Mệnh Quý Phụ
-
Chương 7:
Tuy rằng người chung quanh bao gồm chính nàng đều trẻ đi mười tuổi, nhưng Trừng Tâm đường Tam gia thậm chí toàn bộ Yến Vương phủ đều từng là nơi nàng sinh sống nhiều năm, người chung quanh cũng lại quen thuộc, Ân Huệ thực mau liền tiếp nhận chuyện phát sinh này.
Ngụy Chiêm sau khi ngồi xuống, Ân Huệ cũng đem nhi tử giao cho nhũ mẫu.
Không sao, Ngụy Chiêm lập tức liền phải rời nhà đi hơn hai tháng, nàng có rất nhiều thời gian cùng nhi tử thân cận.
Nhóm tiểu nha hoàn phòng bếp an tĩnh thuần thục mà dọn cơm sáng.
Ân Huệ nhìn lướt qua. Bánh nướng áp chảo nhân thịt chiên đến da màu kim hoàng, cháo hầm sền sệt, ngay cả chân giò hun khói xào trứng gà, cũng đều xào đến mềm chín.
Không phải đầu bếp Trừng Tâm đường không khống chế được bếp, mà là Ngụy Chiêm thích ăn kiểu như này.
Ân Huệ thích cơm sáng ăn bánh bao, thích ăn cháo loãng, thích ăn trứng gà xào mềm.
Trước khi xuất giá, đầu bếp Ân gia bưng lên tất cả đều là đồ nàng thích ăn. Đến khi làm con dâu Yến Vương phủ, Ân Huệ nơi chốn bận tâm những thứ Ngụy Chiêm yêu thích, một chút có lợi cho chính mình cũng không dám đề ra, e sợ bị người khác nghị luận xuất thân thương hộ không hiểu quy củ.
Nhưng nàng cẩn thận cùng thuận theo, cuối cùng cũng không có đổi được tâm Ngụy Chiêm.
Kia còn cẩn thận cái gì nữa?
Bữa này liền thôi, buổi trưa nàng liền phải nói đầu bếp làm một bàn đồ ăn nàng thích ăn, dù sau này Ngụy Chiêm trở lại, về sau trên bàn cơm cũng phải có đồ ăn hai vợ chồng từng người thích ăn, nàng tuyệt sẽ không lại ủy khuất chính mình.
Tùy tiện ăn chút đồ, Ân Huệ buông chiếc đũa, lại để nhũ mẫu đem hài tử ôm lại đây.
Hành ca nhi lớn lên trắng trẻo mập mạp, thời điểm mới sinh ra liền so với hài tử khác lớn hơn, chỉ trách Ân Huệ thời gian mang thai không hiểu, ăn quá nhiều, hài tử dưỡng quá tốt, thời điểm nàng sinh nhận đau khổ, sau lại không còn hoài thượng tiếp, khả năng liền có quan hệ tới lần đâu sinh bị thương thân mình. Bất quá đau cũng liền đã quên, giờ phút này Ân Huệ ôm nhi tử khỏe mạnh đáng yêu, trong lòng chỉ có ấm áp.
Tinh tế nghĩ đến, trước nay nàng thu mình, nghiêm khắc yêu cầu chính mình cẩn thận hành sự, đối với nhi tử cũng là đồng dạng, khiến cho hài tử còn tuổi nhỏ thừa nhận không ít ủy khuất, quan hệ mẫu tử cũng càng ngày càng xa cách.
Lần này sẽ thay đổi, nàng đã minh bạch ẩn nhẫn cầu toàn vớt không được bất luận cái chỗ tốt gì, nàng sẽ không lại nhẫn nhịn, cũng sẽ không dạy hài tử luôn ẩn nhẫn, cho dù có người bởi vì xuất thân của nàng khinh thường nhi tử, nàng cũng sẽ làm nhi tử minh bạch, hắn có một mẫu thân quan tâm yêu thương hắn.
Hành ca nhi ngưỡng mặt nằm ở trong lòng ngực mẫu thân, đột nhiên hướng mẫu thân lộ ra một cái tươi cười.
Ân Huệ cũng cười, thấp đầu đi xuống, nhẹ nhàng hôn khuôn mặt nhỏ của nhi tử.
Hai mẹ con trong mắt chỉ có lẫn nhau, Ngụy Chiêm ngồi ở đối diện yên lặng ăn cơm, yên lặng mà hướng bên này nhìn vài lần.
Hắn có thể cảm nhận được Ân thị đối với hắn cố tình bỏ qua.
Thành thân một năm rưỡi, trước kia chỉ cần hắn xuất hiện ở trước mặt nàng, Ân thị liền sẽ đem hắn trở thành trời mà ân cần hầu hạ, hắn cũng có mấy thời điểm ngắn ngủi ra ngoài, mỗi một lần ly biệt, ánh mắt Ân thị nhìn hắn đều tràn ngập không nỡ, sẽ dong dài lằng nhằng mà dặn dò hắn các loại chú ý, phảng phất như hắn thế nào chiếu cố chính mình cũng đều không hiểu. Nhưng mà hôm nay, nàng trừ bỏ ăn cơm chính là dỗ nhi tử, liếc mắt một cái đều chưa từng nhìn hắn, một câu cũng chưa từng thử nói chuyện với hắn.
Ngụy Chiêm buông chén. Đế chén nhẹ nhàng chạm đến mặt bàn, thanh âm làm Ân Huệ hơi hơi ngẩng đầu, thấy Ngụy Chiêm ăn xong, Ân Huệ nháy mắt ra hiệu cho Kim Trản, Ngân Trản hầu hạ ở một bên.
Hai cái nha hoàn lập tức tiến lên hầu hạ Tam gia súc miệng.
Súc miệng xong, Ngụy Chiêm đi đến bên người Ân Huệ, tiếp nhận Hành ca nhi ôm vào trong ngực.
Hành ca nhi dường như càng thích mẫu thân, nhìn thấy phụ thân, nam oa oa oai ngoái đầu, rầm rì suy nghĩ trở lại bên người mẫu thân.
Ngụy Chiêm nhấp môi, xoay người đem nhi tử đưa cho nhũ mẫu, nhìn về phía bên ngoài nói: “Đi thôi.”
Ân Huệ theo đi lên.
Ngụy Chiêm sau khi ngồi xuống, Ân Huệ cũng đem nhi tử giao cho nhũ mẫu.
Không sao, Ngụy Chiêm lập tức liền phải rời nhà đi hơn hai tháng, nàng có rất nhiều thời gian cùng nhi tử thân cận.
Nhóm tiểu nha hoàn phòng bếp an tĩnh thuần thục mà dọn cơm sáng.
Ân Huệ nhìn lướt qua. Bánh nướng áp chảo nhân thịt chiên đến da màu kim hoàng, cháo hầm sền sệt, ngay cả chân giò hun khói xào trứng gà, cũng đều xào đến mềm chín.
Không phải đầu bếp Trừng Tâm đường không khống chế được bếp, mà là Ngụy Chiêm thích ăn kiểu như này.
Ân Huệ thích cơm sáng ăn bánh bao, thích ăn cháo loãng, thích ăn trứng gà xào mềm.
Trước khi xuất giá, đầu bếp Ân gia bưng lên tất cả đều là đồ nàng thích ăn. Đến khi làm con dâu Yến Vương phủ, Ân Huệ nơi chốn bận tâm những thứ Ngụy Chiêm yêu thích, một chút có lợi cho chính mình cũng không dám đề ra, e sợ bị người khác nghị luận xuất thân thương hộ không hiểu quy củ.
Nhưng nàng cẩn thận cùng thuận theo, cuối cùng cũng không có đổi được tâm Ngụy Chiêm.
Kia còn cẩn thận cái gì nữa?
Bữa này liền thôi, buổi trưa nàng liền phải nói đầu bếp làm một bàn đồ ăn nàng thích ăn, dù sau này Ngụy Chiêm trở lại, về sau trên bàn cơm cũng phải có đồ ăn hai vợ chồng từng người thích ăn, nàng tuyệt sẽ không lại ủy khuất chính mình.
Tùy tiện ăn chút đồ, Ân Huệ buông chiếc đũa, lại để nhũ mẫu đem hài tử ôm lại đây.
Hành ca nhi lớn lên trắng trẻo mập mạp, thời điểm mới sinh ra liền so với hài tử khác lớn hơn, chỉ trách Ân Huệ thời gian mang thai không hiểu, ăn quá nhiều, hài tử dưỡng quá tốt, thời điểm nàng sinh nhận đau khổ, sau lại không còn hoài thượng tiếp, khả năng liền có quan hệ tới lần đâu sinh bị thương thân mình. Bất quá đau cũng liền đã quên, giờ phút này Ân Huệ ôm nhi tử khỏe mạnh đáng yêu, trong lòng chỉ có ấm áp.
Tinh tế nghĩ đến, trước nay nàng thu mình, nghiêm khắc yêu cầu chính mình cẩn thận hành sự, đối với nhi tử cũng là đồng dạng, khiến cho hài tử còn tuổi nhỏ thừa nhận không ít ủy khuất, quan hệ mẫu tử cũng càng ngày càng xa cách.
Lần này sẽ thay đổi, nàng đã minh bạch ẩn nhẫn cầu toàn vớt không được bất luận cái chỗ tốt gì, nàng sẽ không lại nhẫn nhịn, cũng sẽ không dạy hài tử luôn ẩn nhẫn, cho dù có người bởi vì xuất thân của nàng khinh thường nhi tử, nàng cũng sẽ làm nhi tử minh bạch, hắn có một mẫu thân quan tâm yêu thương hắn.
Hành ca nhi ngưỡng mặt nằm ở trong lòng ngực mẫu thân, đột nhiên hướng mẫu thân lộ ra một cái tươi cười.
Ân Huệ cũng cười, thấp đầu đi xuống, nhẹ nhàng hôn khuôn mặt nhỏ của nhi tử.
Hai mẹ con trong mắt chỉ có lẫn nhau, Ngụy Chiêm ngồi ở đối diện yên lặng ăn cơm, yên lặng mà hướng bên này nhìn vài lần.
Hắn có thể cảm nhận được Ân thị đối với hắn cố tình bỏ qua.
Thành thân một năm rưỡi, trước kia chỉ cần hắn xuất hiện ở trước mặt nàng, Ân thị liền sẽ đem hắn trở thành trời mà ân cần hầu hạ, hắn cũng có mấy thời điểm ngắn ngủi ra ngoài, mỗi một lần ly biệt, ánh mắt Ân thị nhìn hắn đều tràn ngập không nỡ, sẽ dong dài lằng nhằng mà dặn dò hắn các loại chú ý, phảng phất như hắn thế nào chiếu cố chính mình cũng đều không hiểu. Nhưng mà hôm nay, nàng trừ bỏ ăn cơm chính là dỗ nhi tử, liếc mắt một cái đều chưa từng nhìn hắn, một câu cũng chưa từng thử nói chuyện với hắn.
Ngụy Chiêm buông chén. Đế chén nhẹ nhàng chạm đến mặt bàn, thanh âm làm Ân Huệ hơi hơi ngẩng đầu, thấy Ngụy Chiêm ăn xong, Ân Huệ nháy mắt ra hiệu cho Kim Trản, Ngân Trản hầu hạ ở một bên.
Hai cái nha hoàn lập tức tiến lên hầu hạ Tam gia súc miệng.
Súc miệng xong, Ngụy Chiêm đi đến bên người Ân Huệ, tiếp nhận Hành ca nhi ôm vào trong ngực.
Hành ca nhi dường như càng thích mẫu thân, nhìn thấy phụ thân, nam oa oa oai ngoái đầu, rầm rì suy nghĩ trở lại bên người mẫu thân.
Ngụy Chiêm nhấp môi, xoay người đem nhi tử đưa cho nhũ mẫu, nhìn về phía bên ngoài nói: “Đi thôi.”
Ân Huệ theo đi lên.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook