Mèo Yêu
-
Chương 8
Edit: Dương Lam
Trình Tân say giấc nửa tiếng mới ngáp dài mở mắt, phe phẩy cái đuôi nhỏ dợm bước lại gần tay vịn ghế, sau đó hít sâu dùng hết sức nhảy lên tay vịn, hơi loạng choạng, rồi cũng không giữ được thăng bằng mà lộn một vòng trượt khỏi ghế, cú ngã này giúp cô hoàn toàn tỉnh táo lại, lắc lắc đầu, hé mắt, lại duỗi chân sau từ tốn hạ người tiếp đất.
Ngáp thêm cái nữa.
Tự Trình Tân cũng đã nhận ra, cô ham ngủ quá rồi.
Cứ có cơ hội là ngủ được ngay.
Trình Tân chui qua ô cửa nhỏ, tìm tới bát đồ ăn mèo trong phòng khách, uống mấy hớp nước, ăn ít đồ ăn, tự tưởng tượng như đang ăn khoai tây chiên, nhai đậu phộng, ngon miệng giòn tan...
Ăn được gần nửa bát rồi yên lặng leo ra thành gỗ sau sofa, cô đã quan sát kĩ vị trí này, người bình thường sẽ không nhìn thấy, trừ khi đứng trên sofa quay ra sau cúi đầu nhìn kĩ mới phát hiện ra được, nên Trình Tân yên tâm nhắm mắt tiếp tục nghỉ ngơi.
Ăn uống no đủ, ngủ một giấc, sung sướng làm sao.
Mấy ngày nay đều trôi qua như thế, anh đẹp trai không về nhà nữa, Trình Tân thấy rất mất mát, vì trong nhà hầu như không còn ai cho cô bám theo hoặc chơi với cô, tẻ nhạt vô cùng.
Nhưng hôm nay nhà họ Liêm có khách tới.
Tống Nhã đứng trước cửa, nhìn em gái dẫn theo cháu ngoại tới gần, cười gọi: "Sao bây giờ mới đến, làm chị chờ nãy giờ."
Em gái Tống Nhã tên Tống Nguyệt, ba mươi lăm tuổi, là con gái út nhà họ Tống, từ bé tới lớn đều sống trong sự yêu thương của cha mẹ anh chị, nghe vậy, cười cười tiến tới, kéo tay chị gái nói: "Trên đường gặp kẹt xe, chị cũng biết mà, hôm nay không phải cuối tuần, thời gian này lại đúng vào giờ cao điểm người xe đông." Vừa nói vừa đi vào nhà, đứa con trai bảy tuổi đã rút tay khỏi tay mẹ, cười híp mắt vọt vào ngực Tống Nhã, "Chào dì cả ạ! Tiểu Bảo đến thăm dì này."
Khiến Tống Nhã bật cười, cúi xuống ôm Tiểu Bảo, còn gọi là bảo bối tim gan.
Hôm qua Tống Nguyệt không có việc gì làm liền nhắn với chị gái Tống Nhã là hôm nay sẽ tới chơi nên từ sáng Tống Nhã đã dặn người làm chuẩn bị đồ ăn, và để ý gọi điện thoại hỏi xem Tống Nguyệt đã đi tới đâu rồi.
Tống Nguyệt vào nhà, hỏi: "Anh rể chắc đi làm nhỉ, nay Liêm Tiếu cũng không về sao?"
"Anh rể em đi từ tám rưỡi, Liêm Tiếu thì chỉ cuối tuần mới về." Tống Nhã và Tống Nguyệt cùng ngồi xuống sofa, người làm đã chuẩn bị xong trà bánh và trái cây, vì có trẻ em nên chuẩn bị cả bánh quy và ít kẹo, Tiểu Bảo vừa ngồi xuống, Tống Nhã đã xiên một miếng trái cây đưa tới sát miệng Tiểu Bảo, Tiểu Bảo há miệng ăn, đồng thời đưa tay lấy kẹo.
Tống Nguyệt nói: "Chị cũng nuông chiều con bé quá rồi, đừng nên để con bé chơi bời quá."
Tống Nhã thở dài, cầm tay em gái: "Nếu Liêm Tiếu thông minh bằng một nửa em thôi, thì chị đã không cần lo lắng gì." Dù Tống Nguyệt là con gái út nhà họ Tống nhưng từ bé đã thông minh, miệng lưỡi ngọt ngào, khéo léo dỗ dành được hết già trẻ lớn bé trong nhà, cộng thêm vẻ ngoài lanh lợi xinh xắn, hồi học lớp mười, mười một tuy có ham chơi, nhưng bài tập nhiệm vụ trên lớp lúc nào cũng hoàn thành từ sớm, lên mười hai lại càng chăm chỉ cố gắng, thi đậu vào đại học hàng đầu thủ đô, năm hai quen cậu bạn trai có đủ cả gia thế tướng mạo, nắm chắc cậu bạn trai đó, tốt nghiệp xong đã kết hôn ở nhà làm phu nhân, vừa mang thai lập tức được ba mẹ chồng tặng cho hai cửa hàng đang làm ăn được, cộng với căn nhà chồng cho, cuộc sống bây giờ không hề kém bà chút nào, con gái họ Tống đều vô cùng thông minh, biết nắm bắt cơ hội, tiếc là hai anh con trai trong nhà lại bị nuôi thành ham ăn lười làm...
Tống Nguyệt bưng ly trà nhấp một ngụm, nghe thấy lời chị, thì nói: "Lúc đó nhà chúng ta nhiều lắm chỉ được coi là khá giả, nếu muốn có cuộc sống như bây giờ, sao em có thể không nhọc công tính toán cho được? Chẳng lẽ chị không biết ba mẹ trọng nam khinh nữ thế nào? Còn con bé Liêm Tiếu thì đâu cần phải thế, nó vốn đã ngậm thìa vàng lớn lên, dù còn đang đi học nhưng tài sản trên danh nghĩa đã không thể đếm hết, đừng nói tới cổ phần nhà họ Liêm cho con bé, chỉ riêng tiền tiết kiệm chị để lại cho nó chẳng lẽ còn ít? Thật ra như vậy đã là rất tốt rồi, chúng ta cũng không thiếu những thứ ấy, có chăng là con gái phải biết giữ danh tiếng, nhà chị lại là nhà có mặt mũi ở thủ đô, lỡ như con bé gây sai lầm gì, bây giờ chưa quen bạn trai thì không sao, nhưng sau này, chẳng may mắc lỗi thì có đối mặt với nhà chồng nó cũng không được hay." Bình thường Tống Nguyệt có để ý trên bảng tin, nếu Liêm Tiếu không shopping thì cũng là đang hát hò nhảy nhót ở quán bar, rảnh rỗi còn bay sang nước ngoài, chơi bời tận sức nên mới có lòng nhắc nhở chị gái trước.
Nghe lời Tống Nguyệt, trong lòng Tống Nhã vừa nhẹ nhõm lại cảm động, là con gái nhà có gia thế, quả thật không cần cẩn thận tính toán để đạt được mong muốn như em gái khi trước, từ nhỏ đến giờ, có thứ gì con bé muốn mà không dễ dàng đạt được đâu? Bà vỗ tay em gái nói: "Chị biết rồi, sẽ khuyên bảo nó nhiều hơn, em đừng thấy nó chơi bời nhiều vậy, chứ trong lòng cũng rõ ràng hết đó, biết việc gì nặng việc gì nhẹ, kẻ tầm thường đâu vào được mắt nó, bình thường chị cũng hay dẫn nó tham gia tiệc tối, làm quen với việc xã giao, nhận biết nhiều người, đều là để con bé chuẩn bị thật tốt. Cũng cho nó thêm kiến thức, hiểu được đám choai choai trong trường học kia đều còn non nớt lắm."
Tống Nguyệt hâm mộ cảm khái một câu: "Vậy thì tốt, Liêm Tiếu quả là có phúc." Cô cháu ngoại này làm gì cũng không cần phải cố gắng, tất cả mọi chuyện đều đã có chị gái sắp xếp ổn thỏa, thế nên mới nói đầu thai cũng là một việc cần kĩ thuật.
Hai chị em ngồi tâm sự, Tiểu Bảo một mình không chịu ngồi yên, chạy tới đầu cầu thang muốn lên lầu chơi.
Tống Nhã khoát tay nói: "Muốn đi đâu thì cứ đi đi, chơi cho thỏa thích, dì cả thương Tiểu Bảo lắm, đừng sợ, cứ đi đi."
Tiểu Bảo cười hì hì vịn lan can lên lầu.
Tống Nguyệt nói: "Không được leo trèo nghịch đồ đạc lung tung, lỡ làm bể đồ, mẹ sẽ bán con đi lấy tiền đền cho dì cả." Tiểu Bảo là con một, già trẻ trong nhà đều yêu thương ngậm trong miệng sợ tan, nâng trong tay sợ vỡ, chỉ có Tống Nguyệt bảo được thằng bé, nhưng dù Tống Nguyệt quản nghiêm đến đâu thì thằng bé cũng vẫn dính Tống Nguyệt nhất, dù Tống Nguyệt thương con nhưng vẫn có chừng mực, chỉ nhìn hai người anh trai bây giờ, bà đã cau mày không thích, ắt không mong con trai sẽ bị chiều hư giống thế.
Tiểu Bảo đáp một tiếng, vui vẻ chạy lên lầu.
Tống Nhã hỏi: "Có cần bảo người làm đi theo không?"
Tống Nguyệt xua xua tay: "Không cần lo lắng quá, bình thường em có cho nó tham gia ít lớp năng khiếu, hè năm ngoái cũng mới đăng kí một lớp, chuyên môn huấn luyện khả năng thăng bằng, đừng thấy thằng bé nhỏ vậy, nó là đứa leo trèo nhanh nhất lớp đó, cũng rất thông minh, có làm vỡ đồ đạc nhà chị cũng sẽ không để bị đập trúng mình."
Tống Nhã vẫn rất yên tâm về năng lực của em gái, nên không để ý nữa.
Tiếp tục tâm sự chuyện nhà với em gái.
Tiểu Bảo lên lầu hai, đầu tiên là dựa thành sofa nghỉ ngơi một lát, leo được lên lầu cũng khá mất sức, thằng bé nghỉ một lát rồi tháo giày, leo lên sofa, nhìn ra sau sofa, lập tức trông thấy bé mèo trắng đang ngủ, ánh mắt lập tức sáng lên, ôi, đáng yêu quá, trắng mịn như cục tuyết nhỏ vậy.
Lặng lẽ leo xuống sofa, đi ra sau ghế, nhẹ chân tiến tới gần Trình Tân đang ngủ trưa.
Lần này Trình Tân ngủ rất say, dù rằng có nghe được tiếng động khe khẽ từ cầu thang truyền tới, nhưng vì quá buồn ngủ, cộng thêm tiếng bước chân chỉ bước có bước không nên cũng không để ý, huống chi cô đã quan sát kĩ vị trí này, người bình thường dễ gì tìm được cô chứ.
Đến khi bị bóp bụng xách lên, Trình Tân mới chợt mở mắt, giật mình giãy giụa.
Nhưng bây giờ cô vẫn còn quá nhỏ, dù gần đây có lớn lên một chút thì trong con mắt loài ngoài vẫn chỉ là một cục thịt nho nhỏ.
Tiểu Bảo dễ dàng xách được cô lên, hơn nữa còn không thèm để ý đến sự giãy giụa rõ ràng của cô, giờ phút này Trình Tân mới thấy mình nhỏ bé biết bao.
Tiểu Bảo ôm Trình Tân, yêu thích vô cùng, bàn tay nhỏ bé vuốt lông cô, còn kéo cái đuôi mèo xù lông, Trình Tân định cào nó, nhưng thấy Tiểu Bảo một mình lên lầu hai mà không có ai đi theo, mới nghĩ hẳn là khách của nhà họ Liêm, nếu cô làm khách nhà họ bị thương, vậy dù chủ nhân không lột da cô cũng rất có thể sẽ nhốt cô lại bỏ đói mấy ngày để giáo huấn một chút.
Vốn Trình Tân đang muốn giãy ra, nhưng nghĩ tới đây thì không dám làm những việc không sáng suốt ấy nữa.
Thậm chí còn lấy lòng kêu một tiếng "meo-o".
Tiểu Bảo lại như phát hiện một món đồ chơi thú vị lắm, hứng thú dâng trào bốc mấy viên thức ăn mèo, ôm Trình Tân leo lên sofa ngồi, mở lòng bàn tay đút đồ ăn cho Trình Tân: "Mèo à, ăn đi này."
Trình Tân nghe lời nuốt mấy viên đồ ăn mèo trên tay Tiểu Bảo vào miệng, chậm rãi nhai nuốt.
"Bé mèo ngoan quá..." Tiểu Bảo thấy Trình Tân chịu ăn, thì lật ngửa Trình Tân lại, quan sát bụng cô và bốn cái móng vuốt nhỏ, bóp bóp đệm thịt dưới móng, lại gãi gãi ở nách Trình Tân, Tiểu Bảo cho rằng người bị cù nách thấy nhột, vậy cù nách mèo thì mèo cũng nhột như thế.
Thật ra việc này không làm Trình Tân thấy nhột, trái lại còn rất không thoải mái, cô không biết những con mèo khác bị cù như vậy sẽ thấy thế nào nhưng cô thì lại rất không thích, thấy khó chịu vô cùng.
Giống như khi được Liêm Đường gãi cằm cô sẽ thoải mái thích ý vô cùng, còn giờ này bị một đứa bé giày vò tới lui, Trình Tân nghẹn khuất cực kì, nhưng nếu như tránh đi hay cắn thằng bé, vậy chắc chắn sẽ không có quả ngon để ăn, đành phải buộc mình kiềm chế.
Tiểu Bảo chơi đã rồi ôm Trình Tân đứng dậy, tung hứng cô lên rồi bắt lấy, lại tiếp tục mấy lần như vậy.
Làm Trình Tân sợ hãi kêu meo meo liên tục.
Tống Nguyệt và Tống Nhã ngồi dưới lầu đều nghe được tiếng kêu này, Tống Nhã nhớ trên lầu hai còn một con mèo, nên đi lại đầu cầu thang nói với lên: "Tiểu Bảo, cẩn thận một chút, đừng để mèo cắn nhé."
Tống Nguyệt không nói gì với con trai, chỉ hỏi Tống Nhã: "Mèo này chích ngừa hết rồi chứ?"
"Chích rồi, yên tâm đi, mới hôm kia người làm đã tắm cho nó, sạch sẽ lắm."
Tống Nguyệt nghe vậy cũng yên tâm: "Chích ngừa rồi là được, cho dù có bị cắn, thì cũng coi như cho nó chút dạy dỗ, cho nó hiểu mèo cũng biết cắn người, ngứa tay nghịch ngợm thì phải chịu phạt."
Tống Nhã lại nói: "Con mèo nhỏ thôi, còn chưa mọc đủ lông, nếu dám cắn Tiểu Bảo nhà chúng ta thật thì chị sẽ cho người bẻ sạch răng nó." Đối với thú cưng, Tống Nhã đều luôn không để ý, càng không giống như một vị phu nhân mà bà từng gặp, người ấy coi chó mèo như tim gan bảo bối, nhưng nuôi mèo nuôi chó cũng chỉ là để giải khuây giết thời gian, cái gì mà thức ăn mèo thượng hạng từ Anh, từ Pháp, rồi đồ chơi thú cưng mua từ tận nước ngoài, ở trong mắt bà ấy đều chỉ là chuyện vô bổ, một con súc sinh mà thôi, vui vẻ thì chơi một chút, không vui liền ném sang bên, không để bị đói là được, đương nhiên không thể sánh bằng cháu ngoại cưng của mình.
Bà không có ham thích hành hạ chó mèo mua vui, nhưng cũng sẽ không bao giờ thích đám chó mèo lông lá này, càng không thèm quan tâm tới mấy vật trang trí nhỏ bé.
Sau đó hai người không đứng ở đầu cầu thang nữa mà về lại phòng khách, Trình Tân ở trên lầu đương nhiên nghe được những lời Tống Nhã vừa nói, tưởng tượng đến hình ảnh răng trong miệng bị nhổ hết mà người run lẩy bẩy, không dám giãy giụa và phản kháng chút nào, mặc cho Tiểu Bảo nghịch.
Nhưng bị một đứa bé ném tới ném đi như vậy Trình Tân cũng rất sợ, cũng sẽ lo rằng mình có thể rơi xuống đất chết luôn không, mà dù không ngã chết thì cũng đau lắm đó, nếu người ném cô là Liêm Đường, cô sẽ không kêu to như vậy, vì trẻ con vẫn chưa tự kiểm soát tốt lực tay và phương hướng, còn người lớn tất nhiên sẽ chắc tay hơn.
Quả nhiên, Trình Tân nghe lời như vậy làm Tiểu Bảo bớt cảnh giác hơn, tranh thủ khoảnh khắc Tiểu Bảo không để ý, Trình Tân vụt chớp thời cơ thoát khỏi tay thằng bé, mặc dù ghế sofa hơi cao nhưng vẫn mạo hiểm nhảy xuống, vì không kiểm soát tốt sức nhảy nên lăn tròn một vòng mới đứng dậy được, mắt thấy Tiểu Bảo đã nhảy xuống sofa chuẩn bị tới bắt mình, cô vội chạy trốn về phía phòng ngủ của Liêm Đường.
Trình Tân say giấc nửa tiếng mới ngáp dài mở mắt, phe phẩy cái đuôi nhỏ dợm bước lại gần tay vịn ghế, sau đó hít sâu dùng hết sức nhảy lên tay vịn, hơi loạng choạng, rồi cũng không giữ được thăng bằng mà lộn một vòng trượt khỏi ghế, cú ngã này giúp cô hoàn toàn tỉnh táo lại, lắc lắc đầu, hé mắt, lại duỗi chân sau từ tốn hạ người tiếp đất.
Ngáp thêm cái nữa.
Tự Trình Tân cũng đã nhận ra, cô ham ngủ quá rồi.
Cứ có cơ hội là ngủ được ngay.
Trình Tân chui qua ô cửa nhỏ, tìm tới bát đồ ăn mèo trong phòng khách, uống mấy hớp nước, ăn ít đồ ăn, tự tưởng tượng như đang ăn khoai tây chiên, nhai đậu phộng, ngon miệng giòn tan...
Ăn được gần nửa bát rồi yên lặng leo ra thành gỗ sau sofa, cô đã quan sát kĩ vị trí này, người bình thường sẽ không nhìn thấy, trừ khi đứng trên sofa quay ra sau cúi đầu nhìn kĩ mới phát hiện ra được, nên Trình Tân yên tâm nhắm mắt tiếp tục nghỉ ngơi.
Ăn uống no đủ, ngủ một giấc, sung sướng làm sao.
Mấy ngày nay đều trôi qua như thế, anh đẹp trai không về nhà nữa, Trình Tân thấy rất mất mát, vì trong nhà hầu như không còn ai cho cô bám theo hoặc chơi với cô, tẻ nhạt vô cùng.
Nhưng hôm nay nhà họ Liêm có khách tới.
Tống Nhã đứng trước cửa, nhìn em gái dẫn theo cháu ngoại tới gần, cười gọi: "Sao bây giờ mới đến, làm chị chờ nãy giờ."
Em gái Tống Nhã tên Tống Nguyệt, ba mươi lăm tuổi, là con gái út nhà họ Tống, từ bé tới lớn đều sống trong sự yêu thương của cha mẹ anh chị, nghe vậy, cười cười tiến tới, kéo tay chị gái nói: "Trên đường gặp kẹt xe, chị cũng biết mà, hôm nay không phải cuối tuần, thời gian này lại đúng vào giờ cao điểm người xe đông." Vừa nói vừa đi vào nhà, đứa con trai bảy tuổi đã rút tay khỏi tay mẹ, cười híp mắt vọt vào ngực Tống Nhã, "Chào dì cả ạ! Tiểu Bảo đến thăm dì này."
Khiến Tống Nhã bật cười, cúi xuống ôm Tiểu Bảo, còn gọi là bảo bối tim gan.
Hôm qua Tống Nguyệt không có việc gì làm liền nhắn với chị gái Tống Nhã là hôm nay sẽ tới chơi nên từ sáng Tống Nhã đã dặn người làm chuẩn bị đồ ăn, và để ý gọi điện thoại hỏi xem Tống Nguyệt đã đi tới đâu rồi.
Tống Nguyệt vào nhà, hỏi: "Anh rể chắc đi làm nhỉ, nay Liêm Tiếu cũng không về sao?"
"Anh rể em đi từ tám rưỡi, Liêm Tiếu thì chỉ cuối tuần mới về." Tống Nhã và Tống Nguyệt cùng ngồi xuống sofa, người làm đã chuẩn bị xong trà bánh và trái cây, vì có trẻ em nên chuẩn bị cả bánh quy và ít kẹo, Tiểu Bảo vừa ngồi xuống, Tống Nhã đã xiên một miếng trái cây đưa tới sát miệng Tiểu Bảo, Tiểu Bảo há miệng ăn, đồng thời đưa tay lấy kẹo.
Tống Nguyệt nói: "Chị cũng nuông chiều con bé quá rồi, đừng nên để con bé chơi bời quá."
Tống Nhã thở dài, cầm tay em gái: "Nếu Liêm Tiếu thông minh bằng một nửa em thôi, thì chị đã không cần lo lắng gì." Dù Tống Nguyệt là con gái út nhà họ Tống nhưng từ bé đã thông minh, miệng lưỡi ngọt ngào, khéo léo dỗ dành được hết già trẻ lớn bé trong nhà, cộng thêm vẻ ngoài lanh lợi xinh xắn, hồi học lớp mười, mười một tuy có ham chơi, nhưng bài tập nhiệm vụ trên lớp lúc nào cũng hoàn thành từ sớm, lên mười hai lại càng chăm chỉ cố gắng, thi đậu vào đại học hàng đầu thủ đô, năm hai quen cậu bạn trai có đủ cả gia thế tướng mạo, nắm chắc cậu bạn trai đó, tốt nghiệp xong đã kết hôn ở nhà làm phu nhân, vừa mang thai lập tức được ba mẹ chồng tặng cho hai cửa hàng đang làm ăn được, cộng với căn nhà chồng cho, cuộc sống bây giờ không hề kém bà chút nào, con gái họ Tống đều vô cùng thông minh, biết nắm bắt cơ hội, tiếc là hai anh con trai trong nhà lại bị nuôi thành ham ăn lười làm...
Tống Nguyệt bưng ly trà nhấp một ngụm, nghe thấy lời chị, thì nói: "Lúc đó nhà chúng ta nhiều lắm chỉ được coi là khá giả, nếu muốn có cuộc sống như bây giờ, sao em có thể không nhọc công tính toán cho được? Chẳng lẽ chị không biết ba mẹ trọng nam khinh nữ thế nào? Còn con bé Liêm Tiếu thì đâu cần phải thế, nó vốn đã ngậm thìa vàng lớn lên, dù còn đang đi học nhưng tài sản trên danh nghĩa đã không thể đếm hết, đừng nói tới cổ phần nhà họ Liêm cho con bé, chỉ riêng tiền tiết kiệm chị để lại cho nó chẳng lẽ còn ít? Thật ra như vậy đã là rất tốt rồi, chúng ta cũng không thiếu những thứ ấy, có chăng là con gái phải biết giữ danh tiếng, nhà chị lại là nhà có mặt mũi ở thủ đô, lỡ như con bé gây sai lầm gì, bây giờ chưa quen bạn trai thì không sao, nhưng sau này, chẳng may mắc lỗi thì có đối mặt với nhà chồng nó cũng không được hay." Bình thường Tống Nguyệt có để ý trên bảng tin, nếu Liêm Tiếu không shopping thì cũng là đang hát hò nhảy nhót ở quán bar, rảnh rỗi còn bay sang nước ngoài, chơi bời tận sức nên mới có lòng nhắc nhở chị gái trước.
Nghe lời Tống Nguyệt, trong lòng Tống Nhã vừa nhẹ nhõm lại cảm động, là con gái nhà có gia thế, quả thật không cần cẩn thận tính toán để đạt được mong muốn như em gái khi trước, từ nhỏ đến giờ, có thứ gì con bé muốn mà không dễ dàng đạt được đâu? Bà vỗ tay em gái nói: "Chị biết rồi, sẽ khuyên bảo nó nhiều hơn, em đừng thấy nó chơi bời nhiều vậy, chứ trong lòng cũng rõ ràng hết đó, biết việc gì nặng việc gì nhẹ, kẻ tầm thường đâu vào được mắt nó, bình thường chị cũng hay dẫn nó tham gia tiệc tối, làm quen với việc xã giao, nhận biết nhiều người, đều là để con bé chuẩn bị thật tốt. Cũng cho nó thêm kiến thức, hiểu được đám choai choai trong trường học kia đều còn non nớt lắm."
Tống Nguyệt hâm mộ cảm khái một câu: "Vậy thì tốt, Liêm Tiếu quả là có phúc." Cô cháu ngoại này làm gì cũng không cần phải cố gắng, tất cả mọi chuyện đều đã có chị gái sắp xếp ổn thỏa, thế nên mới nói đầu thai cũng là một việc cần kĩ thuật.
Hai chị em ngồi tâm sự, Tiểu Bảo một mình không chịu ngồi yên, chạy tới đầu cầu thang muốn lên lầu chơi.
Tống Nhã khoát tay nói: "Muốn đi đâu thì cứ đi đi, chơi cho thỏa thích, dì cả thương Tiểu Bảo lắm, đừng sợ, cứ đi đi."
Tiểu Bảo cười hì hì vịn lan can lên lầu.
Tống Nguyệt nói: "Không được leo trèo nghịch đồ đạc lung tung, lỡ làm bể đồ, mẹ sẽ bán con đi lấy tiền đền cho dì cả." Tiểu Bảo là con một, già trẻ trong nhà đều yêu thương ngậm trong miệng sợ tan, nâng trong tay sợ vỡ, chỉ có Tống Nguyệt bảo được thằng bé, nhưng dù Tống Nguyệt quản nghiêm đến đâu thì thằng bé cũng vẫn dính Tống Nguyệt nhất, dù Tống Nguyệt thương con nhưng vẫn có chừng mực, chỉ nhìn hai người anh trai bây giờ, bà đã cau mày không thích, ắt không mong con trai sẽ bị chiều hư giống thế.
Tiểu Bảo đáp một tiếng, vui vẻ chạy lên lầu.
Tống Nhã hỏi: "Có cần bảo người làm đi theo không?"
Tống Nguyệt xua xua tay: "Không cần lo lắng quá, bình thường em có cho nó tham gia ít lớp năng khiếu, hè năm ngoái cũng mới đăng kí một lớp, chuyên môn huấn luyện khả năng thăng bằng, đừng thấy thằng bé nhỏ vậy, nó là đứa leo trèo nhanh nhất lớp đó, cũng rất thông minh, có làm vỡ đồ đạc nhà chị cũng sẽ không để bị đập trúng mình."
Tống Nhã vẫn rất yên tâm về năng lực của em gái, nên không để ý nữa.
Tiếp tục tâm sự chuyện nhà với em gái.
Tiểu Bảo lên lầu hai, đầu tiên là dựa thành sofa nghỉ ngơi một lát, leo được lên lầu cũng khá mất sức, thằng bé nghỉ một lát rồi tháo giày, leo lên sofa, nhìn ra sau sofa, lập tức trông thấy bé mèo trắng đang ngủ, ánh mắt lập tức sáng lên, ôi, đáng yêu quá, trắng mịn như cục tuyết nhỏ vậy.
Lặng lẽ leo xuống sofa, đi ra sau ghế, nhẹ chân tiến tới gần Trình Tân đang ngủ trưa.
Lần này Trình Tân ngủ rất say, dù rằng có nghe được tiếng động khe khẽ từ cầu thang truyền tới, nhưng vì quá buồn ngủ, cộng thêm tiếng bước chân chỉ bước có bước không nên cũng không để ý, huống chi cô đã quan sát kĩ vị trí này, người bình thường dễ gì tìm được cô chứ.
Đến khi bị bóp bụng xách lên, Trình Tân mới chợt mở mắt, giật mình giãy giụa.
Nhưng bây giờ cô vẫn còn quá nhỏ, dù gần đây có lớn lên một chút thì trong con mắt loài ngoài vẫn chỉ là một cục thịt nho nhỏ.
Tiểu Bảo dễ dàng xách được cô lên, hơn nữa còn không thèm để ý đến sự giãy giụa rõ ràng của cô, giờ phút này Trình Tân mới thấy mình nhỏ bé biết bao.
Tiểu Bảo ôm Trình Tân, yêu thích vô cùng, bàn tay nhỏ bé vuốt lông cô, còn kéo cái đuôi mèo xù lông, Trình Tân định cào nó, nhưng thấy Tiểu Bảo một mình lên lầu hai mà không có ai đi theo, mới nghĩ hẳn là khách của nhà họ Liêm, nếu cô làm khách nhà họ bị thương, vậy dù chủ nhân không lột da cô cũng rất có thể sẽ nhốt cô lại bỏ đói mấy ngày để giáo huấn một chút.
Vốn Trình Tân đang muốn giãy ra, nhưng nghĩ tới đây thì không dám làm những việc không sáng suốt ấy nữa.
Thậm chí còn lấy lòng kêu một tiếng "meo-o".
Tiểu Bảo lại như phát hiện một món đồ chơi thú vị lắm, hứng thú dâng trào bốc mấy viên thức ăn mèo, ôm Trình Tân leo lên sofa ngồi, mở lòng bàn tay đút đồ ăn cho Trình Tân: "Mèo à, ăn đi này."
Trình Tân nghe lời nuốt mấy viên đồ ăn mèo trên tay Tiểu Bảo vào miệng, chậm rãi nhai nuốt.
"Bé mèo ngoan quá..." Tiểu Bảo thấy Trình Tân chịu ăn, thì lật ngửa Trình Tân lại, quan sát bụng cô và bốn cái móng vuốt nhỏ, bóp bóp đệm thịt dưới móng, lại gãi gãi ở nách Trình Tân, Tiểu Bảo cho rằng người bị cù nách thấy nhột, vậy cù nách mèo thì mèo cũng nhột như thế.
Thật ra việc này không làm Trình Tân thấy nhột, trái lại còn rất không thoải mái, cô không biết những con mèo khác bị cù như vậy sẽ thấy thế nào nhưng cô thì lại rất không thích, thấy khó chịu vô cùng.
Giống như khi được Liêm Đường gãi cằm cô sẽ thoải mái thích ý vô cùng, còn giờ này bị một đứa bé giày vò tới lui, Trình Tân nghẹn khuất cực kì, nhưng nếu như tránh đi hay cắn thằng bé, vậy chắc chắn sẽ không có quả ngon để ăn, đành phải buộc mình kiềm chế.
Tiểu Bảo chơi đã rồi ôm Trình Tân đứng dậy, tung hứng cô lên rồi bắt lấy, lại tiếp tục mấy lần như vậy.
Làm Trình Tân sợ hãi kêu meo meo liên tục.
Tống Nguyệt và Tống Nhã ngồi dưới lầu đều nghe được tiếng kêu này, Tống Nhã nhớ trên lầu hai còn một con mèo, nên đi lại đầu cầu thang nói với lên: "Tiểu Bảo, cẩn thận một chút, đừng để mèo cắn nhé."
Tống Nguyệt không nói gì với con trai, chỉ hỏi Tống Nhã: "Mèo này chích ngừa hết rồi chứ?"
"Chích rồi, yên tâm đi, mới hôm kia người làm đã tắm cho nó, sạch sẽ lắm."
Tống Nguyệt nghe vậy cũng yên tâm: "Chích ngừa rồi là được, cho dù có bị cắn, thì cũng coi như cho nó chút dạy dỗ, cho nó hiểu mèo cũng biết cắn người, ngứa tay nghịch ngợm thì phải chịu phạt."
Tống Nhã lại nói: "Con mèo nhỏ thôi, còn chưa mọc đủ lông, nếu dám cắn Tiểu Bảo nhà chúng ta thật thì chị sẽ cho người bẻ sạch răng nó." Đối với thú cưng, Tống Nhã đều luôn không để ý, càng không giống như một vị phu nhân mà bà từng gặp, người ấy coi chó mèo như tim gan bảo bối, nhưng nuôi mèo nuôi chó cũng chỉ là để giải khuây giết thời gian, cái gì mà thức ăn mèo thượng hạng từ Anh, từ Pháp, rồi đồ chơi thú cưng mua từ tận nước ngoài, ở trong mắt bà ấy đều chỉ là chuyện vô bổ, một con súc sinh mà thôi, vui vẻ thì chơi một chút, không vui liền ném sang bên, không để bị đói là được, đương nhiên không thể sánh bằng cháu ngoại cưng của mình.
Bà không có ham thích hành hạ chó mèo mua vui, nhưng cũng sẽ không bao giờ thích đám chó mèo lông lá này, càng không thèm quan tâm tới mấy vật trang trí nhỏ bé.
Sau đó hai người không đứng ở đầu cầu thang nữa mà về lại phòng khách, Trình Tân ở trên lầu đương nhiên nghe được những lời Tống Nhã vừa nói, tưởng tượng đến hình ảnh răng trong miệng bị nhổ hết mà người run lẩy bẩy, không dám giãy giụa và phản kháng chút nào, mặc cho Tiểu Bảo nghịch.
Nhưng bị một đứa bé ném tới ném đi như vậy Trình Tân cũng rất sợ, cũng sẽ lo rằng mình có thể rơi xuống đất chết luôn không, mà dù không ngã chết thì cũng đau lắm đó, nếu người ném cô là Liêm Đường, cô sẽ không kêu to như vậy, vì trẻ con vẫn chưa tự kiểm soát tốt lực tay và phương hướng, còn người lớn tất nhiên sẽ chắc tay hơn.
Quả nhiên, Trình Tân nghe lời như vậy làm Tiểu Bảo bớt cảnh giác hơn, tranh thủ khoảnh khắc Tiểu Bảo không để ý, Trình Tân vụt chớp thời cơ thoát khỏi tay thằng bé, mặc dù ghế sofa hơi cao nhưng vẫn mạo hiểm nhảy xuống, vì không kiểm soát tốt sức nhảy nên lăn tròn một vòng mới đứng dậy được, mắt thấy Tiểu Bảo đã nhảy xuống sofa chuẩn bị tới bắt mình, cô vội chạy trốn về phía phòng ngủ của Liêm Đường.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook