rất túng thiếu, bởi vì cha mẹ tôi đều là công nhân mất việc, tiền lương về hưu không cao, mà em trai lại theo học trường tư, học phí cao dọa người. Tháng nào tôi cũng phải gửi rất nhiều tiền trong lương về nhà, đôi khi trong nhà cần dùng gấp thì ngay cả tiền sinh hoạt của bản thân cũng không đủ.”
Giọng cô rất nhẹ, như không cẩn thận thì sẽ bị gió thổi mất, vì thế Trình Lục Dương cũng không khỏi nín thở lắng nghe.
Cô nói: “Không phải tôi không biết buổi tối đi một mình rất nguy hiểm, nhưng nghĩ Âu Đình cách nhà không xa, nửa giờ là có thể về đến nơi, chính là tiếc chút tiền xe này, muốn…” Cô cúi đầu cười rộ lên, trên mặt vẫn ướt sũng, “Hẹn xe taxi vào buổi tối rất đắt, năm mươi đồng đã đủ cho tôi ăn vài ngày rồi, tôi thật sự tiếc.”
Cô dừng ở đây vì thế Trình Lục Dương lại ừ một tiếng, tỏ vẻ mình đang nghe.
Khi đi vào hành lang, Tần Chân hỏi anh: “Có phải anh cảm thấy tôi rất keo kiệt, rất ngu ngốc?”
Trình Lục Dương chần chờ một lát, gật gật đầu, “Đúng vậy.”
Tần Chân ủ rũ, ngay cả tiếng nói cũng thấp đi tám độ, “Tôi biết ngay mà loại cậu ấm như anh sao biết được gian nan của dân chúng cùng khổ chúng tôi.”
Ai ngờ Trình Lục Dương lại nhướn mày, như cười như không nói: “Thế nào cô lại biết tôi không biết?”
Thấy Tần Chân đứng ở bên cạnh anh không nói lời nào, anh nói tiếp: “Mỗi người có cuộc đời và cách sống riêng, người ngoài không có quyền can thiệp. Ngu ngốc cũng được, thông minh cũng thế, đều là lựa chọn của bản thân. Còn tốt hơn là bản thân sống gò bó, tôi ăn mặc ngăn nắp sáng sủa thật nhưng bản chất chẳng có gì khác biệt, đều có buồn phiền riêng, có điều chẳng ai biết rõ đối phương đang ưu sầu vì cái gì mà thôi.” Nói tới đây, anh bỗng nhiên cười nhạt với cô, “Tôi cũng từng sống khổ, tin hay không tùy cô.”
Tần Chân thẫn thờ nhìn anh, bị lời nói bỗng nhiên đứng đắn của anh khiến cho vừa sợ hãi vừa nghi hoặc.
Mượn ánh đèn hành lang, cô trông thấy hàng lông mi dài mảnh rậm rạp như bàn chải của Trình Lục Dương dịu dàng hắt bóng thành vòng xuống mí mắt, thi thoảng lại chớp lên.
Anh đỡ cô vào thang máy, biểu cảm điềm tĩnh nghiêm túc, trong ánh mắt đong đầy màu đen như mực.
Khoảnh khắc đó, cô cảm thấy Trình Lục Dương trở nên khang khác, vô cùng vô cùng khác lạ.
Sau khi vào nhà, Trình Lục Dương cẩn thận để cô ngồi trên sofa rồi mở lọ thuốc mỡ, dùng tăm bông thoa thuốc lên cho cô.
Đầu tiên là đầu gối, cẳng chân, sau đó là khuỷu tay, nghe thấy cô đau đớn phát ra tiếng siii thì Trình Lục Dương nhẹ tay hơn, trông khá căng thẳng.
Có lẽ cậu ấm này chưa từng chăm sóc người khác, cho nên động tác thoa thuốc vừa vụng về vừa không lưu loát, chậm rì rì không có kỹ thuật.
Tần Chân đau đến nước mắt ầng ậng trong hốc mắt nhưng từ đầu đến cuối vẫn không khóc ra, chỉ hít cái mũi hồng hồng.
Thật vất vả xử lý xong các miệng vết thương trên người, Trình Lục Dương lại thay đổi chiếc tăm bông khác, một lần nữa mở thuốc mỡ ra, ngồi xuống bên cạnh cô, thật cẩn thận để sát vào cô, “Trên mặt cũng phải thoa.”
Tần Chân trốn ra sau theo phản xạ có điều kiện, lại bị anh bắt được cánh tay, “Đừng nhúc nhích.”
Vì thế cô dừng lại, thẫn thờ ngồi tại chỗ, không động đậy nữa.
Trình Lục Dương cách cô rất gần rất gần, tay trái còn nhẹ nhàng nắm tay cô, nhiệt độ cơ thể ấm áp cũng lan sang da tay cô. Mà tay phải anh cầm tăm bông, giúp cô bôi thuốc lên vết thương ở gò mà với tư thế đã thành thạo hơn rồi, động tác cực kỳ nhẹ hàng, như sợ làm đau cô.
Loại cường độ nhẹ này lại khiến cô ngưa ngứa, cô không khỏi run rẩy thì cảm thấy anh dừng tay, người đàn ông trước mặt căng thẳng hỏi: “Làm đau cô à?”
Hai người gần nhau đến đáng sợ, khi nói chuyện thì hơi thở ấm áp của anh phả vào gương mặt cô, như gió đêm mùa này mang theo độ ấm của ánh nắng ban ngày, sưởi ấm gò má cô.
Tần Chân ngẩng đầu nhìn anh như đang nằm mơ thì lại phát giác đôi mắt anh sáng ngời trầm tĩnh như mặt biển bao la trống trải ban đêm, thi thoảng lấp lánh ánh sao. Nhưng tia sáng này cực kỳ nhạt nhòa, lóe lên rồi mất tăm, như ẩn như hiện.
Nhưng mặc kệ thế nào, anh ân cần và cẩn thật rất thẳng thắn, thậm chí cô có thể cảm nhận rõ ràng từng sự thay đổi trên nét mặt anh dù chỉ rất nhỏ.
Trái tim như bị móng vuốt chú mèo con gãi lên, từng chút từng chút, cảm giác cực kỳ rõ ràng, dần dần thắt lại.
Là ngứa hay là gì khác?
Sau một lúc lâu, cô mới hoàn hồn, bối rối lắc đầu nói: “Không phải, không đau…”
Trình Lục Dương chỉ cho rằng cô đang cho anh mặt mũi, vì thế lại nhẹ tay bôi thuốc cho cô: “Xin lỗi nhé, tôi sẽ nhẹ hơn.”
Quá trình bôi thuốc thực ra kéo dài không lâu, nhưng lại trở nên vô cùng đằng đẵng đối với Tần Chân, cặp mắt đẹp đẽ kia cứ tập trung nhìn vào mặt cô chăm chú, mà bọn họ lại gần gũi như thế, càng để ý thì càng cảm giác được hơi thở của anh.
Trong phòng rất im ắng, cô gần như có thể nghe thấy tiếng tim mình đập dần vang vọng, thình thịch, thình thịch, thình thịch trong lồng ngực.
Hai gò má càng ngày càng nóng bỏng, cô đã sắp đứng ngồi không yên rồi, cuối cùng bỗng nhiên níu lại cánh tay anh đang bôi thuốc, “được rồi!”
Cô nỗ lực duy trì tinh thần, cười với anh vờ như không làm sao: “Ổn rồi, không cần bôi nữa!”
Trình Lục Dương tưởng là lúc bôi dược cô rất đau nên mới không muốn tiếp tục, vì thế anh cũng không ép nữa mà hỏi: “Toilet ở đâu?”
Cô chỉ một phương hướng nhưng lại không ngờ tới anh cầm chiếc khăn ướt đã vắt đi ra, quay lại bên cạnh cô rồi kéo tay cô, bắt đầu lau mấy chỗ dơ bẩn cho cô.
Cô giật mình như muốn nhảy dựng lên, rất muốn hỏi một câu: “Trình Lục Dương anh bị nam chính trong kịch Quỳnh Dao ám vào rồi phải không?”
Nhưng Trình Lục Dương chỉ đè cô lại, nhíu mày lại: “Đừng nhúc nhích, cô đã mình mẩy thâm tím rồi, lẽ nào còn muốn tự làm?” Ngẩng đầu thấy cô ra chiều như gặp quỷ, anh không vui nheo mắt lại: “Sao nào, bổn thiếu gia mở lòng từ bi cứu tế nạn dân, đáng để cô trưng cái vẻ gặp quỷ đó hả?”
Cuối cùng Tần Chân cũng thở phào, đây mới là Trình Lục Dương được không? Còn tiếp tục dịu dàng mềm mại nữa, cô sắp sợ tới nỗi ôm lấy anh lay lấy lay để hò hét không ngừng: “Trình Lục Dương anh làm sao vậy? Anh mau hoàn hồn được không ? Thế giới cần anh, không có cái miệng độc da dày của anh thì sao có thể tôn lên sự dịu dàng lương thiện của người khác?”
Cô nghĩ buồn cười như thế, nhưng cuối cùng cũng phải thừa nhận, anh trông độc miệng chẳng có khẩu đức thế nhưng thật ra lại có trái tim chân thật mà mềm mại.
Tóm lại buổi tối hôm nay được tai qua nạn khỏi, ly kỳ vô cùng.
Trình Lục Dương thấy Tần Chân sợ hãi, giữ nguyên tắc làm người tốt thì làm đến cùng, anh đỡ cô lên giường, đắp chăn cho cô nhưng phút chốc trông thấy cô tỏ vẻ mặt vừa hoảng hốt vừa không muốn xa rời thì không khỏi sửng sốt.
Thế này mới cảm thấy dường như mình chẳng ý tứ gì cả, một nam một nữ trong cùng một phòng, anh còn tự dưng thân thiết chăm sóc cô như thế thì quả thật không phù hợp với tác phong của anh.
Anh dừng một chút rồi rút tay về, đứng thẳng người lên: “Đã khuya rồi, tôi đi đây.”
Tần Chân bỗng nhiên lên tiếng gọi anh lại, nhìn bóng lưng anh rồi chậm rãi nói: “… Cám ơn anh.”
Trình Lục Dương ngoảnh đầu lại liếc nhìn cô: “Cám ơn tôi ? Chị cả à, phiền cô cảnh giác hơn tý, lần tới đừng vì mấy đồng tiền mà hi sinh sắc tác thành cho người khác? Xã hội này không đơn giản tốt đẹp như cô tưởng tượng đâu, chừng nào cô có thể biết cách tự bảo vệ bản thân, tránh cho tôi đang họp dở còn phải lao tới làm anh hùng cứu mỹ nhân, tôi mới cám ơn cô được không?”
Anh vẫn cứ nói móc người như thế, Tần Chân lại phì cười, sau đó thành công thấy anh đen mặt lại, tỏ vẻ “Cuối cùng là ông đây đang chửi người hay là kể chuyện cười? Thế mà cô còn cười được! Thật không khoa học”.
Cô rụt đầu vào trong chăn nhưng không ngờ đụng phải miệng vết thương, đau đến mức hít vào một hơi khí lạnh.
“Ngu xuẩn!” Cô nghe thấy Trình Lục Dương không chịu nổi nữa mắng một câu rồi đi khỏi.
Trong phòng im ắng, chỉ còn lại tiếng bước chân xa dần của anh. Tần Chân cứ thế rúc trong ổ chăn, nghe âm thanh xa dần mà vẫn không nhúc nhích.
Sau đó bỗng nhiên, âm thanh kia ngừng lại, trái tim cô cũng lập tức đập lỡ nhịp.
Theo đó vang lên tiếng Trình Lục Dương: “Ngày mai cho cô nghỉ! Đừng có vác cái bản mặt hốc hác kia tới gặp tôi!”
Rõ ràng anh đang mắng cô nhưng cô vẫn cười như đóa hoa, thò đầu ra khỏi chăn nạt lại anh: “Anh không phải ông chủ của tôi! Anh nói nghỉ thì nghỉ, bà Lưu Trân Châu trừ lương của tôi thì làm sao bây giờ?”
Trình Lục Dương nói gì đó thì cô không nghe rõ, chỉ biết hình như anh lại bị sự “ngu ngốc” của cô chọc tức, thở hổn hển ra khỏi nhà, đóng sập cửa lại.
Tần Chân chẳng quan tâm miệng vết thương trên mặt, cứ thế cười không thành tiếng, cuối cùng ôm chăn an tâm ngủ.
Trước giờ cô không phải loại con gái yếu ớt như thế, sẽ không đau lòng lâu vì chút bất hạnh hoặc tai họa nhỏ, ví dụ như vết thương mà Mạnh Đường mang lại, ví dụ như chuyện đột phát cô gặp phải hôm nay.
Bởi vì cô biết rõ rằng người ta không thể đoán trước được cuộc sống sẽ hiện ra trước mắt bạn với bộ mặt ra sao, nhưng điều quan trọng không phải nó đối với bạn như thế nào mà là bạn làm thế nào để đáp lại nó.
Cô sống ở hiện tại mà không phải ở quá khứ — đây là lời đáp của cô.
Lời tác giả: Có thể may mắn như thế thật ra ngoại trừ việc đại tiện có công báo cảnh sát đúng lúc thì công lao lớn nhất ở chỗ TC có mẹ ruột này, ha ha.
Cho nên chuyện này nói cho chúng ta biết, bình thường phải có tâm lý đề phòng, chỗ cần bỏ thì bỏ tiền, đến nửa đêm tuyệt đối đừng lang thang trên đường một mình!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook