Mi Tâm Liễm
Chương 17

Doãn Viễn vừa vào phòng, liền thấy tiểu thạch đầu và tiểu Diệp tử đứng canh ngoài cửa, Hoắc Tư Dư chống cằm dựa vào cửa sổ nhìn ca vũ dưới lầu, bên cạnh là một thiên kiều bá mị tiểu quan.

Tiểu quan kia tay nâng chén rượu đến bên môi Hoắc Tư Dư. Hoắc Tư Dư không thèm nhìn, một hơi cạn sạch.

Ấn đường Doãn Viễn thình thịch rạo rực, nhìn thấy khuôn mặt lãnh đạm của ái nhân, mọi bực mình chồng chất dồn nén trong lồng ngực cũng tan thành mây khói. Bàn tay siết chặt đột nhiên thả lỏng, hắn lạnh mặt đuổi tiểu quan kia ra, còn bản thân thì ngồi bên người Hoắc Tư Dư.

“Sao ngươi có thể tới chỗ thế này.” Doãn Viễn đoạt lấy chén rượu trong tay Hoắc Tư Dư, cau mày tỏ vẻ không hài lòng.

Hoắc Tư Dư ngược lại quay sang nhìn hắn, thần sắc bình tĩnh khuôn mặt trấn định, không biết đã uống bao nhiêu. Đôi mắt thủy quang liễm diễm, đuôi mắt ửng đỏ, phác hoạ một vệt cười trào phúng nhàn nhạt.

“Làm sao?” Hoắc Tư Dư vừa mở miệng, mùi rượu như có như không liền tràn, “Ngươi được phép tới, còn ta thì không, dựa vào cái gì?”

Doãn Viễn bất đắc dĩ siết tay y, mềm giọng nói: “Tư Dư, ngươi say rồi, trước về đã nhé?”

Quảng cáo

REPORT THIS AD

Hoắc Tư Dư cố rút tay mình về, nhưng có giãy dụa bao nhiêu cũng chẳng có kết quả, chỉ có thể nheo mắt trừng Doãn Viễn.

Doãn Viễn bị y nhìn đến sửng sốt, hầu kết lăn lăn, “Sao thế?”

Hoắc Tư Dư ngơ ngác nhìn hắn, khóe mắt ướt hai hàng lệ trong suốt. Nước mắt lăn trên hàng mi dày đen nhánh, trong mắt một mảnh mờ mịt, “Ta không biết, rốt cuộc có phải ngươi không…”

Doãn Viễn cúi đầu hôn nước mắt bơi khóe mắt y, vững vàng ôm y vào lòng, an ủi y, “Cái gì mà rốt cuộc có phải ta không?”

Giọng Hoắc Tư Dư vừa uể oải lại yếu đuối, y kề hai má sát lồng ngực Doãn Viễn, hơi ấm tỏa ra từ người hắn xua tan đi ba phần mùi rượu, “Ta không nhớ rõ nữa, ba năm trước, sự việc ba năm trước kia rốt cuộc có phải do ngươi làm không…?”

Doãn Viễn nghe vậy liền run rẩy, đôi mắt rủ xuống lại bán đứng tâm tư hoảng loạn lúc này của hắn.

Hoắc Tư Dư không thể tin được nhìn hắn, dùng hết sức mạnh mẽ thoát khỏi cái ôm của hắn, lảo đảo muốn chạy đi. Doãn Viễn khôi phục tinh thần, đột nhiên đứng dậy, ôm Hoắc Tư Dư từ phía sau, không cho y đi.

Nước mắt Hoắc Tư Dư thấm ướt lông mi, vẻ mặt thống khổ cùng mê man, “Rốt cuộc ngươi còn muốn ta thế nào nữa, ngươi hủy hoại ta như vậy còn chưa đủ sao? Có phải là còn muốn ta quỳ xuống cảm tạ ngươi ba năm trước đã không trói ta đem về không, phải cảm tạ ngươi cho ta thêm ba năm tự tại?” Y nức nở nói: “Ngươi còn muốn gì nữa, ta không còn gì để ngươi phá hủy nữa rồi.”

Quảng cáo

REPORT THIS AD

Doãn Viễn càng nghe không hiểu sao càng sợ hãi, hoảng loạn xoay người y lại, vội vàng nói: “Ta ngày ấy chỉ tùy ý than thở mà thôi, không ngờ lại bị người có ý đồ nghe thấy, thật đưa trói ngươi lên thuyền hoa của ta. Ta không hề làm gì cả, ta chỉ muốn cởi dây cho ngươi thôi, nhưng ngươi quá hoảng sợ, lại…” Hắn dừng một chút, cắn răng nói: “Kêu Chung Lật cứu mạng, còn cắn tay ta, nên ta mới buông lỏng tay hại ngươi rớt xuống sông. Ta đem ngươi lên bờ, sau khi thấy Chung Lật tới ta mới rời đi, cái gì mà ba năm trước muốn trói ngượi lại bắt về, ta chưa từng nghĩ tới điều này.”

Hắn xác thực động lòng, quả thật cũng quyến luyến không rời. Nhưng Hoắc Tư Dư khi đó vẫn chỉ là thiếu niên, ngây ngô lại trẻ con, độ tuổi xuân thì như thế không nên phí thời gian theo hắn tới đất phong. Lúc đó cái tên công tử bột tự chủ trương cũng bị hắn đánh gần chết. Nếu không phải động tĩnh Hoắc thượng thư bàn chuyện chung thân đại sự cho nhi tử quá lớn, hắn sẽ đợi lâu hơn chút, cũng có thể xuất hiện với tư thái tốt hơn.

Hoắc Tư Dư đuôi mắt ửng đỏ, núp trong lồng ngực Doãn Viễn bối rối lắc đầu, một lúc lâu sau mới mờ mịt nói: “Nhưng ngươi đánh ta…còn bóp cổ ta.”

Doãn Viễn ngây người, trên mặt lộ vẻ khó tin: “Ngươi nói cái gì? Ta tuyệt đối chưa từng làm chuyện như vậy.” Lúc hắn phát hiện ra Hoắc Tư Dư, y đã ý thức mơ hồ lảo đảo chạy tới đuôi thuyền. Hôn môi dưới nước cũng chỉ vì cứu người, chứ không phải tư tâm.

Hoắc Tư Dư nhìn vào mắt Doãn Viễn, phát hiện bên trong ngập tràn lo lắng và ôn nhu, tâm y nóng lên, những ký ức vụn vặt cơ hồ làm đau y.

Quảng cáo

REPORT THIS AD

“… A Viễn, nhưng ta đau lắm.” Hoắc Tư Dư siết chặt vạt áo Doãn Viễn, lệ rơi đầy mặt từ lâu, nhìn qua mẫn cảm yếu đuối. Doãn Viễn ôm ngang Hoắc Tư Dư lên, xuyên qua ánh nến mờ ảo chăm chú nhìn gương mặt nước mắt lưng tròng kia, không hiểu sao khung cảnh này có chút giống với trong ký ức của mình…

Nháy mắt hoảng hốt.



Suốt dọc đường đi Hoắc Tư Dư đều yên tĩnh vô cùng, chỉ có hương rượu từng chút tản ra.

Khi Doãn Viễn ôm y đi ngang qua sân, y bỗng giãy giụa đòi nhất định phải vào viện kia xem. Y cắn vạt áo Doãn Viễn thật mạnh như đang trút giận, đáy mắt phủ kín oan ức.

“Ngươi giấu người…” Hoắc Tư Dư vịn tường đứng lại, đỏ mắt, rù rì nói.

Doãn Viễn vội la lên: “Ta không có!”

Hoắc Tư Dư một tay kéo áo Doãn Viễn, một tay chỉ cây đào nở rộ trong sân, khuôn mặt trắng nõn nhuộm một tầng phấn hồng, say đến lợi hại, “Ngươi đang giấu người đúng không, cái gì mà Điệp Nhi Mật Nhi chứ. Ta, ta không tin ngươi đâu, ngươi không cho ta xem, ngươi giấu người, ngươi là tên lừa đảo…ta không thích ngươi…ưm…phải là ta ghét ngươi mới đúng. Đúng, ghét ngươi, ghét ngươi nhất…”

Quảng cáo

REPORT THIS AD

Y nói năng lộn xộn, linh tinh, nhưng lại thẳng thắn bày ra tính trẻ con trước mặt Doãn Viễn.

Ánh mắt Doãn Viễn dưới ánh trăng quá mức ôn nhu, quyến luyến ẩn sâu trong đáy mắt cũng có thể thấy rõ ràng. Hắn không ngần ngại ôm lấy tiểu thê tử say đến rối tinh rối mù, chậm rãi bước vào bất ngờ mình đã chuẩn bị.



Sau khi tỉnh rượu, Hoắc Tư Dư mờ mịt mở hai mắt ra. Bị choáng ngợp bởi những cơn đau đầu và mệt mỏi. Chờ đến khi đầu óc trấn tĩnh hơn chút, y mới hậu tri hậu giác nhớ lại tối qua mình đã nói mấy thứ vớ vẩn gì rồi.

Thất thố vô cùng.

Hoắc Tư Dư thống khổ che mặt, trong lòng âm thầm thề không bao giờ uống rượu nữa.

Cặp mắt ôn nhu của Doãn Viễn vẫn cứ in sâu trong tâm trí y không biến mất, Hoắc Tư Dư nghĩ đến những gì hắn nói với mình tối qua, khóe môi khó nhịn mỉm cười. Cười xong liền xoa gò má mình, thầm mắng mình ngu ngốc.

Y lúc này mới phát giác chiếc giường bên dưới không phải giường trầm hương rộng rãi y hay nằm, cũng không có màn trướng thủy sắc. Giường thấp bé kê sát cửa sổ, Hoắc Tư Dư nằm ngửa nhìn ra bên ngoài cửa sổ, hoa anh đào trắng hồng nở rộ, cánh hoa theo làn gió lay động, bay xuống, đáp xuống gối.

Quảng cáo

REPORT THIS AD

Hoắc Tư Dư ngồi dậy, chân trần đạp lên sàn trúc, gạt tấm rèm sang một bên, xuyên qua vách ngăn đi ra ngoài. Toàn bộ gian nhà bố trí đặc biệt tinh xảo, có chút quen mắt.

Đằng sau bàn gỗ tử đàn là tủ sách xếp gọn gàng chỉnh tề, đặt rất nhiều thư họa (1). Sau bàn còn treo một bức thủy mặc đan thanh, chỉ đơn giản là vẽ một khoảng sân nhỏ tuy bố cục không cân đối lắm nhưng lại rất thú vị, hoa anh đào nở rộ làm nổi bật khoảng hồ nhỏ, trong hồ có mấy con cá chép đẹp đẽ bơi lội.

Hoắc Tư Dư sững sờ. Y sao có thể không nhận ra bút tích của mình, bức họa kia là do y tùy ý bôi bẩn lên, thư họa của mình y chưa bao giờ ký tên thật, chỉ qua loa viết hai chữ Dục Tuyết.

Những bức thư họa đó đều được mua lại, nhưng người mua là ai, Hoắc Tư Dư chưa bao giờ biết.

Quả nhiên, bức tranh trên mặt tường khác cũng là y vẽ.  Gian nhà này chủ yếu được tô điểm bằng tranh, sa mạn ngăn cách, cổ cầm…rõ ràng khá thô ráp, nhưng lại có thể cảm nhận được sự dụng tâm của người phục hồi chúng.

Thư họa (字画)

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương