Mệnh Quý Phụ
-
Chương 39:
“Ta muốn gặp Liêu cô nương.” Ân Huệ đối Đức thúc nói.
Đức thúc nhìn xem thời gian, liền sắp buổi trưa, liền nói: “Ta hiện tại phái người đi qua tiếp nàng ấy đến, chờ cô nương dùng qua cơm trưa, nàng ấy hẳn cũng tới rồi.”
Ân Huệ: “Ân, không phải thực gấp, ngài tìm cái cớ thích hợp, đừng dọa đến nàng ấy.”
Đức thúc cười nói: “Nha đầu kia năm nay mân mê ra bánh bao thịt heo Thiểm Tây, còn từng đưa tới để lão gia nhấm nháp, vừa lúc nàng hiện tại cũng bày cái quán bán bánh này, ta liền nói phu nhân muốn cùng nàng hỏi thăm cách làm, ngài xem được không?”
Ân Huệ trong lòng vừa động.
Nàng khi còn nhỏ thích nhất nghe tổ phụ giảng chuyện hắn vào nam ra bắc, tổ phụ hiểu biết bao gồm mỹ thực ăn vặt các nơi, Tây Bắc bên kia tổ phụ thường xuyên nhắc tới trừ bỏ thịt dê nướng, đó là bánh bao thịt heo. Miệng nàng thèm ăn, tổ phụ để cho đầu bếp trong nhà thử làm, nhưng hương vị làm ra không chiếm được tổ phụ tán thành.
“Liêu cô nương làm sao, ăn ngon không?” Ân Huệ theo bản năng hỏi.
Đức thúc cười ra tiếng tới: “Ăn ngon ăn ngon, ta kêu nha đầu kia mang chút lại đây.”
Chờ Ân Huệ bồi mọi người Ân gia ăn qua cơm trưa, nữ nhi Liêu Thập Tam là Liêu Thu Nương đã ở trong viện của Ân Dung chờ.
Ân Dung bồi cháu gái nhỏ cùng nhau gặp Liêu Thu Nương.
Liêu Thu Nương năm nay mới mười ba tuổi, vóc người nhưng thật ra cao gầy, dưới áo vải thô đã có thể nhìn ra chút mạn diệu. Màu da nàng ấy thiên hắc, một đôi mắt lại tròn, thời điểm không cười cũng có thể nhìn ra khóe miệng hai cái má lúm đồng tiền, điềm mỹ khả ái, lại hiếu thuận với mẫu thân, lại có thể bày quán bán thức ăn bổ khuyết tiêu dùng gia dụng, xác thật như Đức thúc khen, tâm linh thủ xảo, Ân Huệ liếc mắt một cái liền thích.
Tính tính thời gian, nếu Ân Huệ cái gì đều không làm, hai mẹ con Liêu Thu Nương mùa hè sang năm sẽ qua đời.
Tựa như một khóm hoa mới vừa mọc ra nụ hoa, đổi thành ai đều không đành lòng nàng cứ như vậy liền không còn.
Liêu Thu Nương mang theo một hộp đồ ăn tràn đầy bánh bao thịt heo tới, Ân Huệ lấy ra một cái, nếm mấy miếng, da mặt xốp, nhân thịt nạc mỡ đan xen mềm và thơm, cơ hồ vào miệng là tan, so với bánh bao thịt bình thường đều ăn ngon hơn.
“Đáng tiếc ta mới ăn no, bằng không đều có thể ăn nhiều hơn.” Ân Huệ cười biểu đạt chính mình rất thích.
Liêu Thu Nương hưng phấn nói: “Phu nhân thích ăn, về sau ta thường thường đưa tới cho ngài.”
Ân Huệ: “Không cần như vậy phiền toái, ta càng muốn giúp đỡ ngươi mở cái cửa hàng bán bánh bao thịt heo, trên phố chính có cái cửa hàng liền sân viện, tiện cho ngươi mở cửa làm buôn bán, lại tiện cho ngươi chiếu cố mẫu thân. Ta lại đưa một nữ tử làm thu chi, một nữ hộ vệ hiệp trợ ngươi, sinh ý này khẳng định rực rỡ, ngươi mỗi năm chi trả cho ta tiền thuê cửa hàng, chi trả tiền thuê hai người làm là được.”
Liêu Thu Nương một bộ dáng thụ sủng nhược kinh.
Ân Huệ giải thích nói: “Chủ yếu là ta thích thủ nghệ của ngươi, nhưng lấy thân phận ta hiện tại, để cho người khác biết ta phái người đi một cái quán vỉa hè mua đồ ăn, chỉ sợ sẽ bị người ta khinh thường, ngươi đem cửa hàng khai lên, thanh danh làm lớn, ngày thường lại đem cửa hàng quét tước sạch sẽ, ta liền có thể quang minh chính đại mà cho người đi mua.”
Liêu Thu Nương thấp thỏm nói: “Vạn nhất sinh ý không tốt……”
Ân Huệ cười nói: “Trước làm một năm thử xem, một năm này tiền vốn ta bỏ ra, chờ ngươi kiếm tiền trả lại ta, nếu ngươi lỗ, ta cũng không cần ngươi trả tiền, sau ngươi lại tiếp tục đi bên ngoài bày quán.”
Liêu Thu Nương không muốn bày quán, bày quán hay gặp được một ít nam nhân miệng không sạch sẽ, nàng muốn mở cửa hàng làm đại sinh ý!
“Đa tạ phu nhân, phu nhân yên tâm, Thu Nương nhất định sẽ không làm ngài thất vọng!”
Rốt cuộc là nữ nhi võ giả, tính cách sảng khoái quả quyết, Liêu Thu Nương ngắn ngủi do dự qua đi liền tiếp nhận đề nghị của quý nhân.
Nói thỏa chuyện này, Ân Huệ cũng nên đi trở về.
Liêu Thu Nương đi theo nàng cùng nhau đi ra ngoài, đi đến tiền viện Ân gia, trùng hợp gặp được đại thiếu gia Ân Văn muốn ra cửa.
Ân Huệ không dấu vết mà quan sát hai người.
Ân Văn chỉ là dối trá mà cùng nàng hàn huyên, nhưng Liêu Thu Nương nhìn thấy Ân Văn, lặng lẽ hướng phía sau Kim Trản né tránh, cùng với nói là sợ, càng như là chán ghét.
Đức thúc nhìn xem thời gian, liền sắp buổi trưa, liền nói: “Ta hiện tại phái người đi qua tiếp nàng ấy đến, chờ cô nương dùng qua cơm trưa, nàng ấy hẳn cũng tới rồi.”
Ân Huệ: “Ân, không phải thực gấp, ngài tìm cái cớ thích hợp, đừng dọa đến nàng ấy.”
Đức thúc cười nói: “Nha đầu kia năm nay mân mê ra bánh bao thịt heo Thiểm Tây, còn từng đưa tới để lão gia nhấm nháp, vừa lúc nàng hiện tại cũng bày cái quán bán bánh này, ta liền nói phu nhân muốn cùng nàng hỏi thăm cách làm, ngài xem được không?”
Ân Huệ trong lòng vừa động.
Nàng khi còn nhỏ thích nhất nghe tổ phụ giảng chuyện hắn vào nam ra bắc, tổ phụ hiểu biết bao gồm mỹ thực ăn vặt các nơi, Tây Bắc bên kia tổ phụ thường xuyên nhắc tới trừ bỏ thịt dê nướng, đó là bánh bao thịt heo. Miệng nàng thèm ăn, tổ phụ để cho đầu bếp trong nhà thử làm, nhưng hương vị làm ra không chiếm được tổ phụ tán thành.
“Liêu cô nương làm sao, ăn ngon không?” Ân Huệ theo bản năng hỏi.
Đức thúc cười ra tiếng tới: “Ăn ngon ăn ngon, ta kêu nha đầu kia mang chút lại đây.”
Chờ Ân Huệ bồi mọi người Ân gia ăn qua cơm trưa, nữ nhi Liêu Thập Tam là Liêu Thu Nương đã ở trong viện của Ân Dung chờ.
Ân Dung bồi cháu gái nhỏ cùng nhau gặp Liêu Thu Nương.
Liêu Thu Nương năm nay mới mười ba tuổi, vóc người nhưng thật ra cao gầy, dưới áo vải thô đã có thể nhìn ra chút mạn diệu. Màu da nàng ấy thiên hắc, một đôi mắt lại tròn, thời điểm không cười cũng có thể nhìn ra khóe miệng hai cái má lúm đồng tiền, điềm mỹ khả ái, lại hiếu thuận với mẫu thân, lại có thể bày quán bán thức ăn bổ khuyết tiêu dùng gia dụng, xác thật như Đức thúc khen, tâm linh thủ xảo, Ân Huệ liếc mắt một cái liền thích.
Tính tính thời gian, nếu Ân Huệ cái gì đều không làm, hai mẹ con Liêu Thu Nương mùa hè sang năm sẽ qua đời.
Tựa như một khóm hoa mới vừa mọc ra nụ hoa, đổi thành ai đều không đành lòng nàng cứ như vậy liền không còn.
Liêu Thu Nương mang theo một hộp đồ ăn tràn đầy bánh bao thịt heo tới, Ân Huệ lấy ra một cái, nếm mấy miếng, da mặt xốp, nhân thịt nạc mỡ đan xen mềm và thơm, cơ hồ vào miệng là tan, so với bánh bao thịt bình thường đều ăn ngon hơn.
“Đáng tiếc ta mới ăn no, bằng không đều có thể ăn nhiều hơn.” Ân Huệ cười biểu đạt chính mình rất thích.
Liêu Thu Nương hưng phấn nói: “Phu nhân thích ăn, về sau ta thường thường đưa tới cho ngài.”
Ân Huệ: “Không cần như vậy phiền toái, ta càng muốn giúp đỡ ngươi mở cái cửa hàng bán bánh bao thịt heo, trên phố chính có cái cửa hàng liền sân viện, tiện cho ngươi mở cửa làm buôn bán, lại tiện cho ngươi chiếu cố mẫu thân. Ta lại đưa một nữ tử làm thu chi, một nữ hộ vệ hiệp trợ ngươi, sinh ý này khẳng định rực rỡ, ngươi mỗi năm chi trả cho ta tiền thuê cửa hàng, chi trả tiền thuê hai người làm là được.”
Liêu Thu Nương một bộ dáng thụ sủng nhược kinh.
Ân Huệ giải thích nói: “Chủ yếu là ta thích thủ nghệ của ngươi, nhưng lấy thân phận ta hiện tại, để cho người khác biết ta phái người đi một cái quán vỉa hè mua đồ ăn, chỉ sợ sẽ bị người ta khinh thường, ngươi đem cửa hàng khai lên, thanh danh làm lớn, ngày thường lại đem cửa hàng quét tước sạch sẽ, ta liền có thể quang minh chính đại mà cho người đi mua.”
Liêu Thu Nương thấp thỏm nói: “Vạn nhất sinh ý không tốt……”
Ân Huệ cười nói: “Trước làm một năm thử xem, một năm này tiền vốn ta bỏ ra, chờ ngươi kiếm tiền trả lại ta, nếu ngươi lỗ, ta cũng không cần ngươi trả tiền, sau ngươi lại tiếp tục đi bên ngoài bày quán.”
Liêu Thu Nương không muốn bày quán, bày quán hay gặp được một ít nam nhân miệng không sạch sẽ, nàng muốn mở cửa hàng làm đại sinh ý!
“Đa tạ phu nhân, phu nhân yên tâm, Thu Nương nhất định sẽ không làm ngài thất vọng!”
Rốt cuộc là nữ nhi võ giả, tính cách sảng khoái quả quyết, Liêu Thu Nương ngắn ngủi do dự qua đi liền tiếp nhận đề nghị của quý nhân.
Nói thỏa chuyện này, Ân Huệ cũng nên đi trở về.
Liêu Thu Nương đi theo nàng cùng nhau đi ra ngoài, đi đến tiền viện Ân gia, trùng hợp gặp được đại thiếu gia Ân Văn muốn ra cửa.
Ân Huệ không dấu vết mà quan sát hai người.
Ân Văn chỉ là dối trá mà cùng nàng hàn huyên, nhưng Liêu Thu Nương nhìn thấy Ân Văn, lặng lẽ hướng phía sau Kim Trản né tránh, cùng với nói là sợ, càng như là chán ghét.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook