Mị Cốt Thiên Thành
-
Chương 73-2: Gặp lại Sở Dật Đình (2)
Tô Hồng Tụ đang không yên, lo sợ bất an, đột nhiên cảm thấy bên hông siết chặt, người đã bị Sở Hiên bế lên, ngay sau đó cảm thấy thân thể đang bay nhanh mà đi.
Ngay khoảnh khắc khi bị Sở Hiên ôm đi, Tô Hồng Tụ tình cờ liếc mắt về phía cuối phố, một nam nhân đầu mang mặt nạ sói, mặt không cảm xúc gì, một mực nhìn thẳng vào nàng, khoảnh khắc khi tầm mắt va chạm với nam nhân đó, trong lòng Tô Hồng Tụ khẽ động, gần như không khống chế nổi mình, thiếu chút nữa bật thốt ra: “Sở Dật Đình!”
May mà đầu óc nàng coi như thanh tỉnh, vẫn chưa quên bây giờ mình đang bị Sở Hiên giữ trong tay, khoảnh khắc khi lời sắp thốt ra khỏi miệng, nàng lại ép nuốt nó trở lại trong bụng.
Sở Hiên vượt mái băng tường, cuối cùng thả Tô Hồng Tụ xuống trong ngõ nhỏ không người.
Tô Hồng Tụ ngước mắt nhìn hắn, chỉ thấy ngực hắn hơi phập phồng, ngưng mắt nhìn nàng thật sâu, mặt đỏ giống như cục than đá nung đỏ.
Đột nhiên khăn che mặt bay lên, Sở Hiên cúi đầu hôn như chuồn chuồn lướt nước trên môi Tô Hồng Tụ, sau đó không biết bao lâu nhỏ giọng hỏi nàng: “Nàng.. Tại sao nàng hôn ta? Có phải có cảm giác... Cảm thấy thật ra nàng cũng yêu thích ta?”
Tô Hồng Tụ há to miệng ngơ ngác nhìn Sở Hiên, nàng chưa bao giờ nghĩ tùy ý hôn như vậy, trong lòng Sở Hiên sẽ dâng lên sóng gió lớn như thế.
Nhất thời ngàn vạn cảm xúc dâng lên trong đầu, nhưng kỳ quái, khi nàng nhìn mặt Sở Hiên, giây phút đó, hiển hiện trước mắt nàng, vốn chẳng phải Sở Hiên, mà là một khuôn mặt yêu nghiệt khác, ranh ma, anh tuấn lại tuyệt mỹ.
Hắn có ba phần như Sở Hiên, có ba phần như Sở Dật Đình, cũng có chút như Tôn Kiệt.
Nhưng ngạc nhiên thay, rõ ràng Sở Hiên, Sở Dật Đình, Tôn Kiệt đều không phải người hung ác nham hiểm như vậy, tối thiểu khi bọn họ đối xử với nàng vẫn tương đối khá.
Nhưng trước mắt Tô Hồng Tụ, trong nháy mắt khi hiển hiện gương mặt này, hắn rốt cuộc đang dùng vẻ mặt gì nhìn nàng?
Giống như căm hận, lại như mỉa mai, lại giống như cười nhạo, lại như căm thù.
Ngàn vạn hồng trần, chúng sinh, chính giữa ngàn vạn người, cũng chưa chắc có thể tìm được đôi mắt như vậy, phảng phất như yêu say đắm nồng nhiệt thiêu đốt, lại giống như căm hận như ngọn lửa đỏ thẫm.
Tô Hồng Tụ bị gương mặt đột nhiên hiển hiện trước mặt mình làm hoảng hồn ú ớ, trong lúc nhất thời ú ớ, nói không ra lời.
May mà Sở Hiên đợi một lú, không thấy Tô Hồng Tụ nói gì, cũng không ép buộc nàng, mà tràn ngập kiên nhẫn tiếp tục chờ nàng.
Hai người cứ giằng co như vậy, cho đến khi có người nhìn vào trong ngõ nhỏ, Sở Hiên mới chậm rãi ngồi xổm xuống, nhặt khăn che mặt lên, chậm rãi đeo cho Tô Hồng Tụ, bình tĩnh nói: “Thôi, nàng không nói cũng không sao, nàng không thích ta cũng không có gì, tóm lại nàng đã gả cho ta, một đời một thế này, không, cho dù chết nàng cũng chỉ có thể là quỷ của Sở Hiên ta.”
Sở Hiên không đếm xỉa đến dáng vẻ không rét mà run của Tô Hồng Tụ, bình thường, bên ngoài hắn càng không quan tâm, trong lòng hắn, thường thường vừa vặn trái ngược lại.
Tô Hồng Tụ thông minh không lên tiếng, vào lúc này không thuận theo Sở Hiên tuyệt đối không phải ý kiến hay.
Ra ngõ nhỏ, nhìn thấy một tiệm mì, Tô Hồng Tụ cảm giác mình đói rồi, tìm bàn lớn ngồi xuống, kêu chén hoành thánh, mà Sở Hiên không muốn ăn gì, bởi vì thời tiết quá nóng, hoành thánh lại quá nóng, Tô Hồng Tụ ra một đầu mồ hôi.
Đang hết nhìn đông lại nhìn tây, muốn nhìn chung quanh xem có tiệm nước ô mai nào không, lại nhìn thấy Sở Hiên đứng dậy, đi vào tiệm nhỏ ở phố đối diện, lúc đi ra, trên tay đã có thêm một ly nước trái cây ướp lạnh.
Tô Hồng Tụ ngơ ngác nhìn Sở Hiên, người đến người đi trên đường, hối hả, Sở Hiên vẫn khom người cẩn thận bảo vệ ly nước trái cây trong tay, không biết, nhìn dáng vẻ bây giờ của hắn xứng với khẩn trương, toàn thân căng thẳng như vậy, không chừng cho rằng che chở trong ngực hắn là châu báu hiếm thế đâu.
Sở Hiên chen lấn từ trong đám người ra ngoài, cầm ly nước trái cây trong tay đặt xuống trước mặt Tô Hồng Tụ, vẫn khuôn mặt xứng với mặt chết thường ngày, lúc ăn cơm, cũng không quên liên tục không ngừng phóng sát khí lạnh lẽo ra bốn phía chung quanh, làm hại tất cả thực khách chung quanh đều bị dọa chạy, chủ tiệm và người làm thì ở ngay bên cạnh tỏ vẻ ai oán nhìn hắn, giận mà không dám nói gì.
Lúc tính tiền, Sở Hiên nhìn cũng không nhìn, tiện tay ném cho tiểu nhị của tiệm một nén vàng, mặt tiểu nhị đã cười như hoa, oán niệm lúc trước không cánh mà bay, Tô Hồng Tụ và Sở Hiên đã đi ra thật xa, tiểu nhị vẫn còn ở phía sau không ngừng cúi đầu khom lưng: “Khách quan đi thong thả, lần sau lại đến!”
Đến chợ, Tô Hồng Tụ cảm giác nửa đời sau của mình mờ mịt, hy vọng xa vời, rất có thể vĩnh viễn sẽ bị Sở Hiên nhốt trong hậu cung rồi. Vì vậy giống như phát điên vơ vét hàng hóa của đám người bán hàng rong trên đường, gần như mua toàn bộ con đường.
Cuối cùng Sở Hiên dứt khoát ném túi tiền cho nàng, để cho nàng mua đủ. Hà hà! Nếu tiền đã về nàng, thì nàng không thể xài loạn như vậy.
Tô Hồng Tụ nhận được túi tiền, cười híp mắt giấu nó vào trong cái yếm trên người, không mua loạn.
Sở Hiên bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
Sau đó hai người lại đi dạo tiệm vải, đi tiệm châu báu mua đồ trang sức ngọc bội.
Tô Hồng Tụ nhớ tới Tôn Kiệt năm lần bảy lượt cứu nàng, trong lòng cảm kích, nên muốn mua một bảo ngọc chặn tai họa trừ tà đưa cho Tôn Kiệt.
Nhưng mà chọn ngọc là một tri thức, người bình thường rất dễ dàng mắc lừa, coi thứ phẩm là bảo bối, mua ngọc nát về không hề có tác dụng.
Tô Hồng Tụ lại khác, nàng là yêu, giác quan thứ sáu nhạy bén trời sinh, gần như chỉ cần liếc, có thể phân biệt được miếng ngọc nào là tốt, miếng ngọc nào là thứ phẩm.
Chọn tới chọn lui, nhanh chóng chọn ngọc bội uyên ương nghịch nước cất vào trong lòng.
Mặc dù hoa văn trên ngọc bội không thích hợp lắm, nhưng chọn lấy hồi lâu, Tô Hồng Tụ thật sự không chọn ra được miếng nào tốt hơn, càng có linh khí hơn miếng này.
Sở Hiên vẫn ở bên cạnh nhìn Tô Hồng Tụ chọn ngọc bội. Thấy Tô Hồng Tụ cất ngọc bội vào trong lòng, không nói gì, sau khi tính tiền rồi mang theo nàng rời khỏi tiệm châu báu.
Đi tới đi lui, Tô Hồng Tụ cảm giác dường như đằng sau có người đi theo mình, quay đầu lại nhìn, đằng sau có hai trung niên dáng vẻ hèn mọn bỉ ổi, lén la lén lút, thò đầu rụt cổ, hình như là trộm, không, càng giống thổ phỉ hơn!
Tô Hồng Tụ kéo Sở Hiên bên cạnh, dán lên lỗ tai hắn nói: “Phía sau có người xấu theo chúng ta!
Không ngờ Sở Hiên không thèm quan tâm đến lời nàng nói, chỉ coi như không nghe thấy, vẫn kéo tay Tô Hồng Tụ vội vội vàng vàng đi về phía trước.
Tô Hồng Tụ nhìn mặt Sở Hiên, trong lòng không khỏi nghi ngờ, hắn vội vã như vậy, rốt cuộc muốn dẫn nàng đi đâu? Bình thường khi nàng ở Thải Hoa lâu cũng thường nhìn thấy thủ hạ của hắn đi xử lý việc gấp cho hắn, nhưng mỗi một lần, mặt Sở Hiên đều không chút thay đổi, mặt chết như không có chuyện gì xảy ra, còn chưa bao giờ nhìn thấy hắn như vậy, mặt lộ vẻ nóng nảy, trên trán cũng đổ mồ hôi rồi.
Tô Hồng Tụ lon ton đi theo Sở Hiên như vậy, Sở Hiên đi quá nhanh, hắn lại người cao ngựa lớn, bước một bước tương đương với Tô Hồng Tụ bước hai bước.
Tô Hồng Tụ đi phía sau, nhanh chóng theo không kịp, không khỏi chảy dài mặt, uất ức nói: “Ta không đi, chân ta đau.”
Tô Hồng Tụ vốn cho rằng Sở Hiên sẽ mắng nàng, hoặc kéo nàng tiếp tục buộc nàng đi lên phía trước, đâu có ngờ rằng Sở Hiên nghe Tô Hồng Tụ phàn nàn không ngừng, không nói lời nào, xoay người lại, một phát ôm Tô Hồng Tụ vào trong ngực.
“Chi -?” Tiểu hồ ly hoảng hốt trong lòng, hai lỗ tai mềm như nhung lập tức dựng lên, Sở Hiên duỗi bàn tay to che cho nàng.
“Không kêu, nhanh chóng đã đến.” Sở Hiên không cúi đầu nhìn Tô Hồng Tụ, vẫn vội vàng như cũ đi lên phía trước, không bao lâu, một tòa công trình miếu thờ to lớn xuất hiện trước mặt Tô Hồng Tụ, trên cửa ra vào rõ ràng có ba chữ to màu đỏ thắm: Miếu nhân duyên.
Tô Hồng Tụ nhìn Sở Hiên, lại nhìn một đống thiện nam tín nữ bên cạnh, trên mặt chậm rãi hiện lên vẻ bàng hoàng.
Gì chứ? Suốt đường hắn đi vội vội vàng vàng như vậy, chính là vì đưa nàng đến chỗ này sao?
Miếu nhân duyên? Sở Hiên mang nàng đến cầu duyên? Nhưng mà nhìn vẻ mặt vừa nghiêm túc vừa lạnh lại khốc như vậy, không giống như sẽ tin những điều này?
Lúc này, bởi vì dòng người quá đông, hai nam nhân lén la lén lút đằng sau đã sớm bị đám người chen chúc đi, không thấy bóng đáng, Tô Hồng Tụ nghe thiện nam tín nữ bên cạnh đỏ ửng mặt, vui sướng thẹn thùng xì xào bàn tán.
“Có nghe nói chưa? Miếu này linh lắm, nữ nhi mặt rỗ nhà Vương nhị ở Thành Tây, nghe nói cũng bởi vì đến đây cúng tiền nhang đèn, tháng trước rõ ràng đã gả ra ngoài.”
“Còn không dừng lại đó, ta còn nghe nói, sau khi nữ nhi què nhà Lưu đại quỳ lạy ở đây, cũng gả đến một hộ trong sạch!”
“Bồ Tát phù hộ, ông trời phù hộ, để cho con nhất định có thể gả đến một hộ trong sạch, tín nữ dập đầu cho Bồ Tát trong này!”
Tô Hồng Tụ nhìn hai bên, phần lớn tới trong miếu là nữ nhân, có một ít nam nhân, Sở Hiên vừa tiến vào, đa phần khuê nữ thiếu nữ đều quay đầu đến gò má đỏ ửng, mắt không chớp mà nhìn hắn.
Mặt Sở Hiên không đổi sắc, vẫn xứng với mặt chết người lạ chớ tới gần, dáng vẻ cầu duyên lạnh lùng như đang làm ám sát, những nữ nhân kia nhìn rồi nhìn, không một ai dám tiến gần.
Ngay khoảnh khắc khi bị Sở Hiên ôm đi, Tô Hồng Tụ tình cờ liếc mắt về phía cuối phố, một nam nhân đầu mang mặt nạ sói, mặt không cảm xúc gì, một mực nhìn thẳng vào nàng, khoảnh khắc khi tầm mắt va chạm với nam nhân đó, trong lòng Tô Hồng Tụ khẽ động, gần như không khống chế nổi mình, thiếu chút nữa bật thốt ra: “Sở Dật Đình!”
May mà đầu óc nàng coi như thanh tỉnh, vẫn chưa quên bây giờ mình đang bị Sở Hiên giữ trong tay, khoảnh khắc khi lời sắp thốt ra khỏi miệng, nàng lại ép nuốt nó trở lại trong bụng.
Sở Hiên vượt mái băng tường, cuối cùng thả Tô Hồng Tụ xuống trong ngõ nhỏ không người.
Tô Hồng Tụ ngước mắt nhìn hắn, chỉ thấy ngực hắn hơi phập phồng, ngưng mắt nhìn nàng thật sâu, mặt đỏ giống như cục than đá nung đỏ.
Đột nhiên khăn che mặt bay lên, Sở Hiên cúi đầu hôn như chuồn chuồn lướt nước trên môi Tô Hồng Tụ, sau đó không biết bao lâu nhỏ giọng hỏi nàng: “Nàng.. Tại sao nàng hôn ta? Có phải có cảm giác... Cảm thấy thật ra nàng cũng yêu thích ta?”
Tô Hồng Tụ há to miệng ngơ ngác nhìn Sở Hiên, nàng chưa bao giờ nghĩ tùy ý hôn như vậy, trong lòng Sở Hiên sẽ dâng lên sóng gió lớn như thế.
Nhất thời ngàn vạn cảm xúc dâng lên trong đầu, nhưng kỳ quái, khi nàng nhìn mặt Sở Hiên, giây phút đó, hiển hiện trước mắt nàng, vốn chẳng phải Sở Hiên, mà là một khuôn mặt yêu nghiệt khác, ranh ma, anh tuấn lại tuyệt mỹ.
Hắn có ba phần như Sở Hiên, có ba phần như Sở Dật Đình, cũng có chút như Tôn Kiệt.
Nhưng ngạc nhiên thay, rõ ràng Sở Hiên, Sở Dật Đình, Tôn Kiệt đều không phải người hung ác nham hiểm như vậy, tối thiểu khi bọn họ đối xử với nàng vẫn tương đối khá.
Nhưng trước mắt Tô Hồng Tụ, trong nháy mắt khi hiển hiện gương mặt này, hắn rốt cuộc đang dùng vẻ mặt gì nhìn nàng?
Giống như căm hận, lại như mỉa mai, lại giống như cười nhạo, lại như căm thù.
Ngàn vạn hồng trần, chúng sinh, chính giữa ngàn vạn người, cũng chưa chắc có thể tìm được đôi mắt như vậy, phảng phất như yêu say đắm nồng nhiệt thiêu đốt, lại giống như căm hận như ngọn lửa đỏ thẫm.
Tô Hồng Tụ bị gương mặt đột nhiên hiển hiện trước mặt mình làm hoảng hồn ú ớ, trong lúc nhất thời ú ớ, nói không ra lời.
May mà Sở Hiên đợi một lú, không thấy Tô Hồng Tụ nói gì, cũng không ép buộc nàng, mà tràn ngập kiên nhẫn tiếp tục chờ nàng.
Hai người cứ giằng co như vậy, cho đến khi có người nhìn vào trong ngõ nhỏ, Sở Hiên mới chậm rãi ngồi xổm xuống, nhặt khăn che mặt lên, chậm rãi đeo cho Tô Hồng Tụ, bình tĩnh nói: “Thôi, nàng không nói cũng không sao, nàng không thích ta cũng không có gì, tóm lại nàng đã gả cho ta, một đời một thế này, không, cho dù chết nàng cũng chỉ có thể là quỷ của Sở Hiên ta.”
Sở Hiên không đếm xỉa đến dáng vẻ không rét mà run của Tô Hồng Tụ, bình thường, bên ngoài hắn càng không quan tâm, trong lòng hắn, thường thường vừa vặn trái ngược lại.
Tô Hồng Tụ thông minh không lên tiếng, vào lúc này không thuận theo Sở Hiên tuyệt đối không phải ý kiến hay.
Ra ngõ nhỏ, nhìn thấy một tiệm mì, Tô Hồng Tụ cảm giác mình đói rồi, tìm bàn lớn ngồi xuống, kêu chén hoành thánh, mà Sở Hiên không muốn ăn gì, bởi vì thời tiết quá nóng, hoành thánh lại quá nóng, Tô Hồng Tụ ra một đầu mồ hôi.
Đang hết nhìn đông lại nhìn tây, muốn nhìn chung quanh xem có tiệm nước ô mai nào không, lại nhìn thấy Sở Hiên đứng dậy, đi vào tiệm nhỏ ở phố đối diện, lúc đi ra, trên tay đã có thêm một ly nước trái cây ướp lạnh.
Tô Hồng Tụ ngơ ngác nhìn Sở Hiên, người đến người đi trên đường, hối hả, Sở Hiên vẫn khom người cẩn thận bảo vệ ly nước trái cây trong tay, không biết, nhìn dáng vẻ bây giờ của hắn xứng với khẩn trương, toàn thân căng thẳng như vậy, không chừng cho rằng che chở trong ngực hắn là châu báu hiếm thế đâu.
Sở Hiên chen lấn từ trong đám người ra ngoài, cầm ly nước trái cây trong tay đặt xuống trước mặt Tô Hồng Tụ, vẫn khuôn mặt xứng với mặt chết thường ngày, lúc ăn cơm, cũng không quên liên tục không ngừng phóng sát khí lạnh lẽo ra bốn phía chung quanh, làm hại tất cả thực khách chung quanh đều bị dọa chạy, chủ tiệm và người làm thì ở ngay bên cạnh tỏ vẻ ai oán nhìn hắn, giận mà không dám nói gì.
Lúc tính tiền, Sở Hiên nhìn cũng không nhìn, tiện tay ném cho tiểu nhị của tiệm một nén vàng, mặt tiểu nhị đã cười như hoa, oán niệm lúc trước không cánh mà bay, Tô Hồng Tụ và Sở Hiên đã đi ra thật xa, tiểu nhị vẫn còn ở phía sau không ngừng cúi đầu khom lưng: “Khách quan đi thong thả, lần sau lại đến!”
Đến chợ, Tô Hồng Tụ cảm giác nửa đời sau của mình mờ mịt, hy vọng xa vời, rất có thể vĩnh viễn sẽ bị Sở Hiên nhốt trong hậu cung rồi. Vì vậy giống như phát điên vơ vét hàng hóa của đám người bán hàng rong trên đường, gần như mua toàn bộ con đường.
Cuối cùng Sở Hiên dứt khoát ném túi tiền cho nàng, để cho nàng mua đủ. Hà hà! Nếu tiền đã về nàng, thì nàng không thể xài loạn như vậy.
Tô Hồng Tụ nhận được túi tiền, cười híp mắt giấu nó vào trong cái yếm trên người, không mua loạn.
Sở Hiên bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
Sau đó hai người lại đi dạo tiệm vải, đi tiệm châu báu mua đồ trang sức ngọc bội.
Tô Hồng Tụ nhớ tới Tôn Kiệt năm lần bảy lượt cứu nàng, trong lòng cảm kích, nên muốn mua một bảo ngọc chặn tai họa trừ tà đưa cho Tôn Kiệt.
Nhưng mà chọn ngọc là một tri thức, người bình thường rất dễ dàng mắc lừa, coi thứ phẩm là bảo bối, mua ngọc nát về không hề có tác dụng.
Tô Hồng Tụ lại khác, nàng là yêu, giác quan thứ sáu nhạy bén trời sinh, gần như chỉ cần liếc, có thể phân biệt được miếng ngọc nào là tốt, miếng ngọc nào là thứ phẩm.
Chọn tới chọn lui, nhanh chóng chọn ngọc bội uyên ương nghịch nước cất vào trong lòng.
Mặc dù hoa văn trên ngọc bội không thích hợp lắm, nhưng chọn lấy hồi lâu, Tô Hồng Tụ thật sự không chọn ra được miếng nào tốt hơn, càng có linh khí hơn miếng này.
Sở Hiên vẫn ở bên cạnh nhìn Tô Hồng Tụ chọn ngọc bội. Thấy Tô Hồng Tụ cất ngọc bội vào trong lòng, không nói gì, sau khi tính tiền rồi mang theo nàng rời khỏi tiệm châu báu.
Đi tới đi lui, Tô Hồng Tụ cảm giác dường như đằng sau có người đi theo mình, quay đầu lại nhìn, đằng sau có hai trung niên dáng vẻ hèn mọn bỉ ổi, lén la lén lút, thò đầu rụt cổ, hình như là trộm, không, càng giống thổ phỉ hơn!
Tô Hồng Tụ kéo Sở Hiên bên cạnh, dán lên lỗ tai hắn nói: “Phía sau có người xấu theo chúng ta!
Không ngờ Sở Hiên không thèm quan tâm đến lời nàng nói, chỉ coi như không nghe thấy, vẫn kéo tay Tô Hồng Tụ vội vội vàng vàng đi về phía trước.
Tô Hồng Tụ nhìn mặt Sở Hiên, trong lòng không khỏi nghi ngờ, hắn vội vã như vậy, rốt cuộc muốn dẫn nàng đi đâu? Bình thường khi nàng ở Thải Hoa lâu cũng thường nhìn thấy thủ hạ của hắn đi xử lý việc gấp cho hắn, nhưng mỗi một lần, mặt Sở Hiên đều không chút thay đổi, mặt chết như không có chuyện gì xảy ra, còn chưa bao giờ nhìn thấy hắn như vậy, mặt lộ vẻ nóng nảy, trên trán cũng đổ mồ hôi rồi.
Tô Hồng Tụ lon ton đi theo Sở Hiên như vậy, Sở Hiên đi quá nhanh, hắn lại người cao ngựa lớn, bước một bước tương đương với Tô Hồng Tụ bước hai bước.
Tô Hồng Tụ đi phía sau, nhanh chóng theo không kịp, không khỏi chảy dài mặt, uất ức nói: “Ta không đi, chân ta đau.”
Tô Hồng Tụ vốn cho rằng Sở Hiên sẽ mắng nàng, hoặc kéo nàng tiếp tục buộc nàng đi lên phía trước, đâu có ngờ rằng Sở Hiên nghe Tô Hồng Tụ phàn nàn không ngừng, không nói lời nào, xoay người lại, một phát ôm Tô Hồng Tụ vào trong ngực.
“Chi -?” Tiểu hồ ly hoảng hốt trong lòng, hai lỗ tai mềm như nhung lập tức dựng lên, Sở Hiên duỗi bàn tay to che cho nàng.
“Không kêu, nhanh chóng đã đến.” Sở Hiên không cúi đầu nhìn Tô Hồng Tụ, vẫn vội vàng như cũ đi lên phía trước, không bao lâu, một tòa công trình miếu thờ to lớn xuất hiện trước mặt Tô Hồng Tụ, trên cửa ra vào rõ ràng có ba chữ to màu đỏ thắm: Miếu nhân duyên.
Tô Hồng Tụ nhìn Sở Hiên, lại nhìn một đống thiện nam tín nữ bên cạnh, trên mặt chậm rãi hiện lên vẻ bàng hoàng.
Gì chứ? Suốt đường hắn đi vội vội vàng vàng như vậy, chính là vì đưa nàng đến chỗ này sao?
Miếu nhân duyên? Sở Hiên mang nàng đến cầu duyên? Nhưng mà nhìn vẻ mặt vừa nghiêm túc vừa lạnh lại khốc như vậy, không giống như sẽ tin những điều này?
Lúc này, bởi vì dòng người quá đông, hai nam nhân lén la lén lút đằng sau đã sớm bị đám người chen chúc đi, không thấy bóng đáng, Tô Hồng Tụ nghe thiện nam tín nữ bên cạnh đỏ ửng mặt, vui sướng thẹn thùng xì xào bàn tán.
“Có nghe nói chưa? Miếu này linh lắm, nữ nhi mặt rỗ nhà Vương nhị ở Thành Tây, nghe nói cũng bởi vì đến đây cúng tiền nhang đèn, tháng trước rõ ràng đã gả ra ngoài.”
“Còn không dừng lại đó, ta còn nghe nói, sau khi nữ nhi què nhà Lưu đại quỳ lạy ở đây, cũng gả đến một hộ trong sạch!”
“Bồ Tát phù hộ, ông trời phù hộ, để cho con nhất định có thể gả đến một hộ trong sạch, tín nữ dập đầu cho Bồ Tát trong này!”
Tô Hồng Tụ nhìn hai bên, phần lớn tới trong miếu là nữ nhân, có một ít nam nhân, Sở Hiên vừa tiến vào, đa phần khuê nữ thiếu nữ đều quay đầu đến gò má đỏ ửng, mắt không chớp mà nhìn hắn.
Mặt Sở Hiên không đổi sắc, vẫn xứng với mặt chết người lạ chớ tới gần, dáng vẻ cầu duyên lạnh lùng như đang làm ám sát, những nữ nhân kia nhìn rồi nhìn, không một ai dám tiến gần.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook