Mi Tiêm (Chân Mày)
-
Chương 11
Jin lại tìm đến thư viện, chống cằm trên bàn, say sưa nhìn Kazuya cau mày lẩm nhẩm mấy tên sách dưới ánh dương chan hòa, cảm giác hoàn toàn khác biệt so với lúc trước. Ngồi ở đằng kia, không phải ai khác, mà là Kazuya của cậu, người thiếu niên gương mặt dễ nhìn, lẳng lặng trầm tĩnh ấy chỉ thuộc về Akanishi Jin; ý nghĩ vừa dấy lên trong đầu, miệng liền cười khanh khách đến ngây ngô. Ánh mắt Kazuya cũng thường hướng về phía cậu, chạm vào cái nhìn say đắm từ Jin, Kazuya chỉ e lệ mỉm cười, đầu hơi hạ thấp rồi quay đi. Giữa tầng không khí im lặng của thư viện, tựa hồ có dòng diện thật nhỏ mà kín đáo nối kết giữa hai người, phát lên mấy tiếng tanh tách cùng ánh lửa xanh nhạt.
Hẹn hò, hai chữ này từ khi nào lại ngọt ngào và êm tai đến thế. Mà vì chúng, cả những chuyện bình thường nhất cũng khiến con người ta phải đỏ mặt thẹn thùng.
Rất nhiều chuyện dần dà mới biết được. Thí dụ như ba mẹ Kazuya là nhà khảo cổ, cả năm phiêu diêu tứ phương tám hướng, đến không ít chỗ khỉ ho cò gáy, làm bạn cùng xương cốt và người chết, để Kazuya lại một mình ở Tokyo. Mà cũng có những chuyện từ sớm đã phát hiện, thí dụ như Kazuya là một người cực kỳ kén ăn.
Lần đầu tiên hẹn hò, Jin dẫn Kazuya đi ăn món ưa thích nhất của mình, mì Ý. Kết quả là khi Jin đang hồ hởi ăn uống nhiệt tình, Kazuya lại hơi nhíu đôi mày thanh mảnh, chiếc nĩa chậm rãi quấn từng sợi mì, miệng cắn nuốt thật chậm, tựa hồ đang bị ép ăn thuốc độc.
“Kazuya không khỏe à?” Jin vội vàng đưa tay sờ trán Kazuya. Thời khắc ấy, cậu không suy nghĩ gì nhiều, cứ theo thói quen mà đinh ninh món nào mình thích thì người ta cũng ăn được, thế nên hoàn toàn không đoái hoài đến chuyện Kazuya có thích hay không.
Nghe Jin hỏi thăm, Kazuya chỉ buông nĩa, đôi môi mỏng đỏ hơi cong lên, “Em không ăn cà chua.”
Kazuya thường ngày bình tĩnh, đột nhiên nổi tính trẻ con, khiến Jin sực nhớ, em bất quá cũng chỉ là thằng nhóc mới mười sáu tuổi. Lúc đó, lòng Jin có chút áy náy, không hỏi người yêu mình thích món gì mà đã hăm hở dắt đi ăn thế này thì thật mất mặt, buổi hẹn hò cũng vì thế mà mất hứng phần nào.
Biết sai chịu sửa mới đáng khen. Jin lập tức cứu vãn tình hình, “Kazuya còn không thích món nào nữa?” Lúc Jin hỏi như thế, thật tình không để bụng lắm vì cậu sinh ra đã là đứa dễ ăn, nên chỉ nghĩ chắc Kazuya chỉ không thích ăn mỗi cà chua.
Nào ngờ, Jin vừa dứt lời, ánh mắt Kazuya hơi híp lại, em cười ngây thơ đến vô tội, cả hai bàn tay giơ lên, “ớt xanh, nấm, mận…” Xem chừng cả mười ngón cũng không đủ.
Kazuya nói tới đâu, sắc mặt Jin liền sầm xuống tới đó. Mấy món dinh dưỡng, em lại chẳng thích ăn là mấy, thảo nào người gầy gò như thế. Bất giác trong đầu Jin liền sinh ra ý định phải tự mình vỗ béo em.
xOx
“Em ăn đi.” Không đoái hoài tới ánh mắt đang chằm chằm của mọi người, Jin ngang nhiên bước vào lớp D năm nhất, đặt hộp sữa và miếng bánh kem dâu thơm ngát lên bàn Kazuya. Chung quanh nghe loáng thoáng tiếng nuốt nước miếng của mọi người, một phần vì cái bánh hấp dẫn, phần khác vì hot boy Akanishi Jin.
Mọi sự chú ý đồng lọat dán chặt vào hai người, Kazuya không khỏi ngượng ngùng, thấp giọng nói, “Anh đi trước đi, em sẽ ăn mà.”
“Cho anh mượn chỗ ngồi xíu.” Jin toét miệng cười với bạn nữ sinh đang đứng cạnh đấy. Cô đỏ cả mặt, hứng khởi gật đầu lia lịa rồi ngoan ngoãn né sang một bên, nhường chỗ cho Jin. Không chần chừ gì, Jin ngồi phịch xuống, cằm tựa vào thành ghế, “Em ăn hết rồi anh đi.” Vừa nói vừa nhìn thẳng vào Kazuya.
Kazuya bĩu môi, tay mở hộp đựng bánh, Jin lập tức ngăn lại, đẩy hộp sữa đến trước cậu, “Uống hết sữa rồi mới được ăn bánh.”
Kazuya cau mày, có chút chần chừ, “Em không uống sữa.”
Jin nháy mắt với Kazuya một cách tinh nghịch, “Hay Kazuya muốn anh đút?” Nói rồi, đuôi mày hơi nhướn lên, miệng cười bí hiểm, mắt nhìn vào môi Kazuya, tràn ngập ý khiêu khích.
Gương mặt trắng nõn của Kazuya lập tức đỏ ửng. Cậu đương nhiên biết chữ “đút” này của Jin ám chỉ điều gì. Dù thích Jin cách mấy, cậu cũng không muốn ở trước mặt bàn dân thiên hạ mà diễn một màn môi lưỡi đá nhau. Ủy khuất trừng liếc người trước mặt, Kazuya đành cầm lấy hộp sữa, cau mày, từng chút, từng chút một uống cạn.
“Thưởng cho em.” Jin cười tít cả mắt, dùng thìa xắn một mẩu bánh nhỏ rồi đưa đến trước miệng Kazuya. Kazuya không suy nghĩ hay chần chừ gì mà há miệng ngậm lấy. Một tiếng ồ vang lên từ mọi người xung quanh. Đến lúc đó cậu mới sực nhận ra mình vừa làm gì, xấu hổ đến thiếu điều gục đầu xuống bàn. Jin thế nhưng lại cười thật đểu, “Anh đi đây, em ngoan ngoãn ăn hết, giữa trưa anh đợi em ở chỗ cũ.” Nói rồi, Jin đứng dậy, bước về phía cửa. Trước khi đi còn quay người tặng cho cậu một nụ hôn gió, khiến bao bạn học trong lớp càng thêm phấn khích.
Cái gọi chỗ cũ đơn thuần chỉ là khuôn viên sau thư viện, bãi cỏ xanh mướt cùng mấy tán cây xum xuê. Quả nhiên là mùa hoa nở, đủ sắc hồng vàng pha lẫn. Kazuya vẫn thích ngồi dưới mấy tàng cây râm bóng, để mắc mấy tia nắng nhỏ xen mình qua kẽ lá, hưởng thụ hộp cơm trưa trong yên tĩnh.
Cơm là Jin mang. Từ ngày cậu biết Kazuya phần lớn đều ở nhà một mình, vốn tưởng em rất thuần thục việc nhà, lòng còn nung nấu mơ ước được ăn hộp cơm do Kazuya tự làm, nào ngờ, bề ngoài em xem chừng thành thạo bếp núc thế thôi, đụng tới nấu ăn, có khi sức công phá còn mạnh mẽ hơn cậu ấm Akanishi Jin đây. Càng không muốn Kazuya ăn mấy món thiếu dinh dưỡng, thế nên Jin tự giành lấy nhiệm vụ chuẩn bị cơm trưa, dù gì ở nhà cậu cũng có sẵn đầu bếp giỏi, cái Jin cần làm chỉ là đưa ra mấy tên món muốn chuẩn bị cho Kazuya.
Ban đầu, Jin còn dự định sẽ chỉnh đốn lại mấy thói kén ăn của Kazuya, bắt đầu từ sữa. Thế nhưng nhìn thấy bộ dáng nhíu mày của em, cậu lập tức mềm lòng, không khỏi áy náy tựa như chính mình đang làm tội ác tày trời nào đó. Vậy là cậu đành đổi chiến lược, dốc lòng nghiên cứu mấy món ăn hơn. Mặc dù bị tên bạn đầu trọc Koki chọc ghẹo hết lần này đến lần khác, Jin vẫn rất thích thú với chuyện mình đang làm.
Trưa hè tỏa nắng, những loài hoa nở rộ, tỏa sắc khoe hương cả một khoảnh, hai đứa tựa đầu vào nhau, ăn chung một hộp cơm. Nhiều năm sau này, mỗi lần tưởng nhớ lại giây phút ấy, lòng không khỏi bâng khuâng. Nó đẹp là thế, cái hạnh phúc đơn giản mà mộc mạc. Mỗi lần Kazuya ăn lấy ăn để, miệng cười rạng rỡ, gật gù khen ngon, lòng Jin thỏa mãn vô cùng.
Có những hôm, ăn cơm xong xuôi, trước khi vào thư viện làm, Kazuya sẽ tựa vào vai Jin, ngủ một giấc trưa thật ngon. Jin nghiêng mặt, mê mẩn ngắm hàng mi cong nhẹ, thẫn thờ rung động, cánh mũi thở nhịp nhàng, bờ môi mỏng mở hờ, gương mặt yên bình tựa đứa trẻ sơ sinh. Lần nào cũng vậy, Jin luôn tự nhủ chỉ nguyện có thể bảo vệ dung nhan tĩnh lặng mà dịu hòa khi ngủ ấy của em. Dù tương lai có ra sao, chỉ mong Kazuya của cậu vĩnh viễn như thế này, thuần khiết không chút vướng bận.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook