Trong khách sạn.

Vãn Vãn để chân trần ngồi trên giường rồi lắc lư chân hỏi: “Em có thể cởi quần áo ra không?”
Mặt Kỷ Chu Độ tối sầm: “Cởi cái gì mà cởi, mặc vào.”
Anh đánh giá cô gái quá mức xinh đẹp này, thực sự không biết những lời nói trong miệng cô cái nào là thật cái nào là giả.

“Tôi hỏi lại lần nữa.” Kỷ Chu Độ ngồi trên chiếc ghế sofa đơn ở bên cạnh, hỏi: “Họ tên.”
“Vãn Vãn.”
“Tuổi”
“Năm tuổi.”
“Nhìn tôi rất giống thiểu năng sao?” Kỷ Chu Độ gõ tay xuống tay vịn sofa.


Vãn vãn lại bắt đầu đếm ngón tay, mèo ba tuổi thì được tính là bằng con người...!Mà thôi...!Bỏ đi, dù sao cô cũng thành niên rồi.

"Mười tám."
Lúc này Kỷ Chu Độ mới thở phào nhẹ nhõm.

“Hỏi lần nữa, sao cô lại xuất hiện ở chỗ đó, ai dẫn cô vào?”
Thật phiền phức, Vãn Vãn lại bắt đầu ghét việc nói chuyện với con người, tại sao cứ phải hỏi cô mãi mấy vấn đề này vậy, nhưng mà đây là chồng mèo nhỏ, cô cần phải có kiên trì một chút.

“Là Liên Đào, anh ta mở cửa nên em đi vào.”
Kỷ Chu Độ nghĩ, chắc là Liên Đào đã mở cửa thả mèo vào sau đó đã quên đóng cửa cho nên cô mới đi vào được còn mèo thì chạy mất.

“Vậy sao cô không mặc quần áo?”
Vãn Vãn bĩu môi kéo kéo váy của cô: “Em không muốn mặc, em không thích mặc quần áo.”
Đam mê khỏa thân.

Trước đây Kỷ Chu Độ đã xem qua một vài tài liệu liên quan, kiểu người này chỉ thích khỏa thân không mặc quần áo, thậm chí còn thích lộ ra trước mặt người khác, nhưng mà cô mới chỉ là một cô gái mười tám tuổi, sao lại có loại đam mê như thế.

“Không thích cũng phải mặc, cô chỉ là một cô gái trẻ không thể không mặc quần áo trước mặt người khác, nếu chẳng may gặp phải người xấu thì phải làm sao bây giờ.”
Vãn Vãn liếc mắt nhìn anh một cái: “Anh cũng không phải người xấu mà.”
“Vậy cũng không được.” Kỷ Chu Độ có một loại cảm giác bất lực của người cha già trước mặt đứa con gái không hiểu chuyện: “Tôi là đàn ông, cô không thể không mặc quần áo trước mặt tôi được.”

Vãn Vãn bĩu môi không nói lời nào, cô nghĩ thầm, lúc anh là mẻo rõ ràng ngày nào cũng không mặc quần áo, còn muốn liếm liếm mông em.

“Một vấn đề cuối cùng, ba mẹ cô ở đâu, thật sự mất rồi sao? Trong nhà thật sự không còn người khác sao, đứa bé đã xảy ra chuyện gì?”
Vãn Vãn nghi hoặc: “Đây là ba vấn đề mà.”
Kỷ Chu Độ nghẹn lại một chút: “Được rồi, tôi biết cô rất giỏi toán học!”
Khi chồng mèo nhỏ biến thành người thì thật sự rất phiền rất dông dài!
Vãn Vãn: “Thật sự không còn ba mẹ, anh chị em của em cũng chết rồi, con của em không thấy đâu nữa, mới sinh ra được không bao lâu thì nó chạy mất không thấy nữa, chắc là bị người ta bế đi rồi.”
Rất nhiều mèo con chạy loạn đều bị con người mang đi sau đó nuôi lớn, Vãn Vãn cũng không thấy tiếc nuối, trong lòng cô nghĩ, nếu như nó gặp được một con người hiền lành thì sẽ được họ cho ăn đồ ăn của mèo rất ngon và ăn cả đồ hộp dành cho mèo nữa.

Rốt cuộc trong đầu Kỷ Chu Độ chắp vá được một thân thế hoàn chỉnh cho cô...!Ba mẹ mất sớm, người thân cũng chẳng còn, cô mới còn trẻ tuổi sống khổ cực không nơi nương tựa bị người ta lừa gạt mà sinh con, khả năng tên cặn bã kia còn không chịu trách nhiệm, hại cô chỉ có thể tự mình mang thai đứa con, kết quả đứa bé bị lừa bán đi cho nên mới làm cho tinh thần của cô xảy ra vấn đề lớn như thế, có đam mê khỏa thân, nói chuyện cũng bừa bãi.

Hỏi cô thì biết cô không có tiền cũng không có điện thoại, thậm chí ngay cả thẻ căn cước cũng đều không có, thực sự là...!
Kỷ Chu Độ cũng không phải là người thích lo chuyện bao đông, trên đời này nhiều người còn khổ hơn mình như vậy, anh cũng không thể nào đều đưa tay tương trợ với tất cả mọi người, nhưng mà nếu như có một người khổ cực xuất hiện trước mặt mình, anh cũng không có cách nào thờ ơ bỏ mặc.

“Ngày mai… Ngày mai trước tiên tôi dẫn cô đi mua mấy bộ quần áo vậy, sau đó tôi đi hỏi một chút xem có thể giải quyết cho cô về phần hộ khẩu hay không, sau đó rồi tính tiếp.”

Kỷ Chu Độ chuẩn bị ra ngoài, bỗng nhiên lại nghĩ tới cô không có tiền cũng chẳng có điện thoại, thế thì giải quyết chuyện ăn uống mấy ngày nay như thế nào vậy.

“Chuyện ăn uống của cô thì làm sao bây giờ?”
“Ăn cơm?” Vãn Vãn nghĩ, trường học có nhiều người cho mèo ăn như vậy, trong bể cá cũng có rất nhiều cá như vậy, không lo không có đồ ăn.

“Có người cho em ăn, bọn họ nói em đáng yêu, sẽ cho em đồ ăn, họ sẽ đặt đồ ở ven đường để em đi qua đó ăn.”
Mẹ kiếp...!
Trong lòng Kỷ Chu Độ suýt chút nữa lại giận run lên, trên đời này sao lại có người như thế nữa.

“Không sao đâu...!Tôi...!Tôi sẽ cho cô ăn.” Kỷ Chu Độ lấy điện thoại di động ra cho cô chọn mấy đồ ăn ngoài: “Cô muốn ăn cái gì?”
Vãn Vãn hưng phấn, chồng mèo nhỏ muốn bắt cá cho mình: “Cá!”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương