Khưu Sinh phải nằm viện, theo lời điều trị của bác sĩ cấp cứu, anh cần phải được quan sát một thời gian. Xem ra cô y tá kia thật sự rất khó ưa, giường nằm cũng không phải còn trống tất nhiều sao!

Cổ Húc Nghiêu về nhà nấu canh hầm xương.

Trong phòng bệnh trắng toát im ắng, chỉ có tiếng hít thở đều đều như đợt sóng luân phiên vang lên.

Tiểu Lộc ngồi bên mép giường, không được tự nhiên đung đưa hai chân. Khưu Sinh nằm trên giường nhắm mắt để đó hay là đang ngủ, thật làm cho người ta rất khó đoán.

Bên cạnh, còn có đôi vợ chồng thật chướng mắt.

Tiểu Lộc tính không để ý tới bọn họ, có lẽ ngồi một lúc lâu, khi cảm thấy đủ, họ sẽ tự rời đi .

Đáng tiếc dường nhưTiểu Lộc đã sai lầm, ngồi một lúc lâu sau, Nguyễn Linh cảm thấy nhàm chán, liền tìm lời trò chuyện, “Tiểu Lộc, thật ngại quá, đều do mình. Nếu mình không vội vã leo lên điều chỉnh ánh sáng, nó cũng sẽ không ngã xuống, cũng…… cũng sẽ không ngã đè lên Khưu Sinh hại anh ấy bị gãy xương nằm viện.”

“Khưu Sinh không muốn truy cứu trách nhiệm bất cứ ai hết.” Nếu thật cảm thấy áy náy, không bằng mau biến đi, đối với Tiểu Lộc mà nói, căn bản chính là nhắm mắt làm ngơ.

“Nói là nói như vậy, nhưng mà tớ sợ chậm trễ tiến độ, cậu có thể nói với Khưu Sinh giúp mình nói vài lời với Nhược Lâm….”

“Khưu Sinh không quen Lê Nhược Lâm.” Tiểu Lộc từ chối không cần nghĩ ngợi, đừng nói là không quen, cho dù có quen, cô cũng không để Khưu Sinh đi nói, cô cũng không phải thánh mẫu.

“Sao thế được, tớ nghe Tiểu Bát nói, hôm đó tăng ca rõ ràng thấy anh ta lao tới văn phòng Nhược Lâm, cũng phải rất lâu sau mới đi khỏi, Nhược Lâm còn có căn dặn không cho bất cứ ai vào quấy rầy, có chuyện gì ngày mai nói.” Nguyễn linh chớp chớp mắt, ra vẻ rất vô tội.

Tiểu Lộc chấn động, hoàn toàn nhớ không nổi Khưu Sinh có quen biết với Nhược Lâm, đã từng nói chuyện riêng với chị ấy, cho đến giờ anh cũng chưa từng đề cập qua chuyện này với cô, “Khi nào?”

“Ah…… Chính là đêm hôn lễ của tớ, nghe nói ngày hôm sau Nhược Lâm còn đem thư từ chức nộp lên trả lại cho cậu, mọi người đều đoán là do Khưu Sinh đã làm cái gì đó……”

Mặc dù Nguyễn Linh nói thật kín đáo, thế nhưng chỉ cần người có đầu óc hơi có chút suy nghĩ, đều có thể đoán được câu nói từ miệng cô ‘làm cái gì đó’ là loại hàm ý gì rồi. Tiểu Lộc chau mày, không muốn suy nghĩ lung tung hoài nghi Khưu Sinh, lại càng không thích nghe thấy bất kỳ bình luận gì về anh từ một người không liên quan. Đang lúc lo lắng, cân nhắc như thế nào để cho cô ta câm miệng, thì đột nhiên Thẩm Thần Xuyên lên tiếng, “Nguyễn Linh, đừng đem mấy lời đồn thổi nói lung tung, Tiểu Lộc và Khưu Sinh vừa mới kết hôn…….”

“Chính là bởi vì vừa mới kết hôn, Tiểu Lộc lại không biết, em sợ Tiểu Lộc bị lừa.” Giọng Nguyễn Linh ra vẻ rõ ràng không hờn không giận, lại trừng mắt liếc Thẩm Thần Xuyên, nhận thấy đến tận lúc này anh vẫn không ngừng che chở cho Tiểu Lộc.

“Tôi không cần một người đã lừa gạt tôi lại lo lắng cho tôi, tôi sẽ không lại bị lừa lần nữa đâu.” Tiểu Lộc tức giận trả lời, vẫn là không có thói quen nín nhịn ở trong lòng, không chịu nổi bộ dạng giả dối kia của cô ấy, “Tay cô không phải cũng bị thương sao? Nếu không còn gì để nói, cô có thể về, tôi cũng không muốn gặp lại các người nữa.”

“Tiểu Lộc, tớ biết cậu còn đang rất giận chuyện tớ với Thần Xuyên, chúng tớ cũng chỉ biết thật lòng xin lỗi cậu thôi, nhưng mà…… Tớ không muốn từ bỏ tình bạn giữa chúng ta……”

“Tôi lại muốn vứt đi, các người biến đi vui vẻ, cứ việc để tôi nhìn thấy hai người chung sống đến đầu bạc răng long.” Tiểu Lộc tưởng là mình thật sự đã nói ra những lời hết sức chó má rồi, nhưng không ngờ lại có người còn có thể nói ra những lời còn chó má hơn. Họ là tình yêu thiêng liêng, gạt bỏ muôn vàn khó khăn và gian nan, cuối cùng cũng hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, được rồi, cô thừa nhận! Sau này cùng chung sống hạnh phúc, cô cũng không gây rối gì, họ còn muốn cô thế nào nữa?

Đã nói đến như vậy rồi, Nguyễn Linh cũng chỉ có thể câm miệng, vẻ mặt bất đắc dĩ, “Thật xin lỗi, nếu cậu muốn nói chuyện với tớ, bất cứ lúc nào cũng có thể tới tìm tớ, cậu vẫn là bạn tốt của tớ.”

Sau khi nói những lời này xong, cô đứng lên, đi ra khỏi phòng bệnh.

Ngược lại, Thần Xuyên có chút lúng túng nhìn nhìn Tiểu Lộc, trước khi đi, vẫn còn lo lắng hỏi một câu: “Em…… Không sao chứ?”

“Tôi có thể có chuyện gì?” Tiểu Lộc cắn răng, hỏi anh ta. Câu quan tâm này, đã trễ quá rồi, vết thương lòng giờ cũng đã mau chóng khép lại, bây giờ anh ta mới hỏi đến đau hay không đau. Cho dù là đau thì như thế nào, có thể xóa sạch vết sẹo kia sao?

“Những lời Nguyễn Linh vừa nói em đừng để trong lòng.” Thần Xuyên than nhẹ, quay đầu đưa mắt nhìn Khưu Sinh đang ngủ say trên giường bệnh, “Anh ta thoạt nhìn cũng không tệ lắm, em vui là tốt rồi, bảo trọng.”

Mãi đến khi bóng Thần Xuyên biến mất khỏi phòng bệnh, Tiểu Lộc mới thở một hơi thật dài, cắn môi nhìn ra phía ngoài cửa sổ, đột nhiên không nén nỗi nữa, òa khóc nức nở.

Nhớ lại hồi đại học năm nhất, vô cùng nhốn nháo, cũng vào giờ này, tình hình trước cửa phòng cấp cứu ở tầng trệt cũng tương tự thế này. Một đám đám tân sinh xách theo bao lớn bao nhỏ, cùng với người nhà, ngồi trên xe lửa nói chuyện rôm rả.

Chỉ có Tiểu Lộc lẻ loi một mình, bởi vì nơi này có Nguyễn Linh, các nàng có ước hẹn với nhau, phải dự thi cùng một trường đại học. Cô trước đến thăm dò hoàn cảnh, Tiểu Lộc theo sát bước chân cô.

Tiểu Lộc năm thứ nhất, Nguyễn Linh năm thứ hai.

Lúc Tiểu Lộc yêu Thẩm Thần Xuyên, Nguyễn Linh có nói: “Tớ là sư tỷ, nghe tớ đi, tớ không có yêu đương, đợi bốn năm đại học qua nhanh như gió. Nam sinh ở trường đại học đều rất khó coi, mời cậu ăn một bữa cơm thôi mà muốn lật túi quần ra bươi, nhưng nếu cậu nói cậu mời hắn, hắn lại không vui, cảm thấy cậu đang xem thường hắn. Sinh nhật cậu, nhiều lắm hắn ta bỏ ra hơn mười đồng mua một đống nến, đợi lúc nửa đêm trời tối, khung cảnh yên tĩnh, lấy nến xếp thành hình trái tim châm hết một lượt, hướng về phía ký túc xá của cậu hô to lên yêu yêu yêu, nói cho đẹp một chút gọi là lãng mạn, chứ kỳ thật nghe mà ớn lạnh, quê mùa.”

Tiểu Lộc nói: “Anh ấy không giống vậy.”

Lúc yêu đến phát điên, cô gái nào cũng cảm thấy người con trai mình yêu đều là không giống người thường. Sau khi đợi cho Tiểu Lộc cùng Thẩm Thần Xuyên chính thức xác định quan hệ, cô thực thẹn thùng đưa ra yêu cầu đầu tiên, “Có thể mời bạn tốt của em ăn bữa cơm hay không, như vậy cô ấy mới có thể chúc phúc cho chúng ta.”

“Được, em vui là tốt rồi.” Anh đáp ứng ngay, không hề phản đối.

Giống như Nguyễn Linh hình dung, Thần Xuyên cơ hồ tiêu hết một tháng tiền tiêu vặt, thiếu chút nữa thì đem bốc vét túi quần, hào phóng mời Tiểu Lộc cùng Nguyễn Linh đến một nhà hàng tốt nhất gần đó dùng bữa ăn ngon một chút.

Chuyện xưa bắt đầu, là “Em vui là tốt rồi”.

Tiểu Lộc như thế nào cũng không nghĩ tới, lúc kết cục vẫn là những lời này, rốt cuộc tiếng Trung của con trai Trung Quốc, đem đầu đuôi phối hợp chặt chẽ học được như vậy vô cùng nhuần nhuyễn.

Nếu hai năm trước không cần phải kiên trì như vậy, theo anh ra nước ngoài du học, có thể sẽ không giống như bây giờ không?

Lại nữa, nếu lúc trước, khi Nguyễn Linh ra nước ngoài, cô cũng có một người ở lại chờ đợi, có thể cũng không giống nhau không?

Có lẽ quá trình cuối cùng chắc cũng có chút khác biệt, nhưng kết cục dường như không có gì thay đổi. Vậy cô cần gì phải hao phí tinh thần như vậy đi đề phòng ái tình, cuối cùng cũng chẳng thể đề phòng được thời gian.

“Tiểu Lộc.”

Phía sau, tiếng nói Khưu Sinh đột nhiên bay tới, kéoTiểu Lộc về thực tại. Giọng nói cũng không giống như những lần gọi trước đây, thật cẩn thận dè dặt, càng giống như đang thăm dò.

“Hả?” Tiểu Lộc cả kinh, lập tức lấy tay lau bừa nước mắt, sau đó miễn cưỡng tươi cười, quay đầu lại, cố ý giả bộ bày ra dáng vẻ như không có gì, như thể vừa rồi cô chỉ đang thưởng thức phong cảnh ngoài cửa sổ: “Anh không ngủ sao?”

“Lại đây.” Anh trầm ngâm nhìn cô, thật lâu sau, nhích người qua, vỗ vỗ vào mép giường.

Thái độ như chào đón vật cưng, nhưng ngay lúc này Tiểu Lộc lại không hề kháng cự, ngược lại cảm giác như một luồng hơi ấm dâng lên trong lòng. Vậy cũng tốt, cớ gì phải nhất định yêu nhau, chỉ cần quay đầu đầu phát hiện phía sau còn có người chờ đợi, cũng không tệ lắm.

Tiểu Lộc nghe lời đi đến bên giường, từ từ ngồi xuống, nhớ tới lời nói của anh lúc trước, liền hỏi: “Không phải anh đói bụng sao? Có muốn tôi đi mua chút gì cho anh ăn không? Nhưng mà Húc Nghiêu chắc là sẽ mang canh hầm xương đến cho anh ngay thôi, hay là chịu khó nhịn thêm chút nữa đi.”

“Khóc?” Anh không để ý đến lời cô nói, tự ý kéo cô đến bên cạnh, đưa tay xoa xoa hai má của cô, không có ướt, chỉ là hơi lành lạnh.

Cô cúi đầu, né tránh bàn tay anh, không trả lời, dù sao cũng không cần trả lời. Khưu Sinh thông minh như vậy, gì cũng có thể đoán được, vậy không cần lãng phí tâm trí giấu đầu hở đuôi.

“Sau này đừng khóc nữa.”

“Ah……” Không phải anh muốn nói cô khóc lên trông thật xấu sao? Tiểu Lộc cũng biết như vậy trông rất xấu, nhưng mà cảm xúc ào đến, mấy ai còn tâm tình lấy gương ra, vừa soi vừa khóc chứ. (Yu: thằng cháu nhà nhờ Yu chỉ bảo mà cứ mỗi lần khóc là đứng trước gương soi, Tiểu Lộc sau này nên theo cháu Yu học hỏi. *khữa khữa*)

“Anh ta không xứng.” Khưu Sinh lấy tay về, khinh thường khẽ cười giễu cợt, bỗng nhiên cảm thấy trong lòng thực không thoải mái, rất muốn đem khuôn mặt của cô ra nghiền nát.

“Ai?” Không xứng cái gì?

“Vì anh ta khóc, anh ta không xứng. Không bằng cười cho tôi xem.” Nói chuyện với kẻ ngốc thế này, Khưu Sinh cảm thấy chỉ số thông minh của mình đột nhiên vượt trội, cảm giác về sự ưu việt tự nhiên nảy sinh. (Yu: cám ơn TL đi anh trai

)

“…… Ha ha ha.” Ý câu này thế nào cô cũng không hiểu lắm, thế nhưng nghe xong lại cảm giác rất ngọt ngào trong lòng, Tiểu Lộc liền cười ngây ngô.

“Đừng cười ……” Khưu Sinh đưa mắt dò xét cô.

Cái kiểu tươi cười thế này…… Con mẹ nó thực khó coi!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương