Mèo Tinh Nhà Ta
-
Chương 2
Một lần gặp trộm là bi kịch, hai lần gặp trộm thì đúng là thảm họa, đáng sợ nhất chính là kẻ trộm vẫn trộm chính cái thứ lần trước.
Hôm nay Trình Hiến quên vài giấy tờ nên phải quay về lấy, vừa mở cửa đã nghe thấy tiếng xả nước trong WC, sau đó là một thanh âm lẩm bẩm nói: “Ăn nhiều sữa chua sẽ bị tiêu chảy na.”
Chắc vì tiếng nước át tiếng mở cửa, nên người kia không biết chủ nhân căn nhà đã trở về.
Sau đó là tiếng mở tủ lạnh, tiếp đó là tiếng đảo đồ trong tủ lạnh, Trình Hiến ỷ vào việc mình biết karate, lớn mật lần mò vào bếp tìm hiểu sự thật.
Kết quả ni, hắn thấy một niên thiếu chui hết nửa người vào tủ lạnh đảo qua đảo lại, vẫn chỉ mặc độc cái áo sơmi của hắn, bởi vì đang ngồi chồm hổm nên vô tình lộ ra cả cặp đùi trắng nõn, vừa mềm vừa thẳng.
Cảnh này đối với một gay như hắn lực sát thương không hề nhỏ.
Nhóc kia kiếm được thứ mình muốn thỏa mãn chui ra, ngã ngửa khi thấy Trình Hiến lạnh nhạt đứng trước cửa bếp.
Thiếu niên nhìn hộp sữa chua còn chưa bóc vỏ trên tay mình, lại nhìn Trình Hiến nghiêm mặt, bỗng nhiên ngón tay chỉ ra ngoài cửa sổ: “Xem, Có máy bay!” Nói xong nhảy qua một bên người Trình Hiến chạy trốn, đáng tiếc chạy chưa được vài bước đã bị Trình Hiến kéo áo sơmi lại, roạt một cái…
Kim thiền thoát xác.
Trình Hiến cầm áo sơmi, dại ra nhìn bóng dáng thiếu niên tiêu thất vào phòng ngủ của hắn, cửa phòng ngủ rầm một cái, đóng lại.
Trình Hiến khóe miệng run rẩy, mở cửa, cửa vừa mở ra, quả nhiên lại là cảnh tượng như lần trước, cửa sổ mở, không một bóng người.
Mẹ nó, ban ngày ban mặt trần truồng chạy mà không ai thấy sao ? !
Trình Hiến như trước kiểm tra tủ quần áo, rồi tới gầm giường, một người cũng không có, chỉ có Đoàn Tử ngồi xổm góc tường, vẫn như lần trước meo meo đòi cơm tối.
“Đoàn Tử ngươi trông nhà không nghiêm.” Trình Hiến ngồi xuống, thở dài nói.
“Meo meo.” Đoàn Tử ủy khuất cọ tay hắn, chẳng hiểu vì sao Trình Hiến thấy trong đôi mắt hổ phách tràn đầy nịnh nọt.
…
Đêm đó
…
“Đoàn Tử, sao em lại bị tiêu chảy ? ?”
Hôm nay Trình Hiến quên vài giấy tờ nên phải quay về lấy, vừa mở cửa đã nghe thấy tiếng xả nước trong WC, sau đó là một thanh âm lẩm bẩm nói: “Ăn nhiều sữa chua sẽ bị tiêu chảy na.”
Chắc vì tiếng nước át tiếng mở cửa, nên người kia không biết chủ nhân căn nhà đã trở về.
Sau đó là tiếng mở tủ lạnh, tiếp đó là tiếng đảo đồ trong tủ lạnh, Trình Hiến ỷ vào việc mình biết karate, lớn mật lần mò vào bếp tìm hiểu sự thật.
Kết quả ni, hắn thấy một niên thiếu chui hết nửa người vào tủ lạnh đảo qua đảo lại, vẫn chỉ mặc độc cái áo sơmi của hắn, bởi vì đang ngồi chồm hổm nên vô tình lộ ra cả cặp đùi trắng nõn, vừa mềm vừa thẳng.
Cảnh này đối với một gay như hắn lực sát thương không hề nhỏ.
Nhóc kia kiếm được thứ mình muốn thỏa mãn chui ra, ngã ngửa khi thấy Trình Hiến lạnh nhạt đứng trước cửa bếp.
Thiếu niên nhìn hộp sữa chua còn chưa bóc vỏ trên tay mình, lại nhìn Trình Hiến nghiêm mặt, bỗng nhiên ngón tay chỉ ra ngoài cửa sổ: “Xem, Có máy bay!” Nói xong nhảy qua một bên người Trình Hiến chạy trốn, đáng tiếc chạy chưa được vài bước đã bị Trình Hiến kéo áo sơmi lại, roạt một cái…
Kim thiền thoát xác.
Trình Hiến cầm áo sơmi, dại ra nhìn bóng dáng thiếu niên tiêu thất vào phòng ngủ của hắn, cửa phòng ngủ rầm một cái, đóng lại.
Trình Hiến khóe miệng run rẩy, mở cửa, cửa vừa mở ra, quả nhiên lại là cảnh tượng như lần trước, cửa sổ mở, không một bóng người.
Mẹ nó, ban ngày ban mặt trần truồng chạy mà không ai thấy sao ? !
Trình Hiến như trước kiểm tra tủ quần áo, rồi tới gầm giường, một người cũng không có, chỉ có Đoàn Tử ngồi xổm góc tường, vẫn như lần trước meo meo đòi cơm tối.
“Đoàn Tử ngươi trông nhà không nghiêm.” Trình Hiến ngồi xuống, thở dài nói.
“Meo meo.” Đoàn Tử ủy khuất cọ tay hắn, chẳng hiểu vì sao Trình Hiến thấy trong đôi mắt hổ phách tràn đầy nịnh nọt.
…
Đêm đó
…
“Đoàn Tử, sao em lại bị tiêu chảy ? ?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook