Mị Ảnh
-
Chương 1607: Tạm biệt Thượng Quan Vũ Phượng
- Chuyện này người biết là được rồi.
Nghệ Phong nhắc nhở Tam trưởng lão nói. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Tam trưởng lão gật đầu đáp lại:
- Điểm ấy ta tinh tường.
Nghệ Phong cười cười, Nghệ Phong tự nhiên yên tâm đối với Tam trưởng lão, bằng không cũng sẽ không nói những chuyện này cho hắn biết. Tuy tránh không khỏi y thuật của hắn, nhưng mà tránh không gặp vẫn có thể.
- Bất quá, ngươi thật sự rời khỏi Tà Tông?
Tam trưởng lão hỏi.
Nghệ Phong nhún nhún vai nói:
- Nhiều ánh mắt nhìn vào như vậy, còn có thể làm bộ sao?
- Như vậy có nghĩa là, Thánh Tông và Tiên Cảnh đại chiến, ngươi cũng thật sự không tham dự rồi?
Tam trưởng lão có chút bất mãn nhìn Nghệ Phong nói.
Nghệ Phong rất chân thành gật đầu nói:
- Đương nhiên, lời nói trước trời đất và bao nhiêu người làm sao có thể đổi ý. Bất quá, cũng không biết Tiên Cảnh có thể buông tha phế nhân như ta hay không, khụ, nếu thật sự là quấn quýt, ta là người không chịu nổi người khác khi dễ. Nếu là có người khi dễ ta, ta sẽ giết vài người lập uy cũng nói không chừng. Còn nữa, ta cũng không thể thấy người khác khi dễ trưởng bối và thân nhân của ta, đúng rồi, năm vị trưởng lão dạy bảo ta nhiều năm như vậy, cũng coi như sư tôn ta a.
Tam trưởng lão nghe Nghệ Phong nói, cười ha ha lên. Thầm nghĩ tiểu tử này thật đúng là cong cong thẳng thẳng một bó to. Trong lời nói Nghệ Phong là có ý gì? Một tên phế nhân, Tiên Cảnh tự nhiên khinh thường khi dễ. Nhưng nếu Nghệ Phong không thành phế nhân? Tiên Cảnh sẽ bỏ qua hắn sao? Đáp án này không cần nghĩ cũng biết. Tiên Cảnh tìm hắn gây phiền toái, Nghệ Phong sẽ làm như thế nào? Ý tứ trong lời nói của Nghệ Phong rất rõ ràng.
Quan trọng nhất là câu nói đằng sau kia của Nghệ Phong, không nhìn được người khác khi dễ trưởng bối hắn. Hắc hắc, Tiên Cảnh và Thánh Thành đấu nhau, năm vị trưởng lão có thể bài trừ đi ra ngoài sao? Đến lúc đó, năm vị trưởng lão dùng thân phận trưởng bối đứng ở trước mặt Nghệ Phong khóc lóc kể lể, tiểu tử này nên làm như thế nào?
Tiểu tử này nói chuyện thật là mệt mỏi. Rõ ràng trong nội tâm sớm có suy nghĩ, lại muốn nghiêm trang nói không có một chút quan hệ với Thánh Tông. Ha ha, đúng, không có một chút quan hệ cùng Thánh Tông, chỉ cần có quan hệ với chúng ta là được rồi.
Tam trưởng lão tìm được đáp án thoả mãn, cũng không dừng ở chỗ Nghệ Phong lâu, cười ha ha rời đi.
Tiên Cảnh bỏ qua Tội Ác Chi Thành, này đều là vì Nghệ Phong trở thành phế nhân. Nếu Nghệ Phong không phải phế nhân thì sao?
Tam trưởng lão không biết phát triển như thế nào, nhưng lại minh bạch, giờ phút này Nghệ Phong chính là phế nhân, điểm này người trong thiên hạ ai cũng biết, hắn đồng dạng cũng thừa nhận.
...
Thời điểm Tam trưởng lão rời khỏi Tội Ác Chi Thành, mang trên mặt nụ cười hài lòng, tựa hồ đối với chuyện Nghệ Phong trở thành phế nhân thật sự rất cao hứng, điều này khiến Liễu Nhiên kinh ngạc không thôi, Ngạo Tuyết càng tức giận, thiếu chút nữa lấy chén đập bể đầu Tam trưởng lão, nghĩ thầm Nghệ Phong trở thành phế nhân, ngươi cao hứng như vậy sao?
...
Sau khi Nghệ Phong gặp qua Tam trưởng lão, lại sống ngày qua ngày trong Tội Ác Chi Thành như trước. Đồng thời, hảo hữu năm đó của Nghệ Phong, cũng nguyên một đám đến thăm Nghệ Phong.
Đám người Cô Tinh, Nghị Minh là nhóm đến sớm nhất, đối với chuyện tình Nghệ Phong trở thành phế nhân, bọn hắn thổn thức không thôi, nhưng trước mặt Nghệ Phong lại thức thời không nói gì thêm, vài hảo hữu lúc trước ở học viện, sau khi cùng Nghệ Phong nâng cốc hàn huyên, say tới rối tinh rối mù, trước khi rời đi đều tự vỗ bả vai Nghệ Phong một cái, coi như an ủi, lại không nói lời nào.
Tình cảm không cần nói cũng hiểu a..
Sau khi nhóm người này rời đi, có một người tới thăm làm Nghệ Phong rất giật mình kinh ngạc. Vì người tới là Thượng Quan Vũ Phượng.
Rất hiển nhiên, trải qua những năm này tôi luyện, Thượng Quan Vũ Phượng thành thục nhiều hơn so với năm đó, điều này cũng khiến nàng thoạt nhìn nhiều thêm vài phần mị lực.
- Ha ha, vốn cho rằng nàng không thể nào tới thăm ta, ngược lại là thật không ngờ nàng đã đến rồi.
Nghệ Phong cười nói.
Thượng Quan Vũ Phượng nhìn Nghệ Phong, trên mặt xinh đẹp chỉ khẽ cười cười, chăm chú nhìn nam tử trước mặt này, Thượng Quan Vũ Phượng đồng dạng suy nghĩ ngàn vạn. Nam tử này, năm đó thiếu chút nữa trở thành vị hôn phu của nàng, chỉ là hết thảy cũng không còn quan trọng nữa rồi. Hắn đã từng như mặt trời ban trưa, lại có thể vì một nữ nhân buông tha cho hết thảy. Có lẽ, nữ nhân kia là hạnh phúc, nhưng mà đối với hắn mà nói, không khỏi vô cùng tàn nhẫn.
- Ngươi... Ngươi có khỏe không?
Thượng Quan Vũ Phượng há to miệng, chỉ có thể hỏi ra một câu như vậy.
Nghệ Phong gật đầu nói:
- Cũng không tệ lắm. Những ngày này một mực vội vàng tiếp đãi người tới thăm, ngược lại là có chút mệt mỏi.
Thượng Quan Vũ Phượng ừ một tiếng, chỉ là sau khi nói xong một câu nói kia, lại trầm mặc không nói. Không biết còn có thể nói cái gì.
Mà thời gian từ từ trôi qua, Thượng Quan Vũ Phượng đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Nghệ Phong chăm chú nói:
- Nếu, ta hiện tại nguyện ý mà nói, ngươi có thể chấp nhận ta hay không?
- A...
Nghệ Phong rất giật mình, Thượng Quan Vũ Phượng sùng bái cường giả cư nhiên lúc này lại nguyện ý cùng một phế nhân. Nghĩ đến những năm này nàng xác thực thay đổi rất nhiều.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook