Diệp Triêu đăm đăm nhìn cậu suốt cả một đêm, trong đầu không ngừng lặp đi lặp lại câu hỏi: “Đường Đường, là em thật sao?”

*

“Cụ này, cụ lẩn thẩn rồi ạ?” Y tá cười nói: “Đây chính là cháu nội ngoan của cụ mà! Cháu còn vừa mới ghi tên người thăm bệnh cơ mà!”

Ông cụ không đáp lại, cũng không nhìn Lăng Yến nữa. Hai mắt cụ nhắm nghiền, hơi sống đang từng chút từng chút một cạn kiệt, tử khí lởn vởn quẩn quanh.

Lưng Lăng Yến ướt đẫm mồ hôi, cậu sửng sốt vài giây, nhẹ nhàng đặt bàn tay của ông cụ xuống, lòng nặng trịch sợ hãi cùng hoang mang. Cậu đứng thẳng dậy, hỏi y tá: “Tôi phải làm những gì ạ?”

“Về việc chăm sóc thì không có gì, chỉ là…” Y tá nhìn ông cụ, khẽ thở dài, chạm nhẹ vào tay Lăng Yến nói: “Tiểu Yến, cậu theo tôi.”

Diệp Triêu lùi lại vài bước, giả bộ như mình vừa mới đi tới, đúng lúc gặp Lăng Yến và y tá đi ra khỏi cửa.

Trên trán Lăng Yến nhễ nhại mồ hôi lạnh, lúc nhìn thấy Diệp Triêu nét mặt căng cứng, mắt lóe lên sự căng thẳng: “Thủ, thủ trưởng, ngài tới rồi ạ?”

“Ừ.” Diệp Triêu nhìn nhìn vào bên trong, nhàn nhạt nói: “Tôi vào thăm cụ.”

Khoảnh khắc hai người lướt qua nhau, tim Lăng Yến vô cớ đập nhanh hơn hẳn.

Đi ra bên ngoài rồi y tá mới nặng nề nói: “Cụ đã rất yếu, không còn sống được mấy ngày nữa. Tiểu Yến, cậu là người thân duy nhất của cụ. Chuyện hậu sự chúng tôi không thể can thiệp, nên muốn nhắc cậu để sớm chuẩn bị.”

Lăng Yến gật đầu: “Cảm ơn chị, tôi hiểu.”

Diệp Triêu đứng cạnh giường bệnh một lát, muốn hỏi: “Cụ vừa nói câu đó là có ý gì?”, nhưng dường như ông cụ đã thiếp đi mất, cả cơ thể toát ra hương vị của sự già nua, giống như đã rời khỏi trần thế.

Với tình trạng như này, dù có hỏi đi nữa, cũng sẽ chẳng có đáp án.

Trong mắt mọi người, hành động vừa rồi của ông cụ cũng chẳng có gì bất thường. Chỉ đơn giản là ông cụ đã rơi vào tình trạng nguy kịch, thần trí mơ hồ, không còn nhận ra người thân của mình nên nói bừa. Thế nhưng, gần đây nỗi nghi ngờ của Diệp Triêu càng lúc càng lớn. Vì suy đoán điên rồ kia mà anh đến đây, lời nói đó rơi vào tai anh, tựa như sấm sét rung động đất trời.

“Cảm ơn cháu đã thay Tiểu Yến đến thăm ông. Chàng trai trẻ, về đi.”

Ông cụ biết điều gì? ‘Chàng trai trẻ’ trước mặt ông không phải cháu nội của cụ sao?

Nếu thật sự như vậy, tại sao ông cụ lại bình tĩnh như thế?

Diệp Triêu nhíu chặt lông mày, nghĩ nát óc cũng không tìm ra nguyên cớ.

Mà vừa rồi Lăng Yến cũng phản ứng vô cùng kỳ lạ. Đáng ra cậu nên lập tức phản đối: “Nội ơi, nội nhìn lại cháu đi mà. Sao cháu không là Tiểu Yến của nội được?” Thế nhưng, khi Lăng Yến nghe ông cụ nói thì cả người cứng ngắc, chỉ có y tá cười cười phản bác phá vỡ bầu không khí gượng gạo.

Hơn nữa, nếu cậu quá choáng không nói gì được, thì khi nghe y tá thay mình giải thích, hẳn phải nói thêm vài câu mớm theo. Nhưng Lăng Yến lại chuyển luôn sang chuyện khác, lúc ra khỏi cửa nhìn thấy anh, ánh mắt hoảng sợ, trán túa mồ hôi.

Những việc này chứng tỏ…

Diệp Triêu day trán, ý nghĩ điên rồ mà anh vẽ ra càng ngày càng hiện lên rõ ràng.

Nhưng tại sao lại có thể như vậy?

Một lúc sau Lăng Yến đã trở lại, điệu bộ lúng túng: “Thủ trưởng, ngài về nhà tôi hay ở nhà trọ ạ? Nhà tôi nghèo nàn lắm, vùa lạnh vừa ẩm ướt.”

Lăng Yến nói như thể đang đợi ý kiến anh, nhưng Diệp Triêu có thể hiểu rõ suy nghĩ của cậu, đó là mong anh đừng về nhà mình.

Vì sao lại vậy? Chẳng lẽ vì Lăng Yến rất xa lạ với nhà của chính mình?

Diệp Triêu nghĩ đi nghĩ lại, hỏi: “Cậu thì sao? Tối nay tính thế nào?”

“Tôi ở bệnh viện chăm sóc ông nội và liên lạc với bên tang lễ.” Lăng Yến vuốt mặt, cười gượng: “Hai ngày tới tôi sẽ không về nhà. Nếu ngài muốn ở nhà tôi, tôi sẽ đưa ngài về.”

Diệp Triêu nói: “Không cần, tôi ở nhà trọ gần đây.”

Sớm hay muộn rồi cũng phải về nhà, anh không vội.

Dường như Lăng Yến cảm thấy nhẹ nhõm hơn, khẽ thở ra, hỏi: “Thủ trưởng, bây giờ ngài…?”

“Cậu có kinh nghiệm trong mấy chuyện lo liệu hậu sự này không?”

Lăng Yến lắc đầu.

“Vậy cậu ở đây chăm sóc cụ đi.” Diệp Triêu nói: “Chuyện khác giao cho tôi.”

“Sao vậy được ạ?”

“Nghe lời.”

Câu nói vừa dịu dàng lại vừa mạnh mẽ cùng ánh mắt thâm trầm sâu thẳm của Diệp Triêu khiến tim Lăng Yến chấn động.

Diệp Triêu ra khỏi phòng bệnh, hút hết hai điếu thuốc mới đi tiếp, hòa mình vào màn đêm.

Bởi suy đoán của mình mà vô thức Diệp Triêu đã coi Lăng Yến trước mặt mình là Đường Đường, nên khi nói ra câu “nghe lời” giọng nói vừa bất đắc dĩ, lại vừa chiều chuộng quan tâm.

Lúc này đây, anh không thể nào bình tĩnh được. Khi bàn hợp đồng với bộ phận làm tang lễ, còn thất thần vài lần.

Mười năm trước, lúc Lăng Yến hy sinh, Diệp Triêu rút khỏi quân đội một thời gian. Sau khi gắng gượng chống đỡ giúp hai bên nhà họ Lăng, họ Lục lo liệu hậu sự xong xuôi, anh dứt khoát ngả bài với người nhà mình và Lăng Yến.

Những sóng gió trước đây giờ đã như gió thoảng mây trôi. Thời gian tuy chẳng thể làm mờ nỗi đau thương xót xa, nhưng có thể khiến con người ta thấu hiểu nhau hơn. Giờ đây, ba mẹ Lăng Yến đã coi Diệp Triêu như con trai của mình, tất cả mọi yêu thương dành cho Lăng Yến đều trao trọn nơi Diệp Triêu. Mọi người bên nhà họ Diệp cũng dần chấp nhận tha thứ, không can thiệp tới chuyện tình cảm của Diệp Triêu.

Mười năm đã trôi qua, lần thứ hai lo liệu việc ma chay tang lễ, Diệp Triêu nhìn danh sách ghi những khoản phí do người bên bộ phận tang lễ đưa, nở nụ cười cay đắng chua chát.

Suốt đêm Lăng Yến không ngủ nổi, luôn luôn túc trực bên giường ông cụ.

Hồi Lăng Yến còn rất nhỏ, ông nội đã qua đời. Từ lúc 8 tuổi cậu đến khu tập thể quân đội, ông ngoại chính là người thân thiết nhất với cậu. Vậy mà, cậu đã không thể chăm sóc đưa tiễn ông ngoại lúc ông nhắm mắt xuôi tay, còn khiến ông mình phải trải qua nỗi đau thê thiết kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.

Giờ đây, cậu chỉ có thể tận tâm chăm sóc ‘ông nội’ này. Không chỉ thay ‘Lăng Yến’ tận hiếu, mà còn thay bản thân làm những việc mà sau này, có lẽ không bao giờ còn có thể làm được nữa.

Ban đêm ngày hôm sau, ông cụ qua đời. Trước lúc ra đi cụ cũng không hề nói câu nào, không hề nhìn ai hết. Lăng Yến khuỵu gối bên giường bệnh, lặng lẽ rơi nước mắt.

Trái tim cậu nhức nhối tê dại, cả người bị bao trùm bởi nỗi đau đớn khôn nguôi. Tuy đau tới vậy, nhưng cậu chỉ im lặng, không hề có bất kỳ hành động dữ dội nào.

Diệp Triêu đỡ cậu đứng dậy, cậu cúi người thật sâu, vái chào ông cụ lần cuối: “Ông nội, tạm biệt.”

Cụ ông không có thân thích, chỉ quen biết bà con cô bác láng giềng xung quanh nên lễ tang hết sức đơn giản. Sau khi xử lý xong hậu sự, Diệp Triêu cùng Lăng Yến về nhà cậu. Đúng như dự đoán nên Diệp Triêu không hề ngạc nhiên khi trong mắt Lăng Yến tràn đầy sự bối rối hoang mang.

Lăng Yến chưa từng tới ‘nhà’ này, tuy rằng ra sức thể hiện mình rất quen với nơi này, cũng vẫn không thể che lấp đi dấu hiệu của người mới tới lần đầu.

Nhà ‘Lăng Yến’ nghèo rớt mồng tơi, không có bất kỳ đồ đạc giá trị nào. Diệp Triêu ngồi trên chiếc ghế bị gãy mất một chân, khẽ kêu: “Lạnh quá”, Lăng Yến ngay lập tức nói: “Để tôi bật điều hòa.”

Nhưng dĩ nhiên, trong nhà không hề có điều hòa.

Những ngón tay Lăng Yến run lên, lúng túng phân trần: “À, vài năm trước điều hòa bị hỏng, tôi, tôi quên mất.”

Diệp Triêu nheo mắt lại, khẽ đáp: “Ừ.”

Ban đêm, hai người cùng ở trong nhà. Lăng Yến kiên quyết để Diệp Triêu nằm giường, còn mình trải chăn nằm đất. Diệp Triêu nhìn sàn nhà lạnh lẽo, không nỡ lòng nào nhưng Lăng Yến lại nhanh chóng trải xong chăn bông, chui vào nằm, nhoáng cái đã thiu thiu ngủ.

Có lẽ Lăng Yến đã quá đuối sức, lại cộng thêm sự lo âu thấp thỏm mỗi lúc một lớn trong lòng, nên đến giờ không thể chịu đựng thêm một giây một phút nào nữa, gục ngã trước cơn mệt mỏi ùn ùn kéo tới.

Diệp Triêu đăm đăm nhìn cậu suốt cả một đêm, trong đầu không ngừng lặp đi lặp lại câu hỏi: “Đường Đường, là em thật sao?”

Sáng sớm ngày hôm sau, hai người lái xe quay lại đơn vị. Đi đến giữa đường, Lăng Yến lấy xe Jeep của mình, chạy suốt một ngày trời, đến khi về chỗ đóng quân trời đã tối mịt.

Diệp Triêu phải quay về ký túc xá, Lăng Yến nhìn nhìn hai chiếc xe Jeep phủ đầy bụi đất, quay qua nói với anh: “Thủ trưởng, tôi đem xe đi rửa rồi sẽ quay về sau.”

“Ừ.” Diệp Triêu về ký túc một mình. Lúc thay quần áo, anh đờ người ra trong chốc lát. Thấy Lăng Yến còn chưa về, Diệp Triêu đột nhiên nảy lên một ý nghĩ.

Sau khi mở cửa phòng Lăng Yến ra, Diệp Triêu đứng ở cửa, chần chừ do dự nhìn vào trong phòng. Cuối cùng, anh vẫn bước vào, đi đến bên ngăn kéo bàn học.

Đây là chỗ duy nhất có chìa khóa trong phòng này.

Với Diệp Triêu, mở khóa chỉ là chuyện nhỏ như con thỏ, nhưng anh không tìm công cụ ngay, mà nhẹ nhàng kéo ngăn tủ ra.

Y như rằng Lăng Yến không khóa ngăn kéo.

Lăng Yến có thói quen kỳ lạ, thích đem những đồ vật quan trọng để vào trong tủ, hay ngăn kéo của riêng mình vì cảm thấy làm như vậy mới an tâm. Thế nhưng, Lăng Yến lại chẳng bao giờ nhớ khóa lại.

Bởi từ nhỏ cậu đã chẳng bao giờ phải lo tới chuyện cơm áo gạo tiền, cuộc sống vô lo vô nghĩ, tính tình lương thiện tốt bụng. Tuy cậu cũng biết đề phòng, nhưng lại chẳng mấy khi nhớ đến việc đó. Lăng Yến ngây thơ tin rằng, mình không đụng vào đồ của người khác thì mọi người cũng vậy.

Lúc kéo ngăn khóa ra, bên trong có các loại giấy tờ cá nhân, và một quyển sổ.

Tim Diệp Triêu đập nhanh hơn một chút, chăm chăm nhìn vào quyển sổ trên tay mình, một vài giây sau mới khẽ mở ra.

Trên mặt giấy, chính là hình vẽ anh.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương