Mị Hương
-
Chương 47: Gian tế
“Ba vị phu nhân có em bé!” Quản gia nghe được hai chữ em bé, quay đầu nói với Trần Vĩ: “Mau viết thư báo cho tướng quân!”
Lần này Trần Vĩ ở lại phủ tướng quân, chưa cùng đại quân xuất phát, tâm trạng hơi lo lắng không yên, sâu sắc cảm giác được bản thân mình là kẻ vô tích sự ăn cơm chùa của phủ tướng quân, vừa nghe quản gia nói vậy, vội chạy như bay về nhà, lấy bút mực viết thư, lại vội chạy như bay ra phủ tướng quân, thúc ngựa đến trạm dịch, tìm người quen gửi thư ra ngoài.
Trần Vĩ gửi thư xong trở về phủ, cửa đến cửa chính, chợt nghe thấy một đám hỗn loạn la hét ầm ĩ: “Em bé mất rồi, phu nhân sẩy thai!!!!!”
Nguy rồi! Trần Vĩ lại thúc ngựa chạy đến trạm dịch, muốn đuổi theo lấy thư về, đến trạm dịch, thư kia lại vừa lúc mới gửi đi. Hắn ngớ người một hồi lâu, rồi vội vàng mượn bút đen của trạm dịch viết một phong thư khác gửi đi.
Đợi đến khi hắn lần thứ hai trở về phủ tướng quân, quản gia sớm đã bày ra vẻ mặt ngẩn ngơ nói với hắn: “Phu nhân chưa từng có em bé, tất cả là hiểu lầm!” Nói xong lại cúi đầu thì thầm bên tai hắn một câu.
“Sao không nói sớm một chút?” Trần Vĩ sém tí phát điên, hắn lại lần thứ ba chạy ra trạm dịch. Lúc này, phong thư thứ hai đã được gửi đi. Hắn không còn cách nào khác, đành phải viết phong thư thứ ba đưa cho dịch đinh.
Giữa cảnh gà bay chó sủa, tin tức ba vị phu nhân phủ tướng quân truyền đến ai người Tuyên vương phủ và Cố phủ, rồi rất nhanh truyền vào trong cung.
Hơn nửa đêm, trong cung phái thái y tới, Tuyên vương phủ phái người tới thăm, người Cố phủ cũng vội vàng đến thăm hỏi, khung cảnh vô cùng ầm ĩ. Tỷ muội Diêu Mật mặt đỏ tới tận mang tai trốn trong phòng, chỉ để đám người Cố phu nhân đứng ra giải thích.
Náo loạn cả nửa ngày, lại là chuyện không đâu, mọi người dở khóc dở cười, lần lượt cáo từ. Nhưng chuyện ba vị phu nhân tướng quân không có em b, cũng bị lan ra ngoài.
Vài ngày sau, là sinh thần của Phạm lão phu nhân, Diêu Mật vội vàng chuẩn bị quà biếu, cùng Sử Tú Nhi và Phạm Tinh xuất môn từ sớm, đến Cố phủ mừng thọ Phạm lão phu nhân.
Lần này, thân phận của tỷ muội Diêu Mật đã khác biệt, người Cố phủ hiển nhiên là nhiệt tình tiếp đón. Vài vị con dâu lặng lẽ nhớ lại chuyện cũ, “Những năm qua lão phu nhân tổ chức lễ mừng thọ, cô cô đa phần là sai người mang lễ vật lên kinh, rất ít khi đích thân đi chúc thọ. Năm nay vừa khai xuân, đã dẫn theo con gái, vượt núi lội sông, đến Cố phủ thật sớm, nói là muốn chúc thọ lão phu nhân. Thực ra cũng là vì hôn sự của nữ nhi chưa được sắp xếp, muốn mượn tay lão phu nhân, thân càng thêm thân với Cố phủ, bàn chuyện cưới xin. Ai dè vừa ngoảnh đầu, cô cô đã trở thành nhạc mẫu tướng quân, Tiểu Mật là phu nhân tướng quân. Sự đời quả khó lường!”
Diêu Mật cũng cảm thán, bản thân mém tí nửa đã định hôn với Cố Đông Du. May mà khi đó Cố Đông Du ghét mình, mình kích động, cùng Sử Tú Nhi và Phạm Tinh chạy đến phủ tướng quân, mới có ngày hôm nay.
Bởi vì Diêu Mật thuộc chi Cố, Mạnh Uyển Cầm và Cố Mỹ Tuyết suy nghĩ hiểu được, quyết định phải nối lại quan hệ thật tốt với Cố phủ, chuẩn bị lễ vật tới chúc mừng. Phạm lão phu nhân thấy hai người chủ động, hiển nhiên là không nhắc lại chuyện cũ, giống như chưa từng xảy ra hiềm khích với nhau. Mạnh Uyển Cầm bởi vì chưa sắp xếp được hôn sự cho Cố Mỹ Tuyết, cũng muốn mươn cơ hội sinh thần của lão phu nhân, đến nhìn những tân khách trẻ tuổi tới chúc mừng. Trong một lúc đã có ý kết thân với nữ quyến Cố phủ, hai bên đều có lòng, rất nhaanh đã thân thiết.
Hiềm khích xưa cũ vừa tan, Mạnh Uyển Cầm không thể không bắt Cố Mỹ Tuyết tiến lên gọi Diêu Mật tiếng biểu tỷ. Sử Tú Nhi không biết quan hệ thân thích của các nàng, tránh không được phải hỏi một tiếng. Mọi người liền giải thích vài câu. Sử Tú Nhi lúc này mới hiểu, hóa ra ông nội của Cố Mỹ Tuyết và Cố Đình là huynh đệ ruột thịt. Nói cách khác, Cố Mỹ Tuyết là cháu gái của Cố Đình, Diêu Mật là cháu ngoại của ông, bàn về quan hệ họ hàng, là biểu tỷ muội.
Lòng Diêu Mật biết rõ, Cố Mỹ Tuyết lúc này gọi mình một tiếng biểu tỷ, thực ra cũng bởi vì nhìn phân thượng của phủ tướng quân. Nếu mình không phải là phu nhân tướng quân, đuôi mắt nàng ta sẽ không thèm liếc nàng một cái.
Hiện nay đang xảy ra chiến tranh, quốc khố trống rỗng, các nhà trong phủ mặc dù chúc mừng sinh thần, nhưng cũng không dám quá mức. Phạm lão phu nhân cũng căn dặn nhiều lần, phải tiết kiệm mọi thứ, sau này đánh thắng trận, có chúc mừng thế nào cũng sẽ không có người lời qua tiếng lại. Lúc này trong bữa tiệc cũng không mời người đến ca diễn, chỉ để cho tiên sinh kể vài ba đoạn sách, nói xong thì nhanh chóng giải tán.
Sau khi tan tiệc, Phạm lão phu nhân giữ Cố phu nhân lại hỏi: “Tình hình của Tiểu Mật hiện giờ, con có thể viết thư gửi cho phụ thân của nó không? Nên gọi phụ thân nàng lên kinh thành một chuyến. Khi chiến tranh kết thúc, nếu xảy ra chuyện, các con là cha mẹ, phải làm chỗ dựa cho nữ nhi. Nếu mọi chuyện ổn thỏa, cũng phải đón Tiểu Mật về, để phủ tướng quân tới đặt sính lễ, kiệu hoa đỏ thẫm chính thức nghênh nó vào cửa.”
Cố phu nhân trả lời qua quýt: “Đã viết thư cho phụ thân nó rồi.” Nếu Tạ Đằng thắng trận trở về, cái gì cũng tốt. Nếu không về được, Diêu Mật ở phủ tới quân e rằng đến gót chân cũng đứng không vững.
Diêu Mật lại vững tin rằng huynh đệ Tạ Đằng sẽ bình an trở về, quản gia mỗi ngày đều lên Tuyên vương phủ hỏi thăm tin tức.
Đầu tháng bảy, Tạ Đằng nhận được thư từ kinh thành. Hắn vừa mở ra nhìn, khóe miệng lập tức hiện lên ý cười, ha ha, ta quả là dũng mãnh quá mà , mới một lần đã có con. Chỉ một đêm, đã làm Tiểu Mật mang bầu. Quá dũng mãnh!
Tạ Đằng đang đắc ý, binh sĩ lại tiến lên dâng một phong thư. Hắn ngẩn người, vừa mở ra nhìn, ý cười trên biến mất, thu lại quang mang trong đáy mắt. Mất em bé? Ây Tiểu Mật, nàng sao lại sơ suất như vậy? Ôm em bé mà lại lăn xăn chạy khắp nơi? Một em bé đang ngon lành, cứ nhứ vậy mà mất?
Tạ Đằng đang mất tinh thần, binh sĩ lại tiến vào dâng phong thư thứ ba. Ánh mắt của hắn nặng trĩu, tay kéo một cái xé rách dấu hàn, tay kẹp thư lấy ra, mở ra nhìn kĩ. Không phải chứ? Chưa từng có em bé, hiểu lầm! Tiểu Mật ơi Tiểu Mật, chờ ta trở về, trừng phạt nàng thật nặng mới được!
“Tướng quân, bắt được ba gian tế!” Một phó tướng đi vào bẩm báo.
Tạ Đằng cất thư, nói: “Giải vào, ta tự mình thẩm vấn!”
“Vâng!” Phó tướng lui ra ngoài, nhanh chóng áp giải ba người đi vào.
“Nếu không muốn nếm mùi đau khổ, thì thành thật khai báo!” Phó tướng đá một cước vào đầu gối tên gian tế, lại nghe tên gian tế “Ái” một tiếng, tức thời kinh ngạc, sao lại là giọng nói của con gái?
“Tướng quân, chúng ta không phải là gian tế!” Giọng nói con gái ngẩng đầu lên, trên mặt mặc dù đen sì nhưng ánh mắt lại sáng long lanh, nhìn Tạ Đằng nói: “Ta và Lý Phượng là biểu tỷ muội, bị người Đại Kim triều bắt được. Lần này nghe nói tướng quân tới, chúng ta liền tìm cách trốn tới đây.”
Giọng nói của một cô gái khác cũng vang lên: “Chúng ta được biết, có người muốn ám sát Thái tử Đại Kim triều. Tướng quân nếu nhân cơ hội này cùng người nọ nội ứng ngoại hợp, ắt hẳn sẽ đánh một trận phủ đầu Đại Kim triều.”
“Các cô là?” Tạ Đằng cẩn thận hỏi, lúc này mới phát hiện cô gái nói chuyện trước mặt có cảm giác rất quen thuộc.
“Phụ thân ta là Tô Khang, ta là Tô Ngọc Thanh.” Cô gái nói chuyện đầu tiên cười chua chát: “Lúc trước ta thường theo cô cô đến phủ tướng quân tìm Tạ Vân chơi đùa, tướng quân cũng từng gặp ta.”
“Ta là Lý Phượng.” Cô gái nhỏ gầy nói: “Cha ta nguyên là thuộc hạ của Nghiêm phó tướng, đã chết ngoài sa trường.”
Sắc mặt Tạ Đằng dịu xuống, tiếp tục hỏi: “Cáccô tại sao bị bắt?”
Tô Ngọc Thanh trả lời: “Ta và Lý Phương năm ngoái kết giao ra ngoại ô du ngoạn, không ngờ bị người ta đánh ngất xỉu. Lúc tỉnh dậy phát hiện mắt bị che, miệng cũng bị nhét vải. Nghe có người nói chuyện, lần này bắt hai vị tỷ tỷ xinh xắn này về, vừa dịp dâng cho Quận chúa. Sau đó chúng ta biết được, vị quận chúa kia thích văn hóa triều Đại Ngụy, liên tục sai người bắt hai nữ nhân triều Đại Ngụy về dạy thơ từ cho nàng…”
Tạ Đằng nghe xong, trong bụng đã tin một nửa, lại liếc mắt nhìn cô gái nãy giờ không lên tiếng.
Cô gái nãy giờ không nói gì cảm giác được ánh mắt của Tạ Đằng, nhất thời ngẩng đầu lên, giọng khàn khàn: “Đằng thiếu gia!” Nói xong lệ rơi đầy mặt.
“Cô là Linh Chi?” Tạ Đằng đi tới nâng mặt của Linh Chi, dùng tay áo lau vết bùn trên mặt nàng, dừng một chút rồi hỏi: “Còn sống là tốt rồi!”
Linh Chi là a hoàn của Tạ Vân. Năm xưa Tạ Vân cải trang ra biên ải, nàng lặng lẽ theo đuôi. Không ngờ nửa đường lại đụng phải một tiểu đội binh triều Đại Kim, bị bắt ngay tại chỗ, sau đó bị đưa đến làm a hoàn cho một quý nữ. Trùng hợp vị quý nữ kia có quan hệ thân thiết với quận chúa, nàng liên lạc được với Tô Ngọc Thanh và Lý Phượng.
Rất nhanh, Tạ Thắng và Tạ Nam nghe tin bắt được ba gian tế, vội vàng trở về nhìn, phát hiện một người trong đó là Linh Chi thì ngạc nhiên mừng rỡ.
Linh Chi thấy bọn họ, nước mắt lại chảy ra. Sau một lúc lâu nói: “Tướng quân, hoàn đế và hoàng hậu Đại Kim bây giờ bất hòa, hoàng hậu muốn phái người giết chết thái tử, lập con ruột của mình lên làm thái tử. Mấy ngày nay vô cùng rối loạn. Chúng ta là lợi dụng lúc rối loạn này mà trốn tới.”
Tạ Đằng gật đầu, ra hiệu phó tướng đi thám thính tin tức thật giả, nếu là thật, Mấy ngày nay nhân cơ hội tập kích doanh trại.
Tới cuối tháng tám, cuối cùng cũng có tin tức truyền tới, nói rằng huynh đệ Tạ Đằng đánh thắng trận. Diêu Mật vừa nghe được tin, bất chấp mọi thứ kéo Sử Tú Nhi và Phạm Tinh đến Tuyên vương phủ cầu kiến Đoan quận vương. Đoan quận vương nghe các nàng tới, vội vàng mời vào, Ha ha” cười nói: “Phu nhân, lúc này tướng quân thật sự đánh cho con chó Đại Kim tới khóc cha gọi mẹ. Một kích này, chúng ta mặc dù cũng gãy hàng ngũ, nhưng tổn thất của đối phương còn nặng nề hơn, phỏng chừng sẽ nhanh chóng cầu xin chúng ta kí hòa ước với bọn họ.”
“Tướng quân bọn họ không sao chứ?” Diêu Mật chỉ quan tâm ông cháu Tạ Đằng có bị thương hay không, sốt ruột hỏi.
Đoan quận vương cười nói: “Ông cháu tướng quân bình an.” Quân báo nếu đã không nó rõ là có bị thương hay không, nên dù là có bị thương, cũng là vết thương nhỏ, không đáng nhắc đến.
Diêu Mật mặc dù vui mừng nhưng cũng khoogn quên hỏi: “Nếu triều Đại Kim lại đột nhiên xé hòa ước, bất ngờ tập kích biên ải nữa thì sao?”
Đoan quận vương thở dài: “Vậy cũng không còn cách nào. Nếu có thể nhất cổ tác khí[*], đuổi hết bọn chúng ra xa thì có thể ăn no ngủ kĩ. Nhừng quốc lực của chúng ta, đánh tới mức này, cũng không thể đánh nữa.” Lần gom góp quân tư này đã tiêu hao hết vật liệu trong quốc khố. Nếu không may mắn nạn đói xảy ra, đại sự sẽ bất ổn. Đoan quận vương nghĩ tiếp những lời này, tất nhiên là không nói với tỷ muội Diêu Mật, chỉ nói: “Lần này đánh bại được triều Đại Kim, cũng là nhờ tướng quân nhận được tình báo, nói rằng triều Đại Kim rối loạn bên trong, đế hậu bất hòa, bởi vậy nhân thời cơ tập kích doanh trại, giết được vô số binh mã đối phương.”
[*]:”Tả Truyện” Trang Công thập niên: ‘phu chiến, dũng khí dã. Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt’. Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn. Sau này ví với nhân lúc đang hăng hái làm một mạch cho xong việc.
Các nàng ở đây nói chuyện, trên đường phố kinh thành sớm đã có người chạy đi loan tin: “Tạ tướng quân đánh thắng trận, thắng trận!”
“Hoàng thượng muôn năm, tướng quân uy vũ!”
“Hoàng thượng muôn năm, tướng quân uy vũ!”
Đến khi tỷ muội Diêu Mật về phủ tướng quân, các phu nhân tiểu thư các phủ rất nhanh đã tới chúc mừng. Sau đó, trong cung lại có ý chỉ truyền xuống, ban thưởng rất nhiều thứ, nói rằng vì có các nàng giữ vững hậu phương, huynh đệ Tạ Đằng mới toàn tâm toàn ý đánh giặc.
Tới tối, ba người Diêu Mật hưng phấn không ngủ được, thì thầm đến nửa đêm, sau đó dứt khoát tung chăn ngồi dậy, bày trước cửa phòng một cái bàn nhỏ, ba người dưới ánh trăng đốt hương tạ ơn mặt trăng.
Các nàng ở đây đốt hương, nơi biên ải xa xôi ba người Linh Chi cùng Tô Ngọc Tanh và Lý Phượng cũng dưới ánh trăng kết làm tỷ muội.
Bàn về tuổi tác, Linh Chi nhiều tuổi nhất, liền xếp hàng tỷ tỷ. Tô Ngọc Thanh thứ hai, Lý Phượng thứ ba.
Đốt hương xong, Tô Ngọc Thanh kéo tay Linh Chi nói: “Tỷ tỷ, tỷ có tướng quân bảo bọc, lần này trở về tất nhiên là nở mày nở mặt. Ta lại không được như vậy. Phụ thân đã chết, trong phủ là do kế mẫu làm chủ, lần này trở về cũng không được sống yên ổn.”
Lỹ Phượng cũng thở dài: “Phụ mẫu ta đều mất, ca ca và tẩu tẩu lại không thích ta lắm nên hay chạy đến Tô phủ chơi với biểu tỷ. Bây giờ mất tích một thời gian, dù trở về, cũng sẽ không được người ta yêu thích.”
Linh Chi cười nói: “Lần này tướng quân đánh thắng trận, là nhờ được tình báo của chúng ta. Tướng quân đã nói, lần này trở về chắc chắn sẽ bẩm lên hoàng thượng, đến lúc đó sẽ được khen thưởng. Lần này, xem người trong phủ có dám khinh thường các muội không?”
Tô Ngọc Thanh thì thầm: “Ta thật ra chỉ muốn tìm một vị hôn phu thật tốt!”
Lý Phượng cũng nhỏ tiếng phụ họa: “Ta cũng vậy!”
Linh Chi sống với các nàng một thời gian, tâm tư này của các nàng sao lại không rõ? Nên hỏi: “Hai vị muội muội nhìn trúng ai rồi?”
Tô Ngọc Thanh thấy nàng hỏi vậy, khuôn mặt xinh đẹp đỏ hồng, miệng lại nói: “Chi tỷ tỷ không biết chúng ta nhìn trúng ai, chúng ta lại rất rõ người tỷ tỷ nhìn trúng?”
“Phì, nói bậy cái gì vậy hả?” Linh Chi đỏ mặt, trong lòng lại ngọt như đường.
Lý Phượng cướp lời: “Há há, không kể lần này tỷ có công trạng, tướng quân phải cảm tạ tỷ. Chỉ cần tỷ tỷ và tướng quân là thanh mai trúc mã, từ nhỏ nảy sinh tình cảm, tướng quân cũng sẽ thương tiếc tỷ thật tốt!”
Bị Lý Phượng nói toạt ra nỗi lòng, Linh Chi không khỏi đuổi đánh nàng, muốn che miệng của nàng. Tô Ngọc Thanh lại vội vàng đi chặn lại. Chỉ trong một lúc, ba người giống như hồ điệp xuyên hoa, ở dưới ánh trăng vòng tới vòng lui, cười đùa vui mừng ầm ĩ.
Lần này Trần Vĩ ở lại phủ tướng quân, chưa cùng đại quân xuất phát, tâm trạng hơi lo lắng không yên, sâu sắc cảm giác được bản thân mình là kẻ vô tích sự ăn cơm chùa của phủ tướng quân, vừa nghe quản gia nói vậy, vội chạy như bay về nhà, lấy bút mực viết thư, lại vội chạy như bay ra phủ tướng quân, thúc ngựa đến trạm dịch, tìm người quen gửi thư ra ngoài.
Trần Vĩ gửi thư xong trở về phủ, cửa đến cửa chính, chợt nghe thấy một đám hỗn loạn la hét ầm ĩ: “Em bé mất rồi, phu nhân sẩy thai!!!!!”
Nguy rồi! Trần Vĩ lại thúc ngựa chạy đến trạm dịch, muốn đuổi theo lấy thư về, đến trạm dịch, thư kia lại vừa lúc mới gửi đi. Hắn ngớ người một hồi lâu, rồi vội vàng mượn bút đen của trạm dịch viết một phong thư khác gửi đi.
Đợi đến khi hắn lần thứ hai trở về phủ tướng quân, quản gia sớm đã bày ra vẻ mặt ngẩn ngơ nói với hắn: “Phu nhân chưa từng có em bé, tất cả là hiểu lầm!” Nói xong lại cúi đầu thì thầm bên tai hắn một câu.
“Sao không nói sớm một chút?” Trần Vĩ sém tí phát điên, hắn lại lần thứ ba chạy ra trạm dịch. Lúc này, phong thư thứ hai đã được gửi đi. Hắn không còn cách nào khác, đành phải viết phong thư thứ ba đưa cho dịch đinh.
Giữa cảnh gà bay chó sủa, tin tức ba vị phu nhân phủ tướng quân truyền đến ai người Tuyên vương phủ và Cố phủ, rồi rất nhanh truyền vào trong cung.
Hơn nửa đêm, trong cung phái thái y tới, Tuyên vương phủ phái người tới thăm, người Cố phủ cũng vội vàng đến thăm hỏi, khung cảnh vô cùng ầm ĩ. Tỷ muội Diêu Mật mặt đỏ tới tận mang tai trốn trong phòng, chỉ để đám người Cố phu nhân đứng ra giải thích.
Náo loạn cả nửa ngày, lại là chuyện không đâu, mọi người dở khóc dở cười, lần lượt cáo từ. Nhưng chuyện ba vị phu nhân tướng quân không có em b, cũng bị lan ra ngoài.
Vài ngày sau, là sinh thần của Phạm lão phu nhân, Diêu Mật vội vàng chuẩn bị quà biếu, cùng Sử Tú Nhi và Phạm Tinh xuất môn từ sớm, đến Cố phủ mừng thọ Phạm lão phu nhân.
Lần này, thân phận của tỷ muội Diêu Mật đã khác biệt, người Cố phủ hiển nhiên là nhiệt tình tiếp đón. Vài vị con dâu lặng lẽ nhớ lại chuyện cũ, “Những năm qua lão phu nhân tổ chức lễ mừng thọ, cô cô đa phần là sai người mang lễ vật lên kinh, rất ít khi đích thân đi chúc thọ. Năm nay vừa khai xuân, đã dẫn theo con gái, vượt núi lội sông, đến Cố phủ thật sớm, nói là muốn chúc thọ lão phu nhân. Thực ra cũng là vì hôn sự của nữ nhi chưa được sắp xếp, muốn mượn tay lão phu nhân, thân càng thêm thân với Cố phủ, bàn chuyện cưới xin. Ai dè vừa ngoảnh đầu, cô cô đã trở thành nhạc mẫu tướng quân, Tiểu Mật là phu nhân tướng quân. Sự đời quả khó lường!”
Diêu Mật cũng cảm thán, bản thân mém tí nửa đã định hôn với Cố Đông Du. May mà khi đó Cố Đông Du ghét mình, mình kích động, cùng Sử Tú Nhi và Phạm Tinh chạy đến phủ tướng quân, mới có ngày hôm nay.
Bởi vì Diêu Mật thuộc chi Cố, Mạnh Uyển Cầm và Cố Mỹ Tuyết suy nghĩ hiểu được, quyết định phải nối lại quan hệ thật tốt với Cố phủ, chuẩn bị lễ vật tới chúc mừng. Phạm lão phu nhân thấy hai người chủ động, hiển nhiên là không nhắc lại chuyện cũ, giống như chưa từng xảy ra hiềm khích với nhau. Mạnh Uyển Cầm bởi vì chưa sắp xếp được hôn sự cho Cố Mỹ Tuyết, cũng muốn mươn cơ hội sinh thần của lão phu nhân, đến nhìn những tân khách trẻ tuổi tới chúc mừng. Trong một lúc đã có ý kết thân với nữ quyến Cố phủ, hai bên đều có lòng, rất nhaanh đã thân thiết.
Hiềm khích xưa cũ vừa tan, Mạnh Uyển Cầm không thể không bắt Cố Mỹ Tuyết tiến lên gọi Diêu Mật tiếng biểu tỷ. Sử Tú Nhi không biết quan hệ thân thích của các nàng, tránh không được phải hỏi một tiếng. Mọi người liền giải thích vài câu. Sử Tú Nhi lúc này mới hiểu, hóa ra ông nội của Cố Mỹ Tuyết và Cố Đình là huynh đệ ruột thịt. Nói cách khác, Cố Mỹ Tuyết là cháu gái của Cố Đình, Diêu Mật là cháu ngoại của ông, bàn về quan hệ họ hàng, là biểu tỷ muội.
Lòng Diêu Mật biết rõ, Cố Mỹ Tuyết lúc này gọi mình một tiếng biểu tỷ, thực ra cũng bởi vì nhìn phân thượng của phủ tướng quân. Nếu mình không phải là phu nhân tướng quân, đuôi mắt nàng ta sẽ không thèm liếc nàng một cái.
Hiện nay đang xảy ra chiến tranh, quốc khố trống rỗng, các nhà trong phủ mặc dù chúc mừng sinh thần, nhưng cũng không dám quá mức. Phạm lão phu nhân cũng căn dặn nhiều lần, phải tiết kiệm mọi thứ, sau này đánh thắng trận, có chúc mừng thế nào cũng sẽ không có người lời qua tiếng lại. Lúc này trong bữa tiệc cũng không mời người đến ca diễn, chỉ để cho tiên sinh kể vài ba đoạn sách, nói xong thì nhanh chóng giải tán.
Sau khi tan tiệc, Phạm lão phu nhân giữ Cố phu nhân lại hỏi: “Tình hình của Tiểu Mật hiện giờ, con có thể viết thư gửi cho phụ thân của nó không? Nên gọi phụ thân nàng lên kinh thành một chuyến. Khi chiến tranh kết thúc, nếu xảy ra chuyện, các con là cha mẹ, phải làm chỗ dựa cho nữ nhi. Nếu mọi chuyện ổn thỏa, cũng phải đón Tiểu Mật về, để phủ tướng quân tới đặt sính lễ, kiệu hoa đỏ thẫm chính thức nghênh nó vào cửa.”
Cố phu nhân trả lời qua quýt: “Đã viết thư cho phụ thân nó rồi.” Nếu Tạ Đằng thắng trận trở về, cái gì cũng tốt. Nếu không về được, Diêu Mật ở phủ tới quân e rằng đến gót chân cũng đứng không vững.
Diêu Mật lại vững tin rằng huynh đệ Tạ Đằng sẽ bình an trở về, quản gia mỗi ngày đều lên Tuyên vương phủ hỏi thăm tin tức.
Đầu tháng bảy, Tạ Đằng nhận được thư từ kinh thành. Hắn vừa mở ra nhìn, khóe miệng lập tức hiện lên ý cười, ha ha, ta quả là dũng mãnh quá mà , mới một lần đã có con. Chỉ một đêm, đã làm Tiểu Mật mang bầu. Quá dũng mãnh!
Tạ Đằng đang đắc ý, binh sĩ lại tiến lên dâng một phong thư. Hắn ngẩn người, vừa mở ra nhìn, ý cười trên biến mất, thu lại quang mang trong đáy mắt. Mất em bé? Ây Tiểu Mật, nàng sao lại sơ suất như vậy? Ôm em bé mà lại lăn xăn chạy khắp nơi? Một em bé đang ngon lành, cứ nhứ vậy mà mất?
Tạ Đằng đang mất tinh thần, binh sĩ lại tiến vào dâng phong thư thứ ba. Ánh mắt của hắn nặng trĩu, tay kéo một cái xé rách dấu hàn, tay kẹp thư lấy ra, mở ra nhìn kĩ. Không phải chứ? Chưa từng có em bé, hiểu lầm! Tiểu Mật ơi Tiểu Mật, chờ ta trở về, trừng phạt nàng thật nặng mới được!
“Tướng quân, bắt được ba gian tế!” Một phó tướng đi vào bẩm báo.
Tạ Đằng cất thư, nói: “Giải vào, ta tự mình thẩm vấn!”
“Vâng!” Phó tướng lui ra ngoài, nhanh chóng áp giải ba người đi vào.
“Nếu không muốn nếm mùi đau khổ, thì thành thật khai báo!” Phó tướng đá một cước vào đầu gối tên gian tế, lại nghe tên gian tế “Ái” một tiếng, tức thời kinh ngạc, sao lại là giọng nói của con gái?
“Tướng quân, chúng ta không phải là gian tế!” Giọng nói con gái ngẩng đầu lên, trên mặt mặc dù đen sì nhưng ánh mắt lại sáng long lanh, nhìn Tạ Đằng nói: “Ta và Lý Phượng là biểu tỷ muội, bị người Đại Kim triều bắt được. Lần này nghe nói tướng quân tới, chúng ta liền tìm cách trốn tới đây.”
Giọng nói của một cô gái khác cũng vang lên: “Chúng ta được biết, có người muốn ám sát Thái tử Đại Kim triều. Tướng quân nếu nhân cơ hội này cùng người nọ nội ứng ngoại hợp, ắt hẳn sẽ đánh một trận phủ đầu Đại Kim triều.”
“Các cô là?” Tạ Đằng cẩn thận hỏi, lúc này mới phát hiện cô gái nói chuyện trước mặt có cảm giác rất quen thuộc.
“Phụ thân ta là Tô Khang, ta là Tô Ngọc Thanh.” Cô gái nói chuyện đầu tiên cười chua chát: “Lúc trước ta thường theo cô cô đến phủ tướng quân tìm Tạ Vân chơi đùa, tướng quân cũng từng gặp ta.”
“Ta là Lý Phượng.” Cô gái nhỏ gầy nói: “Cha ta nguyên là thuộc hạ của Nghiêm phó tướng, đã chết ngoài sa trường.”
Sắc mặt Tạ Đằng dịu xuống, tiếp tục hỏi: “Cáccô tại sao bị bắt?”
Tô Ngọc Thanh trả lời: “Ta và Lý Phương năm ngoái kết giao ra ngoại ô du ngoạn, không ngờ bị người ta đánh ngất xỉu. Lúc tỉnh dậy phát hiện mắt bị che, miệng cũng bị nhét vải. Nghe có người nói chuyện, lần này bắt hai vị tỷ tỷ xinh xắn này về, vừa dịp dâng cho Quận chúa. Sau đó chúng ta biết được, vị quận chúa kia thích văn hóa triều Đại Ngụy, liên tục sai người bắt hai nữ nhân triều Đại Ngụy về dạy thơ từ cho nàng…”
Tạ Đằng nghe xong, trong bụng đã tin một nửa, lại liếc mắt nhìn cô gái nãy giờ không lên tiếng.
Cô gái nãy giờ không nói gì cảm giác được ánh mắt của Tạ Đằng, nhất thời ngẩng đầu lên, giọng khàn khàn: “Đằng thiếu gia!” Nói xong lệ rơi đầy mặt.
“Cô là Linh Chi?” Tạ Đằng đi tới nâng mặt của Linh Chi, dùng tay áo lau vết bùn trên mặt nàng, dừng một chút rồi hỏi: “Còn sống là tốt rồi!”
Linh Chi là a hoàn của Tạ Vân. Năm xưa Tạ Vân cải trang ra biên ải, nàng lặng lẽ theo đuôi. Không ngờ nửa đường lại đụng phải một tiểu đội binh triều Đại Kim, bị bắt ngay tại chỗ, sau đó bị đưa đến làm a hoàn cho một quý nữ. Trùng hợp vị quý nữ kia có quan hệ thân thiết với quận chúa, nàng liên lạc được với Tô Ngọc Thanh và Lý Phượng.
Rất nhanh, Tạ Thắng và Tạ Nam nghe tin bắt được ba gian tế, vội vàng trở về nhìn, phát hiện một người trong đó là Linh Chi thì ngạc nhiên mừng rỡ.
Linh Chi thấy bọn họ, nước mắt lại chảy ra. Sau một lúc lâu nói: “Tướng quân, hoàn đế và hoàng hậu Đại Kim bây giờ bất hòa, hoàng hậu muốn phái người giết chết thái tử, lập con ruột của mình lên làm thái tử. Mấy ngày nay vô cùng rối loạn. Chúng ta là lợi dụng lúc rối loạn này mà trốn tới.”
Tạ Đằng gật đầu, ra hiệu phó tướng đi thám thính tin tức thật giả, nếu là thật, Mấy ngày nay nhân cơ hội tập kích doanh trại.
Tới cuối tháng tám, cuối cùng cũng có tin tức truyền tới, nói rằng huynh đệ Tạ Đằng đánh thắng trận. Diêu Mật vừa nghe được tin, bất chấp mọi thứ kéo Sử Tú Nhi và Phạm Tinh đến Tuyên vương phủ cầu kiến Đoan quận vương. Đoan quận vương nghe các nàng tới, vội vàng mời vào, Ha ha” cười nói: “Phu nhân, lúc này tướng quân thật sự đánh cho con chó Đại Kim tới khóc cha gọi mẹ. Một kích này, chúng ta mặc dù cũng gãy hàng ngũ, nhưng tổn thất của đối phương còn nặng nề hơn, phỏng chừng sẽ nhanh chóng cầu xin chúng ta kí hòa ước với bọn họ.”
“Tướng quân bọn họ không sao chứ?” Diêu Mật chỉ quan tâm ông cháu Tạ Đằng có bị thương hay không, sốt ruột hỏi.
Đoan quận vương cười nói: “Ông cháu tướng quân bình an.” Quân báo nếu đã không nó rõ là có bị thương hay không, nên dù là có bị thương, cũng là vết thương nhỏ, không đáng nhắc đến.
Diêu Mật mặc dù vui mừng nhưng cũng khoogn quên hỏi: “Nếu triều Đại Kim lại đột nhiên xé hòa ước, bất ngờ tập kích biên ải nữa thì sao?”
Đoan quận vương thở dài: “Vậy cũng không còn cách nào. Nếu có thể nhất cổ tác khí[*], đuổi hết bọn chúng ra xa thì có thể ăn no ngủ kĩ. Nhừng quốc lực của chúng ta, đánh tới mức này, cũng không thể đánh nữa.” Lần gom góp quân tư này đã tiêu hao hết vật liệu trong quốc khố. Nếu không may mắn nạn đói xảy ra, đại sự sẽ bất ổn. Đoan quận vương nghĩ tiếp những lời này, tất nhiên là không nói với tỷ muội Diêu Mật, chỉ nói: “Lần này đánh bại được triều Đại Kim, cũng là nhờ tướng quân nhận được tình báo, nói rằng triều Đại Kim rối loạn bên trong, đế hậu bất hòa, bởi vậy nhân thời cơ tập kích doanh trại, giết được vô số binh mã đối phương.”
[*]:”Tả Truyện” Trang Công thập niên: ‘phu chiến, dũng khí dã. Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt’. Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn. Sau này ví với nhân lúc đang hăng hái làm một mạch cho xong việc.
Các nàng ở đây nói chuyện, trên đường phố kinh thành sớm đã có người chạy đi loan tin: “Tạ tướng quân đánh thắng trận, thắng trận!”
“Hoàng thượng muôn năm, tướng quân uy vũ!”
“Hoàng thượng muôn năm, tướng quân uy vũ!”
Đến khi tỷ muội Diêu Mật về phủ tướng quân, các phu nhân tiểu thư các phủ rất nhanh đã tới chúc mừng. Sau đó, trong cung lại có ý chỉ truyền xuống, ban thưởng rất nhiều thứ, nói rằng vì có các nàng giữ vững hậu phương, huynh đệ Tạ Đằng mới toàn tâm toàn ý đánh giặc.
Tới tối, ba người Diêu Mật hưng phấn không ngủ được, thì thầm đến nửa đêm, sau đó dứt khoát tung chăn ngồi dậy, bày trước cửa phòng một cái bàn nhỏ, ba người dưới ánh trăng đốt hương tạ ơn mặt trăng.
Các nàng ở đây đốt hương, nơi biên ải xa xôi ba người Linh Chi cùng Tô Ngọc Tanh và Lý Phượng cũng dưới ánh trăng kết làm tỷ muội.
Bàn về tuổi tác, Linh Chi nhiều tuổi nhất, liền xếp hàng tỷ tỷ. Tô Ngọc Thanh thứ hai, Lý Phượng thứ ba.
Đốt hương xong, Tô Ngọc Thanh kéo tay Linh Chi nói: “Tỷ tỷ, tỷ có tướng quân bảo bọc, lần này trở về tất nhiên là nở mày nở mặt. Ta lại không được như vậy. Phụ thân đã chết, trong phủ là do kế mẫu làm chủ, lần này trở về cũng không được sống yên ổn.”
Lỹ Phượng cũng thở dài: “Phụ mẫu ta đều mất, ca ca và tẩu tẩu lại không thích ta lắm nên hay chạy đến Tô phủ chơi với biểu tỷ. Bây giờ mất tích một thời gian, dù trở về, cũng sẽ không được người ta yêu thích.”
Linh Chi cười nói: “Lần này tướng quân đánh thắng trận, là nhờ được tình báo của chúng ta. Tướng quân đã nói, lần này trở về chắc chắn sẽ bẩm lên hoàng thượng, đến lúc đó sẽ được khen thưởng. Lần này, xem người trong phủ có dám khinh thường các muội không?”
Tô Ngọc Thanh thì thầm: “Ta thật ra chỉ muốn tìm một vị hôn phu thật tốt!”
Lý Phượng cũng nhỏ tiếng phụ họa: “Ta cũng vậy!”
Linh Chi sống với các nàng một thời gian, tâm tư này của các nàng sao lại không rõ? Nên hỏi: “Hai vị muội muội nhìn trúng ai rồi?”
Tô Ngọc Thanh thấy nàng hỏi vậy, khuôn mặt xinh đẹp đỏ hồng, miệng lại nói: “Chi tỷ tỷ không biết chúng ta nhìn trúng ai, chúng ta lại rất rõ người tỷ tỷ nhìn trúng?”
“Phì, nói bậy cái gì vậy hả?” Linh Chi đỏ mặt, trong lòng lại ngọt như đường.
Lý Phượng cướp lời: “Há há, không kể lần này tỷ có công trạng, tướng quân phải cảm tạ tỷ. Chỉ cần tỷ tỷ và tướng quân là thanh mai trúc mã, từ nhỏ nảy sinh tình cảm, tướng quân cũng sẽ thương tiếc tỷ thật tốt!”
Bị Lý Phượng nói toạt ra nỗi lòng, Linh Chi không khỏi đuổi đánh nàng, muốn che miệng của nàng. Tô Ngọc Thanh lại vội vàng đi chặn lại. Chỉ trong một lúc, ba người giống như hồ điệp xuyên hoa, ở dưới ánh trăng vòng tới vòng lui, cười đùa vui mừng ầm ĩ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook