Mị Quân
-
Chương 13: Lưu luyến
Ánh trăng sáng trong trẻo, ánh nến mờ đục, như sương như khói rơi xuống, đem bóng người kéo trên hành lang thật dài.
Ôn Hiền mặc một thân lam san, vạt áo thêu cây huệ lan, tay áo rộng rũ xuống, kim quan vấn tóc, râu để ngắn, bước chân đạp lên ánh trăng mênh mông đến gần, khí chất cao quý, ôn nhuận tao nhã.
Trong phòng xuất hiện một trận trầm mặc ngắn ngủi, Sắt Sắt vội đi ra ngoài đón, nhào vào trong lòng ngực Ôn Hiền, khóc nói: “Phụ thân, người đã trở lại, nữ nhi rất nhớ ngươi.”
Ôn Hiền nhẹ vỗ về bả vai hơi hơi run rẩy của nàng, thấp giọng an ủi vài câu, hơi có chút cứng đờ ngẩng đầu nhìn về phía Lan Lăng công chúa.
Ánh mắt của Lan Lăng công chúa hơi lơ đễnh, cuối cùng rơi xuống trên mặt Ôn Hiền, miễn cưỡng khẽ động khóe môi: “Tới…… Tới đi.”
Ôn Hiền gật đầu, một bàn tay cầm Sắt Sắt, một bàn tay cầm Huyền Ninh, lập tức đi đến phòng khách, trực tiếp ngồi vào ghế chủ tọa.
Đứng ở chính giữa phòng khách, Lan Lăng công chúa không tự nhiên lắm nhìn nhìn ghế chủ tọa của mình đã bị chiếm mất, người ngồi trên đó uống qua nửa âu trà, bẹp bẹp miệng, nàng đành lặng lẽ đi đến ghế phó tọa.
Không khí mới đầu có chút xấu hổ, bởi vì hai người đã hòa li nhiều năm nay lại vì hôn sự của nữ nhi mà hội tụ lại, dù sao cũng có cảm giác xa cách đôi chút. Nhưng Sắt Sắt cùng Huyền Ninh lại nói rất nhiều, tỷ đệ bọn họ kẻ xướng người hoạ, không khí cuối cùng thân thiện dần lên.
Nói mãi, cuố cùng cũng không còn câu nệ gì nữa.
Ôn Hiền cau mày cúi đầu đưa mắt nhìn âu trà bên cạnh bàn, nói: “Ta trước kia đã nói bao nhiêu lần rồi, không được uống trà đặc, uống nhiều quá đối dạ dày không tốt, đặc biệt là vào buổi tối.”
“Còn có, ta vừa mới đến đây đã nghe thấy ngươi nói ta cổ hủ. Chẳng phải ta đã nhắc ngươi rồi sáo, quân tử phải tránh việc nói xấusau lưng người khác, đấy là việc tiểu nhân mới làm.”
Sắt Sắt cùng Huyền Ninh liếc nhau, thầm nghĩ: Bắt đầu rồi, này liền bắt đầu rồi……
Lan Lăng công chúa nhếch mắt liếc y, trong lòng tính toán hôn sự của Sắt Sắt sắp tới, hôm nay nếu hơn nửa đêm mà trong phủ công chúa truyền ra tiếng giết heo, có phải hay không hơi quá đà……
Trong lúc Trưởng công chúa còn đang do dự, Ôn Hiền đã đào ra được bốn năm tật xấu của nàng, ai cũng chưa dám cắt ngang y. Y ngược lại giống như bị nàng làm cho tức giận đến không thể nhẫn nhịn được, đưa mắt nhìn Lan Lăng, một bộ dạng hận không thể rèn sắt thành thép, thở ngắn than dài mà đứng dậy, nói rằng y phải trở về phủ Lai Dương hầu của y.
Đi đến ngoài cửa phủ, một xe ngựa màu đen sang trọng cũng vừa tới.
Sắt Sắt nhận ra chiếc xe ngựa này, trong lòng lộp bộp một chút, lập tức cảm thấy không ổn.
Xe màn bị vén lên, Bùi Nguyên Hạo từ trong xe bước xuống.
Trời sinh hắn gương mặt chữ điền, hai mày cong rậm, người không biết thân phận của hắn nhìn vào tướng mạo sẽ cảm thấy là đây là một người rất trung hậu. Đặc biệt ahwns lăn lộn ở trong triều đình hoàng cung lâu ngày, đã luyện được bát diện linh lung, gặp người là cười. Mặc kệ là sau nụ cười đó có bao nhiêu phần thật lòng cũng đều làm cho người khác cảm thấy rất thân thiết.
Bùi Nguyên Hạo ngay lập tức trưng ra một nụ cười thân thiết với Ôn Hiền, hướng y chắp tay thi lễ, nói: “Ôn lão đệ, nhiều năm không gặp, ngu huynh nghĩ không muốn quấy rầy cha con các ngươi tụ họp, chờ ngươi đi rồi mới đến.”
Lời này nói được quá vi diệu rồi.
Trong thành Trường An đã từng truyền quá ột câu chuyện tình cũ giữa Bùi Nguyên Hạo cùng Lan Lăng công chúa. Nghe nói hai người đã quen biết nhau từ thời thiếu niên, tình đầu ý hợp, vốn đã định thành lương duyên. Cuối cùng khoong biết vì sao Lai dương hầu Ôn Hiền lại nhanh chân đoạt được.
Sau khi Lan Lăng thành thân, bởi vì thân vướng chính vụ nên không hề hoàn toàn chặt đứt liên hệ cùng Bùi Nguyên Hạo. Lần này những kẻ chuyên đi hóng chuyện thích phao tin tầm phào lại bịa ra vô số câu chuyện thần kì. Cái gì mà hai vị chư hầu tranh giành một nữ nhân, cái gì sau màn phủ công chúa lén lút, tất cả đều là lời bịa đặt nhưng bọn họ ở bên ngoài cứ đồn thổi chắc nịch giống như chính họ đã nằm ở dưới gầm giường nhà Trưởng công chúa mà chứng kiến vậy.
Bùi Nguyên Hạo biết rõ hắn cùng Lan Lăng ở bên ngoài bị đồi thổi những chuyện không rõ ràng như vậy, hiện tại còn dám ăn nói ám muội hàm hồ —— “chờ ngươi đi rồi mới đến”, chẳng lẽ là hai người có cái gì, ngại Ôn Hiền ở chỗ này vướng bận hay sao.
Sắt Sắt biết Bùi Nguyên Hạo đây là muốn chèn ép phụ thân, phẫn uất đến cực điểm.
Nhưng các trưởng bối đều ở đây nên cũng không tới phiên nàng nói chuyện, nàng chỉ có thể căm giận mà trừng mắt nhìn Bùi Nguyên Hạo.
Một trận an tĩnh, không khí cổ quái.
Bỗng dưng, Ôn Hiền nhìn Bùi Nguyên Hạo cười khẽ hai tiếng, nói: “Như vậy a, vậy ngươi trở về đi, ta đêm nay không có rời đi rồi.”
Dứt lời, hắn xoay người về hướng Huyền Ninh nói: “Nhi tử, đi vào thu dọn cho phụ thân một gian sương phòng, tốt nhất là cách phòng mẫu thân con gần một chút.”
Ôn Huyền Ninh nhếch miệng cười: “Được rồi.” Một trận gió nhẹ như thổi mát vào trong cửa.
Lần này đến phiên Bùi Nguyên Hạo trừng mắt, hắn trừng mắt nhìn nửa ngày, nghẹn ra đượci một câu: “Ngươi cùng Thục Nhi đã hòa li rồi, ngươi làm sao có thể tính ở lại đây đêm nay được?”
Ôn Hiền thản nhiên cười, không chút hoang mang nói: “Hòa li thì đã làm sao? Ít nhất là chúng ta còn từng có danh phận, ngươi đến hòa li cũng chưa từng mà còn có mặt mũi giờ này vẫn đòi mò đến phủ Công chúa, thế thì ta vì cái gì mà không thể ở nơi này?”
Bùi Nguyên Hạo bị Ôn hiền làm uất nghẹn đến nửa ngày nói không ra lời, mặt giận đến đỏ bừng, nghẹn hồi lâu đang muốn phản kích thì lúc ngẩng đầu thấy Ôn Hiền đã dắt Sắt Sắt quay vào trong, chỉ chừa lại cho hắn hai bóng người dưới ánh trăng.
Bùi Nguyên Hạo chỉ vào phương hướng hắn rời đi, hướng Lan Lăng oán hận nói: “Đã nhiều năm không gặp, hắn như thế nào mà vẫn còn quá đáng như vậy!”
Lan Lăng công chúa nhàn nhạt nhìn hắn một cái, nói: “Được rồi, ngươi trở về đi, mấy ngày tới đây đừng đến nữa, nếu có việc gì thì nhờ người mang tin đến là được rồi.”
Dứt lời, nàng cũng không quay đầu lại mà đi thẳng vào phủ.
Đêm nay cũng đủ náo nhiệt rồi, Sắt Sắt lôi kéo phụ thân tâm sự đến nửa đêm, giờ Hợi mới quay về khuê phòng. Nàng vừa đặt lưng lên giường liền cho rằng sẽ ngủ một giấc thật ngon, ai ngờ ác mộng kia lại kéo đến.
Ác mộng vẫn giống như những lần trước đây, bắt đầu từ thời điểm nàng cùng Thẩm Chiêu thành hôn cho đến khi nàng bị giam cầm ở trong Chiêu Dương điện.
Trong mộng vui buồn tan hợp mười năm như đèn kéo quân ùn ùn kéo qua trong giấc mộng. Sắt Sắt sáng sớm mệt mỏi mở đôi mắt thâm quầng từ trên giường ngồi dậy, chỉ cảm thấy cả người đều rã rời vô lực.
Sao lại thế này?
Không phải là đã lâu rồi không mơ thấy ác mộng nữa rồi sao, vì cái gì hôm qua lại tới rồi?
Nàng trầm ngâm suy nghĩ hồi lâu, suy đoán: Có thể là lúc trước nàng toàn lực cự tuyệt hôn sự, Thẩm Chiêu lại đáp ứng nàng lùi lại hôn kỳ, chuyện này với trong mộng không giống nhau nên khả năng kết cục đã bị sửa đổi, vì vậy nàng mới không hề mơ thấy ác mộng nữa. Mà hiện giờ nàng đã thỏa hiệp đồng ý thành hôn, lại trở về đúng quỹ đạo ban đầu của giấc mộng cho nên việc tiên đoán kết cục của nàng cùng Thẩm Chiêu lại một lần nữa quay về……
Chuyện này khiến cho Sắt Sắt cảm thấy số mệnh của mình thật sự là quá tiến thoái lưỡng nan.
Lúc này nếu như lật lọng, không nói đến việc mất uy tín đi thì A Chiêu sẽ chính là người đầu tiên không tha cho nàng.
Nhưng mà ác mộng kia cứ tới, nàng quả thật không thể không lo sợ a.
Trái lo phải nghĩ hồi lâu, nghe tỳ nữ nói Thái Tử điện hạ tới, đang ở sảnh ngoài cùng mẫu thân nghị sự, Sắt Sắt bỏ qua việc dùng bữa sáng, nhanh chóng rửa mặt chải đầu thay quần áo sau đó vội vàng chạy đến.
Trong sảnh khói trà lượn lờ quanh ba người, mẫu thân, Thẩm Chiêu, Từ Trường Lâm.
Sắt Sắt kinh ngạc nhìn Từ Trường Lâm, lại thấy hắn hướng nàng gấp tay áo lại chào hỏi, mỉm cười nói: “Mấy ngày không gặp, cô nương vẫn còn sống, chúc mừng, chúc mừng.”
Sắt Sắt đờ đẫn nói: “Ngươi cũng vẫn còn sống, thật là may.”
Nàng quay người lại vừa muốn ngồi xuống, thấy tầm mắt Thẩm Chiêu băn khoăn nhìn nàng cùng Từ Trường Lâm, ẩn ẩn lộ lộ ra mũi nhọn, hơi có chút chói mắt.
Sắt Sắt không để ở trong lòng nhiều, chỉ đi hỏi mẫu thân nàng: “Trường lâm quân không phải bị giam cầm ở biệt quán sao, vì sao có thể ra ngoài rồi?”
Lan Lăng công chúa thở dài, hướng nàng kể rõ ngọn nguồn.
Kỳ Vương Thẩm Hi phụ trách điều tra và giải quyết vụ án Cao Sĩ Kiệt bị giết, ban đầu đã tìm Từ Trường Lâm lấy khẩu cung, ai ngờ lại xảy ra chuyện gã sai vặt ở biệt quán bị mất tích nên Hoàng hượng lệnh cho Thẩm Hi đem án này tra lại từ đầu, một lần nữa thẩm vấn những người ở trong biệt quán, sau đó phát hiện lời khai của Từ Trường Lâm miêu tả lộ trình đêm Cao Sĩ Kiệt tử vong đó là nói dối.
Án này rất khó giải quyết, nhưng nếu như có thể định danh là do Nam Sở nội chiến, tự giết hại lẫn nhau thì liền cùng với Đại Tần không hề quan hệ. Thẩm Hi sốt ruột lập công, muốn đem sự tình tất cả đều đổ lên trên người Từ Trường Lâm, Từ Trường Lâm tất nhiên là thà chết không chịu nhận.
Lan Lăng sợ tên hỗn trướng Thẩm Hi kia nóng nảy lại gán cho Từ Trường Lâm cái danh sợ tội tự sát, liền phái người đem hắn từ biệt quán trộm ra ngoài.
Sắt Sắt nghĩ thầm, đêm đó Từ Trường Lâm đi gặp Thẩm Chiêu, hắn đương nhiên không thể nói cho Kỳ Vương nghe —— vị Trường lâm quân này thế mà lại thật có nghĩa khí, chính bản thân rơi vào trong nguy hiểm vẫn còn có thể cắn chặt rang không bán đứng người khác.
Nàng không cầm lòng được hướng cho hắn một ánh mắt xem trọng.
Khi Sắt Sắt đem tầm mắt nhìn về phía Từ Trường Lâm thu hồi thì đúng lúc đụng phải đôi mắt Thẩm Chiêu đang nhìn nàng. Không biết vì sao y rõ ràng không có gì biểu tình nhưng lại làm Sắt Sắt cảm thấy ánh mắt kia giống như được bao bọc gió lạnh thấu xương, tựa như hai thanh đao sắc bén, tràn đầy khí thế hung thần, phầm phập bổ vào chính giữa trán nàng……
Sắt Sắt không khỏi run lập cập.
Nàng thấp thỏm chờ mẫu thân cùng Thẩm Chiêu thương lượng xong chuyện quan trọng, lại chờ bọn họ quyết định đem Từ Trường Lâm tạm thời giấu ở phía sau phủ Công chúa. Sắt Sắt đứng dậy, đem Thẩm Chiêu lôi kéo tới một góc thật yên lặng ở hoa uyển, vần vò khăn tay, chậm rì rì mở miệng.
“A Chiêu, hôn sự…… Chúng ta thương lượng lại một chút đi.”
Thẩm Chiêu phủi tay áo, lạnh lẽo liếc nàng một cái, nói: “Ngươi lại muốn từ hôn.”
Sắt Sắt liếc nhìn đôi môi mỏng của y mân lên không vừa ý, thanh âm của nàng bất giác cũng chậm lại: “Không phải…… Ý của ta là, trước lúc đó có một số sự việc ta còn chưa kịp tìm hiểu, chờ ta hiểu rõ……”
“Lại từ hôn?”
Sắt Sắt vội nói: “Ngươi đừng nói chuyện thô bạo như vậy, ta không nói muốn từ hôn, chính là……” Nàng nhíu mày, nhất thời tìm không ra được lý do thoái thác thích hợp, do dự một lát, gục đầu hạ xuống: “Ta lại mơ thấy ác mộng.”
Ai ngờ Thẩm Chiêu hừ lạnh một tiếng: “Ác mộng này thật đúng là có linh tính, ngươi muốn cho nó khi nào tới, nó liền tới theo ý ngươi.”
Sắt Sắt nghe ra ý châm biếm của y, ngẩng đầu, hỏi: “Ngươi có ý tứ gì? Ngươi cảm thấy ta đang lừa ngươi?”
Thẩm Chiêu đứng ở dưới tàng cây, ánh mặt trời xuyên thấu qua khe hở chạc cây chiếu vài vệt nắng lên trên gương mặt khiến cho biểu tình của y càng thêm âm tình bất định, y nhìn chằm chằm Sắt Sắt, nói: “Ban đầu ta cũng khá dao dộng, cảm thấy ngươi sẽ không bịa ra một câu chuyện như vậy, tuy rằng hoang đường một chút, nhưng chưa chắc đã là giả. Nhưng vừa nãy ta đột nhiên nghĩ thông suốt rồi.”
Sắt Sắt ngạc nhiên: “Ngươi nghĩ thông suốt cái gì?”
“Lần đầu tiên ngươi tiên đào hôn là sau khi gặp Từ Trường Lâm lần đầu. Sau đó lúc ngươi đồng ý gả cho ta, là lúc Từ Trường Lâm đang bị giam cầm ở biệt quán. Bây giờ ngươi lại đổi ý, đúng lúc là sau khi ngươi vừa gặp lại Từ Trường Lâm.”
Thẩm Chiêu vẻ mặt bừng tỉnh, trong mắt hàn ý lành lạnh, rũ mắt nhìn Sắt Sắt, thong thả thả ôn nhu nói: “Sắt Sắt, mấy năm nay ta chuyện gì cũng đều theo ý ngươi, sợ ngươi phải chịu dù một chút ủy khuất, nhưng ai ngờ lại dung túng ngươi càng ngày càng quá phận.”
Sắt Sắt vừa định biện bạch, lại bị y túm chặt, kéo vào trong lòng ngực.
Thẩm Chiêu dựa vào bên tai, Sắt Sắt nhẹ giọng nói: “Ta yêu ngươi, cho nên có thể sủng ngươi, dung túng ngươi, nhưng không có nghĩa ngươi vì vậy mà có thể chân trong chân ngoài, có thể chà đạp lên cảm xúc của ta. Sắt Sắt, ngươi hẳn phải hiểu rõ điểm mấu chốt của ta là gì.”
Hai người quấn quýt gay gắt, trên người Thẩm Chiêu tỏa ra hương hoa lê nhè nhẹ lượn lờ khiến cho Sắt Sắt có chút choáng váng.
Nàng ngây ngốc một lát, muốn rời khỏi vòng tay giam cầm của Thẩm Chiêu, ai ngờ Thẩm Chiêu dùng sức rất lớn, nàng căn bản không thể động đậy, chỉ có thể dựa vào trong lòng ngực của y, bất đắc dĩ nói: “A Chiêu, việc này thật sự là trùng hợp, thật sự cùng Từ Trường Lâm không có quan hệ, ta cùng hắn cũng thật sự là không thân thiết. Ngươi…… Ngươi đừng nóng vội muốn để bản thân ngay lập tức đội nón xanh mà…… Theo như……, theo như tình hình trong mộng, nếu ngươi thật muốn đội nón xanh, còn lo tương lai không thể đội sao?”
Tác giả có lời muốn nói: Thái Tử bắt đầu hắc hóa ……,,
Người dịch: Huyền Trang
Ôn Hiền mặc một thân lam san, vạt áo thêu cây huệ lan, tay áo rộng rũ xuống, kim quan vấn tóc, râu để ngắn, bước chân đạp lên ánh trăng mênh mông đến gần, khí chất cao quý, ôn nhuận tao nhã.
Trong phòng xuất hiện một trận trầm mặc ngắn ngủi, Sắt Sắt vội đi ra ngoài đón, nhào vào trong lòng ngực Ôn Hiền, khóc nói: “Phụ thân, người đã trở lại, nữ nhi rất nhớ ngươi.”
Ôn Hiền nhẹ vỗ về bả vai hơi hơi run rẩy của nàng, thấp giọng an ủi vài câu, hơi có chút cứng đờ ngẩng đầu nhìn về phía Lan Lăng công chúa.
Ánh mắt của Lan Lăng công chúa hơi lơ đễnh, cuối cùng rơi xuống trên mặt Ôn Hiền, miễn cưỡng khẽ động khóe môi: “Tới…… Tới đi.”
Ôn Hiền gật đầu, một bàn tay cầm Sắt Sắt, một bàn tay cầm Huyền Ninh, lập tức đi đến phòng khách, trực tiếp ngồi vào ghế chủ tọa.
Đứng ở chính giữa phòng khách, Lan Lăng công chúa không tự nhiên lắm nhìn nhìn ghế chủ tọa của mình đã bị chiếm mất, người ngồi trên đó uống qua nửa âu trà, bẹp bẹp miệng, nàng đành lặng lẽ đi đến ghế phó tọa.
Không khí mới đầu có chút xấu hổ, bởi vì hai người đã hòa li nhiều năm nay lại vì hôn sự của nữ nhi mà hội tụ lại, dù sao cũng có cảm giác xa cách đôi chút. Nhưng Sắt Sắt cùng Huyền Ninh lại nói rất nhiều, tỷ đệ bọn họ kẻ xướng người hoạ, không khí cuối cùng thân thiện dần lên.
Nói mãi, cuố cùng cũng không còn câu nệ gì nữa.
Ôn Hiền cau mày cúi đầu đưa mắt nhìn âu trà bên cạnh bàn, nói: “Ta trước kia đã nói bao nhiêu lần rồi, không được uống trà đặc, uống nhiều quá đối dạ dày không tốt, đặc biệt là vào buổi tối.”
“Còn có, ta vừa mới đến đây đã nghe thấy ngươi nói ta cổ hủ. Chẳng phải ta đã nhắc ngươi rồi sáo, quân tử phải tránh việc nói xấusau lưng người khác, đấy là việc tiểu nhân mới làm.”
Sắt Sắt cùng Huyền Ninh liếc nhau, thầm nghĩ: Bắt đầu rồi, này liền bắt đầu rồi……
Lan Lăng công chúa nhếch mắt liếc y, trong lòng tính toán hôn sự của Sắt Sắt sắp tới, hôm nay nếu hơn nửa đêm mà trong phủ công chúa truyền ra tiếng giết heo, có phải hay không hơi quá đà……
Trong lúc Trưởng công chúa còn đang do dự, Ôn Hiền đã đào ra được bốn năm tật xấu của nàng, ai cũng chưa dám cắt ngang y. Y ngược lại giống như bị nàng làm cho tức giận đến không thể nhẫn nhịn được, đưa mắt nhìn Lan Lăng, một bộ dạng hận không thể rèn sắt thành thép, thở ngắn than dài mà đứng dậy, nói rằng y phải trở về phủ Lai Dương hầu của y.
Đi đến ngoài cửa phủ, một xe ngựa màu đen sang trọng cũng vừa tới.
Sắt Sắt nhận ra chiếc xe ngựa này, trong lòng lộp bộp một chút, lập tức cảm thấy không ổn.
Xe màn bị vén lên, Bùi Nguyên Hạo từ trong xe bước xuống.
Trời sinh hắn gương mặt chữ điền, hai mày cong rậm, người không biết thân phận của hắn nhìn vào tướng mạo sẽ cảm thấy là đây là một người rất trung hậu. Đặc biệt ahwns lăn lộn ở trong triều đình hoàng cung lâu ngày, đã luyện được bát diện linh lung, gặp người là cười. Mặc kệ là sau nụ cười đó có bao nhiêu phần thật lòng cũng đều làm cho người khác cảm thấy rất thân thiết.
Bùi Nguyên Hạo ngay lập tức trưng ra một nụ cười thân thiết với Ôn Hiền, hướng y chắp tay thi lễ, nói: “Ôn lão đệ, nhiều năm không gặp, ngu huynh nghĩ không muốn quấy rầy cha con các ngươi tụ họp, chờ ngươi đi rồi mới đến.”
Lời này nói được quá vi diệu rồi.
Trong thành Trường An đã từng truyền quá ột câu chuyện tình cũ giữa Bùi Nguyên Hạo cùng Lan Lăng công chúa. Nghe nói hai người đã quen biết nhau từ thời thiếu niên, tình đầu ý hợp, vốn đã định thành lương duyên. Cuối cùng khoong biết vì sao Lai dương hầu Ôn Hiền lại nhanh chân đoạt được.
Sau khi Lan Lăng thành thân, bởi vì thân vướng chính vụ nên không hề hoàn toàn chặt đứt liên hệ cùng Bùi Nguyên Hạo. Lần này những kẻ chuyên đi hóng chuyện thích phao tin tầm phào lại bịa ra vô số câu chuyện thần kì. Cái gì mà hai vị chư hầu tranh giành một nữ nhân, cái gì sau màn phủ công chúa lén lút, tất cả đều là lời bịa đặt nhưng bọn họ ở bên ngoài cứ đồn thổi chắc nịch giống như chính họ đã nằm ở dưới gầm giường nhà Trưởng công chúa mà chứng kiến vậy.
Bùi Nguyên Hạo biết rõ hắn cùng Lan Lăng ở bên ngoài bị đồi thổi những chuyện không rõ ràng như vậy, hiện tại còn dám ăn nói ám muội hàm hồ —— “chờ ngươi đi rồi mới đến”, chẳng lẽ là hai người có cái gì, ngại Ôn Hiền ở chỗ này vướng bận hay sao.
Sắt Sắt biết Bùi Nguyên Hạo đây là muốn chèn ép phụ thân, phẫn uất đến cực điểm.
Nhưng các trưởng bối đều ở đây nên cũng không tới phiên nàng nói chuyện, nàng chỉ có thể căm giận mà trừng mắt nhìn Bùi Nguyên Hạo.
Một trận an tĩnh, không khí cổ quái.
Bỗng dưng, Ôn Hiền nhìn Bùi Nguyên Hạo cười khẽ hai tiếng, nói: “Như vậy a, vậy ngươi trở về đi, ta đêm nay không có rời đi rồi.”
Dứt lời, hắn xoay người về hướng Huyền Ninh nói: “Nhi tử, đi vào thu dọn cho phụ thân một gian sương phòng, tốt nhất là cách phòng mẫu thân con gần một chút.”
Ôn Huyền Ninh nhếch miệng cười: “Được rồi.” Một trận gió nhẹ như thổi mát vào trong cửa.
Lần này đến phiên Bùi Nguyên Hạo trừng mắt, hắn trừng mắt nhìn nửa ngày, nghẹn ra đượci một câu: “Ngươi cùng Thục Nhi đã hòa li rồi, ngươi làm sao có thể tính ở lại đây đêm nay được?”
Ôn Hiền thản nhiên cười, không chút hoang mang nói: “Hòa li thì đã làm sao? Ít nhất là chúng ta còn từng có danh phận, ngươi đến hòa li cũng chưa từng mà còn có mặt mũi giờ này vẫn đòi mò đến phủ Công chúa, thế thì ta vì cái gì mà không thể ở nơi này?”
Bùi Nguyên Hạo bị Ôn hiền làm uất nghẹn đến nửa ngày nói không ra lời, mặt giận đến đỏ bừng, nghẹn hồi lâu đang muốn phản kích thì lúc ngẩng đầu thấy Ôn Hiền đã dắt Sắt Sắt quay vào trong, chỉ chừa lại cho hắn hai bóng người dưới ánh trăng.
Bùi Nguyên Hạo chỉ vào phương hướng hắn rời đi, hướng Lan Lăng oán hận nói: “Đã nhiều năm không gặp, hắn như thế nào mà vẫn còn quá đáng như vậy!”
Lan Lăng công chúa nhàn nhạt nhìn hắn một cái, nói: “Được rồi, ngươi trở về đi, mấy ngày tới đây đừng đến nữa, nếu có việc gì thì nhờ người mang tin đến là được rồi.”
Dứt lời, nàng cũng không quay đầu lại mà đi thẳng vào phủ.
Đêm nay cũng đủ náo nhiệt rồi, Sắt Sắt lôi kéo phụ thân tâm sự đến nửa đêm, giờ Hợi mới quay về khuê phòng. Nàng vừa đặt lưng lên giường liền cho rằng sẽ ngủ một giấc thật ngon, ai ngờ ác mộng kia lại kéo đến.
Ác mộng vẫn giống như những lần trước đây, bắt đầu từ thời điểm nàng cùng Thẩm Chiêu thành hôn cho đến khi nàng bị giam cầm ở trong Chiêu Dương điện.
Trong mộng vui buồn tan hợp mười năm như đèn kéo quân ùn ùn kéo qua trong giấc mộng. Sắt Sắt sáng sớm mệt mỏi mở đôi mắt thâm quầng từ trên giường ngồi dậy, chỉ cảm thấy cả người đều rã rời vô lực.
Sao lại thế này?
Không phải là đã lâu rồi không mơ thấy ác mộng nữa rồi sao, vì cái gì hôm qua lại tới rồi?
Nàng trầm ngâm suy nghĩ hồi lâu, suy đoán: Có thể là lúc trước nàng toàn lực cự tuyệt hôn sự, Thẩm Chiêu lại đáp ứng nàng lùi lại hôn kỳ, chuyện này với trong mộng không giống nhau nên khả năng kết cục đã bị sửa đổi, vì vậy nàng mới không hề mơ thấy ác mộng nữa. Mà hiện giờ nàng đã thỏa hiệp đồng ý thành hôn, lại trở về đúng quỹ đạo ban đầu của giấc mộng cho nên việc tiên đoán kết cục của nàng cùng Thẩm Chiêu lại một lần nữa quay về……
Chuyện này khiến cho Sắt Sắt cảm thấy số mệnh của mình thật sự là quá tiến thoái lưỡng nan.
Lúc này nếu như lật lọng, không nói đến việc mất uy tín đi thì A Chiêu sẽ chính là người đầu tiên không tha cho nàng.
Nhưng mà ác mộng kia cứ tới, nàng quả thật không thể không lo sợ a.
Trái lo phải nghĩ hồi lâu, nghe tỳ nữ nói Thái Tử điện hạ tới, đang ở sảnh ngoài cùng mẫu thân nghị sự, Sắt Sắt bỏ qua việc dùng bữa sáng, nhanh chóng rửa mặt chải đầu thay quần áo sau đó vội vàng chạy đến.
Trong sảnh khói trà lượn lờ quanh ba người, mẫu thân, Thẩm Chiêu, Từ Trường Lâm.
Sắt Sắt kinh ngạc nhìn Từ Trường Lâm, lại thấy hắn hướng nàng gấp tay áo lại chào hỏi, mỉm cười nói: “Mấy ngày không gặp, cô nương vẫn còn sống, chúc mừng, chúc mừng.”
Sắt Sắt đờ đẫn nói: “Ngươi cũng vẫn còn sống, thật là may.”
Nàng quay người lại vừa muốn ngồi xuống, thấy tầm mắt Thẩm Chiêu băn khoăn nhìn nàng cùng Từ Trường Lâm, ẩn ẩn lộ lộ ra mũi nhọn, hơi có chút chói mắt.
Sắt Sắt không để ở trong lòng nhiều, chỉ đi hỏi mẫu thân nàng: “Trường lâm quân không phải bị giam cầm ở biệt quán sao, vì sao có thể ra ngoài rồi?”
Lan Lăng công chúa thở dài, hướng nàng kể rõ ngọn nguồn.
Kỳ Vương Thẩm Hi phụ trách điều tra và giải quyết vụ án Cao Sĩ Kiệt bị giết, ban đầu đã tìm Từ Trường Lâm lấy khẩu cung, ai ngờ lại xảy ra chuyện gã sai vặt ở biệt quán bị mất tích nên Hoàng hượng lệnh cho Thẩm Hi đem án này tra lại từ đầu, một lần nữa thẩm vấn những người ở trong biệt quán, sau đó phát hiện lời khai của Từ Trường Lâm miêu tả lộ trình đêm Cao Sĩ Kiệt tử vong đó là nói dối.
Án này rất khó giải quyết, nhưng nếu như có thể định danh là do Nam Sở nội chiến, tự giết hại lẫn nhau thì liền cùng với Đại Tần không hề quan hệ. Thẩm Hi sốt ruột lập công, muốn đem sự tình tất cả đều đổ lên trên người Từ Trường Lâm, Từ Trường Lâm tất nhiên là thà chết không chịu nhận.
Lan Lăng sợ tên hỗn trướng Thẩm Hi kia nóng nảy lại gán cho Từ Trường Lâm cái danh sợ tội tự sát, liền phái người đem hắn từ biệt quán trộm ra ngoài.
Sắt Sắt nghĩ thầm, đêm đó Từ Trường Lâm đi gặp Thẩm Chiêu, hắn đương nhiên không thể nói cho Kỳ Vương nghe —— vị Trường lâm quân này thế mà lại thật có nghĩa khí, chính bản thân rơi vào trong nguy hiểm vẫn còn có thể cắn chặt rang không bán đứng người khác.
Nàng không cầm lòng được hướng cho hắn một ánh mắt xem trọng.
Khi Sắt Sắt đem tầm mắt nhìn về phía Từ Trường Lâm thu hồi thì đúng lúc đụng phải đôi mắt Thẩm Chiêu đang nhìn nàng. Không biết vì sao y rõ ràng không có gì biểu tình nhưng lại làm Sắt Sắt cảm thấy ánh mắt kia giống như được bao bọc gió lạnh thấu xương, tựa như hai thanh đao sắc bén, tràn đầy khí thế hung thần, phầm phập bổ vào chính giữa trán nàng……
Sắt Sắt không khỏi run lập cập.
Nàng thấp thỏm chờ mẫu thân cùng Thẩm Chiêu thương lượng xong chuyện quan trọng, lại chờ bọn họ quyết định đem Từ Trường Lâm tạm thời giấu ở phía sau phủ Công chúa. Sắt Sắt đứng dậy, đem Thẩm Chiêu lôi kéo tới một góc thật yên lặng ở hoa uyển, vần vò khăn tay, chậm rì rì mở miệng.
“A Chiêu, hôn sự…… Chúng ta thương lượng lại một chút đi.”
Thẩm Chiêu phủi tay áo, lạnh lẽo liếc nàng một cái, nói: “Ngươi lại muốn từ hôn.”
Sắt Sắt liếc nhìn đôi môi mỏng của y mân lên không vừa ý, thanh âm của nàng bất giác cũng chậm lại: “Không phải…… Ý của ta là, trước lúc đó có một số sự việc ta còn chưa kịp tìm hiểu, chờ ta hiểu rõ……”
“Lại từ hôn?”
Sắt Sắt vội nói: “Ngươi đừng nói chuyện thô bạo như vậy, ta không nói muốn từ hôn, chính là……” Nàng nhíu mày, nhất thời tìm không ra được lý do thoái thác thích hợp, do dự một lát, gục đầu hạ xuống: “Ta lại mơ thấy ác mộng.”
Ai ngờ Thẩm Chiêu hừ lạnh một tiếng: “Ác mộng này thật đúng là có linh tính, ngươi muốn cho nó khi nào tới, nó liền tới theo ý ngươi.”
Sắt Sắt nghe ra ý châm biếm của y, ngẩng đầu, hỏi: “Ngươi có ý tứ gì? Ngươi cảm thấy ta đang lừa ngươi?”
Thẩm Chiêu đứng ở dưới tàng cây, ánh mặt trời xuyên thấu qua khe hở chạc cây chiếu vài vệt nắng lên trên gương mặt khiến cho biểu tình của y càng thêm âm tình bất định, y nhìn chằm chằm Sắt Sắt, nói: “Ban đầu ta cũng khá dao dộng, cảm thấy ngươi sẽ không bịa ra một câu chuyện như vậy, tuy rằng hoang đường một chút, nhưng chưa chắc đã là giả. Nhưng vừa nãy ta đột nhiên nghĩ thông suốt rồi.”
Sắt Sắt ngạc nhiên: “Ngươi nghĩ thông suốt cái gì?”
“Lần đầu tiên ngươi tiên đào hôn là sau khi gặp Từ Trường Lâm lần đầu. Sau đó lúc ngươi đồng ý gả cho ta, là lúc Từ Trường Lâm đang bị giam cầm ở biệt quán. Bây giờ ngươi lại đổi ý, đúng lúc là sau khi ngươi vừa gặp lại Từ Trường Lâm.”
Thẩm Chiêu vẻ mặt bừng tỉnh, trong mắt hàn ý lành lạnh, rũ mắt nhìn Sắt Sắt, thong thả thả ôn nhu nói: “Sắt Sắt, mấy năm nay ta chuyện gì cũng đều theo ý ngươi, sợ ngươi phải chịu dù một chút ủy khuất, nhưng ai ngờ lại dung túng ngươi càng ngày càng quá phận.”
Sắt Sắt vừa định biện bạch, lại bị y túm chặt, kéo vào trong lòng ngực.
Thẩm Chiêu dựa vào bên tai, Sắt Sắt nhẹ giọng nói: “Ta yêu ngươi, cho nên có thể sủng ngươi, dung túng ngươi, nhưng không có nghĩa ngươi vì vậy mà có thể chân trong chân ngoài, có thể chà đạp lên cảm xúc của ta. Sắt Sắt, ngươi hẳn phải hiểu rõ điểm mấu chốt của ta là gì.”
Hai người quấn quýt gay gắt, trên người Thẩm Chiêu tỏa ra hương hoa lê nhè nhẹ lượn lờ khiến cho Sắt Sắt có chút choáng váng.
Nàng ngây ngốc một lát, muốn rời khỏi vòng tay giam cầm của Thẩm Chiêu, ai ngờ Thẩm Chiêu dùng sức rất lớn, nàng căn bản không thể động đậy, chỉ có thể dựa vào trong lòng ngực của y, bất đắc dĩ nói: “A Chiêu, việc này thật sự là trùng hợp, thật sự cùng Từ Trường Lâm không có quan hệ, ta cùng hắn cũng thật sự là không thân thiết. Ngươi…… Ngươi đừng nóng vội muốn để bản thân ngay lập tức đội nón xanh mà…… Theo như……, theo như tình hình trong mộng, nếu ngươi thật muốn đội nón xanh, còn lo tương lai không thể đội sao?”
Tác giả có lời muốn nói: Thái Tử bắt đầu hắc hóa ……,,
Người dịch: Huyền Trang
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook