Mị Công Khanh
-
Chương 81: Trở về thành Nam Dương
Thấy cậu nghẹn lời, Vương Hoằng mỉm cười.
Lúc này, Trần Dung nhìn thấy Vương Hoằng vẫy gọi liền bước nhanh đi tới. Nàng vừa đi đến, thấy sắc mặt Tôn Diễn không tốt, nàng quay đầu, thân thiết nhìn cậu rồi hỏi Vương Hoằng: “Sao vậy?”
Vương Hoằng cười nói: “Tôn tướng quân muốn đi cứu viện Nhiễm Mẫn, A Dung có muốn cùng đi không?”
Trần Dung nhìn Vương Hoằng, nói: “Nguyện đi cùng đường với Thất lang.”
Vương Hoằng gật đầu, chàng quay đầu đối mặt với Tôn Diễn, hai tay chặp lại, thanh thanh nói: “Như thế chúng ta đi trước, ngày khác tái kiến nguyện cùng Tôn quân say sưa một hồi.”
Tôn Diễn hừ một tiếng, cũng chắp tay với chàng.
Cậu đi đến trước mặt Trần Dung, thấp giọng nói: “Đi theo ta.”
Cậu dẫn Trần Dung đi xa trăm bước, nghiêng đầu nhìn Vương Hoằng liếc mắt một cái, chuyển sang nhìn về phía Trần Dung, nhíu lại đôi mày thanh tú, rồi nói với giọng điệu nghiêm túc: “A Dung, cái tên Vương Thất lang kia phong lưu thành tính, rất biết cách đem lại niềm vui cho nữ nhân. Muội không thể hồ đồ.”
Nói tới đây, trong ánh mắt đen như mực luôn giống như sói của cậu hiện lên một chút nhu tình, cậu vươn tay ra, nhẹ nhàng mà đặt trên vai Trần Dung, nhìn nàng chăm chú khẽ nói: “Muội và ta là người giống nhau…… Chúng ta không thể vui đùa nổi.”
Trần Dung cảm kích nhìn cậu, chậm rãi, nàng thi lễ với cậu, rũ mắt nói: “Lời nói của lang quân, A Dung ghi nhớ.”
Sau khi chính thức đáp lời cậu, nàng ngẩng mặt, chớp mắt to, nghịch ngợm cười nói: “Tôn Diễn, nếu có một ngày hôn sự của huynh có thể tự làm chủ, mà huynh lại không có người trong lòng, vậy thì cưới ta được không?” Nàng cười rất ngây thơ, nhưng trong đáy mắt kia ít nhiều mang theo sự nghiêm túc.
Sự nghiêm túc này, cũng giống như một con sói sau vô số năm tháng cô tịch thất vọng, là sự khát vọng cùng ỷ lại phát ra từ linh hồn của một người đối với sự ấm áp, đối với đồng bọn.
Sự nghiêm túc này, Tôn Diễn không thể hiểu nổi. Cậu cau mày ngẫm nghĩ, rồi vẫn lắc đầu, khẽ nói: “Không biết có được hay không, ta không dám hứa hẹn.”
Nói tới đây, cậu vươn tay, đè lên hai tay của Trần Dung, nói với giọng khàn khàn: “Lần từ biệt này không biết có thể gặp lại hay không. A Dung, muội nhất định phải kiên cường một chút, cũng phải thông minh một chút, nhất định đừng để người khác hủy hoại.”
Nói xong câu này, cậu xoay người rời đi.
Trần Dung quay đầu, nhìn thiếu niên nhanh chóng đi xa, xoay người lên ngựa, nhìn hai ngàn người chạy đi cát bụi bốc lên cao, bay thẳng lên tận mây đen, che khuất trăng sáng.
Ngay lúc nàng ngơ ngác đứng đó, một tiếng đàn du dương vang lên. Tiếng đàn lần này lại hoàn toàn khác với vừa rồi, nó tràn ngập sầu tư, tràn ngập nỗi buồn ly biệt, là tình cảnh khi một quân tử tiễn đưa bạn bè đi xa, bẻ một cành liễu, ước hẹn sang năm gặp lại.
Trần Dung quay đầu lại. Nàng đối mặt với Vương Hoằng dưới ánh trăng, bào phục màu đen, trên gương mặt tuấn mỹ như nhuộm một tầng sương khói, chàng đang tấu cầm. Nàng bước chậm đến gần chàng.
Khi đi đến phía sau chàng, một tỳ nữ vội vàng lấy ra một tháp đặt ở chỗ bên phải của Vương Hoằng rồi lui xuống phía sau.
Trần Dung ngồi xuống. Dưới ánh trăng, nàng kinh ngạc nhìn Vương Hoằng tuấn mỹ phiêu dật ở bên cạnh.
Dần dần, ngón tay thon dài của chàng chậm lại. Chàng từ từ quay đầu nhìn Trần Dung. Dưới ánh trăng, hai mắt của chàng sáng như sao, hay đây chính là một vì sao, cực sáng ngời, cực trong suốt, cực xa xôi……
Trần Dung ngửa đầu nhìn chàng.
Vương Hoằng khẽ nhếch môi, tươi cười nhợt nhạt, giọng nói ôn nhu bay tới: “A Dung đang nhìn cái gì vậy?”
Trần Dung cũng không chớp mắt nhìn chàng, ánh mắt mê mang, nàng nhẹ nhàng trả lời: “Nhìn quân.”
Nàng đưa ra câu trả lời như thế. Nàng lại dùng ánh mắt mê mang, trống rỗng như thế trả lời chàng.
Vương Hoằng nhướn mày, chàng buông cầm, xoay người nhìn Trần Dung chăm chú.
Đúng lúc này, Trần Dung giật mình một cái, nàng miễn cưỡng cười, đứng lên, xoay người định rời đi.
Ngay khi đó, giọng nói thanh nhuận êm tai của Vương Hoằng truyền đến: “A Dung?”
Bước chân của Trần Dung cứng đờ.
Chàng đứng lên, đi đến phía sau nàng, cách nàng chỉ có nửa cánh tay thì dừng lại, cúi đầu, chàng ôn nhu hỏi: “Nói cho ta biết, vì sao nàng lại đến thành Mạc Dương?” Ngữ khí cực kỳ kiên định.
Trần Dung ngẩn ra. Nàng thì thào nói: “Vấn đề này, ta đã trả lời chàng rồi.” Không đợi Vương Hoằng hỏi lại, nàng đã vội vàng đi về phía trước.
Nhìn bóng dáng nàng bỏ trốn mất dạng, Vương Hoằng chậm rãi cười.
Lúc này, hiền sĩ trung niên đi tới, hắn nhìn bóng dáng Trần Dung, nói: “Lang quân, Trần thị A Dung này rất kỳ quái. Trên đường nàng cùng chúng ta đến thành Mạc Dương, dọc theo đường đi bày mưu tính kế, trấn định thong dong, thật sự tự tin. Khi nói về việc có thể thoát vây từ cửa nam, nàng cũng rất tự tin, ngay cả giờ giấc cụ thể cùng nhân số của địch nhân đều rõ rệt. Nhưng khi nàng chân chính đối mặt với chiến trường thì lại kinh hoàng hoảng sợ, không hề khác gì các nữ lang bình thường. Lang quân, người nói Trần thị A Dung sao vậy?”
Vương Hoằng lắc đầu, chàng nhìn bóng dáng Trần Dung đi xa, thản nhiên cười, khẽ nói: “Đúng là thú vị……”
Chỉ chốc lát, mọi người đã chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau, đội ngũ lại lên đường.
Ngày hôm qua, bọn họ còn có hai ngàn người, hiện tại chỉ còn lại có hơn một trăm, hơn nữa trong số hơn một trăm này còn có tầm 30 người bị thương. Chỉ có từng này người, tiến lên phải cẩn thận hơn, dọc theo đường đi, Vương Hoằng phái ra mấy người dò đường, thấy điều gì khác thường thì sẽ thay đổi tuyến đường mà đi.
Rốt cục, đến ngày thứ ba, thành Nam Dương đã xuất hiện ở trước mắt mọi người.
Nhìn thấy thành trì quen thuộc, mọi người phát ra tiếng hoan hô.
Đúng lúc này, một giọng nói trong trẻo truyền đến: “Vương Hoằng.”
Mọi người quay đầu lại. Vừa quay đầu, bọn họ không khỏi ngẩn ra.
Trong xe ngựa, Trần Dung đang ló đầu ra gọi Vương Hoằng, có điều lúc này nàng đã thay bào phục nam tử, trên mặt nàng thậm chí còn lấm cát bụi.
Trong lúc mọi người ngẩn ngơ, Trần Dung giục ngựa đuổi tới trước mặt Vương Hoằng, nàng nhìn Vương Hoằng, nghiêm túc nói: “Thất lang, sắp đến thành Nam Dương rồi, ta có một chuyện muốn nhờ.”
Lời của nàng thốt ra, Vương Hoằng nheo lại hai mắt. Chàng nhìn nàng chăm chú, chậm rãi cười, nói với giọng ôn nhu: “Ý của khanh khanh là muốn nói cho thế nhân biết, Trần thị A Dung chưa bao giờ từng đến thành Mạc Dương? Lại càng chưa từng đi theo người Vương gia, làm bạn bên cạnh Vương Hoằng ta?”
Không biết vì sao, tươi cười của chàng dường như hơi lạnh lùng, khiến Trần Dung rùng mình một cái.
Không biết vì sao, rõ ràng là chuyện đúng lý hợp tình, Trần Dung lại đột nhiên cảm thấy chột dạ, nàng cúi đầu, cắn môi thì thào nói: “Ta, ta vẫn chưa gả đi mà.”
Nói tới đây, dường như nàng có lại sức lực, nàng ngẩng đầu lên, trông mong nhìn Vương Hoằng, khẽ cầu xin: “A Dung và lang quân cách xa nhau đâu chỉ ngàn dặm vạn dặm? Lang quân, Trần Dung sẽ không làm thiếp.”
Nàng nói tới đây, vung roi ngựa, chạy đến bên xe ngựa của mình.
Vương Hoằng nhìn bóng dáng của nàng, sau một hồi mới cất giọng với vẻ lười biếng: “Lời của Trần thị A Dung, mọi người nhớ rõ chưa?”
“Nhớ rõ.”
Nghe thấy mọi người chỉnh tề đồng ý, Vương Hoằng không chút để ý gật đầu, nói: “Dựa theo lời của nàng nói đi.”
“Vâng.”
Đoàn người vừa mới đáp ứng, hiền sĩ trung niên ngẩng đầu liếc mắt nhìn Trần Dung tươi cười đầy mặt, hắn không khỏi lắc đầu, nói với Vương Hoằng: “Nàng, nàng đúng là…… lừa mình dối người mà.”
Vương Hoằng khẽ cười.
Lúc này, Trần Dung nhìn thấy Vương Hoằng vẫy gọi liền bước nhanh đi tới. Nàng vừa đi đến, thấy sắc mặt Tôn Diễn không tốt, nàng quay đầu, thân thiết nhìn cậu rồi hỏi Vương Hoằng: “Sao vậy?”
Vương Hoằng cười nói: “Tôn tướng quân muốn đi cứu viện Nhiễm Mẫn, A Dung có muốn cùng đi không?”
Trần Dung nhìn Vương Hoằng, nói: “Nguyện đi cùng đường với Thất lang.”
Vương Hoằng gật đầu, chàng quay đầu đối mặt với Tôn Diễn, hai tay chặp lại, thanh thanh nói: “Như thế chúng ta đi trước, ngày khác tái kiến nguyện cùng Tôn quân say sưa một hồi.”
Tôn Diễn hừ một tiếng, cũng chắp tay với chàng.
Cậu đi đến trước mặt Trần Dung, thấp giọng nói: “Đi theo ta.”
Cậu dẫn Trần Dung đi xa trăm bước, nghiêng đầu nhìn Vương Hoằng liếc mắt một cái, chuyển sang nhìn về phía Trần Dung, nhíu lại đôi mày thanh tú, rồi nói với giọng điệu nghiêm túc: “A Dung, cái tên Vương Thất lang kia phong lưu thành tính, rất biết cách đem lại niềm vui cho nữ nhân. Muội không thể hồ đồ.”
Nói tới đây, trong ánh mắt đen như mực luôn giống như sói của cậu hiện lên một chút nhu tình, cậu vươn tay ra, nhẹ nhàng mà đặt trên vai Trần Dung, nhìn nàng chăm chú khẽ nói: “Muội và ta là người giống nhau…… Chúng ta không thể vui đùa nổi.”
Trần Dung cảm kích nhìn cậu, chậm rãi, nàng thi lễ với cậu, rũ mắt nói: “Lời nói của lang quân, A Dung ghi nhớ.”
Sau khi chính thức đáp lời cậu, nàng ngẩng mặt, chớp mắt to, nghịch ngợm cười nói: “Tôn Diễn, nếu có một ngày hôn sự của huynh có thể tự làm chủ, mà huynh lại không có người trong lòng, vậy thì cưới ta được không?” Nàng cười rất ngây thơ, nhưng trong đáy mắt kia ít nhiều mang theo sự nghiêm túc.
Sự nghiêm túc này, cũng giống như một con sói sau vô số năm tháng cô tịch thất vọng, là sự khát vọng cùng ỷ lại phát ra từ linh hồn của một người đối với sự ấm áp, đối với đồng bọn.
Sự nghiêm túc này, Tôn Diễn không thể hiểu nổi. Cậu cau mày ngẫm nghĩ, rồi vẫn lắc đầu, khẽ nói: “Không biết có được hay không, ta không dám hứa hẹn.”
Nói tới đây, cậu vươn tay, đè lên hai tay của Trần Dung, nói với giọng khàn khàn: “Lần từ biệt này không biết có thể gặp lại hay không. A Dung, muội nhất định phải kiên cường một chút, cũng phải thông minh một chút, nhất định đừng để người khác hủy hoại.”
Nói xong câu này, cậu xoay người rời đi.
Trần Dung quay đầu, nhìn thiếu niên nhanh chóng đi xa, xoay người lên ngựa, nhìn hai ngàn người chạy đi cát bụi bốc lên cao, bay thẳng lên tận mây đen, che khuất trăng sáng.
Ngay lúc nàng ngơ ngác đứng đó, một tiếng đàn du dương vang lên. Tiếng đàn lần này lại hoàn toàn khác với vừa rồi, nó tràn ngập sầu tư, tràn ngập nỗi buồn ly biệt, là tình cảnh khi một quân tử tiễn đưa bạn bè đi xa, bẻ một cành liễu, ước hẹn sang năm gặp lại.
Trần Dung quay đầu lại. Nàng đối mặt với Vương Hoằng dưới ánh trăng, bào phục màu đen, trên gương mặt tuấn mỹ như nhuộm một tầng sương khói, chàng đang tấu cầm. Nàng bước chậm đến gần chàng.
Khi đi đến phía sau chàng, một tỳ nữ vội vàng lấy ra một tháp đặt ở chỗ bên phải của Vương Hoằng rồi lui xuống phía sau.
Trần Dung ngồi xuống. Dưới ánh trăng, nàng kinh ngạc nhìn Vương Hoằng tuấn mỹ phiêu dật ở bên cạnh.
Dần dần, ngón tay thon dài của chàng chậm lại. Chàng từ từ quay đầu nhìn Trần Dung. Dưới ánh trăng, hai mắt của chàng sáng như sao, hay đây chính là một vì sao, cực sáng ngời, cực trong suốt, cực xa xôi……
Trần Dung ngửa đầu nhìn chàng.
Vương Hoằng khẽ nhếch môi, tươi cười nhợt nhạt, giọng nói ôn nhu bay tới: “A Dung đang nhìn cái gì vậy?”
Trần Dung cũng không chớp mắt nhìn chàng, ánh mắt mê mang, nàng nhẹ nhàng trả lời: “Nhìn quân.”
Nàng đưa ra câu trả lời như thế. Nàng lại dùng ánh mắt mê mang, trống rỗng như thế trả lời chàng.
Vương Hoằng nhướn mày, chàng buông cầm, xoay người nhìn Trần Dung chăm chú.
Đúng lúc này, Trần Dung giật mình một cái, nàng miễn cưỡng cười, đứng lên, xoay người định rời đi.
Ngay khi đó, giọng nói thanh nhuận êm tai của Vương Hoằng truyền đến: “A Dung?”
Bước chân của Trần Dung cứng đờ.
Chàng đứng lên, đi đến phía sau nàng, cách nàng chỉ có nửa cánh tay thì dừng lại, cúi đầu, chàng ôn nhu hỏi: “Nói cho ta biết, vì sao nàng lại đến thành Mạc Dương?” Ngữ khí cực kỳ kiên định.
Trần Dung ngẩn ra. Nàng thì thào nói: “Vấn đề này, ta đã trả lời chàng rồi.” Không đợi Vương Hoằng hỏi lại, nàng đã vội vàng đi về phía trước.
Nhìn bóng dáng nàng bỏ trốn mất dạng, Vương Hoằng chậm rãi cười.
Lúc này, hiền sĩ trung niên đi tới, hắn nhìn bóng dáng Trần Dung, nói: “Lang quân, Trần thị A Dung này rất kỳ quái. Trên đường nàng cùng chúng ta đến thành Mạc Dương, dọc theo đường đi bày mưu tính kế, trấn định thong dong, thật sự tự tin. Khi nói về việc có thể thoát vây từ cửa nam, nàng cũng rất tự tin, ngay cả giờ giấc cụ thể cùng nhân số của địch nhân đều rõ rệt. Nhưng khi nàng chân chính đối mặt với chiến trường thì lại kinh hoàng hoảng sợ, không hề khác gì các nữ lang bình thường. Lang quân, người nói Trần thị A Dung sao vậy?”
Vương Hoằng lắc đầu, chàng nhìn bóng dáng Trần Dung đi xa, thản nhiên cười, khẽ nói: “Đúng là thú vị……”
Chỉ chốc lát, mọi người đã chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau, đội ngũ lại lên đường.
Ngày hôm qua, bọn họ còn có hai ngàn người, hiện tại chỉ còn lại có hơn một trăm, hơn nữa trong số hơn một trăm này còn có tầm 30 người bị thương. Chỉ có từng này người, tiến lên phải cẩn thận hơn, dọc theo đường đi, Vương Hoằng phái ra mấy người dò đường, thấy điều gì khác thường thì sẽ thay đổi tuyến đường mà đi.
Rốt cục, đến ngày thứ ba, thành Nam Dương đã xuất hiện ở trước mắt mọi người.
Nhìn thấy thành trì quen thuộc, mọi người phát ra tiếng hoan hô.
Đúng lúc này, một giọng nói trong trẻo truyền đến: “Vương Hoằng.”
Mọi người quay đầu lại. Vừa quay đầu, bọn họ không khỏi ngẩn ra.
Trong xe ngựa, Trần Dung đang ló đầu ra gọi Vương Hoằng, có điều lúc này nàng đã thay bào phục nam tử, trên mặt nàng thậm chí còn lấm cát bụi.
Trong lúc mọi người ngẩn ngơ, Trần Dung giục ngựa đuổi tới trước mặt Vương Hoằng, nàng nhìn Vương Hoằng, nghiêm túc nói: “Thất lang, sắp đến thành Nam Dương rồi, ta có một chuyện muốn nhờ.”
Lời của nàng thốt ra, Vương Hoằng nheo lại hai mắt. Chàng nhìn nàng chăm chú, chậm rãi cười, nói với giọng ôn nhu: “Ý của khanh khanh là muốn nói cho thế nhân biết, Trần thị A Dung chưa bao giờ từng đến thành Mạc Dương? Lại càng chưa từng đi theo người Vương gia, làm bạn bên cạnh Vương Hoằng ta?”
Không biết vì sao, tươi cười của chàng dường như hơi lạnh lùng, khiến Trần Dung rùng mình một cái.
Không biết vì sao, rõ ràng là chuyện đúng lý hợp tình, Trần Dung lại đột nhiên cảm thấy chột dạ, nàng cúi đầu, cắn môi thì thào nói: “Ta, ta vẫn chưa gả đi mà.”
Nói tới đây, dường như nàng có lại sức lực, nàng ngẩng đầu lên, trông mong nhìn Vương Hoằng, khẽ cầu xin: “A Dung và lang quân cách xa nhau đâu chỉ ngàn dặm vạn dặm? Lang quân, Trần Dung sẽ không làm thiếp.”
Nàng nói tới đây, vung roi ngựa, chạy đến bên xe ngựa của mình.
Vương Hoằng nhìn bóng dáng của nàng, sau một hồi mới cất giọng với vẻ lười biếng: “Lời của Trần thị A Dung, mọi người nhớ rõ chưa?”
“Nhớ rõ.”
Nghe thấy mọi người chỉnh tề đồng ý, Vương Hoằng không chút để ý gật đầu, nói: “Dựa theo lời của nàng nói đi.”
“Vâng.”
Đoàn người vừa mới đáp ứng, hiền sĩ trung niên ngẩng đầu liếc mắt nhìn Trần Dung tươi cười đầy mặt, hắn không khỏi lắc đầu, nói với Vương Hoằng: “Nàng, nàng đúng là…… lừa mình dối người mà.”
Vương Hoằng khẽ cười.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook