"Y Nhi à! Như gậy có phải hơi quá không?" Hai cô bạn e ngại hỏi.

"Đúng! Tớ quá đáng lắm đúng không? Tớ đáng ghét lắm đúng không? Nên cậu ta lúc nào cũng khó chịu với tớ?" Tôi vừa nhìn hai cô bạn vừa hỏi.

"Không phải thế, nhưng..." Chi Lộ và Ninh Ngọc chẳng biết nói gì, đành phải im lặng.

Điện thoại tôi lại "tinh" lên một cái, màn hình điện thoại sáng lên, bức hình chụp chung của tôi và Hàn Nặc Minh lúc ở công viên sáng lên khiến tôi não lòng. Tại sao lúc đó tôi lại ngốc nghếch đặt bức hình này làm hình nền điện thoại cơ chứ.

Tin nhắn của Hàn Nặc Minh lại gửi đến liên tục, điện thoại tôi cứ reo lên liên hoàn.

"Đàm Y Nhi! Cô nghe máy đi!]

[Đàm Y Nhi! Cô ở đâu?]

...

Càng đọc tin nhắn, tôi càng muốn ứa nước mắt. Thật sự nhìn thấy cậu ta lo lắng như vậy, tôi cũng thấy khó chịu, nhưng mà...

"Đàm Y Nhi!" Giọng Hàn Nặc Minh đột nhiên phát ra từ phía cửa phòng.

Hàn Nặc Minh thở hổn hết đứng tựa tay vào thành cửa nhìn tôi với con mắt toé lửa.

"Cậu..." Tôi lùi về phía sau vài bước đè phòng cảnh giác.

"Sao cô rắc rối thế hả?" Hàn Nặc Minh bước tới nhìn chằm chằm vào tôi mà quát.

"..." Tôi không nói gì cả.

Cũng bởi thế mà Hàn Nặc Minh lại tức hơn nữa. Cậu đến trước mặt tôi, hai tay đấm một phát vào tường, tôi sợ hãi, giọng run run nói:

"Tôi không muốn làm tay sai cho cậu nữa! Cũng không muốn làm mèo của cậu nữa!"

"Cô dám?" Cậu ta trở nên dữ tợn hơn bao giờ hết.

"Chỉ vì tôi mắn cô vài câu như thế, cô liền thay đổi thái độ với tôi? Tôi đi ăn với Tử Đình, rõ ràng là do cô tự ý bỏ về trước, bây giờ lại trách tôi? Cô khó hiểu quá đấy!" Hàn Nặc Minh nghiến răng ken két.

"Đúng vậy! Tôi là một đứa đáng ghét! Thế nên lúc nào cậu cũng khó chịu với tôi đúng không? Thế nên cậu đừng tìm tôi nữa, hãy coi tôi như một người xa lạ đi!"

"Không!" Sức chịu đựng của Hàn Nặc Minh có hạn. Cậu ta sắp không chịu nổi nữa rồi.

"Dù có thế nào đi chăng nữa, cô vẫn là mèo của tôi! Vẫn là tay sai của tôi! Vẫn là bao cát để tôi hả giận mỗi ngày! Cô hiểu chưa?"

"Tại sao..." Tôi ngước mắt lên nhìn chằm chằm vào con mắt dữ tợn của hắn ta.

"Không có lý do gì hết!" Hàn Nặc Minh thở dài một cái.

Bất chợt, tôi bị cậu ta kéo về phía trước một cái, mặt đập ngay vào vòng ngực của cậu ta. Hàn Nặc Minh ôm tôi chặt đến mức tôi không tài nào thở nổi luôn.

"Bây giờ hết giận chưa, mèo con?" Hàn Nặc Minh cố đổi lại giọng ôn nhu.

"..." Đáng ghét.

"Dù cậu có ôm tôi đi nữa tôi vẫn chưa hết giận đâu! Tại sao cùng là con gái nhưng tôi lại là thứ để cậu hả giận cơ chứ!" Được ôm sướng hết cả người nhưng tôi vẫn cố chấp.

"Này! Cô quá đáng vừa thôi! Hay cô muốn tôi hôn cô thì cô mới chịu thôi đây!" Hàn Nặc Minh bất lực miết miết li tâm.

"Thực ra thì..." Tôi nhìn cậu ta, "Tôi cũng hết giận cậu rồi! Ai bảo cậu từ đó chạy tới đây như vậy chứ? Tôi cũng cảm động lắm!"

Thế mà hoá ra tôi lại được ăn dưa bở.

"Chạy gì đâu? Tôi đi taxi tới đây mà! Tôi đâu có thừa sức mà chạy cả quãng đường gần chục km tới đây đâu!" Hàn Nặc Minh liếc xéo tôi một cái.

"Gì chứ? Tôi bị hớ sao?" Tôi đỏ mặt lên, không dám nhìn mặt cậu ta nữa.

Trời ơi ngại chết mất! Sao tôi lại có thể nghĩ ra những thứ vô lý như vậy cơ chứ!?

"Vậy ra, cô hết giận tôi vì thấy thương tôi à?" Hàn Nặc Minh được đà hỏi tiếp.

"Thương cái đầu cậu ấy!" Tôi giương cổ lên cãi, "Tôi thật là ngốc mới tha cho cậu! Nhưng mà...tôi cũng xin lỗi cậu, tôi cũng làm sai!"

"Ngoan lắm mèo con!" Cậu ta nhếch mép cười rồi xoa xoa đầu tôi khiến tóc tôi rối tung rối mù.

Mặc dù cậu ta đáng ghét thật nhưng chả hiểu sao tôi cứ thích chơi với cậu ta. Thiếu bóng dáng cậu ta cứ thấy cuộc đời tẻ nhạt thế nào ấy.

"Đúng là đồ nhanh khóc nhanh nín! Đến cả giận tôi cũng không giận tôi được lâu!"

"Tại cậu chứ tại ai?" Tôi bực mình nói, hình như tôi quên mất thứ gì đó...

"A!" Tôi chợt nhớ ra, "Tử Đình đâu? Chẳng lẽ cậu lại để cô ấy ở đó một mình sao?"

"Ừm!" Cậu ta lạnh lùng gật đầu một cái.

"Gì chứ? Sao cậu lạnh lùng thế? Lỡ cô ấy buồn thì sao?"

"Tử Đình không giống cô! Không phải loại người tôi đi với người khác mới vài phút là cô thấy nhớ đến mức kêu khóc thảm thiết thế đâu.

"Tào lao!"

"À!" Hàn Nặc Minh chợt nhớ ra một thứ, "Ngày mai Tử Đình sẽ học ở trường chúng ta! Lúc sáng cô ấy tới đây để nộp hồ sơ nhập học."

"Thật sao? Vui quá!" Tôi hét lên. Tôi mặc dù có mấy câu nói hơi quá với Tử Đình nhưng trong lòng tôi vẫn muốn gặp lại cô ây lần nữa. Trông cô ấy cũng tốt tính, lại còn là bạn thân thủa nhỏ của Hàn Nặc Minh, tôi chỉ mong hai chúng tôi có thể chơi với nhau hoà hợp như tôi với Chi Lộ và Ninh Ngọc.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương