Mê Vợ Không Lối Về
-
Chương 49: Có liên quan với ba tôi?
Cửa sổ xe hạ xuống, Lâm Tử Lạp thấy rõ dáng vẻ của bà chủ kia, cao quý tao nhã trước sau như một, đúng vậy, đó là mẹ của Hà Khiếu Thiên.
Bà ta tìm mình làm gì?
Lâm Tử Lạp thử hỏi thăm tình hình từ trong miệng tài xế: “Bà chủ nhà anh tìm tôi có việc gì sao?”
Tài xế lắc đầu: “Cái này tôi cũng không biết, tôi chỉ có trách nhiệm truyền lời với cô thôi.”
Hà Khiếu Thiên đối xử rất tốt với cô, cho dù xuất phát từ lý do gì, cô cũng phải đồng ý, vì thế nói: “Đi thôi.”
Lâm Tử Lạp đi tới bên cạnh xe, lễ phép chào hỏi trước: “Chào bác.”
Hạ Y Na ngồi thẳng, cười tao nhã: “Bây giờ cô Lâm có rảnh không? Gần đây có một quán cà phê, chúng ta đi ngồi một lát nhé?”
Lâm Tử Lạp chần chừ một giây rồi gật đầu.
“Lên xe đi.”
Tài xế đi tới mở cửa xe cho cô, Lâm Tử Lạp cúi người đi vào.
Chẳng mấy chốc xe đã dừng lại trước quán cà phê.
Lâm Tử Lạp đi vào quán cà phê theo Hạ Y Na.
Bà ta chọn một vị trí khá yên tĩnh ngồi xuống, Lâm Tử Lạp ngồi đối diện bà ta, nhân viên phục vụ đi tới: “Xin hỏi, hai người uống gì ạ?”
Hạ Y Na để túi xách lên sofa, nhìn Lâm Tử Lạp hỏi: “Cháu muốn uống gì?”
“Tôi uống nước trắng là được.” Lâm Tử Lạp bình tĩnh trả lời.
“Cũng cho tôi một ly nước, có cần gì lát nữa sẽ gọi cô.”
“Được.”
Nhân viên phục vụ đi khỏi, vị trí yên tĩnh trở lại.
Lâm Tử Lạp ngồi im lặng, đang đợi Hạ Y Na lên tiếng.
Bà ta đột nhiên tìm đến mình, chỉ sợ không đơn giản chỉ là uống cà phê nhỉ?
Hạ Y Na uống một ngụm nước, khi buông cái ly xuống thì nói: “Cháu và Khiếu Thiên nhà tôi quen nhau thế nào vậy?”
“Em trai cháu bị bệnh, là anh ấy khám, lâu dần thì quen nhau.” Lâm Tử Lạp trả lời đúng sự thật.
“Ồ, vậy hai người ở bên nhau bao lâu rồi?” Lúc nói chuyện còn nhìn cô từ trên xuống dưới: “Tôi thấy cháu cũng còn nhỏ tuổi, Khiếu Thiên nhà tôi là mối tình đầu của cháu sao?”
Từng vấn đề khiến Lâm Tử Lạp như rơi vào trong sương mù, bà ta cho rằng mình hẹn hò với Hà Khiếu Thiên?
Lâm Tử Lạp bỗng nhiên nhớ đến buổi tiệc hôm đó, Hà Khiếu Thiên giới thiệu với người khác thân phận của cô có nói là “bạn gái”, cho nên bà ta mới hỏi thế.
Lâm Tử Lạp vừa định giải thích, Hạ Y Na lại tiếp tục: “Tôi không hy vọng hai người ở bên nhau.”
Vẻ mặt bà ta nghiêm túc: “Tôi hy vọng vợ của thằng bé có gia thế môn đăng hộ đối với nó, tôi nghe nói bây giờ nhà cháu xảy ra khá nhiều chuyện.”
Lâm Tử Lạp mím chặt môi, cuối cùng cũng hiểu mục đích bà ta tìm đến mình.
“Với tình huống của nhà cháu bây giờ, tôi càng không thể chấp nhận cháu, cháu hiểu mà đúng không?” Hạ Y Na dịu dàng nói, lấy một tấm thẻ từ trong ví ra, đẩy đến trước mặt Lâm Tử Lạp: “Ở đây có chút tiền, tuy cũng không thể giúp cháu vượt qua cửa ải khó khăn của nhà cháu, nhưng ít nhất có thể đảm bảo cuộc sống của cháu.”
Lâm Tử Lạp đẩy thẻ về, cười: “Bác gái, cháu có tay có chân, sau có thể lấy tiền của bác chứ.”
Đây là muốn lấy tiền tống cổ cô à?
Cô thầm cười khổ, mười tuổi đã bị Lâm Viên Trung đuổi đi, có thể trở về cũng là vì Tông Triển Bạch “què rồi” nên mới có cơ hội.
Cô chưa từng hưởng thụ sự vinh quang phú quý của nhà họ Lâm, bây giờ lại phải gánh vác ảnh hưởng thất bại của nhà họ Lâm mang đến.
“Cháu hiểu suy nghĩ của bác gái, cháu sẽ không ở bên anh ấy, cháu vẫn xem anh ấy như anh trai, nếu không có việc gì thì cháu về trước, cháu còn phải đi làm.” Nói xong cô đứng dậy.
“Đợi đã.” Hạ Y Na gọi cô lại, bà ta vốn đã suy nghĩ rất nhiều lời, nhưng những lời đó đều ở dưới tình huống Lâm Tử Lạp không đồng ý, nhưng cô lại dễ nói chuyện như thế, khiến bà ta có vẻ quá cay nghiệt.
“Tôi không biết Khiếu Thiên có nói với cháu chuyện em gái mình không, chuyện đó đả kích thằng bé rất nhiều, mấy năm nay nó vẫn luôn ở nước ngoài, bây giờ chịu trở về đối mặt với chuyện trước kia, tôi rất vui. Cháu vừa mới nói cháu xem thằng bé như anh trai, tôi nghĩ chắc nó cũng có tình cảm khác với cháu, có lẽ vì cháu đáng yêu, nên thằng bé xem cháu như Ninh Ninh.”
Sau khi Lâm Tử Lạp biết Hà Khiếu Thiên có một em gái bị lạc cũng từng nghĩ như vậy.
Khi ở nước A, sự chăm sóc và quan tâm của anh ấy với mình, có phải vì xem cô thành em gái không.
Hạ Y Na nói đến con gái bị lạc, vẻ mặt buồn bã, cực kỳ đau thương, cả đời bà ta sinh ba đứa nhỏ, con gái duy nhất lại bị lạc.
Nhưng thân là bà chủ nhà họ Hà, bà ta không thể chìm đắm trong quá khứ, không thể đau lòng trước mặt chồng, chuyện lớn nhỏ trong nhà đều cần bà ta để tâm.
Muốn đội vương miện thì phải gánh vác được trọng trách này.
Bà ta hưởng thụ thân phận địa vị nhà họ Hà cho mình, đương nhiên cũng phải trả giá.
“Tôi cũng muốn con trai mình ở bên người phụ nữ nó thích, nhưng nó sinh ra trong cái gia đình này, hưởng thụ vinh quang và không phải lo cơm áo, nó cũng phải hy sinh cho điều đó.” Hạ Y Na cất thẻ đi, đưa danh thiếp tới: “Cháu dễ nói chuyện như thế, tôi cũng không phải người xấu, nếu sau này có chuyện cần tôi giúp, có thể đến tìm tôi.”
Cứ từ chối mãi có vẻ không lễ phép, Lâm Tử Lạp nhận lấy: “Cảm ơn bác gái.”
Lâm Tử Lạp đứng lên: “Nếu không có việc gì thì cháu đi trước đây ạ.”
“À, tôi hy vọng cháu đừng nói với Khiếu Thiên chuyện chúng ta gặp mặt, thằng bé tính tình bướng bỉnh, nếu nó biết, tôi sợ…”
“Bác gái yên tâm, cháu sẽ không nói với anh ấy.” Vốn cô không hề có suy nghĩ không nên có nào với Hà Khiếu Thiên, người như cô, hoàn toàn không xứng ở bên bất kỳ ai.
Cho dù xuất phát từ lý do gì, tóm lại cô cũng không phải một người phụ nữ trong sạch.
Sao mà có tư cách nói đến chuyện tình cảm chứ.
Ra khỏi quán cà phê, cô phủ tay lên bụng: “Có con ở đây, mẹ cũng không cô đơn bất lực nữa.”
Đứa nhỏ này là sự can đảm của cô, cũng là tương lai của cô.
Cô hít một hơi thật sâu, cất bước rời đi.
Cô đi dọc trên đường trở về công ty, đúng lúc gặp Quang Kính từ bên ngoài về.
“Cô đi đâu thế?” Quang Kính đóng cửa xe đi về phía cô: “Không phải nói đến bệnh viện à? Sao tôi đến bệnh viện lại không tìm được cô?”
Trước khi đến bệnh viện cô đã nói với Tông Triển Bạch một tiếng, dù sao cô đi làm, cũng không phải tự do.
“Tôi về từ rất sớm, gặp được một người nên nói chuyện mấy câu, sao vậy?” Thấy điệu bộ của Quang Kính hình như rất sốt ruột.
Xảy ra chuyện gì ư?
“Đi vào trước.” Quang Kính bước nhanh vào trong sảnh lớn, Lâm Tử Lạp đuổi theo anh ta, trong lòng hơi mất bình tĩnh: “Đã xảy ra chuyện gì vậy, có liên quan đến tôi ư?”
Quang Kính đứng trước thang máy, bấm vào mũi tên đi lên, bớt thời gian nhìn cô một cái.
“Tự cô xem đi.”
Lâm Tử Lạp há miệng, cái gì gọi là tự cô xem đi?
Cô vừa định hỏi tiếp thì cửa thang máy mở ra, Quang Kính đi vào trước, Lâm Tử Lạp thầm thấy lo lắng, động tác hơi chậm lại, anh ta bèn thúc giục cô: “Nhanh lên.”
Lâm Tử Lạp đi vào.
“Có liên quan với ba tôi à?” Lâm Tử Lạp chưa từ bỏ, thử hỏi tiếp.
Cô vừa trở về từ chỗ Trang Kha Nguyệt, chắc chắn không phải bà, vậy thì chỉ có Lâm Viên Trung thôi.
Bây giờ cũng chỉ có hai người bọn họ có quan hệ với cô.
Lần này Quang Kính ừ, anh ta còn chưa dứt lời, thang máy đã đinh một tiếng dừng lại, cửa thang máy từ từ mở ra.
Quang Kính bước ra trước, đi tới phòng làm việc của Tông Triển Bạch.
Lâm Tử Lạp theo sao anh ta.
Anh ta đi tới trước cửa, giơ tay gõ gõ.
Bên trong vang lên giọng nói trầm khàn: “Vào đi.”
Quang Kính đẩy cửa ra…
Bà ta tìm mình làm gì?
Lâm Tử Lạp thử hỏi thăm tình hình từ trong miệng tài xế: “Bà chủ nhà anh tìm tôi có việc gì sao?”
Tài xế lắc đầu: “Cái này tôi cũng không biết, tôi chỉ có trách nhiệm truyền lời với cô thôi.”
Hà Khiếu Thiên đối xử rất tốt với cô, cho dù xuất phát từ lý do gì, cô cũng phải đồng ý, vì thế nói: “Đi thôi.”
Lâm Tử Lạp đi tới bên cạnh xe, lễ phép chào hỏi trước: “Chào bác.”
Hạ Y Na ngồi thẳng, cười tao nhã: “Bây giờ cô Lâm có rảnh không? Gần đây có một quán cà phê, chúng ta đi ngồi một lát nhé?”
Lâm Tử Lạp chần chừ một giây rồi gật đầu.
“Lên xe đi.”
Tài xế đi tới mở cửa xe cho cô, Lâm Tử Lạp cúi người đi vào.
Chẳng mấy chốc xe đã dừng lại trước quán cà phê.
Lâm Tử Lạp đi vào quán cà phê theo Hạ Y Na.
Bà ta chọn một vị trí khá yên tĩnh ngồi xuống, Lâm Tử Lạp ngồi đối diện bà ta, nhân viên phục vụ đi tới: “Xin hỏi, hai người uống gì ạ?”
Hạ Y Na để túi xách lên sofa, nhìn Lâm Tử Lạp hỏi: “Cháu muốn uống gì?”
“Tôi uống nước trắng là được.” Lâm Tử Lạp bình tĩnh trả lời.
“Cũng cho tôi một ly nước, có cần gì lát nữa sẽ gọi cô.”
“Được.”
Nhân viên phục vụ đi khỏi, vị trí yên tĩnh trở lại.
Lâm Tử Lạp ngồi im lặng, đang đợi Hạ Y Na lên tiếng.
Bà ta đột nhiên tìm đến mình, chỉ sợ không đơn giản chỉ là uống cà phê nhỉ?
Hạ Y Na uống một ngụm nước, khi buông cái ly xuống thì nói: “Cháu và Khiếu Thiên nhà tôi quen nhau thế nào vậy?”
“Em trai cháu bị bệnh, là anh ấy khám, lâu dần thì quen nhau.” Lâm Tử Lạp trả lời đúng sự thật.
“Ồ, vậy hai người ở bên nhau bao lâu rồi?” Lúc nói chuyện còn nhìn cô từ trên xuống dưới: “Tôi thấy cháu cũng còn nhỏ tuổi, Khiếu Thiên nhà tôi là mối tình đầu của cháu sao?”
Từng vấn đề khiến Lâm Tử Lạp như rơi vào trong sương mù, bà ta cho rằng mình hẹn hò với Hà Khiếu Thiên?
Lâm Tử Lạp bỗng nhiên nhớ đến buổi tiệc hôm đó, Hà Khiếu Thiên giới thiệu với người khác thân phận của cô có nói là “bạn gái”, cho nên bà ta mới hỏi thế.
Lâm Tử Lạp vừa định giải thích, Hạ Y Na lại tiếp tục: “Tôi không hy vọng hai người ở bên nhau.”
Vẻ mặt bà ta nghiêm túc: “Tôi hy vọng vợ của thằng bé có gia thế môn đăng hộ đối với nó, tôi nghe nói bây giờ nhà cháu xảy ra khá nhiều chuyện.”
Lâm Tử Lạp mím chặt môi, cuối cùng cũng hiểu mục đích bà ta tìm đến mình.
“Với tình huống của nhà cháu bây giờ, tôi càng không thể chấp nhận cháu, cháu hiểu mà đúng không?” Hạ Y Na dịu dàng nói, lấy một tấm thẻ từ trong ví ra, đẩy đến trước mặt Lâm Tử Lạp: “Ở đây có chút tiền, tuy cũng không thể giúp cháu vượt qua cửa ải khó khăn của nhà cháu, nhưng ít nhất có thể đảm bảo cuộc sống của cháu.”
Lâm Tử Lạp đẩy thẻ về, cười: “Bác gái, cháu có tay có chân, sau có thể lấy tiền của bác chứ.”
Đây là muốn lấy tiền tống cổ cô à?
Cô thầm cười khổ, mười tuổi đã bị Lâm Viên Trung đuổi đi, có thể trở về cũng là vì Tông Triển Bạch “què rồi” nên mới có cơ hội.
Cô chưa từng hưởng thụ sự vinh quang phú quý của nhà họ Lâm, bây giờ lại phải gánh vác ảnh hưởng thất bại của nhà họ Lâm mang đến.
“Cháu hiểu suy nghĩ của bác gái, cháu sẽ không ở bên anh ấy, cháu vẫn xem anh ấy như anh trai, nếu không có việc gì thì cháu về trước, cháu còn phải đi làm.” Nói xong cô đứng dậy.
“Đợi đã.” Hạ Y Na gọi cô lại, bà ta vốn đã suy nghĩ rất nhiều lời, nhưng những lời đó đều ở dưới tình huống Lâm Tử Lạp không đồng ý, nhưng cô lại dễ nói chuyện như thế, khiến bà ta có vẻ quá cay nghiệt.
“Tôi không biết Khiếu Thiên có nói với cháu chuyện em gái mình không, chuyện đó đả kích thằng bé rất nhiều, mấy năm nay nó vẫn luôn ở nước ngoài, bây giờ chịu trở về đối mặt với chuyện trước kia, tôi rất vui. Cháu vừa mới nói cháu xem thằng bé như anh trai, tôi nghĩ chắc nó cũng có tình cảm khác với cháu, có lẽ vì cháu đáng yêu, nên thằng bé xem cháu như Ninh Ninh.”
Sau khi Lâm Tử Lạp biết Hà Khiếu Thiên có một em gái bị lạc cũng từng nghĩ như vậy.
Khi ở nước A, sự chăm sóc và quan tâm của anh ấy với mình, có phải vì xem cô thành em gái không.
Hạ Y Na nói đến con gái bị lạc, vẻ mặt buồn bã, cực kỳ đau thương, cả đời bà ta sinh ba đứa nhỏ, con gái duy nhất lại bị lạc.
Nhưng thân là bà chủ nhà họ Hà, bà ta không thể chìm đắm trong quá khứ, không thể đau lòng trước mặt chồng, chuyện lớn nhỏ trong nhà đều cần bà ta để tâm.
Muốn đội vương miện thì phải gánh vác được trọng trách này.
Bà ta hưởng thụ thân phận địa vị nhà họ Hà cho mình, đương nhiên cũng phải trả giá.
“Tôi cũng muốn con trai mình ở bên người phụ nữ nó thích, nhưng nó sinh ra trong cái gia đình này, hưởng thụ vinh quang và không phải lo cơm áo, nó cũng phải hy sinh cho điều đó.” Hạ Y Na cất thẻ đi, đưa danh thiếp tới: “Cháu dễ nói chuyện như thế, tôi cũng không phải người xấu, nếu sau này có chuyện cần tôi giúp, có thể đến tìm tôi.”
Cứ từ chối mãi có vẻ không lễ phép, Lâm Tử Lạp nhận lấy: “Cảm ơn bác gái.”
Lâm Tử Lạp đứng lên: “Nếu không có việc gì thì cháu đi trước đây ạ.”
“À, tôi hy vọng cháu đừng nói với Khiếu Thiên chuyện chúng ta gặp mặt, thằng bé tính tình bướng bỉnh, nếu nó biết, tôi sợ…”
“Bác gái yên tâm, cháu sẽ không nói với anh ấy.” Vốn cô không hề có suy nghĩ không nên có nào với Hà Khiếu Thiên, người như cô, hoàn toàn không xứng ở bên bất kỳ ai.
Cho dù xuất phát từ lý do gì, tóm lại cô cũng không phải một người phụ nữ trong sạch.
Sao mà có tư cách nói đến chuyện tình cảm chứ.
Ra khỏi quán cà phê, cô phủ tay lên bụng: “Có con ở đây, mẹ cũng không cô đơn bất lực nữa.”
Đứa nhỏ này là sự can đảm của cô, cũng là tương lai của cô.
Cô hít một hơi thật sâu, cất bước rời đi.
Cô đi dọc trên đường trở về công ty, đúng lúc gặp Quang Kính từ bên ngoài về.
“Cô đi đâu thế?” Quang Kính đóng cửa xe đi về phía cô: “Không phải nói đến bệnh viện à? Sao tôi đến bệnh viện lại không tìm được cô?”
Trước khi đến bệnh viện cô đã nói với Tông Triển Bạch một tiếng, dù sao cô đi làm, cũng không phải tự do.
“Tôi về từ rất sớm, gặp được một người nên nói chuyện mấy câu, sao vậy?” Thấy điệu bộ của Quang Kính hình như rất sốt ruột.
Xảy ra chuyện gì ư?
“Đi vào trước.” Quang Kính bước nhanh vào trong sảnh lớn, Lâm Tử Lạp đuổi theo anh ta, trong lòng hơi mất bình tĩnh: “Đã xảy ra chuyện gì vậy, có liên quan đến tôi ư?”
Quang Kính đứng trước thang máy, bấm vào mũi tên đi lên, bớt thời gian nhìn cô một cái.
“Tự cô xem đi.”
Lâm Tử Lạp há miệng, cái gì gọi là tự cô xem đi?
Cô vừa định hỏi tiếp thì cửa thang máy mở ra, Quang Kính đi vào trước, Lâm Tử Lạp thầm thấy lo lắng, động tác hơi chậm lại, anh ta bèn thúc giục cô: “Nhanh lên.”
Lâm Tử Lạp đi vào.
“Có liên quan với ba tôi à?” Lâm Tử Lạp chưa từ bỏ, thử hỏi tiếp.
Cô vừa trở về từ chỗ Trang Kha Nguyệt, chắc chắn không phải bà, vậy thì chỉ có Lâm Viên Trung thôi.
Bây giờ cũng chỉ có hai người bọn họ có quan hệ với cô.
Lần này Quang Kính ừ, anh ta còn chưa dứt lời, thang máy đã đinh một tiếng dừng lại, cửa thang máy từ từ mở ra.
Quang Kính bước ra trước, đi tới phòng làm việc của Tông Triển Bạch.
Lâm Tử Lạp theo sao anh ta.
Anh ta đi tới trước cửa, giơ tay gõ gõ.
Bên trong vang lên giọng nói trầm khàn: “Vào đi.”
Quang Kính đẩy cửa ra…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook