Mị Công Khanh
-
Chương 22: Tái hiện
Xe ngựa của Trần Dung đảo mắt đã đến hàng đầu của đội ngũ.
Vài trưởng bối đang cùng Nhiễm Mẫn nói chuyện, Trần Dung không tiện quấy rầy, nàng im lặng đứng ở một bên.
Cô nương văn nhược xinh đẹp kia lúc này thu hồi ánh mắt, nàng ta đảo mắt thấy được Trần Dung, liền được tỳ nữ nâng đỡ đến gần, nhìn nàng cười nói: “Muội là A Dung sao? Mới vừa rồi mọi người đã kể về muội, đều khen không dứt miệng.”
Nói tới đây, cô nương ngượng ngùng bổ sung: “Ta gọi là Trần Vi, là tộc tỷ của muội.”
Trần Dung đương nhiên biết nàng ta là tộc tỷ của mình.
Nàng buông rủ hai mắt, thấp giọng nói: “Gặp qua tỷ tỷ.” Bất tri bất giác, nàng phát hiện tay mình nhanh chóng vò góc áo. Trần Dung hít một hơi thật sâu, thả lỏng tay ra.
Gương mặt Trần Vi đỏ hồng, trên nét mặt tú lệ, mang theo vẻ xấu hổ của một cô nương nảy mầm xuân tâm. Nàng ta lại si ngốc liếc nhìn Nhiễm Mẫn một cái, vô tâm nói với Trần Dung: “A Dung, muội nói chàng có phải trượng phu chân chính hay không?”
Chàng trong miệng nàng ta, tất nhiên là Nhiễm Mẫn.
Trần Dung quay đầu nhìn về phía Nhiễm Mẫn, lúc này, trên gương mặt tuấn mỹ mang theo tươi cười thản nhiên, trong con ngươi đen láy âm hỏa cũng đã biến mất, cả người thoạt nhìn thật sự tao nhã.
Trần Dung liếc nhìn y một cái rồi dời tầm mắt, thản nhiên nói: “Uh, y đúng là trượng phu.”
Được Trần Dung khẳng định, khuôn mặt nhỏ nhắn của Trần Vi càng đỏ, nàng ta vui sướng nhìn Nhiễm Mẫn, khoái hoạt nói: “Hóa ra A Dung cũng thấy chàng là trượng phu chân chính? Thật tốt quá.” Mặt nàng ta đỏ hồng đến tận gáy, Trần Vi cúi đầu, ngượng ngùng nói với Trần Dung: “Không biết vì sao, ta vừa gặp A Dung, trong lòng liền có cảm tình, có gì cũng muốn kể với muội.”
Thật không? Dưới đáy lòng Trần Dung cười lạnh một tiếng.
Nàng rủ mắt, mỉm cười nói: “Tỷ tỷ tựa như hoa sen, tinh thuần xuất tục.”
Lời đánh giá này của Trần Dung vừa thốt ra, Trần Vi mừng rỡ, hai mắt nàng ta sáng trong nhìn Trần Dung, lần đầu tiên đem lực chú ý hoàn toàn đặt lên thân Trần Dung.
Nhìn thấy trên mặt Trần Vi không hề che giấu vui mừng đắc ý, Trần Dung không khỏi ngẩn ra: Thật sự là, nàng đã quên, trải qua chuyến đi vừa rồi, nàng đã không còn là Trần Dung trước kia. Nàng thốt ra lời đánh giá, đã có chút phân lượng (ý chỉ lời đánh giá được người coi trọng).
Lúc này, chúng trưởng gia vây quanh Nhiễm Mẫn đã tản ra, một văn sĩ trung niên hướng tới Trần Dung vẫy vẫy tay, ý bảo nàng tới gần.
Trần Dung vội vàng bảo Thượng tẩu đánh xe ngựa qua đó, bước xuống xe, hướng tới văn sĩ trung niên kia thi lễ, cúi đầu thành thật nói: “Trần Dung ở Bình thành, gặp qua tộc bá.”
Văn sĩ trung niên kia gật đầu, nói: “A Dung đúng không? Không cần tự giới thiệu, ta biết phụ huynh của con là ai. Một năm trước, phụ huynh của con sau khi gặp qua ta, liền đi theo mọi người đến Kiến Khang rồi.”
Dừng một chút, văn sĩ trung niên hướng tới Trần Vi vẫy tay.
Ánh mắt Trần Vi vội vàng thu hồi từ trên người Nhiễm Mẫn, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng chạy đến bên người phụ thân.
Văn sĩ trung niên chuyển sang nhìn Trần Vi, từ ái nói: “Vi nhi, phụ huynh của A Dung không ở đây, chúng ta là người nhà của nàng, tỷ muội các con phải chiếu cố lẫn nhau mới phải.” Dứt lời, hắn lại nói với Trần Dung: “Nếu phụ huynh của con không có ở đây, ta là tộc trưởng, đến Nam Dương, con và Vi nhi sẽ ở cùng một chỗ.”
Trần Dung khẽ mím môi, muốn nói gì đó, nhưng nàng nghĩ nghĩ, vẫn chỉ thấp giọng đáp: “Vâng.”
Trần Vi mím môi cười, vui mừng nói: “Đã biết phụ thân, vừa rồi con cùng A Dung nói rất nhiều, nàng còn khen con giống như hoa sen đó.”
Trong giọng nói mang theo vài phần ngây thơ, văn sĩ trung niên ha ha cười, xoa đầu nàng ta lắc đầu nói: “Con nha, mãi mà không người lớn. Được rồi, con và A Dung đi chơi đi.”
Trần Vi khanh khách cười, chạy đến bên người Trần Dung, nắm tay nàng chạy về phía mọi người đang tụ tập. Ngay cả đang chạy đi, nàng vẫn nhịn không được quay đầu, lại nhìn về phía Nhiễm Mẫn.
Vừa nhìn tới nam tử tuấn mỹ cao lớn kia, khuôn mặt nhỏ nhắn của Trần Vi lại đỏ hồng.
Đúng lúc này, có lẽ là cảm giác được ánh mắt của Trần Vi, Nhiễm Mẫn đột nhiên quay đầu, ánh mắt thâm thúy như điện bắn về phía hai người.
Mặt Trần Vi đỏ tới gáy, nàng ta vội vàng cúi đầu xuống, cơ hồ thấp đến tận ngực.
Nhiễm Mẫn thấy thế, kinh ngạc nhíu mày rậm, hắn hướng tới hai nàng tinh tế liếc mắt một cái, nhấc chân lên đi về phía các nàng.
Tay Trần Vi nắm tay Trần Dung không khỏi run run, nàng ta run rẩy hỏi: “Chàng, chàng lại đây, A Dung, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?” Trong giọng nói vừa thẹn vừa mừng lại là sợ hãi.
Trần Dung lẳng lặng nhìn nam nhân kia nhanh đi tới, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Chỉ lại đây mà thôi, cũng không ăn thịt người, sợ cái gì?”
Nói thì nói như vậy, tay trái giấu trong tay áo lại gắt gao nắm thành quyền — kiếp trước, nàng vẫn đều không hiểu nam nhân này. Sau từng ấy năm tháng, nàng vô số lần nhớ tới tình cảnh này, nghĩ rằng, hơn phân nửa y đối với tộc tỷ rất có cảm tình, cho nên mới đi về phía các nàng.
Trọng sinh lại lần nữa, rốt cục có thể nhìn thấu rõ ràng mọi thứ.
Lúc này, Nhiễm Mẫn đã đi tới trước mặt hai nàng.
Vóc người y rất cao, cứ như vậy đứng ở trước mặt hai nàng, từ trên cao nhìn xuống, khí thế bức người. Bất tri bất giác, cả người Trần Vi đều trở nên run rẩy.
Trần Dung bình tĩnh vô cùng, mặt mày nàng nhu hòa, ánh mắt chưa từng nhìn về phía Nhiễm Mẫn, cũng không nhìn về phía Trần Vi, nàng chỉ đứng nơi đó, tựa hồ cũng không biết, y đứng ở ngay trước mặt nàng.
Nhiễm Mẫn nhìn Trần Vi một cái, đảo mắt nhìn về phía Trần Dung, mở miệng hỏi: “Các nàng tên gọi là gì?” Giọng nói trầm thấp, thập phần êm tai.
Đúng rồi, kiếp trước, y vừa mở miệng cũng là một câu này.
Lúc này đây, Trần Dung không đáp lời trước, ánh mắt của nàng chuyển về phía tộc tỷ, chờ nàng ta nói trước.
Trần Vi đỏ mặt, hướng tới Nhiễm Mẫn bối rối thi lễ, lúng ta lúng túng nói: “Thiếp, thiếp, thiếp gọi là Trần Vi.”
Ánh mắt Nhiễm Mẫn chuyển về phía Trần Dung.
Trần Dung khẽ hé miệng, thấp giọng nói: “Ta gọi là Trần Dung.”
Nhiễm Mẫn gật đầu, nói: “Trần thị A Dung? Ta biết nàng.” Kiếp trước, y cũng không nói những lời này, lúc ấy ánh mắt y nhìn về phía nàng đang cầm roi ngựa, hỏi: “Nàng biết dùng roi sao?” Lúc ấy mình trả lời thế nào? Vốn đinh xác nhận, nhưng vừa nghĩ đến thế tục đối với việc nữ tử dùng roi có cái nhìn khác, lại vội vàng giấu roi ra phía sau, nói: “Đây là của người khác, ta chỉ lấy để chơi đùa thôi.’
Nhiễm Mẫn nói ‘Ta biết nàng’, tuy rằng chỉ là vài chữ đơn giản, nhưng y vừa thốt ra, khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ bừng của Trần Vi bỗng trở nên trắng bệch, nàng ta rút tay đang nắm tay Trần Dung về.
Trần Dung liếc mắt nhìn Trần Vi một cái, lần này không trả lời Nhiễm Mẫn.
Nhiễm Mẫn nhìn Trần Dung một lúc, gật gật đầu, xoay người bước đi.
Đến tận khi bóng dáng của y biến mất trong tầm mắt của Trần Dung, Trần Dung vẫn không nhúc nhích, Trần Vi cũng vẫn không nhúc nhích.
Đột nhiên, Trần Vi xoay người, trở về trong xe ngựa.
Nhìn bóng dáng Trần Vi rời đi, Trần Dung nghi hoặc nhíu mày, thầm nghĩ: Chẳng lẽ, y đối với tộc tỷ cũng chỉ đến thế sao? Trước kia ta nghĩ rằng lần đầu tiên y nhìn thấy tộc tỷ đã yêu thích, điều này chỉ là suy đoán lung tung thôi sao?
Vài trưởng bối đang cùng Nhiễm Mẫn nói chuyện, Trần Dung không tiện quấy rầy, nàng im lặng đứng ở một bên.
Cô nương văn nhược xinh đẹp kia lúc này thu hồi ánh mắt, nàng ta đảo mắt thấy được Trần Dung, liền được tỳ nữ nâng đỡ đến gần, nhìn nàng cười nói: “Muội là A Dung sao? Mới vừa rồi mọi người đã kể về muội, đều khen không dứt miệng.”
Nói tới đây, cô nương ngượng ngùng bổ sung: “Ta gọi là Trần Vi, là tộc tỷ của muội.”
Trần Dung đương nhiên biết nàng ta là tộc tỷ của mình.
Nàng buông rủ hai mắt, thấp giọng nói: “Gặp qua tỷ tỷ.” Bất tri bất giác, nàng phát hiện tay mình nhanh chóng vò góc áo. Trần Dung hít một hơi thật sâu, thả lỏng tay ra.
Gương mặt Trần Vi đỏ hồng, trên nét mặt tú lệ, mang theo vẻ xấu hổ của một cô nương nảy mầm xuân tâm. Nàng ta lại si ngốc liếc nhìn Nhiễm Mẫn một cái, vô tâm nói với Trần Dung: “A Dung, muội nói chàng có phải trượng phu chân chính hay không?”
Chàng trong miệng nàng ta, tất nhiên là Nhiễm Mẫn.
Trần Dung quay đầu nhìn về phía Nhiễm Mẫn, lúc này, trên gương mặt tuấn mỹ mang theo tươi cười thản nhiên, trong con ngươi đen láy âm hỏa cũng đã biến mất, cả người thoạt nhìn thật sự tao nhã.
Trần Dung liếc nhìn y một cái rồi dời tầm mắt, thản nhiên nói: “Uh, y đúng là trượng phu.”
Được Trần Dung khẳng định, khuôn mặt nhỏ nhắn của Trần Vi càng đỏ, nàng ta vui sướng nhìn Nhiễm Mẫn, khoái hoạt nói: “Hóa ra A Dung cũng thấy chàng là trượng phu chân chính? Thật tốt quá.” Mặt nàng ta đỏ hồng đến tận gáy, Trần Vi cúi đầu, ngượng ngùng nói với Trần Dung: “Không biết vì sao, ta vừa gặp A Dung, trong lòng liền có cảm tình, có gì cũng muốn kể với muội.”
Thật không? Dưới đáy lòng Trần Dung cười lạnh một tiếng.
Nàng rủ mắt, mỉm cười nói: “Tỷ tỷ tựa như hoa sen, tinh thuần xuất tục.”
Lời đánh giá này của Trần Dung vừa thốt ra, Trần Vi mừng rỡ, hai mắt nàng ta sáng trong nhìn Trần Dung, lần đầu tiên đem lực chú ý hoàn toàn đặt lên thân Trần Dung.
Nhìn thấy trên mặt Trần Vi không hề che giấu vui mừng đắc ý, Trần Dung không khỏi ngẩn ra: Thật sự là, nàng đã quên, trải qua chuyến đi vừa rồi, nàng đã không còn là Trần Dung trước kia. Nàng thốt ra lời đánh giá, đã có chút phân lượng (ý chỉ lời đánh giá được người coi trọng).
Lúc này, chúng trưởng gia vây quanh Nhiễm Mẫn đã tản ra, một văn sĩ trung niên hướng tới Trần Dung vẫy vẫy tay, ý bảo nàng tới gần.
Trần Dung vội vàng bảo Thượng tẩu đánh xe ngựa qua đó, bước xuống xe, hướng tới văn sĩ trung niên kia thi lễ, cúi đầu thành thật nói: “Trần Dung ở Bình thành, gặp qua tộc bá.”
Văn sĩ trung niên kia gật đầu, nói: “A Dung đúng không? Không cần tự giới thiệu, ta biết phụ huynh của con là ai. Một năm trước, phụ huynh của con sau khi gặp qua ta, liền đi theo mọi người đến Kiến Khang rồi.”
Dừng một chút, văn sĩ trung niên hướng tới Trần Vi vẫy tay.
Ánh mắt Trần Vi vội vàng thu hồi từ trên người Nhiễm Mẫn, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng chạy đến bên người phụ thân.
Văn sĩ trung niên chuyển sang nhìn Trần Vi, từ ái nói: “Vi nhi, phụ huynh của A Dung không ở đây, chúng ta là người nhà của nàng, tỷ muội các con phải chiếu cố lẫn nhau mới phải.” Dứt lời, hắn lại nói với Trần Dung: “Nếu phụ huynh của con không có ở đây, ta là tộc trưởng, đến Nam Dương, con và Vi nhi sẽ ở cùng một chỗ.”
Trần Dung khẽ mím môi, muốn nói gì đó, nhưng nàng nghĩ nghĩ, vẫn chỉ thấp giọng đáp: “Vâng.”
Trần Vi mím môi cười, vui mừng nói: “Đã biết phụ thân, vừa rồi con cùng A Dung nói rất nhiều, nàng còn khen con giống như hoa sen đó.”
Trong giọng nói mang theo vài phần ngây thơ, văn sĩ trung niên ha ha cười, xoa đầu nàng ta lắc đầu nói: “Con nha, mãi mà không người lớn. Được rồi, con và A Dung đi chơi đi.”
Trần Vi khanh khách cười, chạy đến bên người Trần Dung, nắm tay nàng chạy về phía mọi người đang tụ tập. Ngay cả đang chạy đi, nàng vẫn nhịn không được quay đầu, lại nhìn về phía Nhiễm Mẫn.
Vừa nhìn tới nam tử tuấn mỹ cao lớn kia, khuôn mặt nhỏ nhắn của Trần Vi lại đỏ hồng.
Đúng lúc này, có lẽ là cảm giác được ánh mắt của Trần Vi, Nhiễm Mẫn đột nhiên quay đầu, ánh mắt thâm thúy như điện bắn về phía hai người.
Mặt Trần Vi đỏ tới gáy, nàng ta vội vàng cúi đầu xuống, cơ hồ thấp đến tận ngực.
Nhiễm Mẫn thấy thế, kinh ngạc nhíu mày rậm, hắn hướng tới hai nàng tinh tế liếc mắt một cái, nhấc chân lên đi về phía các nàng.
Tay Trần Vi nắm tay Trần Dung không khỏi run run, nàng ta run rẩy hỏi: “Chàng, chàng lại đây, A Dung, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?” Trong giọng nói vừa thẹn vừa mừng lại là sợ hãi.
Trần Dung lẳng lặng nhìn nam nhân kia nhanh đi tới, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Chỉ lại đây mà thôi, cũng không ăn thịt người, sợ cái gì?”
Nói thì nói như vậy, tay trái giấu trong tay áo lại gắt gao nắm thành quyền — kiếp trước, nàng vẫn đều không hiểu nam nhân này. Sau từng ấy năm tháng, nàng vô số lần nhớ tới tình cảnh này, nghĩ rằng, hơn phân nửa y đối với tộc tỷ rất có cảm tình, cho nên mới đi về phía các nàng.
Trọng sinh lại lần nữa, rốt cục có thể nhìn thấu rõ ràng mọi thứ.
Lúc này, Nhiễm Mẫn đã đi tới trước mặt hai nàng.
Vóc người y rất cao, cứ như vậy đứng ở trước mặt hai nàng, từ trên cao nhìn xuống, khí thế bức người. Bất tri bất giác, cả người Trần Vi đều trở nên run rẩy.
Trần Dung bình tĩnh vô cùng, mặt mày nàng nhu hòa, ánh mắt chưa từng nhìn về phía Nhiễm Mẫn, cũng không nhìn về phía Trần Vi, nàng chỉ đứng nơi đó, tựa hồ cũng không biết, y đứng ở ngay trước mặt nàng.
Nhiễm Mẫn nhìn Trần Vi một cái, đảo mắt nhìn về phía Trần Dung, mở miệng hỏi: “Các nàng tên gọi là gì?” Giọng nói trầm thấp, thập phần êm tai.
Đúng rồi, kiếp trước, y vừa mở miệng cũng là một câu này.
Lúc này đây, Trần Dung không đáp lời trước, ánh mắt của nàng chuyển về phía tộc tỷ, chờ nàng ta nói trước.
Trần Vi đỏ mặt, hướng tới Nhiễm Mẫn bối rối thi lễ, lúng ta lúng túng nói: “Thiếp, thiếp, thiếp gọi là Trần Vi.”
Ánh mắt Nhiễm Mẫn chuyển về phía Trần Dung.
Trần Dung khẽ hé miệng, thấp giọng nói: “Ta gọi là Trần Dung.”
Nhiễm Mẫn gật đầu, nói: “Trần thị A Dung? Ta biết nàng.” Kiếp trước, y cũng không nói những lời này, lúc ấy ánh mắt y nhìn về phía nàng đang cầm roi ngựa, hỏi: “Nàng biết dùng roi sao?” Lúc ấy mình trả lời thế nào? Vốn đinh xác nhận, nhưng vừa nghĩ đến thế tục đối với việc nữ tử dùng roi có cái nhìn khác, lại vội vàng giấu roi ra phía sau, nói: “Đây là của người khác, ta chỉ lấy để chơi đùa thôi.’
Nhiễm Mẫn nói ‘Ta biết nàng’, tuy rằng chỉ là vài chữ đơn giản, nhưng y vừa thốt ra, khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ bừng của Trần Vi bỗng trở nên trắng bệch, nàng ta rút tay đang nắm tay Trần Dung về.
Trần Dung liếc mắt nhìn Trần Vi một cái, lần này không trả lời Nhiễm Mẫn.
Nhiễm Mẫn nhìn Trần Dung một lúc, gật gật đầu, xoay người bước đi.
Đến tận khi bóng dáng của y biến mất trong tầm mắt của Trần Dung, Trần Dung vẫn không nhúc nhích, Trần Vi cũng vẫn không nhúc nhích.
Đột nhiên, Trần Vi xoay người, trở về trong xe ngựa.
Nhìn bóng dáng Trần Vi rời đi, Trần Dung nghi hoặc nhíu mày, thầm nghĩ: Chẳng lẽ, y đối với tộc tỷ cũng chỉ đến thế sao? Trước kia ta nghĩ rằng lần đầu tiên y nhìn thấy tộc tỷ đã yêu thích, điều này chỉ là suy đoán lung tung thôi sao?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook