Mè Xửng (Ngưu Bì Đường)
-
Chương 9
Lúc Lăng Yến bị dắt về nhà, ánh mắt cứ chăm chăm dán chặt vào Diệp Triêu. Đi được một bước lại dừng lại, ngoái đầu nhìn một chút, đôi mắt to rưng rưng nước mắt, vừa tủi thân vừa không nỡ rời xa.
*
Diệp Triêu chẳng thèm động đậy, Lăng Yến nghiêng đầu nhìn anh, trong đôi mắt to tràn đầy hình ảnh phản chiếu của anh.
Hai người ngồi xổm, mặt đối mặt nửa phút, Lăng Yến đứng dậy, cũng chẳng buồn phủi bụi đất trên người xuống, nhanh nhẹn đi vòng ra đằng sau Diệp Triêu, lanh lẹ dứt khoát nhào tới lưng anh, hai tay ôm chặt lấy cổ Diệp Triêu, mặt áp sát vào sau gáy, hai chân lũn cũn dồn sức đạp.
Anh Chiêu Chiêu không cõng cậu, thì tự cậu leo lên lưng anh Chiêu Chiêu!
Diệp Triêu vô cùng sửng sốt.
Từ trước tới nay, anh chưa từng gặp thằng nhóc này, cả người thì bẩn thỉu bụi bặm, được mỗi khuôn mặt tròn tròn xinh xắn như con gái. Bị người ta bắt nạt, vừa nhìn thấy anh đã liên thanh anh Triêu Triêu, bây giờ còn dám giở trò lầy lội dựa vào lưng anh, bắt anh cõng về nhà ăn cơm.
Diệp Triêu chau mày, nghĩ đi nghĩ lại, trong đầu điểm đi điểm lại khuôn mặt của từng thành viên trong gia đình và họ hàng thân thích, cũng không hề xuất hiện hình ảnh đứa em trai xinh xắn này.
Lăng Yến đạp chân một lúc, đầu nghếch về phía trước, khuôn mặt nhỏ nhắn dính đầy bụi đất cọ cọ lên khuôn mặt Diệp Triêu, khe khẽ thúc giục: “Anh Chiêu Chiêu, anh đứng lên đi, ông ngoại với mẹ vẫn đang chờ chúng ta về ăn cơm đấy.”
Diệp Triêu không có thói quen tiếp xúc gần gũi với người khác, liền vô thức né sang một bên.
“Gì vậy?” Lăng Yến lại dán sát mặt sang, “Anh Chiêu Chiêu, sao anh lại né? Anh không muốn cõng cục cưng sao? Anh không thích cục cưng sao?”
Vừa nghe thấy hai tiếng ‘cục cưng’ non mềm ngọt dịu, da gà da vịt Diệp Triêu nổi hết cả lên, đầu như bị chập điện, kêu lên một tiếng, muốn đẩy bay thằng nhóc tuy đẹp mã nhưng yếu ớt này ra.
Trong đây không có đứa trẻ nào ẻo lả như vậy, ngay cả mấy đứa con gái còn có thể xắn tay áo đánh nhau với con trai. Tuy Diệp Triêu chỉ có 7 tuổi, nhưng cũng đã đánh nhau từ nhỏ, nên anh giống như lũ trẻ lúc nãy, cũng không thể nghe vào tai cách gọi ‘cục cưng’ này.
Lăng Yến chẳng hiểu mô tê gì, hai tay nhỏ nhắn ôm chặt lấy cổ Diệp Triêu, bật cười: “Chẳng sao, anh Chiêu Chiêu, sau này anh sẽ thích cục cưng thôi.”
Diệp Triêu nhìn khuôn mặt tròn tròn cùng đôi mắt to của Lăng Yến đang dán sát ngay trước mặt mình, đột ngột hỏi: “Vì sao?”
Thời nay, mấy đứa trẻ con yếu ớt đều tự tin như vậy hả?
“Bởi vì cục cưng là em trai của anh.” Lăng Yến vừa nói vừa duỗi chân, hưng phấn cười nói, “Anh là anh Chiêu Chiêu của cục cưng. Vừa rồi, anh thật quá là siêu, y chang anh hùng vậy.”
Diệp Triêu lừ mắt nhìn cậu, “Nói cho đàng hoàng, đừng xưng ‘cục cưng’.”
Lăng Yến mở to mắt: “Vì sao ạ?”
“Yếu đuối.”
“À.” Lăng Yến thoáng đơ người ra, rồi lại bật cười. Lúc cậu cười, ngay cả dấu giày trên trán cũng trở nên vô cùng sống động, “Vậy cục cưng sẽ không gọi là cục cưng nữa!”
Lúc Diệp Triêu muốn vò đầu bứt tóc thì mới nhận ra, chẳng biết từ lúc nào hai tay mình đã nâng đùi của thằng nhóc yếu ớt này lên.
Lăng Yến nói: “Đi! Về nhà ăn cơm thôi!”
“…”
Tuy rằng Diệp Triêu vừa đến cạn lời với cậu, lại vừa bực mình, nhưng anh vẫn đứng dậy, cõng thằng em cơ hội chẳng biết từ đâu chạy tới đi về phía khu nhà của những người đứng đầu.
Lúc về nhà, nhất định phải hỏi ông nội, trong nhà đào đâu ra một thằng nhóc yếu ớt tự gọi mình là cục cưng.
Lăng Yến rất ngoan, nằm sấp trên lưng Diệp Triêu không động đậy ầm ĩ. Có lẽ cậu chơi cả một buổi chiều nên hơi mệt mỏi, trên đường về nhà cậu gối mặt lên gáy Diệp Triêu, yên lặng ngủ.
Diệp Triêu vừa đá bóng xong, cả người toàn là mồ hôi, tuy giờ đã khô ráo nhưng vẫn khá dính dớp, cơ thể tỏa ra mùi mồ hôi quyện với mùi cây cỏ.
Lăng Yến cảm thấy dễ chịu, mặt khẽ cọ cọ, ngủ vô cùng an tâm.
Thế nhưng, Diệp Triêu lại thấy trong lòng ngứa ngáy.
Tóc của thằng nhóc yếu ớt này cọ đi cọ lại sau gáy anh, vừa ngứa vừa buồn, khiến anh cảm thấy không thoải mái, nhưng hình như cũng chẳng cảm thấy khó chịu.
Đi được tầm 15 phút thì về được đến nhà.
Nơi này là khu vực đặc biệt ở đây, nhà tầng san sát với nhau, là nơi ở của các lão tướng, ông nội Diệp Triêu cũng ở chỗ này.
Lúc về đến nhà ông ngoại, Lăng Yến đã ngủ mất, Diệp Triêu cõng cậu thẳng về nhà của ông nội mình. Ông Diệp Triêu nhìn thấy đứa nhóc ngủ say trên ghế sô pha, thở dài nói: “Nó thật sự không phải em của cháu.”
Diệp Triêu ngồi xổm bên cạnh sô pha, thấy thằng nhóc yếu ớt này ngủ đến nỗi miệng dẩu hết cả lên, trong lòng nhốn nháo, khe khẽ chọt chọt vào mặt Lăng Yến gọi cậu dậy.
Không tỉnh.
Lại chọt tiếp.
Vẫn chẳng thèm tỉnh.
Diệp Triêu cảm thấy thú vị, ngồi bệt xuống dưới đất, nhìn đăm đăm đứa nhóc mỏng manh trước mặt mình.
Ông nội anh nói: “Ăn cơm thôi, cháu gọi nó dậy, hỏi nó là con nhà ai, ăn xong rồi dắt nó về.”
Diệp Triêu thấy đứa nhóc này đang ngủ say như chết, vừa ngoan ngoãn lại vừa non mềm, cảm giác khi chạm vào thích ơi là thích, không nỡ đánh thức cậu, quyết định ăn cơm xong quay lại chọt chọt thêm lúc nữa, rồi gọi cậu dậy đưa về nhà.
Phía bên nhà ông ngoại Lăng Yến, Lục Chiêu ôm bóng đá, cả người đầy mùi mồ hôi nồng nặc đi vào nhà. Mẹ Lăng Yến hỏi: “Chiêu Chiêu, có thấy em trai không?”
Mặt Lục Chiêu đần ra ngơ ngác: “Dạ không ạ.”
Hôm nay, cho tới tận lúc ông ngoại cùng mẹ cuống quýt chạy tới nhà ông nội Diệp Triêu, Lăng Yến nãy giờ còn đang mơ mơ màng màng trong cơn say ngủ mới biết được người cứu mình, cõng mình, người có hương vị rất dễ chịu kia hóa ra chẳng phải là anh Chiêu Chiêu của mình.
Người ấy tên là Diệp Triêu, nếu cố tình muốn gọi là anh, thì phải gọi là ‘anh Triêu Triêu’.
Hai vị lão tướng nói chuyện với nhau trong chốc lát. Lúc Lăng Yến bị dắt về nhà, ánh mắt cứ chăm chăm dán chặt vào Diệp Triêu. Đi được một bước lại dừng lại, ngoái đầu nhìn một chút, đôi mắt to rưng rưng nước mắt, vừa tủi thân vừa không nỡ rời xa.
Lúc vừa xong, cậu còn tưởng Diệp Triêu là Lục Chiêu, nên cậu mới mặt dày làm nũng. Giờ đây, cậu đã biết Diệp Triêu không phải anh mình, trong lòng không khỏi thất vọng hụt hẫng. Chỉ nghĩ đến việc mình bày trò cơ hội bắt Diệp Triêu cõng, cậu lại cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Từ trước tới nay, cậu chưa bao giờ nũng nịu với người lạ.
Vừa đi tới cửa, ông Diệp Triêu đột nhiên nói: “Cả mùa hè này Tiểu Yến đều ở đây phải không? Sang đây chơi cùng ông với Diệp Triêu được không?”
Diệp Triêu vô cùng sửng sốt, còn mắt Lăng Yến thì sáng rực lên.
Ông ngoại Lăng Yến cười: “Thế thì tốt quá, Tiểu Yến ở bên Diệp Triêu, tôi cũng yên tâm.”
Mặt Diệp Triêu hơi tối đi, anh biết ông nội mình có ý gì… muốn cho nhóc con yếu ớt kia ở cạnh giám sát anh, không để anh cả ngày đá bóng đánh lộn, không những vậy còn bắt anh đọc sách học bài.
Lúc anh đang định nói “Không được, cháu không muốn chăm nom nhóc con yếu ớt”, thì đã nghe thấy Lăng Yến hớn hở nói: “Được ạ! Cục… Ngày mai cháu sẽ đi tìm anh Triêu Triêu chơi!”
Lời định thốt ra tắc nghẹn trong cổ họng, anh thật sự không nỡ làm tổn thương đứa nhóc mỏng manh này.
Diệp Triêu nghĩ, có lẽ bởi cụm từ ‘anh Triêu Triêu’ nghe vào rất vui tai.
Cháu chắt họ Diệp rất nhiều, Diệp Triêu là đứa cháu nhỏ tuổi nhất, trên anh đều là các anh khác, nên trước giờ anh luôn gọi người khác là ‘anh’, chưa bao giờ có ai gọi Diệp Triêu là ‘anh Triêu Triêu’. Trong đây, những đứa trẻ cùng tuổi không đánh lại anh, nể sợ gọi anh là ‘anh Triêu’, cách gọi đậm chất giang hồ phóng khoáng, nhưng vẫn kém xa so với sự ngọt ngào của ba chữ ‘anh Triêu Triêu’ mà Lăng Yến nói.
Cơ thể Lăng Yến rất mềm mại dịu ngọt, tóc mềm, âm thanh ngọt ngào, khuôn mặt lúc chạm vào cũng non mềm.
Diệp Triêu không thể phủ nhận, anh còn muốn nghe cậu mềm dịu gọi anh là ‘anh Triêu Triêu’.
Lúc Lăng Yến về tới nhà, nhìn thấy Lục Chiêu đang ngồi chờ mình bên bàn cơm, khe khẽ thốt lên một tiếng ngạc nhiên, môi trề xuống.
Mẹ cậu nhắc: “Gọi ‘anh Chiêu Chiêu’ đi!”
Lăng Yến rụt người lùi về phía sau, giọng nói uể oải chẳng có chút hào hứng: “Lục Chiêu.”
Trong lòng cậu đang thầm nghĩ: bộ dáng thì xấu òm, so với anh Triêu Triêu thì đúng là một trời một vực, cậu không muốn mình cũng phải gọi người này là anh.
Mẹ cậu cười: “Sao con không gọi là ‘anh’?”
Lăng Yến ngồi lên ghế của mình, bộ dáng y chang người lớn nói: “Đàn ông con trai không thể lúc nào cũng gọi là ‘anh’, như vậy là yếu đuối.”
Mẹ cậu sửng sốt, không biết chỉ trong một buổi chiều mà con trai rượu của mình đã gặp chuyện gì, “Gọi ‘anh’ không yếu đuối.”
“Yếu đuối là yếu đuối!” Lăng Yến nói: “’Cục cưng’ cũng yếu đuối, mẹ, sau này mẹ đừng gọi con là ‘cục cưng’ nữa.”
Mẹ cậu vân vê mái tóc của cậu, “Thế mà lúc nãy, con gọi Diệp Triêu là ‘anh Triêu Triêu’ đấy thôi!”
Lăng Yến bĩu môi, gắp cho mẹ một miếng sườn, trong lòng tự nhủ: Anh Triêu Triêu không giống như thế.
*
Diệp Triêu chẳng thèm động đậy, Lăng Yến nghiêng đầu nhìn anh, trong đôi mắt to tràn đầy hình ảnh phản chiếu của anh.
Hai người ngồi xổm, mặt đối mặt nửa phút, Lăng Yến đứng dậy, cũng chẳng buồn phủi bụi đất trên người xuống, nhanh nhẹn đi vòng ra đằng sau Diệp Triêu, lanh lẹ dứt khoát nhào tới lưng anh, hai tay ôm chặt lấy cổ Diệp Triêu, mặt áp sát vào sau gáy, hai chân lũn cũn dồn sức đạp.
Anh Chiêu Chiêu không cõng cậu, thì tự cậu leo lên lưng anh Chiêu Chiêu!
Diệp Triêu vô cùng sửng sốt.
Từ trước tới nay, anh chưa từng gặp thằng nhóc này, cả người thì bẩn thỉu bụi bặm, được mỗi khuôn mặt tròn tròn xinh xắn như con gái. Bị người ta bắt nạt, vừa nhìn thấy anh đã liên thanh anh Triêu Triêu, bây giờ còn dám giở trò lầy lội dựa vào lưng anh, bắt anh cõng về nhà ăn cơm.
Diệp Triêu chau mày, nghĩ đi nghĩ lại, trong đầu điểm đi điểm lại khuôn mặt của từng thành viên trong gia đình và họ hàng thân thích, cũng không hề xuất hiện hình ảnh đứa em trai xinh xắn này.
Lăng Yến đạp chân một lúc, đầu nghếch về phía trước, khuôn mặt nhỏ nhắn dính đầy bụi đất cọ cọ lên khuôn mặt Diệp Triêu, khe khẽ thúc giục: “Anh Chiêu Chiêu, anh đứng lên đi, ông ngoại với mẹ vẫn đang chờ chúng ta về ăn cơm đấy.”
Diệp Triêu không có thói quen tiếp xúc gần gũi với người khác, liền vô thức né sang một bên.
“Gì vậy?” Lăng Yến lại dán sát mặt sang, “Anh Chiêu Chiêu, sao anh lại né? Anh không muốn cõng cục cưng sao? Anh không thích cục cưng sao?”
Vừa nghe thấy hai tiếng ‘cục cưng’ non mềm ngọt dịu, da gà da vịt Diệp Triêu nổi hết cả lên, đầu như bị chập điện, kêu lên một tiếng, muốn đẩy bay thằng nhóc tuy đẹp mã nhưng yếu ớt này ra.
Trong đây không có đứa trẻ nào ẻo lả như vậy, ngay cả mấy đứa con gái còn có thể xắn tay áo đánh nhau với con trai. Tuy Diệp Triêu chỉ có 7 tuổi, nhưng cũng đã đánh nhau từ nhỏ, nên anh giống như lũ trẻ lúc nãy, cũng không thể nghe vào tai cách gọi ‘cục cưng’ này.
Lăng Yến chẳng hiểu mô tê gì, hai tay nhỏ nhắn ôm chặt lấy cổ Diệp Triêu, bật cười: “Chẳng sao, anh Chiêu Chiêu, sau này anh sẽ thích cục cưng thôi.”
Diệp Triêu nhìn khuôn mặt tròn tròn cùng đôi mắt to của Lăng Yến đang dán sát ngay trước mặt mình, đột ngột hỏi: “Vì sao?”
Thời nay, mấy đứa trẻ con yếu ớt đều tự tin như vậy hả?
“Bởi vì cục cưng là em trai của anh.” Lăng Yến vừa nói vừa duỗi chân, hưng phấn cười nói, “Anh là anh Chiêu Chiêu của cục cưng. Vừa rồi, anh thật quá là siêu, y chang anh hùng vậy.”
Diệp Triêu lừ mắt nhìn cậu, “Nói cho đàng hoàng, đừng xưng ‘cục cưng’.”
Lăng Yến mở to mắt: “Vì sao ạ?”
“Yếu đuối.”
“À.” Lăng Yến thoáng đơ người ra, rồi lại bật cười. Lúc cậu cười, ngay cả dấu giày trên trán cũng trở nên vô cùng sống động, “Vậy cục cưng sẽ không gọi là cục cưng nữa!”
Lúc Diệp Triêu muốn vò đầu bứt tóc thì mới nhận ra, chẳng biết từ lúc nào hai tay mình đã nâng đùi của thằng nhóc yếu ớt này lên.
Lăng Yến nói: “Đi! Về nhà ăn cơm thôi!”
“…”
Tuy rằng Diệp Triêu vừa đến cạn lời với cậu, lại vừa bực mình, nhưng anh vẫn đứng dậy, cõng thằng em cơ hội chẳng biết từ đâu chạy tới đi về phía khu nhà của những người đứng đầu.
Lúc về nhà, nhất định phải hỏi ông nội, trong nhà đào đâu ra một thằng nhóc yếu ớt tự gọi mình là cục cưng.
Lăng Yến rất ngoan, nằm sấp trên lưng Diệp Triêu không động đậy ầm ĩ. Có lẽ cậu chơi cả một buổi chiều nên hơi mệt mỏi, trên đường về nhà cậu gối mặt lên gáy Diệp Triêu, yên lặng ngủ.
Diệp Triêu vừa đá bóng xong, cả người toàn là mồ hôi, tuy giờ đã khô ráo nhưng vẫn khá dính dớp, cơ thể tỏa ra mùi mồ hôi quyện với mùi cây cỏ.
Lăng Yến cảm thấy dễ chịu, mặt khẽ cọ cọ, ngủ vô cùng an tâm.
Thế nhưng, Diệp Triêu lại thấy trong lòng ngứa ngáy.
Tóc của thằng nhóc yếu ớt này cọ đi cọ lại sau gáy anh, vừa ngứa vừa buồn, khiến anh cảm thấy không thoải mái, nhưng hình như cũng chẳng cảm thấy khó chịu.
Đi được tầm 15 phút thì về được đến nhà.
Nơi này là khu vực đặc biệt ở đây, nhà tầng san sát với nhau, là nơi ở của các lão tướng, ông nội Diệp Triêu cũng ở chỗ này.
Lúc về đến nhà ông ngoại, Lăng Yến đã ngủ mất, Diệp Triêu cõng cậu thẳng về nhà của ông nội mình. Ông Diệp Triêu nhìn thấy đứa nhóc ngủ say trên ghế sô pha, thở dài nói: “Nó thật sự không phải em của cháu.”
Diệp Triêu ngồi xổm bên cạnh sô pha, thấy thằng nhóc yếu ớt này ngủ đến nỗi miệng dẩu hết cả lên, trong lòng nhốn nháo, khe khẽ chọt chọt vào mặt Lăng Yến gọi cậu dậy.
Không tỉnh.
Lại chọt tiếp.
Vẫn chẳng thèm tỉnh.
Diệp Triêu cảm thấy thú vị, ngồi bệt xuống dưới đất, nhìn đăm đăm đứa nhóc mỏng manh trước mặt mình.
Ông nội anh nói: “Ăn cơm thôi, cháu gọi nó dậy, hỏi nó là con nhà ai, ăn xong rồi dắt nó về.”
Diệp Triêu thấy đứa nhóc này đang ngủ say như chết, vừa ngoan ngoãn lại vừa non mềm, cảm giác khi chạm vào thích ơi là thích, không nỡ đánh thức cậu, quyết định ăn cơm xong quay lại chọt chọt thêm lúc nữa, rồi gọi cậu dậy đưa về nhà.
Phía bên nhà ông ngoại Lăng Yến, Lục Chiêu ôm bóng đá, cả người đầy mùi mồ hôi nồng nặc đi vào nhà. Mẹ Lăng Yến hỏi: “Chiêu Chiêu, có thấy em trai không?”
Mặt Lục Chiêu đần ra ngơ ngác: “Dạ không ạ.”
Hôm nay, cho tới tận lúc ông ngoại cùng mẹ cuống quýt chạy tới nhà ông nội Diệp Triêu, Lăng Yến nãy giờ còn đang mơ mơ màng màng trong cơn say ngủ mới biết được người cứu mình, cõng mình, người có hương vị rất dễ chịu kia hóa ra chẳng phải là anh Chiêu Chiêu của mình.
Người ấy tên là Diệp Triêu, nếu cố tình muốn gọi là anh, thì phải gọi là ‘anh Triêu Triêu’.
Hai vị lão tướng nói chuyện với nhau trong chốc lát. Lúc Lăng Yến bị dắt về nhà, ánh mắt cứ chăm chăm dán chặt vào Diệp Triêu. Đi được một bước lại dừng lại, ngoái đầu nhìn một chút, đôi mắt to rưng rưng nước mắt, vừa tủi thân vừa không nỡ rời xa.
Lúc vừa xong, cậu còn tưởng Diệp Triêu là Lục Chiêu, nên cậu mới mặt dày làm nũng. Giờ đây, cậu đã biết Diệp Triêu không phải anh mình, trong lòng không khỏi thất vọng hụt hẫng. Chỉ nghĩ đến việc mình bày trò cơ hội bắt Diệp Triêu cõng, cậu lại cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Từ trước tới nay, cậu chưa bao giờ nũng nịu với người lạ.
Vừa đi tới cửa, ông Diệp Triêu đột nhiên nói: “Cả mùa hè này Tiểu Yến đều ở đây phải không? Sang đây chơi cùng ông với Diệp Triêu được không?”
Diệp Triêu vô cùng sửng sốt, còn mắt Lăng Yến thì sáng rực lên.
Ông ngoại Lăng Yến cười: “Thế thì tốt quá, Tiểu Yến ở bên Diệp Triêu, tôi cũng yên tâm.”
Mặt Diệp Triêu hơi tối đi, anh biết ông nội mình có ý gì… muốn cho nhóc con yếu ớt kia ở cạnh giám sát anh, không để anh cả ngày đá bóng đánh lộn, không những vậy còn bắt anh đọc sách học bài.
Lúc anh đang định nói “Không được, cháu không muốn chăm nom nhóc con yếu ớt”, thì đã nghe thấy Lăng Yến hớn hở nói: “Được ạ! Cục… Ngày mai cháu sẽ đi tìm anh Triêu Triêu chơi!”
Lời định thốt ra tắc nghẹn trong cổ họng, anh thật sự không nỡ làm tổn thương đứa nhóc mỏng manh này.
Diệp Triêu nghĩ, có lẽ bởi cụm từ ‘anh Triêu Triêu’ nghe vào rất vui tai.
Cháu chắt họ Diệp rất nhiều, Diệp Triêu là đứa cháu nhỏ tuổi nhất, trên anh đều là các anh khác, nên trước giờ anh luôn gọi người khác là ‘anh’, chưa bao giờ có ai gọi Diệp Triêu là ‘anh Triêu Triêu’. Trong đây, những đứa trẻ cùng tuổi không đánh lại anh, nể sợ gọi anh là ‘anh Triêu’, cách gọi đậm chất giang hồ phóng khoáng, nhưng vẫn kém xa so với sự ngọt ngào của ba chữ ‘anh Triêu Triêu’ mà Lăng Yến nói.
Cơ thể Lăng Yến rất mềm mại dịu ngọt, tóc mềm, âm thanh ngọt ngào, khuôn mặt lúc chạm vào cũng non mềm.
Diệp Triêu không thể phủ nhận, anh còn muốn nghe cậu mềm dịu gọi anh là ‘anh Triêu Triêu’.
Lúc Lăng Yến về tới nhà, nhìn thấy Lục Chiêu đang ngồi chờ mình bên bàn cơm, khe khẽ thốt lên một tiếng ngạc nhiên, môi trề xuống.
Mẹ cậu nhắc: “Gọi ‘anh Chiêu Chiêu’ đi!”
Lăng Yến rụt người lùi về phía sau, giọng nói uể oải chẳng có chút hào hứng: “Lục Chiêu.”
Trong lòng cậu đang thầm nghĩ: bộ dáng thì xấu òm, so với anh Triêu Triêu thì đúng là một trời một vực, cậu không muốn mình cũng phải gọi người này là anh.
Mẹ cậu cười: “Sao con không gọi là ‘anh’?”
Lăng Yến ngồi lên ghế của mình, bộ dáng y chang người lớn nói: “Đàn ông con trai không thể lúc nào cũng gọi là ‘anh’, như vậy là yếu đuối.”
Mẹ cậu sửng sốt, không biết chỉ trong một buổi chiều mà con trai rượu của mình đã gặp chuyện gì, “Gọi ‘anh’ không yếu đuối.”
“Yếu đuối là yếu đuối!” Lăng Yến nói: “’Cục cưng’ cũng yếu đuối, mẹ, sau này mẹ đừng gọi con là ‘cục cưng’ nữa.”
Mẹ cậu vân vê mái tóc của cậu, “Thế mà lúc nãy, con gọi Diệp Triêu là ‘anh Triêu Triêu’ đấy thôi!”
Lăng Yến bĩu môi, gắp cho mẹ một miếng sườn, trong lòng tự nhủ: Anh Triêu Triêu không giống như thế.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook