* Rigoletto: một vở nhạc kịch Opera gồm 3 màn của Giuseppe Verdi, được viết bằng tiếng Ý bởi Francesco Maria Piave dựa trên vở kịch Le roi samuse của Victor Hugo.

Bất chấp những vấn đề nghiêm trọng ban đầu với hệ thống kiểm duyệt của Áo đang quản lý các nhà hát ở miền Bắc nước Ý khi đó, vở opera đã có buổi ra mắt thành công ở La Fenice tại Venice ngày 11/ 3/ 1851.

Nó được nhiều người đánh giá là kiệt tác opera đầu tiên trong nửa sau sự nghiệp của Verdi.

Nội dung của vở kịch, mọi người có thể search trên Google.
Có gió, có hương vị của biển khơi, có ánh mặt trời ấm áp.
Từ đường hầm tối đen dài dằng dặc, Ôn Hoài Diễu trở lại hiện thực.
Cô biết là Giorgio đã cầm lấy mũ của cô.
Ôn Hoải Diễu mở to đôi mắt, quả nhiên Giorgio ngồi đối diện người đầy mồ hôi.
Anh và mặt trời thật đúng là chói mắt giống nhau.
Cô híp mắt, giơ tay che bớt ánh mặt trời.
“Anh bận xong rồi à?”
Giorgio mở nút áo bị căng ở cổ ra.
“Uhm!”, anh cởi cúc ác ghile ra: “Nghĩ ra đi nơi nào chơi chưa?”
Mấy ngày này, Ôn Hoài Diễu đều ngủ đến khi tự tỉnh rồi tùy ý ra ngoài đi dạo, chụp được không ít ảnh, đợi khi trở về cho sẽ Quyển Quyển xem.
Nhớ tới Quyển Quyển vắng mẹ nhiều ngày như vậy, trong lòng cô như có một khối pho- mát mềm mại bị ánh mặt trời chiếu vào mà tan chảy.

Quyển Quyển rất ngoan ngoãn, trừ ngày đầu tiên cô đi máy bay không thể nghe điện thoại làm nửa đêm Quyển Quyển tỉnh lại, quấn lấy bà ngoại cho cô bé gọi điện thì mấy ngày nay không ở bên cạnh con bé, ngược lại Quyển Quyển còn an ủi Ôn Hoài Diễu trong điện thoại.
“Quyển Quyển có thể tự chăm sóc cho mình, mẹ chụp nhiều ảnh một chút nhé, để khi nào mẹ về Quyển Quyển xem.”
Ba đảo nổi tiếng của Venezia Ôn Hoài Diễu đều ghé qua.
Thuyền ngồi cũng không chán, dù khi mới tới Venezia còn có chút say tàu nhưng vẫn muốn đi.
Bây giờ cô ngồi thuyền đã không sao rồi, chỉ thấy sóng trắng ngập trời, những cánh hải âu nơi chân biển xa xa.
Buổi chiều mệt mỏi, cô tựa vào bên cửa sổ nghỉ ngơi, thoải mái như thể trộm được thời gian từ cuộc sống.
Dạo quanh vài đảo nhỏ, cô bắt đầu lang thang không mục đích trên đảo chính Venezia, cũng không cố tìm những địa điểm được PR, mà cứ tùy ý chụp ảnh.
Thấy kiểu dáng toàn nhà này cổ xưa độc đáo, thấy góc phòng kia đan xen thú vị, cô có thể quay lại mở camera rồi chụp.

Có đôi khi thấy phong cảnh lặp lại nhiều mới biết nơi này đã tới, rốt cuộc đảo chính Venezia dù lớn thì vẫn như trong lòng bàn tay.
Cô đi dọc theo đường thủy của gondola, đến chỗ không có nước sẽ rẽ vào con đường rộng rãi.
Nhìn thấy cảnh đẹp, cô đứng trên chỗ cao nhất của cây cầu mà thơ thẩn ngắm nhìn.
Đến khi đi dạo mệt rồi, cô liền đến nhà hàng của Giorgio, chọn chỗ ngồi gần bờ biển nhất.
Buổi chiều Giorgio thường không bận.
Chỉ có những cặp tình nhân giết thời gian trong quán cafe bên bờ biển, gọi một tách cafe nhâm nhi buổi chiều.
Chờ cô tới, Giorgio sẽ vẽ cho cô một bông hoa đặc biệt nhất, có đôi khi là trái tim, có đôi khi anh sẽ vẽ water.
Có lần anh đem cả bridge và water cùng vẽ vào, ngược lại có chút mơ hồ, khi anh mang lên còn có chút ngượng ngùng.
Ôn Hoài Diễu muốn cười, nhìn nét mặt của anh, giả vờ không vui.
Cô chấm vào ly nước chanh đá bên cạnh, nước trên thành ly không ngừng chảy xuống.
Cô nhanh chóng vẽ một cây cầu đơn giản trên mặt bàn, dùng vài đường sóng tạo thành nước chảy.
Vẽ xong mới nhớ tới, hình như khi cùng Quyển Quyển vẽ tranh sách từng vẽ qua cảnh này.
Đôi mắt Giorgio sáng ngời, chạy nhanh về phía nhà bếp.
Ôn Hoài Diễu: “...”
Trở ra, tách cafe trong tay nổi lên hình cây cầu vòm xinh đẹp của Venezia.
Phía dưới là nước, càng giống như áng mây nơi chân trời.
Rất chuyên nghiệp.
Ôn Hoài Diễu không nỡ uống, anh lại càng muốn nhìn cô uống đến dính trắng môi mới chịu quay đầu đi làm việc.
Aribnb nhận phòng đều vào lúc 3 giờ.

Làm xong việc vào buổi chiều, anh tranh thủ tiếp khách ở B & B, nhờ một nhân viên khác tên Paul trông giúp anh.

Sau đó, anh cùng Ôn Hoài Diễu ra ngoài chơi.
Phong cảnh đẹp đẽ ở trong mắt Ôn Hoài Diễu qua lời kể của Giorgio trở nên sinh động, tràn đầy sức sống.
Cây cầu này là nơi anh từng bị ngã một lần, cửa hàng kia là nơi bán đồ chế tác thủy tinh có niên sử hàng trăm năm trước.
Và khi còn nhỏ anh thích chơi chỗ nào nhất.
Nhưng hôm nay, Ôn Hoài Diễu thấy mồ hôi anh mướt mát đầy đầu.
Lại nhìn thoáng qua người ngồi xung quanh, có lẽ là do cuối tuần.
Cô biết hôm nay anh khá bận.
“Hôm nay em có chút mệt.”, Ôn Hoài Diễu cười lắc đầu: “Cùng ngồi ở đây với em một lát đi.”
Giorgio không tin: “Thật sao?”
Ôn Hoài Diễu bĩu môi nhìn xung quanh: “Giả đấy!”
Giorgio không nghĩ cô sẽ trả lời trực tiếp như vậy, chép miệng cười.
Anh có chút bất đắc dĩ mà nhún vai, hạ tay xuống: “Hôm nay vừa đúng lúc bọn anh nhập hàng, cần sắp xếp lại rất nhiều đồ.”

Ôn Hoài Diễu đúng là đã nhìn thấy hôm nay có một thùng bia và những nguyên liệu nấu ăn khác được chuyển vào bên trong nhà hàng.
Giorgio không ra ngoài giữa chừng, chắc ở bên trong dọn dẹp lại.
Cô gật đầu: “Mệt không?”
Giorgio giơ tay lau mồ hôi: “Không mệt, chỉ là rất nóng.”
Ôn Hoài Diễu đẩy cái ly về phía anh.
Giorgio cực kỳ khát.

Một hơi uống hết.
Anh ở bên trong bận đến mức nước không kịp uống, vừa ngơi tay hết việc liền vội vàng ra tìm cô.
Ôn Hoài Diễu chống cằm nhìn anh, anh cũng đánh mất ý nghĩ cùng cô đi dạo.
“Giorgio?”
“Hửm?”
“Em muốn xem bói Tarot nữa.”
Giorgio cũng nhớ tới lần trước bọn họ chưa bói bài Tarot xong.
Chỉ là quan hệ hai người lúc này không giống.
Lúc trước anh vắt hết óc suy nghĩ giải thích quy tắc xáo bài thế nào với cô.
Lúc này anh có thể đem ghế dựa kéo tới bên cạnh cô, tựa như ôm cô từ phía sau, nắm tay cô mà chỉ cô.
Ôn Hoài Diễu có kinh nghiệm lần trước, lúc này theo lời nói của Giorgio đã làm rất chuẩn, cô đối với bài Tarot đúng thật có vài phần tin tưởng.
Thì ra có đôi khi, quan niệm hình thành trong ba mươi năm có thể thay đổi chỉ trong một đêm.
Bởi vì Giorgio mang nửa dòng máu Digan đối với Tarot thần bí có sự thành kính tín ngưỡng.
Rất nhiều người Digan trong lúc lang bạt coi đây là kế sinh nhai.
Cô cũng nguyện ý tin tưởng những gì anh tin.
Giorgio sắp xếp lại từ ngữ, tận lực giải thích cho cô vấn đề bài xuôi ngược.
Anh nói vị trí người bói và người xem bói đều là ngồi đối diện nhau nên bài xuôi ngược sẽ không chính xác, kết quả nhìn thấy tự nhiên không giống.
Bài xuôi là chỉ bài đúng chiều, thường mang ý nghĩa kết quả tốt, mà bài ngược trừ bỏ Death và The Hanged Man còn lại đều mang ý nghĩ kết quả không tốt.
“Chỉ là,”, Giorgio lắc đầu: “Anh cũng thường đoán trước được những kết quả không tốt, cuộc sống chính là như vậy, có tốt có xấu.”
Ôn Hoài Diễu gật đầu.

Cô vốn muốn thở dài, cô hơn anh mười tuổi, hiểu rõ cái tốt cái xấu hơn, đều là thế sự vô thường cả.
Nhưng nhớ lại thời thơ ấu của Giorgio, cô lại nhịn không được muốn ôm anh, anh quá khổ, chỉ là anh chưa từng thấy khổ, ngược lại anh sống như biển xanh sâu rộng, thanh triệt đến mức chỉ có trời xanh mây trắng.
Giorgio không hay biết cô đang suy nghĩ điều gì, anh hỏi: “Em muốn biết điều gì?”
Ôn Hoài Diễu muốn hỏi về Quyển Quyển, lời tới miệng lại thành: “Tình yêu!”
Giorgio nhấp nhẹ môi nhìn cô.
Thời điểm cô rút bài, cằm của anh căng chặt, dường như có chút căng thẳng.
Khi nhìn thấy lá bài, anh hiển nhiên nhẹ nhàng thở ra, thậm chí có thể nói là vui mừng.
Đôi mắt lấp lánh nhìn cô: “Là The Magician!”
Ôn Hoài Diễu cũng khẽ cười với anh: “Mang ý nghĩa gì?”
Lời nói của cô còn chưa dứt, điện thoại trên bàn liền vang lên.
Là Quyển Quyển gọi facetime tới.

Trên màn hình, Quyển Quyển cười vui vẻ xán lạn, đôi mắt tròn tròn híp lại thành một đường.
Cô bé ngồi trên ngựa gỗ, cười khanh khách mà nhìn Ôn Hoài Diễu và Tạ Nghiêm Minh.
Giorgio biết Quyển Quyển.
Khi họ nằm trên giường, anh ở phía sau lưng ôm cô, thấy cô mở ảnh chụp Quyển Quyển.
Anh còn bình đầu luận túc [1], Quyển Quyển có đôi mắt và cái mũi rất giống cô.
[1] Bình đầu luận túc: thành ngữ Trung Quốc, nghĩa là bình luận về đầu và chân, ý chỉ bình luận về vẻ ngoài của người phụ nữ.

Ngày nay nó mang nghĩa bình luận về con người, sự vật cũng như sự xoi mói mọi việc.
Anh cẩn thận nhìn, gần như đem màn hình điện thoại dán vào mũi: “Còn có cả cái trán.”
“Đẹp giống em.”
Ôn Hoài Diễu lắc đầu, cô chỉ có thể tính là dễ nhìn.
Đi cùng với Đái Yểu Yểu, chỉ có người khen Đái Yểu Yểu xinh đẹp động lòng người, mà cô lại được thuận miệng khen khí chất tốt.
Nếu muốn nói ưu điểm, chỉ có thể là gương mặt mộc mạc thuận mắt, đại khái là ông trời cũng không làm khó cô, Không khiến cô bị lão hóa nhanh như những người khác.
Tuổi lớn, ngược lại mấy năm gần đây lại đẹp hơn đôi chút.
Giorgio chủ động đặt điện thoại vào tay cô, ý bảo cô nhận điện thoại.
Ôn Hoài Diễu nhận điện thoại: “Quyển Quyển?”
“Mẹ, có phải mẹ sắp trở về không?”
Ôn Hoài Diễu theo bản năng nhìn Giorgio.
Giorgio hiểu sai ý, cho rằng cô không tiện, tự giác thu bài Tarot lại, đi làm việc.
Cô cười dịu dàng, nói chuyện với Quyển Quyển, vừa nhìn anh rót nước cho khách.
Vừa nãy khi họ đang nói chuyện, có vị khách để tờ Euro trên bàn rồi rời đi.
Anh rút khăn lau ra, dọn dẹp mặt bàn sạch sẽ.
Nhưng hôm nay quả thật rất bận, vừa nãy ngồi cùng Ôn Hoài Diễu đều là tranh thủ lúc rảnh rỗi.

Rất nhanh, Giorgio đã bị một nhân viên phục vụ khác tên Paul kêu vào giúp đỡ.
Một lát sau, Ôn Hoài Diễu mới chúc ngủ ngon với Quyển Quyển liền cảm thấy có nước mưa rơi trên bàn tay.

Giây tiếp theo, giọt mưa cũng rơi xuống màn hình di động.
Ôn Hoài Diễu nhìn đường thủy bên cạnh.
Mưa trong chớp mắt đã lớn tới vậy.
Cô cùng với khách khứa vào bên trong nhà hàng.
Giorgio và Paul vội chạy ra, thu dọn bàn ghế đem vào.
Ôn Hoài Diễu thấy anh bận, sợ lát nữa mưa lại lớn, lúc đi qua Giorgio nói với anh một tiếng, cô liền trở về.
Giorgio chạy ba lần bốn lượt, áo sơmi trắng của anh lộ rõ vết ướt.
Anh gật đầu: “Tối nay vừa hay đón khách vào ở phòng cách vách với em, lúc đó tới tìm em.”
Cơn mưa tạnh từ mấy ngày trước tựa hồ tích góp tất cả sức lực để hôm nay trút xuống.
Gần đến 9 giờ, Giorgio vẫn chưa quay về.
Ôn Hoài Diễu nhìn màn mưa bên ngoài và mực nước dưới lầu, có chút lo lắng.
Cô tới trễ là một chuyện.
Nghĩ đến Giorgio làm việc không hề cẩu thả, có thể khờ khạo không đón được khách liền chạy tới nhà ga tìm, trong lòng cô không dễ chịu.
Đang muốn gọi điện cho anh, bên ngoài liền có động tĩnh.
Ôn Hoài Diễu mở cửa cho họ.
Nước chảy trên áo mưa của Giorgio, thấy Ôn Hoài Diễu, đáy mắt anh nhanh chóng nổi lên tia vui mừng.
Còn có cả ánh nhu tình.
Đêm nay Ôn Hoài Diễu chờ anh, hiếm khi cô mặc chiếc váy đỏ đẹp như vậy.
Đây là Đái Yểu Yểu đưa cho cô.
Tôn lên ngũ quan vốn dĩ thanh tú của cô, lại thêm phần tư vị khác.
Bên cạnh anh là một đôi vợ chồng trung niên, thân thiện mà đánh giá Ôn Hoài Diễu.
Giorgio giới thiệu đơn giản: “À, đây là Wen ở cạnh phòng hai người, cũng tới đây du lịch.”
Đôi vợ chồng kia xin lỗi: “Xin lỗi, chuyến bay của chúng tôi bị delay, làm phiền cô nghỉ ngơi.”
Ôn Hoài Diễu khách sáo gật đầu.
Giorgio dẫn bọn họ vào phòng.
Nói với bọn họ, phòng ở đâu, nước ấm trong phòng tắm dùng như thế nào.
Ôn Hoài Diễu ở trong phòng mơ hồ nghe được, nhưng cô biết anh đang nói cái gì, anh đối với khách trọ trước sau đều là ngữ khí nghiêm túc, sẽ tận chức trách mà nói cho họ biết đồ ăn trong phòng bếp loại nào free, có thể tùy ý sử dụng, cũng sẽ nghiêm túc nhắc nhở họ việc phải bồi thường đồ vật bị hư hại.
Cùng lúc này, cùng cảnh tượng này.
Ôn Hoài Diễu hoảng hốt một lúc.
Giống như lần đầu tiên gặp Giorgio bị anh phê bình không xem mail, không đến đúng thời gian quy định.
Cuối cùng nghe thấy Giorgio nói với bọn họ: “Enjoy, and good night.”
Ôn Hoài Diễu nghe họ nói tạm biệt, bèn đếm ở trong lòng.

Đếm đến ba, nghe thấy tiếng gõ cửa phòng nhè nhẹ.
Âm lượng Giorgio cực thấp: “Là anh!”
Ôn Hoài Diễu mở cửa cho anh.
Chế trụ bờ vai cô liền bắt đầu hôn cô.
Ôn Hoài Diễu thuận thế đưa tay tắt đèn, để cho ánh trăng bị áng mây đen che khuất ngoài cửa sổ chiếu chút tia u ám.
Giorgio hôn hồi lâu, Ôn Hoài Diễu sờ thấy áo sơmi của anh ướt đẫm.
Muốn giúp anh cởi nút áo, anh lại thở dốc nhéo tay cô.
Chậm rãi cúi đầu áp lên trán của cô.
“Anh có thể bật đèn không?”
Hô hấp của Ôn Hoài Diễu bình ổn, không phản ứng lại anh.
Ngữ khí của Giorgio có chút do dự: “Anh rất muốn ngắm chiếc váy của em một chút.”
Anh khẩn cầu: “Hôm nay em đẹp lắm!”
Ôn Hoài Diễu nhịn không được cong môi cười trong bóng đêm.
Anh không biết rằng, trong tiếng Trung, lời nói cũng có thể tạo thành cái bẫy cho người đàn ông như anh: “Không lẽ bình thường không đẹp sao?”
Có lẽ văn hóa của người nước ngoài là thẳng thắn, trực tiếp.
Giorgio nói không nhiều lắm, khi biểu đạt cảm nhận cũng vậy.
Trong lòng muốn nói gì đều viết ở đáy mắt, không hề giữ lại mà phát ra từ nội tâm.
Ôn Hoài Diễu không trêu anh, gật gật đầu, dựa gần trán anh, truyền đạt tin tức với anh.
Được cho phép, Giorgio duỗi tay sờ soạng vách tường.
Chợt bật sáng.
Lúc này Ôn Hoài Diễu mới phản ứng lại, chính mình bị anh đè trên tường, từ tối đen bỗng trở nên sáng rõ, tựa như bị đèn tụ quang trên sân khấu chiếu vào.
Ánh mắt Giorgio dán trên người cô.
Cô theo ánh mắt anh nhìn xuống, phía dưới là làn váy màu đỏ thắm của mình bị đầu gối của anh đè trên bức tường trắng như tuyết.
Ống quần của anh mang theo nước, làm ướt cả làn váy của cô, màu sắc càng thẫm hơn.

Vệt nước theo cẳng chân trắng sứ của cô chảy xuống, giống với hình ảnh ca kịch thời Trung cổ.
Từ đáy lòng Giorgio ca ngợi cô: “Em thật đẹp!”
Anh mấp máy môi vài cái rồi nói: “Giống Carmen [2]!”
[2] Carmen: một vở Opera Pháp của Georges Bizet, lời tiếng Pháp các bài hát (aria) của Henri Meilhac và Ludovic Halévy, dựa trên tiểu thuyết cùng tên của Prosper Mérimée xuất bản lần đầu năm 1845, vốn lấy ý tưởng từ bài thơ Цыганы (Người Digan- The Gypsies) của Alexander Pushkin xuất bản năm 1824.

Mérimée đã đọc bài thơ bản tiếng Nga năm 1840 và đã dịch nó sang tiếng Pháp năm 1852.

Vở opera công diễn lần đầu tại Opéra- Comique của Paris ngày 3 tháng 3 năm 1875, nhưng đa số các nhà phê bình đều chỉ trích nó.

Nó hầu như đã bị rút bỏ sau lần trình diễn thứ tư hay thứ năm, và dù điều này đã không diễn ra, tới khi đã được diễn 48 lần kể từ lần đầu tiên, nó vẫn không mang lại nhiều doanh thu cho Opéra-Comique.

Gần cuối đợt diễn này, nhà hát đã tặng không vé để tăng số khán giả.

Bizet chết vì một cơn đau tim, lúc 37 tuổi, ngày 3 tháng 6 năm 1875, không bao giờ biết được vở Carmen sẽ trở nên nổi tiếng như thế nào.

Tháng 10 năm 1875 nó được diễn ở Vienna, với thành công vang dội, bắt đầu con đường đến với khán giả toàn thế giới.

Mãi tới năm 1883 vở opera mới được diễn lại tại Opéra Comique.

Vở kịch Opera này cũng đã được chuyển thể dưới nhiều hình thức khác nhau như: nhạc, phim, khiêu vũ, nhà hát, hoạt hình.
Ôn Hoài Diễu sửng sốt.
Carmen, cô gái Digan xinh đẹp nóng bỏng phóng túng theo đuổi tình yêu.
So với cô hoàn toàn không giống.
Nhưng cô biết Giorgio nói vậy là khen cô giống cô gái Digan.
Giorgio tựa như biết cô suy nghĩ điều gì, anh cười cọ cọ trán cô: “Không phải người Roma nào cũng giống Carmen.”
“Bởi dũng khí của mỗi người Roma không giống nhau.”
“Mẹ của anh rất dịu dàng, cho nên bà mới vì anh mà ở lại nơi này năm năm.

Bà cuối vẫn muốn sống như một người Roma chân chính.”
“Dũng khí của em, là bảo vệ Quyển Quyển.

Dũng khí của em không gì sánh được.”
“Em trong lòng anh đẹp hơn cả Carmen.”
Đôi môi của Giorgio cọ cọ vào vầng trán của cô, mềm mại tựa lông vũ phất qua.
Anh không chớp mắt mà ngắm nhìn cô: “Gợi cảm hơn Carmen.”
Ôn Hoài Diễu nhìn thấy chính mình uyển chuyển nhẹ nhàng trong ánh mắt của anh.
Cô cúi đầu nhìn thấy làn váy đỏ rực và đùi của mình bị nhấc lên, phiêu phiêu quấn quanh hông anh.
Giống như bên hông của anh nở ra một đóa hồng liên.
Ôn Hoài Diễu biết anh ngay sau đó muốn hôn lên môi mình.
Cô lại không đành lòng, dùng bàn tay chống đỡ.
“Em...”
Giorgio nhìn cô, môi anh dán trong lòng bàn tay cô.
Trong lòng bàn tay cô đều toàn là hơi thở của anh.
Ôn Hoài Diễu hít sâu một hơi: “Giorgio!”
“Ngày mai em phải bay rồi.”
Cô quay mặt đi: “Về Trung Quốc.”
Thực ra chỗ Giorgio có thể xem được thời gian đặt phòng của cô.
Khi cô thất hồn lạc phách đi du lịch, căn bản không đặt vé khứ hồi.
Đặt phòng cùng tùy ý.
Mấy hôm trước đã quá kỳ hạn một lần, cô ở lại.
Giorgio không biết lần này cô thực sự phải đi rồi.
Hệ thống báo cô hết hạn thuê phòng, có người đặt phòng, anh đều gửi tin xin lỗi.
Vì để cô ở lại.
Đôi môi của Giorgio lần nữa mấp máy.
Trong lòng Ôn Hoài Diễu không khỏi khổ sở, đôi môi cũng mấp máy theo anh.
Cô bị anh bế lên cao, liền từ chỗ cao ôm sát đầu anh, đem mái tóc xoăn của anh ôm chặt, vuốt mái đầu anh lung tung.
Hai người hồi lâu không nói gì, duy trì tư thế như vậy.
Ôn Hoài Diễu dần dần cảm nhận được lớp áo trước ngực mình bị ướt.
Cô nghĩ là bị mái tóc dính nước mưa và nước mắt của anh làm ướt.
Cô buông anh ra.
“Thả em xuống!”
Ôn Hoài Diễu ôm lấy hông của anh: “Giorgio, nghe em nói.”
“Em không có cách nào.”
“Em còn công việc, em còn Quyển Quyển.”
“Em...”
Cô nói không nên lời.
Em cũng thích anh.
Ngược lại cảm thấy nói ra, càng thêm tàn nhẫn.
Giorgio đem cằm gác lên vai cô, thanh âm nói chuyện buồn rầu, có vẻ ồm ồm.
“Anh biết!”
“Anh là một nửa người Roma.”
“Sinh mệnh người Roma, chính là tràn đầy biệt ly, anh đã quen.”
Anh buông lỏng tay, ngược lại nắm vai cô.

Nghiêm túc nhìn cô: “Anh muốn, mời em đến nhà anh.”
Ôn Hoài Diễu đọc được anh có lời chưa nói.
“Lần sau em đến, có thể tìm được anh.”
Người thẳng thắn như Giorgio lại mấp máy môi, không mở miệng.
Cô đưa tay che mắt anh, làm như không đọc ra những lời này.
Nhón chân hôn môi anh.
Hai người ôm lấy nhau, cất giấu tâm tình khó tả đi xuống lầu.
Mưa so với tưởng tượng còn lớn hơn.
Giorgio dùng áo mưa to rộng trùm lên người cô.
Hai người cùng che một chiếc dù, nhưng đối với mưa lớn như vậy, cơ hồ không có tác dụng gì.
Bên ngoài nước đã ngập đến cẳng chân, Ôn Hoài Diễu dẫm vào nước liền bắt đầu phát run, bước đi khó khăn.
Giorgio dứt khoát cởi áo mưa, chỉ trùm cho mình cô.
Anh duỗi tay nửa khom lưng ra hiệu với cô.
Ôn Hoài Diễu hiểu ý của anh, cô phối hợp bám vào vai anh.
Mặc anh nâng chân cô lên, ôm cô theo kiểu Công chúa.
Cô giơ dù, bốn phía đều là nước biển chảy xiết.
Cô giống như được Giorgio đưa tới hòn đảo biệt lập, trừ ôm lấy Giorgio, cô không còn chỗ dựa vào.
Càng đi con ngõ càng nhỏ dần, nước càng sâu.
Thời điểm này, ở nơi hẻm nhỏ này rất vắng lặng, không có ai khác.
Anh ôm cô rất chặt.
Hai người lội nước mà đi, tưởng như đi từ biển rộng đến.
Làn váy đỏ của cô kéo lê trong nước, lay động giống đuôi cá.
Cô nhắm mắt lại, vậy mà lại sinh ra chút ảo giác bi tráng.
Họ giống như đôi người yêu đang tuyệt vọng chìm dần xuống biểu sâu, chỉ mong được giải thoát.
Giorgio cảm nhận được cô run rẩy, cho rằng cô lạnh, lại cúi đầu nhìn biểu tình trên mặt cô, cũng không rõ là nước mắt hay vệt nước mưa.
Anh nhấp môi, không biết an ủi cô thế nào.
Nói giống ngày hôm ấy: “Đừng sợ, rất nhanh sẽ đến.”
Ôn Hoài Diễu giống như bị kéo trở lại đêm mưa hôm ấy, áp vào lồng ngực đang ấm dần lên của anh.
Trong chốc lát ánh trăng lại từ áng mây đen giành lại vài phần ánh sáng, chiếu rọi đôi mắt màu xanh biển cùng dáng hình ngũ quan thâm thúy của anh.
Còn có cả nước mưa chảy từ đường rãnh kia.
Anh là người chèo thuyền tuấn mỹ nhất.
Nơi Giorgio ở thế nước rất sâu.
Tấm chắn trên cửa gỗ đều bị ngập qua một chút.
Cửa sổ của anh cũng là gỗ, giữa còn có một ổ khóa.
Anh mở khóa, ôm Ôn Hoài Diễu vào trong.
Bên trong, sát cửa sổ là một cái bàn, Ôn Hoài Diễu cẩn thận nhảy xuống, lần mò rồi bí mật nhảy vào trong.
Cẳng chân bị bọt nước lạnh lẽo bắn lên.
Thì ra trong nhà cũng có một tầng nước mỏng.
Giorgio thành thạo nhảy vào, sờ công tắc bên cửa bật đèn.
Lúc này Ôn Hoài Diễu mới nhìn rõ đồ đạc trong phòng.
Thảo nào mấy ngày qua, anh đưa cô đi dạo khắp nơi nhưng lại không đưa tới nhà anh.
Quả thật quá mức sơ sài.
Trong phòng nhiều nhất là đồ dùng bằng gỗ cũ kỹ.
Bàn gỗ, ghế gỗ.
Trong không gian nhỏ hẹp chỉ có một chiếc giường, bàn và ngăn tủ.
Thậm chí đến cả thêm một phòng nữa cũng không có, càng không có WC và phòng bếp.
Giorgio giải thích với cô: “Trước kia là nhà kho của ông chủ, ông ấy ở nhà tầng bên cạnh.”
Anh cúi thấp đầu: “Anh đã bán căn nhà ba để lại, bằng không không sao học hết Trung học được.”
Ôn Hoài Diễu mỉm cười: “Anh rất tuyệt!”
Cô chủ động tiến lên hôn anh.
Hai người đều ướt sũng trong cơn mưa tầm tã.
Huống chi ngôi nhà cũ kỹ chống thấm nước không tốt, trong nhà anh đều là nước.
Giorgio không cự tuyệt, cởi nút áo.
Váy đỏ của cô cũng rơi trong nước.
Như ngọn lửa xinh đẹp rực cháy trong đáy nước, lạnh lẽo mà nóng bỏng.
Là thứ dung nham nước không cách nào dập tắt được.
Chiếc giường của anh như chiếc thuyền gỗ cũ kỹ, lung lay kẽo cà kẽo kẹt.
Ôn Hoài Diễu đã không biết bản thân mình đang ở đâu rồi.
Đôi môi cô là vị tanh mặn, có lẽ bị Giorgio khuấy đảo.
Cô nghiêng đầu nhìn mực nước ngày càng cao.

Một băng ghế gỗ nổi trôi.
Dần dần cô tình cờ nhìn thấy chiếc váy đỏ trong nước.
Chiếc váy của cô cuốn lấy chân ghế, bị dòng nước xô đẩy mà lượn lờ, không gỡ ra được, ngược lại càng quấn chặt hơn.
Một vòng lại một vòng, ngọn lửa đỏ rực cùng sắc gỗ cổ xưa vô tình lại tạo thành vẻ đẹp nguyên sơ.
Váy đỏ và chân ghế bị thấm nước mà sáng bóng, tựa hồ không bao giờ chia tách.
Phiêu lãng theo dòng nước chảy.
Hướng về Tây, hướng về Nam.
Hướng về Đông, hướng về Bắc.
Hướng về Carmen.
Hướng về Sorrento..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương