Miệng Độc Thành Đôi
-
Chương 24
Đó là một cái ôm rất thành ý, rất nhẹ rất nhẹ, thậm chí cô còn không dùng sức mà chỉ hơi dán vào người anh.
Trong phút chốc Trình Lục Dương cứng đơ cả người, bị một cái ôm đột ngột khiến cho chẳng biết làm sao, may mà chỉ khoảnh khắc, cô đã nhanh chóng lùi lại hai bước, trở về chỗ cũ.
Tần Chân ra vẻ kinh ngạc chỉ vào mặt anh, “Ố, anh đỏ mặt?”
Sắc mặt Trình Lục Dương xấu xí vô cùng trong nháy mắt, anh trừng cô hung tợn rồi xoay người đi đến phòng khách.
Tần Chân đi theo, “Cám ơn anh đã nghĩ gì nói nấy dõng dạc tự cho mình là đúng tự cho mình là thông minh làm việc thiện, nhờ có anh mà tôi được lợi không ít, như thế tôi mới hiểu ra dạy người lấy cá không bằng dạy người đánh cá.”
Đây là đang nói phét cái gì đây?
Trình Lục Dương dừng bước, Tần Chân đang lải nhải thì va vào lưng anh nên giật nảy cả mình.
Anh xoay người lại nhìn cô, “Tần Chân, tôi phát hiện cô rất biết được voi đòi tiên, hòa nhã với cô tí là cô đã dám làm bừa! Ngày nào đó nếu cho cô cái máy bay chiến đấu thì chẳng lẽ cô sẽ ngập tràn lòng yêu nước, lái luôn đến đảo Điếu Ngư, không cho phép ai được ở đó mà giết toàn bộ?”
Tần Chân buông tay, “Không phải chúng ta là bạn bè sao? Bạn bè chẳng lẽ không phải là nên có gì nói đó, đùa giỡn mắng thẳng mặt nhau sao?”
“Ai là bạn với cô rồi?” Anh ra chiều ghét bỏ: “Cô từng thấy cao phú soái (*) làm bạn tốt với cô gái * bao giờ chưa?”
[(*) cao ráo, giàu có, đẹp trai]
“Tôi nghĩ anh không nông cạn thế chứ, sẽ không dùng điều kiện bên ngoài chẳng có ý nghĩa này để so sánh với điều kiện bên trong của một người. Tuy rằng trông tôi nghèo thật nhưng tôi tự nhận thấy tôi kết bạn rất thật lòng tuyệt đối sẽ không kém người khác, thậm chí so với những người có tính toán với anh thì tôi quang minh lỗi lạc hơn!” Tần Chân nói một cách oai phong lẫm liệt.
Trông cô nghiêm túc thật tình thế thì Trình Lục Dương bỗng nhiên nở nụ cười, chỉ vào phòng bếp: “Đi, lấy hai chai rượu đến.”
Khi Tần Chân vui vẻ cầm hai chai rượu không rõ nhãn hiệu quay lại phòng khách thì anh nhận lấy một chai, lấy dụng cụ bật nắp từ trong ngăn kéo tủ ra, dễ dàng mở nắp chai rượu. Khi đưa rượu cho Tần Chân, đổi sang chai chưa bật nắp thì Tần Chân xua tay: “Lằng nhằng thế làm gì?”
Cô nâng chai rượu lên miệng cắn một cái rất hào sảng sau đó nhả nắp ra lòng bàn tay, lắc lắc chai rượu ra chiều đắc ý.
Trình Lục Dương lắc đầu vô cùng đau đớn, “Quả nhiên là con trai!”
Hai người cứ ngồi trên sofa uống rượu như thế, Trình Lục Dương thuận tay mở nhạc âm hưởng, âm nhạc dịu êm nhẹ nhàng quẩn quanh cả căn nhà.
Anh uống hớp rượu, lười biếng tựa vào sofa, chưa quay đầu lại mà nói với người bên cạnh: “Cô thật sự muốn làm bạn với tôi?”
“Tôi tưởng chúng ta đã là bạn rồi.”
“Ngạc nhiên thật đấy.” Anh cúi đầu cười rộ lên.
“Có gì ngạc nhiên?”
“Gần mười năm nay, cô là người bạn đầu tiên của tôi.”
Tần Chân sửng sốt, quay đầu sang nhìn anh thì lại chỉ thấy sườn mặt anh đang cười. Anh hơi ngẩng đầu nhìn cái đèn màu vàng ấm trên đầu, lông mi dài dài hơi run rẩy, như cành liễu bị gió thổi qua.
“Sao anh lại không có bạn bè?” Cô nhìn anh hoang mang, “Anh trông sáng sủa thế này, nhà có nhiều tiền như thế, sự nghiệp thành công như vậy, tuy rằng mồm miệng hơi đáng đánh đòn, hơi xấu tính tí nhưng người muốn lôi kéo làm quen anh tuyệt đối có thể chất đầy mấy xe tải… ”
Sao lại không có bạn chứ?
“Bởi vì không ai từng thật sự đến gần tôi.” Anh đáp rất thoải mái, quay đầu nhìn cô, “Bởi vì tôi chưa từng cho phép bất kỳ ai đến gần tôi, hiểu biết tôi, sau đó thân thiết với tôi đến mức có thể xưng là bạn bè.”
Trừ Phương Khải.
Nhưng cũng chỉ là quan hệ giữa cấp trên và cấp dưới, chưa tới mức bạn bè.
Tần Chân mờ mịt hỏi anh: “Vì sao?”
“Vì sao?” Anh như nghĩ ngợi giây lát rồi mới cười trả lời cô, “Bởi vì nhiều bí mật nên không hy vọng bị người ta phát hiện.”
Anh nâng ly lên miệng nhấp mấy hớp, hầu kết lên xuống mấy lần, gợi cảm kinh khủng.
Trong màn đêm rủ xuống này, Tần Chân thẫn thờ nhìn Trình Lục Dương, bỗng nhiên cảm thấy anh quả nhiên không còn là cậu ấm xấu tính trong ấn tượng của cô nữa rồi.
Anh có nhược điểm, có bí mật, bớt vài phần xa xăm, tự dưng thêm phần tình người.
Không phân biệt rõ màu sắc cũng coi như một trong số nhiều bí mật mà anh nói, vậy cô có tính là đã phát hiện bí mật của anh không?
Cô bỗng nhiên chạm ly với anh tạo ra âm thanh lanh lảnh, cô nhếch miệng cười, “Đã là bạn bè rồi, vậy anh không ngại chúng ta trao đổi bí mật chứ?”
Trình Lục Dương nhướn mày, còn chưa đáp lại thì cô đã tiếp lời.
“Tôi bắt đầu trước.” Cô rất chủ động, “Nhà tôi có hai chị em, tôi và em trai Tần Thiên, Nó ít hơn tôi 9 tuổi, năm nay vừa mới mười bảy, đang học lớp 11. Năm tôi đỗ đại học, bởi vì điều kiện kinh tế nhà tôi rất bình thường, không thể đồng thời gánh vác học phí đại học và chi phí cho nó học trường quý tộc, cho nên cuối cùng tôi từ bỏ việc học đại học để đi làm.”
Trình Lục Dương vuốt ve chai rượu lạnh lẽo trong tay, bỗng nhiên thấp giọng nở nụ cười, “… em trai? Hóa ra cô cũng là…”
“Cũng là cái gì?”
“Không có gì.” Anh nhấp hớp rượu, thật không ngờ thì ra Tần Chân cũng không phải con một như anh, mà là sống dưới ánh hào quang của người khác, là một sự tồn tại thua anh kém em.
Tần Chân nhìn ra manh mối từ trong ánh mắt anh, vì thế cô giải thích: “Tôi và em trai có quan hệ tốt lắm, không giống như anh nghĩ. Tuy tôi từ bỏ cơ hội học đại học vì nó, nhưng tôi không hề trách nó, dù sao nó học rất giỏi, chi tiền cho nó còn đáng giá hơn.”
Trình Lục Dương coi cô đang lừa mình dối người, liếc nhìn cô một cái, “Cô vô tư thật đấy.”
Tần Chân phát cáu, “Tôi đang nói thật đấy, dù sao cũng là chị em ruột, nếu vì thế mà trách móc nó thì người làm chị gái như tôi chẳng phải đã quá ngây thơ rồi? Mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh, trong tình huống như thế đương nhiên phải đưa ra lựa chọn tốt cho mọi người nhất rồi!”
“Vậy vì sao không phải là cậu ta từ bỏ cơ hội vào học trường quý tộc rồi lựa chọn một trường học bình thường, khi đó cô cũng có thể học tiếp đại học? Nhiều lời nói thì hay lắm, nhưng khó tránh khỏi nhiều sơ hở. Cũng như là khi gặp phải tình huống cần hi sinh một người, tác thành cho một người khác thế này, vì sao lại hi sinh cô, tác thành cho cậu ta?” Trình Lục Dương nói năng bỗng trở nên sắc bén, nụ cười trên mặt hàm chứa hàm ý trào phúng.
Tần Chân sửng sốt, sau một lát mẫn cảm mở miệng hỏi: “Có phải anh … anh cũng có anh chị em?”
Trình Lục Dương “ừ” một tiếng, “Có anh trai.” Sau đó khi cô chưa kịp đáp lại đã bổ sung thêm một câu, “Anh trai vô cùng vô cùng ưu tú, cứ như vầng thái dương trên toàn bộ thế giới đều bao phủ một mình anh ta.”
Trông anh ra vẻ bất cần tùy ý như thế này thì lần đầu Tần Chân cảm giác thấy thật ra người này sống không hề thoải mái như anh tỏ ra. Anh cười phóng khoáng lại làm theo ý mình, thế nhưng sâu bên trong lại buồn bã và trống trải sâu lắng không thể hình dung hết.
Ít nhất quan hệ giữa anh và anh trai nhất định không thân thiết như giữa cô và Tần Thiên.
Nghĩ đến đây, cô nháy mắt cười nhạo anh: “Anh nói mà không biết xấu hổ à? Nếu vầng thái dương toàn thế giới đều bao phủ một mình anh ta, vậy còn anh? Cái loại đẹp trai lại có tư thái quý tộc cao cao tại thượng mọi nơi mọi lúc lóa mắt người khác là thế nào?” Cô lườm anh xem thường: “Tôi biết rồi, anh muốn bảo tôi nói rằng toàn bộ ánh trăng trên thế giới đều bao phủ lên một mình anh chứ gì?”
Trình Lục Dương bật cười, “Cô chưa gặp anh ta đấy thôi, ít nhất đối với cha mẹ tôi, Trình Húc Đông là đứa con tốt hơn tôi nhiều. Tôi đã nghe thấy họ nói vô số lần, nếu như tôi giống anh trai thì tốt quá, nhưng tôi không thể trở thành anh ta, cho nên đành phải tiếp tục làm đứa con trai khiến người ta thất vọng này thôi.”
Anh cười rất thản nhiên, lại uống một ngụm rượu, ánh mắt tối như mực đẹp đẽ khó tả, cứ như có vì sao lóe sáng.
Trong sự lặng lẽ dăng dẳng, không ai nói chuyện cả, chỉ quanh quẩn bài ca dịu êm được lặp đi lặp lại.
This is why I always wonder
I’m a pond full of regrets
I always try to not remember rather than forget
This is why I always whisper
When vagabonds are passing by
I tend to keep myself away
From their goodbyes
Tide will rise and fall along the bay
And I’m not going anywhere, I’m not going anywhere
People come and go and walk away
But I’m not going anywhere, I’m not going anywhere
(Trích Not going anywhere – Keren Ann)
[Dịch:
Đây là lý do tại sao em luôn trăn trở
Em là hồ nước đong đầy nỗi tiếc nuối
Em luôn cố không nhớ nữa, hơn là quên đi
Đây là lý do tại sao em luôn thầm thì
Khi những kẻ du đãng lướt qua
Em luôn giữ mình tránh xa khỏi những chia ly
Thủy triều lên rồi xuống bên bờ vịnh
Và em sẽ không đi đâu cả, em không đi đâu cả
Mọi người cứ đến rồi lại bước ra đi
Nhưng em sẽ không đi đâu, em không đi đâu cả]
Nữ ca sĩ cất giọng nhẹ nhàng mềm mại, trong bao năm tháng dài đằng đẵng, mọi người đến rồi lại đi mà cô không hề đi đâu cả, vẫn ở nguyên nơi đó.
Một bài hát rất hợp không khí, giống như tâm trạng của Trình Lục Dương giờ phút này.
Tần Chân cảm thấy anh chính là người cố chấp trong bài hát kia, có lẽ toàn thế giới thay đổi theo thời gian, bề ngoài anh cũng trưởng thành theo năm tháng, thế nhưng cảm xúc vẫn dừng ở trạng thái một đứa trẻ — tự ti, mẫn cảm, bướng bỉnh, lẻ loi.
Thật ra tư thái ra vẻ vô lo này mới khiến người ta hiểu rõ, thật ra anh khát vọng sự thừa nhận và chiều chuộng từ cha mẹ hơn bất cứ ai. Sống dưới vầng hào quang của anh trai, anh không thể làm chính mình, bởi vì không ai dành cho anh sự ủng hộ và cổ vũ.
Trong khoảnh khắc cô trào lên lòng thông cảm, bỗng nhiên cầm tay anh, nói với anh cực kỳ cực kỳ chắc nịch: “Thật ra anh không cần phải làm cái bóng của bất kỳ ai.”
Trình Lục Dương kinh ngạc quay sang nhìn cô.
“Trình Lục Dương thế này đã rất tốt rồi, làm việc mình thích làm, sống cuộc sống không hề băn khoăn kiêng nể gì, còn hơn là noi theo người sống thuận buồm xuôi gió theo sự sắp xếp của cha mẹ, cuộc sống chân thật như thế chẳng phải rất có ý nghĩa sao?” Rồi cô nhìn anh với ánh mắt long lanh như nhìn một thanh niên đầy nhiệt huyết.
Trình Lục Dương bỗng nhiên nở nụ cười, chìa tay ra xoa mặt cô, “Câu nịnh nọt cuối cùng này nhắm đúng điểm yếu của tôi rồi đấy, tôi sẽ không so đo với cô vấn đề nghĩ một đằng nói một nẻo nữa này!”
Tần Chân cọ cọ anh rồi cười tủm tỉm, “Vậy anh có thể nhắc việc tăng lương với bà Lưu Trân Châu được không?”
“… Cút!”
Vốn là cô đề nghị trao đổi bí mật, cuối cùng không biết thế nào chỉ có một mình cô tiết lộ bí mật mà phần lớn thời gian Trình Lục Dương đều lấy ít thắng nhiều lờ qua mất.
Cô không hài lòng, “Vì sao chỉ có mình tôi nói? Bí mật của anh đâu?”
“Tôi đồng ý trao đổi bí mật với cô lúc nào?” Anh liếc xéo cô.
“Rõ ràng tôi đã nói … lừa đảo!” Tần Chân phát hiện bị lừa, mượn cảm giác say cô chìa nanh vuốt về phía anh, nhưng nửa đường thì phát hiện cạch một tiếng, bốn phía chìm vào bóng tối
Cô giật mình, phút chốc mục tiêu mất tăm, cô lập tức đẩy Trình Lục Dương lên sofa, hai người ngã chồng chéo lên nhau.
Không biết là môi cô hôn lên ngực anh hay là tay anh cọ vào ngực cô, tóm lại trong trận hỗn loạn, cô hoang mang bối rối ngồi dậy: “Sao vậy sao vậy?”
“Tôi bị người ta sờ soạng.” Anh đáp lại vô cùng bình tĩnh.
Tần Chân đỏ bừng mặt: “… Tôi đang nói là sao bỗng nhiên mất điện?”
“Chắc là đứt cầu chì.” Trình Lục Dương lần mò cái di động của Tần Chân để trên bàn trà, sau đó mở chức năng đèn pin: “Đi xem với tôi.”
Tần Chân đỏ mặt tía tai đứng lên, kết quả khi đi qua cạnh bàn trà thì bất cẩn va vào góc bàn, cô đau đớn nhe răng trợn mắt ngồi xuống ôm đùi.
Trình Lục Dương xoay người lại mà dở khóc dở cười, ngồi xổm xuống gạt tay cô ra: “Để tôi xem nào.”
Trong ánh đèn pin lờ mờ, cô nhìn người đàn ông kia ngồi xổm xuống trước mặt cô, nghiêm túc cẩn thận xem chỗ cô bị va vào, sau đó mới bất đắc dĩ mà đứng dậy.
“Không sao chỉ bị xước da.” Anh chìa tay ra, “Kéo tay tôi mà đi, cô không quen cách bày biện trong phòng, đừng có mà chưa vật lộn ra ngoài thì đã va đập chết ở đây rồi.”
Tần Chân túm lấy cánh tay ấm áp của anh, đang cảm động thì lại nghe thấy anh đệm thêm một câu: “Người chết có nặng như Thái Sơn, hoặc nhẹ tựa lông hồng, cô cái dạng này ấy à, chết rồi còn phải chôn cô cũng lãng phí đất.”
“…”
Trong phút chốc Trình Lục Dương cứng đơ cả người, bị một cái ôm đột ngột khiến cho chẳng biết làm sao, may mà chỉ khoảnh khắc, cô đã nhanh chóng lùi lại hai bước, trở về chỗ cũ.
Tần Chân ra vẻ kinh ngạc chỉ vào mặt anh, “Ố, anh đỏ mặt?”
Sắc mặt Trình Lục Dương xấu xí vô cùng trong nháy mắt, anh trừng cô hung tợn rồi xoay người đi đến phòng khách.
Tần Chân đi theo, “Cám ơn anh đã nghĩ gì nói nấy dõng dạc tự cho mình là đúng tự cho mình là thông minh làm việc thiện, nhờ có anh mà tôi được lợi không ít, như thế tôi mới hiểu ra dạy người lấy cá không bằng dạy người đánh cá.”
Đây là đang nói phét cái gì đây?
Trình Lục Dương dừng bước, Tần Chân đang lải nhải thì va vào lưng anh nên giật nảy cả mình.
Anh xoay người lại nhìn cô, “Tần Chân, tôi phát hiện cô rất biết được voi đòi tiên, hòa nhã với cô tí là cô đã dám làm bừa! Ngày nào đó nếu cho cô cái máy bay chiến đấu thì chẳng lẽ cô sẽ ngập tràn lòng yêu nước, lái luôn đến đảo Điếu Ngư, không cho phép ai được ở đó mà giết toàn bộ?”
Tần Chân buông tay, “Không phải chúng ta là bạn bè sao? Bạn bè chẳng lẽ không phải là nên có gì nói đó, đùa giỡn mắng thẳng mặt nhau sao?”
“Ai là bạn với cô rồi?” Anh ra chiều ghét bỏ: “Cô từng thấy cao phú soái (*) làm bạn tốt với cô gái * bao giờ chưa?”
[(*) cao ráo, giàu có, đẹp trai]
“Tôi nghĩ anh không nông cạn thế chứ, sẽ không dùng điều kiện bên ngoài chẳng có ý nghĩa này để so sánh với điều kiện bên trong của một người. Tuy rằng trông tôi nghèo thật nhưng tôi tự nhận thấy tôi kết bạn rất thật lòng tuyệt đối sẽ không kém người khác, thậm chí so với những người có tính toán với anh thì tôi quang minh lỗi lạc hơn!” Tần Chân nói một cách oai phong lẫm liệt.
Trông cô nghiêm túc thật tình thế thì Trình Lục Dương bỗng nhiên nở nụ cười, chỉ vào phòng bếp: “Đi, lấy hai chai rượu đến.”
Khi Tần Chân vui vẻ cầm hai chai rượu không rõ nhãn hiệu quay lại phòng khách thì anh nhận lấy một chai, lấy dụng cụ bật nắp từ trong ngăn kéo tủ ra, dễ dàng mở nắp chai rượu. Khi đưa rượu cho Tần Chân, đổi sang chai chưa bật nắp thì Tần Chân xua tay: “Lằng nhằng thế làm gì?”
Cô nâng chai rượu lên miệng cắn một cái rất hào sảng sau đó nhả nắp ra lòng bàn tay, lắc lắc chai rượu ra chiều đắc ý.
Trình Lục Dương lắc đầu vô cùng đau đớn, “Quả nhiên là con trai!”
Hai người cứ ngồi trên sofa uống rượu như thế, Trình Lục Dương thuận tay mở nhạc âm hưởng, âm nhạc dịu êm nhẹ nhàng quẩn quanh cả căn nhà.
Anh uống hớp rượu, lười biếng tựa vào sofa, chưa quay đầu lại mà nói với người bên cạnh: “Cô thật sự muốn làm bạn với tôi?”
“Tôi tưởng chúng ta đã là bạn rồi.”
“Ngạc nhiên thật đấy.” Anh cúi đầu cười rộ lên.
“Có gì ngạc nhiên?”
“Gần mười năm nay, cô là người bạn đầu tiên của tôi.”
Tần Chân sửng sốt, quay đầu sang nhìn anh thì lại chỉ thấy sườn mặt anh đang cười. Anh hơi ngẩng đầu nhìn cái đèn màu vàng ấm trên đầu, lông mi dài dài hơi run rẩy, như cành liễu bị gió thổi qua.
“Sao anh lại không có bạn bè?” Cô nhìn anh hoang mang, “Anh trông sáng sủa thế này, nhà có nhiều tiền như thế, sự nghiệp thành công như vậy, tuy rằng mồm miệng hơi đáng đánh đòn, hơi xấu tính tí nhưng người muốn lôi kéo làm quen anh tuyệt đối có thể chất đầy mấy xe tải… ”
Sao lại không có bạn chứ?
“Bởi vì không ai từng thật sự đến gần tôi.” Anh đáp rất thoải mái, quay đầu nhìn cô, “Bởi vì tôi chưa từng cho phép bất kỳ ai đến gần tôi, hiểu biết tôi, sau đó thân thiết với tôi đến mức có thể xưng là bạn bè.”
Trừ Phương Khải.
Nhưng cũng chỉ là quan hệ giữa cấp trên và cấp dưới, chưa tới mức bạn bè.
Tần Chân mờ mịt hỏi anh: “Vì sao?”
“Vì sao?” Anh như nghĩ ngợi giây lát rồi mới cười trả lời cô, “Bởi vì nhiều bí mật nên không hy vọng bị người ta phát hiện.”
Anh nâng ly lên miệng nhấp mấy hớp, hầu kết lên xuống mấy lần, gợi cảm kinh khủng.
Trong màn đêm rủ xuống này, Tần Chân thẫn thờ nhìn Trình Lục Dương, bỗng nhiên cảm thấy anh quả nhiên không còn là cậu ấm xấu tính trong ấn tượng của cô nữa rồi.
Anh có nhược điểm, có bí mật, bớt vài phần xa xăm, tự dưng thêm phần tình người.
Không phân biệt rõ màu sắc cũng coi như một trong số nhiều bí mật mà anh nói, vậy cô có tính là đã phát hiện bí mật của anh không?
Cô bỗng nhiên chạm ly với anh tạo ra âm thanh lanh lảnh, cô nhếch miệng cười, “Đã là bạn bè rồi, vậy anh không ngại chúng ta trao đổi bí mật chứ?”
Trình Lục Dương nhướn mày, còn chưa đáp lại thì cô đã tiếp lời.
“Tôi bắt đầu trước.” Cô rất chủ động, “Nhà tôi có hai chị em, tôi và em trai Tần Thiên, Nó ít hơn tôi 9 tuổi, năm nay vừa mới mười bảy, đang học lớp 11. Năm tôi đỗ đại học, bởi vì điều kiện kinh tế nhà tôi rất bình thường, không thể đồng thời gánh vác học phí đại học và chi phí cho nó học trường quý tộc, cho nên cuối cùng tôi từ bỏ việc học đại học để đi làm.”
Trình Lục Dương vuốt ve chai rượu lạnh lẽo trong tay, bỗng nhiên thấp giọng nở nụ cười, “… em trai? Hóa ra cô cũng là…”
“Cũng là cái gì?”
“Không có gì.” Anh nhấp hớp rượu, thật không ngờ thì ra Tần Chân cũng không phải con một như anh, mà là sống dưới ánh hào quang của người khác, là một sự tồn tại thua anh kém em.
Tần Chân nhìn ra manh mối từ trong ánh mắt anh, vì thế cô giải thích: “Tôi và em trai có quan hệ tốt lắm, không giống như anh nghĩ. Tuy tôi từ bỏ cơ hội học đại học vì nó, nhưng tôi không hề trách nó, dù sao nó học rất giỏi, chi tiền cho nó còn đáng giá hơn.”
Trình Lục Dương coi cô đang lừa mình dối người, liếc nhìn cô một cái, “Cô vô tư thật đấy.”
Tần Chân phát cáu, “Tôi đang nói thật đấy, dù sao cũng là chị em ruột, nếu vì thế mà trách móc nó thì người làm chị gái như tôi chẳng phải đã quá ngây thơ rồi? Mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh, trong tình huống như thế đương nhiên phải đưa ra lựa chọn tốt cho mọi người nhất rồi!”
“Vậy vì sao không phải là cậu ta từ bỏ cơ hội vào học trường quý tộc rồi lựa chọn một trường học bình thường, khi đó cô cũng có thể học tiếp đại học? Nhiều lời nói thì hay lắm, nhưng khó tránh khỏi nhiều sơ hở. Cũng như là khi gặp phải tình huống cần hi sinh một người, tác thành cho một người khác thế này, vì sao lại hi sinh cô, tác thành cho cậu ta?” Trình Lục Dương nói năng bỗng trở nên sắc bén, nụ cười trên mặt hàm chứa hàm ý trào phúng.
Tần Chân sửng sốt, sau một lát mẫn cảm mở miệng hỏi: “Có phải anh … anh cũng có anh chị em?”
Trình Lục Dương “ừ” một tiếng, “Có anh trai.” Sau đó khi cô chưa kịp đáp lại đã bổ sung thêm một câu, “Anh trai vô cùng vô cùng ưu tú, cứ như vầng thái dương trên toàn bộ thế giới đều bao phủ một mình anh ta.”
Trông anh ra vẻ bất cần tùy ý như thế này thì lần đầu Tần Chân cảm giác thấy thật ra người này sống không hề thoải mái như anh tỏ ra. Anh cười phóng khoáng lại làm theo ý mình, thế nhưng sâu bên trong lại buồn bã và trống trải sâu lắng không thể hình dung hết.
Ít nhất quan hệ giữa anh và anh trai nhất định không thân thiết như giữa cô và Tần Thiên.
Nghĩ đến đây, cô nháy mắt cười nhạo anh: “Anh nói mà không biết xấu hổ à? Nếu vầng thái dương toàn thế giới đều bao phủ một mình anh ta, vậy còn anh? Cái loại đẹp trai lại có tư thái quý tộc cao cao tại thượng mọi nơi mọi lúc lóa mắt người khác là thế nào?” Cô lườm anh xem thường: “Tôi biết rồi, anh muốn bảo tôi nói rằng toàn bộ ánh trăng trên thế giới đều bao phủ lên một mình anh chứ gì?”
Trình Lục Dương bật cười, “Cô chưa gặp anh ta đấy thôi, ít nhất đối với cha mẹ tôi, Trình Húc Đông là đứa con tốt hơn tôi nhiều. Tôi đã nghe thấy họ nói vô số lần, nếu như tôi giống anh trai thì tốt quá, nhưng tôi không thể trở thành anh ta, cho nên đành phải tiếp tục làm đứa con trai khiến người ta thất vọng này thôi.”
Anh cười rất thản nhiên, lại uống một ngụm rượu, ánh mắt tối như mực đẹp đẽ khó tả, cứ như có vì sao lóe sáng.
Trong sự lặng lẽ dăng dẳng, không ai nói chuyện cả, chỉ quanh quẩn bài ca dịu êm được lặp đi lặp lại.
This is why I always wonder
I’m a pond full of regrets
I always try to not remember rather than forget
This is why I always whisper
When vagabonds are passing by
I tend to keep myself away
From their goodbyes
Tide will rise and fall along the bay
And I’m not going anywhere, I’m not going anywhere
People come and go and walk away
But I’m not going anywhere, I’m not going anywhere
(Trích Not going anywhere – Keren Ann)
[Dịch:
Đây là lý do tại sao em luôn trăn trở
Em là hồ nước đong đầy nỗi tiếc nuối
Em luôn cố không nhớ nữa, hơn là quên đi
Đây là lý do tại sao em luôn thầm thì
Khi những kẻ du đãng lướt qua
Em luôn giữ mình tránh xa khỏi những chia ly
Thủy triều lên rồi xuống bên bờ vịnh
Và em sẽ không đi đâu cả, em không đi đâu cả
Mọi người cứ đến rồi lại bước ra đi
Nhưng em sẽ không đi đâu, em không đi đâu cả]
Nữ ca sĩ cất giọng nhẹ nhàng mềm mại, trong bao năm tháng dài đằng đẵng, mọi người đến rồi lại đi mà cô không hề đi đâu cả, vẫn ở nguyên nơi đó.
Một bài hát rất hợp không khí, giống như tâm trạng của Trình Lục Dương giờ phút này.
Tần Chân cảm thấy anh chính là người cố chấp trong bài hát kia, có lẽ toàn thế giới thay đổi theo thời gian, bề ngoài anh cũng trưởng thành theo năm tháng, thế nhưng cảm xúc vẫn dừng ở trạng thái một đứa trẻ — tự ti, mẫn cảm, bướng bỉnh, lẻ loi.
Thật ra tư thái ra vẻ vô lo này mới khiến người ta hiểu rõ, thật ra anh khát vọng sự thừa nhận và chiều chuộng từ cha mẹ hơn bất cứ ai. Sống dưới vầng hào quang của anh trai, anh không thể làm chính mình, bởi vì không ai dành cho anh sự ủng hộ và cổ vũ.
Trong khoảnh khắc cô trào lên lòng thông cảm, bỗng nhiên cầm tay anh, nói với anh cực kỳ cực kỳ chắc nịch: “Thật ra anh không cần phải làm cái bóng của bất kỳ ai.”
Trình Lục Dương kinh ngạc quay sang nhìn cô.
“Trình Lục Dương thế này đã rất tốt rồi, làm việc mình thích làm, sống cuộc sống không hề băn khoăn kiêng nể gì, còn hơn là noi theo người sống thuận buồm xuôi gió theo sự sắp xếp của cha mẹ, cuộc sống chân thật như thế chẳng phải rất có ý nghĩa sao?” Rồi cô nhìn anh với ánh mắt long lanh như nhìn một thanh niên đầy nhiệt huyết.
Trình Lục Dương bỗng nhiên nở nụ cười, chìa tay ra xoa mặt cô, “Câu nịnh nọt cuối cùng này nhắm đúng điểm yếu của tôi rồi đấy, tôi sẽ không so đo với cô vấn đề nghĩ một đằng nói một nẻo nữa này!”
Tần Chân cọ cọ anh rồi cười tủm tỉm, “Vậy anh có thể nhắc việc tăng lương với bà Lưu Trân Châu được không?”
“… Cút!”
Vốn là cô đề nghị trao đổi bí mật, cuối cùng không biết thế nào chỉ có một mình cô tiết lộ bí mật mà phần lớn thời gian Trình Lục Dương đều lấy ít thắng nhiều lờ qua mất.
Cô không hài lòng, “Vì sao chỉ có mình tôi nói? Bí mật của anh đâu?”
“Tôi đồng ý trao đổi bí mật với cô lúc nào?” Anh liếc xéo cô.
“Rõ ràng tôi đã nói … lừa đảo!” Tần Chân phát hiện bị lừa, mượn cảm giác say cô chìa nanh vuốt về phía anh, nhưng nửa đường thì phát hiện cạch một tiếng, bốn phía chìm vào bóng tối
Cô giật mình, phút chốc mục tiêu mất tăm, cô lập tức đẩy Trình Lục Dương lên sofa, hai người ngã chồng chéo lên nhau.
Không biết là môi cô hôn lên ngực anh hay là tay anh cọ vào ngực cô, tóm lại trong trận hỗn loạn, cô hoang mang bối rối ngồi dậy: “Sao vậy sao vậy?”
“Tôi bị người ta sờ soạng.” Anh đáp lại vô cùng bình tĩnh.
Tần Chân đỏ bừng mặt: “… Tôi đang nói là sao bỗng nhiên mất điện?”
“Chắc là đứt cầu chì.” Trình Lục Dương lần mò cái di động của Tần Chân để trên bàn trà, sau đó mở chức năng đèn pin: “Đi xem với tôi.”
Tần Chân đỏ mặt tía tai đứng lên, kết quả khi đi qua cạnh bàn trà thì bất cẩn va vào góc bàn, cô đau đớn nhe răng trợn mắt ngồi xuống ôm đùi.
Trình Lục Dương xoay người lại mà dở khóc dở cười, ngồi xổm xuống gạt tay cô ra: “Để tôi xem nào.”
Trong ánh đèn pin lờ mờ, cô nhìn người đàn ông kia ngồi xổm xuống trước mặt cô, nghiêm túc cẩn thận xem chỗ cô bị va vào, sau đó mới bất đắc dĩ mà đứng dậy.
“Không sao chỉ bị xước da.” Anh chìa tay ra, “Kéo tay tôi mà đi, cô không quen cách bày biện trong phòng, đừng có mà chưa vật lộn ra ngoài thì đã va đập chết ở đây rồi.”
Tần Chân túm lấy cánh tay ấm áp của anh, đang cảm động thì lại nghe thấy anh đệm thêm một câu: “Người chết có nặng như Thái Sơn, hoặc nhẹ tựa lông hồng, cô cái dạng này ấy à, chết rồi còn phải chôn cô cũng lãng phí đất.”
“…”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook