Mệnh Phượng Hoàng
-
Chương 79: Ngoại truyện về Tô Mộ Hàn
Ta đã ở trong ngôi chùa này mấy ngày, vốn muốn đợi tin tức của Thừa
Diệp, chẳng dè vào một đêm oi bức, ta đang chuẩn bị vẽ tranh thì nghe
thấy tiếng hét chói tai cách đây không xa. Ta vội vàng lánh vào sau tấm rèm, nhìn thấy một nha đầu gào khóc xông vào phòng. Nàng ta đẩy cửa phòng, hình như nhìn thấy ta nên
chạy tới, định kéo tấm rèm ra. Ta giữ chặt, nhỏ giọng trách: “Ai?” Ta
không muốn nàng ta nhìn thấy mình. Cho dù nàng ta là ai, ở lại chùa với
mục đích gì, đối với ta mà nói, để cho ai nhìn thấy cũng đều nguy hiểm.
Nàng ta không trả lời, ngược lại còn hỏi ta là ai, một tiểu nha đầu rất đáng yêu, đúng thế, chỉ là một tiểu nha đầu mà thôi. Ta cười, không kìm được, bạt ho, trả lời: “Tô Mộ Hàn.”
Đột nhiên tiếng sét vang lên, nha đầu này hoảng sợ hét lên một tiếng, ngồi sụp xuống. Nàng ta nói nàng ta sợ sét. Ha, đúng là một tiểu nha đầu! Sự cảnh giác trong lòng ta cũng giảm đi rất nhiều. Không hiểu vì sao, nhìn thấy nàng ta như vậy, đột nhiên trong lòng ta dâng trào ham muốn bảo vệ. Suy nghĩ này khiến ta cảm thấy bất an, nàng ta vẫn muốn lại gần hơn nũa. Ta ngăn lại. Cứ như vậy, ta và nàng ta đối diện nhau qua một tấm rèm. Thực ra ta biết nàng ta bị thương nhưng ta không muốn quan tâm tới nàng ta. Ta không muốn mình và nàng ta có dây dưa gì. Cảm giác đột nhiên xuất hiện vừa nãy khiến ta luôn bất an. Thế là ta bắt đầu lật sách đọc, kỳ thực đọc chẳng vào chút nào. Ta nói với nàng ta: “Hết sấm sét rồi, ra ngoài đi!”
Nàng ta lại phản bác: “Vẫn chưa hết.” Ha, tim ta hẫng một nhịp. Mỗi câu nói của nàng ta đều khiến ta có cảm giác khác lạ. Ta biết ở lại nơi này rất nguy hiểm, ta không thể qua lại với bất kỳ ai, không thể để lộ thân phận của ta, bằng không, hậu quả… Nghĩ như vậy, cảm giác muộn phiền lan từ lồng ngực lên tới cổ họng khiến ta không nén nổi, bắt đầu ho dữ dội. Nàng ta lại muốn đến gần, sự tò mò của nàng ta sao lớn đến thế? Ta bắt nàng ta đứng đó, không được tới gần hơn.
“Ta… ta chỉ…” Nàng ta có chút hoảng hốt, lo sợ. “Ta… ta đi tìm đại phu cho ngươi.” Dừng lại một lát, nàng ta nhíu mày. “Hay ta đi tìm sư phụ trong chùa nhé?”
Ta nhìn thấy gương mặt nàng ta có chút bối rối, ha, tìm đại phu, bên ngoài, tiếng sấm vẫn đang rền vang. Ta chẳng chút kiêng nể, nói: “Ngươi không sợ sấm sét nữa à?”
“Sợ.”
Nha đầu này… Ta cười thầm, kêu nàng ta đừng ra ngoài. Rốt cuộc ta làm sao vậy, không muốn nàng ta tới gần nhưng lại không muốn nàng ta rời đi. Ta nghĩ Thanh Dương chắc cũng chú ý tới nàng ta rồi ấy nhỉ? Bệnh ho của ta, địa phu bình thường không thể chữa được, nàng ta ra ngoài thì làm được gì chứ? Nếu nàng ta đi… Thanh Dương… Đột nhiên ta rất sợ nàng ta xảy ra chuyện. Nàng ta nghe lời, ngoan ngoãn ngồi chỗ cũ. Ha ha, ngốc thật! Ta nhớ ra nàng ta vẫn chưa biết nàng ta là ai. “Ngươi tên gì?” Ta hỏi.
“Tang Tử.” Giọng của nàng ta rất nhỏ nhưng không kìm nén nổi sự vui vẻ. Được ta hỏi tên mà lui vậy sao? Nha đầu thú vị!
Ta hỏi tên nàng ta viết thế nào, chữ của nha đầu này quả thực không dám khen, ta không thể tin một nha đầu có cái tên mỹ miều như vậy mà lại không biết chữ. Nàng ta nói muốn ta dạy cầm kỳ thi họa. Ta khẽ cười, ha ha, một nha đầu hay ho! Nhưng vì sao nàng ta đột nhiên muốn học mấy thứ này, sao nàng ta biết ta chắc chắn thông thạo những thứ đó?
Nàng ta nói không muốn bị người khác coi thường! Một nha đầu thẳng thắn biết bao! Ta nói: “Được!” Nàng ta vui mừng gọi ta tiếng: “Tiên sinh!” Ta ngỡ ngàng. “Tiên sinh…” Ha ha, ta muốn làm tiên sinh của nha đầu này ư?
Ta nói với nàng ta: “Sau này ngươi tới đây, nhất định phải đi một mình, nếu không ta không dạy ngươi bất cứ thứ gì.”
Nàng ta lại hỏi: “Tiên sinh cũng tránh mưa à?”
“Không.” Ta vừa nói vừa đặt tay lên lồng ngực. “Có lẽ… ta đang đợi ngươi tới…” Ta lẩm bẩm. Đồng ý dạy nàng ta quả thực là nằm ngoài kế hoạch của ta, thế nhưng ta lại đồng ý. Ta nhìn thấy nàng ta nở nụ cười, nụ cười ấy khiến ta say đắm.
Rốt cuộc ta làm sao vậy?
Tiếng sấm nhỏ dần, nàng ta hình như bạo gan hơn, càng lúc càng hỏi ta nhiều hơn. Ta không cho nàng ta hỏi chuyện của ta, nàng ta ngoan ngoãn gật đầu, không hỏi nữa. Một nha đầu thông minh. Nàng ta hỏi vì sao ta cảm thấy tên của nàng ta hay. Ta nói với nàng ta: “Duy tang dữ tử, tất cung kính chỉ. Cổ nhân thường nói, cây dâu và cây thị do cha mẹ trồng. Tang Tử, nhất định là kết tinh của một tình yêu đẹp.”
Nàng ta nghe xong bèn cười, ta không biết nàng ta cười cái gì, bèn nói tiếp: “Nó cũng có ý nghĩa là cố hương, cáo bệnh về quê, lưu luyến cố hương…” Nói tới đây, ta không kìm được, nhớ tới mẫu hậu của ta. Mẫu hậu của ta… Người chắc muốn trở về cố hương nhỉ? Thế nhưng…
Nàng ta còn hỏi ta ý nghĩa của câu: “Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầuha ha, nàng ta giải nghĩa thế nào? “Vì sao người con gái đẹp phải đá cầu với người con trai?” Cuối cùng ta không kìm được, lớn tiếng bật cười. Ta nói: “Từ “hảo” ở đây có nghĩa là “đẹp đẽ”, không phải “thích”. Từ “cầu” không phải là “quả cầu”, mà có nghĩa là “phối hợp”.”
Ta nhìn gương mặt của nàng ta đang trở nên đỏ ửng dưới ánh nến, khoảnh khắc đó, ta suýt ngắm đến ngơ ngẩn. Nàng ta đẹp quá… Có điều cũng chính lúc đó, lý trí đã khiến ta tỉnh táo. Ta kêu nàng ta trở về, hôm nay nói như vậy đã đủ nhiều rồi.
Nàng ta quay người, đẩy cửa định đi, ta nói: “Tử Nhi, nhớ kĩ lời ta nói!” Nhớ phải tới một mình…
Ngày hôm sau, nàng ta trở về, không hề tới tạm biệt. Lòng ta thấy trống rỗng. Ta không biết nàng ta có quay trở lại không.
Chắc có. Ta hy vọng…
Hai hôm sau, nàng ta lại đến. Tử Nhi của ta. Nàng ta rất nghe lời, chỉ đến một mình, lần nào cũng như vậy. Cách một tấm rèm, ta dạy nàng ta học cầm kỳ thi họa như ý nguyện. Nàng ta rất thông minh, chỉ một chút liền hiểu ngay, dạy dỗ không hề vất vả. Cầm kỳ thi họa, thiên văn địa lý, những thứ ta biết, ta đều dạy hết cho nàng ta. Ta không biết thời gian ta dành cho nàng ta còn bao nhiêu, ta hy vọng có thể càng dài càng tốt. Thế nhưng thực sự có thể không?
Ta biết, nàng ta vẫn cảm thấy rất tò mò về thân phận của ta, mỗi lần nàng ta muốn dò hỏi, ta đều làm mặt lạnh. Thân phận của ta đối với nàng ta chỉ có hại, ta không muốn nàng ta bị tổn thương… Bệnh ho của ta lúc đỡ lúc không, mỗi lần ho dữ dội, ta đều trông thấy nàng ta nhíu mày, hình như mỗi lần như vậy nàng ta đều muốn băng qua tấm rèm… Ta biết nàng ta muốn làm gì. Nàng ta như vậy, kêu ta làm sao nhẫn tâm đây…
Nàng ta rất hiếm khi kể cho ta nghe chuyện của mình, ta phát hiện phần lớn thời gian nàng ta đều rất buồn bã, ta mơ hồ nhìn thấy sự quật cường, sự không cam lòng của nàng ta. Chỉ khi nói tới người bạn chơi cùng của nàng ta, nàng ta mới vui vẻ. Trái tim ta có chút nhói đau. Không biết sau này, khi nàng ta nhớ tới ta thì sẽ có tâm trạng thế nào? Ta không hy vọng mỗi lần nàng ta nhớ tới ta đều là dáng vẻ ốm đau nằm trên giường… Ta, kỳ thực ta…
Bắt đầu từ khi nàng ta đến chỗ ta, ta đã kêu nàng ta dùng thuốc nước để che đi dung mạo. Nàng ta quá đẹp, sau này lớn lên, vẻ đẹp này có thể gây tổn hại. Hoặc có thể thực ra ta cũng có tâm tư riêng…
Đã ba năm rồi, sự thông minh của nàng ta, sự ngây thơ của nàng ta, nụ cười thuần khiết của nàng ta, thứ gì cũng khiến ta rung động. Ta không biết ta vẫn đang đợi điều gì. Đột nhiên có một ngày, nàng ta hỏi ta có biết Hoàng thượng muốn tuyển tú không. Lòng ta rối rắm, nàng ta muốn tham dự tuyển tú ư? Ta không trả lời nàng ta.
Nàng ta không bước lên, nhỏ giọng nói: “Ta ở Tang phủ chưa từng được người khác quan tâm. Ta là con gái của tiểu thiếp, sinh ra đã thấp hèn, sinh ra đã là thứ bỏ đi, nhưng ta không cam tâm. Ba năm trước, có một vị tự xưng là thần toán đến Tang phủ, ông ta quả quyết Tang phủ ẩn giấu mệnh phượng hoàng. Vì một câu nói của ông ta, hai tỷ tỷ của ta có thể một bước lên mây, còn ta… chỉ có thể toàn thân thương tích.” Đây chính là nguyên nhân ba năm trước nàng ta mang đầy thương tích tới ngôi chùa này ư? Đây chính là nguyên nhân nàng ta muốn học cầm kỳ thi họa?
Ta gượng cười…
Nàng ta nói tiếp: “Tối đó, lúc đầu ta muốn trốn đi, nếu không gặp tiên sinh, có lẽ ta thực sự không có cơ hội.”
“Vì vậy…” Ta nói. Thực ra ta biết đáp án của nàng ta nhưng ta không muốn nói ra.
“Ta muốn tiến cung.” Nàng ta nói rõ ràng, rành mạch từng từ. Một nỗi đau không tên nhói lên trong lòng ta.
“Khụ khụ!” Ta không kìm được, khẽ ho một trận rồi miễn cưỡng ngồi thẳng người, cười nói: “Người ta thường nói cửa vào thâm cung sâu như biển, có những người chỉ tránh né đã không kịp, cô lại muốn tự mở cánh cửa ấy ra.” Ta biết, chốn thâm cung – nơi ta đã sống mười mấy năm này là nơi ít người muốn ra khỏi…
“Tiên sinh…” Nàng ta dường như muốn nói gì đó, ta xua xua tay, không cho nàng ta nói tiếp. “Cô đội mưa đến đây, gấp gáp như vậy hóa ra là vì chuyện này. Tử Nhi, nếu hôm nay ta muốn cô xóa tan thù hận, từ bỏ chuyện vào cung, cô nguyện ý chăng?” Ta nghĩ, ta biết đáp án, nhưng lại mang lòng riêng, giả dụ… giả dụ ta rời đi, nàng ta có đi theo ta không?
Nàng ta nói: “Ta không hận.”
“Ha!” Ta cười, đứng lên, đi tới bên cửa sổ, cất tiếng: “Không hận ư? Nhưng có một vài người phải dựa vào thù hận mới có thể sống tiếp. Có lẽ sau này, cô sẽ dần nhận ra.” Không biết vì sao ta lại nói với nàng ta những lời này. Đúng thế, lẽ nào trong lòng ta không hận?
Ta hỏi nàng ta khi nào vào cung, nàng ta nói, Tang phủ chỉ có hai suất tuyển tú. Thông minh như nàng ta, chắc đã chuẩn bị tất thảy nhỉ?
Nàng ta nói, nàng ta đã nhờ công tử của đại học sĩ giành lấy một suất tuyển tú cho nàng ta. Ta nghĩ, công tử của đại học sĩ đó chắc là người bạn mà nàng ta thường xuyên nhắc tới. Ha ha, tiểu nha đầu, nàng ta không biết tình cảm của vị công tử đó dành cho nàng ta đã vượt xa tình bạn ư? Ta không chỉ rõ, ta muốn để tự nàng ta lựa chọn.
Ta không cho nàng ta lau thuốc nước trên mặt. Nếu đã quyết định vào cung, vậy thì nàng ta càng không thể bộc lộ tài năng. Nha đầu này lại xông tới bên cạnh chậu nước rửa mặt trong phòng ta, lau sạch thuốc nước. Nàng ta thật sự bướng bỉnh! Nàng ta quay đầu, nhìn ta cười, nước trên mặt nhỏ xuống từng giọt: “Tiên sinh, ta có thật sự xinh đẹp không?” Nàng ta vẫn ngây thơ, hồn nhiên như vậy.
Xinh, Tử Nhi của ta sao có thể không xinh chứ? Cái quay đầu cười tươi của nàng ta đã mê hoặc ta ư? Trái tim ta đang run rẩy…
“Nếu…” Ta làm như vậy có đúng không? Ta không kìm được, bật ho. “Nếu không thêm được suất tuyển tú, cô cũng đừng nản lòng. Thực ra tiến cung không nhất định phải là thân phận tú nữ. Tử Nhi, cô đã âm thầm nhẫn nhịn mười lăm năm, càng không được làm rối loạn vào lúc này.”
Thông minh như nàng ta, ắt biết cho dù không có suất tuyển tú, kỳ thực vẫn có thể vào cung được. Nàng ta chắc chắn đã nghĩ ra cách. Ta xoa ngực, cơn đau nơi này không phải do ho… Đau quá, đau quá…
Nàng ta nói, nếu có một ngày có thể lọt vào mắt xanh của Hoàng thượng, nhất định sẽ mời thái y giỏi nhất đến chữa bệnh cho ta.
“Tử Nhi…” Ta còn có thể nói gì? Sau này còn có thể gọi nàng ta như vậy không? Ta nằm xuống, kêu nàng ta rời đi. Ta buông tay, có đúng không? Trái tim đau tới nỗi ta sắp không thể thở nổi…
Mấy ngày không gặp nàng ta, không biết tại sao, tâm trạng trống rỗng trong lòng khiến ta cảm thấy rất bất an. Hôm nay, ta nhấc bút vẽ một cây thị. Ta nghĩ có lẽ nàng ta sẽ không tới nữa nhỉ?
Ta nằm trên giường, say sưa nghĩ đến nàng ta, đột nhiên nghe thấy tiếng động, nhìn rõ người tới, hóa ra là Tử Nhi của ta. Nàng ta đang xem tranh của ta, nàng ta hỏi có phải ta muốn tặng nàng ta không. Ha ha, đúng thế, nhưng không phải bây giờ. Ta trả lời thẳng: “Không phải.” Nhìn vẻ mặt thất vọng của nàng ta, ta cười thầm.
Nàng ta tới là để tạm biệt, trước lúc đi còn muốn đến thăm ta. Nàng ta muốn biết ta trông thế nào đến vậy ư? Thực ra, nhìn hay không thì thế nào chứ? Nàng ta có ở lại không? Nàng ta nhìn thấy rồi, có từ bỏ việc vào cung không? Ta không muốn dùng điều này để chi phối lựa chọn của nàng ta. Huống chi… bệnh của ta… ta cũng không giữ nàng ta lại được. Ta nói với nàng ta, ta rất xấu. Ha ha, lý do vụng về biết bao.
Nàng ta vẫn nghe lời như xưa, rốt cuộc ta nên vui mừng hay thất vọng? Trước lúc từ biệt, đột nhiên ta nhớ tới túi gấm ta chuẩn bị cho nàng ta. Tặng nàng ta, ta hy vọng nàng ta có thể làm việc mà nàng ta muốn làm. Những điều ta có thể giúp nàng ta, có lẽ cũng chỉ có vậy.
Ngày hôm sau, nàng ta đã đi, tựa như bước ra khỏi cuộc đời ta vậy, khiến ta buồn bã. Đời này không thể gặp lại nữa đâu nhỉ? Cũng tới lúc ta nên đi rồi. Ba năm, niềm vui và kỷ niệm ba năm mang lại cho ta đủ để ta nhớ đến cả đời. Lời hứa của ta với Thừa Diệp cũng nên thực hiện rồi…
Lời của Tiểu Lý Tử: “Tình đầu mãi mãi mang lại cho người ta cảm giác tốt đẹp, nhưng không phải là tình yêu nào sau khi ra hoa cũng có thể kết trái… Nếu có thể thì hãy để sự đẹp đẽ trong khoảnh khắc này dừng tại đây.”
Nàng ta không trả lời, ngược lại còn hỏi ta là ai, một tiểu nha đầu rất đáng yêu, đúng thế, chỉ là một tiểu nha đầu mà thôi. Ta cười, không kìm được, bạt ho, trả lời: “Tô Mộ Hàn.”
Đột nhiên tiếng sét vang lên, nha đầu này hoảng sợ hét lên một tiếng, ngồi sụp xuống. Nàng ta nói nàng ta sợ sét. Ha, đúng là một tiểu nha đầu! Sự cảnh giác trong lòng ta cũng giảm đi rất nhiều. Không hiểu vì sao, nhìn thấy nàng ta như vậy, đột nhiên trong lòng ta dâng trào ham muốn bảo vệ. Suy nghĩ này khiến ta cảm thấy bất an, nàng ta vẫn muốn lại gần hơn nũa. Ta ngăn lại. Cứ như vậy, ta và nàng ta đối diện nhau qua một tấm rèm. Thực ra ta biết nàng ta bị thương nhưng ta không muốn quan tâm tới nàng ta. Ta không muốn mình và nàng ta có dây dưa gì. Cảm giác đột nhiên xuất hiện vừa nãy khiến ta luôn bất an. Thế là ta bắt đầu lật sách đọc, kỳ thực đọc chẳng vào chút nào. Ta nói với nàng ta: “Hết sấm sét rồi, ra ngoài đi!”
Nàng ta lại phản bác: “Vẫn chưa hết.” Ha, tim ta hẫng một nhịp. Mỗi câu nói của nàng ta đều khiến ta có cảm giác khác lạ. Ta biết ở lại nơi này rất nguy hiểm, ta không thể qua lại với bất kỳ ai, không thể để lộ thân phận của ta, bằng không, hậu quả… Nghĩ như vậy, cảm giác muộn phiền lan từ lồng ngực lên tới cổ họng khiến ta không nén nổi, bắt đầu ho dữ dội. Nàng ta lại muốn đến gần, sự tò mò của nàng ta sao lớn đến thế? Ta bắt nàng ta đứng đó, không được tới gần hơn.
“Ta… ta chỉ…” Nàng ta có chút hoảng hốt, lo sợ. “Ta… ta đi tìm đại phu cho ngươi.” Dừng lại một lát, nàng ta nhíu mày. “Hay ta đi tìm sư phụ trong chùa nhé?”
Ta nhìn thấy gương mặt nàng ta có chút bối rối, ha, tìm đại phu, bên ngoài, tiếng sấm vẫn đang rền vang. Ta chẳng chút kiêng nể, nói: “Ngươi không sợ sấm sét nữa à?”
“Sợ.”
Nha đầu này… Ta cười thầm, kêu nàng ta đừng ra ngoài. Rốt cuộc ta làm sao vậy, không muốn nàng ta tới gần nhưng lại không muốn nàng ta rời đi. Ta nghĩ Thanh Dương chắc cũng chú ý tới nàng ta rồi ấy nhỉ? Bệnh ho của ta, địa phu bình thường không thể chữa được, nàng ta ra ngoài thì làm được gì chứ? Nếu nàng ta đi… Thanh Dương… Đột nhiên ta rất sợ nàng ta xảy ra chuyện. Nàng ta nghe lời, ngoan ngoãn ngồi chỗ cũ. Ha ha, ngốc thật! Ta nhớ ra nàng ta vẫn chưa biết nàng ta là ai. “Ngươi tên gì?” Ta hỏi.
“Tang Tử.” Giọng của nàng ta rất nhỏ nhưng không kìm nén nổi sự vui vẻ. Được ta hỏi tên mà lui vậy sao? Nha đầu thú vị!
Ta hỏi tên nàng ta viết thế nào, chữ của nha đầu này quả thực không dám khen, ta không thể tin một nha đầu có cái tên mỹ miều như vậy mà lại không biết chữ. Nàng ta nói muốn ta dạy cầm kỳ thi họa. Ta khẽ cười, ha ha, một nha đầu hay ho! Nhưng vì sao nàng ta đột nhiên muốn học mấy thứ này, sao nàng ta biết ta chắc chắn thông thạo những thứ đó?
Nàng ta nói không muốn bị người khác coi thường! Một nha đầu thẳng thắn biết bao! Ta nói: “Được!” Nàng ta vui mừng gọi ta tiếng: “Tiên sinh!” Ta ngỡ ngàng. “Tiên sinh…” Ha ha, ta muốn làm tiên sinh của nha đầu này ư?
Ta nói với nàng ta: “Sau này ngươi tới đây, nhất định phải đi một mình, nếu không ta không dạy ngươi bất cứ thứ gì.”
Nàng ta lại hỏi: “Tiên sinh cũng tránh mưa à?”
“Không.” Ta vừa nói vừa đặt tay lên lồng ngực. “Có lẽ… ta đang đợi ngươi tới…” Ta lẩm bẩm. Đồng ý dạy nàng ta quả thực là nằm ngoài kế hoạch của ta, thế nhưng ta lại đồng ý. Ta nhìn thấy nàng ta nở nụ cười, nụ cười ấy khiến ta say đắm.
Rốt cuộc ta làm sao vậy?
Tiếng sấm nhỏ dần, nàng ta hình như bạo gan hơn, càng lúc càng hỏi ta nhiều hơn. Ta không cho nàng ta hỏi chuyện của ta, nàng ta ngoan ngoãn gật đầu, không hỏi nữa. Một nha đầu thông minh. Nàng ta hỏi vì sao ta cảm thấy tên của nàng ta hay. Ta nói với nàng ta: “Duy tang dữ tử, tất cung kính chỉ. Cổ nhân thường nói, cây dâu và cây thị do cha mẹ trồng. Tang Tử, nhất định là kết tinh của một tình yêu đẹp.”
Nàng ta nghe xong bèn cười, ta không biết nàng ta cười cái gì, bèn nói tiếp: “Nó cũng có ý nghĩa là cố hương, cáo bệnh về quê, lưu luyến cố hương…” Nói tới đây, ta không kìm được, nhớ tới mẫu hậu của ta. Mẫu hậu của ta… Người chắc muốn trở về cố hương nhỉ? Thế nhưng…
Nàng ta còn hỏi ta ý nghĩa của câu: “Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầuha ha, nàng ta giải nghĩa thế nào? “Vì sao người con gái đẹp phải đá cầu với người con trai?” Cuối cùng ta không kìm được, lớn tiếng bật cười. Ta nói: “Từ “hảo” ở đây có nghĩa là “đẹp đẽ”, không phải “thích”. Từ “cầu” không phải là “quả cầu”, mà có nghĩa là “phối hợp”.”
Ta nhìn gương mặt của nàng ta đang trở nên đỏ ửng dưới ánh nến, khoảnh khắc đó, ta suýt ngắm đến ngơ ngẩn. Nàng ta đẹp quá… Có điều cũng chính lúc đó, lý trí đã khiến ta tỉnh táo. Ta kêu nàng ta trở về, hôm nay nói như vậy đã đủ nhiều rồi.
Nàng ta quay người, đẩy cửa định đi, ta nói: “Tử Nhi, nhớ kĩ lời ta nói!” Nhớ phải tới một mình…
Ngày hôm sau, nàng ta trở về, không hề tới tạm biệt. Lòng ta thấy trống rỗng. Ta không biết nàng ta có quay trở lại không.
Chắc có. Ta hy vọng…
Hai hôm sau, nàng ta lại đến. Tử Nhi của ta. Nàng ta rất nghe lời, chỉ đến một mình, lần nào cũng như vậy. Cách một tấm rèm, ta dạy nàng ta học cầm kỳ thi họa như ý nguyện. Nàng ta rất thông minh, chỉ một chút liền hiểu ngay, dạy dỗ không hề vất vả. Cầm kỳ thi họa, thiên văn địa lý, những thứ ta biết, ta đều dạy hết cho nàng ta. Ta không biết thời gian ta dành cho nàng ta còn bao nhiêu, ta hy vọng có thể càng dài càng tốt. Thế nhưng thực sự có thể không?
Ta biết, nàng ta vẫn cảm thấy rất tò mò về thân phận của ta, mỗi lần nàng ta muốn dò hỏi, ta đều làm mặt lạnh. Thân phận của ta đối với nàng ta chỉ có hại, ta không muốn nàng ta bị tổn thương… Bệnh ho của ta lúc đỡ lúc không, mỗi lần ho dữ dội, ta đều trông thấy nàng ta nhíu mày, hình như mỗi lần như vậy nàng ta đều muốn băng qua tấm rèm… Ta biết nàng ta muốn làm gì. Nàng ta như vậy, kêu ta làm sao nhẫn tâm đây…
Nàng ta rất hiếm khi kể cho ta nghe chuyện của mình, ta phát hiện phần lớn thời gian nàng ta đều rất buồn bã, ta mơ hồ nhìn thấy sự quật cường, sự không cam lòng của nàng ta. Chỉ khi nói tới người bạn chơi cùng của nàng ta, nàng ta mới vui vẻ. Trái tim ta có chút nhói đau. Không biết sau này, khi nàng ta nhớ tới ta thì sẽ có tâm trạng thế nào? Ta không hy vọng mỗi lần nàng ta nhớ tới ta đều là dáng vẻ ốm đau nằm trên giường… Ta, kỳ thực ta…
Bắt đầu từ khi nàng ta đến chỗ ta, ta đã kêu nàng ta dùng thuốc nước để che đi dung mạo. Nàng ta quá đẹp, sau này lớn lên, vẻ đẹp này có thể gây tổn hại. Hoặc có thể thực ra ta cũng có tâm tư riêng…
Đã ba năm rồi, sự thông minh của nàng ta, sự ngây thơ của nàng ta, nụ cười thuần khiết của nàng ta, thứ gì cũng khiến ta rung động. Ta không biết ta vẫn đang đợi điều gì. Đột nhiên có một ngày, nàng ta hỏi ta có biết Hoàng thượng muốn tuyển tú không. Lòng ta rối rắm, nàng ta muốn tham dự tuyển tú ư? Ta không trả lời nàng ta.
Nàng ta không bước lên, nhỏ giọng nói: “Ta ở Tang phủ chưa từng được người khác quan tâm. Ta là con gái của tiểu thiếp, sinh ra đã thấp hèn, sinh ra đã là thứ bỏ đi, nhưng ta không cam tâm. Ba năm trước, có một vị tự xưng là thần toán đến Tang phủ, ông ta quả quyết Tang phủ ẩn giấu mệnh phượng hoàng. Vì một câu nói của ông ta, hai tỷ tỷ của ta có thể một bước lên mây, còn ta… chỉ có thể toàn thân thương tích.” Đây chính là nguyên nhân ba năm trước nàng ta mang đầy thương tích tới ngôi chùa này ư? Đây chính là nguyên nhân nàng ta muốn học cầm kỳ thi họa?
Ta gượng cười…
Nàng ta nói tiếp: “Tối đó, lúc đầu ta muốn trốn đi, nếu không gặp tiên sinh, có lẽ ta thực sự không có cơ hội.”
“Vì vậy…” Ta nói. Thực ra ta biết đáp án của nàng ta nhưng ta không muốn nói ra.
“Ta muốn tiến cung.” Nàng ta nói rõ ràng, rành mạch từng từ. Một nỗi đau không tên nhói lên trong lòng ta.
“Khụ khụ!” Ta không kìm được, khẽ ho một trận rồi miễn cưỡng ngồi thẳng người, cười nói: “Người ta thường nói cửa vào thâm cung sâu như biển, có những người chỉ tránh né đã không kịp, cô lại muốn tự mở cánh cửa ấy ra.” Ta biết, chốn thâm cung – nơi ta đã sống mười mấy năm này là nơi ít người muốn ra khỏi…
“Tiên sinh…” Nàng ta dường như muốn nói gì đó, ta xua xua tay, không cho nàng ta nói tiếp. “Cô đội mưa đến đây, gấp gáp như vậy hóa ra là vì chuyện này. Tử Nhi, nếu hôm nay ta muốn cô xóa tan thù hận, từ bỏ chuyện vào cung, cô nguyện ý chăng?” Ta nghĩ, ta biết đáp án, nhưng lại mang lòng riêng, giả dụ… giả dụ ta rời đi, nàng ta có đi theo ta không?
Nàng ta nói: “Ta không hận.”
“Ha!” Ta cười, đứng lên, đi tới bên cửa sổ, cất tiếng: “Không hận ư? Nhưng có một vài người phải dựa vào thù hận mới có thể sống tiếp. Có lẽ sau này, cô sẽ dần nhận ra.” Không biết vì sao ta lại nói với nàng ta những lời này. Đúng thế, lẽ nào trong lòng ta không hận?
Ta hỏi nàng ta khi nào vào cung, nàng ta nói, Tang phủ chỉ có hai suất tuyển tú. Thông minh như nàng ta, chắc đã chuẩn bị tất thảy nhỉ?
Nàng ta nói, nàng ta đã nhờ công tử của đại học sĩ giành lấy một suất tuyển tú cho nàng ta. Ta nghĩ, công tử của đại học sĩ đó chắc là người bạn mà nàng ta thường xuyên nhắc tới. Ha ha, tiểu nha đầu, nàng ta không biết tình cảm của vị công tử đó dành cho nàng ta đã vượt xa tình bạn ư? Ta không chỉ rõ, ta muốn để tự nàng ta lựa chọn.
Ta không cho nàng ta lau thuốc nước trên mặt. Nếu đã quyết định vào cung, vậy thì nàng ta càng không thể bộc lộ tài năng. Nha đầu này lại xông tới bên cạnh chậu nước rửa mặt trong phòng ta, lau sạch thuốc nước. Nàng ta thật sự bướng bỉnh! Nàng ta quay đầu, nhìn ta cười, nước trên mặt nhỏ xuống từng giọt: “Tiên sinh, ta có thật sự xinh đẹp không?” Nàng ta vẫn ngây thơ, hồn nhiên như vậy.
Xinh, Tử Nhi của ta sao có thể không xinh chứ? Cái quay đầu cười tươi của nàng ta đã mê hoặc ta ư? Trái tim ta đang run rẩy…
“Nếu…” Ta làm như vậy có đúng không? Ta không kìm được, bật ho. “Nếu không thêm được suất tuyển tú, cô cũng đừng nản lòng. Thực ra tiến cung không nhất định phải là thân phận tú nữ. Tử Nhi, cô đã âm thầm nhẫn nhịn mười lăm năm, càng không được làm rối loạn vào lúc này.”
Thông minh như nàng ta, ắt biết cho dù không có suất tuyển tú, kỳ thực vẫn có thể vào cung được. Nàng ta chắc chắn đã nghĩ ra cách. Ta xoa ngực, cơn đau nơi này không phải do ho… Đau quá, đau quá…
Nàng ta nói, nếu có một ngày có thể lọt vào mắt xanh của Hoàng thượng, nhất định sẽ mời thái y giỏi nhất đến chữa bệnh cho ta.
“Tử Nhi…” Ta còn có thể nói gì? Sau này còn có thể gọi nàng ta như vậy không? Ta nằm xuống, kêu nàng ta rời đi. Ta buông tay, có đúng không? Trái tim đau tới nỗi ta sắp không thể thở nổi…
Mấy ngày không gặp nàng ta, không biết tại sao, tâm trạng trống rỗng trong lòng khiến ta cảm thấy rất bất an. Hôm nay, ta nhấc bút vẽ một cây thị. Ta nghĩ có lẽ nàng ta sẽ không tới nữa nhỉ?
Ta nằm trên giường, say sưa nghĩ đến nàng ta, đột nhiên nghe thấy tiếng động, nhìn rõ người tới, hóa ra là Tử Nhi của ta. Nàng ta đang xem tranh của ta, nàng ta hỏi có phải ta muốn tặng nàng ta không. Ha ha, đúng thế, nhưng không phải bây giờ. Ta trả lời thẳng: “Không phải.” Nhìn vẻ mặt thất vọng của nàng ta, ta cười thầm.
Nàng ta tới là để tạm biệt, trước lúc đi còn muốn đến thăm ta. Nàng ta muốn biết ta trông thế nào đến vậy ư? Thực ra, nhìn hay không thì thế nào chứ? Nàng ta có ở lại không? Nàng ta nhìn thấy rồi, có từ bỏ việc vào cung không? Ta không muốn dùng điều này để chi phối lựa chọn của nàng ta. Huống chi… bệnh của ta… ta cũng không giữ nàng ta lại được. Ta nói với nàng ta, ta rất xấu. Ha ha, lý do vụng về biết bao.
Nàng ta vẫn nghe lời như xưa, rốt cuộc ta nên vui mừng hay thất vọng? Trước lúc từ biệt, đột nhiên ta nhớ tới túi gấm ta chuẩn bị cho nàng ta. Tặng nàng ta, ta hy vọng nàng ta có thể làm việc mà nàng ta muốn làm. Những điều ta có thể giúp nàng ta, có lẽ cũng chỉ có vậy.
Ngày hôm sau, nàng ta đã đi, tựa như bước ra khỏi cuộc đời ta vậy, khiến ta buồn bã. Đời này không thể gặp lại nữa đâu nhỉ? Cũng tới lúc ta nên đi rồi. Ba năm, niềm vui và kỷ niệm ba năm mang lại cho ta đủ để ta nhớ đến cả đời. Lời hứa của ta với Thừa Diệp cũng nên thực hiện rồi…
Lời của Tiểu Lý Tử: “Tình đầu mãi mãi mang lại cho người ta cảm giác tốt đẹp, nhưng không phải là tình yêu nào sau khi ra hoa cũng có thể kết trái… Nếu có thể thì hãy để sự đẹp đẽ trong khoảnh khắc này dừng tại đây.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook