Mệnh Quý Phụ
-
Chương 31:
Yến Vương chưa thấy được lạc khoản liền đoán được bức thu cúc đồ này là vị đại gia nào họa ra, không nhịn xuống lại ở trong lòng quở trách Ân lão một trận, nhã vật bực này đưa Ôn thị có tác dụng gì, nên đưa hắn mới đúng a.
Bất quá, Ân lão là không nghĩ biểu hiện quá mức nịnh bợ hắn đi, lại không thể đưa quá kém cho Ôn thị.
Không quan hệ, thu cúc đồ ở chỗ Ôn thị bên này, hắn khi nào muốn xem, tùy thời lại đây xem là được.
“Nàng có biết bức cúc đồ này là ai họa không?” Gặp được danh họa, Yến Vương không nhịn được muốn biểu đạt một phen cảm khái trong lòng, cười hỏi Ôn thị nói.
Ôn phu nhân nếu là người khôn khéo, nên giả ngu cho Yến Vương cơ hội biểu hiện, nhưng Ôn phu nhân kiến thức thiếu nhãn lực cũng không đủ, nghe vậy cao hứng nói: “Biết, tức phụ lão tam đã giảng qua cho ta ……”
Lúc này, Yến Vương chẳng những không thể biểu đạt cảm khái của chính mình, ngược lại nghe Ôn phu nhân lắp bắp ngâm nga mà giới thiệu vị cuộc đời đại gia kia.
Cũng may, mặt mày nàng hớn hở, bộ dáng cũng coi như thú vị, Yến Vương một bên thưởng họa một bên kiên nhẫn mà nghe xong.
Cuối cùng, Yến Vương hỏi: “Tức phụ lão tam có hay không nói cho nàng, bức họa này hiện tại giá trị bao nhiêu?”
Ôn phu nhân lắc đầu: “Ta hỏi nàng, nàng chưa nói, chỉ nói một bức họa quan trọng nhất chính là có thể truyền tới người thích thưởng họa, tốt hơn đem gác xó.”
Yến Vương lại gật gật đầu, tam nhi tức tuy rằng xuất thân thương hộ, con người lại không tầm thường, không có đem tiền bạc treo ở bên miệng.
“Không sai, hảo họa chính là để cho người thưởng, nàng cũng đừng thu hồi cất đi, liền treo ở nội thất đi, dễ dàng thưởng xem.” Yến Vương làm chủ nói.
Ôn phu nhân có chút không yên tâm: “Bức họa khẳng định quý giá, ta sợ không cẩn thận làm hỏng rồi.”
Yến Vương: “Nàng lại không phải tiểu hài tử, không có việc gì đi động nó, như thế nào sẽ hư?”
Vẫn là nha hoàn bên người Ôn phu nhân hiểu chuyện, quỳ xuống bảo đảm sẽ chăm sóc bức họa này tốt, tuyệt không có sơ suất.
Hàn huyên lâu như vậy, Yến Vương kêu bọn nha hoàn chuẩn bị nước, mang theo Ôn phu nhân đi vào nội thất.
Hôm sau buổi sáng, Yến Vương sau khi dậy, lại thưởng thu cúc đồ một khắc, mới rời đi Tĩnh Hảo đường.
Không lâu sau, tin tức Yến Vương tối hôm qua nghỉ ở Tĩnh Hảo đường cũng truyền khắp Tây Lục sở.
Từ vương phi tuổi lớn nhất, đối với chuyện này sớm đã không thèm để ý, Lý trắc phi lại không phục, biết được Yến Vương thế nhưng đi sủng hạnh Ôn phu nhân, Lý trắc phi thập phần sinh khí.
Ma ma khuyên nhủ: “Ngài đừng tức giận a, bên kia xưa nay không được Vương gia sủng ái, lần này khẳng định là bởi vì Vương gia ăn cá Ân gia đưa, nhớ tới bên kia, nhất thời hứng khởi đi xem, ngài chờ xem, kế tiếp Vương gia khẳng định lại muốn vắng vẻ bên kia một hai tháng.”
Lý trắc phi cắn răng nói: “Đường đường là Vương gia, một phen tuổi, còn bởi vì ăn uống chi dục đi sủng ái nữ nhân, hắn thật có ý tứ.”
Ma ma nghĩ thầm, ngài lần trước tưởng cầu tình cho một nhà Nhị gia, lợi dụng không phải cũng là ăn uống chi dục sao. Ngoài miệng lại nói: “Muốn trách thì trách Tam phu nhân, nàng không trở về nhà mẹ đẻ, Ân gia cũng không dám vô cớ hướng vương phủ xum xoe.”
Lý trắc phi bởi vậy lại nhớ Ân Huệ một bút.
Ân Huệ nào biết mấy con cá còn ảnh hưởng phân phối sủng ái của Tây Lục sở, sáng sớm ngủ dậy, nàng cũng đưa cho phòng bếp một trang thực đơn đồ ăn nàng thích, bao gồm mỗi loại đồ ăn hỏa hậu nắm giữ ra sao.
Hai ngày trước vội cái này vội cái kia thiếu chút nữa đã quên, từ nay về sau, nàng không bao giờ đem mấy món chỉ Ngụy Chiêm yêu thích lên bàn nữa, chính mình thích ăn cái gì liền ăn cái đó.
Viết xong thực đơn, chơi với nhi tử, nha hoàn tới báo, nói là Doanh cô nương lại đây làm khách.
Doanh cô nương, Ngụy Doanh, nữ nhi của Quách trắc phi, cũng là hòn ngọc quý trên tay Yến Vương sủng ái nhất.
Bất quá, Ân lão là không nghĩ biểu hiện quá mức nịnh bợ hắn đi, lại không thể đưa quá kém cho Ôn thị.
Không quan hệ, thu cúc đồ ở chỗ Ôn thị bên này, hắn khi nào muốn xem, tùy thời lại đây xem là được.
“Nàng có biết bức cúc đồ này là ai họa không?” Gặp được danh họa, Yến Vương không nhịn được muốn biểu đạt một phen cảm khái trong lòng, cười hỏi Ôn thị nói.
Ôn phu nhân nếu là người khôn khéo, nên giả ngu cho Yến Vương cơ hội biểu hiện, nhưng Ôn phu nhân kiến thức thiếu nhãn lực cũng không đủ, nghe vậy cao hứng nói: “Biết, tức phụ lão tam đã giảng qua cho ta ……”
Lúc này, Yến Vương chẳng những không thể biểu đạt cảm khái của chính mình, ngược lại nghe Ôn phu nhân lắp bắp ngâm nga mà giới thiệu vị cuộc đời đại gia kia.
Cũng may, mặt mày nàng hớn hở, bộ dáng cũng coi như thú vị, Yến Vương một bên thưởng họa một bên kiên nhẫn mà nghe xong.
Cuối cùng, Yến Vương hỏi: “Tức phụ lão tam có hay không nói cho nàng, bức họa này hiện tại giá trị bao nhiêu?”
Ôn phu nhân lắc đầu: “Ta hỏi nàng, nàng chưa nói, chỉ nói một bức họa quan trọng nhất chính là có thể truyền tới người thích thưởng họa, tốt hơn đem gác xó.”
Yến Vương lại gật gật đầu, tam nhi tức tuy rằng xuất thân thương hộ, con người lại không tầm thường, không có đem tiền bạc treo ở bên miệng.
“Không sai, hảo họa chính là để cho người thưởng, nàng cũng đừng thu hồi cất đi, liền treo ở nội thất đi, dễ dàng thưởng xem.” Yến Vương làm chủ nói.
Ôn phu nhân có chút không yên tâm: “Bức họa khẳng định quý giá, ta sợ không cẩn thận làm hỏng rồi.”
Yến Vương: “Nàng lại không phải tiểu hài tử, không có việc gì đi động nó, như thế nào sẽ hư?”
Vẫn là nha hoàn bên người Ôn phu nhân hiểu chuyện, quỳ xuống bảo đảm sẽ chăm sóc bức họa này tốt, tuyệt không có sơ suất.
Hàn huyên lâu như vậy, Yến Vương kêu bọn nha hoàn chuẩn bị nước, mang theo Ôn phu nhân đi vào nội thất.
Hôm sau buổi sáng, Yến Vương sau khi dậy, lại thưởng thu cúc đồ một khắc, mới rời đi Tĩnh Hảo đường.
Không lâu sau, tin tức Yến Vương tối hôm qua nghỉ ở Tĩnh Hảo đường cũng truyền khắp Tây Lục sở.
Từ vương phi tuổi lớn nhất, đối với chuyện này sớm đã không thèm để ý, Lý trắc phi lại không phục, biết được Yến Vương thế nhưng đi sủng hạnh Ôn phu nhân, Lý trắc phi thập phần sinh khí.
Ma ma khuyên nhủ: “Ngài đừng tức giận a, bên kia xưa nay không được Vương gia sủng ái, lần này khẳng định là bởi vì Vương gia ăn cá Ân gia đưa, nhớ tới bên kia, nhất thời hứng khởi đi xem, ngài chờ xem, kế tiếp Vương gia khẳng định lại muốn vắng vẻ bên kia một hai tháng.”
Lý trắc phi cắn răng nói: “Đường đường là Vương gia, một phen tuổi, còn bởi vì ăn uống chi dục đi sủng ái nữ nhân, hắn thật có ý tứ.”
Ma ma nghĩ thầm, ngài lần trước tưởng cầu tình cho một nhà Nhị gia, lợi dụng không phải cũng là ăn uống chi dục sao. Ngoài miệng lại nói: “Muốn trách thì trách Tam phu nhân, nàng không trở về nhà mẹ đẻ, Ân gia cũng không dám vô cớ hướng vương phủ xum xoe.”
Lý trắc phi bởi vậy lại nhớ Ân Huệ một bút.
Ân Huệ nào biết mấy con cá còn ảnh hưởng phân phối sủng ái của Tây Lục sở, sáng sớm ngủ dậy, nàng cũng đưa cho phòng bếp một trang thực đơn đồ ăn nàng thích, bao gồm mỗi loại đồ ăn hỏa hậu nắm giữ ra sao.
Hai ngày trước vội cái này vội cái kia thiếu chút nữa đã quên, từ nay về sau, nàng không bao giờ đem mấy món chỉ Ngụy Chiêm yêu thích lên bàn nữa, chính mình thích ăn cái gì liền ăn cái đó.
Viết xong thực đơn, chơi với nhi tử, nha hoàn tới báo, nói là Doanh cô nương lại đây làm khách.
Doanh cô nương, Ngụy Doanh, nữ nhi của Quách trắc phi, cũng là hòn ngọc quý trên tay Yến Vương sủng ái nhất.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook