Mị Quân
-
Chương 3-2: Lương xứng 2
Thẩm Chiêu nhìn gương mặt xinh đẹp của Sắt Sắt khi vừa nghe thấy Ninh thúc tới thì trở nên tái nhợt liền hướng tùy tùng vẫy vẫy tay, ngưng trọng nhìn nàng, nhẹ nhàng nói: “Biểu tỷ có chuyện thì nói đi, ta đang nghe.”
Sắt Sắt hai tay gấp gáp bám lấy cạnh cửa, trong lòng khẩn trương, trên tay rịn ra một tầng mồ hôi lạnh, rốt cuộc tích đủ dũng khí, chuẩn bị mở miệng ——
“A Chiêu, Bát thúc của ngươi tới đây. Ta nghe nói Sắt Sắt ra ngoài thành thăm người thân, ngươi bồi nàng cùng đi. Mẫu thân nàng ta cùng phụ thân đã hòa li bao nhiêu năm, nghe nói cùng bên kia đã sớm không còn liên lạc, sao lúc này lại muốn đi thăm người thân vậy……”
Xuyên qua ánh nắng, tà áo phiêu dật xoải bước mà đến đúng là Bát thúc của Thẩm Chiêu, Bát cữu cữu của Sắt Sắt - Ninh Vương Thẩm ninh.
Hắn năm nay 25 tuổi, là đệ đệ nhỏ nhất của đương kim hoàng đế, có tiếng là người phú quý rảnh rỗi. Vương phủ đại môn chỉ có một cửa, không can thiệp chuyện triều đình, không mắc phải chuyện thị phi, cũng không hề mê đắm tửu sắc mà người này là say mê nhạc họa.
Như thế, ngược lại dưỡng ra một người có khí chất tiêu sái, dung nhan ôn nhã thanh tú, giơ tay nhấc chân đều có chút cảm giác giang hồ hiệp khách phiêu dật.
Hắn tiến đến ôm lấy bả vai Thẩm Chiêu, cười nói: “Trông coi, giống y như lúc nhỏ một khắc cũng không rời xa nhau. Theo như Bát thúc thấy, ngươi nêm sớm đem Sắt Sắt cưới về một chút, mang người vào đặt trong Đông Cung của ngươi, lại phái người trông coi nàng cẩn thận, để nàng chỗ nào cũng không đi được, như vậy ngươi mới có thể bớt lo lắng được.”
Thẩm Chiêu một lòng hoàn toàn dán ở trên người Sắt Sắt, trực giác mách bảo nàng vừa rồi muốn cùng mình nói chuyện nghiêm túc —— nàng không phải một cô nương vô cớ gây sự, hai người gần đây cũng không có xích mích gì to tát, nàng sẽ không vô duyên vô cớ muốn từ hôn, nhất định là có nguyên do.
Nhưng trưởng bối ở chỗ này, có vài lời chung quy không nên nói.
Thẩm Chiêu thu liễm tâm tư, chỉnh đốn biểu cảm, hành lễ của hậu bối, cùng Ninh Vương chào hỏi, nói: “Bát thúc nói đùa, là cô cô không yên tâm nên mới phó thác ta đi theo chăm sóc biểu tỷ.”
Ninh Vương mỉm cười gật gật đầu, hướng Sắt Sắt đang ngơ ngác đứng ở phía sau Thẩm Chiêu hỏi: “Thế nào? Gặp thân thích ấy? Cũng khỏe đi?”
Sắt Sắt bừng tỉnh hoàn hồn, vội nói: “Khỏe, đều rất khỏe.”
Ninh Vương đem quạt trong tay xếp lại, mỉm cười tới gần Sắt Sắt. Dùng âm lượng chỉ có hai người có thể nghe được nói: “Nghe nói…… Ngươi là đào hôn trốn đi. Tiểu Sắt Sắt a tiểu Sắt Sắt, ngươi thật là khó lường a, thật sự là không sợ chọc giận A Chiêu. Mọi người đều nói Thái Tử điện hạ này âm lãnh, trong thiên hạ trừ bỏ Hoàng đế bệ hạ thì cũng chỉ có ngươi dám giật râu lão tiểu hổ thôi……”
Sắt Sắt:……
Nàng là bí mật trốn đi!
Bí mật!
Vậy mà như thế nào cứ một người lại tiếp một người đều biết được hết vậy?!
Nhìn biểu tình trên mặt Sắt Sắt trong giây lát biến ảo muôn vàn, Ninh Vương bình tĩnh cười cười, quay đầu hướng Thẩm Chiêu nói: “Nếu mọi việc đều tốt thì các ngươi mau chóng trở về đi. Sử đoàn Nam Sở sắp tới rồi, nghe nói còn mang theo công chúa tới cống tặng, trong cung chắc hẳn sẽ tiến hành lễ sắc phong. Việc quan trọng thế, một trữ quân như ngươi cứ trì hoãn ở bên ngoài thì phải tính làm sao.”
Hóa ra là thúc giục bọn họ trở về.
Sắt Sắt thường ngày bị nói là được mẫu thân sủng hư, một thân tính tình đại tiểu thư kiêu căng đến nỗi làm người khác đau đầu. Nhưng nàng dù sao cũng ở trong phủ trưởng công chúa lớn lên, đã nhìn quen triều cục phân tranh, thế sự phập phồng, phân chia rõ nặng nhẹ.
Nghĩ thầm Thẩm Chiêu là một cục đá ngang ngạnh, trước mắt tình hình của nàng hẳn là không thể tiến triển. Huống hồ dù cho nàng tính muốn từ hôn nhưng cũng không thể vì việc này mà làm chậm trễ tiền đồ của A Chiêu. Trong triều còn có mấy vị hoàng tử như hổ rình mồi chờ đợi hắn mắc phải sai lầm, cũng không thể tại lúc này thừa nước đục thả câu.
Kẻ địch quá mức cường đại, đào hôn là chuyện cần phải bàn bạc kỹ lưỡng, tạm thời từ bỏ đi.
Sắt Sắt lập tức sai tỳ nữ thu thập đồ đạc, quay về Trường An.
Ninh Vương đùn đẩy nói hắn lần này ra khỏi thành còn mang trong người hoàng mệnh, có chút chuyện chưa làm xong để cho bọn họ đi trước, hắn muốn ở dịch quán nghỉ ngơi một lát sau đó đi hoàn thành công việc.
Thẩm Chiêu liền mang Sắt Sắt đi trước.
Xe ngựa lộc cộc chạy trên đường lớn hơi có chút xóc nảy, Thẩm Chiêu nhìn bộ dạng Sắt Sắt uể oải ỉu xìu, rũ mắt nghĩ nghĩ, nói: “Ta nghe nói cách nơi này không đến ba dặm là Tây Hà trấn, nơi đó có một con phố tất cả đều là diễn múa rối bóng, nghe nói hội tụ rất nhiều nghệ sĩ nam bắc lui tới, so với trong thành Trường An còn xinh đẹp hơn, ta mang biểu tỷ đi xem được không?”
Sắt Sắt biết hắn đang muốn làm mình vui vẻ lên.
Khi còn nhỏ, mỗi khi hai người xảy ra xích mích, Sắt Sắt không muốn để ý đến hắn, hắn sẽ trộm cầm theo lệnh bài Đông Cung đem nàng trốn ra ngoài đi chơi.
Cũng do Sắt Sắt trời sinh yêu tự do thích náo nhiệt, nghe nói gió bên ngoài hoàng thành so với bên trong cấm cung còn ngọt ngào hơn. A Chiêu chỉ là hơi ít nói nhưng nhãn lực lớn lên rất tinh tế, từ nhỏ đã là một tiểu quỷ khôn khéo, đã sớm nắm trúng điểm yếu của Sắt Sắt, chuyên gãi đúng chỗ ngứa.
Nghĩ về giai đoạn thuở nhỏ làm bạn cùng nhau, tâm tình Sắt Sắt càng thêm buồn bã.
A Chiêu đối xử với nàng thật tốt, đối với nàng mà nói thì A Chiêu tốt hơn hết tất cả nam tử trên thế gian này.
Còn ở trong giấc mộng kia, nàng trước sau đều không hề thấy rõ người cùng mình yêu đương vụng trộm giả làm thái giám có diện mạo ra sao. Nàng thật sự không nghĩ ra phải là người như thế nào mới có thể khiến nàng phản bội, tổn thương một người tốt như A Chiêu.
Nàng tuy không phải là một nữ tử dịu dàng hiền lương nhưng cũng biết phân biệt thị phi thiện ác, thật sự không nghĩ ra, nàng làm sao có thể làm ra chuyện khiến người đời khinh thường như vậy!
Huống hồ,nàng cho rằng bất luận khi nào, nhu cầu của nàng đối với chuyện tình yêu nam nữ căn bản không có khả năng hoang đường đến nông nỗi đó.
Nàng từ nhỏ đã chứng kiến phụ thân và mẫu thân từ lúc hòa hợp tương ái đến khi lạnh nhạt tan vỡ. Chứng kiến sau khi phụ thân rời khỏi Trường An, mẫu thân hành sự càng thêm hoang đường, thu nạp nam sủng không chút nào kiêng kỵ ánh mắt của thế gian.
Nàng từng thấy Bát cữu cữu khuyên nhủ mẫu thân, khi đó mẫu thân chỉ khinh thường mà đáp: “Người đời đều nói nam tử tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, dựa vào cái gì mà khi đổi lại thành nữ nhân liền không được cho phép, bị xỉ vả chê trách?”
Nàng cảm thấy mẫu thân nói quả thật có vài phần đạo lý, nhưng đồng thời lại cảm thấy trên đời này việc nam nữ hoan ái quả thật không thú vị.
Đến nay nàng vẫn không hiểu được, một nữ nhân phải thích một người nam nhân tới mức nào mới có thể cam tâm vì hắn mà từ bỏ thanh xuân hết thảy phồn hoa náo nhiệt, tiến vào hậu viện ngắn nắp, sinh con đẻ cái, tận tâm tận lực chu toàn mọi việc, đánh đổi tất cả vì một canh bạc không xác định được kết cục.
Lòng người dễ đổi thay, lòng người dễ đổi thay a, chính nàng từ nhỏ đã tận mắt chứng kiến.
Với đống tâm tư này, tưởng tượng nếu như phải gả cho A Chiêu thì Sắt Sắt cũng bằng lòng.
Một cô nương dù sao cũng phải gả chồng, nàng cũng không thể trốn tránh được. Lúc trước cũng vì nghĩ như thế nên so với việc gả cho người khác thì không bằng gả cho A Chiêu.
Vì dù mặc kệ nàng tính tình có nhiều khi nóng nảy, đưa ra nhiều yêu cầu cổ quái, hắn vĩnh viễn mang một ý cười nhàn nhạt đáp ứng nàng, thỏa mãn nàng. Sắt Sắt nghĩ sẽ không thể tìm thấy một người nam nhân nào đối xử với nàng tốt hơn A Chiêu ….
Nhưng có lẽ là ý trời, đêm đó nàng bị mơ ác mộng rồi bừng tỉnh, đứng dậy đi đến mật thất trong thư phòng, vô tình nghe được mẫu thân cùng triều thần đang nói chuyện. Nàng lập tức bị kinh hãi không thôi.
Dẫu cho nàng không mơ thấy ác mộng kia, nàng cũng không nên gả cho A Chiêu.
Mà ác mộng này xuất hiện lại càng giống như một điềm báo trước, nói với nàng rắng: Bọn họ tuyệt đối không phải là một đôi lương xứng.
“Biểu tỷ?” Thấy Sắt Sắt chậm chạp không trả lời, ngược lại ánh mắt trở nên mơ hồ, dường như có tâm sự. Thẩm Chiêu lúc này mới thấp giọng gọi nàng một tiếng.
Sắt Sắt như ở trong mộng bừng tỉnh, giương mắt về phía trước nhìn Thẩm Chiêu.
Ánh mặt trời hừng hực xuyên thấu qua màn xe rơi xuống trên gò má hắn. Ánh sáng kia khiến gương mặt hắn càng trở nên tuấn tú kinh diễm, làn da trắng lạnh như ánh trăng, mắt đen mũi thẳng, môi đỏ răng trắng, đẹp giống như từ bức hoạ bước ra.
Sắt Sắt có vẻ vẫn là kế thừa từ mẫu thân nàng chút tính tình bất hảo, đối với sắc đẹp của mỹ nam tử thực sự khó có thể chống đỡ, đặc biệt là trước mặt thiếu niên mi mày như họa, phiêu dật thiên tiên như vậy.
Cùng với A Chiêu ngồi gần nhau quá, thậm chí đến lông mi của hắn nàng đều có thể nhìn thấy, vừa đen vừa dày, từng sợi rõ ràng.
Tim Sắt Sắt đột nhiên run lên một chút.
Làm một nữ nhân thay lòng đổi dạ, bội tình bạc nghĩa đã đáng chết!
Vậy mà vẫn không thể buông bỏ được tuyệt sắc nhân gian, càng đáng chết hơn!
Nàng không ngừng mắng chính mình, mắt thấy Thẩm Chiêu mờ mịt nhìn nàng biểu diễn nội tâm phong phú, đột nhiên có cảm giác có một dòng suy nghĩ sáng suốt rót nhập vào tâm trí, đem tất cả những suy nghĩ rối loạn trong lòng nàng cuốn đi hết.
Bất cứ giá nào!
Nếu như hôn sự này không thể xóa bỏ được, vậy còn muốn dây dưa dính dáng đến bao lâu nữa?
Nàng Ôn Sắt Sắt đầu đội trời chân đạp đất, dám làm dám chịu, không phải chỉ là vụng trộm cá nhân thôi sao, có cái gì không nói được!
Sắt Sắt hắng giọng, trịnh trọng cầm Thẩm Chiêu tay, nói: “A Chiêu, có một chuyện không thể để cho người khác biết, biểu tỷ hôm nay nhất định phải nói cho ngươi, ta mơ một giấc mộng, trong mộng……”
Một hồi thanh âm và tình cảm phong phú miêu tả, Sắt Sắt đem toàn bộ quá trình diễn biến yêu hận tình thù trong giấc mộng của nàng kể cho Thẩm Chiêu nghe.
Cuối cùng, Sắt Sắt tại thời điểm Thẩm Chiêu âm trầm chăm chú nhìn nàng tựa hồ ngay lập tức sẽ nhảy dựng lên cắt đứt cổ nàng, ho nhẹ một tiếng.
Nàng thật thà thành khẩn nói: “Sự tình chính là như vậy…… Ngươi nếu có thể tiếp thu vậy thì chúng ta liền thành hôn. Đây cũng không phải chuyện to tát gì, dù sao người bị hại cũng không phải là ta……”
Bỗng dưng, Sắt Sắt cảm thấy ngữ điệu bản thân tỏ ra vẻ nhẹ nhàng có điểm cổ quái, giống như trong thoại bản thường có tên nam nhân phụ bạc khiến lòng người giận dữ đang nói với nữ nhân rằng: Tiểu gia ta thích có tam thê tứ thiếp, ngươi nếu có thể tiếp thu thì ta sẽ cưới vào cửa, nếu không tiếp thu được thì đi đi. Ở đây chỉ có ngươi tình ta nguyện, ai cũng không ảnh hưởng đến ai.
Aiz, sống mười sáu năm, nàng sao lại không hề hay biết bản thân mình lại là một kẻ tồi tệ như vậy chứ…
Người dịch: Huyền Trang
Sắt Sắt hai tay gấp gáp bám lấy cạnh cửa, trong lòng khẩn trương, trên tay rịn ra một tầng mồ hôi lạnh, rốt cuộc tích đủ dũng khí, chuẩn bị mở miệng ——
“A Chiêu, Bát thúc của ngươi tới đây. Ta nghe nói Sắt Sắt ra ngoài thành thăm người thân, ngươi bồi nàng cùng đi. Mẫu thân nàng ta cùng phụ thân đã hòa li bao nhiêu năm, nghe nói cùng bên kia đã sớm không còn liên lạc, sao lúc này lại muốn đi thăm người thân vậy……”
Xuyên qua ánh nắng, tà áo phiêu dật xoải bước mà đến đúng là Bát thúc của Thẩm Chiêu, Bát cữu cữu của Sắt Sắt - Ninh Vương Thẩm ninh.
Hắn năm nay 25 tuổi, là đệ đệ nhỏ nhất của đương kim hoàng đế, có tiếng là người phú quý rảnh rỗi. Vương phủ đại môn chỉ có một cửa, không can thiệp chuyện triều đình, không mắc phải chuyện thị phi, cũng không hề mê đắm tửu sắc mà người này là say mê nhạc họa.
Như thế, ngược lại dưỡng ra một người có khí chất tiêu sái, dung nhan ôn nhã thanh tú, giơ tay nhấc chân đều có chút cảm giác giang hồ hiệp khách phiêu dật.
Hắn tiến đến ôm lấy bả vai Thẩm Chiêu, cười nói: “Trông coi, giống y như lúc nhỏ một khắc cũng không rời xa nhau. Theo như Bát thúc thấy, ngươi nêm sớm đem Sắt Sắt cưới về một chút, mang người vào đặt trong Đông Cung của ngươi, lại phái người trông coi nàng cẩn thận, để nàng chỗ nào cũng không đi được, như vậy ngươi mới có thể bớt lo lắng được.”
Thẩm Chiêu một lòng hoàn toàn dán ở trên người Sắt Sắt, trực giác mách bảo nàng vừa rồi muốn cùng mình nói chuyện nghiêm túc —— nàng không phải một cô nương vô cớ gây sự, hai người gần đây cũng không có xích mích gì to tát, nàng sẽ không vô duyên vô cớ muốn từ hôn, nhất định là có nguyên do.
Nhưng trưởng bối ở chỗ này, có vài lời chung quy không nên nói.
Thẩm Chiêu thu liễm tâm tư, chỉnh đốn biểu cảm, hành lễ của hậu bối, cùng Ninh Vương chào hỏi, nói: “Bát thúc nói đùa, là cô cô không yên tâm nên mới phó thác ta đi theo chăm sóc biểu tỷ.”
Ninh Vương mỉm cười gật gật đầu, hướng Sắt Sắt đang ngơ ngác đứng ở phía sau Thẩm Chiêu hỏi: “Thế nào? Gặp thân thích ấy? Cũng khỏe đi?”
Sắt Sắt bừng tỉnh hoàn hồn, vội nói: “Khỏe, đều rất khỏe.”
Ninh Vương đem quạt trong tay xếp lại, mỉm cười tới gần Sắt Sắt. Dùng âm lượng chỉ có hai người có thể nghe được nói: “Nghe nói…… Ngươi là đào hôn trốn đi. Tiểu Sắt Sắt a tiểu Sắt Sắt, ngươi thật là khó lường a, thật sự là không sợ chọc giận A Chiêu. Mọi người đều nói Thái Tử điện hạ này âm lãnh, trong thiên hạ trừ bỏ Hoàng đế bệ hạ thì cũng chỉ có ngươi dám giật râu lão tiểu hổ thôi……”
Sắt Sắt:……
Nàng là bí mật trốn đi!
Bí mật!
Vậy mà như thế nào cứ một người lại tiếp một người đều biết được hết vậy?!
Nhìn biểu tình trên mặt Sắt Sắt trong giây lát biến ảo muôn vàn, Ninh Vương bình tĩnh cười cười, quay đầu hướng Thẩm Chiêu nói: “Nếu mọi việc đều tốt thì các ngươi mau chóng trở về đi. Sử đoàn Nam Sở sắp tới rồi, nghe nói còn mang theo công chúa tới cống tặng, trong cung chắc hẳn sẽ tiến hành lễ sắc phong. Việc quan trọng thế, một trữ quân như ngươi cứ trì hoãn ở bên ngoài thì phải tính làm sao.”
Hóa ra là thúc giục bọn họ trở về.
Sắt Sắt thường ngày bị nói là được mẫu thân sủng hư, một thân tính tình đại tiểu thư kiêu căng đến nỗi làm người khác đau đầu. Nhưng nàng dù sao cũng ở trong phủ trưởng công chúa lớn lên, đã nhìn quen triều cục phân tranh, thế sự phập phồng, phân chia rõ nặng nhẹ.
Nghĩ thầm Thẩm Chiêu là một cục đá ngang ngạnh, trước mắt tình hình của nàng hẳn là không thể tiến triển. Huống hồ dù cho nàng tính muốn từ hôn nhưng cũng không thể vì việc này mà làm chậm trễ tiền đồ của A Chiêu. Trong triều còn có mấy vị hoàng tử như hổ rình mồi chờ đợi hắn mắc phải sai lầm, cũng không thể tại lúc này thừa nước đục thả câu.
Kẻ địch quá mức cường đại, đào hôn là chuyện cần phải bàn bạc kỹ lưỡng, tạm thời từ bỏ đi.
Sắt Sắt lập tức sai tỳ nữ thu thập đồ đạc, quay về Trường An.
Ninh Vương đùn đẩy nói hắn lần này ra khỏi thành còn mang trong người hoàng mệnh, có chút chuyện chưa làm xong để cho bọn họ đi trước, hắn muốn ở dịch quán nghỉ ngơi một lát sau đó đi hoàn thành công việc.
Thẩm Chiêu liền mang Sắt Sắt đi trước.
Xe ngựa lộc cộc chạy trên đường lớn hơi có chút xóc nảy, Thẩm Chiêu nhìn bộ dạng Sắt Sắt uể oải ỉu xìu, rũ mắt nghĩ nghĩ, nói: “Ta nghe nói cách nơi này không đến ba dặm là Tây Hà trấn, nơi đó có một con phố tất cả đều là diễn múa rối bóng, nghe nói hội tụ rất nhiều nghệ sĩ nam bắc lui tới, so với trong thành Trường An còn xinh đẹp hơn, ta mang biểu tỷ đi xem được không?”
Sắt Sắt biết hắn đang muốn làm mình vui vẻ lên.
Khi còn nhỏ, mỗi khi hai người xảy ra xích mích, Sắt Sắt không muốn để ý đến hắn, hắn sẽ trộm cầm theo lệnh bài Đông Cung đem nàng trốn ra ngoài đi chơi.
Cũng do Sắt Sắt trời sinh yêu tự do thích náo nhiệt, nghe nói gió bên ngoài hoàng thành so với bên trong cấm cung còn ngọt ngào hơn. A Chiêu chỉ là hơi ít nói nhưng nhãn lực lớn lên rất tinh tế, từ nhỏ đã là một tiểu quỷ khôn khéo, đã sớm nắm trúng điểm yếu của Sắt Sắt, chuyên gãi đúng chỗ ngứa.
Nghĩ về giai đoạn thuở nhỏ làm bạn cùng nhau, tâm tình Sắt Sắt càng thêm buồn bã.
A Chiêu đối xử với nàng thật tốt, đối với nàng mà nói thì A Chiêu tốt hơn hết tất cả nam tử trên thế gian này.
Còn ở trong giấc mộng kia, nàng trước sau đều không hề thấy rõ người cùng mình yêu đương vụng trộm giả làm thái giám có diện mạo ra sao. Nàng thật sự không nghĩ ra phải là người như thế nào mới có thể khiến nàng phản bội, tổn thương một người tốt như A Chiêu.
Nàng tuy không phải là một nữ tử dịu dàng hiền lương nhưng cũng biết phân biệt thị phi thiện ác, thật sự không nghĩ ra, nàng làm sao có thể làm ra chuyện khiến người đời khinh thường như vậy!
Huống hồ,nàng cho rằng bất luận khi nào, nhu cầu của nàng đối với chuyện tình yêu nam nữ căn bản không có khả năng hoang đường đến nông nỗi đó.
Nàng từ nhỏ đã chứng kiến phụ thân và mẫu thân từ lúc hòa hợp tương ái đến khi lạnh nhạt tan vỡ. Chứng kiến sau khi phụ thân rời khỏi Trường An, mẫu thân hành sự càng thêm hoang đường, thu nạp nam sủng không chút nào kiêng kỵ ánh mắt của thế gian.
Nàng từng thấy Bát cữu cữu khuyên nhủ mẫu thân, khi đó mẫu thân chỉ khinh thường mà đáp: “Người đời đều nói nam tử tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, dựa vào cái gì mà khi đổi lại thành nữ nhân liền không được cho phép, bị xỉ vả chê trách?”
Nàng cảm thấy mẫu thân nói quả thật có vài phần đạo lý, nhưng đồng thời lại cảm thấy trên đời này việc nam nữ hoan ái quả thật không thú vị.
Đến nay nàng vẫn không hiểu được, một nữ nhân phải thích một người nam nhân tới mức nào mới có thể cam tâm vì hắn mà từ bỏ thanh xuân hết thảy phồn hoa náo nhiệt, tiến vào hậu viện ngắn nắp, sinh con đẻ cái, tận tâm tận lực chu toàn mọi việc, đánh đổi tất cả vì một canh bạc không xác định được kết cục.
Lòng người dễ đổi thay, lòng người dễ đổi thay a, chính nàng từ nhỏ đã tận mắt chứng kiến.
Với đống tâm tư này, tưởng tượng nếu như phải gả cho A Chiêu thì Sắt Sắt cũng bằng lòng.
Một cô nương dù sao cũng phải gả chồng, nàng cũng không thể trốn tránh được. Lúc trước cũng vì nghĩ như thế nên so với việc gả cho người khác thì không bằng gả cho A Chiêu.
Vì dù mặc kệ nàng tính tình có nhiều khi nóng nảy, đưa ra nhiều yêu cầu cổ quái, hắn vĩnh viễn mang một ý cười nhàn nhạt đáp ứng nàng, thỏa mãn nàng. Sắt Sắt nghĩ sẽ không thể tìm thấy một người nam nhân nào đối xử với nàng tốt hơn A Chiêu ….
Nhưng có lẽ là ý trời, đêm đó nàng bị mơ ác mộng rồi bừng tỉnh, đứng dậy đi đến mật thất trong thư phòng, vô tình nghe được mẫu thân cùng triều thần đang nói chuyện. Nàng lập tức bị kinh hãi không thôi.
Dẫu cho nàng không mơ thấy ác mộng kia, nàng cũng không nên gả cho A Chiêu.
Mà ác mộng này xuất hiện lại càng giống như một điềm báo trước, nói với nàng rắng: Bọn họ tuyệt đối không phải là một đôi lương xứng.
“Biểu tỷ?” Thấy Sắt Sắt chậm chạp không trả lời, ngược lại ánh mắt trở nên mơ hồ, dường như có tâm sự. Thẩm Chiêu lúc này mới thấp giọng gọi nàng một tiếng.
Sắt Sắt như ở trong mộng bừng tỉnh, giương mắt về phía trước nhìn Thẩm Chiêu.
Ánh mặt trời hừng hực xuyên thấu qua màn xe rơi xuống trên gò má hắn. Ánh sáng kia khiến gương mặt hắn càng trở nên tuấn tú kinh diễm, làn da trắng lạnh như ánh trăng, mắt đen mũi thẳng, môi đỏ răng trắng, đẹp giống như từ bức hoạ bước ra.
Sắt Sắt có vẻ vẫn là kế thừa từ mẫu thân nàng chút tính tình bất hảo, đối với sắc đẹp của mỹ nam tử thực sự khó có thể chống đỡ, đặc biệt là trước mặt thiếu niên mi mày như họa, phiêu dật thiên tiên như vậy.
Cùng với A Chiêu ngồi gần nhau quá, thậm chí đến lông mi của hắn nàng đều có thể nhìn thấy, vừa đen vừa dày, từng sợi rõ ràng.
Tim Sắt Sắt đột nhiên run lên một chút.
Làm một nữ nhân thay lòng đổi dạ, bội tình bạc nghĩa đã đáng chết!
Vậy mà vẫn không thể buông bỏ được tuyệt sắc nhân gian, càng đáng chết hơn!
Nàng không ngừng mắng chính mình, mắt thấy Thẩm Chiêu mờ mịt nhìn nàng biểu diễn nội tâm phong phú, đột nhiên có cảm giác có một dòng suy nghĩ sáng suốt rót nhập vào tâm trí, đem tất cả những suy nghĩ rối loạn trong lòng nàng cuốn đi hết.
Bất cứ giá nào!
Nếu như hôn sự này không thể xóa bỏ được, vậy còn muốn dây dưa dính dáng đến bao lâu nữa?
Nàng Ôn Sắt Sắt đầu đội trời chân đạp đất, dám làm dám chịu, không phải chỉ là vụng trộm cá nhân thôi sao, có cái gì không nói được!
Sắt Sắt hắng giọng, trịnh trọng cầm Thẩm Chiêu tay, nói: “A Chiêu, có một chuyện không thể để cho người khác biết, biểu tỷ hôm nay nhất định phải nói cho ngươi, ta mơ một giấc mộng, trong mộng……”
Một hồi thanh âm và tình cảm phong phú miêu tả, Sắt Sắt đem toàn bộ quá trình diễn biến yêu hận tình thù trong giấc mộng của nàng kể cho Thẩm Chiêu nghe.
Cuối cùng, Sắt Sắt tại thời điểm Thẩm Chiêu âm trầm chăm chú nhìn nàng tựa hồ ngay lập tức sẽ nhảy dựng lên cắt đứt cổ nàng, ho nhẹ một tiếng.
Nàng thật thà thành khẩn nói: “Sự tình chính là như vậy…… Ngươi nếu có thể tiếp thu vậy thì chúng ta liền thành hôn. Đây cũng không phải chuyện to tát gì, dù sao người bị hại cũng không phải là ta……”
Bỗng dưng, Sắt Sắt cảm thấy ngữ điệu bản thân tỏ ra vẻ nhẹ nhàng có điểm cổ quái, giống như trong thoại bản thường có tên nam nhân phụ bạc khiến lòng người giận dữ đang nói với nữ nhân rằng: Tiểu gia ta thích có tam thê tứ thiếp, ngươi nếu có thể tiếp thu thì ta sẽ cưới vào cửa, nếu không tiếp thu được thì đi đi. Ở đây chỉ có ngươi tình ta nguyện, ai cũng không ảnh hưởng đến ai.
Aiz, sống mười sáu năm, nàng sao lại không hề hay biết bản thân mình lại là một kẻ tồi tệ như vậy chứ…
Người dịch: Huyền Trang
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook