Mèo Yêu
-
Chương 43
Edit: Dương Lam
Ngày 3 tháng 2. 3 tháng 2.
Trình Tân nhớ thật kĩ ngày này. Hôm đó, nhất định cô phải chạy trốn... Mặc dù cô rất thích Liêm Đường, rất thích được trai đẹp săn sóc chăm bẵm, mặc dù cô biết triệt sản tốt cho mèo. Nhưng cô không muốn động dao trên người mình đâu, òa, chỉ mới nghĩ thôi mà đã buốt tận óc rồi.
Xin lỗi nhé anh trai đẹp trai, vừa về nhà không lâu, mèo yêu của anh đã hoạch định một cuộc đào tẩu mới rồi!
Trừ phi anh thức thời đổi ý, ngăn cản lưỡi dao bén lẻm kia lăm le rà soát trên người tôi.
Liêm Đường cúp điện thoại, nhận ra lông Trình Tân đã xù lên như điện giật liền kinh ngạc nựng cô: "Sao vậy?"
Lúc này, Trình Tân vẫn đang đắm mình trong cơn hãi hùng mang tên triệt sản. Cô đờ đẫn uể oải, chẳng hề rên lấy một tiếng.
Liêm Đường vuốt lông cho cô, trầm tư một lúc rồi nói: "Hay do nghe thấy tiếng bác sĩ Trần à?" Nên mới xù lông? Dẫu sao bình thường toàn do bác sĩ Trần tiêm thuốc cho con bé, mặc dù Tiểu Tiểu luôn yên tĩnh nghe lời, nhưng chắc cũng đã có ấn tượng.
Có những loài vật rất thù dai, huống hồ, Tiểu Tiểu nhà anh còn là đứa thông minh nhạy cảm hơn hẳn đám mèo đồng loại.
Trình Tân thì đang ngẫm nghĩ xem hôm 3 tháng 2 đó mình nên làm gì. Có điều, hiện vẫn chưa hết tháng 1, cũng còn kha khá nữa mới đến tháng 2, cô vẫn có thể sớm chiều bầu bạn bên anh trai đẹp trai thêm mấy ngày.
Không nỡ làm sao!
Nhưng cô hổng có muốn làm phẫu thuật triệt sản đâu, chỉ có thể chuồn là thượng sách!
Liêm Đường còn tưởng Trình Tân bỗng suy sụp như vậy là bởi nghe thấy giọng bác sĩ Trần, trên đường đi vẫn mãi dỗ dành: "Không tiêm, cũng không đến bệnh viện đâu, yên tâm đi." Đúng là sắp tới sẽ không tiêm chích gì nữa, có chăng là đã hẹn kiểm tra sức khỏe vào 3 ngày sau.
Nhưng có vẻ lời dỗ dành của anh vô ích rồi, trông con bé sao vẫn ủ rũ quá.
Chẳng lẽ do chưa thích ứng được chênh lệch múi giờ?
Nếu là do chênh lệch múi giờ, vậy cũng dễ hiểu. Xem ra còn cần nghỉ ngơi thêm mấy ngày.
Dù rằng, anh nghĩ con bé có thể tự điều chỉnh lịch chơi và ngủ riêng cho mình, chênh lệch múi giờ gì đó đáng lẽ không thể ảnh hưởng tới nó mới phải. Điển hình là, chỉ cần muốn là con bé có thể ngủ được ngay. Một ngày 24 tiếng, con bé có thể ngủ 20 tiếng, quả nhiên... Vẫn còn là đứa trẻ đang lớn.
Dĩ nhiên cũng có thể do mùa đông, cái lạnh khiến con người lười biếng, nói chi tới mèo.
Hôm sau, để Trình Tân thuận lợi thích ứng với sự thay đổi múi giờ đột ngột, Liêm Đường để cô ở nhà nằm nghỉ mà không ôm tới công ty.
Anh cảm thấy, trời lạnh thế này còn ôm ôm bế bế chạy tới chạy lui ngoài đường thì thật tội nhóc con quá. Trời đã vào đông, giá buốt thế này vẫn nên cuộn mình trong ổ phơi nắng mới là hưởng thụ.
Lần này anh tìm một dì giúp việc vô cùng cẩn thận chu đáo. Hơn nữa, bởi sơ xuất của người trước nên khi điều người đến, bên công ty giúp việc còn dặn dò tỉ mỉ nhất định phải hết sức để ý tới mèo nhà chủ, tuyệt tuyệt đối không được cho mèo ta ra khỏi nhà dù chỉ một bước. Vì vậy, vị giúp việc vốn đã kĩ tính này lại càng thêm cẩn thận, trước khi mở cửa còn để sẵn một chân ra chặn trước, tránh cho mèo ta nhanh chân lẻn ra ngay khi cửa vừa hé.
Hôm nay Liêm Đường không ôm Trình Tân đi cùng, Trình Tân cũng không đeo bám đòi theo. Cô còn đang muốn yên tĩnh suy nghĩ "một mèo".
Mấy bữa nay, chỉ cần vừa nghĩ tới chuyện triệt sản, cô đã buồn não cả ruột, cứ mãi lăn qua lăn lại, trằn trọc thao thức.
Có lần cô còn nghĩ, triệt sản thì có gì không tốt, đằng nào cô cũng sẽ không cùng ** với một con mèo. Dù sao đi nữa, cô vẫn mang linh hồn loài người, sao có thể đi xxoo với một con mèo được. Chuyện đó, nghĩ thôi đã thấy ghê tởm lợm giọng. Nhưng nghe nói, nếu mèo cái bị mèo đực "cưỡng bức" thì cơ hội trốn được nhỏ hơn lỗ kim. Mà triệt sản rồi cũng đâu chắc chắn sẽ không "được" mèo đực để mắt tới... Triệt sản chỉ có nghĩa sẽ không mang thai... không dễ động đực...
Tóm lại, bởi cứ lo nghĩ suy tư... Trình Tân ngày càng tiều tụy...
Hôm cho Trình Tân đi kiểm tra sức khỏe, Liêm Đường còn nhấn mạnh rằng dạo này tâm trạng cô có vẻ không tốt.
Bác sĩ Trần đeo cặp kính vào rồi dò kĩ tờ báo cáo: "Nhìn cân nặng, quả thật bé gầy hơn một chút nhưng vẫn còn trong ngưỡng bình thường. Còn việc anh nói bé có vẻ không hoạt bát hiếu động như trước thì có thể do thay đổi thời tiết, nhiệt độ, múi giờ và vô vàn các nguyên nhân khác. Những vấn đề này thường không đáng ngại, hơn nữa cũng chỉ mới 2, 3 ngày. Anh để ý quan sát thêm tuần nữa, nếu vẫn còn như vậy thì tới kiểm tra lại. Còn bây giờ anh đi cho bé tiêm bổ sung nốt mấy mũi rồi lãnh ít thuốc bổ về cho bé dùng, chăm kĩ chuyện ăn uống là tinh thần sẽ tốt lên thôi. Không cần lo quá..." Nói xong, bác sĩ Trần gập báo cáo trả Liêm Đường.
Quả vậy, tình trạng này chỉ mới xuất hiện 3 hôm nay. Nhưng hôm về nước vẫn còn tốt, chỉ từ đó trở đi mới dần uể oải ủ rũ, đôi lúc còn lộ vẻ mặt như "nể mặt anh, động tay này", thật là cao ngạo hết sức.
"Được rồi, vậy tôi quan sát thêm, có vấn đề gì sẽ mang bé tới kiểm tra."
Sau khi trao đổi với bác sĩ, y tá tới đưa Trình Tân đi tiêm. Bác sĩ Trần còn phải chuẩn bị một ca phẫu thuật khác.
Cô y tá bế Trình Tân đi trước, bác sĩ Trần và Liêm Đường sóng vai đi sau.
Bác sĩ Trần nói: "Tôi từng tiêm cho nhiều bé mèo rất ngoan, ít giãy, nhưng Tiểu Tiểu vẫn là bé hiền lành dạn dĩ nhất. Nếu không phải còn một ca phẫu thuật, hôm nay tôi nhất định phải giành tiêm cho con bé."
Liêm Đường nhẹ vê cằm, tiếp lời: "Con bé là đứa hiền lành. Bác sĩ Trần còn phẫu thuật gì vậy?"
"Giống ca hẹn của anh đấy, triệt sản. Hôm nay sẽ triệt sản cho một bé mèo đực?"
"Phẫu thuật loại này bao lâu thì xong?"
"Tôi đã làm vài trăm cuộc thế này rồi. Nhanh thôi, cũng rất đơn giản. Chỉ cần tháo ** là có thể ra viện ngay trong ngày. Ở mèo cái, chúng ta sẽ cắt bỏ buồng trứng và tử cung. Mèo cái vốn yếu hơn mèo đực, sau khi phẫu thuật cần theo dõi chăm sóc kĩ trong vài ngày. Nhưng đừng lo, đây chỉ là tiểu phẫu, độ rủi ro rất thấp. Hơn nữa triệt sản lợi nhiều hơn hại, thú cưng được triệt sản sẽ sống khỏe mạnh, yêu đời và ít stress hơn, tránh được các bệnh tật gây ra bởi quá trình động đực."
Trình Tân nghe mà nổi ngợp da gà.
Trời hỡi, dù đã rõ ràng tất cả những điều này nhưng tưởng tượng lưỡi dao phẫu thuật ép sát da thịt, cắt đi một vài bộ phận nào đó, ở một chỗ nào đó trên người, Trình Tân vẫn không thể kiểm soát lớp da lông thôi dựng đứng cả lên.
Cô y tá nhanh chóng nhận ra sự hốt hoảng của Trình Tân, nhưng chỉ cho rằng cô đang căng thẳng trước khi tiêm.
Y tá nhẹ giọng an ủi.
Trong lúc cô y tá sát trùng cho Trình Tân trong phòng điều trị, Liêm Đường đứng đợi bên ngoài, yên lặng ngắm cô qua lớp kính cửa sổ. Cách một bức tường, bên trong đang tiến hành một cuộc phẫu thuật. Một thanh niên cắm mặt vào điện thoại đứng đợi bên ngoài.
Liêm Đường không nhịn được lên tiếng hỏi: "Trong đó là mèo của cậu à?"
Cậu thanh niên ngẩng lên ngó vào con mèo đực đang trợn trừng mắt giãy đành đạch bên trong, lắc đầu trả lời: "Của chị tôi. Chị tôi nói nếu chị ấy tự mang mèo tới triệt sản cho nó thì con mèo sẽ thù chị ấy, tôi lại ít khi tới nhà chị nên đã nhờ tôi đưa đi giúp. Giờ chị tôi đang đợi sẵn ngoài viện rồi, đợi phẫu thuật xong mới xuất hiện làm người tốt. Tôi là kẻ ác, chị ấy chỉ tới dỗ dành an ủi thôi." Nói rồi nở một nụ cười cam chịu.
Liêm Đường tựa như đã ngộ ra gì đó, bắt đầu gật gù nghiền ngẫm.
"Biện pháp này không tệ."
Một y tá giữ chặt Trình Tân, một cô khác tiêm cho cô. Trình Tân dõi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, Liêm Đường đang trao đổi gì đó với người bên cạnh, trông nét mặt có vẻ hai người nói chuyện khá hợp rơ.
Nếu cô nhớ không nhầm, căn phòng điều trị cô đang đứng đây, kế bên nó chính là phòng phẫu thuật! Cô còn liếc thấy bác sĩ Trần bước vào căn phòng đó!
Nếu vậy, rất có thể người này chính là chủ nhân của anh bạn trẻ bị triệt sản kia!
Nhất định Liêm Đường đang học hỏi kinh nghiệm của người đó.
Trình Tân tự bổ não ra một kịch bản hoành tráng, mặt mày tuyệt vọng.
Tiêm xong, Trình Tân ngoan ngoãn nằm trong vòng ôm của Liêm Đường. Dù không nói lời nào nhưng động tác của anh vẫn hết đỗi dịu dàng, êm ái, từ tốn vuốt lông cho cô.
Khi Trình Tân ra khỏi phòng, thảm kịch "tỉa cành" của chàng mèo cách vách vẫn chưa hạ màn.
Đến tận khi Liêm Đường đi lãnh thuốc bổ trở về, cậu thanh niên kia mới đang bế chàng mèo với khuôn mặt "sống không còn gì lưu luyến" ra ngoài. Mà phía cửa, một cô gái với nét mặt đau khổ xót xa nhận chàng ta từ tay đứa em họ, sau đó vờ đánh cậu em mấy cái để báo thù cho bé cưng.
"Bé cưng sao rồi? Có phải em trai chị ăn hiếp em không? Để chị đánh nó cho em hả giận nhé!"
"Meo -- " Chàng mèo bị thiến tuyệt vọng thu mình trong vòng ôm của cô chủ, lặng lẽ nhỏ xuống hai hàng lệ dài ngoằng.
Cô gái ngẩng mặt kìm nén, không dám để bé cưng của mình nhận ra cô đang nhịn cười. Mãi một lúc sau cô nàng mới nín hẳn, bế bảo bối tâm can với cái vòng Elizabeth của mình ra bắt xe.
Trình Tân nghe bác tài trên chiếc taxi cô gái kia chặn lại nói như thế này: "Lại một anh bạn nữa bị thiến. Nhìn mặt nó kìa, đến người đứng xem cũng phải chảy nước mắt theo." Hiển nhiên bác tài đã gặp trường hợp này rất nhiều lần.
Cô gái nín cười bảo: "Được rồi, bác đừng kích thích bé cưng của cháu thêm nữa. Bác thế có khác gì rắc muối lên vết thương của thằng bé chứ?"
Trình Tân nép sát vào lòng Liêm Đường mà vẫn run lên bần bật. Thật đáng sợ! Lúc cô tiêm xong có liếc trộm qua phòng bên cạnh một cái. Trên chiếc khay đặt dụng cụ mổ vẫn còn trơ trọi hai thứ đồ đang chảy máu lênh láng.
Thật tàn nhẫn!
Thật man rợ!
Cô tuyệt đối không cho phép Liêm Đường mang cô đi triệt sản đâu! Cô vẫn chưa chuẩn bị tâm lý! Chờ 2 năm nữa đi, lúc đó muốn làm gì cũng được. Nhưng giờ cô vẫn còn là đứa con nít! Anh ta không thể đối xử với cô như thế được!
Liêm Đường phỏng đoán trạng thái tội nghiệp của bé con nhà mình là do bị thảm trạng của người đồng loại khác giới tác động sâu sắc.
Việc này càng khiến anh thêm quyết tâm tìm một tên đao phủ tới để Tiểu Tiểu hận gã thay mình. Dù sao, anh cũng không muốn bị Tiểu Tiểu căm ghét.
Vì vậy, hôm đó, sau khi về nhà, Liêm Đường gọi điện thoại cho Dịch Viễn Sơn.
"Này, tháng 2 tới cậu có bận gì không?"
Dịch Viễn Sơn đang nhận việc giám chế sản xuất một chương trình trong đài truyền hình giúp anh trai. Nghe vậy, anh ta suy nghĩ một lát rồi đáp: "Cậu nói chuyện gì trước đi." Cẩn thận như anh chàng, tuyệt đối sẽ không dễ dàng để lộ rằng mình đang rảnh trước khi biết rõ ràng mọi chuyện.
"Một sự kiện nghệ thuật biểu diễn tầm cỡ, tin chắc cậu sẽ thích."
"Sự kiện nghệ thuật gì?"
"Quan sát quá trình triệt sản cho mèo."
"Nghe có vẻ không tệ, ngày mấy? Có những ai?" Dịch Viễn Sơn lơ mơ hỏi đuôi.
"3 tháng 2, hoạt động lần này chỉ mời duy nhất cậu đến xem thôi đấy. Tớ thấy cậu phù hợp nhất, lại còn có thể góp nhặt trải nghiệm sáng tác."
Dịch Viễn Sơn nào bị dắt mũi. Anh chàng lập tức vặc lại, vừa cười vừa xỉa: "Cậu bệnh đấy à? Chứ không phải thật ra là đi triệt sản không công cho bé mèo nhà cậu? Thế mà nói nghiêm túc như thật ấy, thiếu nữa anh cũng tin rồi."
"Trải nghiệm sáng tác khó cầu đấy, bỏ qua thì không còn cơ hội lần sau nữa đâu."
"Đi." Những chuyện kiểu này, Dịch Viễn Sơn khoái nhất là tham gia náo nhiệt.
Cuộc đối thoại của hai người tự nhiên chui tọt vào tai Trình Tân. Ai bảo tai cô thính quá làm chi.
Càng nghe, cô càng muốn đâm đầu vào ngực anh chết quách cho rồi.
Liêm Đường thì ung dung vui trộm vì đã tìm được kẻ chết thay. Vậy là có thể yên tâm, không lo bị Tiểu Tiểu ghét nữa rồi.
Tác giả có lời muốn nói:
Trình Tân: Bé còn bé bỏng lắm mà. Chồng yêu thương bé, tha cho bé với --
Ngày 3 tháng 2. 3 tháng 2.
Trình Tân nhớ thật kĩ ngày này. Hôm đó, nhất định cô phải chạy trốn... Mặc dù cô rất thích Liêm Đường, rất thích được trai đẹp săn sóc chăm bẵm, mặc dù cô biết triệt sản tốt cho mèo. Nhưng cô không muốn động dao trên người mình đâu, òa, chỉ mới nghĩ thôi mà đã buốt tận óc rồi.
Xin lỗi nhé anh trai đẹp trai, vừa về nhà không lâu, mèo yêu của anh đã hoạch định một cuộc đào tẩu mới rồi!
Trừ phi anh thức thời đổi ý, ngăn cản lưỡi dao bén lẻm kia lăm le rà soát trên người tôi.
Liêm Đường cúp điện thoại, nhận ra lông Trình Tân đã xù lên như điện giật liền kinh ngạc nựng cô: "Sao vậy?"
Lúc này, Trình Tân vẫn đang đắm mình trong cơn hãi hùng mang tên triệt sản. Cô đờ đẫn uể oải, chẳng hề rên lấy một tiếng.
Liêm Đường vuốt lông cho cô, trầm tư một lúc rồi nói: "Hay do nghe thấy tiếng bác sĩ Trần à?" Nên mới xù lông? Dẫu sao bình thường toàn do bác sĩ Trần tiêm thuốc cho con bé, mặc dù Tiểu Tiểu luôn yên tĩnh nghe lời, nhưng chắc cũng đã có ấn tượng.
Có những loài vật rất thù dai, huống hồ, Tiểu Tiểu nhà anh còn là đứa thông minh nhạy cảm hơn hẳn đám mèo đồng loại.
Trình Tân thì đang ngẫm nghĩ xem hôm 3 tháng 2 đó mình nên làm gì. Có điều, hiện vẫn chưa hết tháng 1, cũng còn kha khá nữa mới đến tháng 2, cô vẫn có thể sớm chiều bầu bạn bên anh trai đẹp trai thêm mấy ngày.
Không nỡ làm sao!
Nhưng cô hổng có muốn làm phẫu thuật triệt sản đâu, chỉ có thể chuồn là thượng sách!
Liêm Đường còn tưởng Trình Tân bỗng suy sụp như vậy là bởi nghe thấy giọng bác sĩ Trần, trên đường đi vẫn mãi dỗ dành: "Không tiêm, cũng không đến bệnh viện đâu, yên tâm đi." Đúng là sắp tới sẽ không tiêm chích gì nữa, có chăng là đã hẹn kiểm tra sức khỏe vào 3 ngày sau.
Nhưng có vẻ lời dỗ dành của anh vô ích rồi, trông con bé sao vẫn ủ rũ quá.
Chẳng lẽ do chưa thích ứng được chênh lệch múi giờ?
Nếu là do chênh lệch múi giờ, vậy cũng dễ hiểu. Xem ra còn cần nghỉ ngơi thêm mấy ngày.
Dù rằng, anh nghĩ con bé có thể tự điều chỉnh lịch chơi và ngủ riêng cho mình, chênh lệch múi giờ gì đó đáng lẽ không thể ảnh hưởng tới nó mới phải. Điển hình là, chỉ cần muốn là con bé có thể ngủ được ngay. Một ngày 24 tiếng, con bé có thể ngủ 20 tiếng, quả nhiên... Vẫn còn là đứa trẻ đang lớn.
Dĩ nhiên cũng có thể do mùa đông, cái lạnh khiến con người lười biếng, nói chi tới mèo.
Hôm sau, để Trình Tân thuận lợi thích ứng với sự thay đổi múi giờ đột ngột, Liêm Đường để cô ở nhà nằm nghỉ mà không ôm tới công ty.
Anh cảm thấy, trời lạnh thế này còn ôm ôm bế bế chạy tới chạy lui ngoài đường thì thật tội nhóc con quá. Trời đã vào đông, giá buốt thế này vẫn nên cuộn mình trong ổ phơi nắng mới là hưởng thụ.
Lần này anh tìm một dì giúp việc vô cùng cẩn thận chu đáo. Hơn nữa, bởi sơ xuất của người trước nên khi điều người đến, bên công ty giúp việc còn dặn dò tỉ mỉ nhất định phải hết sức để ý tới mèo nhà chủ, tuyệt tuyệt đối không được cho mèo ta ra khỏi nhà dù chỉ một bước. Vì vậy, vị giúp việc vốn đã kĩ tính này lại càng thêm cẩn thận, trước khi mở cửa còn để sẵn một chân ra chặn trước, tránh cho mèo ta nhanh chân lẻn ra ngay khi cửa vừa hé.
Hôm nay Liêm Đường không ôm Trình Tân đi cùng, Trình Tân cũng không đeo bám đòi theo. Cô còn đang muốn yên tĩnh suy nghĩ "một mèo".
Mấy bữa nay, chỉ cần vừa nghĩ tới chuyện triệt sản, cô đã buồn não cả ruột, cứ mãi lăn qua lăn lại, trằn trọc thao thức.
Có lần cô còn nghĩ, triệt sản thì có gì không tốt, đằng nào cô cũng sẽ không cùng ** với một con mèo. Dù sao đi nữa, cô vẫn mang linh hồn loài người, sao có thể đi xxoo với một con mèo được. Chuyện đó, nghĩ thôi đã thấy ghê tởm lợm giọng. Nhưng nghe nói, nếu mèo cái bị mèo đực "cưỡng bức" thì cơ hội trốn được nhỏ hơn lỗ kim. Mà triệt sản rồi cũng đâu chắc chắn sẽ không "được" mèo đực để mắt tới... Triệt sản chỉ có nghĩa sẽ không mang thai... không dễ động đực...
Tóm lại, bởi cứ lo nghĩ suy tư... Trình Tân ngày càng tiều tụy...
Hôm cho Trình Tân đi kiểm tra sức khỏe, Liêm Đường còn nhấn mạnh rằng dạo này tâm trạng cô có vẻ không tốt.
Bác sĩ Trần đeo cặp kính vào rồi dò kĩ tờ báo cáo: "Nhìn cân nặng, quả thật bé gầy hơn một chút nhưng vẫn còn trong ngưỡng bình thường. Còn việc anh nói bé có vẻ không hoạt bát hiếu động như trước thì có thể do thay đổi thời tiết, nhiệt độ, múi giờ và vô vàn các nguyên nhân khác. Những vấn đề này thường không đáng ngại, hơn nữa cũng chỉ mới 2, 3 ngày. Anh để ý quan sát thêm tuần nữa, nếu vẫn còn như vậy thì tới kiểm tra lại. Còn bây giờ anh đi cho bé tiêm bổ sung nốt mấy mũi rồi lãnh ít thuốc bổ về cho bé dùng, chăm kĩ chuyện ăn uống là tinh thần sẽ tốt lên thôi. Không cần lo quá..." Nói xong, bác sĩ Trần gập báo cáo trả Liêm Đường.
Quả vậy, tình trạng này chỉ mới xuất hiện 3 hôm nay. Nhưng hôm về nước vẫn còn tốt, chỉ từ đó trở đi mới dần uể oải ủ rũ, đôi lúc còn lộ vẻ mặt như "nể mặt anh, động tay này", thật là cao ngạo hết sức.
"Được rồi, vậy tôi quan sát thêm, có vấn đề gì sẽ mang bé tới kiểm tra."
Sau khi trao đổi với bác sĩ, y tá tới đưa Trình Tân đi tiêm. Bác sĩ Trần còn phải chuẩn bị một ca phẫu thuật khác.
Cô y tá bế Trình Tân đi trước, bác sĩ Trần và Liêm Đường sóng vai đi sau.
Bác sĩ Trần nói: "Tôi từng tiêm cho nhiều bé mèo rất ngoan, ít giãy, nhưng Tiểu Tiểu vẫn là bé hiền lành dạn dĩ nhất. Nếu không phải còn một ca phẫu thuật, hôm nay tôi nhất định phải giành tiêm cho con bé."
Liêm Đường nhẹ vê cằm, tiếp lời: "Con bé là đứa hiền lành. Bác sĩ Trần còn phẫu thuật gì vậy?"
"Giống ca hẹn của anh đấy, triệt sản. Hôm nay sẽ triệt sản cho một bé mèo đực?"
"Phẫu thuật loại này bao lâu thì xong?"
"Tôi đã làm vài trăm cuộc thế này rồi. Nhanh thôi, cũng rất đơn giản. Chỉ cần tháo ** là có thể ra viện ngay trong ngày. Ở mèo cái, chúng ta sẽ cắt bỏ buồng trứng và tử cung. Mèo cái vốn yếu hơn mèo đực, sau khi phẫu thuật cần theo dõi chăm sóc kĩ trong vài ngày. Nhưng đừng lo, đây chỉ là tiểu phẫu, độ rủi ro rất thấp. Hơn nữa triệt sản lợi nhiều hơn hại, thú cưng được triệt sản sẽ sống khỏe mạnh, yêu đời và ít stress hơn, tránh được các bệnh tật gây ra bởi quá trình động đực."
Trình Tân nghe mà nổi ngợp da gà.
Trời hỡi, dù đã rõ ràng tất cả những điều này nhưng tưởng tượng lưỡi dao phẫu thuật ép sát da thịt, cắt đi một vài bộ phận nào đó, ở một chỗ nào đó trên người, Trình Tân vẫn không thể kiểm soát lớp da lông thôi dựng đứng cả lên.
Cô y tá nhanh chóng nhận ra sự hốt hoảng của Trình Tân, nhưng chỉ cho rằng cô đang căng thẳng trước khi tiêm.
Y tá nhẹ giọng an ủi.
Trong lúc cô y tá sát trùng cho Trình Tân trong phòng điều trị, Liêm Đường đứng đợi bên ngoài, yên lặng ngắm cô qua lớp kính cửa sổ. Cách một bức tường, bên trong đang tiến hành một cuộc phẫu thuật. Một thanh niên cắm mặt vào điện thoại đứng đợi bên ngoài.
Liêm Đường không nhịn được lên tiếng hỏi: "Trong đó là mèo của cậu à?"
Cậu thanh niên ngẩng lên ngó vào con mèo đực đang trợn trừng mắt giãy đành đạch bên trong, lắc đầu trả lời: "Của chị tôi. Chị tôi nói nếu chị ấy tự mang mèo tới triệt sản cho nó thì con mèo sẽ thù chị ấy, tôi lại ít khi tới nhà chị nên đã nhờ tôi đưa đi giúp. Giờ chị tôi đang đợi sẵn ngoài viện rồi, đợi phẫu thuật xong mới xuất hiện làm người tốt. Tôi là kẻ ác, chị ấy chỉ tới dỗ dành an ủi thôi." Nói rồi nở một nụ cười cam chịu.
Liêm Đường tựa như đã ngộ ra gì đó, bắt đầu gật gù nghiền ngẫm.
"Biện pháp này không tệ."
Một y tá giữ chặt Trình Tân, một cô khác tiêm cho cô. Trình Tân dõi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, Liêm Đường đang trao đổi gì đó với người bên cạnh, trông nét mặt có vẻ hai người nói chuyện khá hợp rơ.
Nếu cô nhớ không nhầm, căn phòng điều trị cô đang đứng đây, kế bên nó chính là phòng phẫu thuật! Cô còn liếc thấy bác sĩ Trần bước vào căn phòng đó!
Nếu vậy, rất có thể người này chính là chủ nhân của anh bạn trẻ bị triệt sản kia!
Nhất định Liêm Đường đang học hỏi kinh nghiệm của người đó.
Trình Tân tự bổ não ra một kịch bản hoành tráng, mặt mày tuyệt vọng.
Tiêm xong, Trình Tân ngoan ngoãn nằm trong vòng ôm của Liêm Đường. Dù không nói lời nào nhưng động tác của anh vẫn hết đỗi dịu dàng, êm ái, từ tốn vuốt lông cho cô.
Khi Trình Tân ra khỏi phòng, thảm kịch "tỉa cành" của chàng mèo cách vách vẫn chưa hạ màn.
Đến tận khi Liêm Đường đi lãnh thuốc bổ trở về, cậu thanh niên kia mới đang bế chàng mèo với khuôn mặt "sống không còn gì lưu luyến" ra ngoài. Mà phía cửa, một cô gái với nét mặt đau khổ xót xa nhận chàng ta từ tay đứa em họ, sau đó vờ đánh cậu em mấy cái để báo thù cho bé cưng.
"Bé cưng sao rồi? Có phải em trai chị ăn hiếp em không? Để chị đánh nó cho em hả giận nhé!"
"Meo -- " Chàng mèo bị thiến tuyệt vọng thu mình trong vòng ôm của cô chủ, lặng lẽ nhỏ xuống hai hàng lệ dài ngoằng.
Cô gái ngẩng mặt kìm nén, không dám để bé cưng của mình nhận ra cô đang nhịn cười. Mãi một lúc sau cô nàng mới nín hẳn, bế bảo bối tâm can với cái vòng Elizabeth của mình ra bắt xe.
Trình Tân nghe bác tài trên chiếc taxi cô gái kia chặn lại nói như thế này: "Lại một anh bạn nữa bị thiến. Nhìn mặt nó kìa, đến người đứng xem cũng phải chảy nước mắt theo." Hiển nhiên bác tài đã gặp trường hợp này rất nhiều lần.
Cô gái nín cười bảo: "Được rồi, bác đừng kích thích bé cưng của cháu thêm nữa. Bác thế có khác gì rắc muối lên vết thương của thằng bé chứ?"
Trình Tân nép sát vào lòng Liêm Đường mà vẫn run lên bần bật. Thật đáng sợ! Lúc cô tiêm xong có liếc trộm qua phòng bên cạnh một cái. Trên chiếc khay đặt dụng cụ mổ vẫn còn trơ trọi hai thứ đồ đang chảy máu lênh láng.
Thật tàn nhẫn!
Thật man rợ!
Cô tuyệt đối không cho phép Liêm Đường mang cô đi triệt sản đâu! Cô vẫn chưa chuẩn bị tâm lý! Chờ 2 năm nữa đi, lúc đó muốn làm gì cũng được. Nhưng giờ cô vẫn còn là đứa con nít! Anh ta không thể đối xử với cô như thế được!
Liêm Đường phỏng đoán trạng thái tội nghiệp của bé con nhà mình là do bị thảm trạng của người đồng loại khác giới tác động sâu sắc.
Việc này càng khiến anh thêm quyết tâm tìm một tên đao phủ tới để Tiểu Tiểu hận gã thay mình. Dù sao, anh cũng không muốn bị Tiểu Tiểu căm ghét.
Vì vậy, hôm đó, sau khi về nhà, Liêm Đường gọi điện thoại cho Dịch Viễn Sơn.
"Này, tháng 2 tới cậu có bận gì không?"
Dịch Viễn Sơn đang nhận việc giám chế sản xuất một chương trình trong đài truyền hình giúp anh trai. Nghe vậy, anh ta suy nghĩ một lát rồi đáp: "Cậu nói chuyện gì trước đi." Cẩn thận như anh chàng, tuyệt đối sẽ không dễ dàng để lộ rằng mình đang rảnh trước khi biết rõ ràng mọi chuyện.
"Một sự kiện nghệ thuật biểu diễn tầm cỡ, tin chắc cậu sẽ thích."
"Sự kiện nghệ thuật gì?"
"Quan sát quá trình triệt sản cho mèo."
"Nghe có vẻ không tệ, ngày mấy? Có những ai?" Dịch Viễn Sơn lơ mơ hỏi đuôi.
"3 tháng 2, hoạt động lần này chỉ mời duy nhất cậu đến xem thôi đấy. Tớ thấy cậu phù hợp nhất, lại còn có thể góp nhặt trải nghiệm sáng tác."
Dịch Viễn Sơn nào bị dắt mũi. Anh chàng lập tức vặc lại, vừa cười vừa xỉa: "Cậu bệnh đấy à? Chứ không phải thật ra là đi triệt sản không công cho bé mèo nhà cậu? Thế mà nói nghiêm túc như thật ấy, thiếu nữa anh cũng tin rồi."
"Trải nghiệm sáng tác khó cầu đấy, bỏ qua thì không còn cơ hội lần sau nữa đâu."
"Đi." Những chuyện kiểu này, Dịch Viễn Sơn khoái nhất là tham gia náo nhiệt.
Cuộc đối thoại của hai người tự nhiên chui tọt vào tai Trình Tân. Ai bảo tai cô thính quá làm chi.
Càng nghe, cô càng muốn đâm đầu vào ngực anh chết quách cho rồi.
Liêm Đường thì ung dung vui trộm vì đã tìm được kẻ chết thay. Vậy là có thể yên tâm, không lo bị Tiểu Tiểu ghét nữa rồi.
Tác giả có lời muốn nói:
Trình Tân: Bé còn bé bỏng lắm mà. Chồng yêu thương bé, tha cho bé với --
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook