Mị Tình Bá Yêu: Yêu Thượng Tàn Nhẫn Nữ Phụ
-
Chương 7: Giả dối hữu tình [7]
“Vĩnh biệt! Bằng hữu tốt nhất của tôi.” Nói xong, Ôn Nhu chậm rãi buông lỏng từng ngón tay.
“Tiểu Nhu, Hạ Uyển, các em thế nào...... Không......”
Trong nháy mắt, sắc mặt Phương Văn Hiên tái nhợt, hô lớn.
“Đây là cảm giác tử vong sao?”
Hạ Uyển ôm hai tay, ở giữa không trung nhìn sắc mặt Ôn Nhu cùng Phương Văn Hiên đau khổ vạn phần, cảm thấy rất đáng cười.
Người ngốc nhất, ngu xuẩn nhất, không phải người khác.
Vẫn là cô!
Đụng!
Huyết sắc Sắc Vi đỏ sẫm mà sáng chói, thê tĩnh nở rộ, chậm rãi nhuộm đẫm ra một mảnh sắc thái lộng lẫy!
Theo chất lỏng đỏ tươi không ngừng trào ra, giống một cái uốn lượn hồng xà.
Tập tễnh bò động, chậm rãi hoạt hướng đầu lưỡi Tử Thần, phảng phất Tử Thần đang chậm rãi thưởng thức từ linh hồn tràn đầy oán hận......
......
“Hạ Uyển...... Hạ Uyển...... Tiểu Uyển.”
Phương Văn Hiên cảm thấy giống như nhận đến một kích sấm sét giữa trời quang, lại giống như bị người rót một chậu nước lạnh từ đầu đến chân, toàn thân chết lặng.
Chỉ có thể dựa vào bản năng, hô lên tên người đã mất đi sinh mệnh.
“Anh Hiên, ô...... Ô ô...... Ô...... Đều là em không tốt, em không cứu được Tiểu Uyển, thực xin lỗi.”
Hốc mắt Ôn Nhu đỏ bừng, đau khổ nói.
Phương Văn Hiên lơ đãng nhìn đến trên mu bàn tay Ôn Nhu, dấu răng kia thật sâu đỏ tươi.
Lời nói quở trách nuốt ở trong cổ họng.
Hắn biết,.
Hắn đem Ôn Nhu khóc ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng mà vuốt ve sợi tóc Ôn Nhu đã bị mưa ướt nhẹp.
“Tiểu Nhu, chuyện này không thể trách em, trách thì chỉ trách vận mệnh trêu ngươi mà thôi.”
Ôn Nhu nắm chặt quần áo trước ngực hắn,“Anh Hiên......”
“Tiểu Nhu......” Hắn gắt gao ôm nàng.
Ôn Nhu trong ngực Phương Văn Hiên vô thanh cười.
Hạ Uyển, cuối cùng người thắng vẫn là tôi!
Cô liền vĩnh vĩnh viễn viễn trường miên địa hạ, làm một kẻ thất bại.
Này là kết quả cuối cùng của cô......
Đừng vọng tưởng trả thù tôi!
Tôi cái gì cũng không sợ, chỉ sợ cô không đến tìm tôi thôi.
Tâm của anh ấy đã triệt để thuộc về tôi, cô liền nhận mệnh làm nữ xứng ngoan độc trong chuyện tình của chúng tôi!
Nguyên nhân cô thất bại không là cái gì khác, mà là cô không phải là vai nữ chính, chỉ là một vai diễn phối hợp không quan trọng mà thôi!
Phía khác tòa nhà.
“Thiếu gia, ngài đang quay gì?”
Chấp sự thanh niên bưng một ly hồng trà đã phao tốt, đưa cho vị nam nhân trẻ tuổi hắn xưng là thiếu gia.
“Không có gì, chỉ là phát hiện một món đồ chơi thật tốt, đáng tiếc, mới phát hiện lại nhanh như vậy liền hỏng. Tâm tình thật sự là không tốt a ~”
Nam nhân tiếp nhận hồng trà trong tay thanh niên chấp sự đưa qua.
Hé mở môi mỏng uống một ngụm.
Tùy ý đặt ly hồng trà ở trên mặt bàn, một mặt tiếc hận.
“Đợi một tháng sau, cậu đem thứ này giao cho nam nhân trên lầu đối diện kia!”
“Dạ, thiếu gia.”
“Nếu ta nhớ không lầm, vị tiểu thư trên lầu đối diện giống như vị thiên kim tiểu thư của Ôn gia trước kia vẫn lưu lạc tại ngoài thì phải.”
“Đúng vậy, vị tiểu thư kia gọi Ôn Nhu, là đại tiểu thư lưu lạc bên ngoài mà tập đoàn Ôn thị tìm về được, Ôn tiểu thư còn từng là vị hôn thê của ngài , nghe nói sau khi cô ta bị ngài cự tuyệt, đã khóc thật lâu, bất quá một tháng sau Ôn tiểu thư liền muốn cử hành lễ đính hôn, thưa thiếu gia.”Thanh niên chấp sự đơn giản rõ ràng trình bày thông tin cần thiết .
“A ~ ta nhớ ra rồi, là vị Ôn tiểu thư bị ta cự tuyệt đó sao, như vậy không phải càng thêm thú vị.”
“Đúng vậy, thiếu gia.”
“Thật sự là chờ mong một tháng sau sự tình sẽ diễn biến ra sao, khẳng định phi thường thú vị.”
“Tiểu Nhu, Hạ Uyển, các em thế nào...... Không......”
Trong nháy mắt, sắc mặt Phương Văn Hiên tái nhợt, hô lớn.
“Đây là cảm giác tử vong sao?”
Hạ Uyển ôm hai tay, ở giữa không trung nhìn sắc mặt Ôn Nhu cùng Phương Văn Hiên đau khổ vạn phần, cảm thấy rất đáng cười.
Người ngốc nhất, ngu xuẩn nhất, không phải người khác.
Vẫn là cô!
Đụng!
Huyết sắc Sắc Vi đỏ sẫm mà sáng chói, thê tĩnh nở rộ, chậm rãi nhuộm đẫm ra một mảnh sắc thái lộng lẫy!
Theo chất lỏng đỏ tươi không ngừng trào ra, giống một cái uốn lượn hồng xà.
Tập tễnh bò động, chậm rãi hoạt hướng đầu lưỡi Tử Thần, phảng phất Tử Thần đang chậm rãi thưởng thức từ linh hồn tràn đầy oán hận......
......
“Hạ Uyển...... Hạ Uyển...... Tiểu Uyển.”
Phương Văn Hiên cảm thấy giống như nhận đến một kích sấm sét giữa trời quang, lại giống như bị người rót một chậu nước lạnh từ đầu đến chân, toàn thân chết lặng.
Chỉ có thể dựa vào bản năng, hô lên tên người đã mất đi sinh mệnh.
“Anh Hiên, ô...... Ô ô...... Ô...... Đều là em không tốt, em không cứu được Tiểu Uyển, thực xin lỗi.”
Hốc mắt Ôn Nhu đỏ bừng, đau khổ nói.
Phương Văn Hiên lơ đãng nhìn đến trên mu bàn tay Ôn Nhu, dấu răng kia thật sâu đỏ tươi.
Lời nói quở trách nuốt ở trong cổ họng.
Hắn biết,.
Hắn đem Ôn Nhu khóc ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng mà vuốt ve sợi tóc Ôn Nhu đã bị mưa ướt nhẹp.
“Tiểu Nhu, chuyện này không thể trách em, trách thì chỉ trách vận mệnh trêu ngươi mà thôi.”
Ôn Nhu nắm chặt quần áo trước ngực hắn,“Anh Hiên......”
“Tiểu Nhu......” Hắn gắt gao ôm nàng.
Ôn Nhu trong ngực Phương Văn Hiên vô thanh cười.
Hạ Uyển, cuối cùng người thắng vẫn là tôi!
Cô liền vĩnh vĩnh viễn viễn trường miên địa hạ, làm một kẻ thất bại.
Này là kết quả cuối cùng của cô......
Đừng vọng tưởng trả thù tôi!
Tôi cái gì cũng không sợ, chỉ sợ cô không đến tìm tôi thôi.
Tâm của anh ấy đã triệt để thuộc về tôi, cô liền nhận mệnh làm nữ xứng ngoan độc trong chuyện tình của chúng tôi!
Nguyên nhân cô thất bại không là cái gì khác, mà là cô không phải là vai nữ chính, chỉ là một vai diễn phối hợp không quan trọng mà thôi!
Phía khác tòa nhà.
“Thiếu gia, ngài đang quay gì?”
Chấp sự thanh niên bưng một ly hồng trà đã phao tốt, đưa cho vị nam nhân trẻ tuổi hắn xưng là thiếu gia.
“Không có gì, chỉ là phát hiện một món đồ chơi thật tốt, đáng tiếc, mới phát hiện lại nhanh như vậy liền hỏng. Tâm tình thật sự là không tốt a ~”
Nam nhân tiếp nhận hồng trà trong tay thanh niên chấp sự đưa qua.
Hé mở môi mỏng uống một ngụm.
Tùy ý đặt ly hồng trà ở trên mặt bàn, một mặt tiếc hận.
“Đợi một tháng sau, cậu đem thứ này giao cho nam nhân trên lầu đối diện kia!”
“Dạ, thiếu gia.”
“Nếu ta nhớ không lầm, vị tiểu thư trên lầu đối diện giống như vị thiên kim tiểu thư của Ôn gia trước kia vẫn lưu lạc tại ngoài thì phải.”
“Đúng vậy, vị tiểu thư kia gọi Ôn Nhu, là đại tiểu thư lưu lạc bên ngoài mà tập đoàn Ôn thị tìm về được, Ôn tiểu thư còn từng là vị hôn thê của ngài , nghe nói sau khi cô ta bị ngài cự tuyệt, đã khóc thật lâu, bất quá một tháng sau Ôn tiểu thư liền muốn cử hành lễ đính hôn, thưa thiếu gia.”Thanh niên chấp sự đơn giản rõ ràng trình bày thông tin cần thiết .
“A ~ ta nhớ ra rồi, là vị Ôn tiểu thư bị ta cự tuyệt đó sao, như vậy không phải càng thêm thú vị.”
“Đúng vậy, thiếu gia.”
“Thật sự là chờ mong một tháng sau sự tình sẽ diễn biến ra sao, khẳng định phi thường thú vị.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook