Sau khi đánh 1 giấc ngon lành, cô lim dim tỉnh dậy, ngờ ngợ nhớ lại chuyện đã tàn vào quá khứ, cô giật mình ngồi phắt dậy, thì bàn tay của Tatsuki che mắt cô, cười:

- Đoán xem ai đây?

- Biến thái nhũn não...- thì thầm từng chữ, cô nắm lấy tay anh, kéo ra khỏi tầm mắt.

Trước mặt cô là Hana, cha mẹ và bé Mao đang đứng trước mặt, họ lo lắng cho cô. Misao hơi giật mình khi mẹ nắm tay cô, dịu dàng hỏi:

- Con đỡ hơn chưa?

- Mẹ, sao mẹ lại ở đây? - cô nhăn mặt.

- Con bị như vậy làm sao mẹ không lo cho được! Con đấy nhé, đã bảo là bỏ thằng cha già kia theo mẹ mà không nghe! - mẹ cô liếc sang cha cô, khiến ông tàn theo mây khói, "Yori ơi là Yori".

- Cha...mẹ, con xin lỗi. - cô cúi đầu, chạm vào tay mẹ cô, mái tóc rũ rượi xõa xuống.

Họ nhìn nhau, cha ôm lấy cô, và nắm tay mẹ cô, nhẹ nhàng:

- Con không sao là tốt rồi....Misao.

Hana đứng đàng kia, chợt ánh mắt của Misao và cô nàng đụng nhau, bàn tay Misao vẫy cô lại. Thế là cô nàng chạy tót lại, khóc nức nở, đôi vai run lên:

- Misao-tan! Tớ lo quá! Oa oa oa...tớ lo cho cậu quá!

- Không sao, tớ ổn. - cô ôm lấy cô bạn mình.

Tatsuki chỉ đứng đó, nhìn 1 lúc, rồi định bỏ đi thì cha cô giữ tay anh lại, vỗ vai anh, ý ngầm muốn anh ở lại với Misao. Anh định từ chối, nhưng ánh mắt của ông ấy làm anh sợ, anh gật đầu.

- Mẹ nó à, ra ngoài thôi. - cha cô quay sang gọi - Cho Misao nghỉ ngơi nữa.

Mọi người kéo nhau ra ngoài, bé Mao tạm biệt chị rồi cũng chạy tót ra theo. Trong phòng chỉ còn 2 người duy nhất...

"Thình thịch thình thịch" khoảng không gian im lặng đáng sợ....vang lên tiếng tim đập đều đều....

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương