Mèo Con, Em Chết Chắc
-
Chương 16
Giờ ăn trưa.
- Này, cậu có biết không? Anh hai của Masaki-san vào trường đó.
- Hả? Cái anh đẹp trai lúc sáng ấy à?
- Ừ ừ, thế mà lại làm anh của Masaki-san, tớ ước còn không được. Uổng ghê! Nếu có người anh như vậy tớ chấp nhận ở nhà với anh ấy suốt luôn.
- Không ngờ...trông thế kia mà lại có anh hai đẹp trai ghê thế nhở? Mà nghe đâu là đang quen với Akira-san thì phải?
- Ây chà...trông thế mà mưu mô lắm nhỉ?
Lời xì xào bàn tán vang lên khi Hana và Misao đi trên hành lang, chuẩn bị lên sân thượng ăn trưa. Misao cầm khư khư quyển sách đọc liên miên, nhưng thật ra lòng buồn lắm, chỉ là cố giấu để không bị nói gì thôi.
- Này...tao không biết Akira-san thấy gì hay ở con nhỏ đó vậy? - 1 lời khác vang lên, khiến cô càng buồn bã.
- Im đi! Tôi chịu đủ lắm rồi! Các người là ai mà phán xét bạn tôi như vậy!?
Cuối cùng, bắt buộc Hana phải lên tiếng. Cô nổi điên lên, siết chặt lấy tay Misao, nói lớn:
- Các người có bằng bạn tôi không mà nói! Đừng có rảnh rỗi là moi chuyện người khác ra nói! Không biết thì nên im đi!!
Cô kéo tay Misao chạy lên tầng thượng, mặc kệ những ánh mắt đang nhìn chằm chằm. Đóng cửa lại rất nhanh, 2 người thở hồng hộc, Hana nhìn Misao, rồi ôm lấy bạn của mình:
- Đừng có buồn nha, Misao-tan. Bọn họ không biết gì về cậu hết, ổn thôi, không sao đâu.
- Ổn mà...tớ rất ổn. - Misao thì thầm.
- Bọn họ không biết bất cứ điều gì về cậu, nên sẽ ổn mà...không sao hết. Họ là người ngoài cuộc... - Hana vẫn cứ cố trấn tĩnh bạn mình.
- Ừ... - Misao vẫn thì thầm. - Sẽ ổn...sẽ ổn mà...sẽ...ổn thôi...
Misao khóc nức nở trong vòng tay Hana...ngay trên sân thượng trường.
"Cạch" Tatsuki từ bên kia cánh cửa nghe thấy, rời lưng khỏi cửa tầng thượng, nhẹ nhàng đặt từng bước chân xuống cầu thang, với phong thái rất điềm tĩnh đến kì lạ.
Sau khi họ xuống khỏi tầng thượng, không ai dám hó hé bất kỳ tiếng nào với Misao, cả Hana cũng cảm thấy kì lạ.
Tatsuki vừa đi ngang qua...Hana hiểu ngay vấn đề...hỏi thầm:
- Anh đã làm trò gì thế, đàn anh?
- Tôi chỉ "khuyên bảo" họ chút thôi. - anh cười, đặt ngón tay khẽ lên môi - Đừng nói Misao-tan biết.
- Em biết mà...
Nhưng thực ra Misao nghe hết rồi...ngay sau đó Tatsuki phải tránh xa cô ít nhất 1 mét..vì cô quá sợ anh rồi, chuyện gì cũng có thể làm được...
À mà lúc nãy Misao không phải khóc vì đau khổ chuyện bị mọi người bàn tán, mà là vì nhân vật trong cuốn truyện có số phận quá éo le, đã vậy còn bị bồi thêm mấy câu xót thương của cô bạn thần thánh Hana, khiến cô nức nở như điên =_=.
- Này, cậu có biết không? Anh hai của Masaki-san vào trường đó.
- Hả? Cái anh đẹp trai lúc sáng ấy à?
- Ừ ừ, thế mà lại làm anh của Masaki-san, tớ ước còn không được. Uổng ghê! Nếu có người anh như vậy tớ chấp nhận ở nhà với anh ấy suốt luôn.
- Không ngờ...trông thế kia mà lại có anh hai đẹp trai ghê thế nhở? Mà nghe đâu là đang quen với Akira-san thì phải?
- Ây chà...trông thế mà mưu mô lắm nhỉ?
Lời xì xào bàn tán vang lên khi Hana và Misao đi trên hành lang, chuẩn bị lên sân thượng ăn trưa. Misao cầm khư khư quyển sách đọc liên miên, nhưng thật ra lòng buồn lắm, chỉ là cố giấu để không bị nói gì thôi.
- Này...tao không biết Akira-san thấy gì hay ở con nhỏ đó vậy? - 1 lời khác vang lên, khiến cô càng buồn bã.
- Im đi! Tôi chịu đủ lắm rồi! Các người là ai mà phán xét bạn tôi như vậy!?
Cuối cùng, bắt buộc Hana phải lên tiếng. Cô nổi điên lên, siết chặt lấy tay Misao, nói lớn:
- Các người có bằng bạn tôi không mà nói! Đừng có rảnh rỗi là moi chuyện người khác ra nói! Không biết thì nên im đi!!
Cô kéo tay Misao chạy lên tầng thượng, mặc kệ những ánh mắt đang nhìn chằm chằm. Đóng cửa lại rất nhanh, 2 người thở hồng hộc, Hana nhìn Misao, rồi ôm lấy bạn của mình:
- Đừng có buồn nha, Misao-tan. Bọn họ không biết gì về cậu hết, ổn thôi, không sao đâu.
- Ổn mà...tớ rất ổn. - Misao thì thầm.
- Bọn họ không biết bất cứ điều gì về cậu, nên sẽ ổn mà...không sao hết. Họ là người ngoài cuộc... - Hana vẫn cứ cố trấn tĩnh bạn mình.
- Ừ... - Misao vẫn thì thầm. - Sẽ ổn...sẽ ổn mà...sẽ...ổn thôi...
Misao khóc nức nở trong vòng tay Hana...ngay trên sân thượng trường.
"Cạch" Tatsuki từ bên kia cánh cửa nghe thấy, rời lưng khỏi cửa tầng thượng, nhẹ nhàng đặt từng bước chân xuống cầu thang, với phong thái rất điềm tĩnh đến kì lạ.
Sau khi họ xuống khỏi tầng thượng, không ai dám hó hé bất kỳ tiếng nào với Misao, cả Hana cũng cảm thấy kì lạ.
Tatsuki vừa đi ngang qua...Hana hiểu ngay vấn đề...hỏi thầm:
- Anh đã làm trò gì thế, đàn anh?
- Tôi chỉ "khuyên bảo" họ chút thôi. - anh cười, đặt ngón tay khẽ lên môi - Đừng nói Misao-tan biết.
- Em biết mà...
Nhưng thực ra Misao nghe hết rồi...ngay sau đó Tatsuki phải tránh xa cô ít nhất 1 mét..vì cô quá sợ anh rồi, chuyện gì cũng có thể làm được...
À mà lúc nãy Misao không phải khóc vì đau khổ chuyện bị mọi người bàn tán, mà là vì nhân vật trong cuốn truyện có số phận quá éo le, đã vậy còn bị bồi thêm mấy câu xót thương của cô bạn thần thánh Hana, khiến cô nức nở như điên =_=.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook