Mệt Rồi! Em Buông Nhé!
-
Chương 2
Hôm nay trời mưa rất to. Hắn hẹn nó sau khi học ở lại nói chuyện. Làm nó cả ngày hôm nay bồn chồn không chú tâm vào học được. Yêu nhau được 6 tháng hắn có bao giờ hẹn nó trước đâu toàn nó phải hẹn trước vậy mà có lúc hắn còn không thèm đi. Không biết hôm nay có chuyện gì quan trọng làm nó tò mò quá. Con bạn thấy thế cũng nhắc khéo:
- Đang nhớ anh Minh hay sao mà thẫn thờ thế. Chả tập trung chép bài gì cả.Tao ghen tị với mày đấy, tự nhiên vớ được anh soái ca hahaha chả bù cho tao huhu (thay đổi cảm xúc một cách chóng mặt)
- Làm gì có thôi chép bài đi - nó chống chế ngay mặt đã thoáng đỏ
- Gớm đã nghiện còn ngại.Nhưng thôi chị tha cho cưng không trêu cưng nữa hí hí – nhỏ cười gian
Năm tiết học mệt mỏi cũng qua nó đeo balo rồi bảo nhỏ bạn thân cứ đi về trước nó có việc. Nhỏ gật đầu xong tủm tỉm cười. Nó mới ra cửa lớp đã thấy hắn đứng đợi nó vẫy tay và gọi
-Anh Minh. Chờ em.
Hắn chẳng nói gì gật đầu nhìn hắn đứng dưới mưa cool dễ sợ.Nó cầm ô chạy nhanh về phía hắn nở nụ cười tươi rói:
- Anh hẹn em ra đây có chuyện gì vậy???- Nó vào vấn đề luôn
- Chia tay đi! Anh không yêu em nữa. – Hắn nói không chút ngập ngừng
- Anh nói đùa đúng không? Em không thích kiểu đùa này đâu chả vui tẹo nào – Nó dường như không tin những gì mà hắn vừa nói
- Anh không đùa? Anh chỉ coi em là một món đồ chơi mà đồ chơi chán rồi cũng đến lúc phải vứt– Hắn trả lời bình thản
Chiếc ô trên tay nó đã rơi xuống. Những hạt mưa lăn trên khuôn mặt trái xoan, nó nuốt nước mắt vào trong nói bình tĩnh nhất có thể, nó không được phép tỏ ra yếu đuối trước những kẻ làm tổn thương mình:
-Sáu tháng qua với anh chỉ như một trò chơi thôi sao? Anh là đồ tồi anh không xứng đáng với tình cảm của tôi.Và tôi cũng chẳng còn gì để níu kéo anh cả. Chào anh.
Nói rồi nó quay lưng bỏ đi không một lần nhìn lại nước mắt cũng đã tuôn rơi. Thứ nước mặn chát mà nó không bao giờ nghĩ lại rơi vì trao nhầm trái tim cho một kẻ không ra gì. Nó ước gì ngày đó không gặp hắn. Hắn là người đầu tiên nó yêu, người mà nó nghĩ cả đời này sẽ ở bên cạnh. Giá như nó không tin những lời hứa của hắn. Giá như nó không ngu ngốc đem tình cảm này trao cho hắn thì nó đâu có đau đến thế. Nhưng tất cả đã quá muộn, tất cả chỉ còn là giá như…..
Mưa vẫn rơi khiến tim nó như vỡ vụn. Nó sẽ tập quên hắn làm quen với cuộc sống không có hắn
Trả lại em …..
Một thế giới khi chưa có anh tồn tại
Em bận đi tìm em Bình yên và không có nước mắt
Hôm qua…..
Vẫn còn câu nói hạnh phúc
Hôm nay …..
Tất cả kết thúc bằng 2 từ chia tay
Bắt đầu từ hôm nay … em không tìm anh nữa
Ngày mai ….
Ngày kia ….
Và những ngày sau cũng vậy …
Vì em bận …
Tìm em của những ngày trước….. ầu trời những ngày cuối tháng, trong vắt và cao vời vợi, gió hững hờ và mây xa xôi, cũng giống như ký ức của những cô gái. Ngoảnh mặt, đã thấy tuổi xuân ở một nơi quá xa, ngoảnh mặt, đã không còn những gương mặt vui tươi tràn đầy nhựa sống ngày ấy, ngoảnh mặt, đã thấy nét thơ ngây thuở nào giờ chỉ còn là những vết hằn mông lung sâu hoắm trong đáy mắt.Người ta nói, biết một người từng trải hay không từng trải, chỉ cần nhìn vào đôi mắt người đó. Đôi mắt chính là nơi chứa đựng tất cả những ký ức vui buồn, những tâm sự chất chồng. Thế gian, hết thảy có thể vứt bỏ, hết thảy có thể thay đổi, duy chỉ đôi mắt của một người là thứ chân thật nhất có thể lưu giữ lại. Đời thay đổi, người thay đổi, nhưng ánh mắt vĩnh viễn không thể là tờ giấy trắng!
- Đang nhớ anh Minh hay sao mà thẫn thờ thế. Chả tập trung chép bài gì cả.Tao ghen tị với mày đấy, tự nhiên vớ được anh soái ca hahaha chả bù cho tao huhu (thay đổi cảm xúc một cách chóng mặt)
- Làm gì có thôi chép bài đi - nó chống chế ngay mặt đã thoáng đỏ
- Gớm đã nghiện còn ngại.Nhưng thôi chị tha cho cưng không trêu cưng nữa hí hí – nhỏ cười gian
Năm tiết học mệt mỏi cũng qua nó đeo balo rồi bảo nhỏ bạn thân cứ đi về trước nó có việc. Nhỏ gật đầu xong tủm tỉm cười. Nó mới ra cửa lớp đã thấy hắn đứng đợi nó vẫy tay và gọi
-Anh Minh. Chờ em.
Hắn chẳng nói gì gật đầu nhìn hắn đứng dưới mưa cool dễ sợ.Nó cầm ô chạy nhanh về phía hắn nở nụ cười tươi rói:
- Anh hẹn em ra đây có chuyện gì vậy???- Nó vào vấn đề luôn
- Chia tay đi! Anh không yêu em nữa. – Hắn nói không chút ngập ngừng
- Anh nói đùa đúng không? Em không thích kiểu đùa này đâu chả vui tẹo nào – Nó dường như không tin những gì mà hắn vừa nói
- Anh không đùa? Anh chỉ coi em là một món đồ chơi mà đồ chơi chán rồi cũng đến lúc phải vứt– Hắn trả lời bình thản
Chiếc ô trên tay nó đã rơi xuống. Những hạt mưa lăn trên khuôn mặt trái xoan, nó nuốt nước mắt vào trong nói bình tĩnh nhất có thể, nó không được phép tỏ ra yếu đuối trước những kẻ làm tổn thương mình:
-Sáu tháng qua với anh chỉ như một trò chơi thôi sao? Anh là đồ tồi anh không xứng đáng với tình cảm của tôi.Và tôi cũng chẳng còn gì để níu kéo anh cả. Chào anh.
Nói rồi nó quay lưng bỏ đi không một lần nhìn lại nước mắt cũng đã tuôn rơi. Thứ nước mặn chát mà nó không bao giờ nghĩ lại rơi vì trao nhầm trái tim cho một kẻ không ra gì. Nó ước gì ngày đó không gặp hắn. Hắn là người đầu tiên nó yêu, người mà nó nghĩ cả đời này sẽ ở bên cạnh. Giá như nó không tin những lời hứa của hắn. Giá như nó không ngu ngốc đem tình cảm này trao cho hắn thì nó đâu có đau đến thế. Nhưng tất cả đã quá muộn, tất cả chỉ còn là giá như…..
Mưa vẫn rơi khiến tim nó như vỡ vụn. Nó sẽ tập quên hắn làm quen với cuộc sống không có hắn
Trả lại em …..
Một thế giới khi chưa có anh tồn tại
Em bận đi tìm em Bình yên và không có nước mắt
Hôm qua…..
Vẫn còn câu nói hạnh phúc
Hôm nay …..
Tất cả kết thúc bằng 2 từ chia tay
Bắt đầu từ hôm nay … em không tìm anh nữa
Ngày mai ….
Ngày kia ….
Và những ngày sau cũng vậy …
Vì em bận …
Tìm em của những ngày trước….. ầu trời những ngày cuối tháng, trong vắt và cao vời vợi, gió hững hờ và mây xa xôi, cũng giống như ký ức của những cô gái. Ngoảnh mặt, đã thấy tuổi xuân ở một nơi quá xa, ngoảnh mặt, đã không còn những gương mặt vui tươi tràn đầy nhựa sống ngày ấy, ngoảnh mặt, đã thấy nét thơ ngây thuở nào giờ chỉ còn là những vết hằn mông lung sâu hoắm trong đáy mắt.Người ta nói, biết một người từng trải hay không từng trải, chỉ cần nhìn vào đôi mắt người đó. Đôi mắt chính là nơi chứa đựng tất cả những ký ức vui buồn, những tâm sự chất chồng. Thế gian, hết thảy có thể vứt bỏ, hết thảy có thể thay đổi, duy chỉ đôi mắt của một người là thứ chân thật nhất có thể lưu giữ lại. Đời thay đổi, người thay đổi, nhưng ánh mắt vĩnh viễn không thể là tờ giấy trắng!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook