Mê Tông Chi Quốc
Chương 44: hồi thứ tư: khoảnh khắc ngàn năm



Hồi thứ tư: Khoảnh khắc ngàn năm



La Đại Hải xoa đầu nói: "Lạ thật! Ánh sáng khi nãy đúng là xuất hiện ngay ở gần đây, không lẽ vẫn còn một kẻ may mắn sống sót khác? Nhưng xung quanh đến nửa bóng ma cũng chẳng có nữa là. Hơn nữa, mấy cái xe tải mười bánh của Mỹ này rốt cục từ đâu ra vậy nhỉ?"



Tư Mã Khôi nói: "Cậu nghĩ nhiều làm cái mẹ gì, trước tiên phải xem trong xe có gì ăn không đã, nếu là đồ hộp, có khi nó vẫn chưa bị hỏng đâu, cái nào mang được thì mau mang theo hết."



Trong lúc vẫn nói chuyện, thì hai người đã nhanh chóng dùng cả tay lẫn chân leo lên một chiếc xe, mở tấm vải bạt ra nhìn, phát hiện bên trong căn bản chẳng hề có đồ ăn, chỉ có hai khẩu súng cối gắn cả giá đỡ và bệ phóng, còn lại toàn là hòm đạn, ngoài ra còn có một ít mìn chống bộ binh và bom xăng.



Khu vực Bắc Miến nhiều năm nay chiến sự không ngớt, vũ khí đạn dược các số hiệu, chủng loại và nơi sản xuất dường như chỗ nào cũng có, nhìn đâu cũng thấy. Người dân sống ở những miền núi hoang vu như thế này, có lẽ cả đời chẳng nhìn thấy những vật dụng phổ thông hàng ngày như xà phòng, kem đánh răng, nhưng nếu hỏi đến các loại bom mìn chống bộ binh, phá xe thiết giáp, hay vũ khí của Mỹ, vũ khí của Nhật, thứ gì họ cũng có thể kể ra vanh vách.




Ngọc Phi Yến lại chẳng hề biết mấy loại vũ khí đời cổ lỗ sĩ này là gì, cô ta thấy nòng pháo súng cối to đến phát sợ, liền hỏi hội Tư Mã Khôi: "Đây là pháo gì vậy?"



Tư Mã Khôi nhìn đống bom trên xe, liền nhớ đến những chiến hữu bị bom đánh lìa cả chân, đột nhiên lại nghe Ngọc Phi Yến hỏi, bèn hững hờ trả lời: "Đây là súng cối hóa học 107 ly của bọn khọm Mỹ, đạn nổ mạnh, đạn khói, đạn phốt pho, loại nào nó cũng chơi được hết, nhất là loại đạn cháy phốt pho, nó đã cháy là lan suốt một dải rộng, khi bốc cháy phát ra âm thanh lốp bốp, có lần cũng suýt nữa tôi bị món đồ chơi này thiêu chết đấy." Nói xong, anh nhảy xuống xe, luồn vào buồng lái qua cửa kính bị vỡ ở phía trước, lưới bụi giăng kín bên trong, buồng lái trống toang hoang, ngay cả mẩu giấy vụn cũng chẳng có.



Mọi người quan sát kỹ mấy chiếc xe tải quân dụng một lượt, thấy tất cả đều không thể khởi động được, thấy các thứ còn rơi rớt lại bên trong hầu như đều gần giống nhau, phần lớn là đồ quân nhu, nhưng không hề có khẩu súng nào, cũng chẳng phát hiện thấy nửa bộ xương khô của lái xe sót lại. Cả đoàn xe dường như từ trên trời tự dưng rớt xuống vậy.



Bốn người nhìn nhau, trong đầu không hẹn mà cũng xuất hiện một ý niệm: "Phải chăng đây là nơi tận cùng của con đường U Linh 206B?"



Đoàn lính công trình tác chiến độc lập thứ sáu của quân Mỹ, lợi dụng đoạn đường cũ do quân Anh để lại từ cuộc chiến Anh - Miến lần thứ nhất, sau đó lại xây dựng tiếp đến khu vực gần sơn cốc núi Dã Nhân. Lúc đang xây dựng thì từ chỗ đường hầm sụt lở, sương mù dày đặc không ngừng phun ra, khiến nhiều thành viên trong đoàn mất tích, bởi vậy họ đành phải từ bỏ, lúc rút quân, họ đã dùng bom mìn phá sập đường hầm, vậy tại sao đội xe vận tải này lại có thể vào được nơi sâu nhất trong sơn cốc? Ngoài ra số hiệu trên xe rất mờ nhạt, không rõ ràng, khó có thể khẳng định chắc chắn là đoàn xe của quân đội.



Cho dù mọi người đã nghĩ nát óc, nhưng cũng không thể nghĩ ra đội xe vận tải này vì sao lại xuất hiện trong cánh rừng rậm dưới khe cốc, phân đội bị mất tích rốt cục đã gặp phải tai nạn gì? Lẽ nào giữa cõi u minh, thực sự có thần chết dang rộng tay đón họ vào lòng?



Hải ngọng đoán mò: "Nếu tín hiệu mà chúng ta nhìn thấy lúc trước quả thực do một trong số những thành viên bị mất tích phát ra, thì nơi này đúng là gặp ma thật rồi!"



Ngọc Phi Yến là dân trộm mộ nên rất kỵ hai tò "gặp ma", cô nàng nặng giọng nói: "Đồ nhà quê nhà anh chỉ biết mỗi chuyện gặp ma thôi à? Nếu có ma thật thì sự việc đã đơn giản hơn nhiều. Tục truyền Ma sợ súng đạn, gặp phải súng đạn, thì hình bóng gì cũng tan biến, chúng ta đều mang theo súng, vậy làm sao có thể gặp ma được? Cái gọi là lục hợp chi ngoại, tồn nhi bất luận tức mọi việc ngoài trời đất, tạm thời đừng bàn luận đến, nhưng theo ý tôi, tất cả những hiện tượng như trọng lực khác thường, ảo giác ảo thanh, hiệu ứng từ trường, không gian bốn chiều giao thoa, vật chất bóng đêm, tác dụng đĩa bay, hiện tượng mất trọng lực v.v...



Ng.uồ.n .từ. s.it.e .Tr.uy.en.Gi.Cu.ng.Co..c.om. tuốt tuột đều có khả năng tồn tại ở đây."



Hải ngọng đang định mở miệng giễu lại cô nàng thì Tư Mã Khôi đã nói trước: "Thực ra mấy lời này của cô cũng thiếu kiến thức thật đấy! Tất cả những hiện tượng thần bí lung tung mà cô vừa nói, đến tận bây giờ vẫn chưa có hiện tượng nào được người đời giải thích hoặc chứng thực cả, nói cho cùng, nó có gì khác biệt với mấy chuyện ma quỷ kia?"




Lúc này, Tuyệt gọi bọn họ: "Mọi người đừng cãi vã nữa, mau đến xem chuyện này là thế nào!"



Thì ra gần chỗ chiếc xe tải mười bánh của Mỹ, sừng sững mấy tòa kiến trúc được xếp chồng lên nhau bằng thứ vật liệu như thể đá xanh, tảng đá rất to, bề mặt lộ ra màu xanh đen u tối, bên trong còn có tượng người tượng thú bằng đá. Dường như đó là một cung điện và đền chùa chìm sâu dưới lòng đất từ hàng ngàn năm trước, có tường thành, hành lang thấp thoáng ẩn hiện dưới lùm rễ cây che khuất, tuy trong bóng tối mọi người không thể nhìn rõ nơi xa cảnh tượng trông như thế nào, nhưng chỉ căn cứ vào những tàn tích điêu khắc tinh xảo trước mắt, cũng đủ để cảm nhận được quy mô rộng lớn và thần bí của tòa thành.



Tuyệt xách cao đèn halogen, để mọi người quan sát kỹ lưỡng bức tường thành; không biết bắt đầu từ khi nào, giữa những khe đá thẩm thấu ra một tầng mỏng tang loài thực vật như thể họ dền. Trên tàn tích cánh rừng dưới lòng đất chẳng chút sinh mệnh, không ngờ lại xuất hiện dấu vết của mầm sống. Phát hiện này đã khiến mọi người không khỏi há hốc mồm ngạc nhiên, mãi hồi lâu không ngậm miệng lại nổi.



Cung điện và đền chùa ngủ yên dưới lòng đất đến cả ngàn năm nay, tuy đã sớm bị thời gian phôi pha đến già nua, cũ kỹ, hơn nữa nó lại bị loài thực vật giống như cây họ dền giăng tơ mắc sợi chằng chịt ôm trùm bên ngoài, khiến các kẽ đá rạn nứt thành những đường khe trông đến rối rắm, nhưng dù thế nó vẫn giữ nguyên vẻ yên ắng, uy nghiêm, trầm mặc kể lại cho thế nhân về một thời vàng son huy hoàng đã sớm sụp đổ trong quá khứ. Những thông tin vô cùng vô tận mà nó truyền đạt đến, như thể một cuốn sách cổ dày nặng và ly kỳ, trong khi hội Tư Mã Khôi chỉ vô tình lật giở và tìm đọc vài trang rách nát còn sót lại để hiểu sơ qua về nó, như thế thì làm sao có thể khám phá được ẩn số to lớn và bí ẩn được giấu kỹ bên trong.



Tư Mã Khôi không ngừng đánh trống ngực, anh lại gần xem xét tỉ mỉ, và phát hiện bên trong tàn tích những cây cổ thụ chết khô đều mọc ra một tầng cây họ dền. Trong rừng nguyên sinh rậm rạp, thường xảy ra hiện tượng: sau khi những cây cổ thụ hàng ngàn năm tuổi chết đi, thân mình chúng sẽ được hồi sinh, rồi lần nữa đâm chồi nảy lộc. Nhưng ở nơi sâu nhất trong sơn cốc, dưới vực sâu quanh năm chẳng nhìn thấy mặt trời này, tình trạng đó lại xuất hiện với số lượng lớn và phạm vi rộng thì quả thực rất khác thường.



Loài thực vật giống như cây họ dền sinh trưởng với tốc độ nhanh đến kinh người, cây nào cây nấy y hệt cái cây mọc ở dưới chiếc mũ sắt M1, trước mắt chỉ thấy chúng đan kết với nhau như một đồng cỏ chăn gia súc, thân to như cổ tay trẻ em, bên trong quấn chi chít xúc tu, trông rất ma quái kỳ dị, chẳng khác gì một sinh vật có máu có thịt hẳn hoi.



Tư Mã Khôi càng nhìn càng thấy kỳ lạ, liền dùng tay thử chạm nhẹ một cái, chỉ thấy đầu ngón tay có những sợi tơ trắng như sương khói chảy thành dòng, nhìn thế nào cũng không giống với bào tử nấm sinh trưởng dưới lòng đất. Anh vội bỏ khăn thủy bố trên mặt ra, rồi gí sát mũi lại gần ngửi, trong lòng chợt dấy lên cảm giác kinh hãi khó diễn tả bằng lời: "Lẽ nào thời gian ở đây bị đông kết đứng im rồi sao?"



Ba người còn lại thấy Tư Mã Khôi như thể biết rõ về loài thực vật đặc biệt này, bèn lên tiếng dò hỏi, bảo anh nói rõ sự tình.



Tư Mã Khôi quan sát kỹ loài thực vật đang sinh sôi nảy nở ở gần đó, và cảm thấy nhất thiết phải giải thích rõ ràng mọi chuyện với những người bạn đồng hành chưa hiểu rõ chân tướng: "Tôi thấy, loài thực vật có hình dạng gần giống với cây họ dền này rất đỗi khác thường, tuy rằng thân nó tương tự như thực vật thân thịt, nhưng lại không hề giống với loài nấm thường xuất hiện dưới lòng đất. Khi mình đứng cách xa thì nó không màu không mùi, nhưng khi lại sát gần thì lại ngửi thấy một mùi nồng nặc không thể chịu nổi. Lá và xúc tu mọc trên thân cây chỉ cần chạm nhẹ là rơi rụng lả tả, như thể không có hình dạng vật chất cố định, hình dạng bề ngoài của nó gần giống với kết cấu lỏng lẻo của hoa bồ công anh. Nói theo thuyết tướng vật thì loài cây này thân như thân nấm, lá tựa hoa bồ công anh, nảy mầm sinh trưởng thần tốc, chẳng khác gì rễ thiêng cây thần. Nơi sâu nhất trong sơn cốc nặng mùi tử khí, chẳng hề có chút sinh khí nào, vậy mà lại xuất hiện loại cây đặc biệt ấy, điều này chẳng phải rất khác thường hay sao?"




Ngọc Phi Yến nói: "Rừng rậm nguyên sinh ở miền núi Miến Điện có lịch sử hàng trăm triệu năm tiến hóa, thực vật ở đây có trăm cái kỳ, ngàn cái quái, những gì con người biết hiện nay chỉ vào khoảng một hai phần trăm, nên cho dù dưới lòng đất tồn tại một loài thực vật kỳ lạ nào đó, thì cũng đâu có gì đáng phải ngạc nhiên?"



Tư Mã Khôi nói: "Sự việc đâu đơn giản như cô nghĩ, theo tôi được biết, chỉ có loài Udumbara sinh trưởng trong huyệt động núi sâu ở quốc đảo Ceylon[29], phương Tây cổ đại, mới hội tụ đủ những đặc trưng này, đó là một loài cây vô cùng cổ xưa."



Ngọc Phi Yến nghe nói thì giật mình kinh ngạc: "Ceylon vốn là tên gọi cổ xưa nhất của nước Sri Lanka, ở đó có Udumbara ư? Trong cuốn từ điển Phật giáo Nam vô diệu pháp liên hoa tâm kinh hãy còn ghi chép về nó. Udumbara hay còn gọi là Ưu Đàm, ba ngàn năm mới nở hoa một lần, thành ngữ Hoa ưu đàm chỉ có một lần cũng xuất phát từ đây mà ra. Tương truyền, hàng ngàn năm Udumbara mới xuất hiện một lần, và nó chỉ tồn tại trong một khoảng khắc rất ngắn rồi lập tức khô héo, nên thế gian vẫn mãi hoài nghi không biết loài cây không thể hiểu nổi này có thực sự tồn tại hay không?"



Tư Mã Khôi nói: "Thực ra nước Ceylon cụ thể nằm ở đâu tôi cũng không rõ, cây Udumbara được ghi chép trong kinh Phật có lẽ cũng chỉ là một hình thức ẩn dụ, nó có tồn tại hay không, đến nay mọi người vẫn đang nghiên cứu, chưa thể đưa ra lời khẳng định xác đáng. Có điều, loài thực vật gần giống với hình dáng ban đầu của nó nhất, có lẽ là linh chi nhục hay còn gọi là thị nhục hoặc thái tuế, thường xuất hiện ở dưới lòng đất khu vực phương Tây cổ đại, nó là hình thái sinh mệnh thứ tư trong giới tự nhiên, không phải thực vật, không phải động vật, cũng không phải loài nấm, nó là một niêm khuẩn thể phức hợp, không thể nhìn thấy kết cấu tế bào dưới kính hiển vi. Người cổ đại cho rằng, nó là thuốc tiên trường sinh bất lão, hậu thế cũng có người gọi nó là Udumbara. Vật này có thể sống phụ sinh trên tảng đá hoặc thân cây mục nát, phần lớn đều do âm khí xâm nhiễm tích tụ ngàn năm mà thành, nó gần giống với loài nấm được tập hợp bởi vô số con bọ siêu nhỏ, sinh mệnh vô cùng ngắn ngủi, chỉ tồn tại trong thời gian chớp mắt là tan biến vô hình vô ảnh."



Kiến thức của Tư Mã Khôi biết cũng chỉ giới hạn đến đó, nhưng anh có thể "nhìn hình mà biết tính". Anh suy đoán: có khả năng đến tám chín phần mười loài thực vật dưới lòng đất sinh trưởng ở khe núi Dã Nhân, chính là Udumbara mà sách cổ đã ghi chép, những gì nhìn thấy trước mắt có lẽ là khoảnh khắc ngắn ngủi mà hàng mấy ngàn năm mới xuất hiện một lần.



Hải ngọng đứng bên cạnh nghe mà cảm thấy rất đỗi hiếu kỳ, nên không nén nổi liền chen ngang một câu: "Cuộc đời con người, chỉ vội vội vàng vàng sống được mấy chục năm, trong khi mấy cái cây ở dưới lòng đất này mấy ngàn năm mới xuất hiện một lần, sao nó lại để chúng ta đuổi kịp được nhỉ? Thế chẳng phải quá rõ ràng là chúng ta vô cùng may mắn hay sao? Không lẽ anh em chúng mình làm quá nhiều việc thiện, khiến trời đất phải cảm động, ngay cả Bồ Tát cũng phải lác mắt?"



Tư Mã Khôi chẳng hề tán đồng ý kiến của La Đại Hải: "Đồ Hải ngọng nhà cậu đừng có nằm mơ nữa. Người ta có câu thế nào nhỉ Trời đất tuy bao la nhưng chẳng nơi nào mọc nổi ngọn cỏ không rễ, cửa Phật tuy rộng lớn nhưng chẳng chỗ nào dung nạp kẻ bất lương, mấy người chúng ta đều chẳng phải thiện nam tín nữ gì, thì dựa vào đâu mà khiến Bồ Tát phải mở mắt chứng giám? Cây Udumbara ngàn năm mới thấy một lần dưới vực thẳm, khả năng chẳng phải điềm báo tốt lành gì, bởi vì sự sinh diệt của nó vốn dĩ chỉ tồn tại trong thời gian khoảnh khắc, chứ không thể sống sót dai dẳng thế này, đây là cảnh tượng mà người trần mắt thịt như chúng ta có thể gặp được ư? Chỉ sợ trong đó ẩn chứa điều kỳ quái gì đây, theo tớ suy đoán, chúng ta sắp phải đối đầu với một phiền phức rất lớn rồi đấy."



Tư Mã Khôi không muốn nhiều lời với Hải ngọng nữa, anh phân tích tình huống đang gặp phải trước mắt ọi người thấy: giờ đây đã xác định được sự tồn tại của Udumbara, thì cũng có thể từ đó mà suy đoán tình hình của huyệt động dưới lòng đất. Tuy nói Udumbara cách mấy trăm năm thậm chí hàng ngàn năm mới xuất hiện một lần trong khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng thân hình Udumbara ở sơn cốc núi Dã Nhân này lại to lớn khác thường, vượt xa phạm vi chúng ta có thể tưởng tượng. Hơn nữa, nó lại không ngừng sinh sôi nảy nở, gốc rễ có khi đạt tới bảy tám thước, che phủ toàn bộ huyệt động dưới vực thẳm, thật chẳng khác gì một con quái vật.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương