Mệnh Phượng Hoàng
-
Chương 5
Ta không thể đứng ở cửa tới khi trời sáng. Nghĩ một chút thay vì đứng
chịu lạnh, chi bằng ta ra ngoài đi lại. Tạm thời đi dạo ở ngự hoa viên
đã, tuy thời tiết lạnh thật nhưng phong cảnh ở đây rất đẹp, cũng coi như an ủi bản thân. Ta không muốn sáng mai có người dậy, trông thấy bộ dạng nhêch nhác của ta. Vừa đi vừa hà hơi, vừa xoa tay nhưng vẫn không thể
ấm lên, song ta có tay có chân, không tới nỗi để mình chết rét nhỉ?
Trông thấy dẫy đèn sáng trên hành lang dài trước mặt, đột nhiên trong lòng ta nảy ra một ý. Lúc này cũng không màng đầu gối đau, đau một chút vẫn còn hơn chết cóng, ta chạy chậm lên phía trước, thấy một dãy đèn lồng. Đứng phía dưới mới phát hiện, chúng được treo rất cao.
Quay người tìm kiếm hồi lâu cũng không thấy thứ gì có thể hạ nó xuống. Thấy cái cột bên cạnh, ta cắn răng, nó không xuống thì ta lên, dù sao hồi nhỏ ta cũng nghịch ngợm quen rồi, cứ coi cột là cây đi, chắc cũng không phải việc khó khăn.
Tuy hơi thô ráp nhưng miễn cưỡng vẫn có thể leo lên được. Cuối cùng ta cũng trèo được lên nhưng cánh tay lại quá ngắn. Ta hơi bực, chân cạ lên cột, nhào qua với chiếc lồng đang treo. Chỉ nghe thấy tiếng “roẹt”, chiếc đèn lồng đã bị ta kéo rách, cây nến cháy bừng bừng cũng rơi theo đế đèn lồng. Mắt ta sáng lên, giơ tay ra đón nhưng cơ thể không vững, liền ngã nhào.
“Á!” Đau thật đấy, nhưng vẫn đón được cây nến. Ánh lửa lay động, may mà chưa bị tắt.
Ta đang cảm thấy vui mừng, chưa kịp cảm nhận sự ấm áp thì lại nghe có người đột nhiên nói: “Ngươi ở đây làm gì?” Giọng nói lạnh nhạt nhưng lộ ra vẻ nghiêm khắc, không cho phép người khác coi thường.
Ta giật mình, ngước mắt nhìn. Thấy một nam tử đang chắp tay sau lưng đứng trước mặt ta, chiếc đèn lồng bị ta chọc thủng một lỗ, nguồn sáng duy nhất lúc này đang nằm trong tay ta. Dù xung quanh tối om nhưng vẫn có thể nhìn thấy bộ y phục màu vàng trên người hắn.
Trong đầu ta lập tức lóe lên bốn chữ: Hạ Hầu Tử Khâm.
Không biết đặt ngọn nến trong tay ỏ đâu, ta lúng túm bò dâv quỳ xuống, nói: “Nô tỳ tham kiến Hoang thượng!”
Thoáng cảm thấy hắn bước lên trước vài bước, lại hỏi: “Ngươi ở đây làm gì?”
Làm gì? Ta không thể nói với hắn ta thấy lạnh, muốn mượn nến này để sưởi ấm đâu nhỉ? Trong lòng rất hỗn loạn nhưng không hiểu ma đưa lối quỷ dẫn đường thế nào, ta lại nói: “Nô tỳ… nô tỳ chỉ muốn xem ngọn nến này có tắt không, xem xong lại trả về chỗ cũ…”
Nói tới đây, tự ta cảm thấy buồn nôn, đây là lý do vớ vẩn gì vậy!
Hắn bỗng im lặng. Ta căng thẳng tới nỗi lòng bàn tay đổ mồ hôi lo lắng cầm cây nến, giấu không được mà thổi tắt cũng không xong.
Một lúc sau mới nghe thấy có tiếng người đi tới, tiếp theo là giọng nói the thé của gã thái giám: “Hoàng thượng, Hoàng thượng, sao người lại ở đây! Đêm lạnh, người…” Y nhìn thấy ta, lập tức ngậm miệng.
Ta bắt đầu cảm thấy kỳ lạ, đêm nay Hạ Hầu Tử Khâm chẳng phải nên lật thẻ bài của một vị phi tần mới được sắc phong nào đó sao? Sao muộn như vậy mà hắn vẫn còn xuất hiện ở nơi này?
Có điều giây tiếp theo, đến thời gian để ta suy nghĩ lung tung cũng chẳng còn, chỉ vì hắn nói: “Người đâu, lôi cung tỳ định phóng hỏa xuống.”
Ta nhất thời sững sờ, cho tới khi có người tới tóm lấy ta, ta mới kinh hoàng kêu lên: “Hoàng thượng, nô tỳ bị oan!”
Thái giám bước tới, đánh cây phát trần trong tay lên đầu ta, mắng: “Còn dám kêu! Quấy nhiễu thánh giá, đáng tội chém đầu!”
Ta nghiến răng nhìn y một cái, là một thái giám rất trẻ, vẻ mặt vênh váo, tự đắc. Y ra vẻ nhưng ta vẫn muốn kêu, nếu không kêu oan thì không biết bọn họ sẽ lôi ta đi đâu.
Phòng nhuộm? Phòng giặt?
“Hoàng thượng, nô tỳ thực sự bị oan! Không phải nô tỳ muốn phóng hỏa!”
Hình như hắn không muốn liếc ta dù chỉ một cái, chỉ khẽ giơ tay, túm lấy ta rồi lập tức buông tay. Ta thở phào, vội xoay người quỳ xuống, cúi đầu rất thấp.
Hắn bước về phía ta, đứng rất lâu trước mặt ta rồi đột nhiên cúi người, hỏi: “Ngươi là cung tỳ của cung nào?”
Ta giật mình, sao đột nhiên lại hỏi ta như vậỵ…
Bỗng nhớ tới tối đầu tiên ở trong cung, khi ta bắt gặp Như Mộng tình cờ gặp hắn, hắn liền hỏi nàng ta như thế. Bàn tay cầm nến bất giác nắm chặt, sáp nến chảy xuống. Á, nóng quá! Ta nhíu mày nhưng không dám kêu thành tiếng.
“Nói!” Giọng của hắn lạnh lùng khiến ta bất giác run rẩy. Cố gắng để giọng nói rõ ràng hơn một chút, ta lên tiếng: “Nô tỳ là cung tỳ của Huyền Nhiên các.” Ta không khỏi nghĩ rằng, có phải hắn lại tưởng ta cũng dò la biết được hắn sẽ đi qua nơi này, rồi cố ý chờ ở đây, giống như Như Mộng? Ôi, hóa ra hoàng đế của thiên triều cũng tự yêu bản thân đến vậy!
Hắn khẽ “hừ” một tiếng, vẻ rất xem thường.
Ta nghĩ, có lẽ hắn cũng không biết hiện nay ai sống ở Huyền Nhiên các đâu nhỉ? Thà ta chiếm ưu thế trước còn hơn để hắn tưởng ta xuất hiện ở đây để dụ dỗ hắn. Ta hắng giọng, nói: “Hoàng thượng, tiểu chủ nhà nô tỳ có tri thức, hiểu lễ nghĩa, tài mạo song toàn, hiền lương thục đức…” Thiên Phi à, ngươi nên cảm ơn ta, ta đang tiến cử ngươi trước mặt Hạ Hầu Tử Khâm đấy.
Hình như hắn hơi kinh ngạc, khẽ thở dài một tiếng, tiếp đó cười, nói: “Thật thú vị!”
Ta vẫn cúi đầu, cũng không biết câu “thật thú vị” của hắn là có ý gì. Sáp nến chảy ra càng lúc càng nhiều, như sắp bọc kín bàn tay ta rồi. Ta muốn động đậy nhưng không dám.
Hắn đứng thẳng người cười nói: “Hiếm có ai ca ngợi chủ nhân như ngươi, vậy hôm nay trẫm sẽ qua Huyền Nhiên các xem nữ tử có tri thức, hiểu lễ nghĩa, tài mạo song toàn, hiền lương thục đức mà ngươi nói rốt cuộc thế nào!”
“Tạ ơn Hoàng thượng!” Ta dập đầu, giữ lại được cái mạng nhỏ, vì quá hưng phấn nên vung tay, bất cẩn làm nến tắt, có điều bây giờ cũng không cần quan tâm đến điều này. Ta chỉ nghĩ, hắn bất ngờ giá lâm Huyền Nhiên các, nhất định Thiên Phi sẽ vui mừng lắm nhỉ?
Hắn bước đi, gã thái giám bên cạnh vội đi theo. Ta định bò dậy đột nhiên hắn lại dừng bước, lạnh nhạt nói: “À, vừa nãy nói muốn xem xem cây nến này có tắt không hả? Nếu trầm nhớ không nhầm, ngươi nói xem xong sẽ trả về. Được rồi, trẫm cho ngươi một tối, sáng sớm mai trẫm muốn thấy cây nến được trả về chỗ cũ. Bằng không, trẫm sẽ lấy đầu ngươi!”
Ta sửng sốt, há hốc miệng nhưng hắn đã cao ngạo dẫn thái giám đi rất xa rồi.
Ngước mắt nhìn lên chiếc đèn lồng rách treo phía trên, lắc đầu, làm sao ta có thể đặt lại chứ? Không đặt trả lại được thì lấy đầu ta, hắn nói thì hay lắm, làm thì chẳng ra sao. Hừ, ai bảo hắn là hoàng thượng chứ? Người ta là đứng đầu thiên triều, huống hồ bây giờ ta lại đang ở trong nhà người ta.
Ta sững sờ rồi lại nhớ đến một chuyện. Nến… tắt rồi!
Bên người không có thứ để mồi lửa, nếu ta trèo lên cột khác để châm cũng không thể, không chừng lại gây ra tai họa khác. Ngẫm nghĩ một lát, đèn lồng do phủ Nội vụ chuẩn bị, vậy phủ Nội vụ nhất định có thang.
Ngẩng đầu nhìn trời, đêm đã khuya lắm rồi, nhưng vì cái mạng nhỏ này của ta, muộn hơn nữa cũng phải gõ cửa mượn thang.
Nhét cây nến đã tắt vào trong ngực áo, ta rụt cổ, đi về phía phủ Nội vụ. Sáp nến rơi trên tay đã nguội từ lâu, ta cắn răng bóc ra, may mà không còn đau nữa.
Tới cổng phủ Nội vụ, từ xa đã thấy cửa lớn đang mở, đèn bên trong còn sáng. Ta cười vui vẻ, thật tốt, mọi người vẫn chưa đi ngủ, ta đỡ phải gõ cửa xin người ta mở. Nghĩ vậy, ta cũng không quan tâm chỗ sưng phồng ở đầu gối, chạy thật nhanh, chỉ sợ chậm một khắc thôi là cánh cổng đó sẽ đóng lại.
Ta vừa xông vào, lập tức có thái giám chặn lại: “Này, làm gì đây?”
Ta vội cười. “Công công, ta muốn mượn cái thang, rất gấp.”
Ánh mắt gã thái giám lóe lên tia khác thường, xua xua tay nói: “Không có thang, ngươi mau đi đi!”
Ta nhìn cái thang đang dựng lên tường phía sau y, thầm nghĩ y nói dối mà không biết đỏ mặt. Rõ ràng nó ở ngay sau y, vậy mà y nói là không có.
Không thể nổi giận, ta cố gắng nhẫn nhịn. “Công công, ta thực sự rất cần, dùng xong ta sẽ đem trả ngay!”
Gã thái giám có vẻ mất kiên nhẫn, đẩy ta ra, nói: “Ngươii không cần nói gì cả, hôm nay không ai có thể mang cái thang này đi, trừ phi hoàng thượng đích thân tới lấy! Vừa nãy Lý công công chuyển lời, nếu có người tới mượn thang, nhất định không được cho mượn. Nếu không Hoàng thượng sẽ lấy đầu người của phủ Nội vụ!”
Nụ cười trên môi ta bỗng cứng lại, Hạ Hầu Tử Khâm được lắm, hóa ra điều ta nghĩ được, hắn cũng đã nghĩ tới!
Hắn làm vậy là có ý định muốn lấy đầu ta rồi! Nhưng hắn đường đường là hoàng thượng, muốn lấy cái mạng của một tiểu cung tỳ như ta chẳng phải quá dễ dàng ư, lại còn muốn quay ta mòng mòng. Ha, ta nên vui mừng vì hắn đã giữ lại cái mạng ta lâu hơn một chút hay nên bi ai vì hắn chỉ muốn đùa giỡn ta?
Gã thái giám đẩy ta ra khỏi cổng, quýnh quáng đóng cửa, đột nhiên ta nhớ ra, vội giữ cửa, nói: “Công công đợi chút!”
“Đi đi, đã nói không thể cho ngươi mượn rồi!” Y trừng mắt, vẻ mặt như thể nếu ta cứng đầu thì y sẽ liều mạng với ta vậy. Cũng đúng, nếu ta mang cái thang đi, vậy thì thứ mất đi chính là cái mạng nhỏ của y.
Ta vội nói: “Không, ta muốn… ta muốn mượn mồi lửa.” Gã thái giám chần chừ một lát, ta lập tức nói: “Lý công công không nói không cho mượn mồi lửa chứ?”
Y ngẫm nghĩ một lát rồi gật đầu, quăng lại một câu: “Ngươi đợi đi” rồi quay người đi vào trong.
Một lát sau, y cầm mồi lửa ra, đưa cho ta rồi vội vàng đóng cửa cứ như ta sống chết muốn vác cái thang đi. Ta thở dài, không có thang, dù sao cũng phải châm nến lên thôi nhỉ?
Đi một vòng vẫn chưa nghĩ ra cách, ta chán nản quay về chỗ cũ.
Châm nến, ngọn lửa to như hạt đậu từ từ bốc lên, ánh lửa mỏng manh chiếu lên gương mặt khiến nó dần ấm hơn. Đặt cây nến xuống đất, hai tay bao quanh ngọn nến, lòng bàn tay cũng trở nên ấm áp.
Sáp nến chảy từ thân nến nhìn như dòng nước, chảy xuống nền rồi đông lại. Ta bỗng giật mình, đúng rồi, ta đã nghĩ ra cách!
“Này, còn không đứng dậy!” Không biết ai đá ta, mở mắt mới phát hiện mình mơ màng ngủ thiếp đi từ lúc nào. Dụi đứng ngay trước mặt, ta giật mình, vội quỳ xuống, nói: “Nô tỳ tham kiến Hoàng thượng! Hoàng thượng vạn tuế!”
Gã thái giám lại lấy cây phất trần gõ lên đầu ta, cười nói: “Hoàng thượng đúng là liệu việc như thần, xem ra không có thang, nàng ta thật sự không thể làm nổi.”
Hạ Hầu Tử Khâm “hừ” một tiếng. Ta cắn răng, tuy căm hận song không thể thể hiện ra mặt. Cúi đầu hớt đám sáp nến, ta ung dung nói: “Hồi bẩm Hoàng thượng, nô tỳ đã trả nến lại nguyên vẹn chỗ cũ.”
“To gan!” Lý công công kêu the thé. “Rõ ràng ngươi chưa đặt lên, còn to gan nói đã đặt lại! Ngươi nên biết tội dối vua đáng chém đầu!”
Ta nén giận. “Nô lỳ biết ạ, mong Hoàng thượng nghe nô tỳ nói hết.”
Tên Lý công công đáng ghét còn mang tội dối vua ra dọa ta. Theo lời y nói, ta đặt hay không đều chết chắc. Nhưng ta không cam chịu số phận!
“Ngươi…” Những ngón tay y đang chỉ ta run rẩy, ta nghĩ thầm, kỳ lạ thật, sao y còn tức giận hơn cả ta?
“Tiểu Lý Tử!” Hạ Hầu Tử Khâm trầm giọng, sau đó nói với ta: “Vậy trẫm muốn nghe xem, ngươi đặt nó như thế nào?”
Ta vẫn cúi đầu, nói: “Đặt như thế nào không quan trọng, quan trọng là nô tỳ đã đặt lên.” Ta nhắc nhở hắn, muốn nhìn kết quả thì chỉ nhìn kết quả thôi.
Không ngẩng lên, ta chỉ thấy đôi giày của hắn, thấy hắn lùi vài bước, có lẽ đang ngước lên nhìn đèn lồng phía trên. Sau đó hắn nói: “Đáng tiếc trẫm không thấy.”
Ta thực sự muốn bật cười, ta chưa đặt lên, người nhìn thấy mới lạ.
Cố gắng nhẫn nhịn, ta giơ ngón tay chỉ đống sáp nến bên cạnh, lên tiếng: “Cây nến nô tỳ đã đặt lên ở đây.” Không đợi hắn lên tiếng, ta nói tiếp: “Đúng như Hoàng thượng đã thấy, chiếc đèn lồng bị rách một lỗ to, sáp nến đương nhiên chảy thẳng xuống đất. Nến cả đêm đã cháy hết, bởi thế lúc này Hoàng thượng không thể nhìn thấy cũng là chuyện bình thường.”
Ta vừa dứt lời, Lý công công liền tức giận: “Nói xằng! Đúng là nói hươu nói vượn! Hoàng thượng, người xem nàng ta… Ôi trời…” Lý công công nói được nửa chừng, đột nhiên ôm chân kêu lên, gương mặt méo mó, một câu cũng không dám thốt lên.
Ta thấy Hạ Hầu Tử Khâm đá y một cái, sau đó hắn bước qua, đứng trước mặt ta.
Ta căng thẳng đến mức nín thở, hơi thở của hắn nặng nề như kiềm chế. Tuy cúi đầu song dường như ta vẫn có thể nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của hắn như muốn xuyên qua ta. Đột nhiên ta hơi hối hận, có lẽ ta không nên dùng tiểu xảo trước mặt hắn.
Bàn tay to lớn của hắn bỗng giơ ra, nắm chặt cánh tay ta, kéo mạnh. Ta sợ hãi, khẽ kêu một tiếng, đụng vào lồng ngực hắn. Hắn bỗng bật cười, khẽ nói: “Một nữ tử rất thông minh! Xem ra vẫn là trẫm nhẹ tay, sớm biết vậy, trẫm nên truyền lệnh đến mồi lửa cũng không cho ngươi mượn!”
Ta giật mình nhìn mồi lửa giấu trong ngực áo, nó không hề bị lộ ra mà! Trong lòng ta run rẩy, Hạ Hầu Tử Khâm, hóa ra hắn đã tính toán được tất cả! Chỉ cảm thấy cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, nếu hắn thực sự muốn ta chết thì chỉ cần một câu nói, nhưng hắn lại giữ cho ta một con đường sống. Ta không biết vì sao hắn làm như vậy.
Hắn nắm chặt tay ta không buông, hơi thở nóng ran phả bên tai ta. “Một nữ tử thông minh, rốt cuộc trẫm nên đề phòng hay giữ lấy để yêu?”
Đầu ngón tay ta bỗng run rẩy, hắn nói… yêu?
Ta sững sờ, hắn xua xua tay, nói: “Các ngươi lui xuống hết cho trẫm. Xem ra hôm nay không cần hành hình rồi!”
“Vâng!”
Tiếng bước chân đều đặn càng lúc càng xa. Ta lén nhìn mấy thị vệ ở đằng xa, trong lòng run rẩy, xem ra mánh khóe của ta khiến hắn có chút bất ngờ. Hắn nghĩ ta nên bị lôi ra ngoài xử chém.
“Ngẩng lên!” Hắn ra lệnh.
Ta do dự một lúc, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn ngẩng lên. Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy hắn, lại còn ở khoảng cách gần như vậy.
Đôi mắt đen láy của hắn lờ mờ lóe lên ánh sáng của sự kiêu ngọa, còn gương mặt ta lại in rõ ràng trong mắt hắn. Khóe miệng hắn khẽ cong lên, nụ cười như có như không, hắn nhìn ta, bỗng nói: “Trẫm cho rằng không có nữ tử có cả dung nhan xinh đẹp lẫn trí tuệ, xem ra quả đúng như vậy.”
Hắn khen ta thông minh ư?
Hắn còn…
Giây phút ấy, không biết ta lấy đâu ra dũng khí hỏi hắn: “Hoàng thượng đang nói nô tỳ không xinh đẹp ư?”
“Xấu.” Hắn sửa lại không chút khách khí.
“Nô tỳ không xấu!” Ta nghiến răng phản bác. Mặc dù ta đang bôi thuốc nước, không thể thấy được dung mạo thật của ta nhưng cũng không đến nỗi phải nói là xấu chứ?
Hắn không thèm dây dưa với ta, tự nói: “Chẳng trách ngươi nói bao lời tốt đẹp cho Phi Tiểu viện[1] như vậy, xem ra ngươi vẫn là kẻ biết mình biết ta.”
[1] Viện: mỹ nữ, người con gái đẹp.
Ta sững sờ trong giây lát, hắn còn tử tế giải thích: “Trẫm đã phong tiểu chủ của ngươi làm tiểu viện, xem nét mặt của ngươi kìa, hình như không hề vui cho nàng ta.” Hắn buông lỏng cánh tay đang túm lấy ta, sắc mặt bỗng lạnh hơn.
Trong lòng ta có chút nặng nề, tâm tư hắn quả thật quá khó để phỏng đoán.
Song có câu hắn nói đúng, vì sao ta phải vui mừng cho Thiên Phi? Nghĩ đến Thiên Phi, đột nhiên ta khẽ kêu lên: “Ôi!”
Hắn hoài nghi nhìn ta. Ta lập tức cúi đầu, nói: “Hoàng thượng thứ tội, nô tỳ có việc gấp phải làm, nô tỳ xin cáo lui!” ta bỗng nhớ ra tối qua Thiên Phi nói muốn ta sáng sớm nay tới hầu hạ, nếu giờ ta còn không đi thì tỷ ta lại có lý do hoạnh họe ta.
Ta khuỵu gối, chờ hắn cho đứng lên nhưng hắn lại nói: “Không được đi!”
Ta kinh ngạc ngước mắt nhìn hắn, không ngờ hắn lại lạnh mặt, khẽ ho một tiếng. Ta chỉ cảm thấy sau ót đau nhói, nghe Lý công công mắng: “To gan, ai cho ngươi nhìn thẳng vào long nhan!”
Ta giơ tay ôm chỗ bị y đánh, vì đang khuỵu gối nên nhất thời không đứng vững, ngã nhào. “Bịch” một tiếng, đầu gối đang bị thương lại đập mạnh xuống nền đất cứng.
“A!” Ta nhịn không được, bật kêu, lần này đau thật đấy, đau như thể xương xốt vỡ vụn. Đúng là họa đến dồn dập.
Chẳng ai đồng cảm với ta, hắn còn lấy chân đá đá ta, hỏi với vẻ không vui: “Sao, quỳ trước mặt trẫm khiến ngươi đau đớn như vậy à?”
“Hoàng thượng, nô tài cho rằng nên trị nàng ta tội đại bất kính, lôi ra ngoài chém!” Lý công công nhân cơ hội làm ầm ĩ trước mặt hắn.
Hai người bọn họ, kẻ xướng người họa, sao mà giống diễn kịch thế? Ta nhịn đau, trong lòng thầm nghĩ nếu có một ngày tên công công này rơi vào tay ta, nhất định phải khâu cái miệng y lại mới hả giận. Còn cả tên hoàng đế kiêu ngạo này nữa…
“Ngươi đang muốn phục thù trẫm?” Đột nhiên hắn khom người, nâng cằm ta. Ta có chút kinh hãi, cố gắng để trấn tĩnh, được rồi, không thể nhìn thẳng long nhan. Ta đưa ánh mắt sang một bên, lắc đầu: “Không có ạ!”
“Vậy là gì?” Hắn truy vấn.
Ta nghĩ một lúc, nửa thật nửa vờ trả lời: “Nô tỳ ngã đau.”
“Một cung tỳ thật yếu đuối!” Hắn cảm thán. “Hay là sai người hầu hạ ngươi nhé!”
Ta thất kinh, chẳng lẽ hắn muốn…
Ta không dám nhìn hắn, bất thình lình hắn cúi người, bế ta lên. Ta sững sờ, Lý công công cũng vô cùng kinh ngạc, chỉ vào ta, nói: “Hoàng thượng, nàng… nàng… nàng ta…” Hắn không quan tâm, chỉ hỏi: “Huyền Nhiên các hả?”
“Hoàng thượng!” Ta căng thẳng túm chặt vạt áo trước ngực hắn, hình rồng thêu tinh tế, phức tạp cọ vào tay ta khẽ đau. Hắn định làm gì ? Đưa ta về Huyền Nhiên các ư?
Thật tốt nhỉ! Nếu để Thiên Phi nhìn thấy, ta còn cơ hội sống không?
“Hoàng thượng, nô tỳ có thể tự đi.” Ta vội vã nói.
“Trẫm bế ngươi không thoải mái à?”
“Không phải.” Ngươi bế ta rất thoải mái nhưng trong lòng ta không thoải mái.
“Vậy thì tốt, đúng lúc trẫm cũng muốn tới Huyền Nhiên các.”
Ta không tin lời hắn, đột nhiên nhớ ra lời hắn nói với Như Mộng tối hôm đó, hắn nói nếu giao Như Mộng cho chủ nhân của nàng ta nàng ta sẽ thảm như thế nào. Ta khẽ rùng mình, chưa kiểm chứng được ở Như Mộng, hắn muốn kiểm chứng ở ta ư?
“Không phải Hoàng thượng phải lên triều sớm sao?” Ta cười, nói. Hắn không giết ta, nhưng bế ta tới Huyền Nhiên các thì có gì khác với việc giết ta chứ?
Hắn khẽ “hừ” một tiếng. “Buổi triều sớm có thể lùi lại.”
Ta ngẩn người, lùi lại ư? Ngẩng đầu nhìn sắc trời, mặt trời vẫn chưa lên, còn mờ tối thực sự không biết bây giờ là canh mấy. Lén nhìn nam tử đang bế ta, hắn hơi hếch mặt lên, khóe miệng khẽ cười, dường như tâm trạng rất tốt. Khẽ thở dài một tiếng, ta không cần vùng vẫy, hắn quyết tâm muốn ta khó xử.
Ta bỗng có chút hoang mang, nhớ tới lời Tô Mộ Hàn, bao nhiêu người trốn tránh vào cung còn không được, ta lại tranh vào cung. Khi ấy ta không quan tâm, bây giờ nghĩ lại mới thấy mình đúng là ngây thơ. Ta chỉ muốn ganh đua với bọn họ, muốn cha thấy sự khác biệt của ta, nhưng sao ta lại quên mất người mà ta phải đối mặt là hoàng đế của thiên triều?
Hắn có thể yêu ta không?
Tim đập hụt nửa nhịp, ta cắn môi, câu nói nực cười biết bao.
Đối với các nàng, ta không sợ, nhưng đối với hắn, ta lại sợ hãi.
Hắn biết đưa ta về Huyền Thiên các như vậy, ta sẽ thảm thế nào song hắn vẫn không hề dừng bước. Đúng vậy, ta là gì của hắn chứ?
Ta chẳng là ai cả, có lẽ hắn chỉ không cam lòng khi ta có thể qua cửa ải của hắn tối qua, hắn hối hận vì đã hạ thủ lưu tình với ta. Nhưng hắn là hoàng đế, không thể so đo với ta những chuyện này, điều này làm ảnh hưởng tới thân phận của hắn. Bởi vậy hắn cố ý muốn xem cái mạng của ta rốt cuộc kiên cường đến nhường nào.
Ta nghĩ, ta cũng không cần vòng vo với hắn, chắc chắn hắn sẽ không thả ta ra. Bỏ đi, dù sao kiếp nạn này cũng không tránh nổi, ta cười, hỏi: “Hoàng thượng, đùa vui không?”
“Vui.” Hắn nói không chút do dự, cúi đầu nhìn ta, cười. “Ngươi sợ chết không?”
“Sợ chứ!” Ai không sợ chết, ta là người thành thật, chí ít bây giờ trước mặt hắn, ta không muốn nói dối. Có điều ta cũng chẳng trông chờ hắn sẽ thả ta chỉ vì câu nói này.
Hắn ngừng một lúc, hồi lâu sau mới chậm rãi nói: “Thật tốt, kẻ sợ chết sẽ dốc hết sức lực để nghĩ cách sống tiếp.”
Ta kinh ngạc nhìn hắn, thấy hắn đột nhiên thu lại ý cười, ánh mắt dần hiện lên tia sáng, mãnh liệt tới mức khiến ta rùng mình.
Hai chúng ta im lặng một lúc lâu, đột nhiên nghe thấy có nguời kêu bên tai: “Hoàng thượng giá lâm…”
Ta bỗng sực tỉnh, mới nhận ra đã tới Huyền Nhiên các.
Khi nhìn hắn lần nữa, gương mặt anh tuấn lại nở nụ cười tà ác, nhìn thẳng vào mắt ta, nụ cười càng trở nên rạng rỡ. Lòng ta đã quyết, cắn chặt môi, giơ tay ôm cổ hắn. Chẳng qua cũng chỉ là lươn ngắn chê trạch dài mà thôi, Thiên Phi thấy hắn bế ta, còn để ý chuyện cánh tay ta đặt ở đâu ư? Ít nhất giây phút này, cứ để ta đâm thủng lòng hăng hái của nàng ta.
Lý công công thấy ta hành động như vậy, ánh mắt như tóe lửa. Song còn ngại ta đang nằm trong vòng tay của hoàng đế nên cây phất trần của y không thể đánh xuống.
Hạ Hầu Tử Khâm không hề thay đổi sắc mặt, như thể đã sớm đoán được ta sẽ làm như vậy.
“Thần thiếp tham kiến hoàng thượng!”
“Nô tỳ (nô tài) tham kiến Hoàng thượng! Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”
Thiên Phi dẫn đám người hầu ra hành lễ.
Hắn ôm ta vừa đi vào vừa nói: “Bình thân! Phi Nhi, nàng xem trẫm đưa ai về cùng!”
Ta tròn mắt, hắn còn sợ đầu ta chưa đủ chắc à!
Thiên Phi đứng lên, ánh mắt rơi trên người ta, gương mặt bỗng biến sắc, lập tức xông lên, chỉ vào ta, nói: “Hoàng thượng, tiện tỳ này sao có thể với người…” Tỷ ta đang nói đột nhiên dừng lại, hai chữ “tiện tỳ” lại liên quan tới hoàng đế, suy cho cùng nói ra cũng không hay.
Nghe tỷ ta gọi ta như vậy, dường như hắn rất hài lòng. Khom lưng đặt ta xuống, hắn gật đầu nói: “Ừ, đúng thật là tiện tỳ, khiến cánh tay trẫm mỏi chết mất! Tiện tỳ, còn không xoa cho trẫm?”
Ta ngây người, hắn khẽ quát: “Còn không qua đây?”
Chiếc khăn trong tay Thiên Phi gần như sắp bị xé rách, tỷ ta thấy ta di chuyển, vội sải bước qua, đẩy mạnh ta một cái. “Hoàng thượng, để thần thiếp!”
Bị tỷ ta đẩy, đầu gối ta bất ngờ đụng vào chân bàn, đau tới mức toát mồ hôi, có thứ giống như nước chảy ra từ khoang mắt làm mờ tầm nhìn của ta.
Ta đau đến nỗi răng va vào nhau lập cập, lại nghe thấy hắn nói: “Ôi, chuyện này sao có thể để nàng làm chứ? Tiện tỳ, mau lại đây!” Hắn lại ngồi đó gọi, mở miệng gọi “tiện tỳ” thật trôi chảy.
Ta vốn cho rằng Hạ Hầu Tử Khâm sẽ là người vô cùng nghiêm túc nhưng hôm nay gặp rồi mới thấy, quả thật có chút không tin nổi. Lời hắn nói, việc hắn làm… có lúc ngây thơ khiến người ta muốn cười, song ý tứ đằng sau đó lại khiến ta sợ hãi, bất an.
Ta nhịn đau, tập tễnh bước qua, cung kính nói: “Tiểu chủ, hoàng thượng kêu nô tỳ, phiền người tránh ra một chút.” “Ngươi!” Tỷ ta sắp tức tới nỗi lông mày bốc cháy, bàn tay nắm chặt thành nắm đấm. Ta đắc ý cười với tỷ ta, ở trước mặt hoàng thượng, rốt cuộc tỷ ta cũng không dám lỗ mãng.
Tỷ ta lùi lại, không hề tình nguyện. Ta cười. “Đa tạ, tiểu chủ châm chước!”, rồi bước tới trước mặt hắn, thấy hắn ngồi thoải mái, uể oải giơ cánh tay ra, nhướng mày nhìn ta.
Ta cúi đầu, giúp hắn xoa bóp.
Thiên Phi đứng sau ta, ta nghĩ, chắc tỷ ta rất hối hận vì tối qua không tìm lý do giày vò cho ta chết đi ấy nhỉ? Sắc mặt cung tỳ bên cạnh tỷ ta hơi khó coi, ta cười nhạt, ả ta tưởng ta được hắn sủng ái ư? Sợ sau này ta sẽ tính sổ với ả?
“Tiện tỳ, tay ngươi thật mềm.” Hắn không chỉ hưởng thụ còn muốn nói chuyện. “Chẳng giống tay của tiện tỳ chút nào!”
“Tiện tỳ, da ngươi thật mịn, xem ra chưa từng hầu hạ ai đâu nhỉ? Trẫm nói mà, nên tìm người tới hầu hạ ngươi.”
“Tiện tỳ này, quỳ trước mặt trẫm khiến ngươi không thoải mái, bây giờ cho ngươi đứng, ngươi vẫn khó chịu? Nếu không, ngươi run cái gì?
…
Ta hít một hơi thật sâu, ta nào có run, là đau. Ta sắp đứng không vững rồi, hắn còn ở đó nói mát. “Ơ, đổ mổ hôi kìa? Thật là yếu đuối, chỉ xoa bóp cánh tay cho trẫm cũng có thế khiến ngươi mệt thế cơ à!” Giọng điệu hắn có chút vui vẻ, còn giơ tay lau mồ hôi cho ta. Ta giật bắn mình, cắn răng quỳ phục xuống, tức giận lên tiếng: “Nô tỳ không dám!” Lần này ta run thật, nhưng là run vì tức giận.
So với hắn, đám nữ nhân trong cung chẳng là gì cả, tâm tư không bằng một phần của hắn. Ít nhất, lúc hắn giết người vẫn có thể mỉm cười.
“Đứng lên!” Hắn nói.
Ta không đứng lên, hắn liền kéo ta.
Ta nghiến răng, nói nhỏ: “Hoàng thượng, người thật độc ác!” Chẳng qua là tính toán với một cung tỳ như ta, hắn cũng có thể coi như thật. Hắn không giết ta, muốn đùa giỡn ta từng chút, từng chút cho đến chết.
“Hỗn xược.“ Hắn sầm mặt, túm chặt cánh tay ta. Ta không kìm được, cau mày.
Ta bỗng cười, có thể nổi giận chứng tỏ hắn vẫn còn là con người.
Hắn buông tay, chắp tay sau lưng, không cười, toàn thân toát ra vẻ nghiêm khắc.
“Hoàng thượng!” Lý công công khẽ gọi.
Đột nhiên hắn “hừ” một tiếng, phẩy tay áo bỏ đi.
“Hoàng thượng…” Lý công công gọi rồi đuổi theo.
Ta bỗng thấy khiếp đảm, quỳ hướng về phía hắn, nói to: “Hoàng thượng, lần sau mong người hãy nhớ, tên nô tỳ là Tang Tử!” Không phải tiện tỳ, Tang Tử không phải tiện tỳ!
Hắn không quay đầu, đến một chút do dự cũng không có, vẫn sải bước đi.
“Cung tiễn Hoàng thượng!”
Ngữ khí của Thiên Phi không chỉ tức giận mà còn toát lên niềm vui thầm kín. Hoàng thượng đi rồi, tỷ ta có thể tiếp tục giáo huấn ta. Ta biết lần này tỷ ta sẽ không nương tay.
Đám người hầu đều lui xuống, chỉ còn lại cung tỳ thân cận, tỷ ta quay sang ta, lạnh lùng lên tiếng: “Bây giờ ngươi quỳ trước ta thì có tác dụng gì?”
Ta không nhìn tỷ ta, tỷ ta nào biết ta không hề có ý quỳ trước mặt tỷ ta, chẳng qua ta đau không đứng lên được thôi.
“Quả nhiên ngươi và mẹ ngươi đều đê tiện giống nhau! Buổi tối không ngủ còn chạy đi dụ dỗ hoàng thuợng! Ha, chắc ngươi cũng không ngờ tối qua hoàng thượng ngủ lại Huyền Nhiên các nhỉ?”
Ta cười lạnh, sao ta không biết? Nếu không phải ta dốc sức tiến cử, hắn sẽ chẳng tới đây.
“Tiểu chủ, phải phí lời với kẻ ti tiện như ả làm gì?” Một cung tỳ tiến lên, hung dữ nói. Ta biết, ả sợ ta mang thù, sau này tìm ả tính sổ nên mới gấp gáp xử lý ta như vậy.
Thiên Phi cười gằn, nói: “Được, vậy Phong Hà ngươi nói xem có cách gì khiến ả thoải mái?”
Phong Hà, cái tên thật dễ nghe, nhưng chỉ sợ đã làm bẩn chữ “hà[2]”. Ha, hoa sen gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, thật sự không nên để ả dùng cái tên này.
[2] Hà: hoa sen.
Phong Hà nghe thấy vậy, đắc ý lên tiếng: “Tiểu chủ muốn nhanh chóng hay từ từ?
“Từ từ.” Tỷ ta nói không chút do dự.
Phong Hà nhìn ta, cười nham hiểm, sau đó ghé sát tai Thiên Phi nhỏ to một hồi, chỉ thấy vẻ mặt Thiên Phi từ kinh ngạc chuyển sang đắc ý, gật đầu cười, nói: “Đi chuẩn bị đi!”
“Vâng, nô tỳ cáo lui.” Phong Hà lui xuống.
Thiên Phi lại nhìn ta, bước lên trước, hung dữ nói: “Cũng không nhìn lại xem thân phận ngươi là gì? Tang Tử à, việc tới nước này, ngươi còn không an phận thủ thường, sao dám đắc tội với ta? Tiện nhân!” Tỷ ta căm giận mắng.
“Ta không phải tiện nhân!” Ta nghiến răng phản bác, ta hận nhất tỷ ta nói ta là tiện nhân. Tỷ ta thuận tay cầm cốc trà trên bàn hất vào mặt ta, mắng: “Ngươi là đồ đê tiện! Chẳng lẽ ta chửi sai sao?”
Ta cười nhạt, việc đã tới nước này, ta còn sợ gì, rồi ngẩng đầu lên nhìn tỷ ta, nói: “Ta họ Tiện hay dòng máu chảy trong cơ thể ta đê tiện?” Nếu vậy thì tỷ ta cũng đê tiện.
Tỷ ta sững sờ giây lát rồi nổi trận lôi đình, ném tất cả cốc chén trên bàn. Ta giật mình né tránh, định bò dậy nhưng không chống đỡ nổi cơn đau nơi đầu gối, lại ngã nhào.
Ấm trà đổ lên người ta, nước nóng nhanh chóng thấm ra, chỉ nóng một lát rồi nhanh chóng trở nên lạnh buốt. Ta không kìm được cơn run rẩy, lạnh quá!
“Lạnh không?” Tỷ ta ngồi xuống, hỏi. “Đợi lát nữa còn có thứ lạnh hơn chờ ngươi.”
Được thôi, dù có cào rách da mặt, ta cũng không muốn giả vờ nữa.
Ta cười. “Tốt nhất ngươi đừng để ta sống, nếu không ngươi nhất định sẽ hối hận!”
“Khích ta ư? Ha ha, cho ngươi sống thì ngươi có thể làm gì?” Tỷ ta nhìn đầu gối ta, đột nhiên bật cười. “Hình như hoàng thượng cũng để ý đến vết thương của ngươi nhỉ? Có vẻ rất nghiêm trọng.”
Ta thất kinh, không biết tỷ ta nói vậy là có ý gì.
Tỷ ta lạnh mặt, đứng thẳng người, kiêu ngạo nhìn ta. “Ngươi yên tâm, ta sẽ không nói cho cha biết chuyện của ngươi, ông ấy sẽ vĩnh viễn không biết ngươi đã tiến cung.”
Ta cười khẩy, ta không để tâm ông ấy có biết hay không, ông ấy cũng sẽ không quan tâm đến ta.
Ta không biết Phong Hà đang nói đến cực hình gì, hồi lâu sau mới thấy ả ta quay về, cười nói vơi Thiên Phi: “Tiểu chủ, đã chuẩn bị ổn thỏa cả rồi.”
“Lôi ra ngoài!” Tỷ ta lạnh giọng nói.
Phong Hà kêu hai thái giám lôi ta ra ngoài. Lưng ta ướt đẫm, gió bên ngoài tạt vào, lạnh đến thấu xương.
Thiên Phi vừa nói, lát nữa còn có thứ lạnh hơn đang đợi ta, chẳng lẽ muốn ném ta ra ngoài cho chết cóng?
Thái giám lôi ta ra ngoài, sau đó vứt ta lại, cúi đầu đứng sang một bên. Phong Hà bước lên, cười nói: “Ngươi thật may mắn, thứ này không phải ngày nào cũng có đâu. Đúng lúc bây giờ đang là mùa đông.”
Ta nhìn theo ngón tay ả, chỉ thấy một miếng gỗ to bằng chiếc đệm hương bồ, bên trên chi chít những cây kim. Ta thầm kinh hãi, cuối cùng cũng hiểu ý Thiên Phi.
Đó không phải là những cây kim thông thường, mà là băng châm[3]!
[3] Kim làm từ băng đá.
Phong Hà mang qua, đặt trước mặt ta, nói: “Tiểu chủ cũng là người hiền từ, chỉ cần ngươi quỳ xuống nhận sai, chắc chắc sẽ bỏ qua cho ta cho ngươi.”
Quỳ? Bảo ta trên đó? Ha, chỉ cần quỳ xuống, không chết cũng tàn phế.
“Ngươi sợ gì chứ? Tiểu chủ không cần cái mạng ngươi. Nhưng băng châm chỉ cần châm vào đầu gối ngươi, sẽ tan ra trong chốc lát, quên nói với ngươi, có lẽ sẽ khiến ngươi rất thoải mái.” Phong Hà cố ý nói.
Ta đã biết vì sao Thiên Phi đột nhiên nói Hạ Hầu Tử Khâm cũng biết chuyện đầu gối ta bị thương, tỷ ta thực sự không muốn cái mạng ta, tỷ ta chỉ muốn phế đôi chân này.
Băng châm đâm vào, lập tức tan ra, có muốn tìm chứng cớ cũng không biết hạ thủ từ đâu.
Nói không sợ thì không đúng. Như ta đã nói với Hạ Hầu Tử Khâm, ta sợ chết, mà sợ hơn là sống không bằng chết như thế này.
Thiên Phi bước tới chỗ ta, khom người, cười nói: “Thế nào? Hối hận rồi à? Bây giờ ngươi cầu xin ta cũng đã muộn. Cha trăm phương ngàn kế dùng những lời lẽ tốt đẹp để nói về ngươi, cố để ngươi có ngày được gả vào Cố phủ, ngươi lại không biết tốt xấu. Sao có thể trách ta?” Tỷ ta dùng ánh mắt ra hiệu cho thái giám, gã thái giám hiểu ý, lập tức bước lên kéo ta.
Ta vùng vẫy, cánh tay bọn họ càng siết chặt. Ta kêu lớn: “Buông ta ra! Buông ra!”
“Ha ha!” Thiên Phi đắc ý cười, sau đó nói: “Thật không dễ được thấy ngươi hoảng hốt, lo sợ. Ngươi biết ta ghét ngươi nhất ở điểm gì không? Ngươi luôn tỏ vẻ bất cần, chuyện gì cũng thờ ơ, chẳng chút quan tâm. Tang Tử à, bây giờ ngươi còn có thể ung dung như vậy không?”
Đê tiện!
Ta hoảng sợ kêu lên: “Có gan thì giết ta đi!” Ta không chết, sau này nhất định sẽ bắt tỷ ta trả lại gấp nghìn, gấp vạn lần.
Tỷ ta cười đắc ý: “Bắt người chết còn không bằng để ngươi sống không bằng chết.”
Những chiếc băng châm vừa dài vừa dày càng lúc càng tới gần, ta liều mạng vùng vẫy song chẳng ăn thua. Giọng nói của Thiên Phi càng lúc càng chói tai.
Đúng lúc này, đột nhiên ta nghe thấy người bên ngoài hô lớn: “Thư Quý tần đến…”
Ta giật mình, nàng ta đến làm gì? Lẽ nào lần trước vu oan ta chưa đủ, lần này đặc biệt tới để khiến mọi việc trở nên tồi tệ hơn?
Cũng như ta, Thiên Phi kinh ngạc quay đầu, có điều chỉ trong chớp mắt, tỷ ta mỉm cười.
Thư Quý tần vịn vào tay Như Ý, chầm chậm đi tới, chiếc trâm phượng bằng vàng vài trên búi tóc đung đưa, khẽ phát ra tiếng “leng keng”. Thiên Phi vội vàng bước lên nghênh đón, cười nói: “Tin tức của nương nương thật nhanh!”
Tên thái giám đang giữ ta vội buông tay, quỳ xuống hành lễ: “Tham kiến Quý tần nương nương! Nương nương thiên tuế!”
Ta không hành lễ, quỳ trên đất, lạnh lùng nhìn.
Thư Quý tần nhìn ta một cái, thấp giọng nói: “Bản cung nghe nói Huyền Nhiên các có cung tỳ to gan, dám dụ dỗ hoàng thượng trước mặt mọi người, còn tưởng là ai, hóa ra là ả!”
Nghe thấy vậy, nụ cười trên mặt Thiên Phi càng lúc càng rõ ràng: “Tần thiếp đang định cám ơn nương nương, cung tỳ người tặng tần thiếp quả nhiên không phải bình thường. Thật đúng là trợ thủ đắc lực của tần thiếp.” Tỷ ta nói xong liền liếc nhìn Phong Hà đứng bên.
Phong Hà mỉm cười. “Đó đều nhờ nương nương và tiểu chủ dạy dỗ.”
Ta vô cùng kinh ngạc, chẳng trách cung tỳ này lợi hại như vậy, hóa ra là người của Thư Quý tần. Chủ nhân như vậy, kẻ được dạy dỗ tất nhiên cũng sẽ không kém. Ta cười gằn, Thiên Phi còn coi ả là bảo bối, đó là quân cờ người ta sắp đặt bên cạnh tỷ ta, thật là ngu xuẩn!
Thư Quý tần chỉ mỉm cười, lại nhìn ta rồi nói: “Người hoàng thượng từng gặp, muội đừng làm ả bị thương.”
Thiên đắc ý nói: “Tạ ơn nương nương nhắc nhở, tần thiếp sẽ không để ả bị thương!”
“Ừ.” Thư Quý tần đáp lời, rồi vừa cất bước đi về phía ta vừa nói: “Bản cung vẫn chưa nhìn rõ, rốt cuộc là gương mặt như thế nào có thể khiến hoàng thượng đích thân đưa về.”
Giọng nói của nàng ta lãnh đạm, ẩn giấu, xen lẫn sự hận thù. Đôi mắt màu hổ phách đang nhìn ta chăm chăm của nàng ta hiện ra thứ ánh sáng chói mắt khiến người ta sợ hãi.
Ta nghĩ ngày đó chắc nàng ta cũng dùng ánh mắt như vậy để nhìn Nhu Mộng. Ta bỗng giật mình, đúng rồi, Như Mộng!
Song nàng ta đã tới gần, đôi mắt phượng híp lại rồi bỗng cười khanh khách, nói với giọng khinh thường: “Bản cung còn tưởng là quốc sắc thiên hương gì đó, chẳng qua cũng chỉ được như vậy.”
Ta cắn môi, nàng ta nói gì ta không quan tâm. Ta chỉ muốn đánh cược một phen.
Khóe môi Thư Quý tần lộ rõ nụ cười mỉa mai. Nàng ta uyển chuyển xoay người, ta vội nói nhỏ: “Chắc nương nương vẫn còn nhớ Như Mộng!”
Ta cảm nhận được rõ ràng cơ thể nàng ta chấn động, quay đầu, kinh ngạc nhìn ta.
Ta lại khẽ nói: “Chắc nương nương vẫn còn nhớ Như Mộng chết như thế nào?” Ta ngẩng lên, kiêu ngạo nhìn nàng ta. Ánh mắt nàng ta nhìn ta lúc trước cũng là vẻ căm hận giống như nhìn Như Mộng ư? Ta biết, cái chết của Như Mộng có liên quan tới nàng ta.
Nàng ta nắm chặt chiếc khăn trong tay, lại quay người, nghiến răng nói: “Ngươi đang nói gì?”
Ta cười. “Nương nương là người biết rõ nhất nô tỳ đang nói gì.” Xem ra, ta thực sự đoán đúng.
Gương mặt Thư Quý tần lóe lên tia âm u. Ta nói tiếp: “Tối hôm đó Như Mộng đi đâu, làm gì, nô tỳ đều biết. Nô tỳ còn biết…” Ta cười với nàng ta. “… còn biết tất cả mọi chuyện xảy ra sau khi nàng ta về Ngọc Thanh cung.”
Ta nói bằng giọng rất chắc chắn, bình tĩnh, thành công hay thất bại đều nằm ở lần này.
Thư Quý tần bỗng sững người, mở to mắt, thầm bốc hỏa. Nàng ta không giận dữ, không kêu lên, sắc mặt hơi trắng bệch cũng dần trở nên trấn tĩnh, nói: “Bản cung không biết rốt cuộc ngươi có ý gì.” Nói xong, nàng ta liền bỏ đi.
Ta cười gằn. “Hôm nay nương nương không biết, vậy thì e rằng ngày mai, tất cả người trong hoàng cung sẽ biết!”
Nàng ta quay đầu, cuối cùng vẫn không thể làm ngơ. Dây cung đang căng cuối cùng cũng được nới lỏng, tốt rồi, ta đã thắng cược.
Mặc dù tước vị quý tần của nàng ta là làm chủ một cung nhưng cũng không thể tùy tiện nắm quyền sinh sát. Nếu chuyện nàng ta hại chết một cung tỳ bị truyền ra ngoài thì cũng khó bảo đảm vị trí quý tần của nàng ta.
Ta cũng hiểu, nữ nhân chốn hậu cung, tay ai mà không dính một, hai giọt máu tươi? Nhưng chỉ cần tiến hành mọi việc trong bóng tối thì thần không biết quỷ không hay. Bọn họ sợ nhất là có người đưa những chuyện xấu xa, bỉ ổi ra ánh sáng. Thư Quý tần cũng không ngoại lệ.
“Chỉ cần nương nương bảo đảm hôm nay nô tỳ vô sự, nô tỳ có thể nói cho nương kẻ đã chứng kiến tận mắt.” Ta biết, Thư Quý tần đã dao động, nhất định sẽ bảo vệ ta.
Nàng ta thay đổi sắc mặt nhưng lại nói: “Chỉ hôm nay?”
Lợi hại thật, nàng ta cũng đang đề phòng ta.
Ta nghiến răng. “Chỉ hôm nay.” Dù sao ta cũng đã có đối sách ứng phó. Liếc nhìn Thiên Phi và Phong Hà, ta từng nói, nếu ta không chết, nhất định sẽ bắt bọn họ trả lại gấp ngàn lần.
“Được!” Thư Quý tần đứng thẳng người, quay lại nói: “Muội muội, tỷ tỷ có yêu cầu hơi quá đáng, muốn đưa cung tỳ này về Ngọc Thanh cung, tự mình thẩm vấn.”
Vẻ mặt kiêu ngạo của Thiên Phi lập tức thay đổi khi nghe thấy lời của nàng ta. Thiên Phi hỏi với vẻ không tin nổi: “Nương nương, việc này còn cần thẩm tra cái gì ạ?”
Gương mặt Phong Hà cũng lộ rõ vẻ nghi ngờ.
Ta cười khẩy, nói lớn: “Nương nương, nô tỳ sợ là không thể đi tới Ngọc Thanh cung.” Thư Quý tần thủ đoạn độc ác, nếu ta theo nàng ta tới Ngọc Thanh cung, liệu còn có mạng để quay về không?
Nàng ta không ngờ ta sẽ từ chối, quay đầu nhìn, cố kìm nén cơn tức giận. “Hả? Vậy bản cung sai người khiêng ngươi đi” rồi nói với Như Ý: “Đi gọi người tới đây!”
Như Ý tuân lệnh, định đi, ta lại nói: “Hay là nương nương tìm thái y tới xem giúp nô tỳ, nô tỳ khỏi nhanh, trí nhớ cũng sẽ tốt hơn.” Ta ra ám thị với nàng ta, nếu không làm vậy, ta nhất định không tiết lộ.
“To gan!” Như Ý vừa định đi, nghe thấy ta nói vậy liền quay người, tát ta một cái. “Ngươi là cái thá gì mà dám nói những lời như vậy với nương nương!”
Ta bưng bên má bị đánh, vẫn cư xử đúng mực. “Hôm nay nương nương tới Huyền Nhiên các cũng không phải chuyện bí mật, có vài người cố ý cho rằng nương nương vội vã muốn giết người diệt khẩu, điều này đối với nương nương trước sau đều không hay.”
Như Ý ngẩn người. Thiên Phi và Phong Hà cũng lộ ánh mắt kinh ngạc.
Chỉ có nụ cười trên gương mặt Thư Quý tần từ từ thu lại, ánh mắt ác nghiệt nhìn ta chằm chằm, hồi lâu mới nói: “Truyền thái y!”
“Nương nương!” Lần này, người kêu lên là Phong Hà, ả ta sải bước lên trước, thấy khó hiểu: “Nương nương, ả ta chỉ là một cung tỳ, sao có tư cách truyền thái y tới khám.” Suy cho cùng, vì xuất thân từ Ngọc Thanh cung, đến Thiên Phi cũng không dám lên tiếng mà ả ta dám.
Ta nhìn ả mà thấy nực cười, vẫn thật sự phải cảm ơn ả, nếu ả ta không gấp gáp đến vậy, ta cũng chẳng dám sử dụng kế sách đã nghĩ chu toàn. Có điều tình hình bây giờ đã rất khác rồi.
Sắc mặt Thư Quý tần trở nên lạnh lùng, nàng ta lên tiếng: “Bản cung truyền thái y, thái y có thể không đến ư?”
“Nương nương… “ Phong Hà lập tức nghẹn lời, thảng thốt nhìn nàng ta, dường như còn muốn nói gì nhưng thấy Như Ý nháy mắt, cuối cùng đành nuốt lời định nói xuống.
Thiên Phi dẫu không cam lòng nhưng lúc này cũng không dám nói gì. Tỷ ta không hiểu tại sao Thư Quý tần lại đột nhiên đối xử với ta như vậy. Ta liếc nhìn tỷ ta, loại người như tỷ ta làm sao có thể hiểu chứ?
Thái y đến.
Đúng như Thư Quý tần nói, nàng ta đã truyền thì sao thái y dám không tới?
Tìm người dìu ta về phòng, thái y khám và chữa cho ta một cách cẩn thận. Đầu gối có một vết thâm rất lớn, sưng to. Ngón tay khẽ ấn liền đau tới mức ta muốn hét lên. Ta nghiến răng hỏi: “Đại nhận, liệu có khỏi được không?” Chắc không phải vấn đề gì lớn chứ? Trong lòng ta bỗng thấy thấp thỏm.
Thái y kiểm tra rất kĩ, có lẽ Thư Quý tần đã đặc biệt truyền gọi để khám cho một cung tỳ, ông ta không biết rốt cuộc ta là thần thánh phương nào. Hồi lâu sau thái y mới thong thả lên tiếng: “Không có vấn đề gì lớn, chỉ là bị sưng. Lát nữa ta cho người mang thuốc mỡ tới, mỗi ngày thoa ba lần, hai, ba ngày sau sẽ hết sưng.”
Nghe thấy vậy ta cũng yên lòng. Chỉ cần chân của ta không sao, đau đớn có ngày sẽ chấm dứt.
Thái y ra về, trong phòng chỉ còn năm người là ta, Thư Quý tần, Thiên Phi, Như Ý và Phong Hà. Phòng Hà không nhịn được, bước lên túm vạt áo trước của ta, định lôi ta xuống giường “Các chủ tử đều đang đứng, sao một cung tỳ như ngươi lại dám nằm như vậy?”
Động tác mạnh quá, không cẩn thận đụng vào đầu gối ta, ta nhân cơ hội hét lớn rồi lăn ra bất tỉnh.
“Này! Đừng vờ chết với ta!” Phong Hà bất mãn kêu lên.
Ta nằm bất động. Sau chuyện này, Thư Quý tần sẽ tìm cơ hội trừ khử ta. Nàng ta chỉ đồng ý bảo vệ ta trong hôm nay, vậy còn ngày mai, ngày kia? Nàng ta không thể tha thứ cho “kẻ đã chứng kiến tận mắt”, đương nhiên cũng sẽ không tha thứ cho “kẻ hiểu rõ tình hình” là ta, vì vậy, ta nhất định phải hết sức cẩn thận, không thể sơ hở.
Ta nghe thấy Như Ý bước tới, nói: “Nương nương, hình như hôn mê rồi.”
Một lúc sau, Thư Quý tần nói: “Ngày mai bản cung lại tới.”
“Nương nương!” Thiên Phi cuối cùng cũng lên tiếng. “Chẳng qua chỉ là một tiện tỳ mà thôi, vì sao nương nương muốn bỏ qua cho ả?”
Giọng nói lạnh nhạt của Thư Quý tần truyền đến: “Chẳng phải bản cung đã nói với muội ngay từ đầu sao, không thể đụng đến nữ nhân được hoàng thượng để mắt đến.”
Nàng ta gọi: “Như Ý!”
“Dạ, nương nương!”
Tiếng bước chân nhỏ dần, cuối cùng ta cũng khẽ thở phào. Có câu nói của Thư Quý tần, tin rằng Thiên Phi sẽ không dám động vào ta, ít nhất là hôm nay.
Trông thấy dẫy đèn sáng trên hành lang dài trước mặt, đột nhiên trong lòng ta nảy ra một ý. Lúc này cũng không màng đầu gối đau, đau một chút vẫn còn hơn chết cóng, ta chạy chậm lên phía trước, thấy một dãy đèn lồng. Đứng phía dưới mới phát hiện, chúng được treo rất cao.
Quay người tìm kiếm hồi lâu cũng không thấy thứ gì có thể hạ nó xuống. Thấy cái cột bên cạnh, ta cắn răng, nó không xuống thì ta lên, dù sao hồi nhỏ ta cũng nghịch ngợm quen rồi, cứ coi cột là cây đi, chắc cũng không phải việc khó khăn.
Tuy hơi thô ráp nhưng miễn cưỡng vẫn có thể leo lên được. Cuối cùng ta cũng trèo được lên nhưng cánh tay lại quá ngắn. Ta hơi bực, chân cạ lên cột, nhào qua với chiếc lồng đang treo. Chỉ nghe thấy tiếng “roẹt”, chiếc đèn lồng đã bị ta kéo rách, cây nến cháy bừng bừng cũng rơi theo đế đèn lồng. Mắt ta sáng lên, giơ tay ra đón nhưng cơ thể không vững, liền ngã nhào.
“Á!” Đau thật đấy, nhưng vẫn đón được cây nến. Ánh lửa lay động, may mà chưa bị tắt.
Ta đang cảm thấy vui mừng, chưa kịp cảm nhận sự ấm áp thì lại nghe có người đột nhiên nói: “Ngươi ở đây làm gì?” Giọng nói lạnh nhạt nhưng lộ ra vẻ nghiêm khắc, không cho phép người khác coi thường.
Ta giật mình, ngước mắt nhìn. Thấy một nam tử đang chắp tay sau lưng đứng trước mặt ta, chiếc đèn lồng bị ta chọc thủng một lỗ, nguồn sáng duy nhất lúc này đang nằm trong tay ta. Dù xung quanh tối om nhưng vẫn có thể nhìn thấy bộ y phục màu vàng trên người hắn.
Trong đầu ta lập tức lóe lên bốn chữ: Hạ Hầu Tử Khâm.
Không biết đặt ngọn nến trong tay ỏ đâu, ta lúng túm bò dâv quỳ xuống, nói: “Nô tỳ tham kiến Hoang thượng!”
Thoáng cảm thấy hắn bước lên trước vài bước, lại hỏi: “Ngươi ở đây làm gì?”
Làm gì? Ta không thể nói với hắn ta thấy lạnh, muốn mượn nến này để sưởi ấm đâu nhỉ? Trong lòng rất hỗn loạn nhưng không hiểu ma đưa lối quỷ dẫn đường thế nào, ta lại nói: “Nô tỳ… nô tỳ chỉ muốn xem ngọn nến này có tắt không, xem xong lại trả về chỗ cũ…”
Nói tới đây, tự ta cảm thấy buồn nôn, đây là lý do vớ vẩn gì vậy!
Hắn bỗng im lặng. Ta căng thẳng tới nỗi lòng bàn tay đổ mồ hôi lo lắng cầm cây nến, giấu không được mà thổi tắt cũng không xong.
Một lúc sau mới nghe thấy có tiếng người đi tới, tiếp theo là giọng nói the thé của gã thái giám: “Hoàng thượng, Hoàng thượng, sao người lại ở đây! Đêm lạnh, người…” Y nhìn thấy ta, lập tức ngậm miệng.
Ta bắt đầu cảm thấy kỳ lạ, đêm nay Hạ Hầu Tử Khâm chẳng phải nên lật thẻ bài của một vị phi tần mới được sắc phong nào đó sao? Sao muộn như vậy mà hắn vẫn còn xuất hiện ở nơi này?
Có điều giây tiếp theo, đến thời gian để ta suy nghĩ lung tung cũng chẳng còn, chỉ vì hắn nói: “Người đâu, lôi cung tỳ định phóng hỏa xuống.”
Ta nhất thời sững sờ, cho tới khi có người tới tóm lấy ta, ta mới kinh hoàng kêu lên: “Hoàng thượng, nô tỳ bị oan!”
Thái giám bước tới, đánh cây phát trần trong tay lên đầu ta, mắng: “Còn dám kêu! Quấy nhiễu thánh giá, đáng tội chém đầu!”
Ta nghiến răng nhìn y một cái, là một thái giám rất trẻ, vẻ mặt vênh váo, tự đắc. Y ra vẻ nhưng ta vẫn muốn kêu, nếu không kêu oan thì không biết bọn họ sẽ lôi ta đi đâu.
Phòng nhuộm? Phòng giặt?
“Hoàng thượng, nô tỳ thực sự bị oan! Không phải nô tỳ muốn phóng hỏa!”
Hình như hắn không muốn liếc ta dù chỉ một cái, chỉ khẽ giơ tay, túm lấy ta rồi lập tức buông tay. Ta thở phào, vội xoay người quỳ xuống, cúi đầu rất thấp.
Hắn bước về phía ta, đứng rất lâu trước mặt ta rồi đột nhiên cúi người, hỏi: “Ngươi là cung tỳ của cung nào?”
Ta giật mình, sao đột nhiên lại hỏi ta như vậỵ…
Bỗng nhớ tới tối đầu tiên ở trong cung, khi ta bắt gặp Như Mộng tình cờ gặp hắn, hắn liền hỏi nàng ta như thế. Bàn tay cầm nến bất giác nắm chặt, sáp nến chảy xuống. Á, nóng quá! Ta nhíu mày nhưng không dám kêu thành tiếng.
“Nói!” Giọng của hắn lạnh lùng khiến ta bất giác run rẩy. Cố gắng để giọng nói rõ ràng hơn một chút, ta lên tiếng: “Nô tỳ là cung tỳ của Huyền Nhiên các.” Ta không khỏi nghĩ rằng, có phải hắn lại tưởng ta cũng dò la biết được hắn sẽ đi qua nơi này, rồi cố ý chờ ở đây, giống như Như Mộng? Ôi, hóa ra hoàng đế của thiên triều cũng tự yêu bản thân đến vậy!
Hắn khẽ “hừ” một tiếng, vẻ rất xem thường.
Ta nghĩ, có lẽ hắn cũng không biết hiện nay ai sống ở Huyền Nhiên các đâu nhỉ? Thà ta chiếm ưu thế trước còn hơn để hắn tưởng ta xuất hiện ở đây để dụ dỗ hắn. Ta hắng giọng, nói: “Hoàng thượng, tiểu chủ nhà nô tỳ có tri thức, hiểu lễ nghĩa, tài mạo song toàn, hiền lương thục đức…” Thiên Phi à, ngươi nên cảm ơn ta, ta đang tiến cử ngươi trước mặt Hạ Hầu Tử Khâm đấy.
Hình như hắn hơi kinh ngạc, khẽ thở dài một tiếng, tiếp đó cười, nói: “Thật thú vị!”
Ta vẫn cúi đầu, cũng không biết câu “thật thú vị” của hắn là có ý gì. Sáp nến chảy ra càng lúc càng nhiều, như sắp bọc kín bàn tay ta rồi. Ta muốn động đậy nhưng không dám.
Hắn đứng thẳng người cười nói: “Hiếm có ai ca ngợi chủ nhân như ngươi, vậy hôm nay trẫm sẽ qua Huyền Nhiên các xem nữ tử có tri thức, hiểu lễ nghĩa, tài mạo song toàn, hiền lương thục đức mà ngươi nói rốt cuộc thế nào!”
“Tạ ơn Hoàng thượng!” Ta dập đầu, giữ lại được cái mạng nhỏ, vì quá hưng phấn nên vung tay, bất cẩn làm nến tắt, có điều bây giờ cũng không cần quan tâm đến điều này. Ta chỉ nghĩ, hắn bất ngờ giá lâm Huyền Nhiên các, nhất định Thiên Phi sẽ vui mừng lắm nhỉ?
Hắn bước đi, gã thái giám bên cạnh vội đi theo. Ta định bò dậy đột nhiên hắn lại dừng bước, lạnh nhạt nói: “À, vừa nãy nói muốn xem xem cây nến này có tắt không hả? Nếu trầm nhớ không nhầm, ngươi nói xem xong sẽ trả về. Được rồi, trẫm cho ngươi một tối, sáng sớm mai trẫm muốn thấy cây nến được trả về chỗ cũ. Bằng không, trẫm sẽ lấy đầu ngươi!”
Ta sửng sốt, há hốc miệng nhưng hắn đã cao ngạo dẫn thái giám đi rất xa rồi.
Ngước mắt nhìn lên chiếc đèn lồng rách treo phía trên, lắc đầu, làm sao ta có thể đặt lại chứ? Không đặt trả lại được thì lấy đầu ta, hắn nói thì hay lắm, làm thì chẳng ra sao. Hừ, ai bảo hắn là hoàng thượng chứ? Người ta là đứng đầu thiên triều, huống hồ bây giờ ta lại đang ở trong nhà người ta.
Ta sững sờ rồi lại nhớ đến một chuyện. Nến… tắt rồi!
Bên người không có thứ để mồi lửa, nếu ta trèo lên cột khác để châm cũng không thể, không chừng lại gây ra tai họa khác. Ngẫm nghĩ một lát, đèn lồng do phủ Nội vụ chuẩn bị, vậy phủ Nội vụ nhất định có thang.
Ngẩng đầu nhìn trời, đêm đã khuya lắm rồi, nhưng vì cái mạng nhỏ này của ta, muộn hơn nữa cũng phải gõ cửa mượn thang.
Nhét cây nến đã tắt vào trong ngực áo, ta rụt cổ, đi về phía phủ Nội vụ. Sáp nến rơi trên tay đã nguội từ lâu, ta cắn răng bóc ra, may mà không còn đau nữa.
Tới cổng phủ Nội vụ, từ xa đã thấy cửa lớn đang mở, đèn bên trong còn sáng. Ta cười vui vẻ, thật tốt, mọi người vẫn chưa đi ngủ, ta đỡ phải gõ cửa xin người ta mở. Nghĩ vậy, ta cũng không quan tâm chỗ sưng phồng ở đầu gối, chạy thật nhanh, chỉ sợ chậm một khắc thôi là cánh cổng đó sẽ đóng lại.
Ta vừa xông vào, lập tức có thái giám chặn lại: “Này, làm gì đây?”
Ta vội cười. “Công công, ta muốn mượn cái thang, rất gấp.”
Ánh mắt gã thái giám lóe lên tia khác thường, xua xua tay nói: “Không có thang, ngươi mau đi đi!”
Ta nhìn cái thang đang dựng lên tường phía sau y, thầm nghĩ y nói dối mà không biết đỏ mặt. Rõ ràng nó ở ngay sau y, vậy mà y nói là không có.
Không thể nổi giận, ta cố gắng nhẫn nhịn. “Công công, ta thực sự rất cần, dùng xong ta sẽ đem trả ngay!”
Gã thái giám có vẻ mất kiên nhẫn, đẩy ta ra, nói: “Ngươii không cần nói gì cả, hôm nay không ai có thể mang cái thang này đi, trừ phi hoàng thượng đích thân tới lấy! Vừa nãy Lý công công chuyển lời, nếu có người tới mượn thang, nhất định không được cho mượn. Nếu không Hoàng thượng sẽ lấy đầu người của phủ Nội vụ!”
Nụ cười trên môi ta bỗng cứng lại, Hạ Hầu Tử Khâm được lắm, hóa ra điều ta nghĩ được, hắn cũng đã nghĩ tới!
Hắn làm vậy là có ý định muốn lấy đầu ta rồi! Nhưng hắn đường đường là hoàng thượng, muốn lấy cái mạng của một tiểu cung tỳ như ta chẳng phải quá dễ dàng ư, lại còn muốn quay ta mòng mòng. Ha, ta nên vui mừng vì hắn đã giữ lại cái mạng ta lâu hơn một chút hay nên bi ai vì hắn chỉ muốn đùa giỡn ta?
Gã thái giám đẩy ta ra khỏi cổng, quýnh quáng đóng cửa, đột nhiên ta nhớ ra, vội giữ cửa, nói: “Công công đợi chút!”
“Đi đi, đã nói không thể cho ngươi mượn rồi!” Y trừng mắt, vẻ mặt như thể nếu ta cứng đầu thì y sẽ liều mạng với ta vậy. Cũng đúng, nếu ta mang cái thang đi, vậy thì thứ mất đi chính là cái mạng nhỏ của y.
Ta vội nói: “Không, ta muốn… ta muốn mượn mồi lửa.” Gã thái giám chần chừ một lát, ta lập tức nói: “Lý công công không nói không cho mượn mồi lửa chứ?”
Y ngẫm nghĩ một lát rồi gật đầu, quăng lại một câu: “Ngươi đợi đi” rồi quay người đi vào trong.
Một lát sau, y cầm mồi lửa ra, đưa cho ta rồi vội vàng đóng cửa cứ như ta sống chết muốn vác cái thang đi. Ta thở dài, không có thang, dù sao cũng phải châm nến lên thôi nhỉ?
Đi một vòng vẫn chưa nghĩ ra cách, ta chán nản quay về chỗ cũ.
Châm nến, ngọn lửa to như hạt đậu từ từ bốc lên, ánh lửa mỏng manh chiếu lên gương mặt khiến nó dần ấm hơn. Đặt cây nến xuống đất, hai tay bao quanh ngọn nến, lòng bàn tay cũng trở nên ấm áp.
Sáp nến chảy từ thân nến nhìn như dòng nước, chảy xuống nền rồi đông lại. Ta bỗng giật mình, đúng rồi, ta đã nghĩ ra cách!
“Này, còn không đứng dậy!” Không biết ai đá ta, mở mắt mới phát hiện mình mơ màng ngủ thiếp đi từ lúc nào. Dụi đứng ngay trước mặt, ta giật mình, vội quỳ xuống, nói: “Nô tỳ tham kiến Hoàng thượng! Hoàng thượng vạn tuế!”
Gã thái giám lại lấy cây phất trần gõ lên đầu ta, cười nói: “Hoàng thượng đúng là liệu việc như thần, xem ra không có thang, nàng ta thật sự không thể làm nổi.”
Hạ Hầu Tử Khâm “hừ” một tiếng. Ta cắn răng, tuy căm hận song không thể thể hiện ra mặt. Cúi đầu hớt đám sáp nến, ta ung dung nói: “Hồi bẩm Hoàng thượng, nô tỳ đã trả nến lại nguyên vẹn chỗ cũ.”
“To gan!” Lý công công kêu the thé. “Rõ ràng ngươi chưa đặt lên, còn to gan nói đã đặt lại! Ngươi nên biết tội dối vua đáng chém đầu!”
Ta nén giận. “Nô lỳ biết ạ, mong Hoàng thượng nghe nô tỳ nói hết.”
Tên Lý công công đáng ghét còn mang tội dối vua ra dọa ta. Theo lời y nói, ta đặt hay không đều chết chắc. Nhưng ta không cam chịu số phận!
“Ngươi…” Những ngón tay y đang chỉ ta run rẩy, ta nghĩ thầm, kỳ lạ thật, sao y còn tức giận hơn cả ta?
“Tiểu Lý Tử!” Hạ Hầu Tử Khâm trầm giọng, sau đó nói với ta: “Vậy trẫm muốn nghe xem, ngươi đặt nó như thế nào?”
Ta vẫn cúi đầu, nói: “Đặt như thế nào không quan trọng, quan trọng là nô tỳ đã đặt lên.” Ta nhắc nhở hắn, muốn nhìn kết quả thì chỉ nhìn kết quả thôi.
Không ngẩng lên, ta chỉ thấy đôi giày của hắn, thấy hắn lùi vài bước, có lẽ đang ngước lên nhìn đèn lồng phía trên. Sau đó hắn nói: “Đáng tiếc trẫm không thấy.”
Ta thực sự muốn bật cười, ta chưa đặt lên, người nhìn thấy mới lạ.
Cố gắng nhẫn nhịn, ta giơ ngón tay chỉ đống sáp nến bên cạnh, lên tiếng: “Cây nến nô tỳ đã đặt lên ở đây.” Không đợi hắn lên tiếng, ta nói tiếp: “Đúng như Hoàng thượng đã thấy, chiếc đèn lồng bị rách một lỗ to, sáp nến đương nhiên chảy thẳng xuống đất. Nến cả đêm đã cháy hết, bởi thế lúc này Hoàng thượng không thể nhìn thấy cũng là chuyện bình thường.”
Ta vừa dứt lời, Lý công công liền tức giận: “Nói xằng! Đúng là nói hươu nói vượn! Hoàng thượng, người xem nàng ta… Ôi trời…” Lý công công nói được nửa chừng, đột nhiên ôm chân kêu lên, gương mặt méo mó, một câu cũng không dám thốt lên.
Ta thấy Hạ Hầu Tử Khâm đá y một cái, sau đó hắn bước qua, đứng trước mặt ta.
Ta căng thẳng đến mức nín thở, hơi thở của hắn nặng nề như kiềm chế. Tuy cúi đầu song dường như ta vẫn có thể nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của hắn như muốn xuyên qua ta. Đột nhiên ta hơi hối hận, có lẽ ta không nên dùng tiểu xảo trước mặt hắn.
Bàn tay to lớn của hắn bỗng giơ ra, nắm chặt cánh tay ta, kéo mạnh. Ta sợ hãi, khẽ kêu một tiếng, đụng vào lồng ngực hắn. Hắn bỗng bật cười, khẽ nói: “Một nữ tử rất thông minh! Xem ra vẫn là trẫm nhẹ tay, sớm biết vậy, trẫm nên truyền lệnh đến mồi lửa cũng không cho ngươi mượn!”
Ta giật mình nhìn mồi lửa giấu trong ngực áo, nó không hề bị lộ ra mà! Trong lòng ta run rẩy, Hạ Hầu Tử Khâm, hóa ra hắn đã tính toán được tất cả! Chỉ cảm thấy cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, nếu hắn thực sự muốn ta chết thì chỉ cần một câu nói, nhưng hắn lại giữ cho ta một con đường sống. Ta không biết vì sao hắn làm như vậy.
Hắn nắm chặt tay ta không buông, hơi thở nóng ran phả bên tai ta. “Một nữ tử thông minh, rốt cuộc trẫm nên đề phòng hay giữ lấy để yêu?”
Đầu ngón tay ta bỗng run rẩy, hắn nói… yêu?
Ta sững sờ, hắn xua xua tay, nói: “Các ngươi lui xuống hết cho trẫm. Xem ra hôm nay không cần hành hình rồi!”
“Vâng!”
Tiếng bước chân đều đặn càng lúc càng xa. Ta lén nhìn mấy thị vệ ở đằng xa, trong lòng run rẩy, xem ra mánh khóe của ta khiến hắn có chút bất ngờ. Hắn nghĩ ta nên bị lôi ra ngoài xử chém.
“Ngẩng lên!” Hắn ra lệnh.
Ta do dự một lúc, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn ngẩng lên. Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy hắn, lại còn ở khoảng cách gần như vậy.
Đôi mắt đen láy của hắn lờ mờ lóe lên ánh sáng của sự kiêu ngọa, còn gương mặt ta lại in rõ ràng trong mắt hắn. Khóe miệng hắn khẽ cong lên, nụ cười như có như không, hắn nhìn ta, bỗng nói: “Trẫm cho rằng không có nữ tử có cả dung nhan xinh đẹp lẫn trí tuệ, xem ra quả đúng như vậy.”
Hắn khen ta thông minh ư?
Hắn còn…
Giây phút ấy, không biết ta lấy đâu ra dũng khí hỏi hắn: “Hoàng thượng đang nói nô tỳ không xinh đẹp ư?”
“Xấu.” Hắn sửa lại không chút khách khí.
“Nô tỳ không xấu!” Ta nghiến răng phản bác. Mặc dù ta đang bôi thuốc nước, không thể thấy được dung mạo thật của ta nhưng cũng không đến nỗi phải nói là xấu chứ?
Hắn không thèm dây dưa với ta, tự nói: “Chẳng trách ngươi nói bao lời tốt đẹp cho Phi Tiểu viện[1] như vậy, xem ra ngươi vẫn là kẻ biết mình biết ta.”
[1] Viện: mỹ nữ, người con gái đẹp.
Ta sững sờ trong giây lát, hắn còn tử tế giải thích: “Trẫm đã phong tiểu chủ của ngươi làm tiểu viện, xem nét mặt của ngươi kìa, hình như không hề vui cho nàng ta.” Hắn buông lỏng cánh tay đang túm lấy ta, sắc mặt bỗng lạnh hơn.
Trong lòng ta có chút nặng nề, tâm tư hắn quả thật quá khó để phỏng đoán.
Song có câu hắn nói đúng, vì sao ta phải vui mừng cho Thiên Phi? Nghĩ đến Thiên Phi, đột nhiên ta khẽ kêu lên: “Ôi!”
Hắn hoài nghi nhìn ta. Ta lập tức cúi đầu, nói: “Hoàng thượng thứ tội, nô tỳ có việc gấp phải làm, nô tỳ xin cáo lui!” ta bỗng nhớ ra tối qua Thiên Phi nói muốn ta sáng sớm nay tới hầu hạ, nếu giờ ta còn không đi thì tỷ ta lại có lý do hoạnh họe ta.
Ta khuỵu gối, chờ hắn cho đứng lên nhưng hắn lại nói: “Không được đi!”
Ta kinh ngạc ngước mắt nhìn hắn, không ngờ hắn lại lạnh mặt, khẽ ho một tiếng. Ta chỉ cảm thấy sau ót đau nhói, nghe Lý công công mắng: “To gan, ai cho ngươi nhìn thẳng vào long nhan!”
Ta giơ tay ôm chỗ bị y đánh, vì đang khuỵu gối nên nhất thời không đứng vững, ngã nhào. “Bịch” một tiếng, đầu gối đang bị thương lại đập mạnh xuống nền đất cứng.
“A!” Ta nhịn không được, bật kêu, lần này đau thật đấy, đau như thể xương xốt vỡ vụn. Đúng là họa đến dồn dập.
Chẳng ai đồng cảm với ta, hắn còn lấy chân đá đá ta, hỏi với vẻ không vui: “Sao, quỳ trước mặt trẫm khiến ngươi đau đớn như vậy à?”
“Hoàng thượng, nô tài cho rằng nên trị nàng ta tội đại bất kính, lôi ra ngoài chém!” Lý công công nhân cơ hội làm ầm ĩ trước mặt hắn.
Hai người bọn họ, kẻ xướng người họa, sao mà giống diễn kịch thế? Ta nhịn đau, trong lòng thầm nghĩ nếu có một ngày tên công công này rơi vào tay ta, nhất định phải khâu cái miệng y lại mới hả giận. Còn cả tên hoàng đế kiêu ngạo này nữa…
“Ngươi đang muốn phục thù trẫm?” Đột nhiên hắn khom người, nâng cằm ta. Ta có chút kinh hãi, cố gắng để trấn tĩnh, được rồi, không thể nhìn thẳng long nhan. Ta đưa ánh mắt sang một bên, lắc đầu: “Không có ạ!”
“Vậy là gì?” Hắn truy vấn.
Ta nghĩ một lúc, nửa thật nửa vờ trả lời: “Nô tỳ ngã đau.”
“Một cung tỳ thật yếu đuối!” Hắn cảm thán. “Hay là sai người hầu hạ ngươi nhé!”
Ta thất kinh, chẳng lẽ hắn muốn…
Ta không dám nhìn hắn, bất thình lình hắn cúi người, bế ta lên. Ta sững sờ, Lý công công cũng vô cùng kinh ngạc, chỉ vào ta, nói: “Hoàng thượng, nàng… nàng… nàng ta…” Hắn không quan tâm, chỉ hỏi: “Huyền Nhiên các hả?”
“Hoàng thượng!” Ta căng thẳng túm chặt vạt áo trước ngực hắn, hình rồng thêu tinh tế, phức tạp cọ vào tay ta khẽ đau. Hắn định làm gì ? Đưa ta về Huyền Nhiên các ư?
Thật tốt nhỉ! Nếu để Thiên Phi nhìn thấy, ta còn cơ hội sống không?
“Hoàng thượng, nô tỳ có thể tự đi.” Ta vội vã nói.
“Trẫm bế ngươi không thoải mái à?”
“Không phải.” Ngươi bế ta rất thoải mái nhưng trong lòng ta không thoải mái.
“Vậy thì tốt, đúng lúc trẫm cũng muốn tới Huyền Nhiên các.”
Ta không tin lời hắn, đột nhiên nhớ ra lời hắn nói với Như Mộng tối hôm đó, hắn nói nếu giao Như Mộng cho chủ nhân của nàng ta nàng ta sẽ thảm như thế nào. Ta khẽ rùng mình, chưa kiểm chứng được ở Như Mộng, hắn muốn kiểm chứng ở ta ư?
“Không phải Hoàng thượng phải lên triều sớm sao?” Ta cười, nói. Hắn không giết ta, nhưng bế ta tới Huyền Nhiên các thì có gì khác với việc giết ta chứ?
Hắn khẽ “hừ” một tiếng. “Buổi triều sớm có thể lùi lại.”
Ta ngẩn người, lùi lại ư? Ngẩng đầu nhìn sắc trời, mặt trời vẫn chưa lên, còn mờ tối thực sự không biết bây giờ là canh mấy. Lén nhìn nam tử đang bế ta, hắn hơi hếch mặt lên, khóe miệng khẽ cười, dường như tâm trạng rất tốt. Khẽ thở dài một tiếng, ta không cần vùng vẫy, hắn quyết tâm muốn ta khó xử.
Ta bỗng có chút hoang mang, nhớ tới lời Tô Mộ Hàn, bao nhiêu người trốn tránh vào cung còn không được, ta lại tranh vào cung. Khi ấy ta không quan tâm, bây giờ nghĩ lại mới thấy mình đúng là ngây thơ. Ta chỉ muốn ganh đua với bọn họ, muốn cha thấy sự khác biệt của ta, nhưng sao ta lại quên mất người mà ta phải đối mặt là hoàng đế của thiên triều?
Hắn có thể yêu ta không?
Tim đập hụt nửa nhịp, ta cắn môi, câu nói nực cười biết bao.
Đối với các nàng, ta không sợ, nhưng đối với hắn, ta lại sợ hãi.
Hắn biết đưa ta về Huyền Thiên các như vậy, ta sẽ thảm thế nào song hắn vẫn không hề dừng bước. Đúng vậy, ta là gì của hắn chứ?
Ta chẳng là ai cả, có lẽ hắn chỉ không cam lòng khi ta có thể qua cửa ải của hắn tối qua, hắn hối hận vì đã hạ thủ lưu tình với ta. Nhưng hắn là hoàng đế, không thể so đo với ta những chuyện này, điều này làm ảnh hưởng tới thân phận của hắn. Bởi vậy hắn cố ý muốn xem cái mạng của ta rốt cuộc kiên cường đến nhường nào.
Ta nghĩ, ta cũng không cần vòng vo với hắn, chắc chắn hắn sẽ không thả ta ra. Bỏ đi, dù sao kiếp nạn này cũng không tránh nổi, ta cười, hỏi: “Hoàng thượng, đùa vui không?”
“Vui.” Hắn nói không chút do dự, cúi đầu nhìn ta, cười. “Ngươi sợ chết không?”
“Sợ chứ!” Ai không sợ chết, ta là người thành thật, chí ít bây giờ trước mặt hắn, ta không muốn nói dối. Có điều ta cũng chẳng trông chờ hắn sẽ thả ta chỉ vì câu nói này.
Hắn ngừng một lúc, hồi lâu sau mới chậm rãi nói: “Thật tốt, kẻ sợ chết sẽ dốc hết sức lực để nghĩ cách sống tiếp.”
Ta kinh ngạc nhìn hắn, thấy hắn đột nhiên thu lại ý cười, ánh mắt dần hiện lên tia sáng, mãnh liệt tới mức khiến ta rùng mình.
Hai chúng ta im lặng một lúc lâu, đột nhiên nghe thấy có nguời kêu bên tai: “Hoàng thượng giá lâm…”
Ta bỗng sực tỉnh, mới nhận ra đã tới Huyền Nhiên các.
Khi nhìn hắn lần nữa, gương mặt anh tuấn lại nở nụ cười tà ác, nhìn thẳng vào mắt ta, nụ cười càng trở nên rạng rỡ. Lòng ta đã quyết, cắn chặt môi, giơ tay ôm cổ hắn. Chẳng qua cũng chỉ là lươn ngắn chê trạch dài mà thôi, Thiên Phi thấy hắn bế ta, còn để ý chuyện cánh tay ta đặt ở đâu ư? Ít nhất giây phút này, cứ để ta đâm thủng lòng hăng hái của nàng ta.
Lý công công thấy ta hành động như vậy, ánh mắt như tóe lửa. Song còn ngại ta đang nằm trong vòng tay của hoàng đế nên cây phất trần của y không thể đánh xuống.
Hạ Hầu Tử Khâm không hề thay đổi sắc mặt, như thể đã sớm đoán được ta sẽ làm như vậy.
“Thần thiếp tham kiến hoàng thượng!”
“Nô tỳ (nô tài) tham kiến Hoàng thượng! Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”
Thiên Phi dẫn đám người hầu ra hành lễ.
Hắn ôm ta vừa đi vào vừa nói: “Bình thân! Phi Nhi, nàng xem trẫm đưa ai về cùng!”
Ta tròn mắt, hắn còn sợ đầu ta chưa đủ chắc à!
Thiên Phi đứng lên, ánh mắt rơi trên người ta, gương mặt bỗng biến sắc, lập tức xông lên, chỉ vào ta, nói: “Hoàng thượng, tiện tỳ này sao có thể với người…” Tỷ ta đang nói đột nhiên dừng lại, hai chữ “tiện tỳ” lại liên quan tới hoàng đế, suy cho cùng nói ra cũng không hay.
Nghe tỷ ta gọi ta như vậy, dường như hắn rất hài lòng. Khom lưng đặt ta xuống, hắn gật đầu nói: “Ừ, đúng thật là tiện tỳ, khiến cánh tay trẫm mỏi chết mất! Tiện tỳ, còn không xoa cho trẫm?”
Ta ngây người, hắn khẽ quát: “Còn không qua đây?”
Chiếc khăn trong tay Thiên Phi gần như sắp bị xé rách, tỷ ta thấy ta di chuyển, vội sải bước qua, đẩy mạnh ta một cái. “Hoàng thượng, để thần thiếp!”
Bị tỷ ta đẩy, đầu gối ta bất ngờ đụng vào chân bàn, đau tới mức toát mồ hôi, có thứ giống như nước chảy ra từ khoang mắt làm mờ tầm nhìn của ta.
Ta đau đến nỗi răng va vào nhau lập cập, lại nghe thấy hắn nói: “Ôi, chuyện này sao có thể để nàng làm chứ? Tiện tỳ, mau lại đây!” Hắn lại ngồi đó gọi, mở miệng gọi “tiện tỳ” thật trôi chảy.
Ta vốn cho rằng Hạ Hầu Tử Khâm sẽ là người vô cùng nghiêm túc nhưng hôm nay gặp rồi mới thấy, quả thật có chút không tin nổi. Lời hắn nói, việc hắn làm… có lúc ngây thơ khiến người ta muốn cười, song ý tứ đằng sau đó lại khiến ta sợ hãi, bất an.
Ta nhịn đau, tập tễnh bước qua, cung kính nói: “Tiểu chủ, hoàng thượng kêu nô tỳ, phiền người tránh ra một chút.” “Ngươi!” Tỷ ta sắp tức tới nỗi lông mày bốc cháy, bàn tay nắm chặt thành nắm đấm. Ta đắc ý cười với tỷ ta, ở trước mặt hoàng thượng, rốt cuộc tỷ ta cũng không dám lỗ mãng.
Tỷ ta lùi lại, không hề tình nguyện. Ta cười. “Đa tạ, tiểu chủ châm chước!”, rồi bước tới trước mặt hắn, thấy hắn ngồi thoải mái, uể oải giơ cánh tay ra, nhướng mày nhìn ta.
Ta cúi đầu, giúp hắn xoa bóp.
Thiên Phi đứng sau ta, ta nghĩ, chắc tỷ ta rất hối hận vì tối qua không tìm lý do giày vò cho ta chết đi ấy nhỉ? Sắc mặt cung tỳ bên cạnh tỷ ta hơi khó coi, ta cười nhạt, ả ta tưởng ta được hắn sủng ái ư? Sợ sau này ta sẽ tính sổ với ả?
“Tiện tỳ, tay ngươi thật mềm.” Hắn không chỉ hưởng thụ còn muốn nói chuyện. “Chẳng giống tay của tiện tỳ chút nào!”
“Tiện tỳ, da ngươi thật mịn, xem ra chưa từng hầu hạ ai đâu nhỉ? Trẫm nói mà, nên tìm người tới hầu hạ ngươi.”
“Tiện tỳ này, quỳ trước mặt trẫm khiến ngươi không thoải mái, bây giờ cho ngươi đứng, ngươi vẫn khó chịu? Nếu không, ngươi run cái gì?
…
Ta hít một hơi thật sâu, ta nào có run, là đau. Ta sắp đứng không vững rồi, hắn còn ở đó nói mát. “Ơ, đổ mổ hôi kìa? Thật là yếu đuối, chỉ xoa bóp cánh tay cho trẫm cũng có thế khiến ngươi mệt thế cơ à!” Giọng điệu hắn có chút vui vẻ, còn giơ tay lau mồ hôi cho ta. Ta giật bắn mình, cắn răng quỳ phục xuống, tức giận lên tiếng: “Nô tỳ không dám!” Lần này ta run thật, nhưng là run vì tức giận.
So với hắn, đám nữ nhân trong cung chẳng là gì cả, tâm tư không bằng một phần của hắn. Ít nhất, lúc hắn giết người vẫn có thể mỉm cười.
“Đứng lên!” Hắn nói.
Ta không đứng lên, hắn liền kéo ta.
Ta nghiến răng, nói nhỏ: “Hoàng thượng, người thật độc ác!” Chẳng qua là tính toán với một cung tỳ như ta, hắn cũng có thể coi như thật. Hắn không giết ta, muốn đùa giỡn ta từng chút, từng chút cho đến chết.
“Hỗn xược.“ Hắn sầm mặt, túm chặt cánh tay ta. Ta không kìm được, cau mày.
Ta bỗng cười, có thể nổi giận chứng tỏ hắn vẫn còn là con người.
Hắn buông tay, chắp tay sau lưng, không cười, toàn thân toát ra vẻ nghiêm khắc.
“Hoàng thượng!” Lý công công khẽ gọi.
Đột nhiên hắn “hừ” một tiếng, phẩy tay áo bỏ đi.
“Hoàng thượng…” Lý công công gọi rồi đuổi theo.
Ta bỗng thấy khiếp đảm, quỳ hướng về phía hắn, nói to: “Hoàng thượng, lần sau mong người hãy nhớ, tên nô tỳ là Tang Tử!” Không phải tiện tỳ, Tang Tử không phải tiện tỳ!
Hắn không quay đầu, đến một chút do dự cũng không có, vẫn sải bước đi.
“Cung tiễn Hoàng thượng!”
Ngữ khí của Thiên Phi không chỉ tức giận mà còn toát lên niềm vui thầm kín. Hoàng thượng đi rồi, tỷ ta có thể tiếp tục giáo huấn ta. Ta biết lần này tỷ ta sẽ không nương tay.
Đám người hầu đều lui xuống, chỉ còn lại cung tỳ thân cận, tỷ ta quay sang ta, lạnh lùng lên tiếng: “Bây giờ ngươi quỳ trước ta thì có tác dụng gì?”
Ta không nhìn tỷ ta, tỷ ta nào biết ta không hề có ý quỳ trước mặt tỷ ta, chẳng qua ta đau không đứng lên được thôi.
“Quả nhiên ngươi và mẹ ngươi đều đê tiện giống nhau! Buổi tối không ngủ còn chạy đi dụ dỗ hoàng thuợng! Ha, chắc ngươi cũng không ngờ tối qua hoàng thượng ngủ lại Huyền Nhiên các nhỉ?”
Ta cười lạnh, sao ta không biết? Nếu không phải ta dốc sức tiến cử, hắn sẽ chẳng tới đây.
“Tiểu chủ, phải phí lời với kẻ ti tiện như ả làm gì?” Một cung tỳ tiến lên, hung dữ nói. Ta biết, ả sợ ta mang thù, sau này tìm ả tính sổ nên mới gấp gáp xử lý ta như vậy.
Thiên Phi cười gằn, nói: “Được, vậy Phong Hà ngươi nói xem có cách gì khiến ả thoải mái?”
Phong Hà, cái tên thật dễ nghe, nhưng chỉ sợ đã làm bẩn chữ “hà[2]”. Ha, hoa sen gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, thật sự không nên để ả dùng cái tên này.
[2] Hà: hoa sen.
Phong Hà nghe thấy vậy, đắc ý lên tiếng: “Tiểu chủ muốn nhanh chóng hay từ từ?
“Từ từ.” Tỷ ta nói không chút do dự.
Phong Hà nhìn ta, cười nham hiểm, sau đó ghé sát tai Thiên Phi nhỏ to một hồi, chỉ thấy vẻ mặt Thiên Phi từ kinh ngạc chuyển sang đắc ý, gật đầu cười, nói: “Đi chuẩn bị đi!”
“Vâng, nô tỳ cáo lui.” Phong Hà lui xuống.
Thiên Phi lại nhìn ta, bước lên trước, hung dữ nói: “Cũng không nhìn lại xem thân phận ngươi là gì? Tang Tử à, việc tới nước này, ngươi còn không an phận thủ thường, sao dám đắc tội với ta? Tiện nhân!” Tỷ ta căm giận mắng.
“Ta không phải tiện nhân!” Ta nghiến răng phản bác, ta hận nhất tỷ ta nói ta là tiện nhân. Tỷ ta thuận tay cầm cốc trà trên bàn hất vào mặt ta, mắng: “Ngươi là đồ đê tiện! Chẳng lẽ ta chửi sai sao?”
Ta cười nhạt, việc đã tới nước này, ta còn sợ gì, rồi ngẩng đầu lên nhìn tỷ ta, nói: “Ta họ Tiện hay dòng máu chảy trong cơ thể ta đê tiện?” Nếu vậy thì tỷ ta cũng đê tiện.
Tỷ ta sững sờ giây lát rồi nổi trận lôi đình, ném tất cả cốc chén trên bàn. Ta giật mình né tránh, định bò dậy nhưng không chống đỡ nổi cơn đau nơi đầu gối, lại ngã nhào.
Ấm trà đổ lên người ta, nước nóng nhanh chóng thấm ra, chỉ nóng một lát rồi nhanh chóng trở nên lạnh buốt. Ta không kìm được cơn run rẩy, lạnh quá!
“Lạnh không?” Tỷ ta ngồi xuống, hỏi. “Đợi lát nữa còn có thứ lạnh hơn chờ ngươi.”
Được thôi, dù có cào rách da mặt, ta cũng không muốn giả vờ nữa.
Ta cười. “Tốt nhất ngươi đừng để ta sống, nếu không ngươi nhất định sẽ hối hận!”
“Khích ta ư? Ha ha, cho ngươi sống thì ngươi có thể làm gì?” Tỷ ta nhìn đầu gối ta, đột nhiên bật cười. “Hình như hoàng thượng cũng để ý đến vết thương của ngươi nhỉ? Có vẻ rất nghiêm trọng.”
Ta thất kinh, không biết tỷ ta nói vậy là có ý gì.
Tỷ ta lạnh mặt, đứng thẳng người, kiêu ngạo nhìn ta. “Ngươi yên tâm, ta sẽ không nói cho cha biết chuyện của ngươi, ông ấy sẽ vĩnh viễn không biết ngươi đã tiến cung.”
Ta cười khẩy, ta không để tâm ông ấy có biết hay không, ông ấy cũng sẽ không quan tâm đến ta.
Ta không biết Phong Hà đang nói đến cực hình gì, hồi lâu sau mới thấy ả ta quay về, cười nói vơi Thiên Phi: “Tiểu chủ, đã chuẩn bị ổn thỏa cả rồi.”
“Lôi ra ngoài!” Tỷ ta lạnh giọng nói.
Phong Hà kêu hai thái giám lôi ta ra ngoài. Lưng ta ướt đẫm, gió bên ngoài tạt vào, lạnh đến thấu xương.
Thiên Phi vừa nói, lát nữa còn có thứ lạnh hơn đang đợi ta, chẳng lẽ muốn ném ta ra ngoài cho chết cóng?
Thái giám lôi ta ra ngoài, sau đó vứt ta lại, cúi đầu đứng sang một bên. Phong Hà bước lên, cười nói: “Ngươi thật may mắn, thứ này không phải ngày nào cũng có đâu. Đúng lúc bây giờ đang là mùa đông.”
Ta nhìn theo ngón tay ả, chỉ thấy một miếng gỗ to bằng chiếc đệm hương bồ, bên trên chi chít những cây kim. Ta thầm kinh hãi, cuối cùng cũng hiểu ý Thiên Phi.
Đó không phải là những cây kim thông thường, mà là băng châm[3]!
[3] Kim làm từ băng đá.
Phong Hà mang qua, đặt trước mặt ta, nói: “Tiểu chủ cũng là người hiền từ, chỉ cần ngươi quỳ xuống nhận sai, chắc chắc sẽ bỏ qua cho ta cho ngươi.”
Quỳ? Bảo ta trên đó? Ha, chỉ cần quỳ xuống, không chết cũng tàn phế.
“Ngươi sợ gì chứ? Tiểu chủ không cần cái mạng ngươi. Nhưng băng châm chỉ cần châm vào đầu gối ngươi, sẽ tan ra trong chốc lát, quên nói với ngươi, có lẽ sẽ khiến ngươi rất thoải mái.” Phong Hà cố ý nói.
Ta đã biết vì sao Thiên Phi đột nhiên nói Hạ Hầu Tử Khâm cũng biết chuyện đầu gối ta bị thương, tỷ ta thực sự không muốn cái mạng ta, tỷ ta chỉ muốn phế đôi chân này.
Băng châm đâm vào, lập tức tan ra, có muốn tìm chứng cớ cũng không biết hạ thủ từ đâu.
Nói không sợ thì không đúng. Như ta đã nói với Hạ Hầu Tử Khâm, ta sợ chết, mà sợ hơn là sống không bằng chết như thế này.
Thiên Phi bước tới chỗ ta, khom người, cười nói: “Thế nào? Hối hận rồi à? Bây giờ ngươi cầu xin ta cũng đã muộn. Cha trăm phương ngàn kế dùng những lời lẽ tốt đẹp để nói về ngươi, cố để ngươi có ngày được gả vào Cố phủ, ngươi lại không biết tốt xấu. Sao có thể trách ta?” Tỷ ta dùng ánh mắt ra hiệu cho thái giám, gã thái giám hiểu ý, lập tức bước lên kéo ta.
Ta vùng vẫy, cánh tay bọn họ càng siết chặt. Ta kêu lớn: “Buông ta ra! Buông ra!”
“Ha ha!” Thiên Phi đắc ý cười, sau đó nói: “Thật không dễ được thấy ngươi hoảng hốt, lo sợ. Ngươi biết ta ghét ngươi nhất ở điểm gì không? Ngươi luôn tỏ vẻ bất cần, chuyện gì cũng thờ ơ, chẳng chút quan tâm. Tang Tử à, bây giờ ngươi còn có thể ung dung như vậy không?”
Đê tiện!
Ta hoảng sợ kêu lên: “Có gan thì giết ta đi!” Ta không chết, sau này nhất định sẽ bắt tỷ ta trả lại gấp nghìn, gấp vạn lần.
Tỷ ta cười đắc ý: “Bắt người chết còn không bằng để ngươi sống không bằng chết.”
Những chiếc băng châm vừa dài vừa dày càng lúc càng tới gần, ta liều mạng vùng vẫy song chẳng ăn thua. Giọng nói của Thiên Phi càng lúc càng chói tai.
Đúng lúc này, đột nhiên ta nghe thấy người bên ngoài hô lớn: “Thư Quý tần đến…”
Ta giật mình, nàng ta đến làm gì? Lẽ nào lần trước vu oan ta chưa đủ, lần này đặc biệt tới để khiến mọi việc trở nên tồi tệ hơn?
Cũng như ta, Thiên Phi kinh ngạc quay đầu, có điều chỉ trong chớp mắt, tỷ ta mỉm cười.
Thư Quý tần vịn vào tay Như Ý, chầm chậm đi tới, chiếc trâm phượng bằng vàng vài trên búi tóc đung đưa, khẽ phát ra tiếng “leng keng”. Thiên Phi vội vàng bước lên nghênh đón, cười nói: “Tin tức của nương nương thật nhanh!”
Tên thái giám đang giữ ta vội buông tay, quỳ xuống hành lễ: “Tham kiến Quý tần nương nương! Nương nương thiên tuế!”
Ta không hành lễ, quỳ trên đất, lạnh lùng nhìn.
Thư Quý tần nhìn ta một cái, thấp giọng nói: “Bản cung nghe nói Huyền Nhiên các có cung tỳ to gan, dám dụ dỗ hoàng thượng trước mặt mọi người, còn tưởng là ai, hóa ra là ả!”
Nghe thấy vậy, nụ cười trên mặt Thiên Phi càng lúc càng rõ ràng: “Tần thiếp đang định cám ơn nương nương, cung tỳ người tặng tần thiếp quả nhiên không phải bình thường. Thật đúng là trợ thủ đắc lực của tần thiếp.” Tỷ ta nói xong liền liếc nhìn Phong Hà đứng bên.
Phong Hà mỉm cười. “Đó đều nhờ nương nương và tiểu chủ dạy dỗ.”
Ta vô cùng kinh ngạc, chẳng trách cung tỳ này lợi hại như vậy, hóa ra là người của Thư Quý tần. Chủ nhân như vậy, kẻ được dạy dỗ tất nhiên cũng sẽ không kém. Ta cười gằn, Thiên Phi còn coi ả là bảo bối, đó là quân cờ người ta sắp đặt bên cạnh tỷ ta, thật là ngu xuẩn!
Thư Quý tần chỉ mỉm cười, lại nhìn ta rồi nói: “Người hoàng thượng từng gặp, muội đừng làm ả bị thương.”
Thiên đắc ý nói: “Tạ ơn nương nương nhắc nhở, tần thiếp sẽ không để ả bị thương!”
“Ừ.” Thư Quý tần đáp lời, rồi vừa cất bước đi về phía ta vừa nói: “Bản cung vẫn chưa nhìn rõ, rốt cuộc là gương mặt như thế nào có thể khiến hoàng thượng đích thân đưa về.”
Giọng nói của nàng ta lãnh đạm, ẩn giấu, xen lẫn sự hận thù. Đôi mắt màu hổ phách đang nhìn ta chăm chăm của nàng ta hiện ra thứ ánh sáng chói mắt khiến người ta sợ hãi.
Ta nghĩ ngày đó chắc nàng ta cũng dùng ánh mắt như vậy để nhìn Nhu Mộng. Ta bỗng giật mình, đúng rồi, Như Mộng!
Song nàng ta đã tới gần, đôi mắt phượng híp lại rồi bỗng cười khanh khách, nói với giọng khinh thường: “Bản cung còn tưởng là quốc sắc thiên hương gì đó, chẳng qua cũng chỉ được như vậy.”
Ta cắn môi, nàng ta nói gì ta không quan tâm. Ta chỉ muốn đánh cược một phen.
Khóe môi Thư Quý tần lộ rõ nụ cười mỉa mai. Nàng ta uyển chuyển xoay người, ta vội nói nhỏ: “Chắc nương nương vẫn còn nhớ Như Mộng!”
Ta cảm nhận được rõ ràng cơ thể nàng ta chấn động, quay đầu, kinh ngạc nhìn ta.
Ta lại khẽ nói: “Chắc nương nương vẫn còn nhớ Như Mộng chết như thế nào?” Ta ngẩng lên, kiêu ngạo nhìn nàng ta. Ánh mắt nàng ta nhìn ta lúc trước cũng là vẻ căm hận giống như nhìn Như Mộng ư? Ta biết, cái chết của Như Mộng có liên quan tới nàng ta.
Nàng ta nắm chặt chiếc khăn trong tay, lại quay người, nghiến răng nói: “Ngươi đang nói gì?”
Ta cười. “Nương nương là người biết rõ nhất nô tỳ đang nói gì.” Xem ra, ta thực sự đoán đúng.
Gương mặt Thư Quý tần lóe lên tia âm u. Ta nói tiếp: “Tối hôm đó Như Mộng đi đâu, làm gì, nô tỳ đều biết. Nô tỳ còn biết…” Ta cười với nàng ta. “… còn biết tất cả mọi chuyện xảy ra sau khi nàng ta về Ngọc Thanh cung.”
Ta nói bằng giọng rất chắc chắn, bình tĩnh, thành công hay thất bại đều nằm ở lần này.
Thư Quý tần bỗng sững người, mở to mắt, thầm bốc hỏa. Nàng ta không giận dữ, không kêu lên, sắc mặt hơi trắng bệch cũng dần trở nên trấn tĩnh, nói: “Bản cung không biết rốt cuộc ngươi có ý gì.” Nói xong, nàng ta liền bỏ đi.
Ta cười gằn. “Hôm nay nương nương không biết, vậy thì e rằng ngày mai, tất cả người trong hoàng cung sẽ biết!”
Nàng ta quay đầu, cuối cùng vẫn không thể làm ngơ. Dây cung đang căng cuối cùng cũng được nới lỏng, tốt rồi, ta đã thắng cược.
Mặc dù tước vị quý tần của nàng ta là làm chủ một cung nhưng cũng không thể tùy tiện nắm quyền sinh sát. Nếu chuyện nàng ta hại chết một cung tỳ bị truyền ra ngoài thì cũng khó bảo đảm vị trí quý tần của nàng ta.
Ta cũng hiểu, nữ nhân chốn hậu cung, tay ai mà không dính một, hai giọt máu tươi? Nhưng chỉ cần tiến hành mọi việc trong bóng tối thì thần không biết quỷ không hay. Bọn họ sợ nhất là có người đưa những chuyện xấu xa, bỉ ổi ra ánh sáng. Thư Quý tần cũng không ngoại lệ.
“Chỉ cần nương nương bảo đảm hôm nay nô tỳ vô sự, nô tỳ có thể nói cho nương kẻ đã chứng kiến tận mắt.” Ta biết, Thư Quý tần đã dao động, nhất định sẽ bảo vệ ta.
Nàng ta thay đổi sắc mặt nhưng lại nói: “Chỉ hôm nay?”
Lợi hại thật, nàng ta cũng đang đề phòng ta.
Ta nghiến răng. “Chỉ hôm nay.” Dù sao ta cũng đã có đối sách ứng phó. Liếc nhìn Thiên Phi và Phong Hà, ta từng nói, nếu ta không chết, nhất định sẽ bắt bọn họ trả lại gấp ngàn lần.
“Được!” Thư Quý tần đứng thẳng người, quay lại nói: “Muội muội, tỷ tỷ có yêu cầu hơi quá đáng, muốn đưa cung tỳ này về Ngọc Thanh cung, tự mình thẩm vấn.”
Vẻ mặt kiêu ngạo của Thiên Phi lập tức thay đổi khi nghe thấy lời của nàng ta. Thiên Phi hỏi với vẻ không tin nổi: “Nương nương, việc này còn cần thẩm tra cái gì ạ?”
Gương mặt Phong Hà cũng lộ rõ vẻ nghi ngờ.
Ta cười khẩy, nói lớn: “Nương nương, nô tỳ sợ là không thể đi tới Ngọc Thanh cung.” Thư Quý tần thủ đoạn độc ác, nếu ta theo nàng ta tới Ngọc Thanh cung, liệu còn có mạng để quay về không?
Nàng ta không ngờ ta sẽ từ chối, quay đầu nhìn, cố kìm nén cơn tức giận. “Hả? Vậy bản cung sai người khiêng ngươi đi” rồi nói với Như Ý: “Đi gọi người tới đây!”
Như Ý tuân lệnh, định đi, ta lại nói: “Hay là nương nương tìm thái y tới xem giúp nô tỳ, nô tỳ khỏi nhanh, trí nhớ cũng sẽ tốt hơn.” Ta ra ám thị với nàng ta, nếu không làm vậy, ta nhất định không tiết lộ.
“To gan!” Như Ý vừa định đi, nghe thấy ta nói vậy liền quay người, tát ta một cái. “Ngươi là cái thá gì mà dám nói những lời như vậy với nương nương!”
Ta bưng bên má bị đánh, vẫn cư xử đúng mực. “Hôm nay nương nương tới Huyền Nhiên các cũng không phải chuyện bí mật, có vài người cố ý cho rằng nương nương vội vã muốn giết người diệt khẩu, điều này đối với nương nương trước sau đều không hay.”
Như Ý ngẩn người. Thiên Phi và Phong Hà cũng lộ ánh mắt kinh ngạc.
Chỉ có nụ cười trên gương mặt Thư Quý tần từ từ thu lại, ánh mắt ác nghiệt nhìn ta chằm chằm, hồi lâu mới nói: “Truyền thái y!”
“Nương nương!” Lần này, người kêu lên là Phong Hà, ả ta sải bước lên trước, thấy khó hiểu: “Nương nương, ả ta chỉ là một cung tỳ, sao có tư cách truyền thái y tới khám.” Suy cho cùng, vì xuất thân từ Ngọc Thanh cung, đến Thiên Phi cũng không dám lên tiếng mà ả ta dám.
Ta nhìn ả mà thấy nực cười, vẫn thật sự phải cảm ơn ả, nếu ả ta không gấp gáp đến vậy, ta cũng chẳng dám sử dụng kế sách đã nghĩ chu toàn. Có điều tình hình bây giờ đã rất khác rồi.
Sắc mặt Thư Quý tần trở nên lạnh lùng, nàng ta lên tiếng: “Bản cung truyền thái y, thái y có thể không đến ư?”
“Nương nương… “ Phong Hà lập tức nghẹn lời, thảng thốt nhìn nàng ta, dường như còn muốn nói gì nhưng thấy Như Ý nháy mắt, cuối cùng đành nuốt lời định nói xuống.
Thiên Phi dẫu không cam lòng nhưng lúc này cũng không dám nói gì. Tỷ ta không hiểu tại sao Thư Quý tần lại đột nhiên đối xử với ta như vậy. Ta liếc nhìn tỷ ta, loại người như tỷ ta làm sao có thể hiểu chứ?
Thái y đến.
Đúng như Thư Quý tần nói, nàng ta đã truyền thì sao thái y dám không tới?
Tìm người dìu ta về phòng, thái y khám và chữa cho ta một cách cẩn thận. Đầu gối có một vết thâm rất lớn, sưng to. Ngón tay khẽ ấn liền đau tới mức ta muốn hét lên. Ta nghiến răng hỏi: “Đại nhận, liệu có khỏi được không?” Chắc không phải vấn đề gì lớn chứ? Trong lòng ta bỗng thấy thấp thỏm.
Thái y kiểm tra rất kĩ, có lẽ Thư Quý tần đã đặc biệt truyền gọi để khám cho một cung tỳ, ông ta không biết rốt cuộc ta là thần thánh phương nào. Hồi lâu sau thái y mới thong thả lên tiếng: “Không có vấn đề gì lớn, chỉ là bị sưng. Lát nữa ta cho người mang thuốc mỡ tới, mỗi ngày thoa ba lần, hai, ba ngày sau sẽ hết sưng.”
Nghe thấy vậy ta cũng yên lòng. Chỉ cần chân của ta không sao, đau đớn có ngày sẽ chấm dứt.
Thái y ra về, trong phòng chỉ còn năm người là ta, Thư Quý tần, Thiên Phi, Như Ý và Phong Hà. Phòng Hà không nhịn được, bước lên túm vạt áo trước của ta, định lôi ta xuống giường “Các chủ tử đều đang đứng, sao một cung tỳ như ngươi lại dám nằm như vậy?”
Động tác mạnh quá, không cẩn thận đụng vào đầu gối ta, ta nhân cơ hội hét lớn rồi lăn ra bất tỉnh.
“Này! Đừng vờ chết với ta!” Phong Hà bất mãn kêu lên.
Ta nằm bất động. Sau chuyện này, Thư Quý tần sẽ tìm cơ hội trừ khử ta. Nàng ta chỉ đồng ý bảo vệ ta trong hôm nay, vậy còn ngày mai, ngày kia? Nàng ta không thể tha thứ cho “kẻ đã chứng kiến tận mắt”, đương nhiên cũng sẽ không tha thứ cho “kẻ hiểu rõ tình hình” là ta, vì vậy, ta nhất định phải hết sức cẩn thận, không thể sơ hở.
Ta nghe thấy Như Ý bước tới, nói: “Nương nương, hình như hôn mê rồi.”
Một lúc sau, Thư Quý tần nói: “Ngày mai bản cung lại tới.”
“Nương nương!” Thiên Phi cuối cùng cũng lên tiếng. “Chẳng qua chỉ là một tiện tỳ mà thôi, vì sao nương nương muốn bỏ qua cho ả?”
Giọng nói lạnh nhạt của Thư Quý tần truyền đến: “Chẳng phải bản cung đã nói với muội ngay từ đầu sao, không thể đụng đến nữ nhân được hoàng thượng để mắt đến.”
Nàng ta gọi: “Như Ý!”
“Dạ, nương nương!”
Tiếng bước chân nhỏ dần, cuối cùng ta cũng khẽ thở phào. Có câu nói của Thư Quý tần, tin rằng Thiên Phi sẽ không dám động vào ta, ít nhất là hôm nay.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook