Mị Vương Tướng Môn Thế Gả Phi
Chương 49: Tướng quân không thương hương tiếc ngọc

Liễu Lâm Ba nhìn hắn như vậy, thật muốn ngửa mặt lên trời cười to vài tiếng, tỷ cũng chưa nói ngươi phạm vào tội gì, ngươi hô oan uổng cái gì?

Thuận theo liền trêu đùa nói “Bạch quận thủ, Bổn tướng quân khi nào nói ngươi phạm tội, để ngươi y quan không chỉnh tề lớn tiếng đi ra kêu oan?”

Lời vừa nói ra, hoàn toàn khiến Bạch quận thủ đang vô cùng chật vật bị đùa bỡn đến hồ đồ, thế trận lớn như vậy, còn kiên quyết bắt hắn từ trong chăn ra, bao vây quận thủ phủ của hắn, thời điểm khi nãy tiến vào phòng khách, trong ngoài tất cả đều là quan binh, chẳng lẽ không phải đến định tội hắn sao?

Như vậy, tiểu bạch kiểm ốm yếu này tới làm chi ?

Bạch quận thủ nghĩ tới đây, đang muốn đứng lên cười đùa một chút, lại nghe được Liễu Lâm Ba biến sắc, giọng nói vừa chuyển, lạnh giọng quát: “Bạch tuấn! Ngươi có biết tội của ngươi không?”

Tiếng nói thanh thúy vang vọng trong lỗ tai mỗi người, nhưng không người nào dám xem nhẹ oai phong cùng uy hiếp bên trong thanh âm kia.

“Lão thần oan uổng a!” Trực tiếp khiến Bạch quận thủ sợ hãi đến quỳ sát đất, không mở miệng thì thôi, vừa mở miệng lại vẫn là hai chữ oan uổng.

“Ngươi cho rằng Bổn tướng quân dễ bị lừa gạt sao?”

Liễu Lâm Ba cười gằn , đem từng quyển từng quyển sổ sách thật dầy ném tới trước mặt hắn, lạnh lùng nói “Xa hoa dâm dật, bắt nạt bá tính, khiến cho Lệ Đô thành tốt lành trở nên chướng khí mù mịt, ở giữa kiếm lời nhét vào làm của riêng, làm cho dân chúng phẫn nộ, lại còn muốn cùng giặc ngoại xâm cấu kết đoạt binh quyền Lệ Đô thành, chia rẽ mười vạn đại quân thành năm bè bảy mảng, những thứ này, tất cả đều là chứng cứ! Mỗi một tội, ngươi có mười cái đầu cũng không đủ!”

Liễu Lâm Ba mấy ngày nay rốt cục đã điều tra rõ tình hình Lệ Đô thành, âm thầm bày mưu nghĩ kế, đến ngay cả Liễu Tuyên cũng không biết.

Từ trong đống sổ sách, có vài quyển rơi xuống đất liền bị mở ra, Bạch quận thủ chỉ là vụng trộm nhìn vài lần, phía trên không phải là các khoản hắn cùng gian tế Chu quốc giao dịch sao, mỗi một khoản đều ghi chép rõ ràng ở trước mắt.

Những sổ sách này vẫn giấu rất kĩ, làm sao lại rơi vào trong tay tiểu bạch kiểm mới tới này?

Tờ khác, còn có một ít là hắn tự ý thu thuế, ghi lại các khoản hắn cướp đoạt dân chúng, trong những sổ sách tán loạn trên mặt đất này, lại cũng có!

Có trách thì trách chính mình không coi tên tiểu bạch kiểm ốm yếu kia là chuyện to tát gì, haiz, khinh địch .

“Bạch quận thủ, nhìn thấy những thứ này, ngươi còn cảm giác mình oan uổng sao? Vẫn cảm thấy, Bổn tướng quân ở đại doanh rảnh rỗi, không có chuyện gì phát binh tìm ngươi vui đùa một chút?”

Đã từng, Liễu Lâm Ba trong mấy ngày này mấy lần hoá trang thành gã sai vặt bên trong quận thủ phủ tự mình đến lục soát, hao phí hết tinh lực cùng thời gian mới tìm được những thứ này.

Tâm tư Bạch quận thủ bị Liễu Lâm Ba một lời nói toạc ra, Bạch quận thủ vừa nãy quả thực là nghĩ như vậy.

Bốn phía tướng sĩ nghe xong, đều cảm giác rất khôi hài, thế nhưng không người nào dám bật cười.

Bạch quận thủ ở nơi này làm mưa làm gió quen rồi, bình thường chính là cường hào ác bá, khi nào thấy hắn bị người tóm chặt bím tóc, chật vật sa sút đến như vậy?

Thực sự là khiến lòng người hả hê a, lòng người hả hê!

Hiện tại, là thời điểm không thể đối nghịch, nhưng lại không thể cứ như vậy nhận tội, nếu bị giam vào đại lao, thì đừng mong có ngày thoát khỏi.

Bạch quận thủ thân thể mềm nhũn, nhưng là đầu óc còn chưa hoàn toàn mông lung, đang nhanh chóng nghĩ kế sách chu toàn, nhưng là, những sổ sách này, tất cả chứng cứ đều ở đây, chỉ liếc mắt một cái liền biết mọi thứ đã chấm hết, hắn hoàn toàn bị ngã chổng vó trong tay tiểu bạch kiểm không hợp khí hậu này, nghĩ rõ ràng điểm này, ánh mắt trống rỗng, vừa muốn cắn lưỡi tự sát liền bị Liễu Lâm Ba phản ứng cực nhanh nắm quai hàm.

“Đem hắn mang đi!”

“Vâng thưa Tướng quân!”

Các tướng sĩ lục soát quận thủ phủ, tìm ra vô số vàng bạc châu báu, tất cả đều ghi vào danh sách nộp lên trên quốc khố.

“Tướng quân, Tướng quân ~ ”

Liễu Lâm Ba đang muốn mang theo các tướng sĩ ly khai quận thủ phủ, lại đột nhiên nghe được một trận âm thanh làm nũng ngọt ngào truyền đến bên tai, quay người lại, liền thấy mỹ nữ  xinh đẹp vừa nãy khi lục soát Quận thủ phủ, đang cùng Bạch quận thủ ở trên giường nhỏ mạnh mẽ vận động, trên người khoác một kiện la sam trong suốt, nửa che nửa hở, thật khiến người ta phun máu!

“Ngươi gọi ta có chuyện gì sao?”

Tiểu thiếp của Bạch quận thủ kia tỏ vẻ quyến rũ, cánh mềm mại không xương lớn mật leo lên bả vai Liễu Lâm Ba vai, vừa muốn lưu chuyển đến trước ngực liền bị Liễu Lâm Ba một phát bắt được đẩy ra ngoài.

“Ôi, đau quá a! Tướng quân sao không thương hương tiếc ngọc như vậy!”

Liễu Lâm Ba khóe miệng giật giật, toàn thân nổi da gà, một bên quận thủ bị quan binh áp bạch vừa nhìn tiểu thiếp của chính mình mặc y phục hở hang câu dẫn Liễu Lâm Ba, tức giận đến hận không thể nhào tới cho nàng một cái tát, cái đồ không có chí tiến thủ này!

“Cái kia, Bổn tướng quân làm chỗ nào của ngươi đau?”

Trời mưa xuống đánh hài tử, dù sao cũng là nhàn rỗi, Liễu Lâm Ba cau mày thuận miệng đáp.  (câu này là một câu nói dân gian của Trung Quốc có nghĩa giống như trời mưa rảnh rỗi quá không có chuyện gì làm sinh ra chuyện đánh con nít)

Nữ tử bệnh Tây Thi kia đột nhiên loáng một cái nhào qua dựa vào Liễu Lâm Ba, bất ngờ nắm lấy tay Liễu Lâm Ba đặt lên trên bộ ngực ngạo nghễ no đủ.

“Chính là chỗ này đau nha ~ ”

Tướng sĩ đi theo trợn tròn mắt, khóe môi Liễu Lâm Ba nổi lên một nụ cười phong hoa tuyệt đại chầm chậm thu tay về, “Ngươi là cảm thấy Bổn tướng quân tịch thu vàng bạc châu báu quận thủ phủ, nhưng lại bỏ quên ngươi không an bài, ngươi cảm thấy trong lòng rất khó chịu, rất khó chịu?”

Nữ tử kia hung hăng gật đầu, chu đôi môi đỏ giống như mời gọi, khóe mắt Liễu Lâm Ba thoáng nhìn quả mâm xôi nhỏ nhỏ trong cổ áo nàng, trong lòng xẹt qua một tia trêu tức.  (“quả mâm xôi” là gì mọi người tự hiểu nha! ^^)

Nàng là nam nhân cũng không thể yêu thích như vậy a!

Khẩu vị cũng đâu có nặng như vậy!

“Nếu đã như vậy, ta liền an bài cho ngươi chỗ tốt.”

Nữ tử nghe vậy hận không thể đem toàn bộ bộ ngực đều dán lên, Liễu Lâm Ba quả thực bị cái mùi son phấn nồng đậm kia làm nghẹt thở, lại một lần nửa đẩy nàng ta ra.

“Người đến!”

“Có thuộc hạ!”

Liễu Lâm Ba vung tay lên, gọi tới một quan binh bên cạnh.

“Đem phu nhân này đưa đến am ni cô.”

Ngày nắng to, chúng tướng sĩ hít vào một ngụm khí lạnh, Tướng quân làm rất đúng a!

Nữ tử kia chân mềm nhũn không đứng vững trực tiếp ngồi bệt xuống đất, Liễu Lâm Ba vòng qua nàng bước nhanh chân dẫn theo các tướng sĩ ly khai quận thủ phủ, lưu lại tiểu thiếp của quận thủ như bị sét đánh ngay tại chỗ kêu cha gọi mẹ, còn chưa khóc đủ đã bị người áp giải tới am ni cô.

Đối với người trong lòng không có ý tốt, trừng phạt nặng nhất, không gì bằng chính là, làm cho nàng rời xa thứ nàng muốn có được, đúng, am ni cô không tồi.

Không nghĩ tới, thiếu tướng quân mới có mười sáu tuổi vừa mới đến Lệ Đô thành quản giáo đại tổng binh doanh đã đưa tới kinh thành một số lượng lớn tài bảo, hoàng thượng cao hứng a, trực tiếp hạ chỉ, cho Liễu Lâm Ba chọn lại quận thủ thanh liêm, để Liễu Lâm Ba tiếp túc trông coi Lệ Đô thành, tất cả sự tình sau này của Lệ Đô thành đều do nàng làm chủ, không cần lúc nào cũng phải báo cáo về cung.

Đây chính là tín nhiệm cùng vinh quang cực lớn, không có mấy đại tướng có thể được hoàng đế cho phép “tự mình làm chủ” như vậy, có thể thấy được tướng quân mới tới này ở trong lòng hoàng thượng, có tầm quan trọng không giống người thường.

Lệ Đô thành quạnh quẽ xa xôi những năm vừa rồi, năm nay lộ ra vô tận sức sống cùng không khí vui mừng, các lão bách tính đều truyền tai nhau, “Liễu tướng quân đến, Bạch quận thủ ngã!”

Còn có một việc vui khác chính là, Chiến thần Cửu vương gia tiếng tăm lừng lẫy, mạo mỹ dũng mãnh sắp tới !

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương