Mị Sát
-
Chương 9-2
Sở Hành có một xấp tài liệu phải xử lý, Anh Túc trong xe cũng không có việc gì. Sở Hành một tay ôm cô, mặc dù tư thế không quá thoải mái, Anh Túc vẫn dần dần ngủ. Trong lúc ngủ mơ hồ cảm thấy cổ chợt lạnh, Anh Túc nửa mở mắt, liền thấy một chút màu xanh lá cây thoáng qua ngay trước mắt.
Cô khẽ cúi đầu, liền phát hiện trên cổ có đeo thêm một cái Ngọc Phật, trong suốt bên trong nhàn nhạt xanh biếc, phiếm tươi mới xinh đẹp thủy sắc sáng bóng. Anh Túc đưa tay sờ, thì nghe được Sở Hành ở bên cạnh hỏi: “Thích không?”
Năm đó, Anh Túc mới tới nhà họ Sở, cũng ngay lúc mông lung nghỉ ngơi một chút, cảm thấy cổ tay trái lúc đó hơi lạnh. Nhưng mà khi đó cô còn trẻ mê ngủ, lạnh một chút cũng chỉ là lạnh một chút, mí mắt cũng không hề nhúc nhích, chỉ trở mình qua rồi ngủ tiếp. Mơ mơ màng màng qua hồi lâu mới tỉnh lại, vừa mở mắt liền phát hiện trên tay nhiều thêm cái vòng ngọc.
Sở Hành vẫn ngồi ở mép giường mà cô nghỉ ngơi, cũng không biết đợi bao lâu. Cười nhìn cô giơ tay lên giữa không trung, sau đó nhẹ nhàng lay động, cũng hỏi cô như vậy: “Thích không?”
Khi đó, Anh Túc không biết nói láo là như thế nào, thích chính là đơn thuần thích, gật đầu chính là nghiêm túc gật đầu. Yêu thích không buông tay quan sát thật lâu, lại có chút rối rắm nhìn anh, hỏi: “Đeo trên tay trong lời nói, ngộ nhỡ đụng bể nát thì làm thế nào?”
Sở Hành lơ đễnh: “Làm sao dễ dàng bể như vậy.”
Sở Hành nói như vậy, thật không có bể. Cái vòng ngọc kia được Anh Túc hoàn hảo đeo tám năm, gần như trở thành vật ký hiệu cho cô. Cho đến năm trước, vào ngày sinh nhật Anh Túc, bị chính cô mạnh mẽ cởi xuống, gần như không có một chút do dự gì, tiện tay ném một cái vào bên bìa hộc tủ.
Vòng ngọc ngay lập tức chia năm xẻ bảy, khắp nơi đều là mảnh vụn, không thể làm nguyên vẹn lại. Sáng ngày hôm sau, Sở Hành từ bên ngoài trở lại, lập tức phát giác ra cô không đúng: “Vòng tay trên tay đâu rồi?”
Anh Túc trả lời: “Ngày hôm qua thiếu chút nữa trượt một phát, không cẩn thận làm rớt bể.”
Sở Hành nghe xong, nhìn kỹ cô một cái. Anh Túc không biết anh đến tột cùng nhìn ra bao nhiêu vấn đề trong đó, rất nhanh đối thoại của hai người liền bị Lộ Minh vội vã chạy tới cắt đứt, Sở Hành xoay người đi về hướng thư phòng, chỉ kịp nói với cô một câu: “Bể liền bể, mua thêm cái mới là được.”
Khuyên tai ngọc chạm vào nhẵn nhụi dịu dàng, Anh Túc sờ soạng chốc lát, cụp lông mi xuống, nói: “Thích.”
Sở Hành dường như không hài lòng lắm câu trả lời của cô, nhưng cũng không tức giận. Một cái tay vòng lại từ phía sau, sờ cằm Anh Túc, nắm lung lay một chút, nói: “Thích? Thích của em chính là cái vẻ mặt này?”
Anh Túc nhét Ngọc Phật vào trong quần áo, thuận miệng nói: “Trước đây thật lâu đã có người nói qua mua thêm cái mới, tôi chỉ cũng không ngờ kỳ hạn sẽ dài như vậy thôi.”
Sở Hành không nhịn được vỗ một cái lên lưng cô: “Thù của hai năm trước em cũng có thể nhớ kỹ?”
Xe chậm rãi lái vào nhà họ Sở, bên ngoài sớm đã có Ly Chi đang đợi. Chờ Sở Hành bước xuống xe, lập tức chào đón: “Thiếu gia Sở, tiểu thư Tưởng Miên chờ ngài đã lâu tại phòng tiếp khách rồi.”
Sở Hành hơi gật đầu, bước chân không ngừng đi về hướng phòng tiếp khách. Anh Túc nghe được chữ “Tưởng”, đầu óc chuyển vòng vo một cái, khi giương mắt lên thì thấy Ly Chi đứng cách xa mấy mét ở bên ngoài, một bộ sườn xám màu sáng thêu thủ công tinh tế, tóc xoắn, giày cao gót cũng màu trắng nhạt, toàn thân cao thấp không một đồ trang sức, duy chỉ có dây chuyền trên cổ, ba khối đá quý xanh lá sáng ngời đoạt mắt.
Sở Hành vừa đi, Ly Chi cùng hai cô bé sau lưng bắt đầu lập tức thảo luận về đồ Ly Chi mặc cho hôm nay. Âm thanh cực lớn, cố ý khiến Anh Túc bên này có thể nghe. Anh Túc xoay người liền đi về hướng ngược lại, vậy mà gió nhẹ thổi qua, cô vẫn có thể nghe được vô cùng rõ ràng: “Đây chính là ngày hôm trước thiếu gia ở trong tiệc sinh nhật đưa cho chị Ly Chi chuỗi dây chuyền ngọc phỉ thúy này? Nhìn gần xinh đẹp hơn so với nhìn từ xa nha.”
“Như vậy đá quý nổi tiếng đương nhiên là nhìn thế nào cũng xinh đẹp. Chỉ là không phải ai đeo cũng có thể toát lên vẻ đẹp đó. Cũng chỉ có chị Ly Chi, mặc sườn xám, phối cùng dây chuyền ngọc phỉ thúy, mới có thể đặc biệt có khí chất như vậy. Giống như có một số người, mặc cái gì đều là một bộ tánh tình. . . . . .”
“Hơn nữa đồng thời cũng cho thấy ánh mắt thiếu gia tốt nhất. Cái này sườn xám hình như cũng là thiếu gia tự mình đi vào tiệm chọn cho chị Ly Chi, tôi nhớ không lầm chứ?”
. . . . . .
Anh Túc chờ cách khá xa, rốt cuộc bên tai mới yên tĩnh. Cô đứng ở đình nghỉ mát trong vườn hoa một lúc lâu, nhắm mắt lại hít sâu vài cái, sau đó suy nghĩ một chút, bước chân hướng một ngã rẽ bên phải, đi vào một đường nhỏ trong ngày thường yên lặng.
Cuối đường nhỏ quanh co khúc khuỷu là một lùm cỏ dại, Anh Túc đá một đống nhánh cây đã sớm khô héo qua một bên, liền lộ ra một cái lỗ trên tường cao hơn nửa mét.
Anh Túc ngồi xổm xuống, chui mình qua, đẩy buội rậm hoa hồng trước mặt, lại tiếp tục tiến về phía trước một khoảng cách, chính là phòng tiếp khách của Sở Hành.
Phòng tiếp khách nhà họ Sở được thiết kế theo lối kiến trúc thời Minh Thanh, phía trước là cửa chính, hai bên có cửa sổ. Anh Túc rón rén đi tới phía dưới một cánh cửa sổ, ngừng thở thăm dò nhìn vào trong, Sở Hành ngồi đối diện cái cô gái tên Tưởng Miên kia, quả nhiên như cô suy nghĩ, là ngày đó ở sân bắn đã gặp, tiểu thư Tưởng, cả người mặc quần áo xanh ngọc, từ đầu đến cuối không nói một lời.
Hai người không có ở nói chuyện với nhau, trong tay Sở Hành là một phần tài liệu thật mỏng, đang lật xem từ từ từng tờ một. Khoảng cách quá xa, Anh Túc không thấy rõ chữ viết phía trên. Chỉ thấy Sở Hành ở lật tới tờ cuối cùng thì dừng một chút, mới đem tài liệu thu hồi, vứt xuống trên bàn.
Tưởng Miên để xuống ly trà trong tay, tư thái thoả đáng, âm thanh dịu dàng mà mềm mại: “Thiếu gia Sở xem xong rồi?”
Sở Hành ngừng chốc lát, chậm rãi mở miệng: “Ý của tiểu thư Tưởng là, muốn cho Anh Túc nhận tổ quy tông?”
Tưởng Miên nhàn nhạt cười một tiếng: “Nghiêm túc mà nói, đây là nguyện vọng của cha tôi.
Cô khẽ cúi đầu, liền phát hiện trên cổ có đeo thêm một cái Ngọc Phật, trong suốt bên trong nhàn nhạt xanh biếc, phiếm tươi mới xinh đẹp thủy sắc sáng bóng. Anh Túc đưa tay sờ, thì nghe được Sở Hành ở bên cạnh hỏi: “Thích không?”
Năm đó, Anh Túc mới tới nhà họ Sở, cũng ngay lúc mông lung nghỉ ngơi một chút, cảm thấy cổ tay trái lúc đó hơi lạnh. Nhưng mà khi đó cô còn trẻ mê ngủ, lạnh một chút cũng chỉ là lạnh một chút, mí mắt cũng không hề nhúc nhích, chỉ trở mình qua rồi ngủ tiếp. Mơ mơ màng màng qua hồi lâu mới tỉnh lại, vừa mở mắt liền phát hiện trên tay nhiều thêm cái vòng ngọc.
Sở Hành vẫn ngồi ở mép giường mà cô nghỉ ngơi, cũng không biết đợi bao lâu. Cười nhìn cô giơ tay lên giữa không trung, sau đó nhẹ nhàng lay động, cũng hỏi cô như vậy: “Thích không?”
Khi đó, Anh Túc không biết nói láo là như thế nào, thích chính là đơn thuần thích, gật đầu chính là nghiêm túc gật đầu. Yêu thích không buông tay quan sát thật lâu, lại có chút rối rắm nhìn anh, hỏi: “Đeo trên tay trong lời nói, ngộ nhỡ đụng bể nát thì làm thế nào?”
Sở Hành lơ đễnh: “Làm sao dễ dàng bể như vậy.”
Sở Hành nói như vậy, thật không có bể. Cái vòng ngọc kia được Anh Túc hoàn hảo đeo tám năm, gần như trở thành vật ký hiệu cho cô. Cho đến năm trước, vào ngày sinh nhật Anh Túc, bị chính cô mạnh mẽ cởi xuống, gần như không có một chút do dự gì, tiện tay ném một cái vào bên bìa hộc tủ.
Vòng ngọc ngay lập tức chia năm xẻ bảy, khắp nơi đều là mảnh vụn, không thể làm nguyên vẹn lại. Sáng ngày hôm sau, Sở Hành từ bên ngoài trở lại, lập tức phát giác ra cô không đúng: “Vòng tay trên tay đâu rồi?”
Anh Túc trả lời: “Ngày hôm qua thiếu chút nữa trượt một phát, không cẩn thận làm rớt bể.”
Sở Hành nghe xong, nhìn kỹ cô một cái. Anh Túc không biết anh đến tột cùng nhìn ra bao nhiêu vấn đề trong đó, rất nhanh đối thoại của hai người liền bị Lộ Minh vội vã chạy tới cắt đứt, Sở Hành xoay người đi về hướng thư phòng, chỉ kịp nói với cô một câu: “Bể liền bể, mua thêm cái mới là được.”
Khuyên tai ngọc chạm vào nhẵn nhụi dịu dàng, Anh Túc sờ soạng chốc lát, cụp lông mi xuống, nói: “Thích.”
Sở Hành dường như không hài lòng lắm câu trả lời của cô, nhưng cũng không tức giận. Một cái tay vòng lại từ phía sau, sờ cằm Anh Túc, nắm lung lay một chút, nói: “Thích? Thích của em chính là cái vẻ mặt này?”
Anh Túc nhét Ngọc Phật vào trong quần áo, thuận miệng nói: “Trước đây thật lâu đã có người nói qua mua thêm cái mới, tôi chỉ cũng không ngờ kỳ hạn sẽ dài như vậy thôi.”
Sở Hành không nhịn được vỗ một cái lên lưng cô: “Thù của hai năm trước em cũng có thể nhớ kỹ?”
Xe chậm rãi lái vào nhà họ Sở, bên ngoài sớm đã có Ly Chi đang đợi. Chờ Sở Hành bước xuống xe, lập tức chào đón: “Thiếu gia Sở, tiểu thư Tưởng Miên chờ ngài đã lâu tại phòng tiếp khách rồi.”
Sở Hành hơi gật đầu, bước chân không ngừng đi về hướng phòng tiếp khách. Anh Túc nghe được chữ “Tưởng”, đầu óc chuyển vòng vo một cái, khi giương mắt lên thì thấy Ly Chi đứng cách xa mấy mét ở bên ngoài, một bộ sườn xám màu sáng thêu thủ công tinh tế, tóc xoắn, giày cao gót cũng màu trắng nhạt, toàn thân cao thấp không một đồ trang sức, duy chỉ có dây chuyền trên cổ, ba khối đá quý xanh lá sáng ngời đoạt mắt.
Sở Hành vừa đi, Ly Chi cùng hai cô bé sau lưng bắt đầu lập tức thảo luận về đồ Ly Chi mặc cho hôm nay. Âm thanh cực lớn, cố ý khiến Anh Túc bên này có thể nghe. Anh Túc xoay người liền đi về hướng ngược lại, vậy mà gió nhẹ thổi qua, cô vẫn có thể nghe được vô cùng rõ ràng: “Đây chính là ngày hôm trước thiếu gia ở trong tiệc sinh nhật đưa cho chị Ly Chi chuỗi dây chuyền ngọc phỉ thúy này? Nhìn gần xinh đẹp hơn so với nhìn từ xa nha.”
“Như vậy đá quý nổi tiếng đương nhiên là nhìn thế nào cũng xinh đẹp. Chỉ là không phải ai đeo cũng có thể toát lên vẻ đẹp đó. Cũng chỉ có chị Ly Chi, mặc sườn xám, phối cùng dây chuyền ngọc phỉ thúy, mới có thể đặc biệt có khí chất như vậy. Giống như có một số người, mặc cái gì đều là một bộ tánh tình. . . . . .”
“Hơn nữa đồng thời cũng cho thấy ánh mắt thiếu gia tốt nhất. Cái này sườn xám hình như cũng là thiếu gia tự mình đi vào tiệm chọn cho chị Ly Chi, tôi nhớ không lầm chứ?”
. . . . . .
Anh Túc chờ cách khá xa, rốt cuộc bên tai mới yên tĩnh. Cô đứng ở đình nghỉ mát trong vườn hoa một lúc lâu, nhắm mắt lại hít sâu vài cái, sau đó suy nghĩ một chút, bước chân hướng một ngã rẽ bên phải, đi vào một đường nhỏ trong ngày thường yên lặng.
Cuối đường nhỏ quanh co khúc khuỷu là một lùm cỏ dại, Anh Túc đá một đống nhánh cây đã sớm khô héo qua một bên, liền lộ ra một cái lỗ trên tường cao hơn nửa mét.
Anh Túc ngồi xổm xuống, chui mình qua, đẩy buội rậm hoa hồng trước mặt, lại tiếp tục tiến về phía trước một khoảng cách, chính là phòng tiếp khách của Sở Hành.
Phòng tiếp khách nhà họ Sở được thiết kế theo lối kiến trúc thời Minh Thanh, phía trước là cửa chính, hai bên có cửa sổ. Anh Túc rón rén đi tới phía dưới một cánh cửa sổ, ngừng thở thăm dò nhìn vào trong, Sở Hành ngồi đối diện cái cô gái tên Tưởng Miên kia, quả nhiên như cô suy nghĩ, là ngày đó ở sân bắn đã gặp, tiểu thư Tưởng, cả người mặc quần áo xanh ngọc, từ đầu đến cuối không nói một lời.
Hai người không có ở nói chuyện với nhau, trong tay Sở Hành là một phần tài liệu thật mỏng, đang lật xem từ từ từng tờ một. Khoảng cách quá xa, Anh Túc không thấy rõ chữ viết phía trên. Chỉ thấy Sở Hành ở lật tới tờ cuối cùng thì dừng một chút, mới đem tài liệu thu hồi, vứt xuống trên bàn.
Tưởng Miên để xuống ly trà trong tay, tư thái thoả đáng, âm thanh dịu dàng mà mềm mại: “Thiếu gia Sở xem xong rồi?”
Sở Hành ngừng chốc lát, chậm rãi mở miệng: “Ý của tiểu thư Tưởng là, muốn cho Anh Túc nhận tổ quy tông?”
Tưởng Miên nhàn nhạt cười một tiếng: “Nghiêm túc mà nói, đây là nguyện vọng của cha tôi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook