Edit: Mạc Tử Thiên

Một tiếng kêu mềm mại này, truyền đi thật xa ở ban đêm im ắng, tự nhiên cũng sẽ truyền vào tai cửa báo đen ở nơi không xa.

Báo đen bỗng nhiên đứng dậy.

Hắn run run chòm râu, đi về phía trước hai bước, đứng ở trên đài đá bên cạnh. Bởi vì cả người da lông của hắn thuần đen, ở trong bóng đêm, mấy sư tử phía dưới không có ai phát hiện ra hắn.

Đây là từng là điểm yếu của Già Lâu, nhưng bây giờ đã chuyển thành ưu thế.

Thanh âm miêu ô này làm hắn nhớ đến một ít sự việc.

Một ít... sự việc chỉ có hắn trải qua.

Barkley cách gần nhất, cũng nghe được rõ ràng nhất. Mấy con sư tử khác tuy rằng cách xa một chút, nhưng tiếng kêu cũng bị gió thổi vào tai, liền sôi nổi chú ý tình huống bên này.

Cái loại cảm giác này, nói thế nào nhỉ?

Là sinh mệnh ở mùa xuân đầu tiên, ngây thơ mờ mịt, mang theo lòng hiếu kỳ với thế giới, thử thăm dò bước ra bước đầu tiên;

Là lần đầu tiên mắt phân biệt được sắc thái, bắt giữ khoảng khắc hoa dại nhỏ lặng lẽ nở rộ, chop mũi lần đầu tiên ngửi được hương thơm mờ nhạt lại tươi mát;

Giống như cây non lây dính mưa móc, vừa mọc ra nụ hoa non mềm chưa lâu, run run rẩy rẩy, mỹ lệ đến kinh người, đả động nội tâm trong lơ đãng, câu ra nơi mềm mại nhất, sâu nhất trong nội tâm.

... Nếu dùng từ của nhân loại mà nói, chính là manh! Manh đến mức tâm ngứa khó nhịn, manh muốn chết!!!

Trong nháy mắt này, tất cả sư tử đều đắm chìm trong đó, khó có thể tự kiềm chế.

Chỉ có báo đen là còn tỉnh táo.

Bất quá, hắn cũng nhịn không được mà đi về phía trước một bước, muốn tới càng gần, càng gần một chút.

Phía dưới đài đá, nhóm sư tử đã tụ tập bên nhau, vây quanh mèo con.

Đồng thời đối mặt với một đám mãnh thú to bự rất có cảm giác áp bách, dũng khí dư lại của Thiệu Dĩ Ninh không còn nhiều lắm, cậu gian nan chống đỡ thân thể nhỏ lông xù xù, không có lập tức ngã xuống. Cậu chớp chớp mắt, không rõ nguyên nhân lắm mà đối diện cùng bọn họ.

Cậu chỉ miêu ô một tiếng thôi, sao bọn họ có phản ứng lớn như vậy?

Barkley thở dốc vài cái, đột nhiên ngẩng đầu lên, thình lình ngửa mặt lên trời rít gào ---

"Rống!!!"

Hắn không biết biểu đạt tâm tình lúc này như thế nào, cảm thấy đáy lòng có một quả cầu lông nhỏ trắng như tuyết, vẫn luôn lăn a lăn a, chui vào chỗ sâu nhất trong lòng hắn. Cả người đều tê dại, giống như được ngâm mình trong nước suối ấm áp.

Trong nháy mắt này, đừng nói là muốn mang nhãi con dị dạng này về chỗ Già Lâu, cho dù ai chạm vào tiểu miêu nhãi con một chút, hắn đều cảm thấy, không thể! Trăm triệu lần không thể!

Vật nhỏ này, vật nhỏ này thật sự là... thật sự là quá dễ thương.

Lưu lại, cần phải lưu lại!

Cùng với tiếng gầm của hắn, các sư tử khác cũng sôi nổi không nhịn được, trong khoảng thời gian ngắn, trên thảo nguyên có tiếng gầm hết đợt này đến đợt khác, truyền ra mấy chục dặm, cùng truyền đến trong tai các đàn sinh vật khác.

Bọn họ sôi nổi phát ra nghi hoặc: Tình huống gì? Tại sao đàn sư tử lại gọi bậy, lần trước gọi là thời điểm tranh đoạt vị trí thủ lĩnh mà.

... Lời phía sau tạm thời không đề cập tới.

Thiệu Dĩ Ninh lại lần nữa hứng chịu tiếng rít gào của nhóm sư tử tàn phá thính lực. Đợi đến khi cậu nỗ lực trấn định, nghênh đón cậu chính là ánh mắt sáng lấp lánh của một đám sư tử.

Giống như nhìn thấy trân bảo gì, hoặc nói trắng ra là, giống như thấy được khối thịt linh dương đốm đen to mới mẻ.

Vô số đôi mắt vàng của mãnh thú chỉnh tề nhìn thẳng cậu với ánh mắt nóng cháy, hơn nữa còn chặt chẽ vây xung quanh cậu, dường như muốn nuốt sống cậu.

Phi, nuốt sống cái gì mà nuốt sống. Ngôn Tình Hài

Thiệu Dĩ Ninh dại ra, bởi vì khẩn trương nên không biết làm sao, cậu lắp bắp hỏi lại: "Sao, xảy ra chuyện gì?"

Rốt cuộc đã xảy ra sự việc gì?

Barkley gắt gao nhìn chằm chằm cậu, phun khí hồng hộc: "Vật nhỏ, ta tuyên bố, về sau ngươi..."

Lời hắn còn chưa dứt, đột nhiên một đạo hắc ảnh từ trên trời giáng xuống, chuẩn xác dừng ở giữa hắn và mèo con.

Ngay sau đó, cái đuôi dài màu đen vung về phía hắn, một khuôn mặt của động vật họ mèo hiện ra. Báo đen Già Lâu đột nhiên lên sân khấu, trầm giọng nói với Barkley: "Barkley, ta muốn mang nó đi."

"Nó không thể lưu lại nơi này."

"Không, không được!"



Barkley không chút nghĩ ngợi, trực tiếp cự tuyệt!

Đùa cái gì, nơi này là đàn sư tử, bao dung ngươi, một con báo đen qua lại tự do? Nói đưa liền đưa, nói mang đi liền mang sao?

Hơn nữa, lúc này hắn còn đang đắm chìm trong bầu không khí vừa rồi, hiện tại ai muốn mang tiểu miêu nhãi con đi, hắn liền liều mạng cùng thằng đó!

Hắn vừa rồi muốn tuyên bố là, tiểu miêu nhãi con hiện tại là nhãi con của hắn!

Cảm tạ trời, cảm tạ đất, cảm tạ thảo nguyên, cảm tạ... Hừ, cảm tạ báo đen Già Lâu không biết nhìn hàng, cư nhiên đem mèo con vào ổ sư tử.

Vào rồi cũng đừng nghĩ đi ra ngoài, nó thuộc về sư đàn.

Tinh thần Barkley tức khắc phấn chấn, chiến ý dạt dào nói với sư tử khác: "Tới a! Đem con... con báo đen thúi này đuổi ra đi!"

"Chúng ta đang bàn việc của đàn, không liên quan đến hắn!"

Báo đen thúi?

Thiệu Dĩ Ninh vừa hoàn hồn liền thấy, thật đúng là báo đen Già Lâu.

Cậu rất có hảo cảm đối với Già Lâu, Già Lâu đã cứu mình một lần. Lần trước đi quá vội vàng, cậu còn chưa nói lời cảm tạ.

Mèo con lập tức nhảy ra, ngăn ở giữa hai người, sốt ruột nói: "Chờ một chút!"

"Không cần đánh nhau!"

Đặc biệt là không cần đánh nhau vì tôi!

Mọi người đều là động vật họ mèo, vì sao không thể ngồi xuống giải quyết vấn đề một cách hòa bình!

Nhưng mà, tiếng kêu của mèo con trực tiếp bị bao phủ trong tiếng rít gào của sư đàn. Thiệu Dĩ Ninh vừa ngẩng đầu đã thấy, bọn họ đã đánh nhau rồi!

... Tốt, đánh nhau thật là lợi hại.

Có lẽ là còn có chút điểm mấu chốt, báo đen cùng nhóm sư tử không có động thủ thật, không dùng hết toàn lực để đánh. Tuy là vậy, Thiệu Dĩ Ninh vẫn được nhìn thấy một hồi đại chiến xuất sắc.

Trong đó, miêu quyền cùng động tác đá nhau bay múa, ác miêu rít gào cùng tiếng rống giận kinh sợ đinh tai nhức óc, ở trong thảo nguyên được bao phủ bởi màn đêm, triển khai khí thế giống như đấu trường thú!

Trong đó, thanh âm của hùng sư Barkley là lớn nhất, báo đen Già Lâu thân hình linh hoạt nhất, động tác tinh chuẩn nhất... Bọn họ ngươi một vuốt, ta một quyền, ngươi nhào lại đây, ta cắn một cái, so với màn ảnh của thế giới động vật càng thêm xuất sắc!

Báo đen Già Lâu vậy mà không rơi xuống hạ phong, thậm chí càng đánh càng hăng, vài lần bức lui Barkley.

Hắn làm được! Hắn tiến vào trận chung kết của cuộc thi trên thảo nguyên lần thứ nhất!

... Sau đó hắn bị ba con sư tử đồng thời đè xuống trên mặt đất.

Thiệu Dĩ Ninh:...

Cậu nhìn không được, bước ra chân ngắn nhỏ, chạy nhanh đến chỗ cao trên tảng đá, dùng hết sức bú sữa, dùng sức mạnh toàn thân, há to miệng phát ra thanh âm lớn nhất ---

"Miêu ô!!!"

Ô, vì cái gì cậu xuyên thành một con mèo?

Nếu cậu xuyên thành sư tử, lão hổ, báo đốm, hiện tại cậu sẽ có nhiều khí thế hơn.

Nhưng mà, dưới ánh trăng, thanh âm mèo con phảng phất như dung nham gặp nước, ồn ào bốc hơi. Trường hợp khí thế ngất trời đột ngột bỏ dở, Barkley chỉ cảm thấy đại não giống như đắm chìm vào trong băng tuyết, đột nhiên bình tĩnh hơn.

... Sao, chuyện này là như thế nào?

Barkley quơ quơ cái đầu to, khiến lông mao màu nâu đậm cũng tùy ý lay động theo, cái đuôi đập xuống đất phát ra tiếng bạch bạch, động tác ra quyền đang đánh dở cũng không tự chủ được mà dừng lại.

Nhóm sư tử ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều không rõ đã xảy ra chuyện gì.

Chỉ có mắt của báo đen Già Lâu càng thêm thâm thúy.

Đây là nguyên nhân hắn muốn đem tiểu miêu nhãi con đi.

Sư tử nào đó, căn bản không biết điều này đại biểu cho cái gì.

Thiệu Dĩ Ninh kêu một tiếng xong, cậu cũng không nghĩ sẽ có hiệu quả. Cậu trợn tròn mắt, đối diện với nhóm sư tử, mắt to trường mắt nhỏ.

Một giây đồng hồ qua đi, hai giây qua đi, ba giây đồng hồ qua đi...

"Cái kia..."



Barkley có ý đồ chiếm lại sân nhà, vừa muốn nói chuyện, cách đó không xa đột nhiên tuôn ra một tiếng rống giận quen thuộc ---

"Barkley!!!"

"Các ngươi lại đang làm cái quỷ gì!!!"

... Mẫu Sư ra ngoài đi săn, đã trở lại.

Barkley: Thảm, thảm! Bị lão bà phát hiện mình làm bừa ở trong nhà, làm sao bây giờ?

Rất gấp, online chờ!

.....

Trong màn đêm thâm trầm, Thiệu Dĩ Ninh gian nan bò lên trên đài đá, chân sau vừa nỗ lực giẫm, mược lực nhảy lên trên cùng.

Thời gian đã tiến vào nửa đêm gần sáng, trên thảo nguyên an bình trầm tĩnh, chỉ có tiếng côn trùng kêu vang từ chỗ xa xôi bay tới, lượn lờ bồi hồi trong gió đêm.

Báo đen Già Lâu đứng trên đài đá, trầm mặc không nói gì trong bóng tối giống như một bức tượng điêu khắc.

Thiệu Dĩ Ninh dừng một chút mới đi qua --- không biết vì sao, cậu cảm thấy hắn xác thật không giống báo thường.

Lông mao xù xù màu trắng bị gió đêm thổi đến hỗn độn, cùng là động vật họ mèo, cậu đi đường lặng yên không tiếng động, nếu không phải mơ hồ cảm giác được nguồn nhiệt tới gần, cậu sẽ không bị phát hiện. Nhưng báo đen đã sinh ngoại ở nơi hoang dã từ nhỏ, không chỉ dựa vào ngũ cảm mà còn dựa vào trực giác nhạy bén.

Hắn phát hiện cậu đã đến, mắt lục chuyển động, nhìn chăm chú vào cậu.

Già Lâu không nói chuyện, chỉ nhìn cậu, đang đợi cậu mở miệng.

Nơi này cách nơi dừng chân của đàn sư tử một khoảng cách không xa, Mẫu Sư sau khi trở về, trực tiếp răn dạy Barkley không được đánh nhau ở trong nhà, "dọa hư" tiểu miêu nhãi con, ra lệnh cưỡng chế đuổi hắn ra ngoài tuần tra vào buổi tối, không cần ở nhà làm vướng chân vướng tay... Cho nên, Già Lâu rời đi không khiến sư đàn chú ý, mà phảng phất như tâm linh hữu tê, hắn chờ ở nơi này, mãi cho đến khi Thiệu Dĩ Ninh tìm đến.

Thiệu Dĩ Ninh đứng trước mặt hắn, cậu ngẩng đầu lên, chớp chớp đôi mắt xanh thẳm, quyết định nói lời dạo đầu trước khi cảm ơn: "... Già Lâu đại ca, ngươi tốt."

"Tôi tên là Thiệu Dĩ Ninh, anh có thể gọi tôi là A Ninh."

Cậu rất nghiêm túc nói: "Cảm ơn anh đã cứu tôi."

Bằng không, cậu hiện tại đã ở trong bụng linh cẩu.

Linh cẩu là động vật ăn thịt thối, miệng chúng rất hôi, nếu thật sự bị linh cẩu ăn luôn, đó mới là đáng sợ thật sự.

Mặc kệ có phải là động vật họ mèo hay không, cậu đều có thói ở sạch.

Kế tiếp, cậu lắp băp, hỏi ra vấn đề mình luôn muốn tìm kiếm: "Già Lâu đại ca, vì sao anh..."

Vì sao đưa cậu đến chỗ đàn sư tử, hôm nay lại muốn dẫn cậu đi?

Có phải là anh biết cái gì đó không? Biết một ít... sự việc động vật khác không biết?

Thiệu Dĩ Ninh rất muốn biết, cậu vì sao lại đến thế giới này, cho nên, cho dù là một chút ít manh mối cậu cũng không muốn buông tha.

Chẳng sợ đối phương chỉ là một con báo đen.

Hơn nữa, động vật nơi này hình như đều có chỉ số thông minh không thấp. Trong nháy mắt, Thiệu Dĩ Ninh thậm chí cảm thấy bọn họ không khác biệt mấy so với con người, chẳng qua là không có ngoại hình của người.

Báo đen vẫn trầm mặc không nói.

Thiệu Dĩ Ninh đợi trong chốc lát, bắt đầu có phần sốt ruột, cầm lòng không đậu dịch lại gần một ít: "Già Lâu... đại ca?"

Báo đen quay đầu, bỗng nhiên trầm giọng hỏi cậu: "Ngươi muốn ở lại?"

"..."

Thiệu Dĩ Ninh do dự một lát, gật đầu.

Cậu muốn lưu lại, Mẫu Sư đối xử với cậu rất tốt, nhóm sư tử con cũng rất hữu ái, Barkley cũng... thoạt nhìn không tệ lắm.

Lưu lại là một lựa chọn không tồi.

Báo đen lần thứ hai không nói chuyện.

Thiệu Dĩ Ninh chờ a chờ a, rất lâu sau vẫn không có câu trả lời, đầu mèo con gật gà gật gù, bất tri bất giác nằm sấp xuống, hô hấp bằng phẳng, cư nhiên ngủ rồi.

Báo đen bình tĩnh nhìn cậu một lát, sau đó nhẹ nhàng ngậm sau cổ cậu, đem cậu về ổ sư tử.

Đưa về ôm ấp của Mẫu Sư.

... Sau đó, hắn xoay người, biến mất trong bóng đêm.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương