*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cậu vô cùng nhớ nhung, khát khao Diệp Triêu. Dù cho ngày ngày có thể ở cạnh anh, nhưng cũng chẳng thể làm vơi bớt đi nỗi khát vọng cháy bỏng khiến cậu sắp phát cuồng này.

*

Diễn tập quân sự tổ chức ở phía Tây Bắc của sa mạc Gobi, tiểu đoàn trinh sát từ phía Tây Nam xuất phát, tiến quân với tốc độ nhanh nhất, nhưng cũng phải tốn hai ngày hai đêm mới tới được đây.

*Sa mạc Gobi: Sa mạc Gobi là một vùng hoang mạc lớn tại châu Á, trải rộng trên một phần khu vực Bắc-Tây Bắc Trung Quốc, và Nam Mông Cổ. Sa mạc Gobi được vây quanh bởi dãy Altai, thảo nguyên và đồng cỏ Mông Cổ về phía Bắc, hoang mạc Taklamakan về phía Tây, hành lang Hà Tây và cao nguyên Thanh Tạng về phía Tây Nam, và bình nguyên Hoa Bắc về phía Đông Nam. Gobi từng là một phần của Đế quốc Mông Cổ, v à  từng là nơi nhiều thành phố dọc theo con đường Tơ lụa hiện diện. (Theo Wiki)

sa mạc Gobi

Điều kiện của sa mạc Gobi có hạn, nguồn nước vốn đã thiếu còn chẳng được bao nhiêu. Mà theo bộ phận chỉ đạo tác chiến, tiểu đoàn trinh sát thâm nhập trận địa của quân địch, nguồn vật chất cung ứng đều bị chặt đứt. Ngay cả việc đào ra một chút nước sạch để lau mặt còn khó chứ nói chi tới tắm rửa.

Lăng Yến đi theo Diệp Triêu đợi tại bộ chỉ huy tiểu đoàn, nhìn thấy Diệp Triêu mồ hôi vã ra như tắm khắp mặt với cổ thì vô cùng đau lòng.

Bộ đội trinh sát là thành phần rất quan trọng trong lực lượng quân đội đối kháng, chịu trách nhiệm chủ lực trong việc mật báo thông tin của quân địch, thậm chí còn đảm đương nhiệm vụ quan trọng là tấn công bộ tư lệnh của địch. Diệp Triêu gần như chẳng có thời gian nghỉ ngơi, choán đầy đôi mắt là tơ máu.

Lăng Yến chạy tới khu vực nấu ăn, kiên quyết muốn lấy một chậu nước nóng nhỏ, dấp ướt khăn mặt rồi vắt thật khô, đưa cho Diệp Triêu đắp lên trán, che ánh mặt trời chói chang.

Diệp Triêu cũng chẳng thừa hơi thừa sức hỏi cậu lấy nước ở đâu, cầm khăn lau qua loa, rồi lại bắt đầu chỉ huy binh sĩ.

Lăng Yến nhìn nước còn sót lại trong chậu, định nói: “Thủ trưởng ngài ngâm chân một lúc đi”, nhưng sau khi đắn đo một lúc, quyết định bê chậu rời đi.

Cậu hiểu rất rõ tính cách của Diệp Triêu.

Lúc thường ở trong tiểu đoàn, giả như cậu có làm gì vượt quá giới hạn, Diệp Triêu cũng sẽ không trách mắng. Nhưng tình hình hiện tại không giống vậy, đây là đợt diễn tập quân sự rất quan trọng trong năm nay của chiến khu Tây bộ, liên quan chặt chẽ tới bộ mặt, sự vẻ vang của toàn bộ tiểu đoàn, thậm chí toàn sư đoàn, quân đoàn, đồng thời còn liên quan tới việc đề bạt của rất nhiều chiến sĩ ưu tú, Diệp Triêu chắc chắn sẽ không coi nhẹ.

Cậu muốn chăm sóc Diệp Triêu thật tốt, tuy vậy, cậu không muốn quấy rầy anh trong lúc này.

Nước vẫn còn nóng, đổ đi thì tiếc, Lăng Yến bê chậu tới sau lều trại của Diệp Triêu, cởi áo rằn ri ướt đẫm mồ hôi, quấy quá lau qua người.

Ai ngờ còn chưa kịp mặc lại áo, Lăng Yến đã nghe thấy tiếng thét từ đằng xa vọng tới:

“Đậu má! Lăng Yến, cậu dám trốn đi tắm!”

Cả người Tuân Diệc Ca dính đầy bùn đất y như con khỉ trát bùn. Hắn xông tới phía Lăng Yến, mùi hôi rình nồng nặc phả đến, làm cậu suýt chút nữa tắt thở mà chết, khiến cậu vô thức phải lui về sau vài bước tránh đi.

“Cậu còn dám chê anh!” Tuân Diệc Ca thấy cậu lùi về sau, tức khắc chạy sát đến, “Cả ngày hôm nay, anh còn chưa uống được một ngụm nước, bận tối tăm mặt mũi sắp chết tới nơi, ấy vậy mà quay đi quay lại thì thấy cậu trốn ở đây tắm rửa!”

Lăng Yến không muốn nói nước cậu đang dùng vốn là để cho Diệp Triêu sử dụng, đè xuống tâm tư nhớ nhung hỗn loạn trong lòng, cười nói: “Dù sao em cũng chưa đổ đi đâu, anh khát hả, hay làm một ngụm nhé?”

“Biến!” Tuân Diệc Ca cười đá mông cậu, nhanh như chớp cậu nhảy sang bên cạnh, dễ như bỡn mà thoát khỏi cú đá. Tuân Diệc Ca cũng không thật sự muốn đá, hai người trêu đùa trong chốc lát thì hắn hỏi: “Hai ngày nay, thằng nhãi cậu kế bên Tiểu đoàn trưởng làm cái khỉ gì hả?”

“Tất nhiên là chăm sóc Tiểu đoàn trưởng, cái này mà anh còn phải hỏi?” Lăng Yến chê Tuân Diệc Ca hôi rình khó chịu, tránh xa thật xa. Thật ra, trên người Diệp Triêu cũng có mùi mồ hôi, nhưng không những cậu chẳng ghét chút nào mà còn vô cùng nghiện. Cậu đúng là bên trọng bên khinh, mùi mồ hôi trên cơ thể người khác thì chê là hôi, nhưng trên cơ thể Diệp Triêu thì lại khen là dễ ngửi.

“Tiểu đoàn trưởng Diệp đang bận tối mắt tối mũi thì cậu chăm sóc cái gì? Anh thấy có mà cậu đang muốn ăn bơ làm biếng thì đúng hơn.” Tuân Diệc Ca khẽ hừ vài tiếng, nói tiếp: “Hai ngày nay, chúng ta đã ‘hi sinh’ rất nhiều anh em, hay là cậu nói với Tiểu đoàn trưởng một tiếng rồi đến giúp bọn anh?”

Lăng Yến không muốn rời xa Diệp Triêu, nhưng nếu không chiến đấu, cậu ở lại bên Diệp Triêu cũng chẳng có việc gì làm, thật sự rất giống một tên ham chơi lười làm.

Tuân Diệc Ca nói tiếp: “Lăng Tiểu Yến, dẫu sao cậu với anh cũng mang danh là binh sĩ ưu tú nhất, giờ cậu chăm sóc phục vụ Tiểu đoàn trưởng đến ngu người rồi hả?”

Lăng Yến sửng sốt.

Đúng thế, cậu là một trong những binh sĩ ưu tú nhất. Cậu không chỉ có thể chăm sóc Diệp Triêu, mà còn có thể vì Diệp Triêu xông vào trận địa, chiến đấu anh dũng.

Trong lòng cậu kích động dậy sóng, hưng phấn quá đỗi mà mắt đỏ rực lên.

Tuân Diệc Ca thấy Lăng Yến bắt đầu xuôi xuôi, ngay lập tức nói thêm*: “Bọn anh muốn đi tập kích địch để cướp xe chở nước, 3 xe tải quân đội!** Nếu thành công, một tuần tới chúng ta cũng không cần phải lo nghĩ đến rầu người vì vấn đề nước, mọi người đều có thể tắm rửa. Đệch, anh mày từng ấy tuổi, chưa bao giờ chịu cảnh cả người thối khắm như bây giờ!”

Vừa nghe tới có nước, ngay lập tức Lăng Yến đấm một cái lên bả vai Tuân Diệc Ca: “Đi! Em với bọn anh cùng hành động!”

*Nguyên gốc là Tuân Diệc Ca rèn sắt khi còn nóng: thành ngữ, ý chỉ lợi dụng thời cơ, cơ hội, ý muốn tóm chặt lấy thời điểm có lợi cùng điều kiện thuận lợi để hành động.

**Xe tải quân đội: 

xe tải quân đội

Trước khi rời đi, cậu không nói cho Diệp Triêu. Thứ nhất, lúc này đây Diệp Triêu không còn thời gian đâu mà chú ý tới cậu, thứ hai, trong lòng cậu có chứa một ý niệm. Sau khi tập kích thành công, cậu sẽ là người đầu tiên từ trong xe chứa nước nhảy ra, chạy về phía Diệp Triêu, hô thật to: “Thủ trưởng, tôi đã mang nước cướp được của địch quay lại đây!”

Chắc chắn Diệp Triêu sẽ cười với cậu. Trong nụ cười ấy chứa đựng sự mừng rỡ ngạc nhiên, nhưng phần nhiều là sự nhẹ nhõm an lòng khi cậu an toàn trở về.

Cậu nhất định phải trở thành một người lính có ích, hữu dụng với Diệp Triêu.

Còn nếu như tập kích thất bại, thì kệ đi, tới đâu thì tới.

Trận chiến rất khốc liệt, Trung đội trưởng của Trung đội 1 thuộc Đại đội 1 ‘hy sinh’, 7 chiến sĩ rút khỏi cuộc chiến, một viên đạn giấy* từ phía mũ Tuân Diệc Ca bay vút qua, nếu vị trí Lăng Yến gần thêm một chút nữa thôi, cậu đã bị xếp vào danh sách những chiến sĩ ‘hy sinh’.

*Đạn giấy: đạn chỉ có vỏ đạn, cùng một chút ít thuốc, kết hợp với kíp nổ, thường được dùng cho huấn luyện cùng diễn tập. Nếu bắn ở cự ly gần cũng có thể gây ra sát thương. Đạn giấy có 2 loại: đạn giấy không có đầu đạn hoặc có đầu đạn.

RECO0289JPG

Tuy Lăng Yến đã không huấn luyện trong một khoảng thời gian nhưng thân thủ cậu vẫn vô cùng nhanh nhẹn. Quãng thời gian huấn luyện trước kia tựa như có một sức mạnh vô hình, ăn vào trong cậu, chỉ dẫn cậu hành động chiến đấu.

Cuộc chiến kéo dài trong 15 phút, cậu ngồi ở vị trí lái của chiếc xe chở nước đầu tiên, giơ ngón cái với Tuân Diệc Ca đang ngồi phía sau.

Địa điểm tập kích cách vị trí đóng quân của tiểu đoàn trinh sát hơn 100km, trên đường trở về, lòng Lăng Yến nóng như lửa đốt, cồn cào nôn nao, khát khao được gặp Diệp Triêu ngay lập tức.

Trận chiến lần này do Diệp Triêu đứng ra chịu trách nhiệm bố trí sắp xếp, nhưng anh không ngờ, thông tín viên lúc nào cũng kề cận bên mình lại là người đầu tiên từ xe tải quân đội nhảy xuống.

Lăng Yến chạy như bay tới phía anh, mang theo cả hơi gió đêm. Ánh mắt, biểu cảm mong chờ được ngợi khen không khác gì người yêu duy nhất trong cả cuộc đời này của anh.

Các chiến sĩ vô cùng vui mừng, mọi người đồng loạt hỗ trợ, giúp nhau tắm rửa. Lăng Yến xách 2 thùng nước lớn đến đằng sau lều trại của Diệp Triêu, vui mừng khôn xiết, phấn khởi kêu lên: “Thủ trưởng, tôi giúp ngài gội đầu.”

Diệp Triêu đã cởi áo, bên dưới mặc quần rằn ri cùng giày quân đội màu đen, đứng trong ánh sáng lập lòe đêm khuya, lộ ra cơ bắp rắn chắc, khiến ai nhìn vào cũng cảm thấy tràn ngập sự bảo vệ, an tâm.

Đối với Lăng Yến mà nói, cơ thể của Diệp Triêu tựa như thuốc kích thích, thiêu đốt tâm trí cậu.

Cậu vừa lo lắng lại vừa lúng túng phát hiện, chỉ cần nhìn liếc qua thôi, cơ thể cậu đã rạo rực, phía dưới đã bắt đầu nóng lên sưng trướng.

Lúc này đây, Diệp Triêu vẫn chưa nhận ra tình cảnh chật vật quẫn bách của cậu, ngồi xổm xuống nói: “Làm phiền cậu vậy.”

Phiền gì mà phiền! Sao lại có thể phiền được cơ chứ! Lăng Yến dội lên đầu Diệp Triêu từng gáo từng gáo nước, trong lòng gào thét chỉ tiếc không được tự tay tắm cho Diệp Triêu.

Ánh mắt cậu sáng rực, thậm chí, đáy mắt còn lấp lánh ánh nước.

Chế độ tập luyện của bộ đội đặc chủng vô cùng gian khổ, thân thể cậu không tốt, mỗi lần tập xong sức cùng lực kiệt, mệt đến nỗi chẳng buồn nhúc nhích, thậm chí hai mắt đã díp chặt lại. Lúc đó, chính Diệp Triêu đã không ngại ngần mà gội đầu cho cậu, lau mồ hôi, bùn đất trên cơ thể cậu. Thậm chí, vì sợ cậu bị lạnh mà đem hai chân đỏ rực của cậu nhét vào trong ngực mình.

Vậy mà giờ đây, cậu chẳng thể làm gì khác ngoài nhìn Diệp Triêu. Ngoài việc lấy nước, bất cứ chuyện gì cậu cũng chẳng dám làm.

Thoáng cái Diệp Triêu đã gội đầu xong, trước khi lau người thì lịch sự bảo cậu đi ra chỗ khác. Cậu mím môi, cố gắng trấn áp trái tim đang đập dữ dội trong lồng ngực, nói: “Thủ trưởng, ngài cởi quần áo ra, tôi mang đi giặt.”

Diệp Triêu sững người trong tích tắc, nhẹ nhàng cười: “Không cần.”

“Tôi không nhìn ngài đâu mà”, cậu nôn nóng, “Tôi lấy quần áo sạch đến cho ngài, ngài cởi quần áo bẩn ra, để bên cạnh trại. Tôi đứng quay lưng lại với ngài, làm sao mà nhìn thấy cái gì!”

Diệp Triêu hơi kinh ngạc, nhìn khuôn mặt tràn đầy sự sốt ruột của cậu, cảm thấy nếu bản thân từ chối, chắc hẳn sẽ làm cậu bật khóc.

Cậu vẫn chỉ là một tên nhóc 20 tuổi, khờ dại ngây ngốc đến nỗi khiến người khác đau lòng, thương tiếc.

Diệp Triêu thở dài, quay lưng về phía cậu cởi quần, giày quân đội, tất, chỉ còn sót lại quần lót trên người.

Đằng sau lưng truyền đến tiếng nước rất nhỏ, mặt Lăng Yến đỏ bừng, ôm lấy quần áo Diệp Triêu, chăm chỉ nghiêm túc giặt sạch, ngay cả giày quân đội cũng lau bóng loáng.

Phơi xong quần áo, Lăng Yến thở hắt ra, xoa xoa mặt. Lúc quay lại lều trại cậu cười tươi rạng rỡ với Diệp Triêu, lại nói: “Thủ trưởng, để tôi xoa bóp cho ngài.”

Lúc này đã vào đêm, là thời điểm yên tĩnh nhất sau khi diễn tập quân sự bắt đầu. Đây cũng là lúc lực lượng chủ lực thực thi nhiệm vụ quan trọng bắt đầu tiến công, gần như tất cả mọi người trong tiểu đoàn trinh sát đang tranh thủ chợp mắt trong những phút nghỉ ngơi hiếm hoi quý giá.

Khắp bốn phía, tiếng ngáy rầm rì vang lên. Vậy mà, trong lều, Lăng Yến lại tỉnh như sáo, hoàn toàn không hề mệt mỏi buồn ngủ.

Bị dục vọng dày vò không ngừng, cố gắng đè ép nhẫn nại tới tận đêm khuya, cậu thật sự sắp phát điên.

Quần lót Diệp Triêu tự giặt đem phơi, giữa sa mạc Gobi khô hạn, chỉ mấy giờ sau đã bị gió thổi khô cong.

Lăng Yến lén lén lút lút tháo chiếc quần ấy xuống, ẩn mình vào trong bóng đêm, vừa lo lắng lại vừa thỏa mãn tự an ủi chính mình.

Cậu vô cùng nhớ nhung, khát khao Diệp Triêu. Dù cho ngày ngày có thể ở cạnh anh, nhưng cũng chẳng thể làm vơi bớt đi nỗi khát vọng cháy bỏng khiến cậu sắp phát cuồng này.

… Cứ nhớ đến Diệp Triêu, cậu lại tự tưởng tượng, tái hiện lại cảnh tượng chính mình bị người đàn ông dịu dàng mà mãnh liệt này điên cuồng ra vào trong cơ thể.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương