Mèo Con Là Để Yêu Thương
-
Chương 29
Đám con gái kia sắc mặt liền tái đi:
"Anh Hàn Nặc Mình à! Tụi em không cố ý đâu!"
Tôi suýt chút nữa thì muốn nôn oẹ. Sao bọn họ đổi giọng nhanh vậy? Lúc nãy còn hung hăng như những con cọp cái mà.
Cậu ta chẳng nói gì, liền giật lấy quả trứng trong tay tôi mà lúc nãy tôi bắt được.
"Cậu định làm gì?" Tôi ngạc nhiên.
"Ném bọn họ!"
"..." Cậu ta...không có vấn đề gì chứ.
Tôi mặt mũi méo xệch ngăn lại:
"Đừng! Cậu mà làm vi phạm quy định của trường là tôi sẽ liên lụy đấy!"
Mặt cậu ta hằm hằm:
"Tôi còn chưa tính sổ với cô đâu!"
Cái gì? Tính sổ với tôi? Tôi đã làm gì cậu ta vậy chứ? Ai cho tôi biết đi!
Lúc nãy đối mặt với bọn họ, tôi ngạo mạn đến thế nhưng bây giờ, đứng phía sau Hàn Nặc Mình tôi như rùa rụt cổ.
Lũ người kia liền biết thế nguy, nhanh chóng chạy hết. Tôi thở dài, hoá ra cậu ta chỉ đang doạ bọn họ.
Tôi tựa người lên kệ để giày đã méo mó:
"Tôi còn tưởng tôi lại làm sai gì rồi chứ!"
"Xem ra cô không yếu đuối như tôi tưởng! Hôm nay cô ngầu lắm đấy!" Hàn Nặc Minh nhếch mép.
Tôi sững sờ. Cậu ta trông thấy hết rồi. Ai da! Lúc nãy có nói gì liên quan đến hắn không nhỉ? Hình như là không!
"Tôi không hề yếu đuối đâu nha! Nhưng cậu là người duy nhất khiến tôi sợ đấy!"
Mặt cậu ta đen lại:
"Tại sao?"
Tôi kéo quai của cặp lên vai, chuẩn bị sẵn tư thế để chạy và quay lại, nhìn cậu ta:
"Vì tôi là mèo của cậu!" Vừa nói tôi vừa lè lưỡi ra.
Hàn Nặc Minh hết nói nổi. Chỉ vì thế mà tôi làm như có chuyện gì đáng sợ lắm.
Cậu ta bước tới kệ giày của mình, lấy cặp bị rơi xuống đất, đeo lên vai, nhanh chóng bước tới chỗ tôi, vừa nhảy vừa quàng tay lên vai tôi.
Khiếp! Hắn ăn gì mà nặng dữ! Tôi ê hết cả vai luôn rồi nè!
"Gì vậy?" Tôi nghiến răng ken két.
"Chủ nhân, thì nên đi với pet! Đúng không?"
"..." Coi như cậu đúng.
Nhưng tôi không ngờ rằng, với những hành động đối với tôi là rất chi bình thường, qua con mắt của thiên hạ lại bỗng nhiên trở thành một hành động rất chi là bất thường.
"Mấy người nhìn coi, quàng tay nhau thắm thiết thế kia!" Một người trong đám con gái ghen ghét kêu lên.
"Rõ ràng là có gian tình!"
- --------------
Tôi và Hàn Nặc Minh bước vào lớp cùng một lúc khiến tất cả con mắt trong lớp đều hướng theo. Hai bà bạn của tôi vội vã chạy tới:
"Đồ ngốc! Hai cậu đã có "đờ ra ma" thế rồi còn vào lớp cùng nhau! Đây là đang tăng thêm độ hot cho bài viết đó sao?" Hai người trách móc.
"Thật vậy hả?" Tôi hốt hoảng.
Ai mà ngờ được chứ!
Thế mà hai bà bạn của tôi lại bất lực ôm trán.
"Cô ta vốn ngốc từ lâu rồi! Kệ đi!" Hàn Nặc Mình vừa nói vừa thủng thẳng đi vào lớp.
Còn nói tôi ngốc? Lúc nãy không biết ai khen tôi ngầu nhỉ?
Tôi đứng nhìn cậu ta ngồi vào bàn mà con mắt như rừng rực lửa. Thật muốn cắn chết cậu ta mà.
Lớp tôi bình thường rất yên ắng, hôm nay lại có rất nhiều "khách quý" tới thăm. Mà lại toàn là con gái nữa chứ.
"Xem ra mọi chuyện càng ngày càng tệ rồi! Đàm Y Nhi! Cậu có cách gì chưa?"
"Chưa!" Tôi ủ rũ.
"Cần gì phải sợ người ta như thế!" Hàn Nặc Minh bực mình đứng bật dậy đi tới chỗ tôi, kéo tôi ra ngoài.
"Cậu đây là đang muốn gì?" Tôi bị kéo lẽo đẽo phía sau hỏi.
"Lát nữa biết!"
Cậu ta đưa tôi ra hành lang, cất giọng hét lớn:
"Ai muốn biết chuyện này là thật hay giả, tới đây!"
Tôi trợn tròn mắt lên. Cậu ta đang tính cái gì thế!?
Vậy mà con gái liền nghe răm rắp. Họ đứng ngay ngắn thành hàng, nín thở đợi câu trả lời của Hàn Nặc Minh.
"Đàm Y Nhi, và tôi..." Cậu ta liền dừng lại một chút.
Đừng tạo thêm độ căng thẳng nữa mà.
"Rốt cuộc cậu định làm gì?" Tôi thở dài.
"Nghe rõ đây, tôi chỉ nói một lần!" Hàn Nặc Minh nói với giọng buồn bực: "Đàm Y Nhi, ngay từ đầu đã là bạn gái chính thức của tôi rồi!"
"Cái gì?" Đám con gái thất vọng tràn trề.
"Không! Anh đang nói dối, đúng không?" Một đám rưng rưng nước mắt.
"Không! Là sự thật!" Hàn Nặc Minh khẳng định một câu chắc nịch.
Tôi bất lực hoàn toàn. Nhiệm vụ làm pet mèo cho cậu ta 1 năm còn chưa hoàn thành, vậy mà bây giờ lại còn phải gánh thêm "bạn gái bất đắc dĩ".
"Vậy anh có gì chứng minh không?" Bọn họ vẫn chưa tin!"
"Bằng chứng sao?" Hàn Nặc Minh quay sang nhìn tôi, nói nhỏ: "Hôn tôi, mau!"
"Anh Hàn Nặc Mình à! Tụi em không cố ý đâu!"
Tôi suýt chút nữa thì muốn nôn oẹ. Sao bọn họ đổi giọng nhanh vậy? Lúc nãy còn hung hăng như những con cọp cái mà.
Cậu ta chẳng nói gì, liền giật lấy quả trứng trong tay tôi mà lúc nãy tôi bắt được.
"Cậu định làm gì?" Tôi ngạc nhiên.
"Ném bọn họ!"
"..." Cậu ta...không có vấn đề gì chứ.
Tôi mặt mũi méo xệch ngăn lại:
"Đừng! Cậu mà làm vi phạm quy định của trường là tôi sẽ liên lụy đấy!"
Mặt cậu ta hằm hằm:
"Tôi còn chưa tính sổ với cô đâu!"
Cái gì? Tính sổ với tôi? Tôi đã làm gì cậu ta vậy chứ? Ai cho tôi biết đi!
Lúc nãy đối mặt với bọn họ, tôi ngạo mạn đến thế nhưng bây giờ, đứng phía sau Hàn Nặc Mình tôi như rùa rụt cổ.
Lũ người kia liền biết thế nguy, nhanh chóng chạy hết. Tôi thở dài, hoá ra cậu ta chỉ đang doạ bọn họ.
Tôi tựa người lên kệ để giày đã méo mó:
"Tôi còn tưởng tôi lại làm sai gì rồi chứ!"
"Xem ra cô không yếu đuối như tôi tưởng! Hôm nay cô ngầu lắm đấy!" Hàn Nặc Minh nhếch mép.
Tôi sững sờ. Cậu ta trông thấy hết rồi. Ai da! Lúc nãy có nói gì liên quan đến hắn không nhỉ? Hình như là không!
"Tôi không hề yếu đuối đâu nha! Nhưng cậu là người duy nhất khiến tôi sợ đấy!"
Mặt cậu ta đen lại:
"Tại sao?"
Tôi kéo quai của cặp lên vai, chuẩn bị sẵn tư thế để chạy và quay lại, nhìn cậu ta:
"Vì tôi là mèo của cậu!" Vừa nói tôi vừa lè lưỡi ra.
Hàn Nặc Minh hết nói nổi. Chỉ vì thế mà tôi làm như có chuyện gì đáng sợ lắm.
Cậu ta bước tới kệ giày của mình, lấy cặp bị rơi xuống đất, đeo lên vai, nhanh chóng bước tới chỗ tôi, vừa nhảy vừa quàng tay lên vai tôi.
Khiếp! Hắn ăn gì mà nặng dữ! Tôi ê hết cả vai luôn rồi nè!
"Gì vậy?" Tôi nghiến răng ken két.
"Chủ nhân, thì nên đi với pet! Đúng không?"
"..." Coi như cậu đúng.
Nhưng tôi không ngờ rằng, với những hành động đối với tôi là rất chi bình thường, qua con mắt của thiên hạ lại bỗng nhiên trở thành một hành động rất chi là bất thường.
"Mấy người nhìn coi, quàng tay nhau thắm thiết thế kia!" Một người trong đám con gái ghen ghét kêu lên.
"Rõ ràng là có gian tình!"
- --------------
Tôi và Hàn Nặc Minh bước vào lớp cùng một lúc khiến tất cả con mắt trong lớp đều hướng theo. Hai bà bạn của tôi vội vã chạy tới:
"Đồ ngốc! Hai cậu đã có "đờ ra ma" thế rồi còn vào lớp cùng nhau! Đây là đang tăng thêm độ hot cho bài viết đó sao?" Hai người trách móc.
"Thật vậy hả?" Tôi hốt hoảng.
Ai mà ngờ được chứ!
Thế mà hai bà bạn của tôi lại bất lực ôm trán.
"Cô ta vốn ngốc từ lâu rồi! Kệ đi!" Hàn Nặc Mình vừa nói vừa thủng thẳng đi vào lớp.
Còn nói tôi ngốc? Lúc nãy không biết ai khen tôi ngầu nhỉ?
Tôi đứng nhìn cậu ta ngồi vào bàn mà con mắt như rừng rực lửa. Thật muốn cắn chết cậu ta mà.
Lớp tôi bình thường rất yên ắng, hôm nay lại có rất nhiều "khách quý" tới thăm. Mà lại toàn là con gái nữa chứ.
"Xem ra mọi chuyện càng ngày càng tệ rồi! Đàm Y Nhi! Cậu có cách gì chưa?"
"Chưa!" Tôi ủ rũ.
"Cần gì phải sợ người ta như thế!" Hàn Nặc Minh bực mình đứng bật dậy đi tới chỗ tôi, kéo tôi ra ngoài.
"Cậu đây là đang muốn gì?" Tôi bị kéo lẽo đẽo phía sau hỏi.
"Lát nữa biết!"
Cậu ta đưa tôi ra hành lang, cất giọng hét lớn:
"Ai muốn biết chuyện này là thật hay giả, tới đây!"
Tôi trợn tròn mắt lên. Cậu ta đang tính cái gì thế!?
Vậy mà con gái liền nghe răm rắp. Họ đứng ngay ngắn thành hàng, nín thở đợi câu trả lời của Hàn Nặc Minh.
"Đàm Y Nhi, và tôi..." Cậu ta liền dừng lại một chút.
Đừng tạo thêm độ căng thẳng nữa mà.
"Rốt cuộc cậu định làm gì?" Tôi thở dài.
"Nghe rõ đây, tôi chỉ nói một lần!" Hàn Nặc Minh nói với giọng buồn bực: "Đàm Y Nhi, ngay từ đầu đã là bạn gái chính thức của tôi rồi!"
"Cái gì?" Đám con gái thất vọng tràn trề.
"Không! Anh đang nói dối, đúng không?" Một đám rưng rưng nước mắt.
"Không! Là sự thật!" Hàn Nặc Minh khẳng định một câu chắc nịch.
Tôi bất lực hoàn toàn. Nhiệm vụ làm pet mèo cho cậu ta 1 năm còn chưa hoàn thành, vậy mà bây giờ lại còn phải gánh thêm "bạn gái bất đắc dĩ".
"Vậy anh có gì chứng minh không?" Bọn họ vẫn chưa tin!"
"Bằng chứng sao?" Hàn Nặc Minh quay sang nhìn tôi, nói nhỏ: "Hôn tôi, mau!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook