Jin nhìn Kazuya bước xuống lầu; bốn mắt vừa giao nhau, cả hai đã hiểu ý đối phương.

Ra ngoài hóng gió là quyết định của hai người, dù không ai nói tiếng nào. Jin cũng không muốn khi đang nói chuyện hay bận làm gì đó với Kazuya, lại xuất hiện hai ranh con đến phá rối.

Người thưa thớt, gió đêm lành lạnh, dòng nước dưới tầng đen huyền phát ra mấy âm thanh lăn tăn thật nhỏ. Dạo bước dọc bờ sông, hai người đắm chìm trong trầm mặc. Kazuya bất giác nhớ về những buổi đêm ngày xưa ở Tokyo, dưới ánh trăng dịu nhẹ, anh cũng từng sánh bước bên Jin thế này đây; dù cả hai không nói tiếng nào, im lặng nhưng cõi lõng ngập tràn hạnh phúc. Liệu rồi có thể trở về như ngày ấy không?

“Jin, có thể đồng ý với em một chuyện không?” Kazuya giành quyền lên tiếng từ Jin, phá vỡ bầu tĩnh lặng.

Jin cau mày, chính mình từ trước tới giờ chưa hề từ chối Kazuya một điều gì; thế nên, em vừa lên tiếng, miệng đã muốn theo thói quen mà chấp thuận, nhưng anh chợt nhận ra có gì đó không ổn. Kazuya bây giờ đã quá hiểu Jin để khéo léo lợi dụng sức chống cự mỏng manh của anh.

“Em nói chuyện gì đi đã.” Jin cố gắng tỏ vẻ lạnh lùng, không chút đoái hoài hay xao động. Akanishi Jin 28 tuổi không còn là thằng nhóc ngây ngô, tay chân líu quíu trước tình yêu của mình nữa. Nếu năm xưa anh có thể trưởng thành và cẩn thận hơn, phải chăng hạnh phúc sẽ không tụt khỏi tầm tay?

Đôi mắt Kazuya thoáng trầm xuống. Xem chừng Jin không còn tin tưởng anh nữa. Thế nhưng, dù là sai, nhưng vẫn phải kiên trì. “Em biết yêu cầu này rất vô lý, em biết anh có quyền được hỏi… nhưng mà Jin… anh đừng truy cứu… được không?”

Lời Kazuya chưa dứt, Jin đã xoay người nhìn em, trong lòng tự nghĩ sẽ nhìn thấy bờ môi em mím chặt, đôi mắt ươn ướt. Nếu là thế, anh không tài nào cự tuyệt được. Thế nhưng ngược lại với tưởng tượng trong đầu, ánh mắt Kazuya lúc bấy giờ vô cùng bình tĩnh, gương mặt bình lặng, chân thành thỉnh cầu anh. Phải rồi, anh đã quên mất, bên cạnh anh khi này không còn là Kamenashi Kazuya của ngày trước, đã hai mươi sáu tuổi, sao lại còn bộ dáng ngây ngốc của thuở niên thiếu. Huống hồ, em đã là ba của người ta.

Đã làm ba. Ý nghĩ vừa dấy lên, Jin chợt cảm giác lửa giận trong lòng lại bùng phát, dù cái kinh nhạc ban đầu đã biến mất, nhưng khó chịu trong tâm vẫn không cách nào thối lui. Ngẫm nghĩ cũng phải thôi, chuyện như vậy, làm người, ai có thể bình thản cho qua được chứ? Kazuya lại còn cố tình né tránh lời giải thích cùng anh.

“Điều kiện trao đổi là gì?” Ngữ điệu Jin thoáng tức giận. Một chút khó hiểu chợt lóe lên trong mắt Kazuya và tắt lịm. Rồi em lên tiếng, giọng nói vô cùng kiên nghị, “Anh sẽ có quãng thời gian thoải mái ở Florence.”

Jin khựng lại, hai tay đặt lên bả vai Kazuya, chăm chú vào em, xem ra Kazuya đã tính toán hết cả, dùng thân mình để che miệng anh. Jin nhếch mép, lộ ra một vẻ rất lưu manh, “Ý Kazuya là mấy ngày anh ở Florence, anh muốn làm gì với em thì làm?”

Gương mặt nhịn không được mà thoáng đỏ, dù chỉ là tầng sắc thật mỏng. Tâm tình bắt đầu trỗi dậy, bàn tay theo thói quen mà vuốt ve em, tham lam lấy làn da nhẵn mịn.

Kazuya hít mạnh một hơi, nhưng không phản đối.

Jin bất giác dỗi trong lòng. Kazuya biết rõ, chỉ cần em không muốn nói, anh cũng không cách nào ép buộc mà phải chịu nhún nhường.

Kazuya làm sao không biết, chỉ cần mình không nói, Jin sẽ không bắt ép. Nhưng với con người này, bản thân quyến luyến không thôi, cái tình không cách nào dứt được. Thế nên muốn đền bù một chút cho anh. Ấy mà, nói đền bù cho anh, Kazuya lại cảm giác trong tiềm thức, đó chỉ là dối lừa bản thân. Kỳ thật, chính mình nhớ anh, yêu anh, khát khao có anh. Nếu nói đền bù, phải là đền bù cho chính mình mới đúng.

“Được, vây giờ anh gọi điện cho công ty, chuyển toàn bộ công việc quan trọng của anh tới Ý.” Jin rụt tay về, rồi lấy chiếc điện thoại di động từ trong túi.

Bàn tay lành lạnh của Kazuya liền ngăn lại, anh bất đắc dĩ cười khổ, “Nhất quyết phải trẻ con vậy sao?”

Nắm tay Kazuya trở về, Jin nghiêm túc đáp trả, “Nếu có được em một lần nữa.”

Kazuya thoáng giật mình. Có lẽ anh không nên ngạc nhiên như vậy, nhưng quả thật anh không ngờ, đã nhiều năm như thế, Jin vẫn cố chấp ôm lấy mối tình cùng anh. Sống trên thế gian này, có được một người yêu mình như thế, còn khát cầu gì nữa?

“Jin…” Kazuya rũ hạ ánh mắt. Không phải vì yếu nhược, nhưng vẫn dựa vào Jin, đem toàn bộ chính mình hiến tặng cho người ấy, hết thảy mọi chuyện liền hóa đơn giản, chỉ cần buông thõng một chút là được. Xa cách nhiều năm như thế, lần đầu tiên Kazuya thấm thía cảm giác mỏi mệt. Những dây thần kinh đang căng mình chợt thả lỏng, nhận chìm uể oải.

“Kazuya.” Ôm sát người trước mặt vào lòng, Jin dùng ánh mắt thật ôn nhu, thật dịu dàng để say đắm lòng em, “Tụi mình quay lại với nhau, được không?”

Vùi mặt vào ngực Jin, lắng nghe nhịp tim đập từng hồi của anh, Kazuya chỉ muốn gật đầu chấp thuận. Nhưng rốt cuộc vẫn lắc đầu, có những chuyện dù muốn cũng không thể quay lại.

Jin không nóng nảy hay giận dỗi. Anh biết nếu Kazuya dễ dàng đáp ứng thì ngày trước em đã không bỏ đi. Kỳ thật, anh không phải không nghĩ tới Kazuya có lý do khó mở lời. Vì lẽ ấy, suốt năm năm nay, dù nhớ em, hận em, nhưng trong lòng một mực tự nhủ chỉ cần gặp lại, sẽ cho em một cơ hội để giải thích. Còn nếu không gặp lại… quả thật, anh chưa từng nghĩ đến điều ấy. Nhưng Kazuya kiên cường thế nào, Jin hiểu rõ hơn một ai khác. Với thực lực của Jin bây giờ, biết được sự tình chỉ là chuyện sớm muộn. Thế nên, trong lòng Jin, quan trọng hơn cả lời giải thích kia của Kazuya là có được em một lần nữa.

Sánh vai cùng Kazuya, mặc kệ xa cách bao nhiêu năm, hai người chỉ thuộc về nhau. Suy nghĩ ấy chưa từng phai nhòa trong Jin, thậm chí nó đã thành một loại chấp niệm, một ám ảnh trong tâm. Dù em một mình gà trống nuôi con, hay cả khi mẹ của bọn trẻ vẫn ở cạnh Kazuya, chính mình sẽ không bỏ cuộc mà buông tha em, dù phải cướp, cũng chiếm em về mình. Kazuya chỉ của mình anh, Jin vẫn luôn khăng khăng như thế. Cố chấp có lẽ một phần vì lời hứa hẹn em đã viết năm xưa — Kazuya của Jin.

Jin cười thật xấu xa, tay mê mẩn trên đôi môi em, “Kazuya của anh, khoan cự tuyệt vội vàng như thế. Em còn mấy ngày để suy ngẫm mà…”

Hôn Kazuya thật sâu, lòng Jin đã quyết định, có lẽ ngày mai anh phải gọi điện cho Koki.

Đời người trải qua mấy lần năm năm chứ; lúc này đây, sẽ không bao giờ để em vụt khỏi vòng tay mình lần nữa.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương