Mèo Con Trên Đại Thảo Nguyên
-
Chương 4
Thiệu Dĩ Ninh sống không còn gì luyến tiếc, cậu bị kẹp ở giữa một đám sư tử con vừa mới sinh ra không lâu, tiến hay lùi đều không được.
Đàn sư tử có thói quen phân công công việc, một bộ phận sư tử cái ra ngoài đi săn, phần còn lại ở lại nhà chăm sóc hài tử. Giờ khắc này, cậu thấy có sư tử cái nằm xuống tính cho sư tử con ăn, một đám bay nhanh lại đó, tụ thành một cục, bắt đầu xếp hàng ăn cơm chiều.
Thiệu Dĩ Ninh ở giữa một đống cục lông, bị xóc tới đảo đi, cọ xát liên tục.
Có, có lông mềm mềm...
Cậu thiếu chút nữa tắc thở, nhưng lại có một cảm giác sung sướng khi được một đám lông xù xù vây quanh. Ngay lúc này, bụng của mèo con kêu một tiếng --- đi vào nơi đây cả ngày, cậu còn chưa được ăn gì đâu.
Động vật họ mèo đều chỉ ăn thịt. Thiệu Dĩ Ninh cũng biết, so với việc phải ăn thịt sống, hiện tại uống sữa vẫn là lựa chọn dễ tiếp thu hơn.
Hơn nữa, Mẫu Sư đang dùng ánh mắt tràn ngập mẫu tính, thương tiếc vô cùng mà nhìn chằm chằm cậu, thúc giục cậu mau đi uống sữa mẹ.
"Uống nhiều sữa, ăn nhiều cơm mới có thể trở nên cao lớn!"
Ý là đang nói, đừng nghĩ rằng mình là mèo gì đó, con không phải!
Thiệu Dĩ Ninh:... Tôi thật sự là mèo!
Cậu dở khóc dở cười, nhưng đói khát rất nhanh đã chiếm cứ tinh thần cậu, Thiệu Dĩ Ninh thử thăm dò đi về phía trước, hút một ngụm sữa.
Hương vị của sữa cũng không khác sữa thường lắm?
Sữa tươi mạnh hương vị ngọt ngào, một khi uống, cậu không còn bài xích nữa. Không biết có phải bản năng của thân thể quấy phá hay không, Thiệu Dĩ Ninh không thầy dạy cũng hiểu được cách dẫm sữa, hai cái móng vuốt phấn nộn một trước một sau, thúc đẩy khối da lông kia, lộc cộc lộc cộc nuốt sữa.
Bụng nhỏ khô quắt dần phồng lên, từ đầu đến chân lại bị Mẫu Sư liếm một lần, lông mềm thuần trắng sạch sẽ, giống đám mây trắng đẹp nhất trên bầu trời trong xanh.
Kế tiếp, cậu thoải mái trở mình, lười biếng nhắm mắt lại. Nhưng giây tiếp theo, bộ vị nào đó ở nửa người dưới bỗng nhiên bị đầu lưỡi mềm mại liếm.
Thiệu Dĩ Ninh đột nhiên trừng lớn mắt, buồn ngủ hoàn toàn bay đi --- đây là... đây là mẫu thân giúp nhãi con... trong truyền thuyết...
Ấu tể sẽ không tự bài tiết, cho nên mẫu thú phải kích thích bộ vị nào đó của bọn họ.
Thiệu Dĩ Ninh cảm thấy thẹn không chịu nổi, toàn bộ thân mèo co thành một đoàn, lỗ tai đỏ rực. Cậu không ngừng xây dựng tâm lý cho bản thân, nhưng làm sao đơn giản như vậy được?
Mẫu Sư liếm xong rồi, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy nhãi con dị dạng kia không biết vì sao lại hết sức thẹn thùng, nhìn cậu nhỏ yếu như vậy, cô cho rằng cậu sợ lạnh, nhẹ nhàng dùng cái mũi củng cậu, đẩy cậu vào đám sư tử con, cùng nhau ngủ.
Xung quanh ấm áp dễ chịu, lông tóc bị liếm ướt của Thiệu Dĩ Ninh nhanh chóng khô ráo, mềm mại xõa tung ra. Cậu chỉ lộ ra cái đầu nhỏ, bởi vì tạm thời không có ý định ngủ, cậu liền chớp mắt đánh giá khắp nơi.
Đây là một đàn sư tử không nhỏ. Có ước chừng năm sáu con sư tử con, bảy tám sư tử cái. Cậu không thấy sư tử đực nào, sắc trời vẫn còn sớm, có thể là đang tuần tra lãnh địa.
Xác suất đi săn thành công của sư tử chỉ có 20%, cho nên bọn họ sinh tồn bằng cách tạo thành một quần thể. Sư tử cũng là động vật họ mèo duy nhất sẽ tạo thành quần thể, trong đàn sẽ có nhiều sư tử cái và một con sư tử đực phụ trách gây giống và trông coi lãnh địa.
Dựa theo lời nhân loại, sư tử đực đều là đứa trẻ lớn tướng. Sau khi thành niên, bọn họ sẽ rời khỏi đàn, du đãng trên thảo nguyên. Có đôi khi sư tử đực già trẻ lớn bé sẽ tạo thành một đội ngũ lâm thời, du đãng khắp nơi, tỏa hormone mọi nơi; cũng có đôi khi, sư tử đực sẽ tìm được đàn sư tử cái, từ lãng tử chuyển hình thành nam nhân tốt, an an ổn ổn sinh hoạt.
Nhưng có một điều chắc chắn, ở đàn sư tử này, sư tử cái cả đời sẽ không rời khỏi đàn, sư tử đực năm nay có khả năng là hắn, năm sau lại không phải. Thế giới động vật chính là cạnh tranh kịch liệt như vậy, sư tử đực thua trận hoặc là không có nhà để về, hoặc là tìm sư tử khác để khiêu chiến.
Một khi khiêu chiến thành công, sư tử đực sẽ giết sư tử con vị thành niên của đàn, gây giống hậu đại cùng sư tử cái. Ngẫu nhiên, khi sư tử con vào giai đoạn thiếu niên, sư tử cái sẽ vì mẫu tính bộc phát mà mang con rời khỏi đàn.
Nhưng loại tình huống này cũng không xảy ra nhiều.
Cậu không phải là sư tử, cho nên cậu không biết Mẫu Sư dẫn cậu về có thể khiến sư tử đực phản đối hay không. Sư tử đực đều rất bá đạo, bọn họ sẽ không cất chứa ấu tể không phải là huyết mạch của mình. Nhưng hiện giờ Thiệu Dĩ Ninh cũng không có biện pháp khác --- ít nhất, cậu có thể ăn no nê một hồi ở chỗ này.
Thiệu Dĩ Ninh bắt đầu buồn ngủ, nhịn không được ngáp một cái. Sư tử con bên cạnh bỗng nhiên củng cậu một cái, tựa hồ rất tò mò về đồng bạn mới tới này.
"Này."
Tiểu sư tử trợn tròn mắt, tròng mắt chuyển động quay tròn: "Ngươi là ai nha."
Trong lòng Thiệu Dĩ Ninh mềm nhũn, cậu cũng từng nhìn thấy tiểu sư tử ở khu bảo hộ, bất đồng với mèo, bọn chúng có thân thể rắn chắc, khi sờ vào xúc cảm cũng không giống. Mà tiểu su tử ở khu bảo hộ, phần lớn là do sư tử cái đã chết nên được nhân loại cứu trợ, bởi vì mất mẫu thân nên tinh thần của chúng khá uể oải.
Hiện giờ có sư tử con tinh thần sáng láng trước mặt, còn có vài con! Cậu có thể tùy tiện sờ!
Đối với Thiệu Dĩ Ninh thích mèo lớn mà nói, nơi đây quả thực là thiên đường!
Mang theo cảm xúc vui sướng, tiểu nhãi miêu mang theo đôi mắt sáng lấp lánh, rất trịnh trọng giới thiệu bản thân: "Tôi tên là A Ninh, miêu."
Bởi vì thanh âm non nớt trẻ con, nên âm điệu hơi run rẩy, cậu đọc từng chữ cũng không quá rõ ràng, nghe vẫn giống tiếng mèo kêu.
Tiểu sư tử chớp mắt, cũng không biết có nghe hiểu hay không. Trong đó có một con rất cường tráng, nhảy lại đây, ngẩng đầu hỏi: "Sao ngươi không giống chúng ta?"
Thiệu Dĩ Ninh bắt đầu tính toán.
Tiểu sư tử có thể câu thông, đây là một cơ hội biểu hiện tốt.
Cậu không khỏi miao miao nói: "Bởi vì tôi là mèo."
Tuy rằng nơi này không có mèo, nhưng cậu phải giáo dục chúng từ nhỏ, cậu phải phấn đầu vì danh tiếng của mèo!
"Tôi là miêu ô tộc, nhưng miêu ô tộc cũng có rất nhiều thành viên. Tỷ như sư tử, báo, lão hổ đều có thể gọi chung là miêu ô tộc."
Lời giải thích này có vẻ như rất thông thái, tiểu sư tử cường tráng cái hiểu cái không gật đầu nói: "Ta biết! Tựa như sư tử cái cùng sư tử đực, a ba cùng mẹ lớn lên không giống nhau."
Nó liền hỏi câu tiếp theo: "Cho nên ngươi là sư tử cái phải không?"
"Ngươi lớn lên thật đẹp mắt, sau này lớn lên, ta có thể sinh nhãi con cùng ngươi sao?"
"Chúng ta sẽ cùng ăn thịt linh dương ngon nhất sao?"
Thiệu Dĩ Ninh:... Không, đứa nhỏ ngốc, cậu là đực!
Đực không thể sinh nhãi con!
... Nửa giờ sau, hùng sư Barkley kết thúc một ngày thực hiện "công tác tuần tra", thời điểm về đến nhà, hắn nhìn thấy nhãi con nhà mình chơi đùa cùng một ấu tể không rõ lai lịch.
Lông tóc màu trắng, nhỏ xinh đến mức không thể tưởng tượng nổi, còn có đôi mắt xanh lam xinh đẹp, hửm? Vẫn là nhãi con của miêu ô tộc?
Sư tử đực lập tức tạc mao --- Ai? Là ai ném nhãi con nhà mình qua chỗ hắn!?
.....
Ở một địa phương không cách xa đàn sư tử quá, báo đen Già Lâu xuyên qua đám cây cối thưa thớt.
Hắn trời sinh có bộ da lông trầm như đêm đen, không giống với báo khác nhưng mang lại cảm giác áp bách, hắn hạ người ở bóng tối, lặng yên không tiếng động tới gần một con linh dương đốm đen bị lạc khỏi đồng bạn.
Linh dương đốm đen có dáng người tuyệt đẹp, tứ chi thon dài, chúng nó hành động nhanh nhẹn, chỉ cần phát hiện một chút điều không thích hợp, chúng sẽ đào tẩu không chút do dự --- bởi vì ở trên thảo nguyên, chúng nó có chất thịt tươi mới ăn rất ngon nên bất hạnh trở thành tồn tại khiến mãnh thú to lớn chảy nước miếng.
Chỉ khi có thể độc lập đi săn một con linh dương đốm đen, lúc đó mới xem như đủ tư cách thành thợ săn. Mà đối với báo đen, hắn có kỹ xảo thành thạo, từ trước đến giờ hắn đều săn mồi một cách tùy tâm sở dục.
Linh dương không hề phát hiện hắn đã đến, nó cúi đầu, nhai một mảnh cỏ non để bổ sung dinh dưỡng, tâm tư đã sớm bay đi phương nào.
Mùa khô sắp tới, có lẽ nó sẽ di chuyển đến phương nam theo đội ngũ.
Phương nam có nhiều cỏ non xanh lục nhiều nước, còn có nhóm linh dương cái sắp tiến vào mùa giao phối. Linh dương đực có một cặp sừng lớn xinh đẹp, nó rất tự hào mình có thể đạt được thắng lợi trong cuộc cạnh tranh kế tiếp.
Sau đó, báo đen tập kích nó.
Hắn kiên nhẫn ẩn nấp rồi quyết đoán xuất kích ngay khi thời cơ đến. Linh dương đốm đen còn chưa kịp phản ứng, đã bị một đạo hắc ảnh giam cầm chặt chẽ, rồi mất ý thức ngay sau đó.
Thợ săn tốt sẽ không tra tấn con mồi, hắn nhanh chóng ban tử vong cho chúng nó. Linh dương đực lâm vào giấc ngủ vĩnh hằng. Báo đen cắn chặt cổ nó, định trở lại trên cây.
So với thân thích liệp báo, hắn càng thông minh, sẽ hưởng thụ mỹ vị ở trên cây, không bị bất cứ thứ gì quấy rầy.
Bất quá, đôi khi chuyện ngoài ý muốn sẽ phát sinh. Linh cẩu tuy không chạy đến làm phiền, nhưng lại có vị khách khác không mời mà đến.
Một con chim tê giác đốm có bộ lông trắng đen bay phành phạch đến trước mặt hắn, móng vuốt bắt lấy cành cây, cái mỏ màu vàng còn lớn hơn đầu nó. Nó kêu hai tiếng "tạp khắc", "tạp khắc" theo thói quen, cạc cạc cười to: "Già Lâu! Tư sinh tử (con riêng) của ngươi bị hấp thụ ánh sáng!"
Chòm râu báo đen run run, không hề dao động mà tiếp tục kéo linh dương lên trên, cố định chỗ nằm ở trên nhánh cây thô tráng.
"Già Lâu!" Chim tê giác đốm rất hiểu tính tình của hắn, không để bụng, tiếp tục cười xấu xa mà chế nhạo hắn: "Thảo nào ngươi không có hứng thú với Già Na xinh đẹp, thì ra là đã có nhãi con."
"Ngươi nghĩ Già Na khi nghe được tin tức này sẽ nghĩ như thế nào?"
Báo đen không thèm nhìn hắn, chỉ híp híp mắt, bắt đầu hưởng dụng bữa tối.
"Ta nói giỡn." Đôi mắt nhỏ đen láy của chim tê giác đốm vừa chuyển, nhảy nhót đến cành cây khác, lập tức thay đổi đề tài: "Già Lâu, hôm nay có phải là ngươi đưa cho Mẫu Sư một tiểu miêu nhãi con không?"
Báo đen rốt cuộc cũng quay đầu, mắt lục nhìn hắn chằm chằm, ánh mắt sắc bén.
Chim tê giác đốm co rụt lại theo bản năng, thiếu chút nữa đã ngã xuống, nó miễn cưỡng duy trì được cân bằng, cạc cạc kêu: "Tốt thôi, tốt thôi!"
"Già Lâu, đừng nói là ta không nhắc nhở ngươi. Ta mới đi ngang qua đàn sư tử bên kia, ngươi mang tiểu miêu nhãi con qua sễ bị Barkley lão đại cắn chết!"
"Hắn cho rằng, ngươi muốn hắn nuôi hài tử của ngươi! Đang phát giận! Cạc cạc cạc!"
... Tiểu miêu nhãi con?
Ấu tể tự xưng là mèo, có bộ lông trắng hiếm thấy kia?
Đôi mắt báo đen khẽ nhúc nhích, bỗng nhiên linh hoạt nhảy xuống cây, trầm giọng hỏi: "Đàn sư tử hiện đang ở nơi nào?"
Đàn sư tử có thói quen phân công công việc, một bộ phận sư tử cái ra ngoài đi săn, phần còn lại ở lại nhà chăm sóc hài tử. Giờ khắc này, cậu thấy có sư tử cái nằm xuống tính cho sư tử con ăn, một đám bay nhanh lại đó, tụ thành một cục, bắt đầu xếp hàng ăn cơm chiều.
Thiệu Dĩ Ninh ở giữa một đống cục lông, bị xóc tới đảo đi, cọ xát liên tục.
Có, có lông mềm mềm...
Cậu thiếu chút nữa tắc thở, nhưng lại có một cảm giác sung sướng khi được một đám lông xù xù vây quanh. Ngay lúc này, bụng của mèo con kêu một tiếng --- đi vào nơi đây cả ngày, cậu còn chưa được ăn gì đâu.
Động vật họ mèo đều chỉ ăn thịt. Thiệu Dĩ Ninh cũng biết, so với việc phải ăn thịt sống, hiện tại uống sữa vẫn là lựa chọn dễ tiếp thu hơn.
Hơn nữa, Mẫu Sư đang dùng ánh mắt tràn ngập mẫu tính, thương tiếc vô cùng mà nhìn chằm chằm cậu, thúc giục cậu mau đi uống sữa mẹ.
"Uống nhiều sữa, ăn nhiều cơm mới có thể trở nên cao lớn!"
Ý là đang nói, đừng nghĩ rằng mình là mèo gì đó, con không phải!
Thiệu Dĩ Ninh:... Tôi thật sự là mèo!
Cậu dở khóc dở cười, nhưng đói khát rất nhanh đã chiếm cứ tinh thần cậu, Thiệu Dĩ Ninh thử thăm dò đi về phía trước, hút một ngụm sữa.
Hương vị của sữa cũng không khác sữa thường lắm?
Sữa tươi mạnh hương vị ngọt ngào, một khi uống, cậu không còn bài xích nữa. Không biết có phải bản năng của thân thể quấy phá hay không, Thiệu Dĩ Ninh không thầy dạy cũng hiểu được cách dẫm sữa, hai cái móng vuốt phấn nộn một trước một sau, thúc đẩy khối da lông kia, lộc cộc lộc cộc nuốt sữa.
Bụng nhỏ khô quắt dần phồng lên, từ đầu đến chân lại bị Mẫu Sư liếm một lần, lông mềm thuần trắng sạch sẽ, giống đám mây trắng đẹp nhất trên bầu trời trong xanh.
Kế tiếp, cậu thoải mái trở mình, lười biếng nhắm mắt lại. Nhưng giây tiếp theo, bộ vị nào đó ở nửa người dưới bỗng nhiên bị đầu lưỡi mềm mại liếm.
Thiệu Dĩ Ninh đột nhiên trừng lớn mắt, buồn ngủ hoàn toàn bay đi --- đây là... đây là mẫu thân giúp nhãi con... trong truyền thuyết...
Ấu tể sẽ không tự bài tiết, cho nên mẫu thú phải kích thích bộ vị nào đó của bọn họ.
Thiệu Dĩ Ninh cảm thấy thẹn không chịu nổi, toàn bộ thân mèo co thành một đoàn, lỗ tai đỏ rực. Cậu không ngừng xây dựng tâm lý cho bản thân, nhưng làm sao đơn giản như vậy được?
Mẫu Sư liếm xong rồi, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy nhãi con dị dạng kia không biết vì sao lại hết sức thẹn thùng, nhìn cậu nhỏ yếu như vậy, cô cho rằng cậu sợ lạnh, nhẹ nhàng dùng cái mũi củng cậu, đẩy cậu vào đám sư tử con, cùng nhau ngủ.
Xung quanh ấm áp dễ chịu, lông tóc bị liếm ướt của Thiệu Dĩ Ninh nhanh chóng khô ráo, mềm mại xõa tung ra. Cậu chỉ lộ ra cái đầu nhỏ, bởi vì tạm thời không có ý định ngủ, cậu liền chớp mắt đánh giá khắp nơi.
Đây là một đàn sư tử không nhỏ. Có ước chừng năm sáu con sư tử con, bảy tám sư tử cái. Cậu không thấy sư tử đực nào, sắc trời vẫn còn sớm, có thể là đang tuần tra lãnh địa.
Xác suất đi săn thành công của sư tử chỉ có 20%, cho nên bọn họ sinh tồn bằng cách tạo thành một quần thể. Sư tử cũng là động vật họ mèo duy nhất sẽ tạo thành quần thể, trong đàn sẽ có nhiều sư tử cái và một con sư tử đực phụ trách gây giống và trông coi lãnh địa.
Dựa theo lời nhân loại, sư tử đực đều là đứa trẻ lớn tướng. Sau khi thành niên, bọn họ sẽ rời khỏi đàn, du đãng trên thảo nguyên. Có đôi khi sư tử đực già trẻ lớn bé sẽ tạo thành một đội ngũ lâm thời, du đãng khắp nơi, tỏa hormone mọi nơi; cũng có đôi khi, sư tử đực sẽ tìm được đàn sư tử cái, từ lãng tử chuyển hình thành nam nhân tốt, an an ổn ổn sinh hoạt.
Nhưng có một điều chắc chắn, ở đàn sư tử này, sư tử cái cả đời sẽ không rời khỏi đàn, sư tử đực năm nay có khả năng là hắn, năm sau lại không phải. Thế giới động vật chính là cạnh tranh kịch liệt như vậy, sư tử đực thua trận hoặc là không có nhà để về, hoặc là tìm sư tử khác để khiêu chiến.
Một khi khiêu chiến thành công, sư tử đực sẽ giết sư tử con vị thành niên của đàn, gây giống hậu đại cùng sư tử cái. Ngẫu nhiên, khi sư tử con vào giai đoạn thiếu niên, sư tử cái sẽ vì mẫu tính bộc phát mà mang con rời khỏi đàn.
Nhưng loại tình huống này cũng không xảy ra nhiều.
Cậu không phải là sư tử, cho nên cậu không biết Mẫu Sư dẫn cậu về có thể khiến sư tử đực phản đối hay không. Sư tử đực đều rất bá đạo, bọn họ sẽ không cất chứa ấu tể không phải là huyết mạch của mình. Nhưng hiện giờ Thiệu Dĩ Ninh cũng không có biện pháp khác --- ít nhất, cậu có thể ăn no nê một hồi ở chỗ này.
Thiệu Dĩ Ninh bắt đầu buồn ngủ, nhịn không được ngáp một cái. Sư tử con bên cạnh bỗng nhiên củng cậu một cái, tựa hồ rất tò mò về đồng bạn mới tới này.
"Này."
Tiểu sư tử trợn tròn mắt, tròng mắt chuyển động quay tròn: "Ngươi là ai nha."
Trong lòng Thiệu Dĩ Ninh mềm nhũn, cậu cũng từng nhìn thấy tiểu sư tử ở khu bảo hộ, bất đồng với mèo, bọn chúng có thân thể rắn chắc, khi sờ vào xúc cảm cũng không giống. Mà tiểu su tử ở khu bảo hộ, phần lớn là do sư tử cái đã chết nên được nhân loại cứu trợ, bởi vì mất mẫu thân nên tinh thần của chúng khá uể oải.
Hiện giờ có sư tử con tinh thần sáng láng trước mặt, còn có vài con! Cậu có thể tùy tiện sờ!
Đối với Thiệu Dĩ Ninh thích mèo lớn mà nói, nơi đây quả thực là thiên đường!
Mang theo cảm xúc vui sướng, tiểu nhãi miêu mang theo đôi mắt sáng lấp lánh, rất trịnh trọng giới thiệu bản thân: "Tôi tên là A Ninh, miêu."
Bởi vì thanh âm non nớt trẻ con, nên âm điệu hơi run rẩy, cậu đọc từng chữ cũng không quá rõ ràng, nghe vẫn giống tiếng mèo kêu.
Tiểu sư tử chớp mắt, cũng không biết có nghe hiểu hay không. Trong đó có một con rất cường tráng, nhảy lại đây, ngẩng đầu hỏi: "Sao ngươi không giống chúng ta?"
Thiệu Dĩ Ninh bắt đầu tính toán.
Tiểu sư tử có thể câu thông, đây là một cơ hội biểu hiện tốt.
Cậu không khỏi miao miao nói: "Bởi vì tôi là mèo."
Tuy rằng nơi này không có mèo, nhưng cậu phải giáo dục chúng từ nhỏ, cậu phải phấn đầu vì danh tiếng của mèo!
"Tôi là miêu ô tộc, nhưng miêu ô tộc cũng có rất nhiều thành viên. Tỷ như sư tử, báo, lão hổ đều có thể gọi chung là miêu ô tộc."
Lời giải thích này có vẻ như rất thông thái, tiểu sư tử cường tráng cái hiểu cái không gật đầu nói: "Ta biết! Tựa như sư tử cái cùng sư tử đực, a ba cùng mẹ lớn lên không giống nhau."
Nó liền hỏi câu tiếp theo: "Cho nên ngươi là sư tử cái phải không?"
"Ngươi lớn lên thật đẹp mắt, sau này lớn lên, ta có thể sinh nhãi con cùng ngươi sao?"
"Chúng ta sẽ cùng ăn thịt linh dương ngon nhất sao?"
Thiệu Dĩ Ninh:... Không, đứa nhỏ ngốc, cậu là đực!
Đực không thể sinh nhãi con!
... Nửa giờ sau, hùng sư Barkley kết thúc một ngày thực hiện "công tác tuần tra", thời điểm về đến nhà, hắn nhìn thấy nhãi con nhà mình chơi đùa cùng một ấu tể không rõ lai lịch.
Lông tóc màu trắng, nhỏ xinh đến mức không thể tưởng tượng nổi, còn có đôi mắt xanh lam xinh đẹp, hửm? Vẫn là nhãi con của miêu ô tộc?
Sư tử đực lập tức tạc mao --- Ai? Là ai ném nhãi con nhà mình qua chỗ hắn!?
.....
Ở một địa phương không cách xa đàn sư tử quá, báo đen Già Lâu xuyên qua đám cây cối thưa thớt.
Hắn trời sinh có bộ da lông trầm như đêm đen, không giống với báo khác nhưng mang lại cảm giác áp bách, hắn hạ người ở bóng tối, lặng yên không tiếng động tới gần một con linh dương đốm đen bị lạc khỏi đồng bạn.
Linh dương đốm đen có dáng người tuyệt đẹp, tứ chi thon dài, chúng nó hành động nhanh nhẹn, chỉ cần phát hiện một chút điều không thích hợp, chúng sẽ đào tẩu không chút do dự --- bởi vì ở trên thảo nguyên, chúng nó có chất thịt tươi mới ăn rất ngon nên bất hạnh trở thành tồn tại khiến mãnh thú to lớn chảy nước miếng.
Chỉ khi có thể độc lập đi săn một con linh dương đốm đen, lúc đó mới xem như đủ tư cách thành thợ săn. Mà đối với báo đen, hắn có kỹ xảo thành thạo, từ trước đến giờ hắn đều săn mồi một cách tùy tâm sở dục.
Linh dương không hề phát hiện hắn đã đến, nó cúi đầu, nhai một mảnh cỏ non để bổ sung dinh dưỡng, tâm tư đã sớm bay đi phương nào.
Mùa khô sắp tới, có lẽ nó sẽ di chuyển đến phương nam theo đội ngũ.
Phương nam có nhiều cỏ non xanh lục nhiều nước, còn có nhóm linh dương cái sắp tiến vào mùa giao phối. Linh dương đực có một cặp sừng lớn xinh đẹp, nó rất tự hào mình có thể đạt được thắng lợi trong cuộc cạnh tranh kế tiếp.
Sau đó, báo đen tập kích nó.
Hắn kiên nhẫn ẩn nấp rồi quyết đoán xuất kích ngay khi thời cơ đến. Linh dương đốm đen còn chưa kịp phản ứng, đã bị một đạo hắc ảnh giam cầm chặt chẽ, rồi mất ý thức ngay sau đó.
Thợ săn tốt sẽ không tra tấn con mồi, hắn nhanh chóng ban tử vong cho chúng nó. Linh dương đực lâm vào giấc ngủ vĩnh hằng. Báo đen cắn chặt cổ nó, định trở lại trên cây.
So với thân thích liệp báo, hắn càng thông minh, sẽ hưởng thụ mỹ vị ở trên cây, không bị bất cứ thứ gì quấy rầy.
Bất quá, đôi khi chuyện ngoài ý muốn sẽ phát sinh. Linh cẩu tuy không chạy đến làm phiền, nhưng lại có vị khách khác không mời mà đến.
Một con chim tê giác đốm có bộ lông trắng đen bay phành phạch đến trước mặt hắn, móng vuốt bắt lấy cành cây, cái mỏ màu vàng còn lớn hơn đầu nó. Nó kêu hai tiếng "tạp khắc", "tạp khắc" theo thói quen, cạc cạc cười to: "Già Lâu! Tư sinh tử (con riêng) của ngươi bị hấp thụ ánh sáng!"
Chòm râu báo đen run run, không hề dao động mà tiếp tục kéo linh dương lên trên, cố định chỗ nằm ở trên nhánh cây thô tráng.
"Già Lâu!" Chim tê giác đốm rất hiểu tính tình của hắn, không để bụng, tiếp tục cười xấu xa mà chế nhạo hắn: "Thảo nào ngươi không có hứng thú với Già Na xinh đẹp, thì ra là đã có nhãi con."
"Ngươi nghĩ Già Na khi nghe được tin tức này sẽ nghĩ như thế nào?"
Báo đen không thèm nhìn hắn, chỉ híp híp mắt, bắt đầu hưởng dụng bữa tối.
"Ta nói giỡn." Đôi mắt nhỏ đen láy của chim tê giác đốm vừa chuyển, nhảy nhót đến cành cây khác, lập tức thay đổi đề tài: "Già Lâu, hôm nay có phải là ngươi đưa cho Mẫu Sư một tiểu miêu nhãi con không?"
Báo đen rốt cuộc cũng quay đầu, mắt lục nhìn hắn chằm chằm, ánh mắt sắc bén.
Chim tê giác đốm co rụt lại theo bản năng, thiếu chút nữa đã ngã xuống, nó miễn cưỡng duy trì được cân bằng, cạc cạc kêu: "Tốt thôi, tốt thôi!"
"Già Lâu, đừng nói là ta không nhắc nhở ngươi. Ta mới đi ngang qua đàn sư tử bên kia, ngươi mang tiểu miêu nhãi con qua sễ bị Barkley lão đại cắn chết!"
"Hắn cho rằng, ngươi muốn hắn nuôi hài tử của ngươi! Đang phát giận! Cạc cạc cạc!"
... Tiểu miêu nhãi con?
Ấu tể tự xưng là mèo, có bộ lông trắng hiếm thấy kia?
Đôi mắt báo đen khẽ nhúc nhích, bỗng nhiên linh hoạt nhảy xuống cây, trầm giọng hỏi: "Đàn sư tử hiện đang ở nơi nào?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook