Mèo Nhỏ Yêu Đương Trong Nắng Hạ FULL
-
Chương 15
Trong nháy mắt, Kỷ Chu Độ cảm giác có khả năng mình bị Vãn Vãn truyền nhiễm, cho nên trạng thái tinh thần xuất hiện chút dị thường, mới làm cho anh sản sinh ra ảo giác.
Hay bây giờ thực ra chính là một chương trình phức tạp nào đó, giống như cô gái bình hoa anh đã xem khi còn nhỏ, lợi dụng tia sáng phản xạ của tấm gương để tạo ra ảo giác ma thuật, cho nên mới có hình ảnh trước mắt.
Đương nhiên, anh càng hy vọng là mình điên rồi.
Nhưng sự thực bày ra trước mắt, anh đưa tay nhẹ nhàng đụng một cái lên cái bụng của mèo trắng nhỏ, xúc cảm ấm áp nhắc nhở anh đây là sự thật, không phải đang nằm mơ.
“...!Vãn Vãn?” Vẻ mặt anh hốt hoảng.
Đáp lại anh chính là con mèo trắng nhỏ thân mật dụi vào tay anh, phát ra tiếng meo meo.
Mặc dù Kỷ Chu Độ chọn học khoa học tự nhiên ở trường đại học không cần phải học chính trị, nhưng mà môn chủ nghĩa Mác Lênin thi đề đóng ở trường đại học cũng đạt 90 điểm, còn là thanh niên xếp top ba về học tập ở trường.
Từ người không bao giờ tin trên thế giới này có yêu ma quỷ thần, cho rằng chỉ là phong kiến mê tín còn khịt mũi coi thường, kiên định là người theo chủ nghĩa duy vật, vào giờ phút này thì thế giới nhân sinh quan lại gặp xung kích cực lớn.
“Không phải em là....!mấy con mèo thành tinh tu luyện ngàn năm trên TV chứ?”
Cuối cùng Vãn Vãn mới chậm rãi biến trở lại thành người, liếc nhìn thấy Kỷ Chu Độ nhìn mình, biểu hiện của cô phức tạp, sắc mặt nghiêm túc, mặc cho cô quần áo xong thì lại bắt đầu không ngừng truy hỏi.
Chỗ nào Kỷ Chu Độ cũng tốt, chỉ là rất thích hỏi chuyện, trong đáy lòng Vãn Vãn thở dài, lúc vừa gặp mặt anh đã hỏi cô một đống vấn đề, sao bây giờ lại bắt đầu hỏi rồi, nếu như sau này ngày nào anh cũng hỏi nhiều việc như vậy, cô cảm thấy rất phiền.
Bỏ đi, vẫn nên miễn cưỡng bao dung cho những khuyết điểm không hoàn mỹ của anh vậy, dù sao cô chính là một con mèo nhỏ rộng lượng khoan dung đầy đủ mỹ đức.
Sau này nếu anh vẫn hỏi nhiều như thế, làm cho cô không còn kiên trì được nữa, cùng lắm thì cô biến thành mèo trốn vào tủ quần áo không để ý tới anh.
“Anh mới là yêu quái ý.” Vãn Vãn kiêu ngạo nói: “Em chính là mèo tinh nhỏ.”
Cô lang thang ở bên ngoài đến năm thứ ba, đánh nhau với mấy con mèo hoang lang thang bên ngoài, chân sau còn bị con cầy hoang cắn bị thương, lúc đó chính là tháng bảy mùa hè nóng bức, bởi vậy vết thương bị nhiễm trùng sưng tấy, nhìn càng lúc càng lớn.
Chân rất đau, không còn hơi sức di chuyển, Vãn Vãn trốn vào một bệnh viện bỏ hoang ở gần đó, trốn trong đó chịu đựng sự đau đớn và đói bụng, trong cơn mơ màng, thậm chí cô còn nhìn thấy chồng mèo nhỏ ở cách đó không xa nhìn về phía cô kêu meo meo, bảo cô cùng đi với nó nhanh một chút.
Nhưng mà chân ta đã bị thương rồi, sao mi còn để ta tự đi tới, mi nên đi về phía ta.
Vãn Vãn không nhúc nhích, cô nghe thấy tiếng bước chân.
Không phải là chồng mèo nhỏ mà là một cô gái trẻ tuổi có khuôn mặt thanh tú, vẻ mặt rất điềm tĩnh, Vãn Vãn nhìn vào ánh mắt của cô ấy, nhưng bên trong đó lại cảm nhận được một sự an tâm.
“Là một con mèo nhỏ đáng thương.” Cô ấy ôm cô lên.
Sau này Vãn Vãn biết cô ấy tên là Ngọc Thất, là một người trừ yêu bắt ma, mọi người cũng gọi cô ấy là cô Thất.
Trong thế giới của loài mèo không có khái niệm sự khác nhau giữa quỷ thần ma, Vãn Vãn được cô ấy đưa về nhà, ăn đồ ăn cho mèo và đồ hộp.
Cô Thất thường xuyên không ở nhà, Vãn Vãn quá buồn chán, cho nên thích đi tới chơi ở hồ cá lớn của cô thất, cô chỉ vui đùa với đám cá một chút, không ăn chúng nó.
Sau đó, cô Thất thả một con cá kỳ quái vào, cả người phát ra ánh sáng, sáng như bóng đèn vậy, mùi cá thơm, cực kỳ mê người, mỗi ngày Vãn Vãn đều chờ trước bể cá muốn vớt nó ra, cô Thất nhìn thấy cũng không ngăn cản: “Nếu như em có bản lĩnh bắt được nó, vậy thì cũng là do cơ duyên của em.”
Đêm hôm ấy, cá phát sáng đánh vỡ bể cá lớn, nhảy tưng tưng trên sàn nhà, dường như tình nguyện chết cũng không muốn bị nuôi trong bể cá, Vãn Vãn tiến lên dùng móng vuốt chọc chọc nó, vui đùa với nó một chút, sau đó cô không nhịn được mà ăn mất nó.
Một con cá rất thơm rất ngọt, Vãn Vãn đã ăn con cá ngon nhất, sau khi ăn xong cái bụng của Vãn Vãn cảm thấy ấm áp, cô cảm thấy thoải mái, liếm liếm tay rồi đi ngủ, khi vừa tỉnh lại thì thấy mình mọc ra tay và chân, vừa mở miệng lại là giọng nói của con người.
Cô Thất nhìn thấy cô thì vẻ mặt có hơi kinh ngạc, không nói gì, rất kiên nhẫn mà dạy cô nói chuyện dạy cô mặc quần áo, dạy cô những kỹ năng sinh hoạt cơ bản của con người, dẫn cô ra ngoài gặp những người khác, giao tiếp với những người đó.
Vãn Vãn không thích làm người, làm người quá mệt mỏi, nói chuyện luôn phải quanh co lòng vòng, cô vẫn muốn làm một con mèo nhỏ, cùng lăn lộn trên bãi cỏ với chồng mèo nhỏ.
Cô Thất nói: “Em không phải là một con mèo nhỏ bình thường đâu, em đã ăn một con cá tinh ngàn năm, bây giờ em chính là một con mèo tinh duy nhất có thể biến thành hình người.”
Vãn Vãn hỏi mèo tinh là cái gì.
Cô Thất nói, trên thế giới này ngoại trừ con người, còn có thần, tiên, yêu, tinh, ma.
Là thần hay là ma thì đã quyết định từ khi mới sinh ra rồi, con người thường có thể tu luyện thành tiên, vạn vật trên thế gian cũng có thể tu luyện, một lòng hướng thiện chính là tinh, một lòng hướng về ác chính là yêu.
“Cho nên, Vãn Vãn phải làm một con mèo tinh lương thiện nhé.”.
truyện kiếm hiệp hay
Vãn Vãn đi theo cô Thất thì biết mỗi người chết đi sẽ có thể chuyển thế luân hồi trở lại nhân gian, cô muốn biết chồng mèo nhỏ chết rồi có thể có chuyển thế luân hồi hay không.
Cô Thất nghe cô kể về chuyện tình yêu xưa kia của cô và chồng mèo nhỏ thì tính toán cho cô, sau đó cô tính ra được con đường nhân duyên của cô thì đăm chiêu, cô ấy không nói khi nào chồng mèo nhỏ có thể về được, cô ấy chỉ nói với Vãn Vãn: “Vậy em cứ trở về xem một chút đi, có thể em sẽ đợi được người mà em muốn chờ.”
Sau đó Vãn Vãn đến nơi này, lại làm một con mèo nhỏ trong sân trường, mỗi một con mèo trong trường học cô đều đã gặp qua, không có một con nào mắt xanh như chồng mèo nhỏ, đến tận một ngày, vào buổi chiều hôm đó, cô nhảy vào trong lồng ngực của Kỷ Chu Độ, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy màu sắc con ngươi quen thuộc nhất.
Vãn Vãn còn tưởng rằng Kỷ Chu Độ sẽ bất mãn đối với việc cô nhận sai này, nhưng khi anh nghe xong câu đầu tiên hỏi lại là: “Chân của em bây giờ không sao chứ?”
Cái cảm giác quen thuộc kia lại xuất hiện.
Trái tim giống như bị một bàn tay vô hình bóp một cái, vừa tê dại, sau đó ngừng lại, rồi tim sẽ đập liên hồi càng lúc càng nhanh.
Vốn dĩ Vãn Vãn nên cười nhạo anh, sao có người có thể hỏi loại vấn đề ngu ngốc như thế, từ lúc bị thương đã lâu như thế rồi, lời nói quan tâm quá thời hạn này không phải là rất ngu ngốc sao.
Nhưng chỉ là một câu nói ngu ngốc như thế lại làm cho sống mũi của cô đột nhiên chua xót.
Không phải quá giới hạn, chỉ là đến muộn mà thôi, nhưng cũng không có nghĩa là bây giờ cô không cần.
“Đương nhiên là bây giờ không sao rồi, em chính là mèo tinh mà.” Vãn Vãn suy nghĩ một chút, lại bổ sung một câu:”Nhưng vào lúc đó thật sự rất đau.”
Kỷ Chu Độ nghe vậy thì ngồi xổm trước mặt cô, tay chạm vào chân nhỏ của cô hỏi dò: “Là cái chân nào?”
Thực ra căn bản Vãn Vãn không nhớ rõ là chân nào bị thương, cô tùy tiện nhấc chân phải lên: “Chân này.”
Kỷ Chu Độ nắm chặt chân phải của cô nhẹ nhàng xoa: “Khi còn bé mỗi khi anh bị ngã, mẹ anh sẽ xoa bóp cho anh, sau đó thổi thổi khí, nói không khóc không khóc, mọi đau đớn đều qua đi.”
Anh cúi đầu, nhẹ nhàng thổi một hơi vào chân nhỏ của cô: “Vãn Vãn không khóc, đều bay đi rồi.”
Rất nhẹ nhàng, rất cảm động.
Cái vị chua càng bành trướng hơn trong lòng Vãn Vãn: “Anh sao lại nói với em như thế, anh lại không phải mẹ em.”
Kỷ Chu Độ ngẩng đầu, cười với cô: “Nhưng mà em là báu vật của anh.”
Mặc kệ cô là cái gì, là người cũng được, là mèo cũng được, đối với anh, anh đều muốn bảo vệ bsú vật của anh thật cẩn thận.
Tim đập càng nhanh hơn, Vãn Vãn mờ mịt vuốt nhịp tim đang đập cực nhanh của mình nghĩ, chắc là cô sẽ không chết đi như thế.
Kỷ Chu Độ: “Cho nên chồng mèo nhỏ của em chết đi chính là một con mèo, con của em cũng là mèo đúng không?”
“Đúng rồi.” Vãn Vãn nhìn anh nói, sự chú ý của cô đều tập trung lên mặt anh, chỉ là đối diện như thế, nhưng nhìn anh như vậy, trong lòng sẽ dâng lên cảm giác ấm áp và hạnh phúc, giống như cảm giác hạnh phúc khi được ăn một thứ đặc biệt ngon.
Kỷ Chu Độ nhớ tới những sự chua xót anh đã trải qua vì cô, cả khi biết được quá khứ của cô thì còn phẫn nộ và đau lòng, bây giờ không khỏi cảm thấy không nói được gì lại còn buồn cười, cái hiểu lầm này không khỏi quá lớn.
“May mắn đều không phải sự thật.” Anh nhìn cô, bỗng nhiên nở nụ cười.
Vãn Vãn nghi ngờ: “Cái gì không phải sự thật?”
“May mà những điều anh tưởng tượng về quá khứ bi thảm đều không phải sự thật.” Anh dường như thở phào một hơi, có cảm giác sống sót sau tai nạn vui mừng mà ôm lấy cô.
Vãn Vãn nghe thấy anh nói bên tai: “May mà em vẫn luôn là một bé mèo nhỏ vui sướng hạnh phúc.”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook