Mệnh Trung Thiên Ái
Chương 36: Ở bên ngoài ngầm truyền tin rằng anh và cô ta có quan hệ không tầm th

Chương 36: Ở bên ngoài ngầm truyền tin rằng anh và cô ta có quan hệ không tầm thường


Editor: Nguyễn Nghi


Beta: An Điềm


Chúc mừng năm mới #Điềm giảm được 0,5kg nên tặng các bạn thêm một chương nữa, hôm nay 3 chương rồi ha ha.
Đọc chương này xong mình không thể nào không xỉ vả sự tự sướng của “Chị Tiêu Tiêu” được ha ha
------------------


Hoa Ảnh là công ty con của tập đoàn Giang thị - một tập đoàn khổng lồ, một người nghệ sĩ có khoảng ba bốn trợ lý là tiêu chuẩn thấp nhất. Hai trợ lí khác của Dư Tiêu Tiêu đang bận, chỉ có Tiểu Lý rảnh rỗi nên đi đến phòng đạo cụ để vật dụng cứu hộ.


Tháng 3 ở thành phố Hàn vẫn là trời đông lạnh giá, điều kiện ở Vân Sơn còn kém hơn rất nhiều. Ngay cả bối cảnh hồ nước nhân tạo cũng chỉ có thể đảm bảo rằng nước trong hồ có được một chút độ ấm, mà người ở trong hồ không được ngâm mình lâu trong nước. Chỉ cần một chút gió lạnh thổi qua là rét lạnh đến tận xương tuỷ.


Phân đoạn diễn của Ôn Ngưng là phân đoạn có thời gian ngâm người trong nước lâu nhất, nhân viên công tác đã sớm nói qua, trước khi xuống nước cần quấn nilon thật chặt những phần cơ thể không lọt vào ống kính máy quay, điều này giúp cơ thể không bị đông cứng, được một mất mười mà làm ảnh hưởng đến tiến độ quay phim.


Chỉ có Vương Thanh là người duy nhất đi theo chăm sóc Ôn Ngưng, mọi thứ đều là do cô phụ giúp, hai người đã ở một lúc lâu trong phòng thay quần áo để quấn nilon lên người, đợi cho mọi thứ đã làm xong, Vương Thanh tranh thủ thời gian đi lấy dụng cụ bảo hộ, trong tủ trống trơn chỉ còn lại hai cái, không còn sự lựa chọn nào khác, nhưng nghĩ đến lúc trước tổ đạo cụ có nói qua rằng, trên mỗi đạo cụ đều đã có tên của từng người rồi, cô cũng không thể lại chọn lựa được nữa.


Chuyện này liên quan đến sự an toàn của Ôn Ngưng. Dù sao thì Vương Thanh cũng đã ở trong vòng luẩn quẩn này mấy năm rồi, so với Ôn Ngưng tính tình đơn giản, cô biết rõ hơn ai hết mấy người có dã tâm ngoài kia. Cô cẩn thận kiểm tra dụng cụ bảo hộ từ trong ra ngoài một lần nữa, dụng cụ kông có gì bất ổn, nhưng cái tên được đánh dấu ở phía dưới dụng cụ lại không phải là tên Ôn Ngưng, mà là Dư Tiêu Tiêu.


Vương Thanh hơi khó hiểu, theo lý thuyết thì những trợ lý xung quanh Dư Tiêu Tiêu đều được Hoa Ảnh đào tạo một cách chuyên nghiệp, họ rất chu đáo và tỉ mỉ, sẽ không thể nào để xảy ra sai sót tầm thường như vậy được. Cô lo lắng rằng có phải hay không đối phương sẽ giở trò gì đó lên dụng cụ bảo hộ hay không, nên lại kiểm tra tỉ mỉ một lần nữa, như cũ hoàn toàn không có vấn đề gì.


Có thể là do cô đa nghi, có thể chỉ là Tiểu Lý không cẩn thận mà lấy nhầm, nhưng không hiểu sao Vương Thanh luôn có linh cảm không tốt, mơ hồ cảm thấy sắp xảy ra chuyện gì đó, nghĩ tới nghĩ lui, cô vẫn là quyết định đi về phía sau núi tìm Tiểu Lý, hai bên đổi dụng cụ bảo hộ lại rồi đem trở lại.


Khi Vương Thanh cầm dụng cụ bảo hộ đến bối cảnh hồ nước phía sau núi thì Dư Tiêu Tiêu đã được nhân viên dẫn xuống nước.


Nhóm đạo diễn lập tức đều chuẩn bị thật tốt, họ biết Giang Thư đang ở lại phim trường mà chậm chạp không chịu đi, có lẽ đang chờ người nào đó. Về việc anh ta đang đợi ai, việc anh ta xuất hiện vài lần ở đây đã quá rõ ràng rồi. Nhưng mà nhìn thấy trời sắp tối, nhiệt độ ở nền đất Vân Sơn càng lúc càng thấp xuống, sự kiên nhẫn của ông lớn này lại có giới hạn, đạo diễn không dám để cho Giang Thư chờ lâu ở nơi rừng núi hoang vắng này, dứt khoát đem phân cảnh của Dư Tiêu Tiêu toàn bộ diễn, nhanh chống bấm máy rồi thả người sớm.


Vốn dĩ là phân đoạn diễn của Ôn Ngưng phải đưa lên trước, nhưng mà lại bị đẩy ra sau, về sau chỉ có thể coi duyên số vậy, ai bảo cô người mới nên luôn phải chịu thiệt thòi.


Vương Thanh đi tới bên người Ôn Ngưng, khẽ cau mày liếc mắt nhìn dụng cụ bảo hộ trong tay, trong lòng càng thêm lo lắng.


Ôn Ngưng cảm thấy khá may mắn vì cô không phải quay cảnh xuống nước ngay lập tức, cô không có ấn tượng tốt về nước cho lắm.


Trong trí nhớ hồi còn bé của cô tràn đầy cảnh thím của mình đè đầu của cô xuống nước làm cho cô không thể hít thở được, sau này lớn lên trong có lẽ liên quan đến những đoạn kí ức đó, nên hôm ấy Giang Thư kéo cô xuống hồ bơi trên tầng cao nhất của Ngự Kiền Loan, Giang Thư kéo cô xuống nước, tay chân cô liền luống cuống liều mạng trèo lên người anh, sau đó trên người cô vẫn còn lại vết sẹo cũ chưa tan hết liền bị anh nhìn thấy, trên mặt người đàn ông xuất hiện một biểu cảm mà cả đời này cô không thể nào quên được.


Đối với nước, trong vô thức cô luôn bài xích nó, nhưng bây giờ cô cần phải thực hiện cảnh quay dưới nước, nhiều máy quay và vô số nhân viên đều làm việc cùng nhau. Ngoài việc vượt qua nỗi sợ hãi, cô cũng phải đảm bảo rằng biểu cảm của mình phải tự nhiên đúng chỗ, nghĩ đến đây, cô gái nhỏ tùy ý mà ngồi xổm trên tảng đá trong góc bể bơi, cúi người xuống, cẩn thận cởi đôi giày vải thêu hoa hồng trên chân ra, sau đó là đến đôi tất ống dài.


Cách đó không xa, Dư Tiêu Tiêu bước đi trong nước và đi sâu hơn vào giữa hồ, mặt nước dần phủ kín mắt cá chân, đầu gối và sau đó là ngực.


Dư Tiêu Tiêu từ nhỏ lớn lên ở vùng biển thế nên kỹ năng bơi khá tốt. Khi còn học trung học, cô đã thay mặt trường tham gia cuộc thi bơi tổng hợp dành cho nữ sinh ở thành phố Hàn. Đối với cô, việc quay phim ở dưới nước là rất dễ dàng và căn bản cô không cần phải khẩn trương và sợ hãi.


Nhưng mà bây giờ cô ta...... ở trong vòng tròn luẩn quẩn này đã lâu, có khả năng quan sát rất tốt, biết cách phân tích sở thích của nam giới, đồng thời cũng thuận theo đó mà thay đổi, cố gắng biến mình thành người hấp dẫn nhất trong mắt người kia.


Một người đàn ông như Giang Thư, vừa bá đạo lại thích kiểm soát, tính tình cũng không được tốt lắm, bình thường sẽ thích người mềm mỏng, dịu dàng lại biết ngoan ngoãn nghe lời, Dư Tiêu Tiêu ngầm hiểu, lập tức giả vờ rụt rè, ngoài miệng còn nói với giọng điệu nũng nịu: "Nước sâu quá đi, em có chút hơi sợ........."


Các nhân viên xung quanh dẫn cô xuống nước lập tức trêu ghẹo nói: "Cô sợ gì chứ, Giang tổng đang còn nhìn chằm chằm ở bên đây, chúng tôi làm sao có gan để cô xảy ra chuyện không may chứ?"


Hai má của Dư Tiêu Tiêu lập tức đỏ bừng lên, cắn chặt môi, giả bộ xấu hổ: “Thật là…, anh Tiêu, anh đừng có nói lung tung mà..."


"Hả, chúng tôi không phải đang nói lung tung nha, trong lòng tất cả mọi người đều hiểu rõ......."


Dư Tiêu Tiêu khẽ cúi đầu, mỉm cười xấu hổ, bộ dạng của cô thật sự rất giống như một đóa hoa nhỏ, nhưng mà khi cô quay đầu lại liếc nhìn về phía bờ hồ, người đàn ông được cho là sẽ nhìn về phía cô như mong đợi, lại không hề để ý một chút bên phía này mà lại dựa ở một bên núi giả kia, lười biếng nghiêng đầu, nhìn chằm chằm vào cô gái nhỏ bé ở góc hồ hẻo lánh bên kia.


Tâm tư của anh căn bản không hề hướng về phía mình, người đã bị nước bao phủ hơn nửa người bên này.


Dư Tiêu Tiêu nhìn theo ánh mắt của anh, cho dù ở xa cô cũng có thể nhìn thấy rõ ràng cô gái nhỏ ở đầu kia, trên người đang mặc một chiếc áo lông vũ màu hồng nhạt, trên đầu cài một chiếc trâm bằng cây bạch dương và hai dải ruy băng ở cuối kẹp tóc buông rủ mềm mại hai bên má, không còn nghi ngờ gì nữa, đó là tạo hình của Tiểu Thanh Giác.


Giang Thư chính là đang nhìn Ôn Ngưng.


Dư Tiêu Tiêu lập tức cảm thấy căng thẳng, sự ghen tị không lý do kia ngay lập tức trào dâng trong lòng của cô.


Rõ ràng cô là người nghe lời anh nhất, mà Ôn Ngưng kia ngoài việc không hiểu chuyện đã chặn đường đi của anh, lại còn cố ý tránh anh nhiều lần, hai người cũng không có xuất hiện với nhau nhiều lần.


Nhưng tại sao sự chú ý của Giang Thư luôn đặt ở trên người cô ta hết lần này đến lần khác.


Ở bên kia cô gái nhỏ chậm rãi cởi giày và tất ra, thời điểm bàn chân non nớt phấn nộn tiếp xúc với không khí lạnh lẽo bên ngoài, không tự giác co rút ngón chân lại. Giang Thư nhìn kỹ động tác của cô gái nhỏ, mơ hồ có thể nhìn thấy ngón tay trắng nõn non mềm của cô, như những bông hoa nhỏ hải đường được phủ một lớp bột nhẹ.


Cô ngoan ngoãn ngồi trên tảng đá, hai tay chống hai bên người, ngón chân cẩn thận điểm vài cái trên mặt nước, sau đó cô dường như lấy rất nhiều dũng khí để vương chân từng chút một xuống mặt nước. Biết rằng độ sâu của nước không sâu lắm nhưng cái cảm giác lạnh như băng vẫn khiến cô khẽ cắn môi dưới.


Giang Thư biết cô sợ hãi, trong lòng anh cũng vô cớ nổi lên sự lo lắng cho cô, chỉ quan sát hai giây đồng hồ thôi, anh đã không kiềm chế được bước chân của mình, đi đến bên cạnh cô.


Cho dù nước trong hồ có cạn đến đâu, thì anh cũng không thể để cô một mình chịu đựng nỗi sợ hãi này.


Tuy nhiên, khi người đàn ông đi được nửa đường thì nhìn thấy Vương Thanh từ phía sau đưa điện thoại đến cho cô, cô gái nhỏ vốn vẫn còn vẻ mặt rụt rè sợ hãi, nhưng lúc nhận được cuộc gọi, trong nháy mắt khuôn mặt thanh tú của cô lập tức cau lại: “Làm sao có thể như vậy? Trước đây, không phải tiền phẫu thuật đã đóng đủ rồi sao? Tại sao bệnh của ông nội vẫn ngày càng nặng như vậy? "


Đối phương bên kia không biết đã nói cái gì, Ôn Ngưng lại nói tiếp: "Anh để tôi nói chuyện với ông nội vài câu đi."


Lúc này, nước trong hồ cũng đã dâng đến đầu gối của cô, nhưng cô gái nhỏ không hề nhận ra: "Ông nội, cháu là Ngưng Ngưng đây, có phải ông không có cảm giác đau đớn trên người nữa hay không? Tại sao ông lại không chịu phẫu thuật chứ? Ông đừng lo lắng về chuyện tiền bạc, bây giờ cháu kiếm được rất nhiều tiền rồi. Cháu đến thành phố để quay phim, tiền cháu kiếm được bây giờ còn nhiều hơn lúc trước nữa, ông phải uống thuốc đúng giờ đó, chờ đến khi phim cháu đóng được phát sóng trên TV, cháu và ông sẽ cùng nhau xem nhé, thế nên ông có thể làm phẫu thuật được không ông?”


Giang Thư ở rất xa nên anh không thể nghe rõ ràng là cô đang nói gì, anh chỉ mơ hồ nghe được vài từ cô nói, cái gì mà cùng ai đó cùng nhau xem hay gì đó. Sắc mặt của Giang Thư lập tức trầm xuống, anh không thể giải thích được rằng làm sao cô gái nhỏ này ở bên ngoài lại có thể có nhiều mối quan hệ tốt như thế chứ, đối với ai cô cũng đều đối xử một cách dịu dàng như vậy sao?


Có lẽ là ông nội đã nghe được lời Ôn Ngưng nói, sau khi Ôn Ngưng cúp điện thoại, vẻ mặt so với lúc trước tốt hơn rất nhiều, tựa hồ cũng thở phào nhẹ nhõm.


Giang Thư đi đến bên cạnh cô, mắt nhìn thẳng phía trước, cũng không nhìn xuống xem cô như thế nào, lúc anh nói chuyện còn mang theo một chút vị chua: “Cùng ai nói chuyện thế, thái độ lại có thể dịu dàng ngoan ngoãn như vậy.”


Ôn Ngưng ngẩng đầu, nâng mắt lên nhìn thoáng qua, xác định được là anh, lập tức đứng dậy nhanh chóng rời đi.


Do vội vàng đứng dậy, chưa kịp mang giày vào, chân cô gái lại non nớt, không để ý một chút, lòng bàn chân đã bị cạnh đá sắc bén quẹt cho một cái.


Ôn Ngưng "a" một tiếng, tuy rằng chút đau đớn này đối với cô không là gì, nhưng ngược lại Giang Thư so với cô còn căng thẳng hơn, bàn tay to lập tức đỡ lấy eo của cô: “Làm sao vậy? Để tôi xem một chút.”


Giọng điệu của người đàn ông vẫn thô bạo như cũ, nhưng sự quan tâm trong lời nói khó có thể che giấu được.


Tuy nhiên ở nơi này có rất nhiều người, Ôn Ngưng cũng không muốn tiếp xúc quá gần với anh, cô vội vàng đẩy người anh xa một chút, còn chưa kịp đứng vững thì ở cách đó không xa của hồ nước nổi lên một trận náo động.


Phó đạo diễn lo lắng nhảy dựng lên, vội vàng kêu lên: "Cứu người! Cứu người! Mau gọi cứu hộ đến."


Các nhân viên công tác đang đứng bên cạnh ngay lập tức ùa đến khi nghe tiếng kêu cứu, đem toàn bộ khu vực đó bao quanh lại, trong âm thanh ồn ào của mọi người, còn xen kẽ cả tiếng kêu cứu của Dư Tiêu Tiêu: “Cứu mạng, tôi không biết bơi… Cứu tôi với… Giang tổng…”


Ôn Ngưng nghe thấy tiếng gọi Giang tổng này, theo bản năng nghiêng đầu nhìn Giang Thư.


Tuy nhiên, người đàn ông phía sau lại nhìn chằm chằm vào đôi chân không mang tất của cô, cũng không có chút nào bị ảnh hưởng bởi tiếng gọi của Dư Tiêu Tiêu: "Tất để ở đâu? Đưa đây tôi mang cho, mùa đông lạnh như vậy mà em còn cởi tất ngâm chân xuống nước nữa chứ, ngón chân cũng bị lạnh đến đỏ cả lên rồi, đạo diễn các em cũng thật là… mẹ nó cái gì mà quay phim dưới nước cơ chứ…”


Ôn Ngưng khẽ ho nhẹ một tiếng, nhỏ giọng nhắc nhở: "Giang tổng, Dư Tiêu Tiêu đang bị đuối nước kìa."


Giang Thư sau đó ngẩng đầu nhìn thoáng qua nơi đó, không thèm để ý mà nói: "Nhiều người cứu cô ta như vậy, cũng không có xảy ra chuyện gì."


Ôn Ngưng nghiêng đầu nhìn anh, vẻ mặt nguội lạnh của người đàn ông thật sự xem chuyện kia không liên quan gì đến mình, rõ ràng Dư Tiêu Tiêu đối với anh một bộ dáng ngoan ngoãn nghe lời, nhưng hiện tại cho dù suýt chút nữa mà chết đi, thì ở trong lòng anh cũng không hề có nửa điểm gợn sóng.


Từ trước đến nay anh luôn thờ ơ lạnh lùng đối với người mình không yêu, Ôn Ngưng hiểu sâu sắc cảm giác này, bởi vì trước khi ly hôn anh cũng đã từng đối xử với cô như vậy.


Dư Tiêu Tiêu ở trong nước vùng vẫy một hồi, cuối cùng cũng được cứu lên, quần áo bằng vải mỏng manh bị ướt sũng dính sát vào cơ thể, thân hình của người phụ nữ như ẩn như hiện lộ ra bên ngoài.


Trước khi trợ lý mặc áo khoác cho cô ta, lập tức vội vàng cởi hai bộ phao bảo hộ trên đùi của cô ta ra, giơ lên ​​trước mặt đạo diễn: “Đạo diễn, thế này là thế nào, tại sao áo phao của Tiêu Tiêu lại bị rò rỉ? Cũng may là cứu cô ấy kịp, nếu không cứu kịp thì….”


Cảm xúc của trợ lý rõ ràng đã bị kích động, khóe mắt Dư Tiêu Tiêu đỏ lên, khuôn mặt xinh đẹp động lòng người giả vờ giả vịt mà kéo kéo trợ lý của mình: "Đừng như thế, tôi không sao rồi, mọi người đều bận rộn như vậy, khó tránh khỏi xảy ra sơ suất. Mọi việc đã xảy ra rồi thì cứ cho qua đi, cô giúp tôi đi thay bộ quần áo khác, đừng làm chậm trễ thời gian cùng tiến độ của mọi người…”


Cô ta nói chuyện đứt quãng mang theo một chút ngữ khí yếu đuối, bộ dạng của cô ta bây giờ là bị dọa đến kinh hồn lạc phách, nhưng vẫn rộng lượng cho qua, người trợ lý lập tức cả giận mà tiếp lời: "Chị Tiêu Tiêu, có người nhìn qua đã biết chị là người tốt tính nên dễ bắt nạt, không hề coi trọng chị, vì thế nên mới có chuyện xảy ra như ngày hôm nay .…”


Những người xung quanh mặt đối mặt nhìn nhau, trong lòng cũng có ít nhiều ý kiến của mình, nhưng vị kim chủ ba ba của người ta bây giờ đang có mặt tại trường quay, không ai có lá gan mà mở miệng lên tiếng đáp trả.


Dư Tiêu Tiêu lại cười nói không sao, nhưng ánh mắt vô tình nhưng cố ý mà quét nhìn về hướng Giang Thư cách đó không xa, tựa hồ đang mong đợi điều gì đó, nhưng mà anh vẫn như cũ đứng bên cạnh Ôn Ngưng, cũng không cho cô ta một ánh mắt nào cả.


Tiểu Lý thấy vậy, nắm thật chặt cái phái cứu hộ trong tay, giả vở ngạc nhiên hô lên: “Chờ đã, đạo diện, chiếc dây phao bị rò rỉ này không phải là của chị Tiêu Tiêu nhà chúng tôi. Phó đạo cụ cũng đã nói rõ với tôi rằng tên của diễn viên đã được đánh dấu trên đó từ trước. Tôi nhớ rõ rằng sợi tôi lấy là của chị Tiêu Tiêu nhưng không biết từ khi nào thì đã bị đổi thành sợi của Ôn Ngưng rồi..........”


Cùng là bị rơi xuống nước khi đang quay, tự nhiên có sự so sánh, sự cạnh tranh trong làng giải trí rất khốc liệt, việc tranh giành giữa các sao nữ cũng không hề kém trong hậu cung khi xưa, khi Tiểu Lý vừa nói ra điều này, mũi nhọn của vấn đề lập tức nhắm thẳng vào Ôn Ngưng.


Cách đó không xa, Ôn Ngưng sửng sốt một chút, cô vẫn đang lặng lẽ giấu đi đôi tất vải của mình để không cho Giang Thư đụng vào, đột nhiên bị tất cả ánh mắt của mọi người đổ dồn về phía mình.


Dư Tiêu Tiêu thấy vậy, vội vàng nhẹ giọng giải vây: "Không sao, không sao, Tiểu Lý, đừng có nói lung tung nữa. Chuyện này nên để cho qua đi. Ôn Ngưng hẳn là không phải cố ý đâu. Có lẽ là do phao cứu sinh vốn đã có lỗ thủng rồi hoặc là do Tiểu Thanh không chú ý mà lấy nhầm đi. Tóm lại là mọi chuyện dừng lại ở đây, tôi cùng Ôn Ngưng đã cùng nhau quay chung nhiều cảnh như vậy, tôi biết rõ tính tình của cô ấy, khẳng định cô sẽ không làm ra loại chuyện hãm hại đồng nghiệp như vậy đâu......”


Những người có mặt tại trường quay đều có chút không hiểu ý tứ trong lời nói của Tiểu Lý, nhưng khi Dư Tiêu Tiêu nói những lời này thì ngược lại mọi người đều rõ ràng.


Tiểu Lý là người luôn nghe theo lời của Dư Tiêu Tiêu, nghe xong sắc mặt cô ta đột nhiên thay đổi, không quan tâm chuyện gì nữa mà trút toàn bộ lửa giận lên người Ôn Ngưng: “Tôi biết ngay từ đầu là cô đã không nhìn thuận mắt chị Tiêu Tiêu nhà chúng tôi rồi, tôi còn chưa tính sổ việc cô năm lần bảy lượt nhắm vào chị ấy, nhưng hôm nay thế mà lại còn có thể làm ra chuyện như thế này, cái này sơ sẩy chính là cả một mạng người đấy!”


"Giang tổng! Hôm nay anh có mặt ở đây, anh nhất định phải giúp đỡ chị Tiêu Tiêu. Chị ấy bị bắt nạt không chỉ là một hai lần. Vì chị Tiêu Tiêu là người của Hoa Ảnh, cho nên người khác luôn truyền tin rằng chị ấy và anh có mối quan hệ không hề bình thường. Ôn Ngưng nhất

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương